Kinh Dị Người Mua Cảm Giác - Cọ 7 Màu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cọ 7 màu, 10 Tháng năm 2020.

  1. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    [​IMG]

    Người mua cảm giác

    Tác giả: Cọ 7 màu

    Thể loại: Huyền ảo, kinh dị

    Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Cọ 7 Màu

    Văn án:​

    Emily là một đứa trẻ mồ côi, sống trong nhà người dì. Một ngày, khi đang ngồi bên gốc cây gần cánh đồng làng, cô bé đã chạm mặt một người đàn ông kì lạ. Người đàn ông trao đổi với Emily, ông ta muốn mua của cô bé một thứ..
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xem kìa, con bé nhà Jefferson lại bắt đầu quậy phá rồi đấy!" Một người phụ nữ ngồi bên giỏ sợi len dừng công việc trong tay lại, quay sang nói với chồng mình. Họ cách nhà Jefferson chỉ một hàng rào gỗ, mọi tiếng ồn bên ấy đều nghe rõ mồn một cả.

    "Ôi, cái con bé Emily ấy thật đúng là.. tôi chưa thấy đứa trẻ nào giống như nó trước đây cả!" Người phụ nữ, hay nói đúng hơn, bà Wilson than vãn với ông chồng của mình.

    Ông Wilson nãy giờ vẫn ngồi trên ghế bành lẳng lặng nghe vợ mình nói chuyện, hơi đẩy gọng kính trên sống mũi, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa.

    Nhà Jefferson đích thực là rất ồn ào. Tiếng người, tiếng đồ vật đổ vỡ xen lẫn với nhau. Ông Wilson lắc đầu, mắt cúi xuống nhìn tờ báo trong tay.

    "Nhà Jefferson cũng thật là khốn khổ." Bà Wilson chép miệng.

    "Có lòng tốt nhận nuôi con bé, ấy vậy mà thật là khó khăn. Được như con bé Veronica nhà mình thì thật là may mắn." Bà bỗng chốc chuyển đề tài sang con gái mình, nở nụ cười:

    "Sáng nay, tôi gặp cô Ashley nói về việc học hành của con bé mà vui sướng quá đỗi. Ông xem nhé, cô nói với tôi thế này này." Bà Wilson ngồi thẳng lưng dậy.

    "Veronica là một trong những cô bé thông minh nhất mà tôi từng dạy." Bà Wilson vẻ mặt đầy nghiêm túc, trông bà cứ như thể là cô Ashley thật sự vậy.

    "Cô bé có thể hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ mà tôi đưa ra, ngoan ngoãn, chăm chỉ, rất được mọi người yêu mến."

    Bà khôi phục vẻ mặt, quay sang với chồng mình.

    "Đấy, ông xem đấy." Bà nói, không giấu nổi vẻ tự hào.

    Ông Wilson gật đầu với vợ. Con gái ông thật sự rất giỏi.

    "Có lẽ ta nên dành tặng con bé một món quà?" Ông gợi ý. "Tôi nhớ lần trước khi chúng ta đi qua một cửa hàng, con bé có vẻ rất thích một cái váy đầm trong đó?"

    Bà Wilson nở nụ cười. "Tôi mua nó rồi." Bà nói. "Con bé..". Cả hai vợ chồng dừng câu chuyện lại nhìn ra cửa.

    Bên hàng rào có một cô bé đang đứng. Con bé tầm tám, chín tuổi, váy màu xanh sẫm. Hai bím tóc vắt sau vai, một chân con bé vắt qua hàng rào gỗ, có vẻ con bé đang cố gắng trèo qua bên này.

    "Chúa ơi..". Bà Wilson kêu lên.

    Emily nhảy đã nhảy qua hàng rào. Cô bé đứng bên bờ rào nhìn ông bà Wilson, cúi đầu xuống.

    "Con xin lỗi vì đã tự ý trèo qua. Dì con đã khóa cửa mất rồi." Con bé nở một nụ cười tinh quái, nó cúi chào ông bà Wilson một lần nữa rồi biến mất sau hàng rào.

    "Đấy, ông xem nó kìa..". Bà Wilson run run chỉ ngón tay về phía hàng rào gỗ, lắp bắp không nói nên lời.

    "Thôi nào..". Ông Wilson vỗ vai vợ, thở dài.

    Emily chạy băng qua cánh đồng làng. Từ xa nhìn lại, người ta chỉ thấy một chấm xanh nhỏ đang không ngừng chuyển động, thấp thoáng sau màu lúa đồng. Emily chạy dường như không biết mệt, hoa cỏ mắc đầy vào làn váy em, em vẫn mặc kệ, thẳng băng tiến về phía trước.

    Emily dừng chân trước một cái cây cao lớn.

    "Dan, mình đến rồi." Cô bé nói.

    Emily ngồi xuống gốc cây. Đây là chỗ bí mật của riêng cô bé. Dan là cái tên cô đặt cho thân cây.

    "Dan, hôm nay mình xảy ra rất nhiều chuyện." Emily nói.

    "Mình đã chọc tức cô của mình, nhưng cậu biết không, cô đã hành động kì quặc lắm. Cô nhốt mình lại, những cô lại hô lên như thể mình đã khóa cửa và giam cô vào phòng vậy. À, đồ đạc thì vỡ hết cả." Emily bật cười.

    "Mình trốn ra ngoài. Ông bà Wilson thì trợn tròn mắt khi thấy mình. Mình đã giải thích rồi, chẳng biết họ có tin không nữa. Mình đoán là họ không. Mình chạy một mạch ra chỗ cậu đấy, Dan à."

    Cô bé ngẩng đầu, những chiếc lá xanh thẫm in vào trong mắt. Emily vòng tay qua hai đầu gối, mặt úp xuống.

    "Mình ước chi là mình không có quá nhiều suy nghĩ đến vậy. Họ làm mình cảm thấy buồn lắm. Dan ạ, mình không mong muốn có nhiều tình cảm đến vậy." Emily thì thầm. Thật may mắn, chỉ ở nơi này.

    "Thật vậy sao, cô bé? Con thật sự không muốn mang trong mình quá nhiều cảm xúc?" Một giọng nói vang lên bên tai, tiếng lục lạc gần sát bên cạnh.

    Emily hoảng hốt bật dậy. Trước mặt cô bé, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người. Đó là một người đàn ông cao lớn, chiếc mũ sụp che khuất nửa khuôn mặt. Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài loè loẹt không phù hợp với thân mình, khi ông ta ngẩng đầu, Emily thấy ông ta đeo một chiếc mặt nạ màu trắng.

    Emily lùi lại. Người trước mặt cô bé thật kì dị.

    "Đừng sợ, đừng sợ." Người đàn ông lùi về sau một bước, nói với cô bé.

    "Ông là ai?" Emily kêu lên, ngón tay cô bé lắm chặt lại.

    "Ta là Tom, mọi người hay gọi ta như vậy." Người đàn ông đáp. "Cô bé, con đừng sợ, ta chỉ là vô tình qua đây thôi."

    Emily nghi ngờ nhìn người đàn ông. Tom có thể thấy sự nghi ngờ của cô bé, chân ông ta tiếp tục lùi về sau một bước.

    Cô bé trợn tròn mắt. Tom chân vấp phải một cái rễ cây, ông ta không kịp tránh, kêu lên một tiếng, ngã lăn ra đất.

    "Ông không sao chứ?" Emily rụt rè hỏi.

    "Ta không sao." Tom lắc đầu, ông ta đứng lên phủi đám bụi bẩn.

    "Cô bé, ta nghĩ là chúng ta nên trao đổi với nhau một chuyện." Tom nói.

    "Ta nghĩ là ta có thể đáp ứng nguyện vọng của con."

    "Ý ông là sao?"

    "Ta đã nghe thấy những lời tâm sự của con. Con không muốn bị tổn thương bởi người khác. Ta nghĩ ta có thể giúp đỡ."

    "Tôi không cần sự giúp đỡ." Emily giận giữ đáp lại. Bí mật của cô bé bị người khác nghe thấy, Emily cảm thấy ghét người đàn ông này.

    "Coi nào, cô bé, con đã quá dễ nóng giận. Chính vì vậy mà người khác càng dễ tổn thương đến trái tim của con. Con buồn rầu và cần một người bạn thật sự. Cô bé, con nghĩ sao nếu ta nói có thể thể thu những mớ cảm xúc ngổn ngang đó cho con, khiến con vui vẻ?" Tom nói.

    "Không ai sẽ còn có thể làm tổn thương con nữa. Con sẽ có cuộc sống hạnh phúc của mình, con sẽ không đau buồn, luôn luôn vui vẻ."

    Emily nhìn người đàn ông một cái thật sâu. Gương mặt cô bé thật bình tĩnh.

    "Vì sao ông lại muốn giúp cháu?" Cô bé hỏi.

    Người đàn ông có vẻ sửng sốt. Câu hỏi cô bé giống như là một cái gì đó thật kì lạ.

    Tom ngồi xuống gốc cây. "Ta nghĩ chỗ này là một nơi dừng chân tuyệt vời. Và chủ nhân của nó, xứng đáng nhận một cái gì đó tốt đẹp hơn là sự u buồn."

    Vị khách thật sự nằm xuống gốc. Bộ quần áo trông như thể ông ta là một con rắn hoa sặc sỡ đang cuộn mình.

    Emily nhìn người đàn ông. Hồi lâu, cô bé từ từ ngồi xuống.

    "Ông thật sự biết cháu cần gì sao?" Cô bé hỏi.

    "Con có thể tin ta một lần, con gái. Hãy đưa cho ta nỗi buồn khổ của con, con sẽ vui vẻ."

    "Sao cháu có thể đưa được chứ?" Emily bật cười.

    "Nếu nỗi buồn, sự đau đớn có thể thu lấy được, vậy chắc hẳn mọi người sẽ luôn hạnh phúc."

    Tom cười. Emily chợt thấy giọng nói ông khách vang lên sát bên tai mình, đôi mắt xám dưới lớp mặt nạ chăm chú quan sát cô bé.

    "Vậy con có muốn thử không, cô bé? Cho ta thứ cảm xúc mà con chán ghét, đổi lấy hạnh phúc?"

    Tom móc ra một chiếc lọ. Một chiếc lọ nhỏ xíu, trong suốt, bên trong vương một làn khói xám bạc.

    Emily như bị thôi miên vào chiếc lọ. Đầu ngón tay cô bé chạm vào, một cảm giác lạnh buốt xuyên qua làn da, thấm vào xương thịt.

    "Con đồng ý." Cô bé nói.

    Vị khách mỉm cười. Ông nhẹ nhàng mở chiếc lọ.
     
  4. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô bé, vậy con hãy nhớ, con là người đã cho ta nỗi buồn của con."

    Ánh nắng bắt đầu từ ngọn cây cao nhất của ngôi làng, tỏa xuống những ngôi nhà dải ánh sáng màu cam rực rỡ. Tia nắng nhảy nhót trên nhành cây ô cửa, xua tan lớp sương đêm buổi khuya còn đọng lại. Một ngày mới bắt đầu. Emily đứng trên bậc thềm của ngôi nhà, nhìn những tia nắng vàng đầu tiên rọi xuống chỗ mình, mắt khẽ nheo lại. Quả là một ngày tốt để giặt giũ. Cô bé bê giỏ đồ nãy giờ vẫn để tựa vào thân mình, bước ra khoảng sân rộng. Một loạt các bộ đồ được treo lên, phấp phới như những cánh bướm đủ màu.

    Emily cẩn thận treo một chiếc váy màu xanh nhạt. Đây là chiếc váy mà em yêu thích nhất, cũng là bộ đồ đẹp nhất em sẽ mặc trong lễ hội làng diễn ra vào ngày mai.

    "Nó rồi sẽ mau khô thôi." Emily thì thầm. Cô bé vui vẻ vuốt ve chiếc váy, hướng nó về phía ánh nắng ấm áp. "Mình nghe mọi người nói rằng, trong lễ hội Pu, cô bé nào ăn mặc thật xinh đẹp, cô bé ấy sẽ gặp được thật nhiều điều may mắn."

    Một tiếng gió xé vụt qua tai, Emily sửng sốt. Cô bé chưa kịp quay đầu lại, tay đã cảm thấy một thứ gì đó nhớp nháp. Một nắm bùn.

    Một nắm bùn vừa được ném qua người Emily. Cô bé không sao, bùn chỉ sượt qua tóc, nhưng có vật thì không may mắn như vậy. Emily lẳng lặng nhìn bộ đồ. Nước bùn đen nổi bật trên làn váy xanh, lớp bùn cặn thì dính đầy trên váy, là nước thì nhỏ giọt chảy xuống chân.

    Tiếng cười thích thú vang lên sau lưng. Thằng bé John đứng sau cánh cửa, tay còn dính thứ nước bùn.

    Emily bước đến cánh cửa. Bộ đồ đang cầm trên tay, chân cô bé đá vào cánh cửa mạnh đến nỗi khiến nó run lên bần bật.

    "Mày..". John kêu lên, câu nói tiếp theo của nó biến mất trong cuống họng khi bắt gặp cái nhìn của cô bé. John giật mình, bước chân nó lùi lại phía sau.

    "Sao vậy? Có chuyện gì à, John thân mến?"

    Emily hỏi, chân cô bé từng bước một tiến lên phía trước.

    "Có chuyện gì với cái tay của em vậy, John?"

    Cô bé chăm chú nhìn vết bùn đất trên tay đứa em họ, cơn giận khó mà đè xuống nổi. Cô bé từ từ giơ bàn tay lên.

    "Làm cái trò gì đó, Emily?". Một tiếng kêu đầy giận dữ phát ra từ lầu trên. Dì Mary từ trên bậc cầu thang bước vội xuống. Dì đẩy Emily ra, cúi xuống xem đứa con nhỏ của mình. John mắt đỏ hoe nhìn bà, tay nắm chặt góc áo. Cơn giận bốc lên, bà trừng mắt nhìn cô bé, quát:

    "Emily, ta hỏi cháu, cháu vừa định làm gì đó?"

    Emily nhìn bà. "Cháu không làm gì cả." Cô bé nói.

    "Emily, ta vừa thấy cháu định đánh thằng bé." Bà Mary lạnh lùng trả lời. "Nếu ta không đi xuống, cháu có lẽ đã làm việc đó rồi. Và giờ thì, đi đi, Emily, đừng để ta thấy mặt trong ngày hôm nay."

    Emily không trả lời. Cô bé nhìn gương mặt tức giận của người dì, lại nhìn vẻ mặt giả dối của thằng John.

    Emily giơ bộ váy lên. Trên đó in rõ một dấu bùn đất loang lổ.

    "Tay John thật là sạch, dì ạ. Giờ thì cháu cần đi xem lại bộ đồ của cháu".

    Cô bé lách qua chỗ bà Mary, ôm bộ đồ bước thẳng. Sau lưng cô bé, bà Mary cuống quýt lau sạch tay thằng bé, làu bàu vài tiếng không rõ nghĩa. Emily mím chặt môi, ôm siết bộ đồ vào lòng.

    Đêm đi xuống rất nhanh. Trời lấm tấm vài vì sao, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên đỉnh đầu. Mọi người trong làng hôm nay đều đi ngủ sớm cả, háo hức chờ đợi buổi lễ hội diễn ra vào ngày mai. Đêm khuya tĩnh lặng, văng vẳng đâu đây tiếng côn trùng kêu rả rích.

    "Đẹp thật đấy". Một giọng nói vang lên trong bóng tối. Emily tay bưng một đĩa bánh ngọt, nhìn bầu trời sao trên đầu, lẩm bẩm. Cửa đã khóa, chẳng biết bằng cách nào, cô bé vẫn có thể đi ra ngoài vào lúc này.

    Cô bé đặt đĩa bánh xuống bậc thềm cửa. Một thứ gì màu xanh nhạt cũng đang lặng lẽ nằm đấy.

    "May mà mày khô rồi." Emily thì thầm. Đó là bộ váy của cô bé.

    Trăng vẫn sáng trên đỉnh đầu. Emily lôi đĩa bánh ngọt, chậm chậm ăn hết. Bánh ngon thật, vào miệng là tan ra hết cả. Cô bé ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cô bé chẳng muốn vào nhà vào lúc này.

    "Mai là lễ hội rồi." Cô bé mỉm cười, lôi từ trong túi ra một vật, soi nó dưới ánh trăng. Đó là một cái lọ nhỏ, bên trong có một làn khói xám bạc.

    "Ông khách đó thật đúng là đồ lừa gạt". Emily bật cười. Cô bé nhớ đến buổi nói chuyện với vị khách kì quặc dưới gốc cây. "Gì mà ta đã lấy đi nỗi buồn của con, để con luôn vui vẻ chứ? Nhưng mà cái lọ này thì đẹp thật!" Cô bé xoay xoay chiếc lọ. Dưới ánh trăng, lớp khói mỏng trong đó càng trở nên kỳ bí.

    Emily bỏ chiếc lọ vào trong túi. "Mình nên đi ngủ rồi." Cô bé thì thầm, cầm lấy cái đĩa và bộ đồ. "Thật may mắn là nó đã khô, gió đêm cũng là một lựa chọn tốt."

    Cô bé đi vòng ra sau ngôi nhà. Nơi ấy có một cánh cửa hẹp, là chỗ em có thể tự do ra vào. Emily đặt chân lên viên đá quen thuộc, dẫm lên nó, mượn lực đu lên cành cây, thông qua cửa hẹp là có thể vào nhà. Cô bé trèo lên rồi. Bộ đồ cẩn thận cho vào trước, đảm bảo cho nó không bị bụi bẩn, cô bé thở phào một hơi nhẹ nhõm. Emily đu người vào, bất chợt em dừng động tác lại.

    Có cái gì đó vừa phát ra tiếng động. Emily biết, đó không phải là tiếng động phát ra từ chỗ mình, em làm điều này đã quá quen thuộc rồi. Đó là một tiếng động phát ra từ chỗ khác, nghe giống như tiếng cành cây khô bị giẫm vỡ.

    Emily nhẹ nhàng tụt xuống. Giống như một con mèo, bước chân cô bé không hề phát ra một âm thanh nhỏ. Em men theo bức tường nhà, ẩn mình trong bóng lá cây rậm rạp.

    Đến gần rồi.. Emily nín thở, mắt dõi theo nơi phát ra tiếng động.

    Hàng rào của gia đình ông bà Wilson. Dưới ánh trăng, lớp gỗ rào phủ lên một màu bàng bạc. Tiếng động lạ phát ra từ sau hàng rào đó. Emily hơi rướn người, cô bé lặng lẽ di chuyển gần về phía hàng rào.

    Nó đã cao hơn trước đây rồi. Cô bé đánh giá. Ông bà Wilson đã làm nó cao hơn trước, nếu muốn trèo qua cũng chẳng dễ dàng. Âm thanh giống như cây khô bị giẫm vỡ vẫn tiếp tục, nó đứt quãng một hồi, rồi lại xuất hiện.

    Ai đang ở bên đó? Emily thì thào. Cô bé không dám tiến thêm một bước nữa, rất có thể đó là một tên trộm. Cô bé lùi lại phía sau. "Tốt hơn hết là nên đi gọi người."

    Hàng rào gỗ bất chợt vang lên tiếng kẽo kẹt. Emily rùng mình. Gỗ rung lên bần bật, giống như ai đó đang cố sức trèo qua bên này. Ánh trăng nhập nhoạng trong đám mây, cô bé thấy rõ một cái bóng đen đang từ từ nhô cao hơn những thanh gỗ của hàng rào. Từng bộ phận, từ cái đầu, cho đến cả thân mình, cuối cùng là cái chân nhẹ nhàng vắt qua rào gỗ. Chính xác là nó đang định nhảy qua bên này.

    Emily mở to mắt. Cô bé thấy cái bóng đang trèo tự dưng dừng lại, chậm chậm quay đầu về phía mình, miệng phát ra tiếng cười khích.

    Tiếng động lạ làm gia đình ông Jefferson tỉnh giấc. Bà Mary ôm lấy đứa con trai nhỏ bị giật mình mà tỉnh lại của mình, đưa mắt nhìn chồng. Ông Jefferson gật đầu với vợ, mở khóa cửa bước ra ngoài. Đêm không đen đặc như ông tưởng, một vầng trăng sáng, vài vì sao lấm tấm trên bầu trời. Ông Jefferson đi xem xét một vòng, không có gì bất thường, đến bên bờ rào ngăn giữa hai nhà, ông đứng lại. Một đoạn rào gãy ở đó, thanh gỗ đã mục nát cả rồi. Ông Jefferson cầm nó lên xem xét một hồi, lắc đầu. Trở về phòng với vợ, bà Mary cũng vừa đi đâu đó về, nói với chồng.

    "Con bé kia cũng đang ngủ."

    Ông Jefferson gật đầu với vợ, ông kể về đoạn rào gãy.

    "Lạ thật, chẳng phải vợ chồng Wilson vừa mới sửa sang lại nó hay sao?" Bà Wilson lẩm bẩm.

    "Họ chỉ làm cho nó cao lên thôi, phần chân bị mục nát cả rồi, họ đâu có quan tâm." Ông Jefferson trả lời, trông ông có vẻ bất mãn.

    Bà Mary thở dài. "Còn chẳng phải do con bé đó hay sao? Nó trèo qua hàng rào đấy. Hôm nay, nó còn hành xử chẳng ra gì." Bà càng nói càng bực mình.

    Ông Jefferson trấn an vợ, bà vẫn còn ấm ức lắm.

    "Ngày mai tôi chẳng muốn dẫn con bé đi tý nào, ôi nghĩ mà xem.." Bà còn nói nhiều lắm, ông Jefferson lẳng lặng nghe hết. Đêm còn dài, một đoạn rào gãy coi như một khúc nhạc đệm tẻ nhạt.

    Trong một căn phòng khác, có một cô bé đang ngồi. Đôi mắt cô bé đầy vẻ hoang mang, tấm chăn cuộn tròn quanh mình.

    "Chúa ơi.." Emily thì thầm. Cô bé cũng chẳng biết mình về phòng bằng cách nào. Cái bóng đen trên hàng rào đó, cô bé biết nó.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng năm 2020
  5. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lễ hội Pu là một trong những cuộc vui lớn nhất của dân làng Salam. Từ sáng sớm, cái không khí tưng bừng náo nhiệt pha lẫn mùi vị ngọt ngào của bánh kẹo đã đánh thức giác quan của mọi người. Lớp sương mù còn mờ mờ giăng khắp chốn, trên đường đi đã bắt đầu bóng người đi lại. Bên các nhánh cây ven đường, người ta mắc lên chúng những dải dây trang trí đủ màu sắc.

    Chính giữa ngôi làng là nơi náo nhiệt nhất. Một loạt những sạp hàng được dựng lên, buôn bán trao đổi đủ mọi sản phẩm. Hầu hết là các món đồ tự tay làm kèm vài vật nhỏ phụ trợ. Tiếng cười nói, tiếng bước chân náo động cả một vùng quê yên tĩnh.

    Ngoài cửa ồn ào là vậy, trong gia đình Marshall đây cũng là lúc họ bận rộn nhất. Nhà Marshall là thợ làm bánh có tiếng trong vùng, những món bánh kẹo họ làm ra được dân làng vô cùng ưa thích. Một chiếc bánh lớn làm phần chính cho lễ hội, công việc này hằng năm vẫn là do nhà Marshall chuẩn bị. Chính vì vậy, trong khi mọi người vẫn còn đang say sưa trong không khí náo nức của ngày hội, các thành viên trong gia đình Marshall lại đang luống cuống tay chân.

    "Thêm một chút nữa, thêm một chút nữa nào.." Bà Marshall kêu lên, hướng dẫn mấy người thợ kê một cái bàn dài thật ngay ngắn.

    "Được rồi, qua phải một chút.. mọi người đặt nó nhẹ nhàng xuống, nhẹ nhàng thôi.."

    Chiếc bánh được hạ xuống. Trông nó thật tuyệt với lớp kem bơ mịn màng màu trắng sữa. James- con trai bà Marshall nhìn chiếc bánh đầy vui vẻ, đây là thành quả của tất cả mọi người.

    "James, lại đây với mẹ một chút."? Bà Marshall cất tiếng gọi.

    James đang bê một chồng bát đũa ngẩng đầu nhìn mẹ.

    "James..". Bà gọi lại.

    James bỏ món đồ trên tay xuống. Cậu bé lon ton lại gần.

    "Có chuyện gì vậy mẹ?" James hỏi.

    Bà Marshall quay sang nhìn con. Cái trán của thằng bé lấm tấm mồ hôi. James từ sáng giờ vẫn cố gắng giúp bà. Bà nhìn ra ngoài cửa, loáng thoáng trông thấy một vài cô cậu bé vui vẻ trong những bộ đồ mới xinh đẹp.

    "Mẹ bận quá James ạ." Bà kéo con trai vào trong nhà, gật đầu với vài người phụ giúp, lau mồ hôi trên trán thằng bé.

    "Lễ hội cũng sắp diễn ra rồi. Đi đi con, đi ra ngoài đó với tất cả mọi người."

    James lúng túng nhìn bà. "Nhưng còn mẹ.." Mọi năm, cả hai vẫn đi cùng nhau.

    Bà Marshall mỉm cười. Bà lôi trong ngăn kéo ra một gói quà được bọc giấy đỏ trông rất đẹp mắt.

    "Mẹ sẽ ra sau. Lễ hội đâu có thể thiếu nhà chúng ta được." Bà nói, rồi chợt bật cười lớn:

    "Với lại con phải nhanh lên, kẻo giống như năm ngoái, con bé Veronica lại đổi quà với người khác."

    James đỏ mặt. Đổi quà là một tục lệ của làng. Trong lễ hội Pu, mỗi đứa trẻ sẽ được các bà mẹ làm cho chúng một món quà gói trong giấy đỏ. Chúng sẽ mang chúng đi và trao đổi với bạn của mình. Nhận được của ai thứ gì, luôn là điều hấp dẫn với bọn trẻ.

    James vội sửa soạn lại bản thân mình. Cậu bé chải tóc, mặc bộ đồ đẹp nhất, ôm món quà chạy ra cổng.

    "Con đi nhé mẹ!" Cậu kêu lớn.

    Bà Marshall nhìn đứa con đang đi xa dần. "Thằng bé thật là.." Bà mỉm cười, quay lại với công việc dang dở.

    James đến lễ hội. Từ xa nhìn lại, cậu đã thấy đám người đông đúc. James đưa mắt nhìn quanh. Veronica không có ở đó. Một số người bạn nhận ra James vẫy tay với cậu, James đều bỏ qua.

    Veronica đi đâu rồi? Xung quanh cậu bé có rất nhiều người bạn chỉ riêng cô bé là không thấy. Một vài món quà trong tay các cô cậu bé đã thắt một sợi ruy băng màu vàng- dấu hiệu của việc trao đổi. James nhìn món quà trong tay mình, bỗng chốc cậu thấy đôi tay thật nặng.

    Một bóng dáng thu hút tầm mắt James. Cậu bé mừng rỡ. Veronica kia rồi. Cô bé mặc một chiếc váy vàng xinh xắn, mái tóc sáng lên dưới ánh nắng mặt trời. Veronica đang nói chuyện với Rose, cô bạn thân của mình, trông hai người thật vui vẻ. James bước đến, cậu chợt thấy cô bé quay người rời khỏi lễ hội.

    Đợi đã.. James vội vàng chạy theo. Bóng váy vàng rẽ vào một lối đi nhỏ gần những hàng cây, biến mất sau lối đi giữa những ngôi nhà.

    Đợi mình một chút. James thầm kêu lên, chân vội vàng bước theo cô bé.

    Một bàn tay đập mạnh lên vai cậu. James giật mình, quay phắt lại. Sau lưng cậu, chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người.

    Emily tò mò nhìn thằng bé trước mặt. James Marshall. Thằng bé tay ôm một gói quà to tướng, vẻ mặt vội vội vàng vàng.

    "James, cậu đang làm gì vậy?" Emily hỏi.

    "Liên quan gì đến mày!" James bực mình gắt lên. Veronica đã không thấy bóng dáng, cậu bé trừng mắt nhìn con bé trước mặt.

    "Đúng thế, đúng là tôi chẳng liên quan gì đến cậu cả." Emily bực mình đáp lại, cô bé quay gót bỏ đi.

    James trợn mắt. Cậu bé nghiến răng, chạy vào con đường đuổi theo cô bạn.

    Lối đi khá nhỏ. Những ngôi nhà hai bên đều đóng cửa chặt, mọi người đều đã đi xem hội cả rồi. James men theo những bức tường gạch, tiến sâu vào bên trong.

    "Veronica." Cậu bé gọi.

    Không có ai trả lời. James thấp thỏm nhìn quanh, không có lối rẽ nào khác cả, cô bé làm gì trong này thế không biết.

    James dừng lại. Một bức tường chắn ngang cậu. Không còn lối đi khác nữa, đoạn đường đã kết thúc.

    Bức tường phủ một lớp màu rêu xám xịt. Một dây leo xanh mướt phủ kín một phần tư bức tường, vài bông hoa màu sắc nhợt nhạt đang nở rộ trên cây.

    "Hết đường rồi." James lẩm bẩm. Cậu bé ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh trên cao, lại nhìn màu xanh của bức tường.

    "Có lẽ cô ấy đã ra khỏi lúc mình không để ý." James tự nhủ. Cậu bé cảm thấy cái lý do này thật khó thuyết phục.

    Cậu bé bước ra ngoài. Một cô bé váy xanh đang đứng ngoài lối nhỏ. Là Emily. James nhìn cô bé, quay đầu bước đi.

    Emily không nói một lời nào. Cô bé im lặng đi sau cậu bé.

    "Cậu đi theo tôi làm gì?" James bực mình quay lại. Cậu chẳng thích con bé này chút nào.

    "Tôi không đi theo cậu." Emily trả lời. "Tôi chỉ muốn đến lễ hội." Cô bé gạt cậu bé sang một bên, bước thẳng về phía trước.

    James há miệng không nói được tiếng nào. Cậu bé nhìn con bé đi xa dần, chân không tự chủ mà bước theo.

    "Mình không hề muốn đi theo Emily." James tự nhủ. "Mình chỉ muốn đến lễ hội."

    Lúc hai đứa trẻ đến chính giữa ngôi làng cũng là lúc cuộc vui trở nên náo nhiệt nhất. James vội vã tách xa khỏi Emily, cậu bé không muốn mọi người thấy cậu đi cùng cô bé. Emily trái lại chẳng nói gì cả, cô bé vẫn như mọi khi, làn váy xanh ẩn mất trong đám đông người. James nhìn cô bé vừa đi khỏi, không hiểu sao có chút chột dạ.

    "James, chưa đổi quà à?" Lex thò đầu sang hỏi.

    "Mình chưa.." James trả lời, cậu bé thấy món quà trong tay bị lấy đi.

    "Vậy đổi với mình đi!" Lex cười, nhanh chóng thắt một sợi ruy băng lên món quà. "Mình chưa tìm được ai để đổi cả."

    James nhìn cậu bạn. Lex có một làn da ngăm ngăm, cười lên trông thật rạng rỡ. Lời muốn nói ra đến miệng lại nuốt xuống. James ôm lấy món quà, vậy cũng tốt.

    Một tiếng reo hò đánh gãy cuộc nói chuyện của hai cậu bé. Đám đông tách ra chừa một lối đi ở giữa. Một nhóm bốn người tiến vào, trên người mặc một bộ quần áo đỏ tươi, bốn người đang khiêng một vật.

    "Bánh của mẹ." James thì thầm.

    Chiếc bánh của bà Marshall được đặt giữa trung tâm, người ta đã kê một chiếc bàn dài vào sẵn ở đó. Không khí ngày càng trở nên náo nức.

    "Bánh của mẹ cậu rất tuyệt." Lex nói, mắt chăm chăm nhìn cái bánh. "Và rồi người ta sẽ cắt nó ra thành từng lát mỏng, James, cậu xem đấy.."

    James không trả lời. Cậu bé chăm chăm nhìn vào một người. Veronica đang đứng ngay phía đối diện cậu. Cô bé ngước mắt nhìn cái bánh trên cao, khuôn mặt rạng rỡ. Trên tay cô bé cầm một gói quà thắt ruy băng màu vàng.

    "Lex này, Veronica vừa mới đến lễ hội phải không, vừa nãy tớ không thấy cô ấy?" James hỏi cậu bạn.

    "Cô ấy đến đây từ lâu rồi, ở cùng với Rose suốt."

    "Cô ấy không đi đâu từ nãy đến giờ à?"

    "Không. Mà James, cậu hỏi cái này làm gì?" Cậu bé thắc mắc.

    "Mình chỉ tò mò thôi."? James đáp, cậu càng lúc càng cảm thấy kì quặc. Cậu chắc chắn mình không nhận sai người.

    Món quà của lũ trẻ cuối cùng cũng được mở. James nhận được một cuốn sổ từ Lex. Cuốn sổ khá nhỏ bìa cứng màu đen, cậu bé có thể bỏ gọn vào trong túi. Lex thì nhận được một chiếc khăn choàng cổ, James cũng khá bất ngờ về món quà mẹ chuẩn bị cho mình.

    "Mình không nghĩ nó là khăn choàng." Lex thì thào, nhe răng cười với cậu. "Nhưng mà nó thật ấm áp."

    Đối với lễ hội lần này, bà Marshall đích thực rất hài lòng. Bánh nhà Marshall lại một lần nữa được mọi người tán thưởng. Vẻ mặt bà hồng hào, vô cùng vui vẻ nói chuyện với mọi người. James nhìn mẹ, cậu cảm thấy vui cho bà. Cậu bé cẩn thận cất đi chiếc huy hiệu màu xanh, vật thưởng cho giải nhất của lễ hội.

    "Cũng chẳng biết cái con bé Emily đi đâu rồi?" James nhìn quanh chợt nghĩ.

    Emily đã về đến nhà. Cô bé bỏ đôi giày nhỏ dưới chân, bước vào phòng mình. Cửa khóa. Họ đi lễ hội chưa về. Emily nhìn nhìn ngôi nhà, quyết định không không lẻn vào. Gia đình Jefferson sẽ phát hiện. Cô bé ngồi ngoài bậc cửa, mắt lơ đãng nhìn ra phía hàng rào. Sau đêm qua, rào đã gẫy một đoạn. Cô bé lắc đầu, cố xua đuổi mấy hình ảnh quái lạ ra khỏi đầu.

    Nhà Jefferson đã về. Emily trốn trong phòng, chỉ ra ngoài ở bữa cơm tối. Dì Mary cũng chẳng muốn nói với con bé một lời, sáng nay dì cũng thật mệt mỏi. Đêm đến, khi nhà Jefferson đã say ngủ, Emily len lén bò dậy. Cô bé không dám ra ngoài như buổi đêm, chỉ hơi hé nhìn qua cửa sổ phòng khách. Nơi đây có thể một chút nhìn thấy hàng rào.

    Trời bên ngoài tối om. Emily không thấy gì cả, áp tai nghe cũng không có tiếng động lạ. Cô bé trườn xuống, từ từ bò về phòng.

    Lớp chăn nệm trên giường mới thật là nơi ấm áp. Emily nằm xuống, cô bé với tay lấy con thú nhỏ đầu giường. Đây là vật làm cô bé an tâm mỗi khi mệt mỏi.

    Tay cô bé chạm vào một vật tròn tròn. Không mềm mại như thú bông, nó lại xạo như vật gì đó được gói trong nhiều lớp giấy.

    Emily ngồi bật dậy. Một gói quà bọc giấy đỏ thắt ruy băng màu vàng được đặt ở đầu giường. Cô bé cầm nó lên. "Mình nhớ hôm nay không đổi quà cho ai cả." Cô bé thì thầm.

    Một mẩu giấy nhỏ rơi khỏi tay. Emily nhặt lên. Ánh sáng mờ ảo sợi khuôn mặt tái mét của cô bé.

    "Mình thấy cậu hôm nay không đổi quà với ai cả. James thật là, cậu ta hôm nay cứ bám theo mình suốt. Emily à, đổi quà với mình nhé. Mình vào phòng thì chẳng thấy cậu đâu cả, quà của cậu mình đã cầm đi rồi. Đừng nhìn mình qua cửa sổ nữa, mình không ở hàng rào đâu. Veronica."

    Emily vứt tờ giấy đi như bị bỏng. Cậu vào phòng tôi từ lúc nào? Cô bé kêu lên. Cô bé chợt nhớ hình ảnh tối qua Veronica trên hàng rào cười khúc khích.
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2020
  6. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Con bé nhà Wilson mất tích rồi!"

    Đây quả là một tin tức gây chấn động với dân làng Salam. Sáng hôm ấy, ông bà Wilson thức dậy, chờ mãi không thấy Veronica đi xuống như mọi khi. Bà Wilson nghĩ con bé còn mệt mỏi sau lễ hội, nhẹ nhàng đến gõ cửa phòng cô bé, đợi mãi vẫn không có tiếng ai trả lời. Bà Wilson lấy làm lo lắng, sau cùng ông Wilson buộc phải phá cửa mà vào lại phát hiện không có ai trong phòng. Chăn đệm được gấp gọn gàng, ô cửa sổ nhỏ đóng kín. Hai vợ chồng hốt hoảng chạy đi tìm con, náo động cả ngôi làng. Người ta đổ ra đường tìm kiếm giúp hai ông bà, nhưng bóng dáng cô bé đâu chẳng thấy. Tựa như cô bé bốc hơi trước mặt mọi người vậy.

    Veronica mất tích rồi. Người ta bảo với nhau vậy. Cảnh sát đã nhảy vào cuộc nhưng chỉ là vô ích. Không một dấu hiệu, một manh mối cho sự biến mất của cô bé. Chẳng ai biết rốt cuộc cô bé đã đã đi đi đâu, cô bé biến mất một cách khó hiểu.

    Ông bà Wilson tiều tụy đi trông thấy. Bà Wilson khóc nức nở trên chiếc ghế dựa, ông Wilson đứng cạnh bà, vẻ mặt ông vô cùng mỏi mệt.

    "Con bé có thể đi đâu được cơ chứ.." Bà nghẹn ngào. "Tôi không hiểu.. thật sự không hiểu.." Bà vùi mặt vào chiếc khăn tay đã ướt đẫm.

    Ông Wilson ôm lấy bờ vai run rẩy của vợ mình. Ông chẳng biết nói gì vào lúc này. Ánh sáng bên ngoài xuyên qua ô cửa, phủ vài tia nắng nhợt nhạt lên căn nhà thảm đạm.

    Việc Veronica mất tích cũng ảnh hưởng đến cuộc sống mọi người. Một vài tin đồn được đặt ra, lũ trẻ mỗi nhà được trông coi chặt hơn, cứ như vậy mới có thể khiến người ta yên tâm vậy. Bọn trẻ thì chẳng mấy để ý đến suy nghĩ của người lớn. Việc bạn chúng mất tích đã ảnh hưởng rất lớn đến chúng. Rose đã khóc suốt, cô bé không hiểu rốt cuộc bạn mình đã đi đâu. Một vài đứa trẻ vây quanh Rose an ủi cô bé, mắt đứa nào cũng hoe đỏ. Veronica là một cô bé được nhiều người yêu mến, việc cô bé mất tích là một cú sốc với bọn trẻ.

    Với James, tin tức này khiến cậu bé sững sờ. James không ngờ trong lễ hội là lần cuối cậu nhìn thấy cô bé. Hình ảnh Veronica với chiếc váy vàng xinh xắn tràn ngập trong tâm trí cậu. James lén mẹ, nhiều lần trộm đến nhìn ngôi nhà cô bé. Ngôi nhà giờ đây mang một màu sắc u ám khó tả, đôi khi James thấy bóng ông Wilson thoáng qua trên bậc cửa rồi lại biến mất trong ngôi nhà.

    Nhà Jefferson có lẽ là người nhìn thấy rõ nhất sự thay đổi của người hàng xóm bên cạnh. Căn nhà sau sự việc hầu như lúc nào cũng khép kín, dần dần tách biệt với mọi người. Ông Wilson còn tốt, đôi khi người ta còn thấy mặt ông mà chào hỏi đôi ba câu. Về phần bà, bà Wilson gần như biến mất trước mặt mọi người.

    Đối với việc này, ông Wilson chỉ nhẹ lắc đầu. Vợ ông gần như cả ngày nhốt kín mình trong phòng, suốt ngày quanh quẩn với mấy đồ vật còn sót lại của cô bé. Ông buồn lắm, nhưng không khuyên nhủ được vợ mình, chỉ còn cách đặt hy vọng mong manh tìm kiếm dù chỉ một chút tin tức của con bé.

    Một ngày, ông Wilson ngạc nhiên xiết bao khi thấy vợ mình vẻ mặt tươi cười đứng trước mặt. Bà tuy còn vẻ tái nhợt suy yếu nhưng nụ cười lại không hề giả dối. Mấy ngày tiếp theo, bà thấy đổi thật sự. Bà ra ngoài, không còn khóc lóc buồn rầu, vui vẻ trò chuyện như xưa. Mọi người thật ngạc nhiên, nhưng rồi cũng lại cảm thấy vui vẻ cho hai người. Có vẻ bà đã vượt qua được nỗi đau, sắc hồng dần trở lại khuôn mặt.

    Đối với sự biến đổi của vợ mình, ông Wilson vừa mừng vừa sợ. Bà giờ tốt lắm rồi, lòng ông tuy có chút băn khoăn, nhưng ông lựa chọn ép đi sự lo lắng thoáng qua xuống đáy lòng.

    Một buổi chiều muộn, ông Wilson đi dạo trong khu vườn. Vợ ông ra ngoài chưa về. Ông Wilson bước đi không có mục đích, đầu vẩn vơ vài suy nghĩ. Ráng chiều đỏ rực như màu máu, ông ngẩn người nhìn đám mây trôi lang thang trên bầu trời.

    "Ông Wilson.." Một tiếng gọi cắt đứt dòng suy nghĩ người đàn ông. Quay đầu lại, bờ rào bên kia có một đứa trẻ.

    "Emily à?" Ông Wilson ngạc nhiên. Mấy tháng nay, người có vẻ nói chuyện nhiều nhất lại là cô bé.

    Emily nhìn người đàn ông. Cô bé kiễng chân, cố gắng đưa một vật qua.

    "Đây là bánh dì cháu làm." Cô bé nói. "Dì cháu bảo mang sang cho ông."

    Ông Wilson vội đón lấy. "Cảm ơn cháu, Emily ạ. Thay ông gửi lời cảm ơn đến dì cháu nhé!"

    Emily gật đầu. Cô bé nhìn ông Wilson, lại nhìn thoáng qua ngôi nhà phía sau.

    "Bà ấy dạo này đã tốt hơn nhiều rồi." Ông Wilson theo tầm mắt cô bé trả lời. Chẳng hiểu sao, ông lại muốn nói chuyện nhiều hơn với cô bé.

    "Cháu biết rồi." Emily hơi xấu hổ. "Hôm vừa rồi cháu mới gặp bà ấy."

    Ông Wilson mỉm cười. Có tiếng động từ phía sau. Bà Wilson đã về, trên tay xách một giỏ hoa quả.

    "Cháu về trước nhé ông." Emily nói, cô bé chạy biến vào ngôi nhà.

    Ông Wilson ôm chiếc bánh vào nhà. Bà Wilson đang ngồi trên ghế, vẻ mặt chăm chú vào món đồ trong tay. Đó là một chiếc mũ đan bằng sợi len còn đang dang dở, đôi tay bà khéo léo trên bó sợi.

    "Bánh của nhà Jefferson đấy." Ông nói với bà.

    Bà Wilson liếc nhìn một chút. "Bánh Mary làm luôn rất ngon." Bà nói.

    Ông Wilson ngồi xuống cạnh bà.

    "Julie à.." Ông ngập ngừng. Chiếc mũ đang làm thật sự rất đẹp. Ông nhìn cuộn len trước mắt, vụng về lấy tay kéo.

    "Lúc trước, con bé luôn đòi tôi làm cho nó một chiếc mũ thật xinh xắn cho hợp với mái tóc vàng óng của nó." Bà thì thầm, lấy tay gạt nhẹ tay chồng mình ra, thoáng nét cười. "Tôi hứa với nó rồi, tôi sẽ làm cho nó một chiếc mũ xinh đẹp nhất." Vẻ mặt bà thoáng chút ngơ ngẩn khi nói đến đây, bà cúi đầu xuống, ôm lấy giỏ len đứng dậy.

    "Tôi về phòng một lát." Bà nói.

    Ông Wilson nhìn theo bà, lặng nghe tiếng bước chân xa dần. Người đàn ông hơi cúi đầu, vẻ mặt chìm trong im lặng.

    Đêm đã về khuya, mọi vật chìm vào không gian thật yên tĩnh. Trong căn phòng sách nho nhỏ, tiếng giấy bút ma sát liên tục. Ông Wilson viết nhiều lắm, ông cũng chẳng rõ lắm là mình đã ghi những gì, chỉ biết là mỗi lần viết ra làm ông nhẹ nhõm. Đã quá nửa đêm rồi, ông nhẹ nhàng gấp cuốn sổ nhỏ ghi chú, lặng lẽ bước về phòng ngủ.

    Julie chắc đã ngủ rồi. Ông thầm mong.

    Phòng con bé vẫn sáng đèn. Ông thở dài, bước chân cẩn thận qua cánh cửa. Vợ ông lại nhốt mình trong phòng. Bà tuy trước mặt mọi người tỏ ra đã bình tĩnh trở lại, hằng đêm vẫn len lén khóc trong phòng con bé. Ông Wilson biết tất cả, thương bà, lại tự trách bản thân. Ông vờ như không biết gì cả, thế nhưng mỗi khi bà gượng cười trước mặt, lòng ông lại đau xót.

    Ánh sáng trong phòng chợt tắt. Ông Wilson giật mình, Julie sắp ra khỏi phòng. Ông nhón chân, lại bị một tiếng động bên trong kéo lại.

    Ông Wilson có cảm giác không thể tin vào đôi tai mình. Ông áp tai vào cánh cửa, muốn xác nhận là mình không nhầm.

    Trong phòng có ai đó đang cười.

    Tiếng cười, thật sự là tiếng cười. Ông Wilson loáng thoáng nghe tiếng vợ mình, bà giống như là đang cùng ai đó nói chuyện.

    Ông Wilson gõ cửa. Mọi tiếng động bên trong đều im bặt.

    "Julie?" Ông gọi. Một nỗi khủng hoảng vô hình đang từ từ dâng lên trong đáy lòng.

    Không có ai trả lời. Ông Wilson phá cửa. Bên trong tối đen như mực, chân ông đá vấp phải thứ gì đó lăn lóc trong phòng.

    Một vệt sáng mờ mờ trên sàn nhà. Ông Wilson tiến lại. "Julie?" Ông gọi.

    Vệt sáng ngày càng rõ nét. Tựa như lân tinh, có cảm giác hơi khói bốc ra từ quầng sáng nọ.

    Ông Wilson ngồi xuống. Một chiếc lọ đang nằm đấy. Trong lọ phát ra thứ ánh sáng kì dị như có làn khói mờ bao phủ, thứ ánh sáng ông nhìn thấy là lớp bột trong lọ bị rây ra ngoài vương vãi. Nắp lọ đâu không thấy, ông vươn tay định cầm lấy chiếc bình.

    "Bỏ nó xuống!" Một giọng nói đầy giận dữ thốt lên. Ông Wilson giật mình. Julie xuất hiện sau lưng ông từ lúc nào. Trong ánh sáng mờ mờ, ông thấy bà vươn tay về phía mình.
     
  7. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đêm bao phủ ngôi làng đã có phần cũ kỹ, len lỏi khắp các căn nhà. Trong một căn phòng không có vẻ gì là đặc biệt, ở đây đang diễn ra một sự việc khá là kỳ lạ. Có hai bóng đen đang ngồi trên mặt đất. Một người đàn ông và một người phụ nữ. Người phụ nữ nửa quỳ gối trên sàn nhà, bà đang mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó. Người đàn ông ngồi ngay bên cạnh, mỗi khi ông cố kéo người phụ nữ dậy, bàn tay lại bị hất tung ra. Cả căn phòng chỉ được chiếu sáng mờ mờ bởi thứ ánh sáng vương vãi trên sàn nhà, chốc chốc lại vang lên tiếng động lạ như tiếng móng tay cào trên mặt đất.

    "Julie, đủ rồi!" Ông Wilson kêu lên, cố gắng kéo vợ mình ra khỏi sàn nhà. Mười ngón tay bà đã cào đến bật máu, không khí thoáng mùi vị tanh nồng.

    "Nhìn lại, quay lại nhìn tôi này!" Ông lắc mạnh bả vai vợ mình, kéo bà ra khỏi hành động điên dại trước mặt. Mới vài phút trước thôi, sau khi nắm cái lọ nhỏ trong tay, bà bắt đầu hành động một cách kỳ lạ. Cào bới trên mặt đất, giống như muốn lật tung lớp ván gỗ dưới sàn nhà ra.

    Bà Wilson không trả lời. Bằng một sức mạnh phi thường, bà hất văng tay chồng mình, quỳ mọp xuống sàn nhà.

    "Nó rơi xuống rồi." Bà lẩm bẩm. Dưới kẽ hở mặt sàn là lớp bột vụn trăng trắng. Một phần bột trong chiếc lọ đã mắc kẹt dưới đấy. Bà Wilson nhìn nó, bà muốn lấy lại chúng.

    Lớp bột vụn cuối cùng cũng được lấy lên. Bà Wilson vui mừng cho nó vào trong chiếc lọ nhỏ, một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt. Bà lấy làm vui sướng lắm, nó trở về với bà rồi, ôi con bé..

    "Julie.." Giọng nói cất lên sau lưng, bà Julie chỉ cảm giác có thứ gì vụt qua người mình, chiếc lọ trong tay đã biến mất. Bà cứ như vậy nhìn chằm chằm vào bàn tay hồi lâu, đôi mắt thẫn thờ. Hồi lâu, như nhận ra điều gì, bà chậm rãi quay đầu lại.

    Ông Wilson đang cầm chiếc lọ. Trong đêm tối, ánh sáng mờ ảo soi tỏ khuôn mặt mệt mỏi của ông.

    "Đưa nó cho tôi!" Bà Wilson lẩm bẩm.

    Những ngón tay có chút trắng bệnh vươn ra trước mặt, ông Wilson lùi về phía sau. Vợ ông thật xa lạ.

    "Đưa nó cho tôi." Bà lặp lại. Tay giơ cao lên không trung, bà muốn lấy lại nó.

    "Cái này rốt cuộc là thứ gì hả Julie?" Ông Wilson cảm thấy mệt mỏi thật rồi, ông trốn tránh làm cho bà không bắt được nó. Trong bóng tối ông không thấy rõ vẻ mặt bà.

    "Đưa nó.." Bà Julie lặp lại. Bóng đêm làm hình hài bà vặn vẹo đi một cách kỳ lạ, nó gẫy khúc, đứt đoạn rồi gắn kết kỳ dị.

    Ông Wilson đã lùi ra phía cửa. Tay cầm lạnh buốt nhắc nhở ông. Nhìn vật trong tay, cái lọ nhỏ vẫn lập loè ánh sáng.

    "Giờ thì ổn rồi Julie ạ." Ông Wilson trả lời. "Nói cho tôi biết thứ quái gì đang diễn ra ở đây, tôi sẽ đưa nó." Ông giơ bàn tay ra cố gắng cho nó đừng run rẩy. Cái thứ này lạnh quá, tay ông đã tê cứng cả rồi. Ông ấn tượng xấu về nó.

    Bà Wilson không nói một lời. Giống như một con rối gỗ bị điều khiển đôi tay vươn về nguồn sáng duy nhất.

    Một vệt sáng vụt qua trong nháy mắt. Tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên trong căn phòng. Động tác bà Wilson dừng lại trong nháy mắt. Những vụn sáng tung toé khắp căn phòng. Chiếc lọ dưới đất đã vỡ tan rồi, thủy tinh lấp lánh trong vụn bột sáng. Phút chốc, bà Wilson khuỵu xuống. Bà thẫn thờ nhìn những mảnh vụn vỡ, nét mặt đờ đẫn.

    "Julie?" Ông Wilson vội kéo bà dậy, vụn thủy tinh có thể làm bà bị thương.

    "Ông đập vỡ nó." Bà Wilson khẳng định. Giọng bà thì thầm bên tai ông. "Ông đập vỡ nó.."

    "Ta ra khỏi phòng thôi nào." Ông cố gắng kéo vợ mình dậy. Chuyện đêm nay làm ông bất an.

    Bà Wilson không động đậy. Ông Wilson dùng hết sức lại phát hiện bà không hề nhúc nhích. Bà ngồi im như một bức tượng được gắn chặt xuống sàn nhà, đầu cúi gằm xuống.

    "Julie?" Ông Wilson cất tiếng gọi, nỗi lo sợ trong lòng càng dâng cao.

    "John à, đây là thứ duy nhất có thể khiến em cảm thấy dễ chịu." Bà Julie bỗng dưng lên tiếng nói chuyện. Chẳng để chồng mình kịp phản ứng, bà giống như là tự nói một mình.

    "Ôi con bé thật là.." Bà ngừng lại một chút. "Nó nghịch ngợm quá rồi, trốn đi chơi ở đâu mà chúng ta lại không tìm thấy, nó nghịch ngợm quá.." Bà bật cười khe khẽ.

    Ông Wilson không sao cười nổi. Một cảm giác ớn lạnh xông lên từ lòng bàn chân. Giống như ma quỷ, ông bất giác buông bà ra.

    "John à." Bà Wilson tiếp tục. "Con bé làm chúng ta lo lắng quá, em lúc đầu giận con bé lắm, nhưng nó vốn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn mà." Bà chậm chậm đứng dậy, lấy tay quệt những vệt sáng trên sàn. "Và rồi em tìm thấy con bé."

    Tiếng cười phát ra trong căn phòng. Bà Wilson đang cười, thật vui vẻ, bà giơ những ngón tay trước mặt chồng mình. "Con bé nó không muốn chúng ta buồn, John ạ. Nó cảm thấy việc nó nghịch ngợm chạy đi chơi mà không nói với chúng ta là không đúng, vì vậy nó lén gửi cho em món đồ thật đặc biệt." Bà chỉ những ngón tay mình.

    "Em tìm thấy trong ngăn kéo của con bé đấy. Một món đồ thật đặc biệt. Nó lưu giữ mùi hương của con bé."

    "Điên rồi.." Ông Wilson thì thào. Ông thấy bà đưa những ngón tay lên ngang mặt, vẻ say sưa nhìn ngắm.

    "Con bé vẫn ở nhà với chúng ta." Bà tiếp tục. "Tôi luôn nói chuyện với con bé, nó.."

    "Đủ rồi!" Ông Wilson quát lên. Ông lau sạch ngón tay bà, nó vẫn còn rớm máu.

    "Julie, con bé chưa về với chúng ta. Nó chưa trở về, không có ai nói chuyện với bà cả!"

    "Nói dối!" "Đồ dối trá!" Bà Wilson nức nở. "Nó trở về với chúng ta rồi, tôi vẫn luôn nói chuyện với con bé. Đây này, ông thấy nó không, nó đang ở cạnh chúng ta đấy." Bà chỉ những vụn sáng. "Hôm nay tôi đang nói chuyện với con bé, nó bảo nó chưa dám ra gặp ông vì sợ bị mắng. Tôi đã khuyên con bé rồi, ôi.." Bà chợt nổi giận. "Vậy mà ông lại đập vỡ nó, ông đập vỡ nó rồi!" Bà xông lên túm chặt lấy chồng mình.

    "Tôi đã mất bao công sức để nó đừng sợ hãi, vậy mà ông. Tôi nói nó không phải lo sợ, hãy cứ ra gặp mặt đi, mọi người sẽ không trách mắng nó. Nó đã định ra gặp ông rồi, vậy mà ông lại làm nó giật mình hoảng sợ." Các ngón tay bấu chặt lấy cổ họng, bà Wilson chợt cảm thấy thứ trước mặt thật đáng ghét. Bà giận lắm, phải rồi, bà giận dữ lắm. Bà chẳng muốn thấy ai phải buồn rầu và đau khổ cả. Vì vậy bà luôn cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng. Bà lén chồng mình trò chuyện hằng đêm với con bé, cố sức thanh tỉnh. Vậy mà ông lại chẳng chịu nghĩ cho bà, ông lại phá hủy tất cả. Con bé sẽ sợ hãi, nó không chịu về với bà nữa. Một mùi hương kì diệu phảng phất trong không khí, bà Wilson choáng váng, sau đó sợ hãi. Những đốm sáng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần biến mất, căn phòng trong bóng đêm dần dần ảm đạm. Bà thấy Veronica bước đến cửa sổ, bóng con vụt qua rồi biến mất.

    "Không!" Bà kêu lên, buông ông Wilson ra, chạy thẳng về phía cửa, bà muốn ngăn con bé lại.

    "Julie.." Ông Wilson yếu ớt lên tiếng, ông muốn ngăn cản bà. Bà điên rồi, điên thật rồi. Cổ họng bị bóp đến ngạt thở, bà buông tay ra vào phút chót, ông gần như đã tưởng mình đã chết. Ông nghe tiếng bước chân bà chạy trong bóng tối, nghe tiếng bà gào thét lại không thể ngăn cản. Một vật gì đó nặng nề đập trên sàn, mùi máu tươi thoáng chốc xộc vào mũi. Ông Wilson dường như có thể tưởng tượng đó là thứ gì, tay chân ông run rẩy, mò mẫm trong bóng tối.

    Một vật gì đó nằm trên sàn. Thuôn dài, ấm nóng lại có chút băng lạnh.

    "Julie.." Bà đang nằm đó trên mặt sàn, thứ chất lỏng dính dấp đầy hai lòng bàn tay. Ông Wilson thẫn thờ. Ông chạm lên cánh tay rồi khuôn mặt bà. Không còn hơi thở. Trái tim không còn nhịp đập. Mùi máu quanh quẩn bên mũi, là ông giết bà. Ông Wilson run rẩy. Ông ngồi co lại một góc, tay ôm chặt lấy.

    Tiếng gõ cửa làm ông bừng tỉnh. Ai đó đang gõ cửa nhà ông. Một giọng nói loáng thoáng trong bóng đêm. Ông Wilson cố gắng ngồi dậy. Ông biết người đến là ai. Chân ông loạng choạng ra khỏi phòng, ông cần một sự trợ giúp.

    "Để tôi mở." Một giọng nói cất lên từ phía sau, phút chốc khiến ông Wilson dừng bước.

    John Wilson cảm thấy hoảng hốt. Ông nghe thấy tiếng cười khúc khích phía sau lưng mình cùng với một đôi tay lành lạnh chạm lên cổ.

    Nhà Jefferson hôm nay là một đêm khó ngủ. Buổi đêm, ông bà Jefferson luôn giật mình tỉnh giấc bởi những tiếng động lạ. Nó không lớn, vang lên bất chợt rồi bị cắn nuốt trong đêm tối. Giống như tiếng người nói chuyện, lại giống như tiếng đồ đạc đổ vỡ.

    "Anh dậy xem một chút." Jefferson nói với vợ mình, đứng dậy ra khỏi căn phòng.

    Bà Jefferson vội vã theo chồng. "Anh cẩn thận." Bà nhắc nhở.

    Ông Jefferson gật đầu, tiếng động lại vang lên, nó phát ra từ nhà hàng xóm.

    "Ông Wilson?" Ông gõ cửa. Tối om, căn nhà chìm trong im lặng. Jefferson chần chừ một chút cuối cùng vẫn cất tiếng gọi. Không có ai trả lời. Giống như mọi tiếng động ông nghe thấy đều là ảo giác.

    "Chẳng lẽ là nhầm lẫn?" Ông Jefferson lắc đầu. Ông lay động cánh cửa, cửa vẫn khóa chặt.

    Tiếng động giờ đã im bặt rồi. Ông Jefferson nhìn ngôi nhà một chút, quyết định quay về.

    "Giúp tôi.." Một tiếng rên rỉ cất lên trong bóng đêm.
     
  8. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai giờ sáng,

    Làng Salam vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ yên bình, thấp thoáng trên bầu trời một vài vì sao lấp lánh.

    Mọi vật có vẻ cũng đang tranh thủ thời gian ít ỏi quý báu này để nghỉ ngơi thì phải, mặt đường vắng hoe, lá cây bất động, cả mấy con côn trùng nhỏ bé cũng chẳng buồn phát ra tiếng kêu rả rích trong bụi cỏ.

    Trong cái không gian tĩnh mịch này một âm thanh nhỏ cũng trở nên vô cùng rõ ràng. Vì vậy chẳng có gì là kỳ lạ khi một tiếng động lớn vang lên sẽ vô cùng gây chú ý.

    Cũng chẳng có gì bất ngờ cả, vào một buổi sáng hay một hôm tâm trạng ta cảm thấy tồi tệ nào đó, ta ngẫu nhiên gặp được một hình ảnh như vậy. Trên con đường tối đen của làng chợt nghe tiếng thấy có tiếng giày gõ xuống đất lộp cộp. Âm thanh không đều, dường như người đi cũng chẳng vững vàng mà xiêu vẹo, lẫn với một giọng ca khàn khàn và tiếng lẩm bẩm. Gần hơn nữa, chúng ta thật may khi có đủ ánh sáng để thấy thứ gì đó trước mặt.

    Một người đàn ông. Ông ta cao gầy, mặc một cái áo choàng rộng, mũ sụp che kín mắt. Ánh trăng gầy soi xuống khiến cho cái áo ông ta viền thêm một lớp bạc sang trọng. Một tay người đàn ông còn lủng lẳng một vỏ chai rỗng, miệng nằm bấm những câu vô nghĩa.

    "Con quỷ cái!" Người đàn ông đột nhiên gầm lên, dốc thẳng chai rượu lên mặt. Chẳng có một giọt nào cả, gã bực tức ném thẳng nó vào bụi cỏ.

    "Vậy là cả mày nữa.." Gã lầm bầm, chân loạng choạng bước về phía trước. "Cả một lũ lừa đảo.. mày.. đồ quỷ, đồ con quỷ.." Gã dùng tay cố chùi sạch miệng mình, bộ ria mép gã luôn tự hào giờ này làm cho bản thân mình khó chịu.

    "Thật gớm ghiếc.." Gã tự rủa một câu, lảo đảo tiến về phía trước. Đêm dài dằng dặc, những ngôi nhà như những con quái vật đang chòng chọc rình mò gã. Sao mà tối thế không biết, giờ gã cần về nhà, một cái giường là đủ rồi. Mặc kệ cái thứ đáng nguyền rủa đó đi, cái bây giờ ta muốn nhất chỉ là một giấc ngủ ngon lành, sau đó ta sẽ đủ sức làm nốt mọi việc.

    Người đàn ông khom người xuống, nhìn vào bụi cây. Chai rượu vừa nãy gã ném vào đó thì phải. Phủi phui cái mũi đội lệch trên đầu về cho nó ngay ngắn, men rượu giống như ngày càng nồng, gã cuối người chui vào bụi cỏ. "Rượu có hết thì cũng phải lấy cái chai lại". Gã tự bảo mình thế. Lớp cỏ ẩm ẩm sương đêm dài đến mắt cá chân. Người đàn ông- hay nói đúng hơn, Tom tay mò mẫm trong đám cỏ rậm rạp. Ông ta có chút hối hận khi vừa nãy lại quẳng béng cái chai vào trong mớ cỏ dại, cái thứ nhày nhày lại trơn ướt này khiến ông ta khó chịu. Nhưng phải tìm được nó. Tom mò mẫm không biết bao nhiêu lần cuối cùng tay ông ta chạm được vào một vật cứng. Không phải đá, cái chai đây rồi! Tom mừng rỡ chui ra khỏi bụi. Mai ông ta lại rót đầy nó.

    "Chà, tôi nghĩ là có một sự nhầm lẫn nho nhỏ ở đây đấy, thưa ngài." Một giọng nói thành công ngăn bước chân Tom lại. Sau lưng ông ta chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người.

    Nếu có thể quay về buổi tối hôm ấy một lần nữa, Tom tin rằng có lẽ mình đã có một lựa chọn khác. Nhưng vào thời điểm đó ông ta đã không làm như vậy. Ông ta quay lại.

    Một gã điên. Đây là Tom nhận định. Kẻ sau lưng ông ta có vẻ là một gã trẻ tuổi. Ông ta không dám khẳng định bởi một cái mặt nạ đã che đi phần lớn khuôn mặt gã. Gã ngồi trong lùm cỏ, một thứ ánh sáng nhàn nhạt bao quanh người hắt lên cái áo choàng lốm đốm sặc sỡ. Tom dụi mắt. Nhưng mà cũng chẳng đợi ông ta nói gì, kẻ lạ mặt đã lên tiếng trước: "Tôi nghĩ ngài đã nhầm rồi." Gã chỉ chai rượu trong tay Tom, chẳng biết lấy từ đâu ra một cái chai khác. "Cái này thì mới đúng đấy, thưa ngài."

    Tom nhìn chằm chằm. "Đồ điên.." Hồi lâu, ông ta rủa thầm một tiếng, quay người bước thẳng. Tự dưng nhảy ở đâu ra một gã kỳ quặc.

    Gã đằng sau hình như còn nói gì đó. Tom không quan tâm, ông ta muốn ngủ.

    Có cái gì đó kéo chân Tom lại. Cúi xuống, chân ông ta lại chẳng biết mắc vào một cái thứ nhầy nhụa. Ông ta càng cố rút, cái thứ quái gở ấy lại càng bám chặt.

    "Cái quỷ gì thế này!" Tom gầm lên. Quay đầu lại, gã đằng sau vẫn ngồi im lặng. Tom cáu kỉnh. "Còn không ra giúp tao?" Ông ta quát.

    Tiếng cười khẽ đáp lại. Giống như là đang cười nhạo gã. Tom vùng mạnh tay, chai rượu bay thẳng về kẻ sau lưng mình. Bộp một tiếng, kẻ che mặt nhẹ nhàng bắt lấy chai rượu.

    "Cảm ơn." Gã khẽ nói.
     
  9. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tom chật vật thoát ra khỏi vũng lầy. Giày ông ta ướt nhẹp, những ngón chân dính đầy thứ nước dơ bẩn. Dính nham nháp, bám chặt vào các kẽ chân y việc ông ta đã lội qua một cái mương toàn bùn trước đó.

    Tom cực kỳ khó chịu. Ông ta hùng hổ tiến đến, xách cổ cái đứa vẫn ngồi thảnh thơi trên bãi cỏ nãy giờ.

    "Là mày phải không?" Tom gầm ghè, những ngón tay phải xiết chặt thành nắm đấm, chỉ cần một câu nói sẽ sẵn sàng cho gã trai trước mắt ăn cả cú đấm vào mặt.

    Gã đàn ông chẳng nói gì cả. Trong ánh sáng mờ nhạt, một thoáng Tom có cảm giác gã đang mỉm cười.

    "Đừng nóng thế, thưa ngài." Bằng một cái giọng điệu lịch sự giả tạo, gã giống như đùa cợt, những ngón tay vỗ nhẹ lên cái tay đang thít chặt lấy cổ mình.

    "Ngài đang làm tôi đau đấy." Gã nói.

    Tom tung một cú đấm vào mặt kẻ đối diện. Ông ta thật không chịu nổi cái giọng điệu của đối phương. Nhổ một bãi nước bọt, ấn dúi đầu kẻ trước mắt xuống, làm hắn ta ngã vật ra cỏ. Giẫm đạp lên đầu hắn, để cho hắn biết mình đang nói chuyện với ai.

    Tom nghĩ vậy, nhưng mọi chuyện chẳng xảy ra theo như ông ta mong muốn. Gã đàn ông vẫn đứng sừng sững trước mặt. Tom cố thử lại một lần nữa nhưng vẫn như vậy. Tại sao gã không ngã xuống? Giờ ông ta mới nhận ra điểm vô lý. Chẳng biết từ lúc nào, tay ông ta bị nắm chặt. Kẻ lạ mặt, cổ vẫn bị ông ta túm lấy, dùng một bàn tay bắt lấy nắm đấm của Tom. Bàn tay đó cứng rắn như thép, những ngón tay dùng lực như muốn bóp nát cả xương bàn tay. Tom hoảng hốt. Men rượu trong người ông ta đã vơi đi phần nào.

    "Ngài làm ơn.. tôi không thở được." Gã trai trước mặt bất chợt lên tiếng, giọng nói yếu ớt như một con mèo bệnh: "Tôi có thể buông tay ra không, thưa ngài.."

    Tom nhìn chăm chằm vào gã một lát, rồi lại nhìn bàn tay đang bị bóp chặt. "Tha cho mày đấy.." Ông ta hậm hực một tiếng, vội vàng buông tay. Hôm nay quả là một ngày xui xẻo.

    Gã trai ngồi trên đất ho mấy tiếng. Tom vừa muốn bỏ đi, ống quần lại bị túm chặt.

    "Đừng vội." Gã trai nói, từ từ chống tay đứng dậy. Gã nhìn quanh một lượt rồi chợt nhận ra cái gì đó.

    "Áo tôi bẩn hết rồi!" Gã thốt lên. "Đây là cái áo tôi mới mua đó!" Cách một lớp mặt nạ thế nhưng ta có thể dễ dàng nhận ra vẻ mặt gã đang đầy tiếc nuối.

    "Rượu của ngài." Gã ném cho Tom chai rượu.

    "Tôi không cần nó." Gã giải thích.

    Tom rủa thầm một tiếng. Mất toi cả buổi tối. Đi trên con đường, ông ta chỉ mong vứt mọi thứ vừa qua ra sau đầu. "Thật đúng là điên khùng." Tom nghĩ.

    Con đường có vẻ dài hơn mọi khi rất nhiều. Tom đã tỉnh rượu hơn nửa rồi, cơn buồn ngủ cũng đã bay đi đâu mất sạch. Nhưng ông ta vẫn mệt mỏi. Đáng lẽ ra không nên cố quá như vậy. Nếu không cay cú với ván cược ông ta đã về nhà sớm hơn.

    Tom chọn một lối đi tắt nhỏ. Đây là lối đi ông ta tự nghĩ ra. Xiên và một con ngõ dài và hẹp, nhảy lên tường thành, băng qua những lùm cây rậm rạp. Ông ta đi qua khu vườn phía sau của một ngôi nhà lớn. Khu vườn này đã bỏ hoang được gần một năm nay rồi, cỏ cây rậm rạp. Chủ ở đây đã không còn nữa, ngôi nhà bị bỏ hoang cùng đám cây vườn.

    Ngã gãy cổ. Tom nghe mọi người nói vậy. Chủ nhà ngã cầu thang mà chết, nghe nói phát hiện trong tình trạng khá thảm hại. Cả hai người. Tom nghe vài lời đồn xung quanh câu chuyện về cái chết của đôi vợ chồng, cũng chẳng biết lời nào mới là thật. Chỉ biết người hàng xóm phát hiện đã ốm cả tháng trời sau đó xây một bức tường thành cao che khuất tầm nhìn giữa hai nhà. Tom cười. Ông ta không phải là kẻ nhát gan. Sợ gì chứ? Xây tường thì lại càng tiện cho ông ta.

    Tom giẫm chân lên một tấm ván gỗ tự tạo. Cái này là ông ta mượn tạm ngôi nhà. Dù sao có ai cần đâu để phí hoài. Lấy điểm tựa ông ta nhoài người về phía trước. Gỗ dưới chân kêu cọt kẹt. Tường bao đằng sau nhà hơi cao một chút, ra khỏi nhà đến cánh đồng đi một lúc là về nhà ông ta rồi. Ấy vậy mà không ít kẻ thích tốn thời gian không nghe ông ta mà lại thích đi đường vòng. Mượn tạm chỗ này băng qua có phải tiện không? Tom cười. Ông ta tự khen cho sự thông minh của mình.

    Kẻ thông minh sẽ thật tuyệt vời khi có thêm lòng can đảm. Khi đã ngồi trên bờ tường cũ, Tom chợt nghĩ vậy. Ông ta liếc nhìn về phía căn nhà, lắc lắc cái chai trong tay. Gã khốn vừa rồi cũng là một kẻ biết điều, tuy có chút điên khùng, thế nhưng Tom lại phát hiện gã ta tặng chỗ mình một chai rượu nguyên lành. Ông ta chả dại mà không nhận. Hoặc có thể thằng cha đó nhầm lẫn. Sao cũng được, Tom cười cười, từ trên tường bò xuống. Đêm nay ông ta sẽ ngủ trong này.
     
  10. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả căn nhà chìm trong bóng tối im lặng. Tom bước lên thềm cửa, đế giày giẫm lên những vụn gỗ kêu lạo xạo. Cửa đóng. Tom đạp mạnh chân vào cửa một cái khiến nó run lên bần bật kéo theo vô số bụi bẩn lả tả rơi xuống.

    "Con m* nó chứ!" Tom chửi thầm một tiếng. Cánh cửa vẫn không hề suy suyển. Trong đêm tối ông ta cứ có cái cảm giác cái cửa đang run lên cành cạch ấy đang cười nhạo mình. Nó giống như một lão già đang với tay mà đóng chặt cái tấm áo cài khuy của mình, thích thú nhìn kẻ ngu bên ngoài đang cố sức đá đấm làm một điều không tưởng.

    "Mày không làm được đâu." Lão già ấy cất tiếng, nhe bộ răng nham nhở: "Thằng oắt con, ai cho mày vào?" Trông lão thảnh thơi và còn sung sức lắm. Cái sức lực của lão già ấy quả thật là lớn lắm, Tom cắn chặt răng lại, vẻ mặt tràn đầy tức giận.

    "Mày tưởng tao không làm được gì mày à?" Ông ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất quay người vòng ra phía sau. Tom lần dọc theo bức tường ngôi nhà. Lớp rêu nhờn nhợt bò khắp các vách tường khiến ông ta có cảm giác rằng giống như có một sinh vật nào đó đang dùng cái lưỡi trơn trượt của nó liếm láp lòng bàn tay mình. Tom mò mẫm theo lớp rêu khó chịu ấy cho đến khi thấy một cái hốc đen ngòm.

    Là cửa sổ. Chỉ bằng một cú bật, ông ta đã dễ dàng ngồi lên trên.

    "Mày tưởng làm khó được tao à?" Tom cười đắc ý. "Thứ này tao còn làm ván lót chân chơi đây." Ông ta đang nói đến cánh cửa đã gãy rời.

    Cửa sổ thì dễ hơn nhiều lắm. Những thanh gỗ chắn có lẽ đã bị gió mưa làm mục nát cả rồi, tuy nhiên Tom cũng phải mất một phần công sức mới lọt được vào trong nhà. Chẳng đẹp lắm và dám chắc là cả người tràn đầy bụi bặm thế nhưng người đàn ông có vẻ hết sức hài lòng. "Có thế chứ!" Tom thốt lên đầy vui vẻ. "Chẳng có gì là tao không làm được!"

    Mùi ẩm mốc xông vào khoang mũi. Tom lại một lần nữa chửi thầm cho cái vẻ ngu xuẩn của căn nhà. Cửa lớn đóng chặt làm gì chứ trong khi cửa sổ chỉ cần một cú đạp là giải quyết xong mọi chuyện. À cái lão già ấy à, lão cứ việc khép chặt hai cái bản lề ngu ngốc của lão đi, lão tưởng mình là lão quản gia trung thành lắm phỏng? Ta đã vào ngôi nhà của chủ nhân lão và khua sạch hết rồi. Nhà lão còn cái quái gì đâu cơ chứ? Một cái ổ rỗng tuếch tràn ngập mùi ẩm mốc. Ta dám chắc lũ dân làng cứ thích đồn thổi lên thôi, ai dám chắc là không có một tên trộm nào đã lẻn vào đây và lấy sạch mọi thứ chứ? Tom lắc lắc cái đầu. Bên trong tối đen có vẻ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta cho lắm. Ông ta cứ đi và cuối cùng vấp vào một cái gì tựa như là một cái ghế, tiếng đồ vật đổ xuống sàn nghe chát chúa, một luồng bụi xộc thẳng vào mũi.

    Có tiếng lộc cộc trên sàn. Chai rượu trong tay Tom một lần nữa lăn đi lông lốc. Tom chửi một tiếng, hôm nay quả thật ông ta gặp đủ thứ chuyện bực mình. Lục lọi trong túi, cũng may ông ta còn chút mồi đánh lửa. Ánh sáng chập chờn soi sáng một góc phòng, soi tỏ một cái bàn nhỏ trong góc. Tom bước đến. Chai rượu dưới góc chân bàn. Ông ta nhặt nó lên, nhìn lướt qua thứ đặt trên mặt bàn. Đó là một cái giỏ nâu xỉn, trong đựng thứ gì đó dạng sợi đầy bụi. Một đồ vật cùng màu với thứ trong giỏ đặt ngay bên cạnh, trông có vẻ là một cái mũ. Có vẻ đây là đồ vật của nữ chủ nhân căn nhà này. Ngoài cái bàn này ra, thêm một vài cái ghế gỗ là căn phòng này rỗng tuếch thật sự chẳng còn cái quái gì. Tom cười nhạo. Đồn đại chỉ thuận tiện cho bọn ăn trộm. Gã có quen một gã trai khác là Ron, một tên chuyên ăn cắp vặt. Mấy tháng gặp trước gặp gã, gã còn đãi Tom một bữa ra trò. Chẳng biết gã lấy tiền ở đâu ra nữa, chỉ thấy gã bảo đã thu được một món hời lớn. Giờ nghĩ lại có khi món hời gã thu được là lấy từ căn nhà này đi, trông dấu vết rõ ràng là đã có kẻ vào nhà. Kể từ lần gặp đó Tom đã không gặp lại Ron rồi, gã biệt tăm không thấy tung tích. Nốc một ngụm rượu, Tom lảo đảo tiến về phía trước. Hôm nào gặp gã Ron phải mắng gã một trận mới được, gã khua sạch nhà người ta khiến ông ta vào chẳng có chỗ để mà ngủ.
     
  11. Cọ 7 màu

    Bài viết:
    21
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Enda là một cậu bé nhút nhát. Cậu bé có đôi mắt xanh to và sáng, cằm nhọn, má phủ lấm tấm tàn nhang. Thân mình có vẻ nhỏ bé hơn so với lứa tuổi, thắt lưng không biết có phải ảnh hưởng từ tính cách hay không mà lúc nào trông cũng như hơi khom xuống thành ra lại càng thấp bé hơn so với chúng bạn. Với tính cách của mình, Enda không được mọi người yêu thích. Tuy nhiên nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ nếu như mà cậu có một gia đình bình thường như bao cô cậu bé khác. Bố Enda mất sớm, cậu bé sống cùng với mẹ. Mẹ của Enda- bà Black lại là một người phụ nữ thần kinh có chút vấn đề. Bà hay mặc một chiếc áo xám dài đến đầu gối, tóc cột lên bởi một cái nơ con bướm kỳ quặc. Cái nơ ấy có vẻ là cho một đứa trẻ thì hợp hơn so với một người phụ nữ đứng tuổi. À, nhưng mà cũng chẳng chắc là đứa trẻ con nào sẽ thích nó bởi vì trông nó xấu xí quá. Cái nơ to độ một bàn tay con trẻ, màu hồng nhạt pha chút nâu xỉn. Nó có vẻ đã cũ lắm rồi, trên đôi cánh gắn một vật hình tròn nho nhỏ mà Alive đoán là cái đầu, có hai sợi tua dài gắn trên làm sợi râu. Một cái cánh của con bướm còn treo tòng teng một sợi dây xích nho nhỏ. Alive chẳng hiểu mẹ mình ở đâu lại kiếm ra một vật quái dị đến vậy. Nhưng mà cũng chẳng quan trọng. Đó chẳng phải là điều tồi tệ nhất cho Enda khốn khổ. Tuy mẹ cậu ăn mặc có chút quái dị, nếu mọi hành động của bà cứ phù hợp với lẽ thường một chút có lẽ cậu bé đã không phải chịu xa lánh. Nhưng đó chỉ là mong muốn ngây thơ của một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Tại sao lại có thể mong muốn một người đầu óc không sáng suốt hành động như một người bình thường nhỉ? Chính vì vậy nên mới có ví dụ như thế này này, Enda ngay bây giờ đang bị bắt nạt. Lưng cậu bé đang dán sát vào một gốc thân cây già xung quanh là một đám trẻ con trạc tuổi vẻ mặt hung tợn:

    "Là nó, là nó đó!" Một thằng bé áo đỏ trong nhóm hét lên: "Chính nó là đứa đi trêu chọc!" Ngón tay nó xỉa xói vào mặt Enda.

    "Lúc ở trong lớp, chính mắt em thấy nó giật cái túi của Jena, làm hỏng đồ của con bé!". Nói đoạn, nó kéo tay của thằng bé bên cạnh. "Anh, là nó làm đó, chính nó làm Jena khóc." Nó quay sang huých khuỷu tay đám bạn bên cạnh, mấy thằng bé gật đầu phụ họa.

    "Mày bắt nạt em gái tao?" Thằng bé cao lớn nhất trong đám trẻ lên tiếng, nãy giờ nó vẫn nghe bọn đàn em xung quanh ồn ào. "Em gái tao mà mày cũng dám bắt nạt?" Nó dùng một tay đã dễ dàng túm Enda nhấc bổng lên khỏi mặt đất.

    "Em không có.." Enda ra sức lắc đầu cố gắng muốn thoát khỏi tay thằng bé "Không có.." Tay cậu bé muốn cạy những ngón tay đang bấu lấy cổ mình, nó làm cậu nghẹt thở. "Thật sự không có.." Cậu bé nhìn thằng bé áo đỏ phía sau đang nghiến răng nhìn mình lời muốn nói lại bị nghẹn vào trong cổ họng.

    "Không phải mày thì là ai?" Thằng bé phía sau đã chột dạ, nó lớn tiếng nói.

    "Đánh nó một trận đi anh!" nó kéo tay đứa bên cạnh tìm sự ủng hộ "Đập cho nó một trận cho nó, cái thứ đồ ghê tởm!" Mấy thằng bé nhao nhao đồng ý.

    Gương mặt thằng bé túm Enda lộ ra chán ghét. Nó vất Enda xuống, dùng chân mình đạp lên người cậu bé. Khuôn mặt Enda tràn đầy bụi đất, cậu bé co chặt thân mình lại xung quanh là tiếng cười ác ý của bọn trẻ.

    Enda về đến nhà. Cổng trước mở toang, một dây leo quấn quýt quanh cánh cổng lung lay sắp đổ. Enda chật vật chạy vào trong nhà, sau lưng là tiếng cười của lũ trẻ. Một vật gì đó giống như viên đá sượt qua tai Enda đau rát khiến cậu muốn rơi nước mắt. Bước vào trong đóng sầm cửa lại Enda thở ra một hơi nhẹ nhõm. Đến đây là cậu an toàn.

    Trong nhà hoàn toàn im lặng. Enda chờ cho đến khi những âm thanh ngoài kia dần biến mất, nhẹ nhàng bước đi trên sàn nhà trải lung tung đồ vật.

    Cậu bé rón rén bước vào phòng bếp thấy không có ai ở trong, lén lút thở một hơi nhẹ nhõm. Một cái ghế được kê ở giữa phòng, Enda đã lấy làm quen dịch chuyển nó vào trong góc. Trên thân ghế dính đầy những vệt nâu sẫm kỳ lạ, Enda cố gắng không nhìn thẳng vào mấy cái vệt đó nó làm cậu liên tưởng đến mấy hình ảnh không hay trong óc. Bước vào phòng ngủ, ngoài ý muốn lại thấy một người đang nằm trên giường.

    Một người phụ nữ. Là bà Black. Bà đang ngủ.

    Enda bước đến gần mẹ mình. Bà lúc ngủ say trông thật hiền lành giống như trong trí nhớ của cậu, khuôn mặt đượm nét hiền hòa. Enda đưa tay chạm nhẹ khuôn mặt mẹ, vén lọn tóc lòa xòa trước trán. Tóc bà vốn là những sợi nâu cong mềm mại này lại là những sợi dính bết xơ xác. Enda có chút buồn rầu, cậu lặng lẽ đắp chăn cho mẹ, rón rén bước ra khỏi phòng.

    Trước năm 4 tuổi, Enda là một đứa bé hạnh phúc. Bố mẹ yêu chiều cậu, gia đình là một chuỗi những ngày tháng ngọt ngào ấm áp. Nhưng có lẽ hạnh phúc thực sự là những gì ngắn ngủi cho nên khi Enda lên 4 tuổi, bố cậu qua đời. Là một đứa trẻ thực sự không hiểu quá nhiều cậu ngây ngô chỉ biết rằng mình đã mất đi một thứ quan trọng, khóc một hồi thì vui vẻ trở lại. Mẹ cậu thì trái lại. Enda không hiểu tại sao đến bây giờ trong đầu vẫn còn lưu giữ được những ký ức đáng lẽ đã nhạt nhòa ấy, trong khi phần lớn tuổi thơ đã bị cậu cho vào quên lãng.

    Đêm hôm ấy Enda thức dậy không như thường lệ có mẹ bên cạnh. Gian phòng tối om om, khiến cậu bé sinh ra một chút sợ hãi. Phía sau cánh cửa thỉnh thoảng lại phát ra một vài âm thanh kỳ lạ, tựa như tiếng nói chuyện thì thầm của ai đó, lách cách của đồ vật va chạm. Enda hơi hồi hộp, cậu bé rón rén mở cửa thò đầu lén lút nhìn ra ngoài.

    Không có ai cả. Bên ngoài cũng chỉ độc một màu đen, Enda khó khăn lắm mới lờ m nhận ra một vài hình thù quen thuộc. Tiếng nói chuyện hình như phát ra từ phía bếp. Là giọng của mẹ cậu. Enda có chút mừng rỡ, cậu tưởng mẹ mình đã đi đâu mất rồi định vui vẻ chạy đến chỗ mẹ. Thế nhưng Enda cũng khá là chần chừ. Mẹ đã dặn cậu đi ngủ sớm vậy mà giờ lại chạy ra chỗ mẹ vậy không phải sẽ bị mắng sao? Nỗi lo lắng làm cậu cứ đứng yên tại chỗ. Trong bếp có tiếng loảng xoảng đổ vỡ. Enda giật mình một cái bóng thật dài theo ánh sáng chập chờn hắt lên vách tường. Có lẽ là do chuyển động, ánh sáng trở nên chập chờn, bóng người cũng theo đó mà uốn éo một cách kỳ lạ. Cổ nó như dài thêm ra, thân người uốn éo như một con rắn. Khi Enda bình tĩnh lại đã thấy mình nằm trên giường từ lúc nào. Cậu trùm chăn qua đầu, cuộn tròn như một chú sâu nhỏ mà cậu đã từng thấy qua trong vườn cứ như thể làm vậy mới khiến cậu an toàn vậy. Enda không biết tại sao mình lại làm như vậy, chỉ là cậu cảm thấy trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. Một mùi hương nhẹ nhàng đến gần. Là mẹ. Enda mơ hồ, cậu cảm giác bà đứng rất lâu bên đầu giường nhìn cậu cho đến lúc cậu buồn ngủ thiếp đi.

    Khoảng thời gian sau đó mẹ vui vẻ trở lại. Bà vui vẻ, Enda cũng thật vui nhưng trong một ngày bà thường hay dành một khoảng thời gian rất dài ngồi trong phòng mình khóa trái cửa phòng. Enda hỏi mẹ, cậu chỉ nhận được nụ cười hay cái hôn từ bà. Nụ cười ấy nó mơ hồ và kỳ dị quá, khiến Enda lo sợ trong lòng. Cho đến một hôm phòng mẹ bị người phá, tiếng mẹ gào thét, Enda được người khác ôm chặt trong lòng. Một mùi hôi thối xông ra từ trong phòng của mẹ. Người đến đông nghịt, tiếng ai đó la lên đầy sợ hãi. Enda bị người ta bịt mắt bế ra khỏi nhà, bên tai loáng thoáng tiếng người xôn xao nói chuyện. "Bị ăn mất một nửa rồi, thật khủng khiếp.." Tiếng ai đó nức nở. "Hai cánh tay và một cái chân.." Enda bị bế ra xa khỏi nhà mình, cậu nghe tiếng la hét của đám đông giọng mẹ cậu kêu gào trong tuyệt vọng. Cậu bé vùng vẫy, cậu muốn trở bên mẹ, chưa bao giờ cậu thấy những người hàng xóm thân quen lại trở nên ác độc như vậy. Tại sao lại ngăn cản cậu? Họ định làm gì? Cậu cắn mạnh vào tay kẻ đang giam giữ mình, tiếng ai đó thét lên đau đớn, thân thể liền rơi xuống đất. "Bắt nó lại!" Giọng ai vang lên, Enda bị kéo lại, cậu chỉ thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Mẹ cậu đang bị bao vây bởi một nhóm người trên tay lăm lăm gậy gộc, quần áo bà tả tơi, miệng gào thét đầy tuyệt vọng.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...