Có những ký ức không tìm đường trở lại. Chúng rơi thẳng vào vực sâu, vỡ ra - hóa thành ánh sáng, hoặc thành bóng tối, tuỳ theo người đối diện là ai.
Sau khi mộng giới tan rã, tôi không trở về Thiên Lưu Các. Thay vào đó, tôi tỉnh dậy giữa một không gian mờ đục như tầng đáy biển, nơi mọi thanh âm đều bị bóp nghẹt thành im lặng. Cơ thể nhẹ bẫng, không trọng lượng, không hình bóng. Tôi chỉ còn là ý niệm - trần trụi và thật đến tàn nhẫn.
Một âm thanh vỡ vụn vang lên. Không đến từ thế giới ngoài kia, mà từ chính nơi tăm tối nhất trong tâm thức tôi: Tiếng một chiếc bút gãy đôi - không phải vì hết mực, mà vì bàn tay đã thôi dám viết. Đó là âm thanh của một đoạn đời bị bỏ dở, một câu chuyện chưa từng có dũng khí đi đến dấu chấm cuối cùng.
Tôi lơ lửng giữa tầng không - nơi không còn trọng lực, cũng chẳng còn phương hướng. Mọi cảm giác về cơ thể tan biến, chỉ còn ý niệm trần trụi như một hạt bụi trong biển linh khí. Rồi từ trong màn sương dày bạc, một đường viền chậm rãi hiện ra:
Một cánh cửa. Không chạm đất, không dựng đứng, chỉ lặng lẽ tồn tại giữa hư vô như một dấu hỏi cổ xưa chưa từng được giải mã.
Trên cánh cửa phủ bụi bạc mờ như tro nguyệt thạch, khắc ba chữ cổ: Vực Chân Ngã - nét khắc như vừa mới hoàn tất, nhưng lại phai mờ như đã tồn tại từ muôn kiếp trước. Những chữ ấy không chỉ phát sáng, mà như vang vọng trong tâm trí tôi từng nhịp đập, như thể chính linh hồn tôi đã từng khắc nó xuống, rồi quên đi.
Bên kia là gì, tôi không biết. Nhưng linh cảm cho tôi hay: Nếu bước qua đó, tôi sẽ không còn là Lạc Y, cũng không còn là Linh Vân. Mà là một điều thứ ba - chưa từng có tên.
Tôi chạm tay vào cửa. Cảm giác lạnh tràn vào ngón tay như dòng ký ức từng bị đày xuống tầng sâu nhất đang trỗi dậy. Không phải cái lạnh của vật chất, mà là cái lạnh của điều chưa từng được tha thứ - một lời nói bỏ lửng, một ánh mắt ngoảnh đi, một sự im lặng đã giết chết nhiều điều hơn cả sự thật.
Cánh cửa mở ra không tiếng động.
Trước mắt tôi là một hoang mạc. Không cát, không gió - chỉ có hàng ngàn bóng người đứng yên. Tất cả đều là tôi. Từng phiên bản một: Tôi trong giây phút phản bội Mộng Linh. Tôi khi còn là một biên kịch trẻ. Tôi đang khóc dưới mưa. Tôi mặc áo cưới chưa từng khoác. Tôi cầm kiếm, máu chảy trên tay.
Giữa hoang mạc, có một chiếc gương vỡ. Mảnh gương cuối cùng đang chờ tôi lắp vào.
Tôi bước đến. Từ phía sau, giọng nói quen thuộc vang lên:
"Nếu ngươi dám nhìn vào đó, không chỉ là mặt nạ sẽ rơi. Mà là mọi phiên bản ngươi từng giả vờ không tồn tại sẽ cùng lúc hiện hình. Ngươi sẽ thấy những điều mình từng xem là sai, nhưng thực ra chỉ là chưa đủ dũng khí để thừa nhận."
Tôi không quay đầu. Vì tôi biết đó là mình - nhưng cũng là kẻ canh giữ vực này.
Tôi nhặt mảnh gương lên.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy - không qua mắt, mà bằng toàn bộ bản thể, như thể mỗi tế bào trong tôi đang vang vọng sự thật bị lãng quên:
- Mộng Linh - không còn là ảo ảnh do ký ức tái dựng, mà là hiện diện sống động, đau đớn, và thật hơn bất kỳ điều gì tôi từng chạm tới trong mộng.
- Nàng đang nằm bất động giữa đài tuyết như một pho tượng tạc từ gió và sương. Mái tóc trắng dài trải rộng, phủ lấy thân thể mỏng manh đang dần hòa vào khí lạnh - như thể chính nàng cũng đang tan biến, từng sợi linh hồn tách rời khỏi thế gian, hóa thành tuyết bay.
- Tôi không ở đó. Không phải vì không thể. Mà vì tôi đã ngoảnh mặt đi vào khoảnh khắc nàng cần tôi nhất, như một kẻ không đủ can đảm để chứng kiến điều mình từng gây ra.
- Tôi đã chọn trốn chạy - không vì không thể ở lại, mà vì tôi sợ: Sợ nhìn vào đôi mắt nàng khi chúng nhuốm đau đớn vì chính tôi, sợ đối diện với một tình yêu mà tôi từng nghĩ mình không xứng đáng. Nhưng chính vì sợ, tôi đã để mất điều duy nhất không nên đánh rơi.
Một mảnh vỡ trong tôi rạn ra - vết nứt không đau, nhưng đủ sâu để tôi biết: Từ đây, tôi không thể ngoảnh mặt như trước nữa.
Tôi quỳ xuống.
"Làm sao để trở về?" tôi hỏi, giọng nghẹn như tiếng vọng trong hang sâu, không rõ là đang hỏi chính mình, hay hỏi một phần ký ức từng bị bỏ lại ở nơi vực tối.
Một giọng nói - mảnh như tơ, nhưng cứng như thép - đáp lại:
"Không ai trở về bằng lối cũ. Bởi lối cũ vốn không còn. Muốn trở lại, phải đi xuyên qua những tầng sâu nhất của bản ngã - nơi không có lối tắt, chỉ có đối diện."
Tôi đứng dậy. Không còn sợ. Chỉ thấy một sự sống rực rỡ bừng lên trong lòng -như ngọn lửa cuối cùng giữa đêm mịt, cháy không vì tồn tại, mà để rọi thấu vực sâu nơi bản thân từng lạc mất chính mình.
Tôi bước vào chiếc gương vỡ - không phải để tìm lại hình hài, mà để đối diện với phần linh hồn từng bị phong ấn. Cảm giác như băng xuyên qua tim, như ánh trăng vỡ tan chảy vào xương tủy, khiến tôi biết: Đây không còn là gương, mà là cửa ải cuối cùng giữa ta và chính mình.
Bóng tối tràn đến, nhưng lần này, tôi không nhắm mắt.
Vì tôi biết - dưới tận cùng của vực chân ngã, nơi không còn lời nói, không còn mộng tưởng, chỉ còn sự thật chưa từng được gọi tên - nàng vẫn đang đợi tôi. Không phải bằng thân xác, mà bằng một phần linh hồn chưa bao giờ rời xa tôi, dù tôi đã từng quay lưng.
Cuối chương:
Trên nền kính vừa liền lại, chỉ còn một hàng chữ:
"Tôi viết lại đời mình, không phải để thay đổi kết thúc. Mà để đủ can đảm sống tiếp từ nơi nó vỡ."