Từ phòng tắm đi ra, thấy Sang đang mải mê nghịch điện thoại, Thảo nhắc:
- Chị tắm xong rồi, em vào tắm đi rồi ra ăn cơm!
- Đợi em xíu!
Sang trả lời Thảo, nhưng mắt vẫn không rời điện thoại, hình như đang nhắn tin cho ai đó, vẻ hớn hở hiện rõ trên mặt.
- Đang nhắn tin hả? - Câu hỏi bật ra khỏi miệng khi Thảo còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo.
Sang không trả lời, đặt điện thoại xuống bàn rồi đi vào phòng tắm, không quên hôn lên trán Thảo khi đi ngang qua chỗ Thảo đứng.
Thảo nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại còn chưa kịp khóa màn hình của Sang. Chiếc điện thoại chứa tất cả những gì mà Thảo muốn biết.
Đến lúc này, lí trí bị đánh gục hoàn toàn, Thảo cầm điện thoại lên, kiểm tra tất cả tin nhắn của Sang, từ tin nhắn điện thoại, messenger, zalo và cả tinder. Toàn bộ thế giới của Sang như hiện ra trước mắt Thảo. Trong thế giới đó, Thảo đơn giản chỉ là bạn giường của Sang. Thậm chí, cô còn chẳng phải bạn giường duy nhất.
"Chị có việc gấp phải ra ngoài. Chắc sáng mai mới về. Mình gặp nhau sau nhé!"
Thảo rời khỏi nhà, để lại cho Sang mảnh giấy nhắn giải thích sơ sài. Thảo cũng chả thèm bận tâm Sang có tin vào lí do đó không. Lúc này, cô còn bận lo cho tâm trạng của mình.
Lang thang khắp Hà Nội với tâm trạng nặng trĩu, nhìn những đôi tình nhân tay trong tay hạnh phúc trên đường phố. Chưa bao giờ, Thảo cảm nhận sự cô đơn rõ rệt như lúc này. Cô và Sang, đã từng giống như những cặp tình nhân kia, nhưng đó chỉ là giấc mộng. Những tin nhắn trong điện thoại của Sang đã kéo Thảo ra khỏi giấc mộng đó, rồi buông tay, khiến tâm trạng của cô rơi thẳng xuống địa ngục. Thảo chẳng là gì của Sang cả. Thế nhưng, Sang lại là rất nhiều của Thảo.
Thảo đứng dưới gốc cây, cảm nhận từng cơn gió mát lạnh len lỏi trong từng kẽ tóc. Đã gần 12h đêm, trời lại sắp mưa, nhưng Thảo không muốn về nhà. Cô không biết phải đối mặt với Sang như thế nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thảo cảm nhận được thế nào là có nhà mà không được về.
Chị về nhà đi! Trời sắp mưa rồi. Con gái không nên ở ngoài đường giờ này!
Tin nhắn của Sang hiện lên màn hình chờ điện thoại. Thảo đoán, có lẽ Sang cũng đã cảm nhận được sự bất thường từ phía Thảo.
Về nhà đi. Có chuyện gì về nhà rồi nói!
Tin nhắn tiếp theo của Sang hiện lên màn hình chờ điện thoại. Thảo nghẹn ngào. Có chuyện gì về nhà rồi nói ư? Về nhà rồi, Thảo biết nói gì với Sang? Nói là cô đã xem trộm điện thoại của Sang? Nhờ vậy mà cô phát hiện ra, với Sang cô chỉ là một trong số những bạn giường của anh? Hay thú thật luôn, là cô cũng tiện thể phát hiện ra rằng cô đã yêu Sang?
Baby shark, doo doo doo doo doo doo
Baby shark, doo doo doo doo doo doo
Baby shark, doo doo doo doo doo doo
Baby shark!
1 giờ đêm, tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi khiến Lan giật mình tỉnh dậy. Vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn và tắt chuông. Lan thở phào nhẹ nhõm khi nhìn sang bên cạnh, đứa con trai và chồng vẫn đang ngủ ngon lành. Nhìn màn hình điện thoại, thấy người gọi đến là Thảo, Lan khoác thêm chiếc áo mỏng, rón rén mở cửa, ra ban công nghe điện thoại.
- Tao nghe này! - Lan nói nhỏ hết sức có thể!
- Ra mở cửa cho tao! - Thảo thì thầm qua điện thoại, giọng nói không một chút sức sống.
Ngay lúc này, có hàng trăm câu hỏi hiện ra trong đầu Lan. Tại sao Thảo lại đến nhà Lan vào giờ này? Lại còn giọng nói kia nữa, con bé này, nó bị làm sao vậy? Mang theo cả bụng lo lắng, Lan vội vàng ra mở cửa cho Thảo.
Thảo đứng trước cửa nhà Lan, nhợt nhạt, run rẩy trong bộ trong bộ quần áo ướt sũng. Cả người Thảo dường như không còn chút sức sống, cô đổ gục vào người Lan, ngất lịm. Lan phải gọi chồng dậy để bế Thảo vào nhà.
Thảo mê man trên giường suốt hai ngày hai đêm. Lan vừa chăm con, vừa chăm bạn. Ngày trước, Trung đi làm về chỉ việc ăn cơm, rửa bát rồi đi ngủ. Hai ngày nay, ngày nào Trung cũng phải tranh thủ về sớm nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. Nhưng Trung không dám hé răng than vãn nửa lời, không phải vì Thảo là bạn của Lan, mà vì Thảo đã từng hết lòng với gia đình nhỏ của Trung, đã từng thay Trung ăn chực nằm chờ từ viện sản sang viện nhi lúc Lan sinh cu Tis, còn Trung thì phải đi công tác nước ngoài.
Cuối cùng, Thảo cũng tỉnh dậy. Đợi Thảo ăn xong bát cháo, uống thuốc đầy đủ, Lan mới chất vấn:
- Sang là thằng nào?
- Không biết! - Thảo trả lời cộc lốc, nằm xuống giường trùm chăn giả vờ ngủ.
Lan đương nhiên không để yên, cô lôi Thảo dậy để nói cho ra nhẽ.
- Mày không biết nó mà nó nhắn tin cho mày đến sập cả nguồn à?
Thảo vẫn im lặng.
- Là người yêu mày đúng không?
- Không phải!
- Vậy nó đang tán mày à?
- Không!
- Vậy hai đứa mày có quan hệ như thế nào?
- Không biết!
- Con nhỏ này - Lan đập mạnh vào vai Thảo - mày có còn coi tao là bạn không hả?
Đáp lại lời trách móc của bạn, Thảo bật khóc. Thảo chưa bao giờ yếu đuối như vậy. Lan chẳng biết phải nói gì, chỉ biết ôm bạn an ủi.
Cuối cùng, Thảo cũng bình tĩnh kể lại mọi chuyện giữa mình và Sang cho Lan nghe. Nghe xong, Lan chỉ biết tự trách mình:
- Là tại tao, tao hại mày rồi! Nếu tao không sống chết bắt mày lên Tinder rình lão Trung, mày đã không gặp hắn.
- Không phải tại mày đâu! Tại tao thôi, nếu tao không tò mò muốn thử, thì mọi chuyện đã chẳng như thế này.
- Giờ mày tính sao?
- Không biết!
- Mày yêu nó à?
- Không rõ!
- Mày yêu nó thật rồi!
Thảo cúi đầu, không phản đối đồng ý với thừa nhận. Lan thở dài thườn thượt, chẳng biết nên nói gì vào lúc này.
- Mày gặp nó đi. Gặp nó rồi nói rõ với nó về tình cảm của mày.
- Để làm gì?
- Vậy mày định tránh mặt nó đến bao giờ? Gặp nó, nói rõ với nó về tình cảm của mày dành cho nó. Để xem nó phản ứng thế nào?
- Lỡ cậu ấy từ chối thì sao?
- Vậy mày tính sống để bụng chết mang theo à? Nói cho nó đi, biết đâu nó cũng thích mày?
- Thích tao thì sao? Nó là loại đàn ông như thế nào mày không biết à?
- Nhưng mày thích nó. Thích ai thì phải nói cho người ta biết.
- Rồi sau đó thì sao?
- Mày phải nói, nói ra để nó biết, xem nó giải quyết chuyện này thế nào. Sau đó mới tính tiếp được.
Cuối cùng, Thảo cũng nghe theo lời khuyên của Lan, nhắn tin cho Sang để hẹn gặp mặt. Thảo hẹn Sang ở quán cà phê lần đầu hai người gặp nhau.
- Nhìn chị xanh quá! - Sang xót xa.
Tim Thảo như vừa lỗi mất một nhịp, cô đã mất cả tiếng đồng hồ để trang điểm trước khi gặp Sang, cốt chỉ để Sang không nhìn thấy sự mệt mỏi của mình. Nhưng rồi, Sang vẫn nhìn ra.
- Em uống gì?
- Cà phê đen, không đường!
Cuộc gặp giữa hai người rơi vào im lặng. Thảo cúi đầu nhìn cốc nước trên tay mình. Sang lặng lẽ nhìn Thảo. Thời gian trôi qua, Thảo mong Sang sẽ nói gì đó để phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Nhưng dường như, sự kiên nhẫn của Sang là vô hạn. Sang vẫn im lặng chờ đợi Thảo.
- Chị có chuyện muốn nói với em! - Khó khăn lắm Thảo mới dám mở lời.
- Em biết! - Sang trả lời với giọng nhẹ nhàng, mắt vẫn không rời khỏi Thảo.
- Hôm trước, chị đã xem điện thoại của em..
Thảo bỏ lửng câu nói, không dám nhìn vào mắt Sang.
- Đó là lí do tại sao chị bỏ ra khỏi nhà lúc nửa đêm hả?
- Ừ!
- Ngốc! Nhà của chị mà, đuổi em đi là được rồi.
Thảo lại im lặng. Lần này, Sang là người phá vỡ sự im lặng giữa hai người:
- Chuyện chị định nói với em là gì?
- Chị nhớ em! Không có em ở bên cạnh, không được nghe giọng nói của em, không được nhắn tin với em, chị thực sự rất nhớ em!
Thảo bật khóc. Cô ôm mặt khóc như một đứa trẻ khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn. Sang vẫn bình thản ngồi đối diện với Thảo, thỉnh thoảng rút khăn giấy cho cô lau nước mắt.
- Chị thừa biết em là loại người nào mà! - Sang nói khi Thảo vừa ngừng khóc.
- Chị biết!
- Chị biết! Chị đã biết rồi thì còn nhớ em làm gì?
- Chị không biết! Chị không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Chị nhớ em. Chị muốn em ở bên cạnh chị. Muốn em là của chị, của một mình chị - Thảo vừa nói, vừa sụt sịt khóc.
Sang im lặng, cố gắng sắp xếp lại cảm xúc trong đầu.
- Cho em mượn điện thoại của chị!
Thảo đưa điện thoại của mình cho Sang. Sang do dự vài giây, rồi quyết định xóa tất cả những gì liên quan đến Sang trong điện thoại của Thảo:
- Đừng nhớ em nữa. Em và chị, chúng ta quá khác nhau. Em không phải người chị cần, cũng không thể trở thành người chị cần. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Chị đừng hi vọng gì vào em cả. Bảo trọng!
Sang lạnh lùng trả điện thoại lại cho Thảo và rời đi. Thảo thẫn thờ, mặc cho những giọt nước mắt vẫn tiếp tục lăn dài trên má. Cô ôm ngực trái của mình, trái tim nằm trong đó đang bị bóp nghẹn. Đau đến ngột thở.
Nhưng Thảo còn có thể trách được ai? Chiếc hộp Pandora ấy, là cô tự mở. Mọi đau khổ, mọi tai ương, cô phải tự gánh. Khóc lóc, yếu đuối giờ cũng chẳng còn ai xem. Thảo cứ như vậy mà nuốt nước mắt vào trong, mạnh mẽ đứng dậy, bước đi và không cho phép bản thân quay đầu.
Ngoài kia trời đang nắng..
P/S1: Thân gái dặm trường, một mình kiếm ăn nơi đất khách quê người. Thiếu thốn tình cảm là điều đương nhiên. Thế nên, tin tưởng sai người cũng chẳng phải điều gì đáng xấu hổ.
P/S2: Thảo à, khi em mở chiếc hộp Pandora ra, bất hạnh sẽ ập đến. Nhưng đừng buông nó đi, giữ lấy nó, vì trong chiếc hộp đó, vẫn còn hi vọng.
Hết