Bài viết: 55 



BÀI 1: SỨC HẤP DẪN CỦA TRUYỆN KỂ
I. ĐỌC
I. ĐỌC
*TRI THỨC NGỮ VĂN
-Cốt truyện: Được tạo nên bởi sự kiện, chuỗi sự kiện. Sự kiện là sự việc, biến cố dẫn đến những thay đổi mang tính bước ngoặt trong thế giới nghệ thuật hoặc bộc lộ những ý nghĩa nhất định với nhân vật hay người đọc – điều chưa được họ nhận thấy cho đến khi nó xảy ra.
-Truyện kể: [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Sự kiện trong cốt truyện được triển khai hoặc liên kết với nhau theo một mạch kể nhất định. Mạch kể này thống nhất với hệ thống chi tiết và lời văn nghệ thuật (bao gồm các thành phần lời kể, lời tả, lời bình luận) tạo thành truyện kể.[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 89, 179) ]-Người kể chuyện:[/COLOR] +) Truyện kể chỉ tồn tại khi có người kể chuyện. Trong nhiều loại hình tự sự dân gian, người kể chuyện có thể là người trực tiếp diễn xướng để kể lại câu chuyện cho công chúng. Trong tự sự của văn học viết, người kể chuyện là "vai" hay "đại diện" mà nhà văn tạo ra để thay mình thực hiện việc kể chuyện.
+) Nhờ người kể chuyện, người đọc được dẫn dắt vào thế giới nghệ thuật của truyệnKể để tri nhận về nhân vật, sự kiện, không gian, thời gian.. Người kể chuyện cũngkhơi dậy ở người đọc những suy tư về ý nghĩa mà truyện kể có thể gợi ra.
-Nhân vật: Nhân vật là con người cụ thể được khắc họa trong tác phẩm văn học bằng các biện pháp nghệ thuật. Cũng có những trường hợp nhân vật trong tác phẩm văn học là thần linh, loài vật, đồ vật.. nhưng khi ấy, chúng vẫn đại diện cho những tính cách, tâm lí, ý chí hay khát vọng của con người. Nhân vật là phương tiện để văn học khám phá và cắt nghĩa về con người.
-Thần thoại: +) là thể loại truyện kể xa xưa nhất, thể hiện quan niệm về vũ trụ và khátvọng chinh phục thế giới tự nhiên của con người thời nguyên thuỷ. Căn cứ vào chủ đề, có thể chia thần thoại thành hai nhóm: Thần thoại kể về nguồn gốc vũ trụ và muôn loài (thần thoại suy nguyên) ; thần thoại kể về cuộc chinh phục thiên nhiên và sáng tạo văn hóa (thần thoại sáng tạo). Ra đời trong "tuổi ấu thơ" của loài người nên thần thoại mang tính nguyên hợp: Chứa đựng các yếu tố nghệ thuật, tôn giáo, triết học, lịch sử.. Vì vậy, thần thoại có vai trò đặc biệt quan trọng trong việc lưu giữ di sản văn hóa nguyên thuỷ của cộng đồng.
+) Thần thoại thường có cốt truyện đơn giản: Có thể là cốt truyện đơn tuyến, tập trung vào một nhân vật hoặc là một tổ hợp nhiều cốt truyện đơn (tạo thành một "hệ thần thoại"). Nhân vật chính của thần thoại là các vị thần, hoặc những con người có nguồn gốc thần linh, có năng lực siêu nhiên nên có thể được miêu tả với hình dạng khổng lồ, hoặc với sức mạnh phi thường.. Chức năng của nhân vật trong thần thoại là cắt nghĩa, lí giải các hiện tượng tự nhiên và đời sống xã hội, thể hiện niềm tin của con người cổ sơ cũng như những khát vọng tinh thần có ý nghĩa lâu dài của nhân loại. Câu chuyện trong thần thoại gắn liền với thời gian phiếm chỉ, mang tính ước lệ và không gian vũ trụ với nhiều cõi khác nhau. Lối tư duy hồn nhiên, chất phác, trí tưởng tượng bay bổng, lãng mạn đã làm nên sức cuốn hút và sức sống lâu bền cho thần thoại.
*VĂN BẢN 1, 2, 3: TRUYỆN VỀ CÁC VỊ THẦN SÁNG TẠO THẾ GIỚI - THẦN THOẠI VIỆT NAM
1. THẦN TRỤ TRỜI
Một số truyện, phim có nhân vật chính là một vị thần:
- Truyện: Thần thoại Hy Lạp, Sơn Tinh Thuỷ Tinh, Con Rồng cháu Tiên, Thần Kim Quy, Thần trụ trời, thần núi Tản Viên, Nữ Oa vá trời..
- Phim: Cuộc chiến của các vị thần (thần thoại Ấn Độ), Đông phương thần Oa (Trung Quốc), truyền thuyết Thánh Gióng (Việt Nam)..
- Điều làm nên sức hấp dẫn của tác phẩm là những yếu tố kì ảo vô cùng đặc biệt, con người thường có siêu năng lực làm những điều phi thường, nội dung tác phẩm kì thú, lôi cuốn bạn đọc.
Văn bản:
Thuở ấy, chưa có thế gian, cũng như chưa sinh ra muôn vật và loài người. Trời đất chỉ là một vùng hỗn độn, tối tăm và lạnh lẽo. Bỗng nhiên, một vị thần khổng lồ xuất hiện, chân thần cao không thể tả xiết. Thần bước một bước là có thể qua từ vùng này hay từ đỉnh núi này sang đỉnh núi khác.
Thần ở trong đám mờ mọt hỗn độn kia không biết từ bao lâu. Bỗng có một lúc, thần đứng dậy ngẩng đầu đội trời lên, rồi tự mình đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa to vừa cao để chống trời. Hễ cột được thần đắp cao lên chừng nào, thì trời dường như một tấm màn rộng mênh mông được nâng dần lên chừng ấy. Thần cứ một mình cầy cục đắp, cột đá càng cao chót vót càng đẩy trời lên mãi.
Từ đó, trời đát mới phân đôi. Đất phẳng như cái mâm vuông, trời trùm lên như cái bát úp, chỗ giáp giới giữa trời và đất gọi là chân trời.
Truyện thần thoại Thần Trụ Trời
Khi trời đã cao và đã khô cứng, không hiểu tại sao thần lại phá tan cột, lấy đá và đất ném tung đi khắp nơi. Mỗi hòn đá văng đi, biến thành một hòn núi hay một hòn đảo, đất tung tóe ra mọi nơi thành gò, thành đống, thành những dãy đồi cao. Vì thế mặt đất ngày nay không bằng phẳng, mà có chỗ lồi chỗ lõm. Chỗ thần đào đất, đào đá mà đắp cột ngày nay thành biển cả.
Cột trụ trời bây giờ không còn nữa. Sau này, người trần gian thường nói rằng vết tích cột đó ở núi Thạch Môn vùng Hải Dương. Người ta cũng gọi là cột chống trời (Kình thiên trụ), cũng có người gọi là núi Không Lộ (đường lên trời) hay gọi là núi Khổng Lồ.
Không hiểu sau đó rồi vị thần ấy chết hay sống, hay là trở thành Ngọc Hoàng. Việc đó không thấy dân gian kể đến. Nhưng chắc rằng cũng cách khoảng thời gian ấy không lâu có một vị thần tên là Ngọc Hoàng hay ông Trời cai quản tất cả mọi việc trên trời dưới đất.
Sau thần trụ trời phân khai trời đất thì có một số thần khác được phân công hoặc lên trời hoặc xuốn đất để tiếp tục công việc kiến thiết ra thế giới. Nào là thần làm sao, nào thần đào sông, nào thần tát biển, thần nghiền cát nghiền sỏi, thần trồng cây..
Vì vậy, dân gian có câu hát còn lưu hành:
Ông đếm cát
Ông tát bể (biển)
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng câu
Ông xây rú (núi)
Ông trụ trời.. [5]
Câu hát ấy chỉ là để so sánh tài năng của các vị thần nhưng cũng cho ta biết một phần nào công việc hồi khai thiên lập địa.
Thần ở trong đám mờ mọt hỗn độn kia không biết từ bao lâu. Bỗng có một lúc, thần đứng dậy ngẩng đầu đội trời lên, rồi tự mình đào đất, đập đá, đắp thành một cái cột vừa to vừa cao để chống trời. Hễ cột được thần đắp cao lên chừng nào, thì trời dường như một tấm màn rộng mênh mông được nâng dần lên chừng ấy. Thần cứ một mình cầy cục đắp, cột đá càng cao chót vót càng đẩy trời lên mãi.
Từ đó, trời đát mới phân đôi. Đất phẳng như cái mâm vuông, trời trùm lên như cái bát úp, chỗ giáp giới giữa trời và đất gọi là chân trời.

Truyện thần thoại Thần Trụ Trời
Khi trời đã cao và đã khô cứng, không hiểu tại sao thần lại phá tan cột, lấy đá và đất ném tung đi khắp nơi. Mỗi hòn đá văng đi, biến thành một hòn núi hay một hòn đảo, đất tung tóe ra mọi nơi thành gò, thành đống, thành những dãy đồi cao. Vì thế mặt đất ngày nay không bằng phẳng, mà có chỗ lồi chỗ lõm. Chỗ thần đào đất, đào đá mà đắp cột ngày nay thành biển cả.
Cột trụ trời bây giờ không còn nữa. Sau này, người trần gian thường nói rằng vết tích cột đó ở núi Thạch Môn vùng Hải Dương. Người ta cũng gọi là cột chống trời (Kình thiên trụ), cũng có người gọi là núi Không Lộ (đường lên trời) hay gọi là núi Khổng Lồ.
Không hiểu sau đó rồi vị thần ấy chết hay sống, hay là trở thành Ngọc Hoàng. Việc đó không thấy dân gian kể đến. Nhưng chắc rằng cũng cách khoảng thời gian ấy không lâu có một vị thần tên là Ngọc Hoàng hay ông Trời cai quản tất cả mọi việc trên trời dưới đất.
Sau thần trụ trời phân khai trời đất thì có một số thần khác được phân công hoặc lên trời hoặc xuốn đất để tiếp tục công việc kiến thiết ra thế giới. Nào là thần làm sao, nào thần đào sông, nào thần tát biển, thần nghiền cát nghiền sỏi, thần trồng cây..
Vì vậy, dân gian có câu hát còn lưu hành:
Ông đếm cát
Ông tát bể (biển)
Ông kể sao
Ông đào sông
Ông trồng câu
Ông xây rú (núi)
Ông trụ trời.. [5]
Câu hát ấy chỉ là để so sánh tài năng của các vị thần nhưng cũng cho ta biết một phần nào công việc hồi khai thiên lập địa.
[1] . Chi tiết mở đầu câu chuyện:
- Thuở ấy chưa có vũ trụ, chưa có muôn vật và loài người.
- Trời đất chỉ là một đám hỗn độn tối tăm và lạnh lẽo.
[2] . Vóc dáng và những hành động của thần Trụ Trời:
- Vóc dáng thần: To lớn, khổng lồ
- Hành động của thần: Đội trời lên rồi đào đất, đá đắp thành một cái cột vừa cao vừa to để chống trời.
→ Hành động vô cùng lớn lao, chỉ có thần mới làm được.
[3] . Những vị thần được liệt kê trong bài vè bao gồm: Thần đếm cát, thần tát biển, thần làm sao, thần đào sông, thần trồng cây, thần xây núi, thần trụ trời.
2. THẦN SÉT
Văn bản: Sgk
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]- Công việc của thần Sét: Chuyên việc thi hành pháp luật ở trần gian. Khi xử án kẻ nào, thần tự mình nhảy xuống tận nơi trỏ ngọn cờ vào đầu tội nhân rồi dùng lưỡi búa bổ xuống đầu.
- "Tính khí" của thần Sét: Rất nóng nảy, nhiều khi giết nhầm người, vật vô tội.[/COLOR]
3. THẦN GIÓ
Văn bản: Sgk
[1] - Hình dạng của thần Gió: Thần có một hình dạng kì quặc. Thần không có đầu.
- Hoạt động của thần Gió: Làm gió nhỏ hay bão lớn, lâu hay mau tùy theo lệnh của Ngọc Hoàng.
[2] Việc tạo ra đứa con của thần Gió nhằm mục đích lí giải cho hiện tượng khi cây ngải gió cuốn bông, cuốn lá lại, người hạ giới lại biết đó là dấu hiệu của việc trời sắp nổi gió, nổi mưa.
4. TRẢ LỜI CÂU HỎI
Câu 1 + 4:
*Thần trụ trời:
- Thời gian: Chưa có vũ trụ, chưa có muôn vật loài người
- Không gian: Trời đất chỉ là một đám hỗn độn tối tăm và lạnh lẽo
- Nhân vật: Thần trụ trời – một ông thần thân thể to lớn không biết bao nhiêu mà kể
- Sự kiện: Thần trụ trời – một ông thần thân thể to lớn không biết bao nhiêu mà kể
- Công việc: Nâng đỡ bầu trời
- Miêu tả công việc: Thần ở trong đám mờ mịt hỗn độn không biết đã từ bao lâu, bỗng đứng dậy dùng đầu đội trời lên rồi đào đất, đá đắp thành một cái cột vừa to vừa cao để chống trời.
=> Mục đích: Lí giải tại sao có mặt đất và bầu trời
*Thần sét:
- Thời gian: Chưa có vũ trụ, chưa có muôn vật loài người
- Không gian: Trời đất chỉ là một đám hỗn độn tối tăm và lạnh lẽo
- Nhân vật: Thần Sét – có danh hiệu là Thiên Lôi, ông Sấm
- Sự kiện: Thần bị bắt nằm im một nơi không cựa quậy, con gà của Ngọc Hoàng được lệnh thỉnh thoảng lại mổ một cái làm cho thần đau nhói nhưng không làm gì được
- Công việc: Tạo tia sét
- Miêu tả công việc: Thi hành luật pháp ở trần gian, thần có một lưỡi búa, khi xử án kẻ nào dù là người, là vật, là cây cỏ thì thần tự mình nhảy xuống tận nơi trỏ ngọn cờ vào đầu tội nhân rồi dùng lưỡi búa bổ xuống đầu.
=> Mục đích: Lí giải tại sao mỗi lần chớp rạch, biết có sét
*Thần gió:
- Thời gian: Chưa có vũ trụ, chưa có muôn vật loài người
- Không gian: Trời đất chỉ là một đám hỗn độn tối tăm và lạnh lẽo
- Nhân vật: Thần Gió – hình dạng kì quặc, không đầu
- Sự kiện: Thần Gió có đứa con nghịch ngợm. Khi hạ giới mất mùa đói khổ, người chồng đi xa xin được bát gạo về nấu cho vợ nhưng bị con thần Gió quạt tứ tung văng xuống ao.
- Công việc: Tạo gió
- Miêu tả công việc: Làm gió nhỏ hay bão lớn, lâu hay mau tuỳ theo lệnh Ngọc Hoàng. Thần Gió phối hợp với thần Mưa, có khi cả thần Sét là những lúc đáng sợ nhất. Những lúc thần xuống hạ giới đi chơi vào những buổi tối trời là lúc giữa đồng bằng tự nhiên nổi lên trận gió xoay, dân gian thường gọi là thần Cụt Đầu.
=> Mục đích: Lí giải hiện tượng gió và sự xuất hiện của cây ngải gió
Câu 2:
- Nhân vật chính: Thần Trụ Trời, thần Sét, thần Gió => đều là những vị thần sáng tạo thế giới
- Nội dung: Lí giải về sự hình thành của bầu trời, mặt đất, của sấm sét và gió
Câu 3
- Thần Trụ Trời, thần Gió, thần Sét đều có ngoại hình kì lạ khác thường, tính khí mạnh mẽ, nóng nảy, nghịch ngợm
- Sự tưởng tượng về các vị thần dựa trên những đặc điểm của những hiện tượng tự nhiên mà con người cần lý giải.
+Bầu trời rộng lớn => Thần Trụ Trời có thân thể to lớn
+Sét là những tia nhỏ, âm thanh lớn => thần Sét có mặt mũi rất nanh ác, tiếng quát tháo rất dữ dội
+ Gió không có hình thù rõ ràng => thần Gió có hình dạng kì quặc, không có đầu.
Câu 5
- Con người nhận thức thế giới tự nhiên vô cùng bí ẩn, có những năng lực kì lạ không thể giải thích. Vì vậy, họ tạo ra hình tượng các vị thần để lí giải tất cả những hiện tượng tự nhiên xảy ra xung quanh.
- Họ gửi gắm vào các hình tượng thần linh khát vọng khám phá, giải thích và chinh phục tự nhiên.
Câu 6
- Cách xây dựng các nhân vật thần linh đều mang một ngoại hình đặc biệt, khác thường, một sức mạnh siêu nhiên thần bí.
- Tình cảm của người xưa đối với thế giới tự nhiên: Tôn sùng, kính trọng
Câu 7
- Trong cuộc sống hiện đại, mọi hiện tượng tự nhiên đều có thể lí giải bằng kiến thức khoa học. Tuy nhiên, cuộc sống vô cùng rộng lớn và còn những điều bí ẩn mà con người không thể khám phá hết, vì vậy, niềm tin thiêng liêng về một thế giới mà ở đó vạn vật đều có linh hồn vẫn còn sức hấp dẫn cho đến hiện tại. Việc con người có niềm tin tín ngưỡng, tin vào những vị Thần Phật chính là điển hình cho thấy ngày nay, chúng ta vẫn luôn có niềm tin vào thế giới linh thiêng.
Last edited by a moderator: