Bài viết: 47 

CHƯƠNG 10: Một cúc một vạn
Lúc Dư Nhàn muốn bỏ chạy, vừa xoay người đã nghe thấy giọng đànoong trầm lãnh phía sau vang lên: "Qua đây rót rượu cho tôi, ông chủ của các cô không nói quy tắc này cho các cô biết à."
Lúc này Dư Nhàn rất sợ, cô sợ anh nhận ra cô. Nhưng nghe câu nói ban nãy của anh Dư Nhàn sực nhớ ra, phải rồi.. sao anh nhận ra cô được, cô có đeo mặt nạ mà.
Hứa Gia Ngôn đằng sau cười tủm tỉm nhìn bóng lưng cô đối diện mình. Lần này anh phải cho con nhóc này biết tay, cô rơi vào xà huyệt của anh rồi thì chỉ có thể mặc anh chém giết.
Tất nhiên đây không phải chuyện trùng hợp. Hiệu suất làm việc của Thừa Ân rất kinh người, chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, anh gần như đã tra được các tài liệu của cô. Điều khiến anh bất ngờ duy nhất là một cô bé bình thường lạnh nhạt, là học bá lại còn là một thiên kim thì tại sao lại đi làm công việc này. Chuyện này anh đã sai Thừa Ân tiếp tục điều tra, nhưng anh không nhịn nổi hôm nay nhất định phải trêu ghẹo cô một phen mới được.
Dư Nhàn quay người lại, vẫn là gương mặt không cảm xúc nhưng tay cô cơ hồ đã hơi run lên khiến cho khay bê rượu trên tay cũng rung lên.
Dư Nhàn nhìn người đàn ông dáng vẻ thong thả trước mặt, anh vẫn là cái bộ dáng coi trời vằng vung, ngạo kiều, tự tin và đẹp trai như vậy. Quan sát nét mặt Hứa Gia Ngôn, cô thấy có vẻ tâm trạng anh rất tốt, từ chân mày đến khóe môi đều rất thư thái khiến cô nhìn mà muốn đấm.
Dư Nhàn đi tới bên cạnh Hứa Gia Ngôn quỳ một gối xuống, cẩn thận đặt ly rượu là chai rượu lên trên bàn.
Cô rót ra một ly rượu rồi đưa tới trước mặt Hứa Gia Ngôn. Dư Nhàn cố hắng giọng để anh không nhận ra: "Tiên sinh."
Hồi lâu không thấy ly rượu trong tay bị đoạt đi, cô nghi hoặc ngẩn đầu lên, lại gọi một tiếng: "Tiên sinh, rượu của.."
"Đút cho tôi." Hứa Gia Ngôn không thèm nhìn cô nói một câu khiến Dư Nhàn lúng túng.
Dư Nhàn cố nén thần hỏa trong lòng nói: "Tiên sinh việc này không có trong bổn phận của tôi."
Vừa nói hết câu thì một xấp tiền được ném tới trước mặt Dư Nhàn, Hứa Gia Ngôn chế diễu: "Nói lắm thế làm gì, cũng chỉ là bảo cô đút rượu cho tôi thôi mà. Nếu cô hiểu chuyện thì số tiền này là của cô đó."
Dư Nhàn suy đi nghĩ lại thì đúng thật là bây giờ cô đang rất cần tiền, nên thôi cứ nhịn chút vậy. Cô nâng cao tay lên muốn đút rượu cho anh lại bị mắng: "Có biết đút rượu không vậy." Hứa Gia Ngôn đưa mắt ra hiệu cho cô: "Ngồi trên này."
Dư Nhàn cũng ngoan ngoãn ngồi lên vị trị cạnh anh trên sofa. Cô đưa ly rượu đến miệng anh, Hứa Gia Ngôn hớp một hớp rượu, ánh mắt như có như không nhìn gương mặt nửa trên bị che khuất bởi mặt nạ của Dư Nhàn.
Cứ đút rượu như vậy cho anh, Dư Nhàn nghĩ đợi anh say thì cầm tiền chuồn ai ngờ tửu lượng Hứa Gia Ngôn lại quá tốt.
Cảm thấy như thế quá nhàm chán, Hứa Gia Ngôn nói: "Không cần uống nữa, cô uống cùng tôi là được."
Nói như này thì cô không thể nào từ chối được rồi bởi vì đây vốn dĩ là công việc của cô. Cũng may cô làm ở đây thời gian cũng tích lũy được chút khinh nghiệm, giờ tửu lượng của cô cũng rất cao.
Dư Nhàn rất tự tin người say trước sẽ là Hứa Gia Ngôn. Ai ngờ một ly lại một ly, Hứa Gia Ngôn không chỉ không có dấu hiệu gục ngã mà ngược lại cô lại thấy đầu óc choáng váng.
Dư Nhàn sợ mình một khi say bất tnhr nhân sự thì sẽ xảy ra chuyện nên tự nhận: "Tiên sinh, tôi không uống được nữa, tửu lượng của anh quá tốt. Tôi.. nếu anh vẫn muốn uống thì tôi không típ rượu anh được nữa, hay là để tôi ra bên ngoài nói với quản lí gọi người khác vào uống với anh tiếp nhé."
"Không cần đâu, tôi không muốn uóng nữa. Như thế này hoài cũng rất nhàm chán vậy nên chúng ta đổi sang trò khác đi." Hứa Gia Ngôn ánh mắt loe lóe nhìn cô. Nãy giờ anh đã quá nương tay rồi.
Trong lòng Dư Nhàn đột nhiên có dự cảm không lành. Anh ta lại muốn bày trò gì đây?
Quả nhiên trực giác của phụ nữ không bao giờ sai. Hứa Gia Ngôn nhìn xuống thân hình cô rồi nói: "Mười cái cúc trên người cô, một cái là một vạn, cô cởi được bao nhiêu cúc thì sẽ có từng ấy tiền."
Đầu óc Dư Nhàn lúc này vẫn còn khá tỉnh táo, cô nhíu mày hỏi lại: "Ý anh là.. cởi đồ."
Hứa Gia Ngôn không đáp lời mà chỉ cười cười nhìn Dư Nhàn đang bối rối chờ đợi cô phẫn nộ.
Kết quả cô chỉ điềm nhiên đứng dậy nói: "Xin lỗi tien sinh, ngài chắc hẳn biết việc này cũng không nằm trong phận sự của tôi. Neus ngài muốn chơi theo kiểu đó thì tôi có thể tìm vài người đến cho ngài." Dư Nhàn cúi người cầm lấy đống tiền trên bàn rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước cánh tay lại bị người phía sau bắt lấy, lực kéo mạnh khiến Dư Nhàn mất thăng bằng ngã vào người Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn ôm lấy hông cô nói: "Hôn cũng đã hôn rồi, giờ chỉ là tiến thêm một bước thôi mà, sao em lại tỏ ra khó chịu vậy."
Đầu Dư Nhàn bùm một cái như muốn nổ tung. Nãy giờ cô đã nghi ngờ anh đã biết việc cô làm thêm ở đây nhung vẫn không dám khẳng định.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ phía người điều tra cô, nhưng cô không nghĩ lại nhanh như vậy mà anh lại biết được. Tốc độ của người giàu quả thực kinh người.
Dư Nhàn tức giận chấp vấn: "Nếu anh đã biết rồi thì còn làm bộ làm gì?"
"Muốn trêu chọc em một chút thôi, tiện thể xem em có thể chịu đựng được đến đâu. Không nghĩ nhanh vậy đã kết thúc rồi, làm tôi mất hứng quá đó."
"Anh.." Dư Nhàn tức tới mức không thốt ra được lời nào, lúc cô không biết nên làm sao thì lại thì một gương mặt quen thuộc qua khe cửa.
Người này chính là Dư Ái Nhi. Ban nãy khi cô nhìn thấy cô ta trong quầy bar còn cảm thấy quái lạ, nhưng giờ Dư Nhàn hiểu rồi, Dư Ái Nhi tới đầy vì Hứa Gia Ngôn. Chắc là bí mật theo dõi, Dư Nhàn nghĩ có lẽ cô nàng đã nhìn thấy dấu hôn trên áo đó nên bị kích thích đây mà.
Cũng tốt, giờ tâm trạng cô cũng không được vui lắm, có người buồn bực cùng thì cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Hứa Gia Ngôn thấy cô nhìn ra ngoài cửa một lúc, lại im lặng không nói gì, hơn nữa khóe môi còn nở nụ cười gian xảo. Hứa Gia Ngôn cũng nhìn qua.
Nhưng lại bị bàn tay đẩy gương mặt anh trở lại. Lúc này thái độ Dư Nhàn thay đổi hoàn toàn. Hứa Gia Ngôn có hơi mụ mị, con bé này lại bị làm sao vậy, đa nhân cách hả?
Dư Nhàn đổi tư thế ngồ khóa chặt trên người Hứa Gia Ngôn, kéo tay anh khoác lên eo mình. Tay cô vuốt ve gương mặt điển trai của Hứa Gia Ngôn rồi từ từ trượt xuống cổ áo. Dư Nhàn xoa bờ ngực vạm vỡ của Hứa Gia Ngôn, từ từ đưa mặt lại gần.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy cô như vậy rất lạ liền bắt lấy tay đang xoa ngực mình của cô hỏi: "Em làm sao vậy?"
Dư Nhàn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh cười nói: "Không phải anh muốn tôi phục vụ anh sao, yên tâm.. tôi sẽ khiến anh hài lòng." Nói rồi cô trực tiếp hôn lên môi Hứa Gia Ngôn. Nhưng mà cô không biết hôn như thế nào. Chỉ có thể giữ nguyên cảnh tượng môi chạm môi như vậy, mong là Dư Ái Nhi mau chóng tức giận bỏ đi.
Nhưng Hứa Gia Ngôn thì khác, hành động này của cô đã trực tiếp khiêu khích anh, trong người vốn đã hơi nóng bức vì cồn trong người, giờ cô còn làm mấy hành động tự dâng miệng cọp như vậy khiến anh không thể kìm chế nổi.
Hứa Gia Ngôn đẩy Dư Nhàn ra nói: "Em như vầy mà dám nói sẽ khiến tôi hài lòng à."
Dư Nhàn còn nghĩ kế hoạch thất bại, ai ngờ một giây sau gáy cô bị Hứa Gia Ngôn giữ chặt kéo về phía trước. Hứa Gia Ngôn áp môi mình vào môi cô, một nụ hôn nóng bỏng cứ thế tiếp tục.
Hứa Gia Ngôn hôn cô rất mạnh mẽ, nhiệt tình, anh hôn như muốn nuốt trôi cô luôn vậy, khiến Dư Nhàn khó khăn tiếp nhận. Nụ hôn bây giờ của anh còn nóng bỏng hơn nụ hôn ở công viên lúc chiều.
Dư Nhàn rất muốn đẩy anh ra, nhưng cô không dám bởi vì Dư Ái Nhi đôi mắt tóe lửa đang nhìn chằm chằm vào trong đây, hơn nữa giờ mà đẩy anh ra thì kế hoạch chọc tức Dư Ái Nhi của cô sao thành nổi. Vì vậy cô chỉ có thể giả vờ khoác hai tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn để anh hôn.
Hơi men trong người Hứa Gia Ngôn khiến anh hơi mất bình tĩnh. Say đắm trong nụ hôn với Dư Nhàn, tay anh cũng không rảnh rỗi, một tay ở bên eo cô xoa tới xoa lui, tay giữ chặt gáy cô thì đã dời xuống lưng cô.
Trong lòng Dư Nhàn lúc này đang gào thét: "Nếu Dư Ái Nhi còn không chịu đi thì chắc cô chết ngộp quá."
Mà Dư Ái Nhi bên này thì đang cố gắng hết sức để kìm nén sự phẫn nộ trào trực trong lòng. Tay nắm chặt nắm cửa đến mức trắng bệch, gương mặt vì giận mà run lên từng cơn. Cô nàng thật sự muốn đi lên gỡ chiếc mặt nạ của Dư Nhàn ra xem, rốt cuộc là ai mà dám động đến đồ của cô ta, thế nhưng cô ta sợ chọc giận Hứa Gia Ngôn nên đành nén giận.
Lúc này Dư Nhàn rất sợ, cô sợ anh nhận ra cô. Nhưng nghe câu nói ban nãy của anh Dư Nhàn sực nhớ ra, phải rồi.. sao anh nhận ra cô được, cô có đeo mặt nạ mà.
Hứa Gia Ngôn đằng sau cười tủm tỉm nhìn bóng lưng cô đối diện mình. Lần này anh phải cho con nhóc này biết tay, cô rơi vào xà huyệt của anh rồi thì chỉ có thể mặc anh chém giết.
Tất nhiên đây không phải chuyện trùng hợp. Hiệu suất làm việc của Thừa Ân rất kinh người, chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, anh gần như đã tra được các tài liệu của cô. Điều khiến anh bất ngờ duy nhất là một cô bé bình thường lạnh nhạt, là học bá lại còn là một thiên kim thì tại sao lại đi làm công việc này. Chuyện này anh đã sai Thừa Ân tiếp tục điều tra, nhưng anh không nhịn nổi hôm nay nhất định phải trêu ghẹo cô một phen mới được.
Dư Nhàn quay người lại, vẫn là gương mặt không cảm xúc nhưng tay cô cơ hồ đã hơi run lên khiến cho khay bê rượu trên tay cũng rung lên.
Dư Nhàn nhìn người đàn ông dáng vẻ thong thả trước mặt, anh vẫn là cái bộ dáng coi trời vằng vung, ngạo kiều, tự tin và đẹp trai như vậy. Quan sát nét mặt Hứa Gia Ngôn, cô thấy có vẻ tâm trạng anh rất tốt, từ chân mày đến khóe môi đều rất thư thái khiến cô nhìn mà muốn đấm.
Dư Nhàn đi tới bên cạnh Hứa Gia Ngôn quỳ một gối xuống, cẩn thận đặt ly rượu là chai rượu lên trên bàn.
Cô rót ra một ly rượu rồi đưa tới trước mặt Hứa Gia Ngôn. Dư Nhàn cố hắng giọng để anh không nhận ra: "Tiên sinh."
Hồi lâu không thấy ly rượu trong tay bị đoạt đi, cô nghi hoặc ngẩn đầu lên, lại gọi một tiếng: "Tiên sinh, rượu của.."
"Đút cho tôi." Hứa Gia Ngôn không thèm nhìn cô nói một câu khiến Dư Nhàn lúng túng.
Dư Nhàn cố nén thần hỏa trong lòng nói: "Tiên sinh việc này không có trong bổn phận của tôi."
Vừa nói hết câu thì một xấp tiền được ném tới trước mặt Dư Nhàn, Hứa Gia Ngôn chế diễu: "Nói lắm thế làm gì, cũng chỉ là bảo cô đút rượu cho tôi thôi mà. Nếu cô hiểu chuyện thì số tiền này là của cô đó."
Dư Nhàn suy đi nghĩ lại thì đúng thật là bây giờ cô đang rất cần tiền, nên thôi cứ nhịn chút vậy. Cô nâng cao tay lên muốn đút rượu cho anh lại bị mắng: "Có biết đút rượu không vậy." Hứa Gia Ngôn đưa mắt ra hiệu cho cô: "Ngồi trên này."
Dư Nhàn cũng ngoan ngoãn ngồi lên vị trị cạnh anh trên sofa. Cô đưa ly rượu đến miệng anh, Hứa Gia Ngôn hớp một hớp rượu, ánh mắt như có như không nhìn gương mặt nửa trên bị che khuất bởi mặt nạ của Dư Nhàn.
Cứ đút rượu như vậy cho anh, Dư Nhàn nghĩ đợi anh say thì cầm tiền chuồn ai ngờ tửu lượng Hứa Gia Ngôn lại quá tốt.
Cảm thấy như thế quá nhàm chán, Hứa Gia Ngôn nói: "Không cần uống nữa, cô uống cùng tôi là được."
Nói như này thì cô không thể nào từ chối được rồi bởi vì đây vốn dĩ là công việc của cô. Cũng may cô làm ở đây thời gian cũng tích lũy được chút khinh nghiệm, giờ tửu lượng của cô cũng rất cao.
Dư Nhàn rất tự tin người say trước sẽ là Hứa Gia Ngôn. Ai ngờ một ly lại một ly, Hứa Gia Ngôn không chỉ không có dấu hiệu gục ngã mà ngược lại cô lại thấy đầu óc choáng váng.
Dư Nhàn sợ mình một khi say bất tnhr nhân sự thì sẽ xảy ra chuyện nên tự nhận: "Tiên sinh, tôi không uống được nữa, tửu lượng của anh quá tốt. Tôi.. nếu anh vẫn muốn uống thì tôi không típ rượu anh được nữa, hay là để tôi ra bên ngoài nói với quản lí gọi người khác vào uống với anh tiếp nhé."
"Không cần đâu, tôi không muốn uóng nữa. Như thế này hoài cũng rất nhàm chán vậy nên chúng ta đổi sang trò khác đi." Hứa Gia Ngôn ánh mắt loe lóe nhìn cô. Nãy giờ anh đã quá nương tay rồi.
Trong lòng Dư Nhàn đột nhiên có dự cảm không lành. Anh ta lại muốn bày trò gì đây?
Quả nhiên trực giác của phụ nữ không bao giờ sai. Hứa Gia Ngôn nhìn xuống thân hình cô rồi nói: "Mười cái cúc trên người cô, một cái là một vạn, cô cởi được bao nhiêu cúc thì sẽ có từng ấy tiền."
Đầu óc Dư Nhàn lúc này vẫn còn khá tỉnh táo, cô nhíu mày hỏi lại: "Ý anh là.. cởi đồ."
Hứa Gia Ngôn không đáp lời mà chỉ cười cười nhìn Dư Nhàn đang bối rối chờ đợi cô phẫn nộ.
Kết quả cô chỉ điềm nhiên đứng dậy nói: "Xin lỗi tien sinh, ngài chắc hẳn biết việc này cũng không nằm trong phận sự của tôi. Neus ngài muốn chơi theo kiểu đó thì tôi có thể tìm vài người đến cho ngài." Dư Nhàn cúi người cầm lấy đống tiền trên bàn rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng đi chưa được mấy bước cánh tay lại bị người phía sau bắt lấy, lực kéo mạnh khiến Dư Nhàn mất thăng bằng ngã vào người Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn ôm lấy hông cô nói: "Hôn cũng đã hôn rồi, giờ chỉ là tiến thêm một bước thôi mà, sao em lại tỏ ra khó chịu vậy."
Đầu Dư Nhàn bùm một cái như muốn nổ tung. Nãy giờ cô đã nghi ngờ anh đã biết việc cô làm thêm ở đây nhung vẫn không dám khẳng định.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ phía người điều tra cô, nhưng cô không nghĩ lại nhanh như vậy mà anh lại biết được. Tốc độ của người giàu quả thực kinh người.
Dư Nhàn tức giận chấp vấn: "Nếu anh đã biết rồi thì còn làm bộ làm gì?"
"Muốn trêu chọc em một chút thôi, tiện thể xem em có thể chịu đựng được đến đâu. Không nghĩ nhanh vậy đã kết thúc rồi, làm tôi mất hứng quá đó."
"Anh.." Dư Nhàn tức tới mức không thốt ra được lời nào, lúc cô không biết nên làm sao thì lại thì một gương mặt quen thuộc qua khe cửa.
Người này chính là Dư Ái Nhi. Ban nãy khi cô nhìn thấy cô ta trong quầy bar còn cảm thấy quái lạ, nhưng giờ Dư Nhàn hiểu rồi, Dư Ái Nhi tới đầy vì Hứa Gia Ngôn. Chắc là bí mật theo dõi, Dư Nhàn nghĩ có lẽ cô nàng đã nhìn thấy dấu hôn trên áo đó nên bị kích thích đây mà.
Cũng tốt, giờ tâm trạng cô cũng không được vui lắm, có người buồn bực cùng thì cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Hứa Gia Ngôn thấy cô nhìn ra ngoài cửa một lúc, lại im lặng không nói gì, hơn nữa khóe môi còn nở nụ cười gian xảo. Hứa Gia Ngôn cũng nhìn qua.
Nhưng lại bị bàn tay đẩy gương mặt anh trở lại. Lúc này thái độ Dư Nhàn thay đổi hoàn toàn. Hứa Gia Ngôn có hơi mụ mị, con bé này lại bị làm sao vậy, đa nhân cách hả?
Dư Nhàn đổi tư thế ngồ khóa chặt trên người Hứa Gia Ngôn, kéo tay anh khoác lên eo mình. Tay cô vuốt ve gương mặt điển trai của Hứa Gia Ngôn rồi từ từ trượt xuống cổ áo. Dư Nhàn xoa bờ ngực vạm vỡ của Hứa Gia Ngôn, từ từ đưa mặt lại gần.
Hứa Gia Ngôn cảm thấy cô như vậy rất lạ liền bắt lấy tay đang xoa ngực mình của cô hỏi: "Em làm sao vậy?"
Dư Nhàn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của anh cười nói: "Không phải anh muốn tôi phục vụ anh sao, yên tâm.. tôi sẽ khiến anh hài lòng." Nói rồi cô trực tiếp hôn lên môi Hứa Gia Ngôn. Nhưng mà cô không biết hôn như thế nào. Chỉ có thể giữ nguyên cảnh tượng môi chạm môi như vậy, mong là Dư Ái Nhi mau chóng tức giận bỏ đi.
Nhưng Hứa Gia Ngôn thì khác, hành động này của cô đã trực tiếp khiêu khích anh, trong người vốn đã hơi nóng bức vì cồn trong người, giờ cô còn làm mấy hành động tự dâng miệng cọp như vậy khiến anh không thể kìm chế nổi.
Hứa Gia Ngôn đẩy Dư Nhàn ra nói: "Em như vầy mà dám nói sẽ khiến tôi hài lòng à."
Dư Nhàn còn nghĩ kế hoạch thất bại, ai ngờ một giây sau gáy cô bị Hứa Gia Ngôn giữ chặt kéo về phía trước. Hứa Gia Ngôn áp môi mình vào môi cô, một nụ hôn nóng bỏng cứ thế tiếp tục.
Hứa Gia Ngôn hôn cô rất mạnh mẽ, nhiệt tình, anh hôn như muốn nuốt trôi cô luôn vậy, khiến Dư Nhàn khó khăn tiếp nhận. Nụ hôn bây giờ của anh còn nóng bỏng hơn nụ hôn ở công viên lúc chiều.
Dư Nhàn rất muốn đẩy anh ra, nhưng cô không dám bởi vì Dư Ái Nhi đôi mắt tóe lửa đang nhìn chằm chằm vào trong đây, hơn nữa giờ mà đẩy anh ra thì kế hoạch chọc tức Dư Ái Nhi của cô sao thành nổi. Vì vậy cô chỉ có thể giả vờ khoác hai tay ôm lấy cổ anh, ngoan ngoãn để anh hôn.
Hơi men trong người Hứa Gia Ngôn khiến anh hơi mất bình tĩnh. Say đắm trong nụ hôn với Dư Nhàn, tay anh cũng không rảnh rỗi, một tay ở bên eo cô xoa tới xoa lui, tay giữ chặt gáy cô thì đã dời xuống lưng cô.
Trong lòng Dư Nhàn lúc này đang gào thét: "Nếu Dư Ái Nhi còn không chịu đi thì chắc cô chết ngộp quá."
Mà Dư Ái Nhi bên này thì đang cố gắng hết sức để kìm nén sự phẫn nộ trào trực trong lòng. Tay nắm chặt nắm cửa đến mức trắng bệch, gương mặt vì giận mà run lên từng cơn. Cô nàng thật sự muốn đi lên gỡ chiếc mặt nạ của Dư Nhàn ra xem, rốt cuộc là ai mà dám động đến đồ của cô ta, thế nhưng cô ta sợ chọc giận Hứa Gia Ngôn nên đành nén giận.