Chương 11: Vọng Tâm Vô Mệnh
Không phải mọi cánh cổng đều dẫn đến nơi chốn. Có những cánh cổng mở ra chỉ để soi tỏ bản thể - khi thiên mệnh, vai trò và tên gọi bị tước bỏ, liệu ngươi còn đủ dũng khí để tiếp tục, như một linh hồn trần trụi chọn yêu lại, không vì số mệnh, mà vì chính mình?
Chúng...
Chương 10: Nguyệt Huyết Phá Giới
Nếu vực chân ngã là nơi linh hồn buộc phải rơi xuống để đối diện với chính mình, thì bước ra khỏi nó không chỉ là một hành vi tồn tại - mà là lời tuyên ngôn của một kẻ đã dám tự tay đập vỡ thiên mệnh, chọn sống một đời không do ai khác viết thay.
Tôi mở mắt...
Chương 9: Vực Chân Ngã
Có những ký ức không tìm đường trở lại. Chúng rơi thẳng vào vực sâu, vỡ ra - hóa thành ánh sáng, hoặc thành bóng tối, tuỳ theo người đối diện là ai.
Sau khi mộng giới tan rã, tôi không trở về Thiên Lưu Các. Thay vào đó, tôi tỉnh dậy giữa một không gian mờ đục như tầng...
Chương 8: Mộng Giới Rạn Vỡ
Trước khi trời sáng, mộng đã gãy.
Tôi không rõ mình đã rơi vào giấc ngủ từ khi nào. Chỉ biết khoảnh khắc ấy không bắt đầu bằng bóng tối mà bằng.. ánh trăng nứt. Ánh trăng quen thuộc đã soi bước tôi qua bao tầng mộng giới, nay vỡ ra như mảnh gương, rơi thành mưa bạc...
Chương 7: Huyết Văn Dẫn Mộng
Trăng chưa kịp lặn, nhưng trời đã chuyển màu chì. Một mảng mù sương dày như lụa mục trôi lặng lẽ trên các bậc đá cổ, len lỏi vào từng kẽ mái, thấm vào da thịt như ký ức từ kiếp trước trở mình thức dậy.
Tôi tỉnh dậy trong Thiên Lưu Các, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo...
Chương 6: Vọng Nguyệt Hồi Âm
Trăng tròn như một đồng bạc rơi giữa trời đêm, sáng đến mức những bóng cây cũng như bị thiêu đốt trong ánh nhìn của nó. Gác mái yên ắng, chỉ còn tiếng nước mưa nhỏ từng giọt qua mái ngói cũ, hòa vào nhịp thở mỏng manh như khói của hai kẻ đứng cách nhau một khoảng...
Chương 5: Trời Như Mực - Người Như Gương
Mây đen kéo đến từ phương Bắc, từng cuộn từng lớp như lưỡi mực tràn vào trang giấy trời, nhấn chìm mọi màu sắc. Gió bỗng lặng. Cỏ không động. Quảng trường Cửu Trùng như bị khóa vào một khoảnh khắc tĩnh lặng đến rợn người.
Tôi vẫn đứng đó, giữa vòng pháp...
Chương 1: Tuyết Đầu Mùa
Có người hỏi, cảm giác chết đi là thế nào? Ta không nhớ rõ. Chỉ biết rằng tuyết hôm đó rất trắng. Và máu ta.. rất đỏ.
Ta chết vào một ngày tuyết rơi đầu mùa, khi gió thổi qua khe đá như tiếng gọi của quỷ thần, khi đất trời phủ một màu trắng vô nhiễm đến đau đớn, và khi...
Chương 4: Tế Linh: Máu của lời thề
Trận đồ đã yên. Không khí trong quảng trường như vừa thở phào, nhẹ đi một nhịp sau biến cố tưởng chừng sẽ nổ tung. Nhưng tôi biết rõ, đó chỉ là một khúc lặng tạm bợ. Vết nứt kia không biến mất nó chỉ đang nín thở chờ thời.
Tống trưởng lão ra hiệu cho nghi lễ...
Chương 3: Quảng trường Cửu Trùng – Vết nứt đầu tiên
Quảng trường Cửu Trùng nằm trên đỉnh cao nhất của dãy Ngọc Phong linh địa nơi linh khí dày đặc và ánh sáng cũng trở nên sắc lạnh. Tôi từng viết nó như một bối cảnh mờ nhạt, không ngờ có ngày chính mình sẽ đứng ở đây, mang thân xác của Lạc Y...
Chương 2: Tiền định hay trừng phạt?
Mộng Linh đưa tay ra, ngón tay chạm nhẹ vào tay áo tôi, như thể đang kiểm chứng sự tồn tại của một điều gì đó mong manh và dễ vỡ. Sự tiếp xúc tưởng chừng nhẹ như lông vũ ấy lại khiến tôi rùng mình không phải vì lạnh, mà vì nó mang theo một cảm giác bất định...
Chương 1: Tôi đã chết.. trong chính truyện của mình
Tôi là Linh Vân, một nhà biên kịch đã ba mươi tuổi, lạc lõng giữa chốn thị phi của làng phim, nơi kịch bản tôi viết chẳng ai thèm đọc, chẳng ai muốn mua. Đêm định mệnh ấy, trên đường trở về căn phòng trọ cũ, tay vẫn ôm chặt xấp bản thảo truyện...
Tịch Diệt Vân Tâm
(Nghĩa: Trái tim từng bị thiêu rụi - nay hóa thành sức mạnh nghịch thiên)
Thể Loại: Bách hợp, Xuyên không, Tu tiên, Nữ cường, He
Độ dài: 100 chương
Tình trạng: Đang viết
Tác giả: Dương Thiên Kỳ Anh
Thông điệp trung tâm: "Sự giải thoát không nằm ở quyền năng, mà ở việc dám...
Nguyệt Chiếu Linh Đài
Thể loại: Bách hợp, Xuyên không, Tu tiên, Huyền huyễn, Tình cảm, Nội tâm
Tình trạng: Đang viết
Tác giả: Dương Thiên Kỳ Anh
Giới thiệu truyện:
"Nếu có một ngày, bạn tỉnh dậy trong chính câu chuyện mình từng viết, nhưng không phải vai chính, mà là phản diện phải chết...