


Tác phẩm: Nghiên mực cạn - Ôm trọn giang sơn trong mắt người
Tác giả: Vũ Xương
Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, cổ đại, SE
Chương 1: Tuyết đang rơi, người đứng ngắm.
"Ngày nàng rời đi, tuyết chợt lạnh, đêm thật dài, ngày lê thê không dứt.. Vậy mà chớp mắt đã ba thu, cây đào ngoài hiên đã chết, cái gì cũng không nhớ nữa.."
Gia Chính năm thứ tám. Thiên hạ một mảnh thái bình.
Gia đình Quận quốc công gầy dựng sản nghiệp ba đời, hiện giờ có thể nói là giàu có nhất nhì kinh thành. Quận quốc công có độc nhất một hài tử trở thành mộng xuân của hàng vạn thiếu nữ.
Quận Lăng thiếu gia tài hoa, phong nhã, con người tốt, gia cảnh tốt, cái gì cũng tốt.. Có điều hắn cũng thật nhã, rất dễ bị nhờn, sức khỏe cũng không được tốt lắm luôn ở trong phủ, ra ngoài sợ dính phong hàn, quốc công phủ lại loạn lên.
Hắn năm nay chính xác là mười ba tuổi, chỉ là một nam hài, không hiểu đám nữ nhân mơ tưởng cái gì. Gia đinh trong phủ nói muốn tìm Quận thiếu gia cứ đến thư phòng là được.
Bảy năm sau, tháng chạp âm lịch, tuyết đã ngừng rơi, mai đào ngoài vườn nở nhiều, cánh hoa rơi ngoài hiên không ít. Tôi để cửa sau mở, thuận tiện ngắm hoa đào. Trên mình khoác áo trùng gấm dày, tay cầm bút lông, tư lự điều gì đó, giọt mực rơi xuống loang ra tờ giấy trắng đành phải bỏ đi. Tuyết chưa tan hết, trời vẫn còn lạnh..
Cộc, cộc, cộc! Có tiếng gõ cửa, tôi không đáp. Từ ngoài ló vào gương mặt của hài nữ dễ thương, nét cười mím chi, hai má cùng cái mũi ửng hồng vì lạnh. Hài nữ hớn hở chạy lại, không quên khép cửa, khoanh chân ngồi lên đệm vuông trước bàn, chìa ra trước mặt tôi túi vải nhỏ màu đỏ thêu chữ An, cười tươi. "Cửu cửu, năm mới an hảo."
Tôi khó hiểu nhận lấy.
Hài nữ lại chìa hai tay ra "Quà mừng tuổi của Lưu Nhi đâu?"
Cất túi vải vào trong ngực áo tôi mới đáp: "Còn năm ngày nữa mới tới Nguyên Đán, con đòi quà mừng tuổi có phải hơi sớm rồi không?"
Hài nữ bĩu môi, cúi thấp mặt. "Ngày mai con cùng mẹ về Giang Châu, không thể cùng người đón giao thừa. Hức."
Mếu được một cái A Lưu cười tươi, kéo lấy nghiên mực trên bàn. "Để con giúp người mài mực."
A Lưu mài được một lúc, lấy từ hộp ra cây bút mình ưng nhất, chấm mực vẽ lên mu bàn tay hình cánh bướm, hình hoa lan, không đẹp lắm, nhưng mà rất để tâm. Tôi từng khuyên nhiều lần rằng như vậy rất bẩn nhưng cũng không ngăn được cái sở thích của nha đầu.
Tôi vốn dĩ không phải cửu cửu của A Lưu, là vì rất giống cửu cửu của nó nên mới được gọi như vậy. Dần dần cũng quen. Cha A Lưu là bằng hữu của phụ thân, quan tứ phẩm trong triều. A Lưu hay chạy qua phủ chơi, giúp tôi mài mực, ngồi rèn chữ chung, nói thẳng ra là vẽ vời bậy bạ. Cũng phải nói nha đầu này rất có năng khiếu nhưng cách suy nghĩ vẫn còn trẻ con quá.
A Lưu thường nài nỉ tôi có thể vẽ lên tay nó được không, cái gì cũng được, chỉ cần như vậy sẽ rất mãn nguyện. Ai lại đi có sở thích quái dị như vậy. Tôi chưa bao giờ đồng ý, không phải vì tự cao về tài năng của mình.. cũng không biết là vì sao nữa.
A Lưu mãi mê nghịch ngợm với cây bút trong tay, không quên mài mực. Lại chạy ra lùa lũ chim nhỏ đậu trên giả sơn, thích thú. Lựa vài cành đào đẹp rũ tuyết đi, cắm vào lọ hoa trong phòng.
Nghịch một hồi, mực dính đầy tay, A Lưu đưa cho tôi tờ giấy lem nhem, hỏi: "Cửu cửu, Lưu Nhi vẽ có đẹp không? Là người đó."
Tôi cầm lấy bằng ba ngón tay, quan sát. Đường nét không tệ, ra hình người ngồi nghiêng, phía trước có bàn để giấy viết, tay cầm bút lông. Có điều.. Đây là cái gì? Tại sao từ đầu lại chỉa ra năm, sáu cành hoa. Nhìn ra phía ngoài đúng là có một gốc đào lớn. Hợp lý, nhưng không hợp lý chút nào. A Lưu vẫn chực chờ câu trả lời của tôi, hai mắt sáng lên, mong ngóng được khen.
"Ta không có quà mừng tuổi cho con. Nếu thích cây bút đó vậy thì ta tặng con."
A Lưu bật dậy vẻ không tin. "Thật, thật sao? Nhưng cây bút với nghiên mực kia là một bộ. Người cho Lưu Nhi.."
Tôi đáp nhạt: "Không sao. Cứ nhận."
"Vậy thì Lưu Nhi không khách khí nữa. Đa tạ cửu cửu!"
A Lưu vui vẻ chạy ra ngoài nghịch tuyết, lăn qua lăn lại, nặn người tuyết, ném cầu. Lâu lâu ngó vào nhìn tôi, hai tay đập đập vào hông, thấy không có hồi đáp rồi lại chạy ra chơi tiếp. Viết được vài chữ tôi không an tâm được bước ra kéo A Lưu vào, nhắc nhở vài câu.
Mặt nha đầu đỏ hơn, hắt xì vài cái, lấy tay xoa xoa mũi để nhịn xuống, mực nhem đầy, tiếc nuối nhìn người tuyết nặn dở phía ngoài.. Tôi đặt cái khăn tay dính đầy mực qua bên, nói với A Lưu: "Mài nhiều như vậy, ta xài không hết đâu."
Nha đầu cười hì hì. "Mài nhiều một chút để ngày mai, ngày mốt cửu cửu xài luôn.. Cửu cửu.. Có thể vẽ cho Lưu Nhi được không? Một bức thôi." Hai mắt A Lưu sáng lên như sao.
Tôi tránh đi, đáp: "Hay là đợi khi com quay lại đi. Hết lạnh, tay sẽ đỡ run hơn."
A Lưu gật đầu lia lịa "Cửu cửu hứa rồi đó." Rồi chạy ra cửa thế là rời đi.
Mùa xuân năm nay thật lạnh, lạnh hơn rất nhiều mùa đông trước đó.
Trong phủ nhộn nhịp, đông vui, tiếng người không ngớt. Tôi đứng trước cửa sau nhìn ra gốc đào phía ngoài, hít từng hơi lạnh lẽo. Trên tay cầm cuốn sách dày run run, rơi mất từ lúc nào. Gốc mai già phía tả đang rụng dần dần. Gốc đào nhỏ phía hữu có dải lụa đỏ mà A Lưu cột vào không lâu trước. Phía trên có viết chữ gì đó, xấu quá nhìn không ra, hiện giờ đã nhòe không ít. Nhà đầu cột xong, ngắm nghía rất lâu, còn vỗ tay tự thưởng khiến tôi không khỏi bật cười.
Mỗi năm nha đầu sẽ chạy đến chỗ tôi, kéo ra ngoài chơi, thả hoa đăng, ăn kẹo hồ lô, bánh hoa quế, đổi lại là quỳ ba canh giờ trên đất lạnh. Năm nay thì không.
Mỗi tháng A Lưu đều gửi thư đến hỏi thăm cửu cửu của nó, có những tháng gửi đến năm, sáu bức. Nha đầu tả cảnh ở Giang Châu, non nước yên bình, không có nhộn nhịp như kinh thành, cũng không có công tử, tiểu thư thế gia này nọ. Ngược lại có rất nhiều đồ ăn ngon, nhiều nơi để chạy chơi, không bị quản thúc. Cửu cửu biết không ở chợ có thúc thúc mặt mày dữ tợn, nhiều lúc đi ngang qua cứ tưởng con dao trên tay thúc ấy sắp bay vào mặt mình vậy, đáng sợ lắm. Nhưng mà thật ra thúc ấy vui tính lắm, kể rất nhiều chuyện thủy quái, sơn tặc, mỹ nữ Kinh Châu, tiểu cô nương trong thanh lâu..
Thanh lâu? A Lưu mới mười một tuổi.
Gia gia Lưu Nhi rất hiền, biết rất nhiều giai thoại trong nhân gian, con sẽ từ từ kể cho người nghe; không giống như phụ thân, rất ư trọng nam khinh nữ. Ở đây có phường thêu Tuế Xuân rất đẹp, Lưu Nhi có nhờ họ may cho cửu cửu một bộ, đã nhờ người gửi đến, cửu cửu thử xem có vừa không.
Cửu cửu năm nay đã hai mươi mốt rồi nhỉ. Tiểu tử nhà huyện quan mới mười sáu đã có hơn bốn vợ rồi. Cửu cửu mau tìm thê tử, kêu nàng sinh nhiều con một chút. Tiểu hài dễ thương ta muốn ôm, ôm, muốn thơm..
Hoa đào không còn nở, hoa mai đã tàn từ lâu. Những chậu hoa mẫu đơn ngoài hiên mà A Lưu rất thích cũng đã buông cánh. Hôm nào vừa mới nhú mầm phút chốc đã rơi rụng tả tơi.
Nghiên mực trong thư phòng đã cạn, sớm phải mua thỏi mực mới. Bàn tay mỗi lần buông bút dính đầy mực đen, càng ngày càng không biết cách cẩn thận. Giấy trắng trải dài trên sàn, nét chữ không còn mượt như trước, từng khúc đứt gãy. Dạo này ngủ nhiều hơn, ngồi không một chỗ cũng mệt, đứng dưới trời tuyết đổ dày không còn lạnh lắm. Gốc cây già chết một nửa, chậu mẫu đơn héo rũ trong lạnh giá, ngọn giả sơn khuất dạng, trong phòng nến bị lãnh phong dập tắt, một mảng tối tĩnh mịch.
+++
Chỉnh sửa cuối: