Bài viết: 31 

Chương 10: Cao Hàn Dạ

Không khí trong phòng khách biệt thự Cao gia lúc này dường như đặc lại, nặng trĩu và thâm trầm.
Tịch Miên và Lâm Tuyết An vẫn nắm tay nhau đứng im lặng, như hai kẻ lạc loài đứng giữa một ván cờ quyền lực đang chực chờ khai cuộc. Họ không nói gì, nhưng ánh mắt của Tịch Miên sắc bén, âm thầm quan sát mọi biến động trong từng lời nói, biểu cảm của những người xung quanh.
Cao Lăng Khiết bước một bước lên phía trước, đứng thẳng lưng đối diện với cha mẹ, bác và cô ruột – gương mặt không cảm xúc, khí thế trầm ổn như núi đá.
Cao Thế Minh là người mở lời trước, giọng trầm thấp nhưng uy lực: "Con là người đón luật sư Trần Lâm và Bạch Nhi từ tổng hội đến đây?"
Lăng Khiết gật đầu, điềm tĩnh: "Vâng. Theo đúng lời căn dặn trong di nguyện của ông nội, con là người chịu trách nhiệm dẫn luật sư và các bên liên quan đến biệt thự."
Phí Dung Linh nhướng mày, mắt sắc như dao: "Bao gồm cả.. con bé đó?"
Ánh mắt bà ta liếc sang Tịch Miên, một cái nhìn vừa khinh miệt vừa dò xét.
Lăng Khiết không quay đầu lại, giọng không đổi: "Em ấy là một phần trong danh sách mà ông nội đích thân yêu cầu phải có mặt. Không ai được quyền thay đổi."
Cao Nhã Viên cười khẽ, một tiếng bật ra từ cổ họng đầy vẻ mỉa mai: "Một đứa nhóc vô danh tiểu tốt cũng xứng mặt ngồi cùng gia đình chúng ta à? Không lẽ nó là con riêng thất lạc đâu đó?"
Cao Thành Tề hừ lạnh: "Cao Mạnh Quân già đi rồi, nhưng không đến mức hồ đồ. Chắc chắn nó có lý do riêng, nhưng ta không thích việc một đứa ngoài như vậy lại chen chân vào chuyện riêng của Cao gia."
Không khí bắt đầu rít lên như sợi dây cung kéo căng, và rồi, Lăng Khiết lạnh lùng cắt ngang: "Nếu ai cảm thấy mình có thể trái lời người đã khuất, thì cứ việc đứng ra."
Phí Dung Linh khựng lại, ánh mắt tối sầm nhưng không nói gì thêm. Dù là mẹ, bà cũng không dám công khai bác bỏ di chúc của người cha chồng vừa mất, ít nhất là khi mọi thứ chưa được mở ra.
Tịch Miên vẫn im lặng, nhưng ngón tay cô siết chặt tay Lâm Tuyết An hơn. Tim đập nhanh – không phải vì sợ, mà là vì cảm nhận được: Từ giây phút bước vào đây, cô không còn là một người ngoài cuộc nữa.
Mọi ánh nhìn xoáy vào Tịch Miên, nhưng cô biết – bên trong bức màn bình lặng này, có quá nhiều lưỡi dao đã giấu sẵn dưới nụ cười.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang lớn, không vội vã nhưng lại khiến không khí trong phòng như lặng đi trong một thoáng.
Một chàng trai trẻ đang từ trên lầu bước xuống – mái tóc bạch kim ánh bạc, hơi rối như thể vừa mới ngủ dậy, đôi mắt xanh thẳm như đá quý, sâu hút, lạnh lẽo nhưng lại vô cùng.. đẹp đến choáng ngợp.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ lụa trắng, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh thanh mảnh và làn da trắng gần như phát sáng dưới ánh đèn pha lê rọi xuống. Dáng người cao dong dỏng, vai rộng eo thon, từng bước đi vừa lười biếng vừa quyến rũ một cách vô thức – cứ như thể bước ra từ tranh vẽ.
Cả căn phòng thoáng chững lại.
Cố Tịch Miên ngẩng đầu lên nhìn, trong thoáng chốc, cô tưởng mình đang nhìn thấy một bản sao khác của Cao Lăng Khiết, nhưng lại mang nét bất cần, lười nhác và lạnh lẽo đến rợn người.
Lâm Tuyết An bên cạnh giật nhẹ tay Tịch Miên, như nhắc nhở không nên quá chú ý. Nhưng Miên không thể rời mắt. Người con trai này hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô về "Cao Hàn Dạ" – người út trong truyền thuyết, chiến lược gia bẩm sinh, ít lộ diện, cũng ít ai dám nhắc đến.
Cao Hàn Dạ lười biếng kéo ghế ngồi phịch xuống ghế bành, dựa hẳn vào lưng ghế, mắt lười nhác liếc nhìn Tịch Miên một cái - đủ để khiến sống lưng cô lạnh buốt.
"Ồ, đây là" người ngoài "mà ông nội nhất định đòi gặp lúc hấp hối sao?"
Giọng nói cậu ta lười biếng, có chút trêu chọc, nhưng đôi mắt thì không hề có lấy nửa phần ý cười.
Cao Lăng Khiết liếc nhìn cậu em út, không nói gì, nhưng ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Cao Thế Minh cau mày, Phí Dung Linh liếc sang chồng, giọng chua chát: "Đến giờ rồi mà cậu vẫn còn ăn mặc như thế sao, Hàn Dạ?"
Hàn Dạ nhếch môi: "Chẳng phải vở kịch gia tộc này vẫn chưa khai màn sao? Mặc gì đâu quan trọng."
Không ai đáp lại. Không ai dám. Cậu út nhà họ Cao là người duy nhất trong gia tộc có thể trơ trẽn nói những lời như vậy.. và vẫn sống sót.
Cố Tịch Miên khẽ nuốt nước bọt, bỗng dưng hiểu ra – người này.. nguy hiểm hơn cô nghĩ.
Cao Hàn Dạ vừa ngồi chưa được bao lâu thì lại đứng dậy – một hành động bất ngờ đến mức khiến cả phòng khách thoáng chững lại. Cậu ta bước chậm rãi, từng bước một như có chủ đích, hướng thẳng đến nơi Cố Tịch Miên đang đứng.
Tịch Miên cảm giác cả không gian xung quanh như co lại. Cậu út ấy – cao lớn, bạch kim, khí chất băng lãnh mà tà mị, bóng cậu phủ lên người cô như một vệt tuyết lạnh buốt giữa hè.
Cô khẽ ngẩng đầu.
Cao Hàn Dạ cao hơn cô ít nhất hơn 20cm. Cô nhỏ nhắn, phải ngước lên để nhìn rõ gương mặt của cậu – gương mặt đẹp như tượng tạc, lạnh lẽo và sắc sảo đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.
Cậu ta cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chừng một gang tay, hơi thở của cậu phả nhẹ lên trán cô.
Nụ cười nơi khoé môi Hàn Dạ nhếch lên, ánh mắt nửa hứng thú, nửa giễu cợt: "Cô là Cố Tịch Miên à?"
Tịch Miên không trả lời.
Ánh mắt cô cảnh giác, đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay chị gái mình.
Cậu ta nghiêng đầu một chút, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc: "Nhỏ xíu vậy mà cũng được ông nội lệnh triệu đến tận biệt thự? Đừng nói là.. cô có quan hệ máu mủ bí mật với nhà họ Cao nhé?"
Miên mím môi. Tịch Miên không thích bị trêu như thế. Nhưng đối diện với đôi mắt xanh sâu thẳm đó, cô không biết phải đáp lại bằng lời hay sự im lặng.
Hàn Dạ vẫn không dừng lại, khóe môi cong lên tinh quái: "Nhưng mà.. cũng dễ thương đấy. Nhìn cô giống thú con lạc vào bầy sói – run rẩy, mềm yếu và sắp bị cắn đến nơi rồi."
Câu cuối cùng, cậu ta cố tình thì thầm sát tai Cố Tịch Miên.
Một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô.
Cao Lăng Khiết nheo mắt lại, Lâm Tuyết An siết tay Miên, như muốn kéo cô lùi về.
Nhưng Cao Hàn Dạ lại bất ngờ cười nhẹ, nhướng mày, rút lui một bước, vờ như không có gì. "Đừng lo, tôi không ăn thịt cô đâu.. ít nhất là hôm nay."
Rồi cậu ta lại thong thả quay trở về ghế ngồi, bỏ lại không khí căng như dây đàn và một Cố Tịch Miên với tim đang đập loạn nhịp.
Cố Tịch Miên im lặng trong vài giây, nhưng đó không phải sự lặng thinh yếu đuối thường thấy.
Đôi mắt to tròn kiên cường của Tịch Miên vụt tối lại, một ánh nhìn lạnh lẽo và sắc bén đến mức khiến cả Lâm Tuyết An cũng hơi sững người.
Cô nhẹ nhàng buông tay chị gái, bước lên một bước. Dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai của cô đối lập hoàn toàn với tư thế ngạo mạn, bất cần của Cao Hàn Dạ – người đang ngả người ra sofa, dang rộng hai tay vắt lên thành ghế, như một con mãnh thú đang chiếm lĩnh lãnh địa của mình.
Nhưng Miên không hề tỏ ra sợ.
Cô đứng thẳng, ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực không hề né tránh ánh nhìn như dao cạo kia.
Cô cất giọng, không lớn, nhưng từng chữ đều rành mạch, sắc như lưỡi kiếm phủ tuyết: "Cậu bảo tôi giống thú con lạc vào bầy sói? Vậy để tôi nhắc cho cậu nhớ, đôi khi một con cừu không cần trở thành sói. Nó chỉ cần đủ thông minh để khiến lũ sói.. tự cắn xé lẫn nhau."
Không gian nín lặng.
Cao Hàn Dạ khựng lại.
Nụ cười bên môi cậu hơi giật giật, giống như bị đánh trúng một đòn bất ngờ. Một tia ngạc nhiên lướt qua ánh mắt xanh thẳm kia, rồi nhanh chóng bị thay bằng một sự hứng thú sâu hơn nữa.
Cô vẫn chưa dừng lại. Ánh mắt Tịch Miên lúc này không còn e dè mà trở nên sắc sảo, tỉnh táo như thể cô đang đứng giữa một ván cờ: "À mà.. nếu cậu muốn tỏ ra nguy hiểm, nên nhớ rằng, kẻ thực sự đáng sợ không cần phải đe dọa. Bởi vì chỉ cần một bước sai, người chết đầu tiên.. thường là kẻ mở miệng trước."
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Ngay cả luật sư Trần Lâm cũng hơi ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ kia – như thể không tin nổi những lời vừa rồi xuất phát từ một cô gái mới mười bảy tuổi.
Cao Lăng Khiết nghiêng đầu, ánh mắt lần đầu hiện lên chút ánh sáng mơ hồ – gần như là.. tán thưởng.
Còn Cao Hàn Dạ thì sao?
Cậu cười.
Một nụ cười thực sự. Không châm chọc, không khinh thường – mà là hứng thú. Như thể vừa phát hiện ra một con thú nhỏ mà cậu đánh giá sai: Thay vì ngoan ngoãn, nó giấu dao sau lưng.
"Thú vị thật."
Cậu ta lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi cô.
Tịch Miên đứng yên, dù tim đang đập dồn dập. Nhưng cô biết – từ khoảnh khắc này, cô không còn là "kẻ ngoài lề" nữa.
Giữa lúc bầu không khí trong phòng khách đang căng như dây đàn, thì từ ngoài hành lang vọng vào tiếng la hét hỗn loạn của người hầu:
"Thiếu gia! Thiếu gia Chiêu Dương! Nguy hiểm quá, mau xuống đi ạ!"
"Thiếu gia mà ngã là chết thật đấy!"
Trên lan can ban công tầng hai của biệt thự, một thân ảnh cao lớn đang nằm dài vắt vẻo, nửa người ngoài thành lan can, như thể chỉ cần xoay người một chút là sẽ rơi thẳng xuống sàn đá cẩm thạch bên dưới.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta bị gió lùa nhẹ, vạt áo bay phất phơ, mái tóc bạch kim ngắn hơn một chút so với hai người anh em còn lại, mái tóc hơi rối rủ xuống lòa xòa che mất nửa mắt.
Cố Tịch Miên tò mò chạy ra ngoài cùng với chị gái ngẩng lên xem.
Một lần nữa, cô như bị ấn tượng mạnh.
Gương mặt người con trai ấy giống hệt Cao Lăng Khiết và Cao Hàn Dạ, đẹp lạnh, sắc nét.. nhưng lại mang một vẻ uể oải, phóng túng và bất cần đời. Đôi mắt màu xanh dương thẫm ánh tím, lúc này đang nhìn xuống phòng khách với vẻ chán chường và đầy mỉa mai.
Cao Chiêu Dương.
Tam thiếu nhà họ Cao.
Người được đồn là "phong lưu bất kham", thông minh sắc sảo, nhưng không bao giờ để ai kiểm soát.
Anh nằm dài, vắt một tay lên trán, rồi lười biếng nói vọng xuống, giọng khàn khàn mà lại như đang cười: "Ồ, náo nhiệt nhỉ. Anh cả, em út, ba mẹ, bác cô.. đủ mặt cả rồi. À, còn có cả nhân vật chính được ông nội chỉ đích danh, cô bé họ Cố nào đó?"
Anh ta hơi nâng người lên, chống tay vào lan can, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc bạch kim xõa xuống vai như thể nghệ sĩ sân khấu, ánh mắt lười nhác lướt qua Tịch Miên:
"Thú vị thật. Dễ thương hơn trong tưởng tượng đấy."
Một tiếng hét khác vang lên từ người hầu phía sau: "Cậu chủ, đừng ngồi đó nữa! Nguy hiểm quá mà!"
Chiêu Dương phẩy tay: "Biệt thự nhà mình xây vững lắm. Không rơi được đâu."
Rồi anh nhảy phốc từ lan can xuống, tiếp đất bằng một tay, đầu gối khuỵu nhẹ – động tác chuẩn xác và linh hoạt đến mức khiến người hầu phía sau gần như ngất xỉu vì sợ.
Tịch Miên trợn mắt. Dù là người bình tĩnh, cô cũng không ngờ một "thiếu gia nhà giàu" lại có thể điên đến mức này.
Chiêu Dương đứng dậy, phủi tay, bước thẳng vào phòng khách như thể chưa từng làm điều gì kỳ quặc: "Xin lỗi vì đến muộn. Vừa rồi đang mơ thấy mình là chim, nên muốn bay thử chút."
Cao Thế Minh cau mày: "Chiêu Dương! Con còn định làm trò cười gì nữa?"
Cao Chiêu Dương không đáp, chỉ bước ngang qua Tịch Miên, nghiêng đầu thì thầm sát tai cô: "Mắt em đẹp thật đấy. Nhưng đừng để lộ ánh nhìn sắc như dao thế. Nguy hiểm lắm, anh suýt yêu mất."
Rồi cười khẽ, ngồi xuống ghế sofa đối diện Hàn Dạ, vắt chéo chân, ánh mắt giảo hoạt quét quanh phòng.
Tịch Miên và Lâm Tuyết An vẫn nắm tay nhau đứng im lặng, như hai kẻ lạc loài đứng giữa một ván cờ quyền lực đang chực chờ khai cuộc. Họ không nói gì, nhưng ánh mắt của Tịch Miên sắc bén, âm thầm quan sát mọi biến động trong từng lời nói, biểu cảm của những người xung quanh.
Cao Lăng Khiết bước một bước lên phía trước, đứng thẳng lưng đối diện với cha mẹ, bác và cô ruột – gương mặt không cảm xúc, khí thế trầm ổn như núi đá.
Cao Thế Minh là người mở lời trước, giọng trầm thấp nhưng uy lực: "Con là người đón luật sư Trần Lâm và Bạch Nhi từ tổng hội đến đây?"
Lăng Khiết gật đầu, điềm tĩnh: "Vâng. Theo đúng lời căn dặn trong di nguyện của ông nội, con là người chịu trách nhiệm dẫn luật sư và các bên liên quan đến biệt thự."
Phí Dung Linh nhướng mày, mắt sắc như dao: "Bao gồm cả.. con bé đó?"
Ánh mắt bà ta liếc sang Tịch Miên, một cái nhìn vừa khinh miệt vừa dò xét.
Lăng Khiết không quay đầu lại, giọng không đổi: "Em ấy là một phần trong danh sách mà ông nội đích thân yêu cầu phải có mặt. Không ai được quyền thay đổi."
Cao Nhã Viên cười khẽ, một tiếng bật ra từ cổ họng đầy vẻ mỉa mai: "Một đứa nhóc vô danh tiểu tốt cũng xứng mặt ngồi cùng gia đình chúng ta à? Không lẽ nó là con riêng thất lạc đâu đó?"
Cao Thành Tề hừ lạnh: "Cao Mạnh Quân già đi rồi, nhưng không đến mức hồ đồ. Chắc chắn nó có lý do riêng, nhưng ta không thích việc một đứa ngoài như vậy lại chen chân vào chuyện riêng của Cao gia."
Không khí bắt đầu rít lên như sợi dây cung kéo căng, và rồi, Lăng Khiết lạnh lùng cắt ngang: "Nếu ai cảm thấy mình có thể trái lời người đã khuất, thì cứ việc đứng ra."
Phí Dung Linh khựng lại, ánh mắt tối sầm nhưng không nói gì thêm. Dù là mẹ, bà cũng không dám công khai bác bỏ di chúc của người cha chồng vừa mất, ít nhất là khi mọi thứ chưa được mở ra.
Tịch Miên vẫn im lặng, nhưng ngón tay cô siết chặt tay Lâm Tuyết An hơn. Tim đập nhanh – không phải vì sợ, mà là vì cảm nhận được: Từ giây phút bước vào đây, cô không còn là một người ngoài cuộc nữa.
Mọi ánh nhìn xoáy vào Tịch Miên, nhưng cô biết – bên trong bức màn bình lặng này, có quá nhiều lưỡi dao đã giấu sẵn dưới nụ cười.
Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang lớn, không vội vã nhưng lại khiến không khí trong phòng như lặng đi trong một thoáng.
Một chàng trai trẻ đang từ trên lầu bước xuống – mái tóc bạch kim ánh bạc, hơi rối như thể vừa mới ngủ dậy, đôi mắt xanh thẳm như đá quý, sâu hút, lạnh lẽo nhưng lại vô cùng.. đẹp đến choáng ngợp.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ lụa trắng, cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh thanh mảnh và làn da trắng gần như phát sáng dưới ánh đèn pha lê rọi xuống. Dáng người cao dong dỏng, vai rộng eo thon, từng bước đi vừa lười biếng vừa quyến rũ một cách vô thức – cứ như thể bước ra từ tranh vẽ.
Cả căn phòng thoáng chững lại.
Cố Tịch Miên ngẩng đầu lên nhìn, trong thoáng chốc, cô tưởng mình đang nhìn thấy một bản sao khác của Cao Lăng Khiết, nhưng lại mang nét bất cần, lười nhác và lạnh lẽo đến rợn người.
Lâm Tuyết An bên cạnh giật nhẹ tay Tịch Miên, như nhắc nhở không nên quá chú ý. Nhưng Miên không thể rời mắt. Người con trai này hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô về "Cao Hàn Dạ" – người út trong truyền thuyết, chiến lược gia bẩm sinh, ít lộ diện, cũng ít ai dám nhắc đến.
Cao Hàn Dạ lười biếng kéo ghế ngồi phịch xuống ghế bành, dựa hẳn vào lưng ghế, mắt lười nhác liếc nhìn Tịch Miên một cái - đủ để khiến sống lưng cô lạnh buốt.
"Ồ, đây là" người ngoài "mà ông nội nhất định đòi gặp lúc hấp hối sao?"
Giọng nói cậu ta lười biếng, có chút trêu chọc, nhưng đôi mắt thì không hề có lấy nửa phần ý cười.
Cao Lăng Khiết liếc nhìn cậu em út, không nói gì, nhưng ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Cao Thế Minh cau mày, Phí Dung Linh liếc sang chồng, giọng chua chát: "Đến giờ rồi mà cậu vẫn còn ăn mặc như thế sao, Hàn Dạ?"
Hàn Dạ nhếch môi: "Chẳng phải vở kịch gia tộc này vẫn chưa khai màn sao? Mặc gì đâu quan trọng."
Không ai đáp lại. Không ai dám. Cậu út nhà họ Cao là người duy nhất trong gia tộc có thể trơ trẽn nói những lời như vậy.. và vẫn sống sót.
Cố Tịch Miên khẽ nuốt nước bọt, bỗng dưng hiểu ra – người này.. nguy hiểm hơn cô nghĩ.
Cao Hàn Dạ vừa ngồi chưa được bao lâu thì lại đứng dậy – một hành động bất ngờ đến mức khiến cả phòng khách thoáng chững lại. Cậu ta bước chậm rãi, từng bước một như có chủ đích, hướng thẳng đến nơi Cố Tịch Miên đang đứng.
Tịch Miên cảm giác cả không gian xung quanh như co lại. Cậu út ấy – cao lớn, bạch kim, khí chất băng lãnh mà tà mị, bóng cậu phủ lên người cô như một vệt tuyết lạnh buốt giữa hè.
Cô khẽ ngẩng đầu.
Cao Hàn Dạ cao hơn cô ít nhất hơn 20cm. Cô nhỏ nhắn, phải ngước lên để nhìn rõ gương mặt của cậu – gương mặt đẹp như tượng tạc, lạnh lẽo và sắc sảo đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.
Cậu ta cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chừng một gang tay, hơi thở của cậu phả nhẹ lên trán cô.
Nụ cười nơi khoé môi Hàn Dạ nhếch lên, ánh mắt nửa hứng thú, nửa giễu cợt: "Cô là Cố Tịch Miên à?"
Tịch Miên không trả lời.
Ánh mắt cô cảnh giác, đôi tay vẫn nắm chặt lấy tay chị gái mình.
Cậu ta nghiêng đầu một chút, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy châm chọc: "Nhỏ xíu vậy mà cũng được ông nội lệnh triệu đến tận biệt thự? Đừng nói là.. cô có quan hệ máu mủ bí mật với nhà họ Cao nhé?"
Miên mím môi. Tịch Miên không thích bị trêu như thế. Nhưng đối diện với đôi mắt xanh sâu thẳm đó, cô không biết phải đáp lại bằng lời hay sự im lặng.
Hàn Dạ vẫn không dừng lại, khóe môi cong lên tinh quái: "Nhưng mà.. cũng dễ thương đấy. Nhìn cô giống thú con lạc vào bầy sói – run rẩy, mềm yếu và sắp bị cắn đến nơi rồi."
Câu cuối cùng, cậu ta cố tình thì thầm sát tai Cố Tịch Miên.
Một luồng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng cô.
Cao Lăng Khiết nheo mắt lại, Lâm Tuyết An siết tay Miên, như muốn kéo cô lùi về.
Nhưng Cao Hàn Dạ lại bất ngờ cười nhẹ, nhướng mày, rút lui một bước, vờ như không có gì. "Đừng lo, tôi không ăn thịt cô đâu.. ít nhất là hôm nay."
Rồi cậu ta lại thong thả quay trở về ghế ngồi, bỏ lại không khí căng như dây đàn và một Cố Tịch Miên với tim đang đập loạn nhịp.
Cố Tịch Miên im lặng trong vài giây, nhưng đó không phải sự lặng thinh yếu đuối thường thấy.
Đôi mắt to tròn kiên cường của Tịch Miên vụt tối lại, một ánh nhìn lạnh lẽo và sắc bén đến mức khiến cả Lâm Tuyết An cũng hơi sững người.
Cô nhẹ nhàng buông tay chị gái, bước lên một bước. Dáng người nhỏ nhắn, mảnh mai của cô đối lập hoàn toàn với tư thế ngạo mạn, bất cần của Cao Hàn Dạ – người đang ngả người ra sofa, dang rộng hai tay vắt lên thành ghế, như một con mãnh thú đang chiếm lĩnh lãnh địa của mình.
Nhưng Miên không hề tỏ ra sợ.
Cô đứng thẳng, ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực không hề né tránh ánh nhìn như dao cạo kia.
Cô cất giọng, không lớn, nhưng từng chữ đều rành mạch, sắc như lưỡi kiếm phủ tuyết: "Cậu bảo tôi giống thú con lạc vào bầy sói? Vậy để tôi nhắc cho cậu nhớ, đôi khi một con cừu không cần trở thành sói. Nó chỉ cần đủ thông minh để khiến lũ sói.. tự cắn xé lẫn nhau."
Không gian nín lặng.
Cao Hàn Dạ khựng lại.
Nụ cười bên môi cậu hơi giật giật, giống như bị đánh trúng một đòn bất ngờ. Một tia ngạc nhiên lướt qua ánh mắt xanh thẳm kia, rồi nhanh chóng bị thay bằng một sự hứng thú sâu hơn nữa.
Cô vẫn chưa dừng lại. Ánh mắt Tịch Miên lúc này không còn e dè mà trở nên sắc sảo, tỉnh táo như thể cô đang đứng giữa một ván cờ: "À mà.. nếu cậu muốn tỏ ra nguy hiểm, nên nhớ rằng, kẻ thực sự đáng sợ không cần phải đe dọa. Bởi vì chỉ cần một bước sai, người chết đầu tiên.. thường là kẻ mở miệng trước."
Không khí trong phòng như đông cứng lại. Ngay cả luật sư Trần Lâm cũng hơi ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ kia – như thể không tin nổi những lời vừa rồi xuất phát từ một cô gái mới mười bảy tuổi.
Cao Lăng Khiết nghiêng đầu, ánh mắt lần đầu hiện lên chút ánh sáng mơ hồ – gần như là.. tán thưởng.
Còn Cao Hàn Dạ thì sao?
Cậu cười.
Một nụ cười thực sự. Không châm chọc, không khinh thường – mà là hứng thú. Như thể vừa phát hiện ra một con thú nhỏ mà cậu đánh giá sai: Thay vì ngoan ngoãn, nó giấu dao sau lưng.
"Thú vị thật."
Cậu ta lẩm bẩm, ánh mắt không rời khỏi cô.
Tịch Miên đứng yên, dù tim đang đập dồn dập. Nhưng cô biết – từ khoảnh khắc này, cô không còn là "kẻ ngoài lề" nữa.
Giữa lúc bầu không khí trong phòng khách đang căng như dây đàn, thì từ ngoài hành lang vọng vào tiếng la hét hỗn loạn của người hầu:
"Thiếu gia! Thiếu gia Chiêu Dương! Nguy hiểm quá, mau xuống đi ạ!"
"Thiếu gia mà ngã là chết thật đấy!"
Trên lan can ban công tầng hai của biệt thự, một thân ảnh cao lớn đang nằm dài vắt vẻo, nửa người ngoài thành lan can, như thể chỉ cần xoay người một chút là sẽ rơi thẳng xuống sàn đá cẩm thạch bên dưới.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ta bị gió lùa nhẹ, vạt áo bay phất phơ, mái tóc bạch kim ngắn hơn một chút so với hai người anh em còn lại, mái tóc hơi rối rủ xuống lòa xòa che mất nửa mắt.
Cố Tịch Miên tò mò chạy ra ngoài cùng với chị gái ngẩng lên xem.
Một lần nữa, cô như bị ấn tượng mạnh.
Gương mặt người con trai ấy giống hệt Cao Lăng Khiết và Cao Hàn Dạ, đẹp lạnh, sắc nét.. nhưng lại mang một vẻ uể oải, phóng túng và bất cần đời. Đôi mắt màu xanh dương thẫm ánh tím, lúc này đang nhìn xuống phòng khách với vẻ chán chường và đầy mỉa mai.
Cao Chiêu Dương.
Tam thiếu nhà họ Cao.
Người được đồn là "phong lưu bất kham", thông minh sắc sảo, nhưng không bao giờ để ai kiểm soát.
Anh nằm dài, vắt một tay lên trán, rồi lười biếng nói vọng xuống, giọng khàn khàn mà lại như đang cười: "Ồ, náo nhiệt nhỉ. Anh cả, em út, ba mẹ, bác cô.. đủ mặt cả rồi. À, còn có cả nhân vật chính được ông nội chỉ đích danh, cô bé họ Cố nào đó?"
Anh ta hơi nâng người lên, chống tay vào lan can, đầu nghiêng sang một bên, mái tóc bạch kim xõa xuống vai như thể nghệ sĩ sân khấu, ánh mắt lười nhác lướt qua Tịch Miên:
"Thú vị thật. Dễ thương hơn trong tưởng tượng đấy."
Một tiếng hét khác vang lên từ người hầu phía sau: "Cậu chủ, đừng ngồi đó nữa! Nguy hiểm quá mà!"
Chiêu Dương phẩy tay: "Biệt thự nhà mình xây vững lắm. Không rơi được đâu."
Rồi anh nhảy phốc từ lan can xuống, tiếp đất bằng một tay, đầu gối khuỵu nhẹ – động tác chuẩn xác và linh hoạt đến mức khiến người hầu phía sau gần như ngất xỉu vì sợ.
Tịch Miên trợn mắt. Dù là người bình tĩnh, cô cũng không ngờ một "thiếu gia nhà giàu" lại có thể điên đến mức này.
Chiêu Dương đứng dậy, phủi tay, bước thẳng vào phòng khách như thể chưa từng làm điều gì kỳ quặc: "Xin lỗi vì đến muộn. Vừa rồi đang mơ thấy mình là chim, nên muốn bay thử chút."
Cao Thế Minh cau mày: "Chiêu Dương! Con còn định làm trò cười gì nữa?"
Cao Chiêu Dương không đáp, chỉ bước ngang qua Tịch Miên, nghiêng đầu thì thầm sát tai cô: "Mắt em đẹp thật đấy. Nhưng đừng để lộ ánh nhìn sắc như dao thế. Nguy hiểm lắm, anh suýt yêu mất."
Rồi cười khẽ, ngồi xuống ghế sofa đối diện Hàn Dạ, vắt chéo chân, ánh mắt giảo hoạt quét quanh phòng.