Sau câu nói của chồng, cô tự nghĩ: 'Ơ, chồng gì mà trẻ con, đẻ con chứ có phải đi chơi đâu mà chọn thời điểm'. Nhưng còn đang lo cho mảnh ruộng gặt dở lại bỏ qua mà tiếp tục công việc của mình, mặc dù người bắt đầu thấy không được khỏe.
Cô gặt xong hai vợ chồng chở xe bò về nhà cũng đã là chiều muộn. (xe bò là 1 dạng xe kéo có 2 cái càng đằng trươc và 1 thùng gỗ đằng sau những người nông dân hay dùng để người hoặc bò chở thóc lúa, nông sản, các bạn thuộc thế hệ 8x, 9x nhà ở quê chắc sẽ biết). Hai vợ chồng đi mượn máy tuốt lúa của bố mẹ chồng về để tuốt lúa. Xong xuôi mọi việc cũng đã là 11h đêm, bụng ngày 1 khó chịu. Cô đi tắm, gội sắp đồ và bảo với chồng chắc sắp đẻ rồi nhờ chồng báo giúp ông bà ngoại.
Hình ảnh xe bò (minh họa) :
Khi được con rể thông báo ông bà ngoại tức tốc lên đón con gái đi đẻ, đường thời ấy toàn sỏi đá rất xóc, mà cô thì ngày 1 đau nên cả nhà quyết định dùng võng buộc vào thanh tre dài để hai người hai bên khiêng cô đi đẻ. Đường từ nhà cô xuống trạm xá xã khá xa khoảng 3-4km, khi mọi người đưa cô đến nơi đã là 2, 3 h sáng. Mỗi người 1 việc, cô được hộ sinh ở đó thăm khám và kết luận cổ tử cung mới mở được 2 phân, nằm theo dõi chờ đẻ. Sáng ra chồng cô về lấy đồ, mẹ đẻ sực nhớ ra con gái chưa được ăn gì từ đêm qua mới vội vàng đi mua đồ ăn cho con gái, nhưng khi về thì cô đã đau dồn dập không ăn được mấy (sau này cô vẫn trách chồng rằng vợ đi đẻ từ đêm mà chồng cũng chả ý kiến gì cho vợ ăn để có sức dặn đẻ, thì chồng cô nói câu xanh rờn: 'Tưởng đau không ăn được "). Ối chồng ơi là chồng vô tâm đến thế là cùng :(
Cô thuộc diện sinh khó nên quá trình chuyển dạ cũng lâu và đau hơn người khác, đến gần 11h sáng cô mới được đưa vào phòng sinh. Vậy là hơn 11h cô thành công sinh được 1 bé gái kháu khỉnh nặng 2, 8kg, mẹ tròn con vuông. Cô ở trạm xá được 2 ngày thì họ cho cô về nhà, vẫn là võng và được mọi người khiêng 2 mẹ con cô về nhà. Mọi sinh hoạt, chăm sóc cô đều do bà ngoại và các chị gái cô chăm lo, chồng cô đi chăm vợ đẻ thì nằm dài ra giường bệnh ngủ ngon lành, còn cô bế con ngồi thu lu góc giường.
Sau này khi khỏe lại trở lại làm việc thì nghe được dân làng kể, ngày đón 2 mẹ con cô về nhà, có người gặp mẹ chồng cô hỏi con dâu đẻ rồi à? Con trai hay con gái? Thì mẹ chồng cô trả lời dõng dạc: 'Ừ, đẻ rồi, thị mẹt ý mà'. Trong câu nói hàm chứa rõ luôn quan niệm trọng nam, khinh nữ của bà mẹ chồng.
Cô về nhà, mẹ đẻ cô chăm con cháu được 2 ngày nữa thì cũng phải trở về còn lo cho gia đình của mình, vậy là từ đó cô tự dậy nấu nướng, giặt giũ, chăm con như người khỏe mạnh chứ không phải gái đẻ, chồng cô tuyệt nhiên không giúp vợ được việc gì. Cũng phải thôi, cô đẻ con gái, trái ngược với mong mỏi của anh là con trai. Từ đó chồng cô càng tỏ thái độ, không chịu tu chí làm ăn, hay đánh mắng vợ! Thậm chí còn tị với cả vợ mới đẻ là toàn ở nhà không phải đi làm. Cô uất đời, từ hôm đó cứ cho con bú no nê là cô đi làm để anh ở nhà bế con. Trộm vía, con gái cô ngoan như cục bột, cứ ăn no là ngủ, ít quấy khóc, hình như con bé hiểu được mẹ nó vất vả nhường nào!
Thấm thoắt con gái cũng được hơn 2 tháng, ăn ngoan, ngủ giỏi, cô quyết định đi gửi nhà trẻ (ngày đó, nhà trẻ thường nhận các em bé từ vài tháng tuổi vẫn ẵm ngửa ăn bột). Cô quyết định gửi con để 2 vợ chồng cùng đi làm để lo cho tương lai sau này. Trộm vía, con gái cô đi trẻ cũng rất ngoan, ăn ngoan, ngủ ngoan nên được các cô ở nhà trẻ quý mến! Và cô cũng yên tâm khi đi làm, sáng ra cô cứ chuẩn bị nấu bột cho con rồi lại gánh 1 bên con, 1 bên đồ để gửi con xong ra đồng làm nụng.
Cuộc sống cứ vậy trôi đi đến khi con gái cô được hơn 3 tháng tuổi, 1 hôm cô kho cá (bằng bếp củi) vì mải giặt quần áo mà quên không canh lửa nên bị cháy cá. Chồng cô có nói, cô giải thích mải giặt quần áo (thời đó là giặt tay ngoài bờ sông) nên bị quá lửa, thôi ăn tạm. Vậy là chồng cô mắt long sòng sọc, không nói không rằng hất tung cả mâm cơm từ trong nhà ra ngoài sân, cơm canh tung tóe, rồi lao vào đánh cô, tay đánh miệng nói: ' Có bữa cơm mà thổi không xong, mày nấu cho bố mày ăn hay cho chó ăn, HỬ?"
Vậy là cô lại vừa cơm không được ăn, vừa hứng chịu đòn roi của chồng, sau đó cô dọn dẹp rồi bế con ngồi khóc. Lúc đó cô đã nghĩ đến việc bỏ người chồng tệ bạc đi để về với bố mẹ. Nhưng ôm đứa con còn đỏ hỏn trong lòng. Cô lại thương cho con, sợ con lớn lên không có bố sẽ bị bạn bè chê cười, rồi là bố mẹ đẻ sẽ bị dân làng dị nghị khi có con gái lấy chồng bị chồng bỏ (thời đó, định kiến xã hội rất khắt khe nên thường sợ đủ thứ dị nghị từ miệng lưỡi thiên hạ). Vậy là cô lại tiếp tục gạt đi ý nghĩ sẽ ly hôn mà tiếp tục sống với người chồng tệ bạc như vậy..
Chap 3: Người đàn bà số khổ - Nhẫn nhịn, chịu đựng!
Sau ngày hôm đó, cô lại chủ động làm lành với chồng, nhưng vợ chồng cứ vui vẻ được dăm bữa nửa tháng thì cô lại bị chồng đánh vì đủ mọi lý do, dù biết là anh sai nhưng cô không dám phản khác vì nghĩ thương con, cứ tự chịu đựng một mình. Hàng xóm láng giềng không biết bao lần sang can, và chứng kiến cảnh vợ chồng cô đánh nhau. Họ khuyên anh nên bỏ thói vũ phu đi, vì ít nhiều cô cũng là 1 phụ nữ đảm đang, giỏi chiều chồng, khéo chăm con, đủ để lo cho gia đình nhỏ của mình. Nhưng anh vẫn chứng nào tật đấy, cứ uống rượu ở đâu về lại lè nhè dở thói vũ phu ra hành hạ vợ. (Tài ghê ý, cũng phải nể sức chịu đựng của cô, vì đâu mà cô có nhiều cam đảm và nghị lực để sống cùng người chồng tệ bạc như vậy).
Rồi con gái cô lớn lên, chồng cô lại thêm thói hay đánh con. Bao nhiều tấn bao nhiêu đận con cô lớn lên cùng tuổi thơ chứng kiến cảnh bố mẹ đánh nhau cãi nhau như cơm bữa mà còn quá bé để nhận thức, chỉ biết khóc xin bố tha cho mẹ.
Còn nhớ khi con gái cô được hơn 3 tuổi, đang đi học mẫu giáo, cô bị chồng đánh đến bật cả móng chân út, và đuổi ra khỏi nhà nửa đêm, con gái cô đã chạy ra theo mẹ, anh đuổi con gái vào trong ngủ nhưng con bé không chịu, anh đã để 2 mẹ con ôm nhau ngoài hiên nhà cả đêm, mà khóa trái cửa ngủ trong nhà, trong khi ngón chân của cô vẫn đang chảy máu, và cô con gái còn quá nhỏ để phải chịu cảnh như vậy.
Vậy mà rồi sau đó lại là chuỗi ngày làm lành- cãi nhau - đánh nhau rồi lại làm lành, cuộc sống như địa ngục mà cô vẫn cam chịu 1 cách phi thường như cách cô vẫn chịu đựng bấy lâu nay.
Con gái cô lớn lên chút, ham chơi, đi học các bạn rủ về nhà chơi là ai rủ cũng về, rồi về cả nhà người ta ăn cơm, mà cũng chưa nghĩ được việc mẹ đi làm đồng về không thấy con đâu lại bị chồng chửi, rồi vừa khóc vừa đi tìm con (Nghĩ thương cô thật sự). Và sau mỗi lần được tìm về như vậy, con gái cô sẽ bị bố đánh đòn thật đau rồi nhốt vào phuy đựng thóc, không cho ăn cơm! (Phuy đựng thóc: Là dạng thùng phuy thẳng đứng, có lắp đậy để tránh chuột vào ăn mất thóc hoặc tha thóc đi). Lúc đó con bé sẽ cứ ngồi trong phuy mà khóc, khóc mệt là ngủ thiếp đi. Chứ người mẹ như cô cũng không dám xin cho con, vì sợ chồng, mặc dù đau quặn lòng khi con bị vậy.
Con gái cô còn nhỏ, nhưng rất hiểu chuyện, thương mẹ, giúp đỡ mẹ việc nhà, sau những lần như vậy cũng sợ nhưng bản tính ham chơi của trẻ con không thể thay đổi nên chuyện ăn đòn của bố là như cơm bữa. Vậy mà nó cứ kiên cường đi qua tuổi thơ không mấy đẹp đẽ như vậy cùng mẹ. Và ấn tượng của nó về bố là bố rất xấu, nó ghét bố, rất rất ghét bố!
* * *Còn tiếp***