Bài viết: 35 

Chương 10: Giang Độ thành
Sau khi nghỉ ngơi một ngày ba người không hẹn mà cùng nhau ra cửa, lúc này Giang Độ thành càng thêm đông đúc người qua lại lườm lượp. Ba người cùng đi dạo xung quanh, có thể thấy lần này đại hội võ lâm quy tụ rất nhiều võ sĩ, rất nhiều người đeo kiếm hay đao sau lưng, có một bé trai mặc quần áo vải thô chạy tới chỗ họ nói:
- Các vị có phải mới tới Giang Độ thành không ạ chỉ mất 20 văn là có ngay một tấm bản đồ thành, các vị nếu trả thêm 10 văn nữa tiểu nhân có thể dẫn các vị tham quan giới thiệu xung quanh.
Lạc Anh mở lời:
- Đứa bé này thật lạnh lợi được rồi ta trả ngươi 30 văn ngươi dẫn bọn ta tham quan xung quanh đi.
- Vâng, đa tạ tiểu thư, người có thể gọi tiểu là a Đồ, mời các vị theo ta.
Thế rồi ba người đi theo a Đồ dạo xung quanh thành, vừa đi a Đồ vừa giới thiệu:
- Đây là hồ Dương Xuân quanh năm nước hồ xanh vắt rất nhiều tiểu thư công tử đến đây du ngoạn còn đó là nhà trọ Vạn Lai lớn nhất ở đây, bên kia là..
Đang lúc họ nghe hăng say thì thấy mọi người đổ xô tới một chỗ xem, họ cũng theo tới xa xa thấy có bốn nam tử tuấn tú đang đứng trên cầu hai bên đã đông kín người.
A Đồ nói:
- Đó là tứ đại Bách Hiểu Sinh, tự xưng là hiểu biết chuyện tứ phương nên tự xưng là Đông, Tây, Nam, Bắc, rất nhiều người đến để mua tin tức từ họ nhưng cũng có rất nhiều vị tiểu thư mến mộ họ mà đến, nghe nói tin tức họ bán đều rất chính xác.
Trong mắt Hàn Mặc loé lên một tia khâc thường, còn Hàn Thiên Vũ thì phe phẩy quạt nói:
- Ồ, chuẩn vậy sao, nghe có vẻ thú vị ta cũng phải nhanh chân đến xem mới được.
Thế rồi hắn vận khinh công bay tới chỗ bốn người, xung quanh vang lên những tiếng oa kinh hô lớn, hắn đáp xuống ngay trước mặt bốn người rồi chắp tay:
- Tại hạ Hàn Thiên Vũ cửu ngưỡng đại danh.
Trong bốn người, người mặc áo đen bước lên tiếp lời:
- Thì ra là tiểu hầu gia, thất kính thất kính.
- Ha ha ha không hổ là Bách Hiểu Sinh hiểu hết chuyện thiên hạ, vừa gặp đã nhận ra ta.
- Không dám nhận, không dám nhận, không biết tiểu hầu gia tìm huynh đệ chúng ta là muốn mua tin tức gì?
- Ta cũng không phải người vòng vo, nhưng ở đây đông người quá chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện thế nào.
Nam tử áo đen là Bách Hiểu Bắc đưa tay ra làm tư thế mời. Thế là họ cùng nhau vận khinh công rời đi.
Xa xa, Lạc Anh thấy vậy liền quay ra nói với Hàn Mặc:
- Hàn đại ca có việc đi rồi chúng ta có phải ở đây đợi không?
- Không cần để ý, xong việc hắn sẽ tự quay về viện chúng ta cùng đi dạo thôi.
Nói rồi y vứt cho a Đồ thêm mười văn:
- Ngươi không cần đi theo chúng ta nữa.
A Đồ hớn hở cầm tiền chạy đi. Lúc này, Hàn Mặc quay sang nắm lấy tay Lạc Anh:
- Chúng ta đi thôi.
Nàng đỏ mặt nhưng không rút tay ra mặc cho y nắm, hai người cứ như vậy vừa đi vừa ngắm cảnh bầu không khí hết sức hài hòa. Không ngờ đang đi Lạc Anh bỗng va phải một cô nương, hai người cùng lùi lại một bước, Hàn Mặc vội đỡ lấy Lạc Anh:
- Muội không sao chứ?
Cô nương kia quát tháo:
- Ngươi đi đường không nhìn hả có biết bản tiểu thư là ai không.
Nghe tiếng quát mọi người đều xúm lại xem có chuyện gì. Lạc Anh mặc kệ mọi người xung quanh đáp:
- Vị tiểu thư này ta không cố ý, vả lại chúng ta đã đi dẹp vào bên đường rồi nhưng cô lại đi ngược đường đâm sầm vào ta sao không xin lỗi mà còn quay sang trách ta.
- Ngươi còn dám lý luận với ta à, người đâu bắt ả lại cho ta.
Người hầu sau nàng bước lên nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Tiểu thư, gia chủ đã dặn là những ngày gần đây rất quan trọng không được gây sự nếu không..
Nha hoàn chưa nói hết câu đã bị tát một cái trời giáng:
- Ngươi dám lấy cha ta ra uy hiếp ta, Xuân Đào ai cho người cái gan đó.
Xuân Đào ôm má đỏ mắt cái tát vừa rồi làm đầu nàng ong ong không dám nói gì nữa. Từ phía sau có một nga hoàn khác bước lên:
- Xuân Đào người sao dám nói vậy, gia chủ yêu quý tiểu thư nhất sao nỡ trách phạt người.
Rồi nàng nhẹ nhàng lại gần tiểu thư nói nhỏ:
- Tiểu thư tuy không sợ lão gia trách tội nhưng có nhiều người ở đây như vậy nếu họ đồng loạt tố cáo lão gia sợ là ngài cũng vẫn phải chịu phạt.
Vừa dứt họ đã nghe tiếng xì xào bàn tán của đám đông, có ai đó lên tiếng:
- Hình như đó là tiểu thư Lâm Dao Dao con gái của minh chủ võ lâm Lâm Giang phải không?
- Hình như đúng rồi
- Sao ta nghe nói nàng ta bị nhốt lại mà, vậy mà đã được thả ra rồi sao?
Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn khiến cho Lâm Dao Dao tái mặt, lần này cha nàng thả nàng ra một là vì đại hội võ lâm sẽ chọn chồng cho nàng, hai là vì nàng đã cam đoan sẽ không nữa nếu để cha nàng biết.. Nghĩ vậy Lâm Dao Dao rùng mình quay sang Lạc Anh nói:
- Xem như hôm nay ngươi may mắm, chúng ta đi.
Nói rồi nàng ta mang theo đám người hầu huênh hoang rời đi, trong mắt Hàn Mặc loé lên một tia sáng sắc lạnh. Lạc Anh kéo tay áo y, y dịu lại nhìn nàng:
- Muội thấy sao rồi.
- Muội không sao chỉ va nhẹ thôi, sắp trưa rồi chúng ta quay về đi.
- Được, nghe muội.
Y cười dịu dàng kéo tay Lạc Anh dẫn người về viện tử, nàng bị nụ cười của y làm cho ngẩn người trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười của hắn, cho đến khi hắn kéo nàng đi, nàng mới choàng tỉnh:
- Mặc ca, huynh nên cười nhiều hơn huynh cười lên thật đẹp.
Y dịu dàng đáp:
- Được
Nhưng trong lòng lại nghĩ chỉ cười với mình muội thôi.
- Các vị có phải mới tới Giang Độ thành không ạ chỉ mất 20 văn là có ngay một tấm bản đồ thành, các vị nếu trả thêm 10 văn nữa tiểu nhân có thể dẫn các vị tham quan giới thiệu xung quanh.
Lạc Anh mở lời:
- Đứa bé này thật lạnh lợi được rồi ta trả ngươi 30 văn ngươi dẫn bọn ta tham quan xung quanh đi.
- Vâng, đa tạ tiểu thư, người có thể gọi tiểu là a Đồ, mời các vị theo ta.
Thế rồi ba người đi theo a Đồ dạo xung quanh thành, vừa đi a Đồ vừa giới thiệu:
- Đây là hồ Dương Xuân quanh năm nước hồ xanh vắt rất nhiều tiểu thư công tử đến đây du ngoạn còn đó là nhà trọ Vạn Lai lớn nhất ở đây, bên kia là..
Đang lúc họ nghe hăng say thì thấy mọi người đổ xô tới một chỗ xem, họ cũng theo tới xa xa thấy có bốn nam tử tuấn tú đang đứng trên cầu hai bên đã đông kín người.
A Đồ nói:
- Đó là tứ đại Bách Hiểu Sinh, tự xưng là hiểu biết chuyện tứ phương nên tự xưng là Đông, Tây, Nam, Bắc, rất nhiều người đến để mua tin tức từ họ nhưng cũng có rất nhiều vị tiểu thư mến mộ họ mà đến, nghe nói tin tức họ bán đều rất chính xác.
Trong mắt Hàn Mặc loé lên một tia khâc thường, còn Hàn Thiên Vũ thì phe phẩy quạt nói:
- Ồ, chuẩn vậy sao, nghe có vẻ thú vị ta cũng phải nhanh chân đến xem mới được.
Thế rồi hắn vận khinh công bay tới chỗ bốn người, xung quanh vang lên những tiếng oa kinh hô lớn, hắn đáp xuống ngay trước mặt bốn người rồi chắp tay:
- Tại hạ Hàn Thiên Vũ cửu ngưỡng đại danh.
Trong bốn người, người mặc áo đen bước lên tiếp lời:
- Thì ra là tiểu hầu gia, thất kính thất kính.
- Ha ha ha không hổ là Bách Hiểu Sinh hiểu hết chuyện thiên hạ, vừa gặp đã nhận ra ta.
- Không dám nhận, không dám nhận, không biết tiểu hầu gia tìm huynh đệ chúng ta là muốn mua tin tức gì?
- Ta cũng không phải người vòng vo, nhưng ở đây đông người quá chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện thế nào.
Nam tử áo đen là Bách Hiểu Bắc đưa tay ra làm tư thế mời. Thế là họ cùng nhau vận khinh công rời đi.
Xa xa, Lạc Anh thấy vậy liền quay ra nói với Hàn Mặc:
- Hàn đại ca có việc đi rồi chúng ta có phải ở đây đợi không?
- Không cần để ý, xong việc hắn sẽ tự quay về viện chúng ta cùng đi dạo thôi.
Nói rồi y vứt cho a Đồ thêm mười văn:
- Ngươi không cần đi theo chúng ta nữa.
A Đồ hớn hở cầm tiền chạy đi. Lúc này, Hàn Mặc quay sang nắm lấy tay Lạc Anh:
- Chúng ta đi thôi.
Nàng đỏ mặt nhưng không rút tay ra mặc cho y nắm, hai người cứ như vậy vừa đi vừa ngắm cảnh bầu không khí hết sức hài hòa. Không ngờ đang đi Lạc Anh bỗng va phải một cô nương, hai người cùng lùi lại một bước, Hàn Mặc vội đỡ lấy Lạc Anh:
- Muội không sao chứ?
Cô nương kia quát tháo:
- Ngươi đi đường không nhìn hả có biết bản tiểu thư là ai không.
Nghe tiếng quát mọi người đều xúm lại xem có chuyện gì. Lạc Anh mặc kệ mọi người xung quanh đáp:
- Vị tiểu thư này ta không cố ý, vả lại chúng ta đã đi dẹp vào bên đường rồi nhưng cô lại đi ngược đường đâm sầm vào ta sao không xin lỗi mà còn quay sang trách ta.
- Ngươi còn dám lý luận với ta à, người đâu bắt ả lại cho ta.
Người hầu sau nàng bước lên nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Tiểu thư, gia chủ đã dặn là những ngày gần đây rất quan trọng không được gây sự nếu không..
Nha hoàn chưa nói hết câu đã bị tát một cái trời giáng:
- Ngươi dám lấy cha ta ra uy hiếp ta, Xuân Đào ai cho người cái gan đó.
Xuân Đào ôm má đỏ mắt cái tát vừa rồi làm đầu nàng ong ong không dám nói gì nữa. Từ phía sau có một nga hoàn khác bước lên:
- Xuân Đào người sao dám nói vậy, gia chủ yêu quý tiểu thư nhất sao nỡ trách phạt người.
Rồi nàng nhẹ nhàng lại gần tiểu thư nói nhỏ:
- Tiểu thư tuy không sợ lão gia trách tội nhưng có nhiều người ở đây như vậy nếu họ đồng loạt tố cáo lão gia sợ là ngài cũng vẫn phải chịu phạt.
Vừa dứt họ đã nghe tiếng xì xào bàn tán của đám đông, có ai đó lên tiếng:
- Hình như đó là tiểu thư Lâm Dao Dao con gái của minh chủ võ lâm Lâm Giang phải không?
- Hình như đúng rồi
- Sao ta nghe nói nàng ta bị nhốt lại mà, vậy mà đã được thả ra rồi sao?
Tiếng xì xào mỗi lúc một lớn khiến cho Lâm Dao Dao tái mặt, lần này cha nàng thả nàng ra một là vì đại hội võ lâm sẽ chọn chồng cho nàng, hai là vì nàng đã cam đoan sẽ không nữa nếu để cha nàng biết.. Nghĩ vậy Lâm Dao Dao rùng mình quay sang Lạc Anh nói:
- Xem như hôm nay ngươi may mắm, chúng ta đi.
Nói rồi nàng ta mang theo đám người hầu huênh hoang rời đi, trong mắt Hàn Mặc loé lên một tia sáng sắc lạnh. Lạc Anh kéo tay áo y, y dịu lại nhìn nàng:
- Muội thấy sao rồi.
- Muội không sao chỉ va nhẹ thôi, sắp trưa rồi chúng ta quay về đi.
- Được, nghe muội.
Y cười dịu dàng kéo tay Lạc Anh dẫn người về viện tử, nàng bị nụ cười của y làm cho ngẩn người trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười của hắn, cho đến khi hắn kéo nàng đi, nàng mới choàng tỉnh:
- Mặc ca, huynh nên cười nhiều hơn huynh cười lên thật đẹp.
Y dịu dàng đáp:
- Được
Nhưng trong lòng lại nghĩ chỉ cười với mình muội thôi.