Chương 10
Cho đến giờ thì cũng chẳng có gì đáng để nói thêm nữa. Chuỗi ngày sau đó, Enda cũng chẳng hiểu mình đã vượt qua như thế nào. Chỉ có điều cậu cảm giác được thái độ của mọi người xung quanh đã thay đổi. Đến cả bà Susan - người hàng xóm thân thiết của gia đình mỗi khi cậu sang chơi đều nhồi nhét cho cậu một mớ kẹo bánh và trái cây, giờ đến khi gặp mặt lại thái độ cũng khác trước. Enda không biết phải miêu tả nó như thế nào, cậu chỉ biết bà không còn thích mình giống như trong quá khứ. Rồi bản thân cậu giống như một món đồ bị người người ta chuyền tay nhau, đẩy từ gia đình này đến gia đình khác, có những ngôi nhà từ chối cậu ngay từ ngoài cửa. Enda không hiểu, cậu chỉ muốn về nhà với mẹ thôi, những ánh mắt vẻ mặt của họ là có ý gì?
"Mẹ cháu đang bệnh, bệnh rất nặng. Ngoan, mẹ cháu không muốn lây bệnh cho cháu, cháu phải ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ đón cháu về." Ai đó đã nói như vậy. Rồi nhiều người khác nữa. Họ có đủ các lý do để khuyên cậu ở lại làm cho cậu phải dừng chân. Enda gật đầu. Cậu biết họ đang nói dối. Họ đang lừa gạt mình. Họ không muốn để mình trở về với mẹ. Mình muốn về.
Trở về.
Cần phải trở về.
Khi Enda tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Cậu đang nằm gục trên bàn, hai tay khoanh chặt. Lúc cậu mở mắt, một cái bóng đen đang ghé sát bên người cậu.
Là bà Black.
Bà hơi khom khom người, khuôn mặt ghé sát với khuôn mặt cậu, một làn hơi âm ấm
Quét ngang qua gò má. Enda nghiêng nghiêng đầu, lấy tay sờ mặt mình. Vết thương do bị đá cắt trúng ban nãy đã khô lại thành vệt dài trên mặt, sờ vào đau rát. Enda hít một hơi thật sâu, mẹ cậu đang lấy ngón tay chọc vào trán cậu, nơi đó chắc cũng bầm tím hết cả rồi.
"Con không sao cả!" Cậu bé đẩy mẹ ra dìu bà ngồi xuống ghế.
Bà Black nở nụ cười. Bà mặc con trai kéo mình xuống hai mắt chăm chú nhìn cậu bé. Cánh tay vươn ra giữ chặt lấy tay cậu, kéo Enda lại gần thổi thổi lên trán.
"Đau.." Bà thốt lên một từ đơn giản, cố khua tay miêu tả động tác.
Enda cúi gằm mặt xuống không nhìn mẹ mình. Tay trái bà vụng về vuốt ve tóc cậu, cánh tay phải rũ xuống trong ống tay áo. Enda biết trong đó có gì. Một khúc xương, phải, chỉ còn là một khúc xương mà thôi. Một tay của bà đã hỏng hoàn toàn.
"Con sẽ đi lấy chút đồ ăn cho mẹ." Cậu nhẹ nhàng bỏ tay bà ra, cố gắng mỉm cười an ủi người phụ nữ đang có chút kích động ấy đi vào bên trong.
Enda không nuôi nổi mẹ. Cậu bé biết rõ điều ấy. Sở dĩ cậu còn sống đến bây giờ là nhờ sự thương hại của những người xung quanh. Cậu tích góp từng món đồ sao cho mẹ và cậu có thể sống. Nhưng Enda không hối hận. Cậu từ chối những người nhận nuôi mình dẫu cuối cùng phải chịu sự xa lánh ghét bỏ. Cậu không có bạn. Nhưng cậu có mẹ. Điều đó không có nghĩa là cậu đơn độc.
Thức ăn luôn phải được đặt ở nơi riêng biệt. Enda giấu nó trong một cái tủ. Thật ra thì cũng chẳng có gì nhiều ngoài một hộp bánh quy bơ may mắn có được là đặc biệt. Những chiếc bánh vàng óng như được phủ thêm một lớp dầu bóng loáng tỏa ra một mùi hương thơm ngọt. Enda nuốt nước bọt. Trông chúng ngon lành hấp dẫn đến nỗi cậu phải vội vàng đẩy sâu vào ngăn tủ để ngăn chặn cơn thèm khát của bản thân. Cậu vơ vội thứ đồ linh tinh khác đóng chặt cửa lại. "Không được ăn!" Enda tự nhủ.
Lúc bước chân ra ngoài, bà Black vẫn đang nằm. Bà gục đầu xuống bàn, mái tóc nâu xõa tung tùy ý. Một tay bà đang cuốn cuốn lấy một lọn tóc, trông bà có vẻ đang rất vui vẻ.
Enda bước tới gần bà. "Mẹ.." cậu bé gọi một tiếng, đổ xuống mặt bàn một ít hoa quả. Tay cậu lấy ra mở cái gói nhỏ trong lồng ngực tháo nút buộc. Một ổ bánh mì. Cậu bé cầm chiếc bánh lên làm một động tác cắn ra hiệu cho bà làm theo.
Bà Black mỉm cười. Bà đẩy chiếc bánh về phía cậu bé lắc lắc đầu.
Enda hiểu ý mẹ mình. "Mẹ không đói?" Một cái gật đầu.
"Sao mẹ có thể không đói được chứ, cả ngày hôm nay mẹ đã ăn gì đâu?"
Bà Black cười xòa. Bà hơi cúi người xuống giống như tìm một vật gì đó, chẳng biết cuối cùng bà móc ở đâu ra một cái hộp.
Nó màu đen đậy nắp kín mít, mơ hồ tỏa ra một mùi hương là lạ.
Mùi tanh.
Enda có dự cảm không lành. Cậu nhìn mẹ mình mở chiếc hộp ra thoáng chốc một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Bà Black vươn tay vào lấy ra một vật
Đó là một thứ đen thui độ chừng bàn tay. Nó có cái đầu nhòn nhọn, hai tai ủ rũ áp sát bên đầu. Hai chi trước còn nguyên vẹn, hai chi sau nham nhở giống như đã bị gặm cụt. Một sợi dây lòng thòng xổ ra từ bụng, máu theo sợi dây và chi sau đã mất từng giọt nhiễu xuống. Con vật giống như còn thở, lồng ngực nó phập phồng theo chiếc đuôi trên tay mẹ cậu đung đưa qua lại.
Enda hét lên một tiếng. Cậu đá đổ cả ghế, ngồi bệt xuống sàn nhà. Cái thứ sống dở chết dở ấy giống như đang nhìn cậu, trong bóng tối âm u đôi mắt nó ánh lên đầy tia oán độc.
"Mẹ cháu đang bệnh, bệnh rất nặng. Ngoan, mẹ cháu không muốn lây bệnh cho cháu, cháu phải ở đây đợi mẹ, mẹ sẽ đón cháu về." Ai đó đã nói như vậy. Rồi nhiều người khác nữa. Họ có đủ các lý do để khuyên cậu ở lại làm cho cậu phải dừng chân. Enda gật đầu. Cậu biết họ đang nói dối. Họ đang lừa gạt mình. Họ không muốn để mình trở về với mẹ. Mình muốn về.
Trở về.
Cần phải trở về.
Khi Enda tỉnh lại thì trời đã tối rồi. Cậu đang nằm gục trên bàn, hai tay khoanh chặt. Lúc cậu mở mắt, một cái bóng đen đang ghé sát bên người cậu.
Là bà Black.
Bà hơi khom khom người, khuôn mặt ghé sát với khuôn mặt cậu, một làn hơi âm ấm
Quét ngang qua gò má. Enda nghiêng nghiêng đầu, lấy tay sờ mặt mình. Vết thương do bị đá cắt trúng ban nãy đã khô lại thành vệt dài trên mặt, sờ vào đau rát. Enda hít một hơi thật sâu, mẹ cậu đang lấy ngón tay chọc vào trán cậu, nơi đó chắc cũng bầm tím hết cả rồi.
"Con không sao cả!" Cậu bé đẩy mẹ ra dìu bà ngồi xuống ghế.
Bà Black nở nụ cười. Bà mặc con trai kéo mình xuống hai mắt chăm chú nhìn cậu bé. Cánh tay vươn ra giữ chặt lấy tay cậu, kéo Enda lại gần thổi thổi lên trán.
"Đau.." Bà thốt lên một từ đơn giản, cố khua tay miêu tả động tác.
Enda cúi gằm mặt xuống không nhìn mẹ mình. Tay trái bà vụng về vuốt ve tóc cậu, cánh tay phải rũ xuống trong ống tay áo. Enda biết trong đó có gì. Một khúc xương, phải, chỉ còn là một khúc xương mà thôi. Một tay của bà đã hỏng hoàn toàn.
"Con sẽ đi lấy chút đồ ăn cho mẹ." Cậu nhẹ nhàng bỏ tay bà ra, cố gắng mỉm cười an ủi người phụ nữ đang có chút kích động ấy đi vào bên trong.
Enda không nuôi nổi mẹ. Cậu bé biết rõ điều ấy. Sở dĩ cậu còn sống đến bây giờ là nhờ sự thương hại của những người xung quanh. Cậu tích góp từng món đồ sao cho mẹ và cậu có thể sống. Nhưng Enda không hối hận. Cậu từ chối những người nhận nuôi mình dẫu cuối cùng phải chịu sự xa lánh ghét bỏ. Cậu không có bạn. Nhưng cậu có mẹ. Điều đó không có nghĩa là cậu đơn độc.
Thức ăn luôn phải được đặt ở nơi riêng biệt. Enda giấu nó trong một cái tủ. Thật ra thì cũng chẳng có gì nhiều ngoài một hộp bánh quy bơ may mắn có được là đặc biệt. Những chiếc bánh vàng óng như được phủ thêm một lớp dầu bóng loáng tỏa ra một mùi hương thơm ngọt. Enda nuốt nước bọt. Trông chúng ngon lành hấp dẫn đến nỗi cậu phải vội vàng đẩy sâu vào ngăn tủ để ngăn chặn cơn thèm khát của bản thân. Cậu vơ vội thứ đồ linh tinh khác đóng chặt cửa lại. "Không được ăn!" Enda tự nhủ.
Lúc bước chân ra ngoài, bà Black vẫn đang nằm. Bà gục đầu xuống bàn, mái tóc nâu xõa tung tùy ý. Một tay bà đang cuốn cuốn lấy một lọn tóc, trông bà có vẻ đang rất vui vẻ.
Enda bước tới gần bà. "Mẹ.." cậu bé gọi một tiếng, đổ xuống mặt bàn một ít hoa quả. Tay cậu lấy ra mở cái gói nhỏ trong lồng ngực tháo nút buộc. Một ổ bánh mì. Cậu bé cầm chiếc bánh lên làm một động tác cắn ra hiệu cho bà làm theo.
Bà Black mỉm cười. Bà đẩy chiếc bánh về phía cậu bé lắc lắc đầu.
Enda hiểu ý mẹ mình. "Mẹ không đói?" Một cái gật đầu.
"Sao mẹ có thể không đói được chứ, cả ngày hôm nay mẹ đã ăn gì đâu?"
Bà Black cười xòa. Bà hơi cúi người xuống giống như tìm một vật gì đó, chẳng biết cuối cùng bà móc ở đâu ra một cái hộp.
Nó màu đen đậy nắp kín mít, mơ hồ tỏa ra một mùi hương là lạ.
Mùi tanh.
Enda có dự cảm không lành. Cậu nhìn mẹ mình mở chiếc hộp ra thoáng chốc một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi. Bà Black vươn tay vào lấy ra một vật
Đó là một thứ đen thui độ chừng bàn tay. Nó có cái đầu nhòn nhọn, hai tai ủ rũ áp sát bên đầu. Hai chi trước còn nguyên vẹn, hai chi sau nham nhở giống như đã bị gặm cụt. Một sợi dây lòng thòng xổ ra từ bụng, máu theo sợi dây và chi sau đã mất từng giọt nhiễu xuống. Con vật giống như còn thở, lồng ngực nó phập phồng theo chiếc đuôi trên tay mẹ cậu đung đưa qua lại.
Enda hét lên một tiếng. Cậu đá đổ cả ghế, ngồi bệt xuống sàn nhà. Cái thứ sống dở chết dở ấy giống như đang nhìn cậu, trong bóng tối âm u đôi mắt nó ánh lên đầy tia oán độc.