
Chương 20
Ân Lâm thầm oán hận trong lòng nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra như mọi chuyện không có gì đáng ngại. Cô im lặng ngồi trên bàn thong thả lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học sắp tới mặc kệ bao nhiêu ánh nhìn dò xét lẫn ngưỡng mộ của các bạn. Thịnh Du thấy cô im lặng ngồi chết mười ba như tượng sáp thì khoái trí không thôi cậu ta bắt đầu chọc ghẹo cô. Ân Lâm ban đầu còn đáp lại cậu ta vài câu như khi giáo viên lên lớp cô hoàn tập trung vào việc học. Cũng xem cậu ta và Tịnh Ngôn bên cạnh thành không khí, Tịnh Ngôn cũng vậy hai người trước kia là một cặp yêu thương vô cùng giờ lại xem nhau như người dưng.
Không nhìn đối phương lấy một lần cả hai đều im lặng nghe giảng chép bài, điều kỳ quái hơn là họ chỉ học được non nửa tiếp đầu, thì Tịnh Ngôn đã lấy lý do bản thân bị đau bao tử mà xin về. Cậu ta vừa bước chân ra khỏi lớp thì gánh nặng tâm lý của cô cũng vơi bớt đi phần nào. Ân Lâm im lặng tiếp tục ngồi ngay ngắn chép bài, Thịnh Du biết cô đang nghe giảng nên cũng không chọc phá cô mà tùy ý nằm dài ra bàn bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ. Hai tiết học lặng lẽ trôi qua, tiếng chuông báo vang lên như xét tan sự im lặng căng thẳng của lớp học.
Vừa mới ra chơi cô đã bị đám người Gia Linh kéo xuống căn tin bắt đầu tám truyện. Cô căn bản là không nghe lọt tai những lời mà bọn họ nói, cô cũng không nhớ rõ bản thân đã trả lời họ nhưng gì. Tâm trí cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô không nghĩ được điều gì cũng không dám nghĩ thêm điều gì. Hết giờ ra chơi bọn họ quay lại lớp, Thịnh Du không biết đã rời đi từ lúc nào, cặp của cậu ta cũng biến mất. Chỉ để lại dưới quyển vở của cô một mảnh giấy ghi chút màu xanh nhạt. Vỏn vẻn chỉ có một cậu' Có việc, ra về đợi tôi ở cổng.'Lâm thở dài đem mảnh giấy xếp lại kẹp vào giữa quyển tập rồi thẳng tay cất nó vào cặp.
Cô đứng dậy sách cặp ra về trong sự ngỡ ngàng của các bạn. Cô vừa đi ra khỏi lớp thì đám đông trong lớp bắt đầu đi ra cửa xem, Gia Linh và Khả khuê còn chạy đuổi theo cô nhưng chưa đuổi kịp cô đã thấy bóng dáng giáo viên đi lại nên đành chạy ngược về lớp. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cả ba tiết học sau đó, giáo viên nào khi vào lớp cũng hỏi về chiếc bàn trống và ba học sinh ưu tú của lớp đồng loạt vắng mặt chỉ có một người có lý do còn hai người còn lại đều không hề xin phép. Cũng vì tình huống đặc biệt lần này mà trong tiết học đa phần các bạn đều xúm nhau lại nghị luận, nhóm chat của lớp cũng như muốn nổ tung, các bạn lên đó tìm cô, và Thịnh Du. Cả ngàn cái giả thiết được đặt ra về ba người.
Lâm chẳng buồn xem tin nhắn, cô đi thẳng xuống bãi xe, xe của Thịnh Du đã hoàn toàn biến mất. Lâm ra khỏi cổng trường, bác bảo vệ ngăn cô lại muốn xem giấy phép cô lại trực tiếp đưa điện thoại cho bác ấy nghe. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà bác bảo vệ lại dễ dàng mở cửa cho cô ra khỏi trường. Lâm vừa đi ra cổng thì đã có một chiếc ô tô màu đen bóng đến đón cô. Cánh cửa xe được người kia mở ra Lâm bước lên xe, trên xe là một người đàn ông độ sáu mươi tuổi, tuy đã có tuổi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ oai phong, đỉnh đạt, chỉ nhìn bộ âu phục được may cầu kỳ đang mặc trên người ông ta thôi là biết ông ta thuộc lớp người nào. Cô vào trong xe lễ phép chào môt tiếng ông nội, ngươi kia thấy cô cũng vui vẻ nở nụ cười.
Đã lâu rồi ông ấy không đến thăm cô, lần này đột ngột nhắn tin nói muốn gặp cô. Còn trực tiếp xin giáo viên chủ nhiệm của cô cho cô, đến gặp ông ấy, cô vừa ra đến cổng thì ông ấy đã đến đón. Lâm đoán rằng nhất định là có chuyện quan trọng nên ông mới đến tận nơi để tìm cô. Từ đây đến hẹn của bọn họ còn hơn một năm nữa hiện tại chưa đến một năm mà ông đã đến tận nơi gặp cô, khiến cho cô trong lòng nảy sinh lo lắng. Không nói tới thì thôi mà nhắc tới Lâm lại biết ơn ông vô cùng, ông chính là vị mạnh thường quân đã tài trợ cho cô đi học. Ông rất thích cô nên kêu cô gọi ông là ông nội, còn muốn nhận nuôi cô. Nhưng cô không đồng ý cô muốn sống với cha mẹ mình dù cuộc sống có khó khăn nhưng cô vẫn bằng lòng ở bên họ.
Hai ông cháu yên lặng ngồi trên xe, Lâm khẽ mở cửa xe nhìn ra bên ngoài, gió lạnh từng cơn thổi vào mặt khiến cô thả lỏng hơn. Cô khẽ quay đầu lại nhìn ông nội, ông ấy đã ngủ mất từ lâu, Lâm nhìn ông cười nhẹ sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe, lặng lẽ ngắm phong cảnh. Trong xe vang lên giai điệu vilon không lời vừa buồn vừa da diết khiến cô không làm chủ được cảm xúc mà khẽ rơi nước mắt, nhưng rồi cô lại nhanh chóng lau đi, vờ như mình vừa bị bụi bay vào mắt. Cô nhẹ nở nụ cười như muốn che giấu đi những cảm xúc hỗn loạn đau đớn đan xen trong lòng mình.
Không nhìn đối phương lấy một lần cả hai đều im lặng nghe giảng chép bài, điều kỳ quái hơn là họ chỉ học được non nửa tiếp đầu, thì Tịnh Ngôn đã lấy lý do bản thân bị đau bao tử mà xin về. Cậu ta vừa bước chân ra khỏi lớp thì gánh nặng tâm lý của cô cũng vơi bớt đi phần nào. Ân Lâm im lặng tiếp tục ngồi ngay ngắn chép bài, Thịnh Du biết cô đang nghe giảng nên cũng không chọc phá cô mà tùy ý nằm dài ra bàn bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ. Hai tiết học lặng lẽ trôi qua, tiếng chuông báo vang lên như xét tan sự im lặng căng thẳng của lớp học.
Vừa mới ra chơi cô đã bị đám người Gia Linh kéo xuống căn tin bắt đầu tám truyện. Cô căn bản là không nghe lọt tai những lời mà bọn họ nói, cô cũng không nhớ rõ bản thân đã trả lời họ nhưng gì. Tâm trí cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô không nghĩ được điều gì cũng không dám nghĩ thêm điều gì. Hết giờ ra chơi bọn họ quay lại lớp, Thịnh Du không biết đã rời đi từ lúc nào, cặp của cậu ta cũng biến mất. Chỉ để lại dưới quyển vở của cô một mảnh giấy ghi chút màu xanh nhạt. Vỏn vẻn chỉ có một cậu' Có việc, ra về đợi tôi ở cổng.'Lâm thở dài đem mảnh giấy xếp lại kẹp vào giữa quyển tập rồi thẳng tay cất nó vào cặp.
Cô đứng dậy sách cặp ra về trong sự ngỡ ngàng của các bạn. Cô vừa đi ra khỏi lớp thì đám đông trong lớp bắt đầu đi ra cửa xem, Gia Linh và Khả khuê còn chạy đuổi theo cô nhưng chưa đuổi kịp cô đã thấy bóng dáng giáo viên đi lại nên đành chạy ngược về lớp. Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, cả ba tiết học sau đó, giáo viên nào khi vào lớp cũng hỏi về chiếc bàn trống và ba học sinh ưu tú của lớp đồng loạt vắng mặt chỉ có một người có lý do còn hai người còn lại đều không hề xin phép. Cũng vì tình huống đặc biệt lần này mà trong tiết học đa phần các bạn đều xúm nhau lại nghị luận, nhóm chat của lớp cũng như muốn nổ tung, các bạn lên đó tìm cô, và Thịnh Du. Cả ngàn cái giả thiết được đặt ra về ba người.
Lâm chẳng buồn xem tin nhắn, cô đi thẳng xuống bãi xe, xe của Thịnh Du đã hoàn toàn biến mất. Lâm ra khỏi cổng trường, bác bảo vệ ngăn cô lại muốn xem giấy phép cô lại trực tiếp đưa điện thoại cho bác ấy nghe. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà bác bảo vệ lại dễ dàng mở cửa cho cô ra khỏi trường. Lâm vừa đi ra cổng thì đã có một chiếc ô tô màu đen bóng đến đón cô. Cánh cửa xe được người kia mở ra Lâm bước lên xe, trên xe là một người đàn ông độ sáu mươi tuổi, tuy đã có tuổi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ oai phong, đỉnh đạt, chỉ nhìn bộ âu phục được may cầu kỳ đang mặc trên người ông ta thôi là biết ông ta thuộc lớp người nào. Cô vào trong xe lễ phép chào môt tiếng ông nội, ngươi kia thấy cô cũng vui vẻ nở nụ cười.
Đã lâu rồi ông ấy không đến thăm cô, lần này đột ngột nhắn tin nói muốn gặp cô. Còn trực tiếp xin giáo viên chủ nhiệm của cô cho cô, đến gặp ông ấy, cô vừa ra đến cổng thì ông ấy đã đến đón. Lâm đoán rằng nhất định là có chuyện quan trọng nên ông mới đến tận nơi để tìm cô. Từ đây đến hẹn của bọn họ còn hơn một năm nữa hiện tại chưa đến một năm mà ông đã đến tận nơi gặp cô, khiến cho cô trong lòng nảy sinh lo lắng. Không nói tới thì thôi mà nhắc tới Lâm lại biết ơn ông vô cùng, ông chính là vị mạnh thường quân đã tài trợ cho cô đi học. Ông rất thích cô nên kêu cô gọi ông là ông nội, còn muốn nhận nuôi cô. Nhưng cô không đồng ý cô muốn sống với cha mẹ mình dù cuộc sống có khó khăn nhưng cô vẫn bằng lòng ở bên họ.
Hai ông cháu yên lặng ngồi trên xe, Lâm khẽ mở cửa xe nhìn ra bên ngoài, gió lạnh từng cơn thổi vào mặt khiến cô thả lỏng hơn. Cô khẽ quay đầu lại nhìn ông nội, ông ấy đã ngủ mất từ lâu, Lâm nhìn ông cười nhẹ sau đó tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe, lặng lẽ ngắm phong cảnh. Trong xe vang lên giai điệu vilon không lời vừa buồn vừa da diết khiến cô không làm chủ được cảm xúc mà khẽ rơi nước mắt, nhưng rồi cô lại nhanh chóng lau đi, vờ như mình vừa bị bụi bay vào mắt. Cô nhẹ nở nụ cười như muốn che giấu đi những cảm xúc hỗn loạn đau đớn đan xen trong lòng mình.