Tiểu Thuyết Ngô Đồng Ngược Nắng - Hoa Phi Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoa phi hoa, 14 Tháng bảy 2021.

  1. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bữa tối cùng gia đình Lâm tranh thủ lên phòng dọn dẹp đồ đạc, và chuẩn bị sách vở cho ngày mai. Đang lúc dọn dẹp cô tình cờ tìm thấy được một cái hộ nhỏ màu nâu nằm ở dưới gần giường. Lớp bụi đóng dài trên nắp hộp cho thấy nó đã được để ở đây từ rất lâu. Lâm dùng khăn giấy lau sạch lớp bụi trên nắp hộp sau đó mở ra xem. Bên trong đó là một sợi dây chuyền hình nửa mặt trăng và một ngôi sao nhỏ. Lâm cầm sợ dây chuyền trên tay, nước mắt bỗng dưng lăn dài, cô ôm sợ dây chuyền vào trong lòng, cô ngồi trên giường bắt đầu khóc. Ánh mắt cô theo hướng ánh trăng mà nhìn ra cửa sổ. Trong đôi mắt cô dường như chất chứa bao nỗi buồn.

    Cô nhớ về mùa mưa năm đó, cô đang ở trên cánh đồng hoa cải, dưới bóng cây ngô đồng, mắt lặng nhìn về phía xa. Xa Xa là hình bóng thấp thoáng của cậu thiếu niên năm nào. Cậu ấy chạy một mạch đến trước mặt cô, trong đôi mắt cậu ngập tràn sự tức giận giọng nói cũng trở nên lạnh lùng,

    "Ân Lâm, em thay đổi rồi, anh thật sự thất vọng về em."

    Cậu nói xong thì bỏ đi, Lâm lặng im nhìn bóng dáng cậu dần biến mất sau cánh đồng, nước mắt cô lại khẽ lăn dài. Muốn trách chỉ có thể trách do bọn họ không có duyên phận mà thôi.

    "Anh Ngôn, em xin lỗi."

    "Em thật sự xin lỗi."

    Tiếng khóc nức nở trong phòng truyền ra vô tình đã bị anh trai cô nghe được, vì thấy cửa phòng cô không khóa nên anh mới đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt anh là hình ảnh cô em gái đang ôm ngực khóc, vẻ mặt vừa bất lực vừa khổ khở ấy khiến anh hốt hoảng.

    Vì tránh để phiền đến bố mẹ mới vừa ngủ, anh đến bên cô nhỏ giọng hỏi cô.

    "Ân Lâm, em làm sao vậy?"

    "Đau ở chỗ nào nói anh mày nghe coi?"

    Cô nghe tiếng anh thì ngay sang nhìn, nước mắt cô vẫn cứ tuông rơi, anh Long bất lức đành chờ một lúc cho cô tự nít. Bản thân anh tuy cảm thấy cô khóc thì trong lòng sốt ruột khó chịu, nhưng anh lại không biết cách nào để dỗ cho cô nín. Nên anh đành im lặng ngồi bên cô. Lâm khóc một lúc lâu mới ổn định tinh thần, cô lấy ra sợi dây chuyền đang ôm trong lòng, đưa đến trước mặt anh. Anh Long vừa thấy sợi dây chuyền thì nổi nóng, nhỏ giọng quát.

    "Mày còn chưa ném nó đi à?"

    "Không nỡ chứ gì, vậy để tao ác, tao ném dùm mày."

    Anh Long dựt lấy sợ dây chuyền cô cầm trong tay ném ra ngoài cửa sổ, sợ dây chuyền ngôi sao kia theo ánh đèn nhẹ lóe sáng sau đó biến mất sau màn đêm.

    "Anh làm cái gì vậy đó là đồ của em?" Lâm vừa khóc vừa quát lên.

    Cô lao ra khỏi phòng chạy xuống bãi cỏ ngoài sân, cô cầm đèn pin không ngừng tìm kiếm. Anh trai cô đứng từ trên phòng cô nhìn qua cửa sổ thấy đứa em gái ngốc nghếch của mình đang tìm đồ dưới sân, ánh mắt anh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo. Sợ dây chuyền anh đang cầm trong tay cũng dần bị anh siết chặt lại.

    "Ân Lâm, thứ này em không nên giữ nữa."

    "Thứ này chỉ mang lại đau khổ cho em, để anh hai mang đi đau khổ giúp em."

    "Ân Lâm, em đừng trách anh hai."

    Anh nói xong thì lạnh lùng rời đi, anh trở về phòng đem vật mang đen đủi kia cất ở một nơi bí mật, sau đó lại quay ra cửa sổ nhìn cô.

    "Đứa ngốc này, đau dài không bằng ngắn, giằng vặt bao nhiêu năm rồi."

    "Đến giờ vẫn chưa thể tự thoát ra, Ân Lâm có lẽ em nói đúng nơi này không thuộc về chúng ta."

    "Chờ anh hai, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền chúng ta rồi sẽ hạnh phúc ở nơi thuộc về gia đình chúng ta."

    "Anh sẽ đòi lại hết thảy, những gì bọn họ đã nợ gia đình mình."

    Anh đứng lặng trên lầu khẽ nói, anh đang nói cho cô nghe sao? Không thật ra anh đang tự nói với chính mình, anh nói nhỏ như vậy làm sao cô có thể nghe được. Ân Lâm như cảm nhận được điều gì, cô ngước mắt nhìn lên căn phòng còn sáng đèn của anh hai, chỉ thấy trong phòng là một mảng trống không, anh Long không ở đó, vậy giọng nói mơ hồ khi nãy còn có ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào cô lại là ai.

    Nghĩ đến đây, cô bắt đầu lo sợ, cô nghe nói gần khu này mới có người treo cổ, không lẽ người nhìn cô là. Lâm sợ hãi liếc mắt nhìn xung quanh, không biết cô đã thấy những gì chỉ thấy cô nhẹ nhàng đứng dậy, cầm theo đèn pin lặng lẽ đi vào nhà đóng cửa lại rồi đi thẳng lên lầu, đóng cửa sổ. Đèn trong phòng cô bật sáng cả đêm, Lâm sợ hãi đến không dám chợp mắt, cô thu mình trong chăn, cô gắng giữ cho bản thân mình được tỉnh táo. Đèn trong phòng liên tục chớp nháy khiến cô sợ đến nỗi hai hàm răng đập vào nhau kêu lên lạch cạch. Trong tĩnh lặng cô nghe thấy một giọng nói trầm lạnh của một cô gái. Cô ấy nói với cô.

    "Trúc lâm, cô không cần phải khổ như vậy?"

    "Cô xứng đáng có được những thứ tốt đẹp hơn."

    "Tôi là Ân Lâm, cũng chính là cô, cô chính là tôi."

    "Buông lỏng bản thân, để tôi đến giúp đỡ cô có được không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tám 2021
  2. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau đêm hôm đó, Lâm và anh trai không còn nói chuyện với anh nữa. Anh trai cô sau khi trúng tuyển vào đại học bách khoa thì đi lên thành phố để học, đến nay cũng đã được hơn nửa tháng rồi. Ngày anh đi, cô viện cớ phải đi ôn bài không đến tiễn anh lên xe đò, nhưng thật ra cô vẫn luôn đứng ở một góc khuất xa nhà để nhìn bố mẹ giúp anh chuyển đồ lên xe ba gác trước khi ra bến xe. Sau khi anh đi, Lâm cảm thấy bản thân mình giận anh như vậy thật là quá đáng, anh chỉ muốn tốt cho cô mà thôi, cô lại ngang ngược mà giận lẫy anh.

    Lâm nằm trên nền cỏ dưới bóng cây ngô đồng, cô lặng nhìn ngắm những tia nắng xuyên qua từng tán cây, lấp lánh chiếu dài từ vệt trên nền đất. Cô nhớ về khoảng thời gian khi mình rời khỏi thành phố đến cái nơi thôn quê nghèo này, ở đây cô lần đầu tiên biết khổ là gì, biết mùi bùn mùi đất, còn có mùi của sự nghèo khó. Cái nghèo và sự thay đổi đột ngột của môi trường sống khiến cô bị sốc không nhẹ, cô cự tuyệt giao tiếp với mọi người xung quanh, cho đến khi cô gặp được anh và cô ấy. Cô nhớ lại lúc ba người cùng nhau vui đùa trên cánh đồng, cùng nhau đi bắt ốc thả diều. Ôi cái thú vui thi vị mà ngày xưa khi còn ở thành phố cô chỉ có thể đọc nói qua sách vở và thấy nó ở trên ti vi.

    Lâm ngậm cộng rơm trong miệng nhìn lên tán cây, mơ màng nhớ về một thời đã cũ. Khi đó cô mới học năm đầu của lớp 8, cũng tại nơi cánh đồng này cô đã gặp được anh, anh hàng xóm dễ thương nhất trên quả đất này. Ngày cô mới đến đây anh và cô ấy là những người đầu tiên và duy nhất chào đón và giúp đỡ cô, cũng vì có họ mà tháng ngày đi học của cô chở nên tươi đẹp sắc màu. Cô nhẹ lắc chân, trong đầu cô miên man hiện lên những hình ảnh đẹp đẽ của những tháng năm đó. Đó là một ngày nắng đẹp, cũng trên cánh đồng này, ngay chính gốc cây này, cậu thiếu niên hoạt bát vui vẻ từ phía xa cánh đồng chạy đến đây tìm cô.

    "Ân Lâm, Ân Lâm ơi, Ân Lâm à.."

    "Em có nghe thấy anh nói không?" Anh vui vẻ hỏi.

    Mặc cho anh hỏi, cô chỉ nằm yên mắt khép hờ dưới bóng cây, vời như mình đã ngủ mất.

    "Ngủ rồi sao?" Anh hỏi lại.

    "Ngủ thật không?"

    "Hay ngủ rồi thì tốt quá, phải vẽ mặt mèo thôi."

    Anh nói xong thì lấy trong túi quần ra một cây bút dạ, vừa chuẩn bị ra tay thì cô đã cười phá lên. Anh bị cô dọa cho hết hồn giận dỗi đi ra một góc xa ngồi vẽ vòng tròn. Cô thấy anh hay giận như vậy thì khoái trí lắm, càng hay dỗi cô càng muốn chọc vậy nên cô lân la đi đến chỗ anh bắt đầu nói móc.

    "Ôi, anh giận rồi à? Là ai mà có gan vậy ta, dám chọc anh Ngôn giận thế nhỉ?"

    "Ơ kìa, ai lại chơi kỳ cục vậy ta?"

    Anh nghe lời cô nói thích rung cả mình, cô dùng cái giọng nhão như cái nồi cháo heo của bà Năm để chọc anh. Làm cho anh muốn ói quá, anh giả bộ mắc ói sau đó quay đi chỗ khác, kết quả bị cô từ phía sau xô cho tét sấp mặt, đầu đập vào đất.

    "Em.. sao.. em.. dám!" Anh ngồi dậy tức giận hét lên.

    "Cái con bé này, hôm nay anh sẽ đánh chết mày." Anh nói rồi muối lao qua để đánh cô, nhưng cô né được, làm anh lao vào cây.

    "Ha ha, ôm cây chi vậy, có giỏi qua đây bắt em đi?" Cô buông lời thách thức rồi bỏ chạy.

    "Come on bae, lại đây, có giỏi thì lại đây." Lâm vừa chạy vừa hét lớn.

    "Em, đứng để anh bắt được em, nếu không thì hôm nay em nhừ đòn với anh đấy!" Anh nói xong thì chạy đuổi theo phía sau cô.

    Nhớ đến đây, gương mặt cô thoáng hiện lên nụ cười yếu ớt, khẽ nói.

    "Ngôn à, em thay đổi thật rồi sao?"

    Cô tự hỏi lòng mình rồi lại nhớ, cô nhớ lúc đó anh đuổi theo cô, cô lúc đó đã chạy không nổi nữa rồi nên quyết định dùng khổ nhục kế trong binh pháp mới đọc hôm qua của bố ra sài thử. Cô giả bộ bản thân mình bị ngã ngồi dưới đất ôm chân giả vờ đau đớn.

    "Aaaaaa!"

    "Hu hu, đau quá, đau sắp chết đến nơi rồi."

    Cô hét xong thì nằm lăn ra đất giả chết. Quả nhiên tiếng hét của cô đã hoàn toàn thu hút được sự chú ý của anh. Anh mặt đầy lo lắng lấm la lấm lét chạy lại chỗ cô.

    "Đã chết chưa? Chưa chết thì ngồi dậy, mau?" Anh cười cười nói.

    "Chưa, anh chưa chết sao em dám chết trước." Cô đen mặt nói.

    "Đâu, chân bị sao đưa anh coi cho."

    "Không thèm!" Cô bĩu môi nói.

    "Thôi, là anh sai, được chưa." Anh vẻ mặt đầu hàng nói.

    "Hu hu.. chân đau.. chắc là bị gãy rồi." Cô bắt đầu khóc lóc.

    "Đâu có bị sao đâu, ba sạo không à."

    "Đau đâu mà khóc." Anh bất lực nói lại.

    "Hu hu.. nhưng mà em đau lắm, em không biết đâu."

    "Anh chẳng thương em chút nào hết."

    "Em về méc mẹ anh cho anh biết mùi đau khổ.."

    "..."

    Anh.
     
  3. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm càng khóc thì càng thật, hóa ra khi nãy khi cô giả mình bị té lúc lăn xuống cỏ đã bị một mảnh cây đâm vào tay, tuy không chảy máu nhưng cả cánh tay đều bị bầm hết lên. Anh thấy cô khóc thì kiểm tra chân cô lại một lần nữa, thấy chân cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bất lực cõng cô về nhà, cô và anh về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối, bố mẹ cô đứng ở đầu ngõ vừa trông thấy anh cõng cô về thì lo lắng chạy lại, bố cô ôm cô xuống từ trên lưng anh, đỡ cô vào nhà. Sau khi cô và anh kể rõ tình hình khi đó, còn cho bố mẹ cô xem vết bầm lớn ở trên tay, bố mẹ cô lúc này mới thở dài, mẹ đưa cô đi bôi thuốc tắm rửa còn bố cô thì đưa anh về nhà vì trời đã tối, tiện thể qua nhà cảm ơn bố mẹ anh, vì hôm nay anh đã giúp đỡ.

    Tháng 5 phương đỏ góc sân trường anh và cô đều sắp bước qua một cánh cửa mới của cuộc đời học sinh. Sắp đến kì thi chuyển cấp của chúng tôi, sắp lên cấp 3 rồi cô và anh đều bù đầu bù cổ chạy qua chạy lại, học hết môn này đến môn khác. Thời gian gặp nhau ngoài ở trên lớp học ra thì càng ngày càng ít đi, cô rất nhớ và rất muốn gặp anh. Tuy gọi là anh nhưng thật ra họ bằng tuổi nhau, do anh sinh tháng 7 còn cô sinh tháng 11 nhỏ hơn anh nên mới gọi là anh, nói chứ vui thì anh em, lúc bực bội thì mày tao. Lâm đúng ra vì đánh nhau mà bị lưu bang ở lại lớp 8 nhưng không biết ở đâu có người đăng tải lên trang web của trường đoạn video đánh nhau của ngày hôm đó, và người gây sự và có lỗi trước là cô bạn kia, nên cô mới được cho đi học lại. Tuy Lâm không biết người đó là ai, nhưng cô thật lòng biết ơn sự dũng cảm và tấm lòng của họ.

    Nhờ sự giúp đỡ của người thần bí kia mà cô được đi học lại, nhưng cũng từ đó hàng xóm đều bảo con của họ tránh xa cô, vì họ không muốn phải gặp rắc rối. Lâm trải qua một năm học buồn tẻ và cô đơn may mắn là còn có anh và cô ấy ở bên cạnh bầu bạn với cô. Gần đây cô và anh đều bận rộn cho việc thi cử nên cũng ít gặp mặt nhau hơn, cô rất muốn đi tìm anh nhưng cô sợ bản thân sẽ làm phiền đến việc ôn tập của anh. Kỳ thi chuyển cấp cũng chóng qua, cô cuối cùng cũng đã gặp được anh, trông anh có vẻ tiều tụy và mệt mỏi, cô chỉ biết động viên anh vài câu rồi khuyên anh nên nghỉ ngơi tốt để có sức mà ăn mừng.

    Không ngoài dự đoán của cô, anh đã đậu điểm rất cao còn cô cũng chỉ xếp thứ 5 toàn cấp, cả cô và anh đều đã hoàn thành kỳ thi chuyển cấp thành công lên lớp 10. Ngày đi ăn liên hoan cũng được ấn định vào ngày 25 tháng 6. Lâm vui vẻ muốn đem điểm thi báo cho bố mẹ, nhưng khi cô vừa đi xuống dưới lầu thì đã nghe được bố mẹ cô hình như đang nói chuyện gì đó. Lâm đứng trong một góc khuất, im lặng lắng tai nghe.

    "Mẹ nó biết tin gì chưa?" Ba Lâm nhỏ giọng nói.

    "Chưa, ông tưởng tui là thánh là, ông không nói thì làm sao tôi biết?" Mẹ Lâm vừa khâu áo vừa làu bàu trả lời.

    "Tôi nghe ông Trần tính là cho thằng Tịnh Ngôn lên thành phố học đó." Ba Lâm cười rồi nói.

    "Rồi sao, bộ có chuyện gì hả, con người ta đi học thôi mà." Mẹ Lâm thờ ơ đáp.

    "Ổng hỏi tôi có muốn cho con bé Lâm nhà mình lên đó học không?"

    "Ổng xin luôn cho, học cho có bạn có bè, điều kiện trên đấy lại tốt." Ba Lâm hưng phấn nói.

    "Não ông bị úng nước hả, hay qua uống rượu nay còn chưa tỉnh à?" Mẹ Lâm, bực bội nói.

    "Bà lại bị làm sao ý, tôi đang nói chuyện đàng hoàng với bà mà."

    "Tự nhiên nói người ta não vô nước, người đâu kỳ cục." Ba Lâm trống hông đáp trả.

    Mẹ Lâm thở dài nói, "Nhà thằng Ngôn nó có điều kiện thì nó học thành phố, còn bé Lâm nhà mình, ai.."

    "Ừ, mẹ nó không nói thì tôi cũng quên mất, ừ chỉ tại nhà mình, sao tôi lại khốn nạn như vậy chứ.."

    "Có ai làm cha mà như tôi không, qua khốn nạn, tại tôi cả.." Ba Lâm tự trách mình.

    "Này ông bé bé cái miệng thôi trớ, để bé nó nghe được nó tủi thân, tội nghiệp nó." Mẹ Lâm buông áo đang khâu đi vào buồng.

    "Ừ mẹ nó nói phải, tôi biết rồi, khuya rồi mẹ nó ngủ đi." Ba Lâm nói xong thì ra ngoài liên trâm thuốc hút.

    Lâm đứng trong góc nhà chỉ biết im lặng rơi nước mắt, cô lén ra mái hiên thấy ba mình đang hút thuốc. Gương mặt ông hiện lên rõ nỗi thất vọng, nét mặt cũng vì vậy mà trông khắc khổ hơn. Cô lặng người đứng một bên nhìn từng làn khói trắng nồng mùi thuốc bay lên không rồi biến mất, cô như nhận ra một cái gì đó, nơi đáy mắt cô lệ cay như đã trực tràn. Cô lặng lẽ đi lên phòng sau đó vùi mình vào trong chăn mà khóc.
     
  4. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô vừa khóc vừa thầm suy nghĩ' anh ấy phải đi sao?', ' tại sao ai cũng biết chuyện này, chỉ có cô là ngây ngô từ đầu đến cuối không biết gì hết?'. Trong lòng cô là bao nhiêu cảm xúc không thể nói ra thành lời, giá như cô không thích anh nhiều như vậy có phải cô sẽ không thấy buồn nhiều và mất mát như bây giờ không. Phải cô rất thích Tịnh Ngôn, cô thích anh ngay từ lần đầu tiên họ gặp gỡ, anh đến như ánh ban mai chiếu soi vào bóng đêm u tối của một tâm hồn tổn thương. Mà kẻ tổn thương như cô đây lại vô thức kỳ vọng bám víu vào thứ anh sáng tran hòa ấm áp ấy. Cô không chắc bản thân mình đang thật sự thích anh, yêu anh, hay chỉ là những cảm xúc tiêu cực dựa dẫm nhất thời.

    Trái tim cô dường như thắt lại, cô cảm nhận rõ ràng được sự mất mát nơi đáy tim mình. Cô không dám tin bản thân mình lại yêu anh đến vậy, từ trước đến giờ cô luôn ỉ lại vào anh, nên giờ khi biết tin anh đi cô liền cảm thấy mất mát. Cô biết anh không nói cho cô biết là vì sợ cô sẽ buồn, sẽ hụt hẫng, nhưng bù lại với sự mất mát ban đầu cô bắt đầu cảm thấy vui thay cho anh, anh vừa tốt bụng lại học giỏi, cái mảnh đất nghèo phố huyện này làm sao níu được bước chân anh. Đến thành phố rồi anh sẽ học được nhiều điều hay biết thêm những thữ mới lạ, nơi đó điều kiện lại tốt. Anh đến đó phát triển bản thân đáng ra cô nên vui vẻ chúc mừng anh chứ, tại sao cô phải khóc. Lâm lại một lần nữa mâu thuẫn với chính bản thân mình.

    Lâm chui ra khỏi chăn đi rửa mặt, cô đi ngang qua ban công vẫn thấy bố mình gục đầu hút thuốc, trong đôi mắt ông là một nỗi buồn không thể dấu. Lâm thờ dài đi vào nhà vệ sinh, trong lòng cô lại bắt đầu nổi sóng, một cảm xúc khó tả lại ập tới xâm chiếm trái tim cô. Lúc đang rửa mặt cô đột nhiên nhớ lại chuyện ở lớp ôn thi học sinh giỏi của một năm về trước, lần đó vì muốn được bằng bạn bằng bè cô đã nói dối rằng mình cũng có máy tính cầm tay riêng. Nhưng mà máy tính tay khi ấy mới ra mắt trên thị trường còn rất mắc tiền, cả làng chỉ có vài ba đứa có, mỗi lần cô đi ôn tập đều đi mượn máy của Lạc Yên hoặc Tịnh Ngôn. Điều này thì cả trường ai cũng biết rồi nhưng mà chính trong ngày hôm đó..

    "Lần thi cấp tỉnh này, sẽ có nhiều đối thủ mạnh ở các trường chuyên tỉnh và huyện cùng thi, các em mỗi em nên trang bị cho mình một chiếc máy tính cầm tay để tính toán nhé."

    "Lớp mình còn có ai không có không?" Cô Liên ôn thi học sinh giỏi toán nói.

    "Có bạn Trúc Lâm, nhà bạn ấy nghèo lắm, toàn sài máy mượn thôi cô." Một bạn nữ học cùng kinh bỉ nói.

    "Trúc Lâm, em có máy tính không?" Cô giáo nghe vậy thì hỏi cô.

    "Dạ có ạ." Lâm dụt dè trả lời.

    "Nói xạo, máy đó mượn của Lạc Yên lớp hóa, mai mốt người ta cũng đi thi ai mà cho mày mượn nữa." Bạn nữ kia vẫn khong chịu buông tha tiếp tục nói.

    Cô giáo nghe vậy thì, cau mày nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc. Cả lớp cũng nhìn cô bằng ánh mắt chế diễu có người còn che miệng cười thầm. Lâm mín môi cô nhẫn nhịn không để mình tức giận cô, xấu hổ nhỏ giọng nói dối.

    "Ừ, máy này mình mượn của Yên, máy mình mua, đang chuyển về, nên chưa có, bữa mình ra nhà sách họ nói hết hàng rồi."

    "Cảm ơn bà và mọi người đã quan tâm tui nhe." Lâm đứng dậy cười rồi nói.

    Cô giáo nghe xong cũng cười, bỏ qua cho hai người ngồi xuống rồi tiếp tục dạy. Mọi người coi như được xem trò vui, thoáng cái đều quên hết sạch ai nấy cúi đầu chăm chú giải đề, chỉ có Lâm là như ngồi trên đống lửa. Lần này cô không biết phải làm sao nữa rồi, cô bạn kia nói đúng Lạc Yên đi thi hóa cũng cần máy tính. Anh Ngôn cũng thi hóa giống Lạc Yên, anh ấy cũng cần máy tính, họ học chung lớp ôn hóa với nhau nên thay phiên nhau cho cô mượn máy đi học. Giờ họ cũng sắp thi rồi cô phải làm sao đây. Đầu cô mơ hồ cảm thấy đau, cô nhẹ lắc đầu vài lần cho tỉnh táo, sau đó thì cô nhìn thấy bạn bè đang nhìn cô, họ cứ mờ dần mờ dần rồi biến mất trước mắt cô chỉ là một màn đêm tĩnh lặng.

    Lâm tỉnh lại cô phá hiện mình đang ở trên phòng y tế, có Tịnh Ngôn và Lạc Yên đang ngồi ở hai bên cuối giường nhìn cô. Có cả cô Thảo bên y tế nữa, thấy Lâm tỉnh dậy Lạc Yên mới thở dài, đưa cho cô một ly trà đường. Thở dài nói.

    "Chỉ là thi học sinh giỏi thôi mà, không thi năm này thì thi năm khác có cần phải bán mạng như vậy không?"

    "Nghe bà xỉu cái tui với ông nội này bỏ học chạy qua xem bà luôn nè."

    "May mà cô giáo chỉ nói bà bị hạ đường huyết thôi đó, chịu khó nghỉ ngơi ăn, uống vào nhe."

    "Ừ, cảm ơn hai người nhe, tại sáng dậy trễ quên ăn sáng." Lâm cười gãi đầu nói.

    "Thế không xỉu tao mới lạ đó, ăn bánh đi, nghỉ ở đây đi xíu học xong tụi tui qua với bà." Lạc Yên đưa cô một ổ bánh mỳ rồi kéo tay, Tịnh Ngôn rời đi.

    Lâm cắn một miếng bánh mỳ, đôi mắt cô nhìn theo bóng dáng đang đi xa dần của hai người họ trong lòng cô bất chợt lóe lên một ý nghĩ hai người họ mới thực sự xứng đôi. Ý nghĩ thoáng qua nhất thời nhưng cũng khiến cô mang vẻ mặt u ám cả buổi chiều. Tối đến cô cùng mẹ tách vỏ hột điều, cô muốn hỏi xin mẹ nhưng lại thôi, cô biết nếu mình xin thì mẹ sẽ tìm mọi cách lo cho cô, nhưng cô lại không muốn làm như vậy. Từ khi gia đình họ chuyển về cái huyện nhỏ này, chi tiêu trong nhà đều phải dè sẻn, cha mẹ đi làm cả ngày mới mong lo đủ bữa ăn chưa kể tới tiền học phí của anh em cô nữa. Càng nghĩ cô càng thấy thương ba mẹ, cô muốn mình lớn thật nhanh để đi kiếm tiền, cô không muốn sống trong cảm giác sợ hãi yếu thế vì cái nghèo cái khổ.

    "Mẹ ơi, tuần sau con thi học sinh giỏi tỉnh môn toán, anh Ngôn và Yên cũng thi hóa, con không mượn máy tính của họ được nữa." Lời không muốn nói nhưng cuối cùng cô vẫn phải nói ra.

    "À ừ, để mẹ tính, anh bay cũng học cao rồi, ừ để mẹ tính." Mẹ nói xong thì trầm ngâm im lặng tách hột điều.

    Lâm cũng im lặng ngồi bên mẹ, hai mẹ con cả tối không nói thêm gì với nhau. Lâm làm một lúc thì lên phòng học bài, cô không biết lúc cô vừa đi lên lầu mẹ cô ở dưới nhà cũng vừa làm vừa nhẹ lau nước mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2021
  5. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau nhưng thường lệ anh em Lâm đều đi đến trường, trên suốt đoạn đường đi cô luôn cảm thấy hối hận về những lời tối qua đã nói với mẹ. Thể diện thì có gì quan trọng chứ, nhà mình không có điều kiện thì làm sao phải cố gắng hơn thua với người khác mà làm khổ bố mẹ mình. Nếu như hôm qua cô thẳng thắn thừa nhận bản thân thật sự không có tiền mua máy tính, thì cùng lắm mọi người chỉ cười chê cô một lúc đó thôi. Còn hơn là cô nói dối trước mặt mọi người sau đó về nhà xin xỏ mẹ mình. Cô làm sao mà không biết tình hình kinh tế của nhà mình chứ, chắc là cô bị ma nhập rồi nên lúc đó trước lớp cô mới dám lớn gan nói dối như vậy.

    Lâm đi vào lớp, tấm biển lớp màu xanh chữ trắng ghi rõ hàng chữ ' Lớp 8A2', đúng lúc khi cô vừa bước vào thì tuột định rơi xuống ngay vào đầu cô. Do tấm bảng nhỏ này được làm bằng sắt, lại có bốn góc nhọn nên khi nó rơi trúng đầu cô, đã làm đầu cô bị thương chảy máu. Lâm ôm đầu ngồi dưới đất, máu từ khe bàn tay cô chảy ra khiến các bạn xung quanh hoảng sợ. Lạc Yên ở đằng xa trông thấy thì vội vã chạy lại, len qua đám đông đang vây quanh cô, dẫn cô lên phòng y tế. Lâm ngồi bất động để cho cô Thảo bên y tế, sát trùng và cầm máu, Lạc Yên nắm chặt tay cô thầm trách.

    "Ta nói, sao số bà nó xui quá vậy, qua mới xỉu cái độp nay đã bị đồ rơi bể đầu."

    "Bộ ra đường không có coi ngày à?"

    "Tui cũng không biết nữa bà, bởi ta nói nghèo nó hay xui lắm." Lâm thở dài nói.

    "Ừa chưa chết là may, cò ở đó mà nghèo với không nghèo."

    "Xíu về trước khi vô cổng nhà đốt phong long đi, nhảy qua nhảy lại ba lần rồi hãy vô nhà." Lạc Yên hài hước nói.

    "Chi vậy má, làm như đuổi tà vậy?"

    "Bà học ở đâu cái bài này vậy?" Lâm cười nghi ngờ hỏi lại.

    "Ha ha, tao thấy của mấy bà bán cá ngoài chợ ấy, mấy bả lâu lâu lại đốt giấy quơ quơ trên đồ, rồi bỏ xuống đất nhảy qua nhảy lại á."

    "Làm vậy nghe bảo đuổi xui xẻo, bán được hàng á." Lạc Yên nói rồi đẩy nhẹ giọng kính làm ra vẻ mình trí thức.

    "Ha ha, bà nói như đúng rồi vậy á, người ta bán hàng ế mới làm thôi, chư tui đâu có ế đâu à?"

    "Ha ha.."

    "..."

    Lâm trở về từ phòng y tế, cô vào chỗ ngồi, chuẩn bị học, thầy cô thấy cô bị thương thì hỏi thăm cô, còn bạn bè chung lớp lại không một ai quan tâm đến cô. Giờ ra chơi Lâm thường cùng Lạc Yên và Tịnh Ngôn đi đến thư viện vừa đọc sách vừa thảo luận các vấn đề trên trời dưới đất. Quan trọng hơn là cô không muốn chịu thêm ánh mắt khó ở từ các bạn, cô thầm nghĩ khi có cô ở đó mọi người nhất định sẽ không được vui vẻ, không dám nói chuyện hết mình, nên cô đi nơi khác vừa tránh để họ thêm ghét cô vừa để bản thân cô có thêm thời gian thoải mái.

    Tan học, Lâm lại đi về một mình trên chiếc xe đạp cũ, tuy nói là nhà Tịnh Ngôn ở gần nhà cô nhưng anh ấy rất ít khi về đó, từ khi ba mẹ anh ấy ly hôn anh ấy đều sống tại một căn nhà nhỏ đầu làng cùng với ông bà nội. Mẹ anh thì đã bỏ theo người, còn ba anh thì cũng tha hương cầu thực, Ngôn lại là con một ba mẹ đã ly hôn, cả hai người đều rời đi, anh cũng không muốn ở một mình nên đã dọn về cùng sống với ông bà nội. Tháng bảy năm ngoái ông nội của anh cũng đã qua đời, giờ anh chỉ còn duy nhất bà nội mà thôi. Lâm thương anh lắm, anh là một người con người cháu rất hiếu thảo, chính vì thế mà cô càng ngày càng yêu thêm tính cách và con người lạc quan của chàng trai này.

    Lâm về nhà, học xong rồi dọn dẹp nấu nướng, cô đã nghĩ xong những gì bản thân muốn nói với mẹ. Cô sẽ nói với bà cô không cần máy tính nữa, cô sẽ luyện tập thêm phần tính nhẩm.. Lâm còn đang suy nghĩ, thì ba mẹ cô đã đi làm trở về, hôm nay bố mẹ về sớm hơn thường ngày, vừa vào đến nhà bố cô đã hớn hở, lấy từ trong cái túi vải ra hai cái máy tính mới toanh, đưa cho cô vào nói.

    "Con gái cưng, coi bố mua cho con cái gì nè?"

    "A là máy tính." Lâm hớn hở kêu lên.

    "Đời mới nhất đó, mới ra là tao hốt liền hai cái, hai anh em, mỗi đứa một cái." Ba Lâm hài hước nói.

    "Ừ, tui không nói, chắc ông biết đường mua à?" Mẹ Lâm xen lời, chọc ghẹo.

    "Ờ thì, cái bà này lúc nào cũng bắt bẻ người ta." Ba Lâm cười lèm bèm nói.

    "Thích bắt bẻ đó, ông coi ông đó, già hai thứ tóc rồi còn bày đặt người ta."

    "Có tin tui đá ông một phát bay ra bụi chuối nhà bà Ba Dẹo luôn không?" Mẹ Lâm vui vẻ nói.

    "..."

    Lâm Nhìn ba mẹ vui vẻ bỗng thấy nhẹ nhõng ở trong lòng. Cô nhìn theo bóng dáng hai người đang cãi yêu, mắng thương đi xuống bếp, tay cô cầm chiếc máy tính mà lệ đã rưng rưng, cô lau vội nước mắt, chạy lên phòng cất máy tính. Sau đó xuống nhà dọn cơm cho bố mẹ, anh trai cô cũng vừa đi câu cá về, em trai thì cũng mới từ trên phòng đi xuống. Cả nhà cùng nhau ăn cơm trò chuyện, tuy chỉ nói dăm ba chuyện cỏn con thường ngày nhưng mà từ tận sâu nơi đáy lòng mình Lâm lại cảm thấy rất vui rất hạnh phúc. Cô ước cả nhà mình sẽ mãi mãi được hạnh phúc như lúc này.

    * * *

    Cô lần nữa nhìn vào gương khẽ mỉn cười, cô bước ra từ nhà tắm. Cô đi lên phòng lấy kết quả thi của mình vui vẻ đem xuống khoe với bố mẹ, kèm thêm đó là, giấy báo học bổng của một trường chuyên tỉnh. Tuy hơi xa nhà nhưng vì có học bổng tài trợ toàn phần cho 3 năm học cấp ba nên học phí cũng không phải lo chỉ cần lo các chi phí phụ trợ. Bố mẹ cô thấy giấy báo kết quả của cô thì vui lắm, mẹ ôm trầm lấy cô còn bố cô thì cũng dập điếu thuốc, vui vẻ cầm tờ giấy báo điểm trên tay coi hết lần này tới lần khác. Lâm thấy ba mẹ vui vẻ, cô liền mỉn cười hạnh phúc.

    Cô lấy từ trong túi áo ra một bọc giấy nhỏ. Cô từ từ mở tờ giấy ra, trong đó là một đôi nhẫn cưới, phải để mua máy tính cho anh em cô bố mẹ cô đã đem cầm đôi nhẫn cưới. Hôm đó khi bố đưa máy tính cho cô thì cô đã biết chuyện mà bố mẹ đã làm vì cô. Nhân cuộc thi viết của báo hoa học trò số báo viết về tình cảm gia đình cô đã ra tiệm net, trên huyện để giử bài dự thi. Kết quả bài đó đã được đăng lên báo, một mạnh thường quân sau khi biết truyện thì đã đến tận trường tìm cô, giúp cô chuộc lại nhẫn cưới cho bố mẹ. Còn hứa sẽ, giúp lo học phí cho cô, chỉ là sau này cô lớn rồi phải đến làm ở công ty của ông ấy.

    Lâm không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, tuy nhiên cô không nói với bố mẹ về điều này mà chỉ nói mình dùng tiền đi thi học sinh giỏi và tiền thưởng khuyến học và tiết kiệm để chuộc lại nhẫn. Bố mẹ cô kông tin lắm nhưng thấy Lâm trân thành trả lời thì cũng nửa ngờ nửa tin nhận lại đôi nhẫn. Cả nhà ba người cứ thế ôm lấy nhau mà khóc.
     
  6. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm an ủi cha mẹ sau đó quay về phòng, cô bật chiếc đèn nhỏ trên bàn học, lặng lẽ ngồi trên bàn viết nhật ký. Cô nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp khi mình còn ở thành phố, nhớ lại từng giọt mồ hôi, nước mắt của cha mẹ khi gia đình cô gặp biến cố. Cô nhận ra cha mẹ cô yêu thương cô biết dường nào trong khi cô thì thật là bất hiếu, hồi cô mới chuyển về quê sống cô luôn trách móc cha mẹ mình, thậm trí cô còn từng thử bỏ nhà gia đi. Làm cho cha mẹ cô chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm cô, Lâm cứ nghĩ sau khi cô quay trở về nhất định sẽ bị cha mẹ đánh cho một trận nhớ đời, kết quả là khi họ vừa tìm thấy cô ở trong một cái kho hàng cũ thì buông bỏ tất cả kích động chạy đến ôm lấy, cô miệng còn không ngừng xin lôi.

    Từ giây phút đó trở đi, Lâm không bao giờ cho phép bản thân mình làm tổn thương cha mẹ thêm một lần nào nữa. Cũng do tính tình trẻ con, nông nỗi của cô, mà khiến cha mẹ cô nhiều lần vì cô mà bất an lo lắng. Lâm biết cha mẹ cô rất thương cô, cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, nên cô không dám lơ là việc họ tập. Cô thầm nghĩ học ở đâu cũng vậy thôi, chỉ cần còn được đi học, còn được ở gần bố mẹ, mỗi ngày đi học về đều có thể xà vào lòng mẹ, gọi một tiếng cha, lại nghe được tiếng cha mẹ đáp lời, như thế cũng đã đủ mãn nguyện hạnh phúc đối với cô rồi.

    Lâm vừa viết vừa rơi nước mắt, nước mắt nhẹ rơi là nhòe đi trang nhật ký. Thật ra không phải bố mẹ dấu cô đâu, hay anh Ngôn không nói cho cô biết mà, là bản thân cô từ sớm đã biết được chuyện này qua lời bà nội anh Ngôn từ trước khi anh ấy thi rồi. Bà nội nói, chỉ cần anh ấy thi đậu bố mẹ anh sẽ sắp xếp cho anh lên thành phố đi học. Lúc đó bà đã từng đánh tiếng với cô, xem cô có muốn đi cùng anh không, nhưng cô đã từ chối cô hiểu hoàn cảnh nhà mình hơn bất kỳ ai trong số họ. Cô cũng biết mình ở vị trí nào và nên làm thế nào để không cản bước chân anh.

    Cô rơi vào trầm tư, ánh mắt cô mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đợt gió lạnh nhè nhẹ thổi vào mặt hòa vào cùng nước mắt khiến tâm trí cô trở nên bay bổng. Cô thoáng nghĩ, dù sao anh cũng sắp phải đi xa nơi này rồi, không biết bao giờ họ mới gặp lại nhau. Tình cảm cô dành cho anh cô không muốn tiếp tục đem nó chôn vùi nơi đáy con tim nữa, nếu biết không thể có ngày mai thì hôm nay sao ta không sống cho trọn vẹn. Dù được hay mất thì đến cuối cùng cô cũng đã dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình. Lâm quyết định bản thân cô sẽ nói cho anh biết tấm lòng của cô dành cho anh.

    Chỉ như thế thôi, kết quả có ra sao cô cũng bằng òng chấp nhận. Có thể anh sẽ vì hai người còn trẻ tuổi mà từ chối, nhưng biết đâu anh cũng có chút tình cảm nào đó với cô thì sao? Mọi thứ đều có khả năng, Lâm một lần nữa lại mâu thuẫn với chính mình. Cô vươn tay nhẹ lau đi nước mắt, xếp lại quyển nhật ký cô bắt đầu tiếp tục giải đề toán. Kỳ thi học sinh giỏi toán cấp tỉnh cũng đã đến, cô được giải ba toàn tỉnh, được nhận giấy khen và phần thưởng. Mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, họ muốn cùng nhau tổ chức tiệc ăn mừng. Chỉ tiếc là hôm đó cô bị té xe nên không đến để tham dự được, quả thực là đáng tiếc.

    * * *

    Sau một giấc mơ dài cô lại giật mình tỉnh giấc, cô với tay lấy chiếc điện thoại, cảm ứng đời mới mở lên. Xem trừng thời gian còn sớm cô mới vươn vai, mệt mỏi đi xuống giường, cô xuống nhà bếp đã thấy mẹ cô đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Anh Long đã đi học xa ở nhà giờ chỉ còn cô bố mẹ và em trai Thiên Ngạn, Lâm nhìn xung quanh, anh trai vừa đi thành phố thì căn nhà như đã vắng vẻ hơn, như thiếu đi một cái gì đó. Cô năm nay đã học lớp 12 rồi, rất nhanh thôi cũng sẽ đi xa học, nhà lại vắng thêm một người. Lâm trở lại phòng rửa mặt đánh răng rồi xuống phụ mẹ làm bữa sáng.

    Từ ngày cô vào lớp 10 thì nhà cô cũng đã chuyển lên trên huyện để sinh sống, căn nhà nhỏ dưới quê cũng để lại cho một người bác già của nhà cô thuê, lâu lâu cô vẫn về đó chơi vài ngày. Căn nhà trên huyện này khang trang và rộng rãi hơn căn nhà ở trong vườn, nhà vừa có lầu vừa có sân, lại khá gần trường học thuận tiện cho việc đi lại. Từ lúc chuyển nhà cuộc sống của Lâm cũng có nhiều thay đổi, duy chỉ cô biết lý do thật sự của điều này. Còn mọi người trước sự phất lên bất ngờ của nhà Lâm đều cho rằng là do gia đình cô trúng số lên đời, đổi nhà chuyển trường.

    Nhưng chỉ có cô mới biết, sự cay đắng tủi nhục ngày đó của bản thân. Việc đã làm, nên làm, không nên làm cô đều đã làm rồi hiện tại thứ quan trọng nhất với cô là gia đình, là cha mẹ là hạnh phúc của anh trai, em trai, là mái nhà này, chứ không còn là thứ tình yêu xa xôi hão huyền ngày đó nữa rồi.

    * * *

    * Nhật ký việc hằng ngày- Song Lâm*

    Ngày 7 tháng 8..

    Ân Lâm, hôm nay tôi vừa gặp lại anh Ngôn anh ấy hiểu lầm tôi, tôi rất muốn giải thích, nhưng.. tôi không nói ra được. Cô đừng đến tìm anh ấy nhé, tôi chỉ muốn bình yên đi học thôi. Bài tập toán tôi đã làm rồi, cô nhớ học bài đấy nhé.

    - Trúc Lâm-

    07/08

    Nhát vừa thôi, sợ gì bố con thằng nào, có tiền là ngon à. Hiểu lầm lại hiểu lầm, muốn sống yên thân cũng không được. Tôi biết rồi, yên tâm, tôi không phá nữa đâu.

    - Ân Lâm-

    * * *

    Nếu như tôi nói với bạn, tôi không phải là tôi, trong tôi còn có một tôi khác, chúng tôi đang sống hài hòa và có thể giao tiếp với nhau qua giấy bút.. chung một thân xác, nhưng không cùng một người, không cùng mội suy nghĩ, liệu bạn có tin không?

    Có những thứ tồn tại song song vốn dĩ không đáng sợ, đôi khi còn vô hại, chỉ do bản chất con người tha hóa khiến nó biến chất theo thôi..

    Đứng sợ có tôi ở đây rồi..

    Remember me!

    - Ân/ Trúc - Lâm-
     
  7. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là ngày thứ hai cô đến lớp, khác với mọi khi cô của hôm nay đã không còn phải đạp xe đến trường nữa. Từ khi cô thi được học sinh giỏi toàn cấp năm cuối năm lớp 11 cô đã được một vị mạnh thường quân tặng cho một chiếc xe đạp điện để phục vụ việc đi lại và học tập. Hôm nay cũng là lần thứ hai cô sử dụng cái xe đạp này để đi học, nhưng ngặt một nỗi là do cô đã quen với việc đi xe, cô luôn nghĩ xe đạp điện này cũng chỉ cần bơm căng hay bánh xích không trùng là chạy thoải mái. Mà quên mất rằng đã là xe đạp điện thì phải sạc điện mới chạy được.

    Lâm vì quên mất chuyện này mà không biết phải làm sao để đến lớp. Từ khi có xe đạp điện cô đã đem cho lại chiếc xe đạp cũ cho một bé gái gia cảnh khó khăn ở gần nhà. Hiện tại xe đạp của cô đã hết điện, cô lại vừa mới cắm sạc nên lúc này không thể đi học được, Lâm càng nhìn đồng hồ trên tay càng sốt ruột. Hôm nay lại là thứ hai phải chào cờ bắt buộc phải đi sớm, hôm nay cô lại mắc áo dài cái xe này lại nặng, đạp không điện đến trường nhất định sẽ không kịp. Lâm đang căng thẳng thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.

    "Là tôi, cái này để tôi giúp cho, Trúc Lâm, cô cứ yên tâm tôi không làm cô thất vọng đâu." Ân Lâm lên tiếng.

    "Vậy trông cậy vào cô." Trúc Lâm nói xong thì hít một hơi rồi nhắm mắt lại, đến khi cô mở mắt ra bản thân cô như đã biến thành một người khác.

    Cô lấy điện thoại trong cặp ra, bấm vào nhóm chat của lớp, nhanh chóng soạn một tin nhắn giử vào với nội dung.

    [ Ân Lâm đây, xe mình bị hỏng, lớp mình có ai tiện đường qua khu XXX, thì cho mình đi nhờ xe với, cảm ơn.]

    [ Em Lâm, anh tiện đường, đi không em.] Đông Lan vừa thấy tin nhắn của cô thì trả lời.

    Lâm còn chưa kịp trả lời thì đã có rất nhiều tin nhắn khác liên tục được giử đến.

    [ Bồ hư xe hả, khu đó cũng không xa nhà tui để tui qua đón bà nha.] Bảo Yên trả lời.

    [ Ây, nay hot gril lớp mình hỏng xe, có nam thần nào xung phong khôn? ] Minh Kỳ cũng giử vào một tin nhắn.

    [Tôi, tôi có ba bích, anh em nhường tôi đi đầu.] [ ha ha] Một bạn nam tên Thành trong lớp hai hước nói.

    [..]

    [..]

    Lâm nhìn vào mà hình điện thoại, ký hiệu trên mà hình cho thấy có rất nhiều bạn đang ở trên nhóm chat của lớp đang soạn tin nhắn, hoặc xem các tin nhắn trước. Ân Lâm bất lực thở dài, vốn chỉ muốn tình một người đi ké, giờ lại biến thành cái xã đoàn bát quát, nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Rồi bây giờ ai đón cô đây, Lâm thở dài nhìn trên màn hình điện thoại đã hiện rõ ' 55+' tin nhắn giử tới ánh mắt cô cũng vì vậy mà chở nên u ám. Cô lại soạn một tin nhắn khác giử vào nhóm.

    [..]

    [..]

    [ Cảm ơn mọi ngươi đã thương em, vậy ai qua rước em đây? ]

    [..]

    [..]

    Lâm lại hỏi một câu lôi mọi người về đúng với mục đích ban đầu, chỉ là có rất nhiều bạn đang trả lời tin nhắn. Lâm trông thấy càng nóng ruột hơn còn 15 phút nữa là trường đóng cổng rồi mà giờ họ vẫn đang tranh nhau xem ai sẽ đón cô. Lâm tức đến nghiến răng.

    [..]

    [..]

    [ Ra cổng, tôi đã tới.] Thịnh Du - Đại Boss đã trả lời bạn.

    [..]

    * * *

    Tin nhắn này vừa hiện lên thành công khiến cả nhóm chat im lặng. Lâm nhìn điện thoại có chút khó tin nhẹ mắng.

    "M* tôi! Không phải chứ, sao lại là anh ta."

    Lâm mang theo nghi ngờ chạy vộ xuống lầu. Cô vừa xuống tới nơi đã thấy một chiếc mô tô màu đen bóng loáng đậu trước cửa nhà trên xe là một bạch phú soái vừa đẹp trai vừa cool ngầu đang đội cái mũ bảo hiểm to như cái nồi cơm điện chờ cô ở cổng. Thấy cô đi ra người kia liền mất kiên nhẫn gọi cô.

    "Không muốn trễ thì nhanh lên."

    "Oh, tới liền." Lâm vừa nói vừa khóa cổng chạy lại chỗ cậu ta.

    Cô chạy ra đến nơi mới phát hiện bản thân đã quên nón bảo hiểm.

    "Thôi chết, mình quên nón bảo hiểm rồi, chờ xíu mình vô lấy rồi ra liền."

    "Không cần tôi có." Thịnh Du nói xong thì lấy ra một cái mũ bảo hiểm to như cái nồi cơm điện chụp lên đầu cô.

    Thuần thục giúp cô đội lên đầu, Lâm bị cậu ta làm cho đứng hình vì bất ngờ, nhưng cũng mau chóng khôi phục. Cô ngồi lên xe phía sau cậu ta còn chưa kịp ngồi vững cậu ta đã phóng xe đi rồi. Cô bị dọa sợ ôm lấy cậu ta, dọc đường đi câu ta hết tăng ga rồi quẹo cua, mấy lần đều như cố ý muốn hất cô bay xuống đất. Lâm vừa ôm cứng ngắc cậu ta vừa không ngừng tự cầu nguyện loại trải nhiệm cảm giác mạnh này cô cũng là lần đầu trải qua. Hy vọng lần này có thể toàn mạng đến trường, Lâm ở phía sau thì sợ hãi cầu nguyện còn người đang lái xe kia thì âm thầm vui vẻ. Trong đầu cậu ta bắt đầu hiện lên một suy nghĩ hoang đường ' phải chi xe cô cứ hỏng mãi vậy có phải tốt hơn không? Mỗi ngày đều cùng nhau đi học, chẳng phải rất thú vị hay sao?'.
     
  8. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có thể nói với tốc độ chạy xe quỷ khóc thần sầu của Thịnh Du, chưa đến mười lắm phút là bọn họ đã tới trường. Từ xa tiếng máy xe ầm ầm chạy tới thu hút không ít sự chú ý của thầy cô và học sinh. Lâm thấy gần vào đến cổng trường thì nhẹ vỗ vai Thịnh Du, nói với cậu.

    "Tới trường rồi, tắt máy dắt bộ vào đi, tiếng xe của cậu ồn quá ảnh hưởng đến mọi người."

    "Được thôi, tôi tắt máy nhưng cậu phải ngồi yên trên xe để tôi dắt vào." Thịnh Du cười rồi nói với cô.

    "Có kỳ quá không, ai lại làm như vậy?" Lâm gãi đầu hỏi.

    Thịnh Du tắt máy xuống xe, nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều nói.

    "Ngồi yên đi, ban nãy cậu leo lên xe trông rất khó coi, giờ cậu muốn leo xuống trước mặt mọi người à."

    "Chân thì đã ngắn mà còn bày đặt." Thịnh Du vừa nói vừa dắt xe vào bãi.

    Đến nước này thì cô thật sự đã không còn đường để phản bác, loại xe này cô chưa từng ngồi qua bao giờ, lại mặc áo dài nên lúc lên xe có phần khó khắn. Ở đây lại đồng người đang vây xem, lỡ cô leo xuống không cẩn thận bị té thì sao, cô cũng không phải nữ hán tử như Ân Lâm, nhất định sẽ bị xấu hổ chết. Trúc Lâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình nên nghe theo lời Thịnh Du thì hơn dù sao cũng đi nhờ người ta, phải biết điều một chút.

    "Này, ngồi đấy làm gì?"

    "Đợi tôi lại bế cậu xuống à?" Thịnh Du dựng xe xong bất ngờ hỏi cô.

    "Dạ!" Lâm bị làm cho giật mình cô dạ một tiếng trong vô thức.

    Sau tinh huống này cô thực sự ngại đến không thể ngại ngùng hơn, ban nãy cậu ta hỏi bất ngờ quá làm cô tưởng là người lớn hay cha mẹ gọi nên dạ theo quán tính. Giờ thì hay rồi cả hai đứa đều thấy ngại, Lâm thật sự muốn kiếm cái hố để chui vào trốn nhưng lại không tìm thấy. Cô không hề biết vì câu ' Dạ!'này của mình mà trái tim của Thịnh Du như ta chảy, đáng yêu quá, cậu ta cảm thán trong lòng. Nữ sinh vừa đẹp vừa đáng yêu thế này, sao bây giờ cậu ta mớ gặp được. Cậu ta quay đầu đi chỗ khác cố kìm nén nụ cười, sau đó đi lại chỗ cô. Thấy cô đang loay hoay, cở nón bảo hiểm thì nở nụ cười.

    "Người đâu mà khờ khạo, cái nón cũng không biết cởi."

    Thịnh Du nói xong thì vươn tay đỡ cô xuống xe, Lâm không muốn trễ giờ nên cũng rất phối hợp với cậu ta. Đến khi cô đứng vững trên nền đất rồi mới cười trừ vỗ vỗ tay vào cái nón rồi nói.

    "Ngại quá, chưa đội bao giờ nên không biết mở."

    Thịnh Du cong miệng cười rồi giúp cô cởi nón bảo hiểm ra, còn thuận tay giúp cô sửa lại tóc đang bị rối. Lâm thấy cậu ta đối tối với mình thì có chút bất ngờ, trước giờ nào có ai thật lòng đối tốt với cô đâu. Thịnh Du nhìn cô cười rồi kéo tay cô đi ra khỏi bãi giữ xe hai người vừa đi ra đã gặp phải đám bạn họ cùng lớp mỗi đứa trên tay đều cầm một chiếc ghế nhỏ màu đỏ làm bằng nhựa. Họ thấy hai người đi ra còn nắm tay nhau thì ồ lên la hét tỏ vẻ ngưỡng mộ, này kia. Làm cô ngượng chín cả mặt, cô chỉ biết im lặng đi phía sau Thịnh Du.

    "Ê, ngon à ngon à."

    "Đầu năm đã được ăn cơm chó."

    "Đu ma, tao thấy hợp đôi dữ thần."

    "Thiệt đó, đúng quá đúng luôn."

    "Mỹ nữ xứng anh hùng."

    "..."

    Thịnh Du nắm tay cô đi xuyên qua đám bạn, cậu vào phòng ghế lấy ghế đưa cho cô. Thấy Lâm có vẻ ngại ngùng thì cậu ta xoa đầu cô rồi nói.

    "Kệ tụi nó đi, chẳng có gì đâu."

    "Ai chọc cậu, tôi tẩn chết đứa đó."

    "À cảm ơn, tẩn chết thì không cần đâu."

    "Đi trước nhe."

    Lâm xấu hổ nói, nói xong cô chạy như bay về phía nhóm người Đông Lan đang cầm ghế chờ.

    "Này này, em Lâm, sao em lại như thế, em làm anh đau tim quá." Đông Lan diễn sâu vờ ôm ngực nói.

    "Kệ cậu ấy đi, mình đi ra kia xếp hàng đi, trễ là bị phạt đó." Linh kéo tay cô cùng nhau đi về phía trước.

    "Ừ, mình biết rồi." Lâm cười tươi đáp.

    "Ui, con người ta hôm nay có mùa xuân nên nó vậy đó." Khả Khuê trêu chọc.

    "Đúng rồi, nói mới để ý hôm nay em Lâm nhà mình xinh quá đi mất." Linh vội tiếp lời.

    "Mấy bà đừng chọc tui nữa."

    "Nãy giờ mọi người cứ nhìn tui cười cười hoài làm tui ngại muốn chết."

    "Bộ mặt tui có dính cái gì à?" Lâm sờ sờ lên mặt rồi nói.

    "Ha Ha, em không biết thật à?" Đông Lan nghi ngờ hỏi.

    "Ừ, ai nói em biết đi." Lâm thành thật hỏi họ.

    "Ây, nồi xuống trước đi rồi nói." Linh nhỏ giọng nhắc.

    Nhưng họ chưa kịp ngồi ngay ngắn thì nghi thức chào cờ và hát quốc ca đã bắt đầu. Mọi người đều bỏ hết đồ đang cầm xuống ghế, tắt hết điện thoại. Ai nấy đều nghiêm trang hát quốc ca, nghi thức chào cờ kết thúc, giáo viên cho học sinh ngồi xuống rồi bắt đầu sinh hoạt phổ biến những vẫn đề gần đây cũng như dự định cho buổi lễ khai giảng chính thức của trường.. Giáo viên hăng say phát biểu, học sinh dưới này cũng hăng say bàn luận. Đông Lan hơi nghiêng người nói kẽ với Lâm đang ngồi ở phía sau.

    "Hôm nay em được hot boy của trường trở đi học."

    "Người ta không nhìn em mới lạ đó."

    "Phải rồi, nhìn bên kia đi, tụi nó cũng đang nhìn về phía này bàn tán quá trời kia." Linh nhỏ giọng nói.

    "Đi nhờ xe thôi, chắc không sao nhỉ." Lâm nhỏ giọng hỏi lại.

    "Xe cậu bị hư sao không nhắn mình sớm, mình qua đón, sát giờ học cậu mới nhắn, lúc đó mình đã vào lớp rồi." Linh thì thào.

    'Tối qua mình đi ngủ quên sạc điện cho xe. "

    " Mình cứ tửng xe còn điện nên không kiểm tra đến khi đi học mới biết. "Lâm cười khổ nói.

    " Cậu tốt số ghê, vừa cầu cứu liền có nam thần đến đón. "

    " Không biết mình có ai không? "Khả Khuê ngồi phía sau Linh cũng chồm lên nói chen vào.

    "..."

    Đang khi Lâm muốn trả lời thì có vài giáo viên đi qua, để đảm bảo buổi chào cờ thuận lợi. Trường thường cử vài giáo viện đi lên đi xuống quanh các dãy ghế của các lớp để kiểm tra xem đồng phục và tác phong của học sinh khi chào cờ. May mắn là khi nãy các cô thảo luận giáo viên vẫn đang kiểm tra ở khu trên nếu không chắc hẳn bọn họ đều bị đưa lên văn phòng lập biên bản.
     
  9. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hết giờ chào cờ, các học sinh bắt đầu chen lấn nhau đi vào phòng ghế để cất ghế. Lâm cũng vậy, cô bị đám bạn học chen đến không thế đi được, còn không biết đã có ai nhân cơ hội hỗn loạn mà sờ mông cô. Lâm sợ hãi lùi ra khỏi đám đông, cô đứng một góc cố chờ cho đám học sinh tản ra rồi mới đi cất ghế. Cũng vì đám đông hỗn loạn tại phòng ghế khiến cô bị lạc khỏi Gia Linh và Đông Lan. Trúc Lâm thầm nghĩ phải chi người ban nãy bị sờ mó là Ân Lâm nhất định cô ấy sẽ hét ầm lên rồi cố tìm cho được người đó rồi đánh cho người đó một trận, nếu thật là như thế thì mất mặt quá luôn rồi.

    "Đang nghĩ gì vậy?" Thịnh Du từ xa đi đến bất ngờ hỏi.

    "Có người sờ mông mình đang sợ đây này, đứa nào mà mất dạy.."

    Lâm còn chưa nói hết câu thì đã vội vàng nuốt lại, bình thường những câu hỏi bất ngờ như vậy đều đến từ Ân Lâm. Hiện tại cậu ta lại hỏi bất ngờ làm cô theo quán tính mà thành thật trả lời cậu ta. Lâm xấu hổ không thôi, cô còn chưa kịp giải thích gì thì cậu ta đã kéo tay cô đi. Cậu ta giằng lấy cái ghế trên tay cô, tùy tiện đưa cho một bạn nam khác rồi một mạch dẫn cô xuống căn tin mua cho cô một hộp sữa, rồi nói.

    "Sau này, việc lấy ghế và cất về cứ để tôi lo."

    "Này uống đi, đừng có sợ, có tôi đây không ai dám động tay động chân với cậu đâu." Thịnh Du mạnh mẽ nói.

    "Ờ cảm ơn." Lâm đỏ mặt trả lời.

    Thấy cô chỉ đứng ngây ra tay còn đang cầm hộp sữa, cậu cười khổ đến lấy hộp sữa cưng chiều gỡ ống hút rồi căm sẵn đưa cho cô.

    "Mấy tuổi rồi còn cần tôi hầu hạ." Cậu ta vờ như không để ý nói.

    "Ba tuổi, hơ hơ.." Cô vừa cần hợp sữa đưa lên miệng hút một hơi rồi quay lưng bỏ đi.

    Xẩu hổ chết đi mất, Ân Lâm, Ân Lâm cô đâu rồi ra xem chuyện tốt cô làm đi. Trời ơi, mới sáng sớm, tôi bị người ta thả thính rồi. Rồi rồi, để tôi giải quyết da mặt mỏng như vậy, lấy gì mà làm ăn, bị ăn hiếp là phải. Trúc Lâm nghe được tiếng Ân Lâm đáp lời thì vui vẻ nhắm mắt lại trong nháy mắt khoảng khắc khi cô lần nữa mở mắt ra cô đã hoàn toàn trở thành một người khác. Vẻ ngại ngùng ban đầu cũng biến mất thay vào đó là ánh mắt giảo hoạt, tinh nghịch. Cô cố tình đi chậm lại, đợi Thịnh Du ở phía sau đi lên, vừa thấy cậu ta đi ngang bằng mình thì vui vẻ ôm cánh tay cậu ta, không biết xấu hổ mà nói.

    "Ông thần tài, sau này phiền cậu chiếu cố con đỗ nghèo khỉ là mình nhiều một chút nhe."

    Thịnh Du vì sự nhiệt tình bất ngờ của cô mà tim đập loạn nhịp, mặt không biến sắc nhưng tai đã có chút hồng lên, cười gương nói.

    "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, sau này tôi bao nuôi cậu."

    "He he, hứa rồi nhé, nuốt lời là con chó đấy." Lâm nghịch ngợm vỗ lên mặt cậu ta rồi ba chân bốn cẳng chạy lên lầu.

    Thịnh Du đứng ngây người một lúc lâu sau đó mới sờ lên mặt mình, rồi cười một cách ngọt ngào. Sau đó mong chóng đuổi theo cô chạy lên lầu. Một cảnh ngọt ngào thế này rơi vào mắt anh lại trở nên chua chát như vậy, cô gái đó ngày nào còn lẽo đẽo theo anh nói cô thích anh, yêu anh, vậy mà giờ đây cô ấy đã vui bước bên người khác rồi. Trong lòng Tịnh Ngôn ngập tràn sự mất mát, rốt cuộc là vì lý do gì khiến cô trở nên như vậy. Trúc Lâm em thay đổi thật rồi.

    Tịnh Ngôn trong lòng buồn bã nhưng cũng không thể hiện ra mặt, anh chỉ lặng lẽ đi một mình lên cầu thang. Phía sau lưng anh chợt đưa đến một bàn tay, bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay anh. Tịnh Ngôn thoáng giật mình, anh quay người lại, nhìn cô gái trước mắt, cô gái xinh tươi trong tà áo dài thướt tha, trên tay là hai phần đồ ăn sáng, đang mỉn cười vui vẻ đưa cho anh một phần. Anh vui vẻ nhận lấy.

    "Lạc Yên, cảm ơn em."

    "Không có gì, anh là bạn trai của em mà, em lo cho anh là bình thường." Lạc Yên cười vui vẻ nói.

    "Ừ, trễ rồi em vào lớp đi." Anh gỡ bàn tay đang nắm lấy tay anh của cô ra sau đó nhẹ xoay người cô về hướng kia của cầu thang rồi nói.

    "Anh nhớ ăn nhé, em về lớp đây, ra chơi lại đến tìm anh." Lạc Yên có chút không vui nói.

    "Ừ, anh biết rồi, mau đi đi." Tịnh Ngôn nói rồi thì quay người đi.

    Lạc Yên, vừa nhìn anh rời đi thì nụ cười trên đôi môi cô cũng vụt tắt. Bao nhiêu năm rồi, hóa ra cô vẫn chỉ là người thay thế, sao cô lại phải tự dày vò mình như vậy. Vì sao à? Bản thân cô hiện tại cũng chẳng có câu trả lời, nghĩ rồi cô lặng lẽ trở về lớp học.

    Buổi học cứ thế bắt đầu, nhưng cô chủ nhiệm đã nói, cô sẽ xin thêm bàn ghế và sắp chỗ lại một lần nên việc đầu tiên khi cô vào lớp nhìn thấy chính là cảnh các bạn nam đang khiêng bàn các bạn nữ thì đang đứng ôm cặp trên bục giảng, thấy cô đi lại thì Gia Linh đứng trong đám bạn vẫy tay gọi cô.

    "Trúc Lâm, bên này."

    "Ừ, mình qua liền." Lâm nói rồi nhanh chóng xác cặp chạy lại chỗ họ.

    "Em, đi đâu thế, bọn anh tìm em nãy giờ." Đông Lan cằn nhằn.

    "À, đông người quá em ra căng tin mua khăn giấy rồi mới đi cất ghế." Cô gãi đầu nói dối.

    "Ừ, xíu cô phân tổ với chỗ ngồi lại bà tính ngồi ở đâu?" Bảo Yên khẽ hỏi.

    "Cô sắp đâu tui ngồi đó vậy." Lâm hờ hững trả lời.

    "Ê nay đi chung với soái ca cảm giác sao em?" Đông Lan cười xấu xa hỏi.

    "Sao cái gì mà sao?"

    "Không nhắc đến thì thôi nhắc đến mình còn muốn đau tim đây này.."

    Lâm còn chưa nói hết câu đã thấy bóng dáng của Thịnh Du nên ngoan ngoãn đem lời nuốt lại vào bụng. Còn đám bạn kia thấy cậu ta cũng thôi không hỏi nữa. Ai cũng biết cậu ta tính khí thất thường lại là con nhà giàu nhà có gốc giáo viện cũng phải nể gia đình cậu ta vào phần. Cậu ta cũng không phải dạng vừa không những đẹp trai mà còn học siêu giỏi, cậu ta trước giờ luôn đứng nhất toàn cấp chưa ai có thể soán ngôi cậu ta cả. Vừa đẹp trai học giỏ con nhà giàu lại biết đàn biết hát, nên từ sớm cậu ta đã thành idol của trường có luôn cả một cái FC tại trường, nam thần trong lòng nữ sinh toàn tỉnh.
     
  10. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Bài viết:
    172
    [​IMG]

    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng vậy vì cậu ta quá nổi bật nên dù là cao ngạo quậy phá như Ân Lâm, hay dịu dàng trầm tính như Trúc Lâm thì đối với cậu ta cũng có vài phần kiêng dè, không qua thân mà cũng không quá xa cách. Ân Lâm biết cậu ta có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô và Trúc Lâm ở cái trường này, nhưng cậu ta cũng chính là con dao hai lưỡi có thể hủy hoại các cô bất cứ lúc nào. Cậu ta có tài có tiếng còn cô, cô thì sao? Cô chính là kẻ bị ghét nhất trường, ngoài vẻ ngoài xinh xắn ra thì còn là một kẻ hai mặt thích bợ đỡ nịnh nọt giáo viên, là gián điệp được giáo viên cài vào lớp để quan sát thu thập thông tin. Mỗi lần cô nhớ đến những điều này cô đều cảm thán trong lòng.

    Đám bạn học này, tài văn chương và suy luận của các người cũng quá hay qua logic rồi đó. Bằng cái cốt truyện của mấy người bịa ra về tôi, tôi có thể viết được mấy trăm chương tiểu thuyết. Lâm lắc đầu thở dài, người như Thịnh Du cô vẫn là không nên đắc tội, còn với Tịnh Ngôn, anh ta là quá khứ của Trúc Lâm cô cũng sẽ không đụng tới anh ta, hy vọng anh ta cũng để cho Trúc Lâm được yên bình. Dù sao hiện tại anh ta cũng có Lạc Yên rồi, bọn họ cũng rất hạnh phúc Trúc Lâm cũng mừng thay cho họ, cô cũng nên vì Trúc Lâm vì đại cục mà giữ khoảng cách với anh ta.

    "Ân Lâm, qua đây."

    "Dạ, mẹ gọi.." Cô bị gọi bất ngờ theo quán tính trả lời nhưng mới nói được nửa câu thì bừng tỉnh, cô nhìn mọi người cười trừ.


    "À, ai gọi mình vậy, mọi người thông cảm, mình bị bất ngờ sẽ tưởng mẹ mình gọi nên mới dạ thôi." Ân Lâm cười cười gãi đầu giải thích.

    Ha ha, cả lớp đều bật cười, cô cũng cười theo, chỉ là trong đám người có một người sớm đã cười không nổi, cô gái này, anh gọi cô mà cô lại tưởng anh là mẹ cô, Thịnh Du đen mặt vờ không để ý sờ sờ lên mũi.

    "Em Lâm, boss gọi em kìa?" Đông Lan nhịn cười nói.

    "Ờ, gọi em hả?" Cô nghi ngờ hỏi lại.

    "Chứ ai? Mau qua đó đi." Đông Lan cười đẩy cô xuống dưới bục giảng.

    Cô chỉ biết thở dài, đi đến chỗ cậu ta hỏi. "Có gì không? Ông thần tài."

    Thịnh Du không nói, chỉ lặng lẽ ném cái cặp cho cô, rồi săn tay áo đến phụ các bạn nam khác khiêng bàn ghế. Lâm ngơ ngác ôm cái cặp của cậu ta lần nữa leo lên bục giảng.

    "Này, ổng thích bà rồi đó." Gia Linh cười xấu xa.

    "Chắc không có đâu." Lâm trả lời.

    "Uầy cậu không biết chứ, cái ông này ít nói chuyện với con gái lắm, nói chi là nhờ cầm đồ dùm." Gia Linh nhỏ giọng nói.

    "Có tin đồn ổng chơi bê đê á." Đông Lan tiếp lời.

    "Ừ, bữa nghe bọn bên anti FC của ổng nói, ông không thích con gái." Bảo Yên cũng góp vui.

    "Thật không vậy? Nếu vậy ổng quen em Lâm để làm bình phong chắn gió à?" Khả Khuê lúc này mới lên tiếng.

    "Mọi người suy diễn ghê thế." Lâm cảm thán.

    "Có căn cứ hết á, tại bà không biết thôi." Gia Linh ra vẻ trải đời nói.

    "Đúng rồi em, anh đây có nhiều thông tin lắm." Đông Lan khoe với mọi người.

    "Nè kể nghe coi, tui cũng hóng vụ này lâu rồi mà không ai nói gì hết." Bảo Yên hưng phấn nói.

    "Chuyện dài như tám con sông kể đến ngày mai cũng không hết."

    "Để ra chơi anh kể cho nghe." Đông Lan hất tóc làm màu nói.

    "Ok anh yêu, nhớ kể đấy nhé." Khả Khuê dẹo dẹo giả bộ yếu đuối nói.

    "Ui, thấy mà ghê, tém tém lại dùm con đi má."

    "Bộ má bể bống rồi hả, trừi ưi." Bảo Yên làm mặt xấu trả lời.

    Cả đám vì thế mà cười phá lên, Lâm từ chối cho ý kiến vì thoán nghe họ nói thôi cô cũng đoán là không phải chuyện tốt gì rồi. Hơn nữa cô cũng biết cái gì đâu mà nói, cứ im lặng lặng lẽ hóng rama từ bọn họ thôi, biết đâu lại tìm được cảm hứng sáng tác thì sao. Một lúc sau các bạn nam cũng đã xếp bàn xong, lúc này cô giáo mới từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một cái thùng giấy, trong đó có rất nhiều thăm giấy. Cô giáo chủ nhiệm đứng giữa lớp yêu cầu mỗi bạn rút một thăm, Lâm cũng thuận tay mà lấy một lá cô mở ra trong đó có số 7, cô cảm thán trong lòng, cô giáo này thật sự thích mấy trò bốc số rút thăm này ghê. Có khi nào nhà cô làm bên xổ số, hay là ghi lô đánh đề.

    Lâm càng nghĩ càng thấy tào lao nên, đành khó quá bỏ qua. Đến khi cả lớp ai nấy đều rút số xong thì cô giáo mới đến bàn bắt đầu dùng phấn viết các số ngẫu nhiên lên bàn. Viêt xong cô mới cười dịu dàng nói.

    "Các em đều bốc được số thứ tự rồi, giờ ai cầm số nào thì vào vị trí ghi số đó trên bàn mà ngồi."

    "Như vậy vừa công bằng vừa khách quan, thuận tiện cho các em kết bạn."

    Cả lớp vâng lời, lần lượt theo số vào chỗ ngồi. Một dãy bàn dài sẽ có 4 chỗ ngồi, thay vì chia ra thành bàn nhỏ tách biệt, ở lớp cô chỉ có hai hàng bàn liền với ghế. Mỗi bàn có 4 chỗ ngồi, Lâm theo số thứ tự ngồi bàn thứ hai tính từ cửa lớn của lớp đếm xuống. Bên trái cô là số 5 bên phải cô là số 9, ngoài cùng, ngoài cùng không có số. Vậy là bàn này chỉ ngồi ba người ưu dãi quá cao rồi đó Lâm thầm nghĩ. Cô còn đang vui vẻ cho đến khi, số 5 và số 9 xuất hiện. Không phải chứ, ông trời ơi, có phải ông đang muốn trêu đùa con đúng không. Bên trái là Tịnh Ngôn người yêu cũ, bên phải là Thịnh Du ông thần tài. Hai đại mỹ nam của lớp đều chung một bàn với con, đãi ngộ tốt như vậy con có thể không nhận được không? Lâm trong lòng bắt đầu gào thét.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...