Truyện Ngắn Ta Kiếp Sau Nguyện Yêu Em Như Kiếp Này - Tố Cẩm

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Nguyễn Nguyễn, 11 Tháng tám 2018.

  1. Nguyễn Nguyễn Nothingspecialaboutme

    Bài viết:
    280
    Trời hôm nay sao bỗng âm u khác lạ, cái lạnh lẽo thoáng ẩn hiện len vào tận cốt tủy của con người. Đang độ chuyển đông, gió rét buốt lại không đậm cứ phe phẩy làm người ta rợn người. Tháng cô hồn qua lâu rồi, mà Huy vẫn bị cậu bạn lập dị của mình kéo đi làm cái việc giở người như thế này..

    - Khải! - Huy cầm cây nến hơ hơ tay cho gió khỏi tắt, khổ thật, tên đó cầm đèn còn anh cầm nến. Sao lại cứ phi băng băng thế? Đột nhập miếu thờ chứ có phải biểu diễn tổ lái đâu?

    - Đi nhanh cái chân lên xem nào

    Khải vừa nói vừa dừng chân lại, mắt ngước nhìn những đồ vật bằng đồng đỏ đồng đen được điêu khắc tỉ mỉ rồi cầm bút ghi chép. Cứ đi được một đoạn anh lại dừng đột ngột rồi vẽ vời, nhìn bức tượng thờ lại ngây ra cười gật gù

    Huy thở dài, từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh làm không ít chuyện ác, nhưng cũng không dám vì một bài nghiên cứu mà đột nhập miếu Vũ Nương lúc nửa đêm đâu..

    - Cậu không về mình về đấy nhé! - Huy không thèm dọa đâu, anh sợ ma, anh về thật đấy!

    - Tùy cậu

    - Cậu nhớ mặt tớ đấy! Để con ma nó bắt cậu làm chồng!

    - Không tiễn..

    Huy vừa giật balo vừa cầm cái đèn pin hùng dũng đi khỏi ngôi miếu thờ, lấy đà hít hơi rồi hướng sông Hoàng Giang cạnh miếu gào lên:

    - Ở đây có con ma nữ nào làm ơn bắt thằng bạn quái gở của con đi mới!

    Đột nhiên một cơn gió lành lạnh thoảng qua, cánh cửa miếu đang đẩy vào trong đóng sập lại khiến Huy giật nảy mình, da gà gai ốc thi nhau dựng cờ khởi nghĩa.. chắc là gió thôi nhỉ? Anh tự an ủi rồi cắp dép chạy biến. Nhưng mà có điều anh không nhận ra..

    Gió nào có thể thổi ra từ trong miếu chứ..

    * * *

    Khải cầm mớ tài liệu văn cổ trong tay, ngồi bệt xuống sàn gỗ rồi ngậm chiếc đèn mini chăm chú lẩm bẩm đọc, tay theo đường giấy giở loạt xoạt liên hồi:

    "Nguyễn Dữ hay còn gọi là Nguyễn Tự người Trường Tân Thanh Miện thuộc Hải Dương.. Truyền Kì Mạn Lục là ghi chép tản mạn sơ lược về các câu chuyện có thật nhưng được thêm vào các" chi tiết kì ảo huyền nhuyễn "Nổi tiếng là câu chuyện Người Con Gái Nam Xương đã từng đưa vào chương trình ngữ văn 9 tập 1 - Cô gái có tên là.. Tên? Tên gì? Chữ đâu cả rồi?

    Khải nhíu mày, không đúng? Chữ của anh đâu? Loạt xoạt giở đi giở lại, anh còn húc cả đầu vào trong tủ tư liệu để tìm nữa. Nhưng kết quả không tìm thêm được gì. Không thấy chữ đâu cả, trắng xóa!

    Ai dám xé tư liệu của anh? Anh chống tay vào hông lẩm bẩm vừa chửi vừa rủa, vẫn cố gắng giũ giũ quyển tài liệu; hi vọng sẽ có một tờ giấy nào đó rơi ra.. Nhưng vô vọng, vì ai kia đã dùng tờ giấy đó để vẽ vời từ hôm qua rồi..

    - Thằng Huy! Nó chứ không ai vào đây được! - Anh gầm qua kẽ răng nguyền rủa. Hại ai đó đang ngồi trên xe khách hắt hơi liên tục.

    - Ắt xi.. ắt xì.. Hức!

    - Này cháu, cháu có sao không, bác có mang thuốc cảm này - Một bác gái tốt bụng ngồi kế bên e ngại lên tiếng. Huy cười cười ngại ngùng xấu hổ xua tay:

    - Dạ thôi ạ, cháu linh cảm là có chó đang sủa từ xa thôi..

    Trở lại với Phan Khải. Anh cũng đang sắp sửa lại balo mà chuẩn bị cuốn gói về nhà trọ. Khải thở dài. Xem ra tối mai phải quay lại đây một chuyến, hôm nay đi uổng công phí lực rồi..

    Anh nhìn lại bức tượng đồng khắc họa người con gái Nam Xương. Tự dưng sao thấy lòng nao nao thổn thức.

    Quả là tiệc cũ vừa tan áo chàng chưa dứt, chỉ là lòng người đã nhuốm đậm mối tình ngàn dặm quan san

    - Thôi, mai tôi lại tới.. - Phan Khải cũng không rõ tại sao bản thân lại thốt ra những lời buồn bã đến vậy. Đột nhiên truyền đến cơn gió lạnh toát sống lưng, kèm theo một thanh âm rưng rưng như nghèn nghẹn xúc động:

    - Là chàng sao?

    Giọng nói dịu dàng như thế, nếu ở một thời điểm khác, anh chắn chắn sẽ quay ra tìm chủ nhân của nó mà chòng ghẹo. Tiếc là.. Tình huống này e không nên..

    - Là chàng sao? Là chàng sao?

    Thanh âm quỷ dị lại vang lên. Khải sợ mất mật, thần kinh căng như chão, tim đập bất chấp nhịp điệu. Chân chạy mà đầu vang lên không biết bao nhiêu mớ suy nghĩ hỗn tạp:

    " Thần linh ơi. Con từ nhỏ mai cốt cách tuyết tinh thần, tuy chuyện xấu con làm không ít nhưng chuyện tốt con làm cũng chẳng nhỏ. Làm ơn cho con biết ai đang giở trò với trái tim nhỏ bé lương thiện này mới.. "

    - Ai? - Anh lấy đà hét, có điều mặt vẫn hướng ra ngoài cửa miếu, không dám xoay lưng - Ai đấy? Ai đang nói?

    - Là chàng sao?

    - Ra đi Huy! Đừng đùa nữa không hay đâu!

    - Là chàng sao? Là chàng sao? Là chàng đến tìm em sao?

    - Huy! Tao không đùa nữa! Ra ngay!

    Khải run run. Từ trước đến nay anh vẫn luôn cho rằng những trò nghịch ngợm của Huy đều rất phiền phức. Nhưng lúc này đây anh chưa bao hy vọng Huy đang giở trò như thế. Giọng nói ớn lạnh lại vang lên, mang theo một nỗi thê lương khó nói.

    - Chàng.. quên em rồi sao?

    Câu hỏi đã trở thành tiếng nức nở thổn thức. Chiếc đèn đồng trên ban thờ vụt tắt theo tiếng sấm nổ. Một cái bóng phụ nữ trong tà áo đỏ tươi như máu lướt nhanh trong ánh le lói của chớp giông. Khải chẳng suy nghĩ đạp tung cửa miếu chạy ngay sang bến sông Hoàng Giang.

    Ngoài trời, mưa giăng kín núi, gió gào kêu thê thảm, như oán trách, như khóc thương. Xung quanh ngoài gió lạnh sấm chớp đùng đùng, anh chỉ thấy một màu đen kịt..

    Một phút lặng im, cái lặng im như chỉ đợi anh đứng dậy là vồ tới, chặt thành từng nhát, gió như roi vun vút quật ném tất cả. Cái im lặng lạnh cóng mà lại hừng hực như cháy. Mưa tát vào mặt, gió quật vào tim..

    Trong ánh chớp le lói, bên bến sông, một hồn ma hồng y nữ tử. Giữa dòng nước cuồn cuộn xối xả thoáng ẩn ẩn hiện hiện một chiếc kiệu hoa lỗng lẫy.

    Khải chống tay xuống bùn lầy nheo mặt cố căng mắt dưới màn đêm lẫn màn mưa, không nhìn rõ mặt, nhưng anh thấy nàng cười. Một nụ cười sao khiến tim anh đau đến thế:

    - Ta đi..

    Lòng đau vô cùng, tại sao anh lại đau lòng đến thế? Chua xót vô cùng, đau không thở nổi.

    Trong cái im lặng rả rích, một tiếng thét chói tai, tiếng thét của anh như tiếng xé, xé toạc màn đêm, xé tan cõi lòng, xé rách cả lý trí. Thật bi ai biết bao, đắng cay đến chừng nào..

    Hoa đẹp hoa nở hoa vẫn tàn

    Người hứa người thề người vẫn quên..

    Lênh đênh dòng nước cuốn quanh, mưa hòa nước, nước hòa lệ, lệ hòa tâm.. Anh chẳng nhìn thấy gì nữa. Anh tự nhủ rồi tự chửi vào cái mặt mình" khải ơi, nhà nước bố mẹ nuôi mày có lớn mà chẳng khôn, mày bị ma lừa rồi, mày chết không oan! ".

    Anh cười, bọt bong bóng nổi lên cao, sóng sánh, lại lên cao, anh hiểu, mình đã chìm rất sâu rồi.. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ chết thế nào, mặc dù lúc này anh đủ điều kiện để nên suy nghĩ về điều đó. Anh biết chứ, anh biết ngay khi nhìn thấy cái bóng đấy anh 'Cần' phải sợ, nhưng không, anh không làm được. Anh không hiểu nổi tại sao mình lại lao xuống dòng nước theo nàng.. Nhưng mà liệu quay ngược lại thời gian, anh có chắc rằng mình sẽ không nhảy theo nàng không?

    " Vũ Nương, tôi với nàng coi như có duyên. Tôi không nhớ Nàng là ai, tên là gì.. Ta chỉ biết nàng là một cô gái đại ngốc đại đại ngốc.. Nàng chết vì tình, ta chết vì ngu.. Thôi thì cũng không sao, dù sao cũng chỉ là chết thôi mà.. gặp nàng ở thế giới bên kia.. "

    Anh nhắm mắt. Bàn tay buông thõng.. Lênh đênh, lênh đênh..

    Ước chi trong kiếp lai sinh ấy

    Tựa cửa chờ em dưới ráng chiều..

    Ta hỏi chàng lần cuối.. Chàng có đi cùng ta không?

    * * *

    Nước đại Việt- Trước Năm Khai Đại Nhà Hồ 《Hồ Hán Thương》NAM XƯƠNG. Huyện Lý Nhân- Tỉnh Hà Nam

    Tôi ngồi thơ thẩn bên dòng sông. Tay nhặt nhặt rồi cầm mấy hòn sỏi chán nản ném lung tung, sỏi chạy trên mặt sông lặng, kêu tanh tách, rồi lặn.

    Tôi thở dài.. Bến sông chiều tà vàng khè có đàn cò bay kêu eng éc, chả hiểu sao mà mấy thi nhân lại thấy nó thơ mộng được? Mắt tôi chẳng cận chẳng lác? Tại sao người ta thấy đẹp mà tôi thì thấy thốn thế?

    Bảo cảnh làng quê cổ xưa bình yên đẹp đẽ lắm. Nào là" cô em tát nước bên đồng hôm nao ", nào là 'Cành lê trắng điểm một vài bông hoa', nào là" tàu dừa chiếc lược chải vào chân mây ", nào là" Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều "

    Tôi mà gặp được mấy ông nhà thơ của Việt Nam. Tôi sẽ tìm đến hỏi cho ra nhẽ, cô em tát nước của tôi đâu? Cành lê trắng của tôi đâu? Cánh cò dập dờn của tôi đâu? Hương đồng gió nội của tôi đâu? Sao lại là mấy bà thím chổng mông lên giời cùng mấy nhóc chăn trâu thế này? Tôi gầm gừ mệt mỏi một tiếng, vục chân xuống sông đá nước tung tóe.

    - Này, anh lại muốn tự tử đấy à?

    Tôi giật mình. Lại là thằng nhóc này.. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng có vẻ tôi không chết, mà là quay lại thời Khai Đại. Đúng hôm tôi và Huy đến Hoàng Giang năm 2018, thằng nhóc tên Tự đã cứu được tôi - nó bảo thế - chứ tôi cũng không rõ sự tình thế nào.

    Đã 1 tuần trôi qua kể từ ngày ấy, vẫn bến sông kia, nhưng mà cái Miếu vẫn chưa được xây dựng. Ban đầu khi mới tỉnh dậy tôi đã 2 lần lao xuống sông để tìm cách về rồi, nhưng mà lần nào nhóc Tự cũng lôi tôi lại. Xong rồi mẹ Tự sẽ ngồi khuyên tôi mấy tiếng đồng hồ rằng" Cuộc đời vẫn đẹp sao tình yêu vẫn đẹp sao.. "Nên tôi nghĩ chắc phải đợi khi chiến tranh xảy ra, dân làng xây miếu, rồi tôi sẽ tìm cách về nhà.

    - Không, tôi không tự tử đâu. Yên tâm!

    Tôi cười kìm nén trả lời

    Tiên sư nó, Có nó kè kè ở cạnh thế này bố tôi cũng chả chết được. Tự nhìn tôi, có vẻ ngờ vực định nói gì đó, nhưng lại thôi. Hai anh em ngồi ngắm sông lặng, ngắm bà thím chửi con, ngắm cô em bằng tuổi mẹ tôi chổng mông lên trời, nghe cò kêu eng éc và thưởng thức hương phân bò thoảng nhẹ.. Lãn mạn vô cùng.

    - Anh tên gì?

    Tôi suýt phun ra hai chữ Phan Khải. Nhưng mà không được, nhỡ tôi xuyên không thật lại vô tình thay đổi lịch sử thì sao?

    - Ờ.. tên tôi.. ờ.. - Tôi lắp bắp, Phan Hải? Không được, đấy là bố tôi! Phan Quân? Càng không được. Đấy là tên ông nội tôi.. Phan Thành? Phan Hương? Phan Đình Tùng? Không được không được không được!

    - Nói đi nào! Lâu quá! - Tự gắt, huých vai tôi. Tiên nhân nó, huých mạnh đến độ tôi ngã xuống sông rồi. Chúng tôi bỏ qua chuyện tên tuổi, lại ngắm phong cảnh ngửi hương phân nhẹ bay.. Một tốp con gái tuổi thiếu niên ầm ĩ từ đâu kéo nhau ra sông giặt quần áo.

    - Kìa anh xem, chị Thiết đấy, xinh nhất làng luôn!

    - Đâu?

    Tôi nhìn theo tay nó, hướng về một thiếu nữ xinh đẹp. Tự dưng tôi muốn xem" Yêu Từ Cái Nhìn đầu tiên quá! ". Đẹp, thanh thuần, tự nhiên, mộc mạc.

    Có lẽ bị tôi nhìn chằm chằm, em xấu hổ cầm chậu giặt chạy đi chỗ khác. Lúc đi quay đầu lại, tôi càng nháy mắt cười khểnh lộ má núm trêu chọc. Thiết giận đỏ lựng mắt chạy một mạch đi mất. Tôi hỏi nhóc Tự tuổi của em, thằng bé nói cái gì mà Ất Mùi Kỉ Mùi gì đấy, nhưng loay hoay một lúc tôi vẫn tính ra được. Thiết tầm khoảng 16 tuổi, nhỏ hơn tôi 10 tuổi.

    Giây phút em nhìn về phía tôi, trái tim tôi bỗng lạc mất một nhịp.

    * * *

    Một tháng trôi qua. Gia đình Tự cứ cưu mang tôi như khách quý thế kể cũng ngại. Tôi cũng chỉ biết dùng vài mánh khóe thời hiện đại giúp đỡ họ, xong rồi thì bố Tự cũng giúp tôi xin được chân dạy nghề cạnh bến sông Hoàng Giang.

    Tôi ở đây, chán, buồn, nhớ mẹ, nhớ hai đứa bạn thân, cũng chẳng biết khi nào mới được về nhà. Tự đang ôn thi để trảy kinh, thành ra ở bến sông tôi chỉ có biết làm bạn với trâu, với mấy bà thím, với em..

    Giữa trêu trâu và trêu người tôi chọn người, giữa trêu già và trêu trẻ, tôi chọn trêu em. Thế là hôm nào tôi cũng trêu Thiết cáu nhặng lên. Nhiều hôm em quẳng cả cái thau giặt ở đấy mà xấu hổ bỏ chạy, để lại tôi cười khanh khách vỗ tay bồm bộp vào đầu gối.

    Hôm nay tôi trêu Thiết, trêu quá trớn. Thế là em khóc, mà không khóc um lên đâu, khóc nhẹ nhàng lắm, khóc ấm ức, rấm rứt, tủi thân mà khổ sở, nhưng càng vì thế tôi càng day dứt khó chịu.

    - Thôi nín đi! Người làng cô thấy lại chết tôi!

    - Cô không nín được à? Trêu mỗi tí

    - Nín!

    Em vẫn khóc, chẳng nói gì. Cứ sụt sà sụt sịt mãi. Một thằng sinh viên khoa Sử khô khốc như tôi thì có biết dỗ trẻ con khóc đâu cơ chứ. Tự nhiên tôi nhớ đến lời con bạn thân giời đánh..

    Tỏ ra lạnh lùng thanh tú, kéo tay em vào lòng, ánh mắt đắm đuối, xoay người kiểu khiêu vũ (phải tỏ ra thanh tú) ! Và rồi em sẽ nín khóc, cười e lệ nhìn. Tôi sẽ xoay lưng bỏ lại một bóng lưng đẹp trai *vẫn phải thật thanh tú* - Theo lời bạn tôi thì là như thế..

    Nhưng sao tôi lĩnh nguyên si cái chậu giặt vào mồm? Sao Thiết lại nhìn tôi ấm ức và tức giận như thế? Sao em lại ném áo quần vào tôi?

    - Thiết! - Tôi gọi, chạy theo.

    Thề với trời cao tôi không cố ý chọc giận em, nhưng tôi miễn cưỡng xin lỗi, đừng khóc có được không?

    Lẽo đẽo xin lỗi tám ngày, quan hệ của tôi và Thiết mới dần cải thiện. Tôi tự dưng thấy hạnh phúc, chả hiểu sao nữa, tôi là đứa cả thèm chóng chán, mà tôi lại kiên nhẫn với em như vậy..

    Tôi còn nhớ câu đầu tiên em mở lời với tôi là hỏi tên tôi là gì. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại phun ra hai chữ Phan Lang, nghe như kiểu tên bò đực. Thế nhưng Thiết chỉ nhẹ nhắc lại rồi tủm tỉm cười, một nụ cười lỡ đãng đủ để tôi quên cả hít thở.

    Giá mà tôi hiểu, từ cái giây phút ấy, trái tim phiêu bạt vô bờ bến của tôi đã mở cửa dành cho người con gái duy nhất.

    Để rồi rất nhiều năm sau; mỗi khi nhớ đến nụ cười ấy, nửa đêm tỉnh giấc, tim tôi lại đau đến nghẹt thở.

    Để rồi rất nhiều năm sau; tôi nhận ra một điều, có một số nơi dù không đi vẫn mãi nhớ, có một số người dù không cố nhớ vẫn chẳng thể quên..

    Để rồi rất nhiều năm sau; khi tôi nhận ra" Không thể sống thiếu một người "vốn dĩ chẳng phải là lời bông đùa, thì tôi đã đánh mất em rồi..

    Ngày qua ngày lại, sáu tháng rồi đã 1 năm. Tôi hòa nhập với cuộc sống thời cổ đại

    Càng gần bên cái dịu dàng chân chất của em tôi lại càng nhận ra rằng, đối với tôi em quan trọng biết chừng nào. Dù là đến một ngày tôi trắng tay, dù là đến một ngày tôi phải trở về, thứ tôi muốn mang đi đơn thuần chỉ là hồi ức, mà hồi ức cả đời này tôi chỉ cần có em là đủ..

    Rốt cuộc tôi yêu em bao nhiêu chỉ bản thân tôi biết, khát vọng cả đời này tôi sẽ giữ thật sâu, cất giấu thật kĩ càng, bảo vệ thật cẩn thận.

    Tôi trêu em ngốc, thực ra tôi mới là kẻ ngốc, em nói tôi tốt như vậy, sẽ có nhiều người thích tôi.. Vậy mà tôi lại thích em.

    6 Thế kỉ, chẳng qua chỉ là con số, em chưa 18, cũng chỉ là một mốc thời gian. Nhà tù cũng chỉ là căn phòng. Tất cả những gì bây giờ tôi trải qua đều có thể là giả, nhưng rung động bấy lâu nay là thật..

    Vậy nên trước khi em được gả cho ai đó, trước khi tôi trở về, tôi sẽ không cần kết quả hay hứa hẹn gì. Có thể yêu thêm 1 ngày thì tôi sẽ yêu thêm một ngày, có thể nhìn thêm một lần thì tôi sẽ nhìn thêm một lần. Tôi sẽ cứ âm thầm yêu em, rồi đợi em lấy chồng hạnh phúc, tôi sẽ yên tâm trở về mà chẳng mong gì hơn..

    Một hôm- Cũng là một ngày trước khi Tự rời quê đi lên kinh thành, ngồi ở bến Hoàng Giang, Tự hỏi tôi:

    - Anh nghe nói tin bà mai định gả Thiết cho một nhà phú hào chưa?

    Sao lại chưa chứ? Tôi có thể vô tâm nhưng người tôi yêu sắp gả đi thì sao tôi lại không biết?

    - Biết rồi.. - Tôi cười, lòng quặn thắt.

    - Biết? Biết mà còn ngồi đây ư?

    - Thế cậu muốn tôi làm gì nào? Bây giờ là giữa năm rồi. Đến 2 năm nữa ở đây xây cái Miếu, tôi sẽ trở về nhà.. Cậu đừng quên tôi nhé?

    Tôi nhìn nó, buồn buồn, tôi sẽ nhớ lắm, nhớ cảnh hai anh em ngồi ngắm khung cảnh giở người với cái mùi kinh dị. Nhưng tôi thực hi vọng thằng bé đừng quên tôi..

    - Ai cũng biết Thiết thích anh mà.. Vả lại sao anh biết là làng này sẽ xây miếu?

    Tôi cười buồn, biết thì làm được gì? Chúng tôi vốn đến từ hai thế giới khác nhau. Tôi trả lời, thanh âm vọng từ phương trời xa xôi:" Biết chứ, Vì đây là xã hội phong kiến mà.. "

    Xuân đến thu qua, chiều chiều tôi vẫn thấy em đem thau chậu giặt đến bến sông- nơi tôi dạy học, rồi ngồi ở đấy. Quần áo không nhiều, nhưng em giặt rất lâu, đến tận khi bóng ngả về tây, học trò về cả, em mới cắp chậu đi về. Tôi và em cứ thế, nhìn nhau qua song tre cửa sổ; nhìn nhau không nói cũng chẳng cười.

    Tôi nhìn em, tim rỉ máu

    * * *

    Thế nhưng đã một Tuần nay tôi không thấy em. Người ta bảo em sắp đi lấy chồng rồi, không thể ra khỏi cửa.

    Đã một năm tháng kể từ ngày tôi gặp em

    Đã chí tháng kể từ ngày giao em tim mình

    Đã một tuần tôi chẳng thấy em nữa

    Đã một đời để con tim tôi chết lặng

    Tôi thở dài, ngắm dòng sông ánh hoàng hôn, cũng tốt, nhân lúc cả hai cùng chưa yêu sâu đậm hơn, hãy cứ phó mặc cho số trời..

    Vậy mà em lại đến tìm tôi, em vội vã và hấp tấp, em khóc và hỏi tôi, câu hỏi ấy, ánh mắt ấy, tôi ám ảnh đến tận rất lâu sau này:

    - Ta không quan tâm tới người đời nói gì; ta không quan tâm tới cha, giờ ta hỏi chàng, chàng có đi cùng ta không?

    Tại sao không muốn chứ? Nhưng mà tôi không thể! Tôi sợ sẽ có ngày phải chia ly, nếu như tôi thừa nhận tôi yêu em thì thà cứ giết chết tôi đi! Bảo tôi phải lìa xa em thế nào đây?

    Tôi xoay người, giờ phút này tôi thà rằng để nước mắt rơi âm thầm trong bóng tối cũng không muốn để em nhìn thấy giọt lệ lăn trên gò má tôi..

    - Nàng không nên tới đây..

    - Ta biết ta không nên tới. Nhưng chàng ở đây ta không thể không tới

    Tôi muốn bật cười chua chát quá, tôi muốn dũng cảm như Chí Phèo quá. Tôi muốn giơ ngón giữa lên mà gào rằng ông trời ơi, tôi đã tạo nghiệt gì mà không thể quang minh chính đại mà yêu em?

    Chỉ là, vốn dĩ đã không thuộc về nhau, thì hà cớ phải đổ lỗi cho thời điểm? Thật bi thương biết bao, chúng ta của trước đây giờ chỉ là anh và em.

    - Chàng có đi cùng ta không? - em hỏi, giọng vỡ òa.

    Tôi đã suýt phó mặc cho con tim làm loạn, Tôi biết, chỉ cần xoay người lại thôi, chỉ cần nhìn thấy người con gái ấy khóc, tôi sẽ chẳng kìm được mà gào lên rằng Tôi Yêu Em. Vậy nên tôi chọn cách im lặng. Em chờ đợi trong vô vọng, rồi đột nhiên cười lớn:

    - Thì ra tất cả đều là ta tự mình si tâm vọng tưởng. Chàng vốn chẳng hề chờ đợi! Người tàn nhẫn là chàng, chàng vốn không hề cảm nhận được tình yêu của ta!

    Tôi nhìn em khuất xa, khắc cốt ghi tâm thân ảnh cô độc.

    Thiết, kiếp này anh không đợi được em, vậy kiếp sau anh nhất định sẽ đợi em, anh đợi em sớm hơn tất cả những người khác, gặp em sớm một chút. Em nhất định phải sống hạnh phúc, bởi anh đã dùng hạnh phúc của mình bù cho em rồi.

    Còn anh, sẽ mãi đợi, mãi đợi em, cả đời này. Kiếp này không đợi được em thì anh vẫn sẽ đợi, đợi đến kiếp sau, cho dù là kiếp sau anh không đợi được em, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa.. Anh vẫn sẽ đợi. Đợi cho đến khi nào gặp được em mới thôi. Anh xin lỗi, em hạnh phúc nhé, anh yêu em, rất nhiều..

    Tôi cầm trên tay chiếc trâm hoa vàng của Thiết. Gục ngã, tôi khóc như một đứa trẻ..

    * * *

    Phan Khải rất nhanh đã làm xong chiếc mặt nạ mang tên 'Bình thản'. Đi đâu anh cũng đeo nó, đeo nó gần như cả ngày. Chỉ là đêm đến, khi trong giấc mơ gặp nàng, anh lại phải gỡ nó xuống..

    Rốt cục thì những ngày anh mong đợi đã tới rồi. Nhà họ Trương đã lấy vợ, không rõ là cô gái nhà nào. Chỉ biết ai nấy đều khen cô tốt phước, mỗi tháng dễ đến chục hộ dựng vợ gả chồng, nhà họ Trương giàu có. Trương Sinh lại là con trai một đầu lòng. Từ nhỏ được nuông chiều, tuy nhà giàu như học thức lại kém, thêm phần gia trưởng cả ghen.

    Nhưng có hề gì? Lấy chồng theo chồng." Tại gia tòng phụ, Xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử ", Chồng là trời là cha là mẹ, chồng bảo đi một thì chẳng thể bước hai. - Ấy là cái lệ mà không một ai chống lại được, là ý trời!

    Cho nên làm phận đàn bà, thì đặt đâu ngồi đấy, khôn ngoan thì giữ mình phải phép. Chứ đừng nhắc tới hai chữ" Vùng dậy "và" Đấu tranh ". Phan Khải. Hay giờ thì người ta vẫn gọi anh là thầy đồ trẻ hay chàng Phan Lang, mỗi khi nghe người ta khen cái cô nàng mang danh 'tốt số' kia, anh lại không ngăn được mà lắc đầu ngán ngẩm.

    Bên ngoài, pháo hỉ nổ đì đùng, kèn trống kéo rộn vang, cảnh mộng sắc tươi mà lòng người não nề đến thế.

    Có người cưới chồng rồi? Còn em đã cưới chưa? Có người quên em rồi, nhưng anh thì vẫn chưa..

    Phan Lang hạ nụ cười, hạ luôn cả bức thư của Tự từ kinh thành xuống, lại nhìn về bến sông Hoàng Giang đỏ hồng man mác hoa trôi. Lấy từ trong vạt áo ra.. Chiếc trâm hoa vàng ngày đó Thiết vẫn luôn mang theo người, giờ có giữ cũng là mình anh biết..

    Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp, giữa lúc hoa rơi lại gặp người

    Xa mặt thì cách lòng, mà xa lòng thì hết cách.

    Phong cảnh Nam Xương giờ cũng rất đẹp.. Tiếc là anh không biết em ở đâu?

    Khải cười, nhưng nước mắt lại rơi, nhặt đá, ném mạnh vào dòng nước, giống ngày đầu anh đến đây, ném đi đau thương và buồn khổ.. Nhưng mà cuộc đời này luôn xuất hiện người như vậy, khiến ta đau thương, khiến ta khổ sở.. Ấy vậy mà vẫn cam tâm.

    Chợt có tiếng gọi nháo nhác cắt đứt dòng suy nghĩ, đống sỏi trên tay anh rơi chìm xuống đáy bể.

    - Thầy! Thầy ơi!

    - Thầy ơi!

    - Thầy ơi! Nhanh! Nhanh lên!

    Khải giật mình, đút chiếc trâm vào tay áo. Nhìn đám học trò vừa thở hùng hục vừa nói năng lắp bắp của mình xoa lưng gặng hỏi:

    - Từ từ nào. Mấy đứa sao thế?

    - Kìa thầy lại hỏi chúng con? Trương Sinh lấy vợ rồi đó thầy! - Chúng nó giậm chân, phụng phịu, giận dỗi ngúng nguẩy.

    - Ô hay? Can gì đến thầy nào? - Anh cười nhạt, xoa đầu chúng nó.

    Thằng Sửu gạt phắt tay anh ra lắc mạnh:

    - Thầy còn cười nữa? Cô dâu nhà người ta là chị Thiết đó thầy!

    Anh thoáng sững sờ, chẳng tin nổi vào tay mình. Nam Xương chỉ có một nhà hào phú họ Trương, lại đúng có nam trưởng tên là Trương Sinh.. Không, không đâu, không thể nào!

    Thiết họ Vũ. Vũ nương..

    Anh cười, cười bàng hoàng, cười đến độ chân tay rụng rời:

    - Kh.. không. Không phải đâu, mấy đứa chắc nhầm rồi!

    - Chúng con không nhầm mà! Là chị Thiết! Con tận mắt nhìn thấy chị Thiết!

    Chúng nó nhao nhao lên, càng lúc nói càng lắm. Khải chỉ thấy thân thể rời ra từng mảnh, tim gan rụng thành từng khớp.

    Tiếng nói cười của dân làng xúng xính dự lễ cưới, tiếng nháo nhác thúc giục của lũ học trò, tiếng pháo nổ kèn trống inh tai, tiếng cười vọng từ quá khứ, tiếng nói vỡ òa khi nàng hỏi anh có muốn đi cùng nàng không?

    Tất cả cứ vang vang hòa vào nhau tạo ra thanh âm hỗn tạp ghê rợn. Khải vừa khóc vừa gào ngồi sụp xuống vò đầu, rối bời, bất lực, sợ hãi" Không, không thể là em, không thể! "

    Anh cố lọc những thanh âm hỗn độn từ hồi ức ra, lọc sạch từng mảnh, cố nhớ lại từng chút từng chút trong những mảnh vụn kí ức ấy, từng mảnh hồi ức như vô tuyến mất sóng cứ rời rạc chập chờn..

    " Các em giở trang.. Bài Người con gái Nam Xương..

    * * *Bạn nào tóm tắt câu chuyện?

    * * *Vợ chàng Trương.. Trương Sinh?

    * * * Vũ nương mòn mỏi ngóng chờ người ải xa, một tay.. Gánh vác giang san nhà chồng..

    * * * Xin chàng đừng một mực nghi oan cho thiếp!

    * * * Kẻ bạc mệnh này bị chồng con ruồng rẫy, thần sông có linh. Xin ngài Chứng giám..

    * * * Vũ nương đã reo mình xuống sông tự vẫn..

    * * * Ta không quan tâm tới thiên hạ, ta không quan tâm tới cha, giờ ta hỏi chàng; chàng có đi cùng ta không!

    * * * Chàng vốn không cảm nhận được tình yêu của ta. Người tàn nhẫn là chàng! Yy

    Người con gái Nam Xương có tên thật là..

    Họ Vũ.. Nàng tên..

    "Em tên là gì? Làm ơn! Làm ơn! Cho tôi nhớ lại! Tên em là gì? Làm ơn"

    * * * Nàng tên là gì? Người con gái Nam Xương tên thật là gì?

    * * * Vũ Thị

    * * * Vũ Thị Thiết!..

    Đoàng một tiếng sấm dội giữa trời quang, cũng là lúc tim gan một người tan nát từng mảnh. Anh vội đứng bật dậy mà lao nhanh. Chạy như một kẻ điên, chạy như kẻ tuyệt vọng, đâm vào người này đâm vào người nọ, đâm vào hồi ức lại đâm vào tương lai.

    Mịt mờ mờ mịt, Nếu không có nàng thì anh còn cần tương lai sao? Anh vừa chạy vừa khóc, khóc thảm thương, thảm thương vô cùng.

    "Xin đừng, ta chỉ là một kẻ phàm trần, ta chỉ hi vọng người con gái ta yêu có thể sống thật tốt. Ông trời thương xót, cho ta cơ hội, một lần nữa trả cô ấy về với ta, đời này ta không còn mong muốn nào khác.."

    Khải đâm sầm vào một tay buôn người, hắn mày hổ hàm én hung dữ túm cổ anh, anh mặc kệ đẩy xô hắn như một sức mạnh lớn đến phi thường rồi lại chạy mải miết, mỗi nhịp trống rước dâu từ xa lại như chiếc búa đóng phập vào tim Khải..

    "Cho dù là thay đổi lịch sử thì sao? Cho dù là đại nghịch bất đạo thì sao?

    Anh không sợ ông trời trừng phạt

    Anh chỉ sợ em đau lòng.."

    "Em nói em không cần danh vọng, em nói em chẳng cần thanh danh, em chỉ cần được ở bên anh rồi sống thật hạnh phúc, tránh xa cái xã hội tàn khốc này.. Vậy mà hôm đó đứng trước bến sông Hoàng Giang, tại sao anh lại không đồng ý với em? Tại sao.. anh lại không đồng ý với em?"

    Người qua người lại đông nghịt như nêm. Thoi dệt đan chéo, anh biết tìm nàng ở đâu đây? Nhân ảnh lướt vội vã. Con phố xa lạ với nhưng gương mặt xa lạ, giọng nói xa lạ với nhưng thanh âm xa lạ, nhưng đến một dáng hình giống nàng anh cũng không thấy?

    - Này! Dừng lại, không được phép vào Trương phủ! - Hai tên lính hầu cản bước Khải từ ngoài cửa, thấy anh gào thét như phát điên lại càng ra sức đẩy anh.

    Khải ngã, rồi lại đứng lên, thấp thoáng bóng nàng từ chiếc kiệu hoa đỏ bước xuống, áo lụa đỏ diễm lệ vô ngần, nhưng gương mặt lại u sầu biết bao.

    - Thiết! - Anh sững lại gào tên nàng. Cả thảy tất cả đều im lặng trong tiếng thét gào đau khổ ấy.

    Nàng cũng dừng lại, bàn tay đang lơ lửng đặt trên tay Trương Sinh cũng bất động không hạ xuống. Đôi mắt rưng rưng lệ đánh về phía anh, bi thương biết bao, nghe nói: Ta đã không còn yêu nữa

    "Em có đi cùng anh không.."

    Câu nói này, anh không hề mở lời mà chỉ là dòng suy nghĩ. Sở dĩ bọn họ đã yêu quá sâu đậm. Anh chỉ khóc mà nhẹ vươn một bàn tay về phía nàng, anh biết nàng hiểu anh đang nói gì, nhưng nàng vẫn cứ im lặng không trả lời..

    "Nước mắt là thật. Đau lòng là thật, lúc trước ta nói muốn ở bên chàng cũng là thật..

    Tình ái; tới nhanh đi cũng nhanh, nếu như úa tàn thì còn hi vọng cứu vớt, nhưng nếu nó chết rồi thì sao đây?

    Đời này ta chỉ hi vọng được ai đó cất giấu trong một chốn bình yên. Để ta không phải kinh hãi, không phải khổ đau, không phải lêng đênh muôn phương trơ trọi.

    Nếu chàng tàn nhẫn tại sao không tàn nhẫn tới cùng? Nếu chàng dịu dàng vậy tại sao ban đầu lại lựa chọn tàn nhẫn?

    Ta mệt rồi ta thực sự mệt rồi. Phan Lang, ta yêu chàng, nhưng ta không thể để một người đã từng tổn thương ta lại một lần nữa tổn thương ta.. Ta là vợ Trương Sinh, Ta và chàng ấy, sinh tử không rời.."

    Nàng nhẹ nhắm mắt, tự nhủ đây sẽ là giọt lệ cuối cùng rơi vì chàng. Nàng quay đầu đặt tay lên tay của phu quân, nhẹ quay gót, thềm hoa mấy bước, lệ hoa mấy hàng..

    Ngày vui hôm ấy, trời nổi giông..

    Sau đó, chỉ biết bọn trẻ con trong làng cứ truyền nhau câu chuyện đám hầu nhà phú hào họ Trương đã đánh thầy Phan vô cùng tàn bạo. Nhưng mà thầy chẳng đỡ, cứ để mặc họ đánh. Cũng lại có kẻ truyền rằng, Trương Sinh lấy được cô vợ tư dung tốt đẹp, ngày cưới có kẻ điên đến quậy phá, bị người hầu Trương phủ đánh đến độ đầu óc ngu muội, nên cứ mặc họ đánh, vừa bị đánh vừa cười như một tên điên, nước mắt hòa máu tuôn xối xả.. Ôm chặt ngực nằm giữa cơn mưa..

    Chuông nhỏ tắt lịm

    Trăm hoa héo tàn

    Nhân ảnh gầy mòn

    Tóc mai như sương

    Một đời khổ

    Thâm tình khổ

    Si tình

    Chỉ vì vô tình mà khổ..

    * * *

    Hồi 2: Ngoảnh lại hóa tro tàn

    Tình yêu là một thứ độc dược, yêu càng sâu, độc càng ngấm. Trước đây ta từng tự hỏi, liệu rằng năm đó nếu ta ngông cuồng hơn một chút, có phải bây giờ, đã không khổ đau?

    * * *

    Tình yêu của ta không có gì đáng nói, từ ngày phu quân đi lính, ta đã chặt đứt quan niệm về tình yêu. Phận làm phụ nữ, xuất giá tòng phu, ngay cả ý niệm cũng chỉ thuộc về một mình trượng phu của mình. Đến nằm mơ, ta cũng không còn dám nghĩ đến chàng..

    Ta thường đứng trong dinh phủ nhìn về phía xa xa đợi người nơi ải xa trở về quê cũ. Nhưng nhân ảnh cố nhân hiện về lại lén lút làm xao động tâm cam. Chàng gầy đi nhiều, nhưng vẫn rất anh tuấn, có đôi khi lại ngây người nhìn về bến sông quê. Khi mẹ mất, Phan Lang có đến tìm ta, chàng vẫn hỏi ta có đi cùng chàng không. Ta trả lời:

    - Dẫu cho phu quân không trở về, ta vẫn sẽ chờ. Chàng đừng si tâm vọng tưởng nữa.

    Đó là lần đầu tiên ta thấy chàng cười kể từ ngày ta cưới Trương Sinh. Chàng cười, nhưng nước mắt rơi. Trước khi lên kinh thành chàng chỉ kịp nói một câu hàm ý lạ lẫm: "Khi Trương thiếu trở về, sóng gió ập đến, ta vẫn đứng đây thay nàng chống cả bầu trời."

    Ta ngoảnh mặt cố xua đi những lời bông đùa chẳng mấy vui vẻ. Trái tim ta đã bị chàng đùa giỡn quá trớn rồi, nó chẳng thể cười được nữa. Mùa thu năm ấy phu quân trở về, sớm hơn Phan Lang dự kiến, vừa hay chàng đã lên kinh thành thăm cố nhân được tròn tuần.

    Ta bị hàm oan tội lăng loàn, mẹ là người có thể chứng thực cho ta lại đã mất. Ta gặng hỏi phu quân cơ sự là do ai gây nên nhưng chàng không nói mà lấy cơ ghen tuông bóng gió đánh đập ta.

    Cho đến khi đã bị Trương Sinh đánh đến vùi hoa dập liễu, ta mới tự hỏi đây có phải số trời không?

    Bàn tay ấy- nâng khăn nương tử, cũng vùi dập đời người. Ta đối với người một mực trùng thành, đổi lại chẳng có lấy một tia tin tưởng. Nhưng ta khoong hận Trương Sinh, chàng là tướng công của ta, là trời, là chúa tể, chàng ruồng bỏ ta, ta cũng khoong thể tiếp tục sống.

    Ta tắm gội chạy sạch rồi viết lại một bức thư cho con trai, chiếc trâm vàng Phan Lang trả lại ta cũng được cất giữ cẩn thận. Một giọt nước mắt lăn trên tâm thư:

    - Con trai, mẫu thân có lỗi với con, hi vọng lớn lên hãy yêu thương và tin tưởng người con yêu. Mẫu thân đi tìm trong sạch. Để con ngửng đầu với thiên hạ, mẹ con là một người phụ nữ trung trinh.

    Chầm chậm lê bước trên thảm cỏ gai cứa đến chảy máu, ta chợt hiểu rằng từ trước tới giờ ta không hề có được thứ gọi là tình yêu. Sắc trời âm u như niềm tin vào cuộc sống, gió lạnh cắt thịt như sự lạnh bạc chàng Trương Sinh, mệt rồi, đi rồi, tan rồi..

    Người nói xanh kia quyết chẳng phụ ta cũng như ta đã chẳng phụ người.. Mà chàng - lại phụ ta.

    Gió thổi nghiêng tóc, ta nắm chặt chiếc Trâm vàng trong tay. Người sắp chết rồi, có thể nói lời thật lòng đúng không?

    - Phan lang, nếu có Kiếp sau, nếu kiếp sau có cơ hội, em nhất định sẽ gả cho chàng..

    Gió cuốn ta trôi theo dòng nước. Lênh đênh lênh đênh. Một tiếng ùm vang lên, toàn thân lạnh cắt thịt, ta dường như thấy một tiếng thét tê dại..

    Là ai? Ai gọi tên ta thê lương đến thế?

    Sao ta chẳng thể nghe?

    * * *

    Năm 2018- Miếu Vũ Nương..

    Con đường đi tuy ngắn, nhưng lại như rất xa. Không biết đây đã là lần bao nhiêu anh đến theo ngôi miếu cổ này. Dường như nước mắt đã cạn, nhưng trong tâm vẫn còn dâng lên những đợt sóng

    - Cậu Khải ơi, Vũ Nương tại sao lại chết thế ạ?

    Giọng non nớt của cô bé Linh Đan xinh xắn vang lên trong hư ảo, trong chốn đền thờ vắng lặng, Khải chỉ trầm ngâm đứng lặng và hồi tưởng về những việc đã qua. Anh tỉnh dậy sau lần chết đuối đã được 1 tháng, anh bảo đã mơ một giấc mơ rất đau, rất đau lòng..

    - Đó là vì có một trên đại ngốc đã không kịp giữ cô ấy lại.

    - Thật đáng thương. Trương sinh không yêu cô ấy, vậy có ai yêu cô ấy không hả cậu?

    Anh lặng thinh, ngoài đền, một bông hoa vàng nhẹ rơi. Trong sương thu nhè nhẹ, giọng anh vang lên thật yếu ớt:

    - Từng, từng có một người yêu cô ấy hơn cả sinh mệnh.
     
    Lương Linh, Ngọc ĐinhVân Mây thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười 2018
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...