


Tên truyện: Ngày một tháng sáu của bạn thân tôi
Tác giả: Mazuki Leo
Link thảo luận, góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Leo
Thể loại: Truyện ngắn
Văn án: Một nửa trong đây là cuộc đời của mình, một nửa khác chỉ là hư cấu. Vậy các bạn có đoán được đâu là thật đâu là giả không? Nếu không thì đừng lo lắng, dù gì truyện cũng để cho người đọc thưởng thức mà. Xin mời các bạn đón xem câu chuyện của người bạn thân mình.
Chương 1: Người bạn thân của tôi
Đây là câu chuyện của tôi nhưng lại không phải về tôi. Đúng, đây là câu chuyện về người bạn thân của tôi và ngày tết thiếu nhi của cậu ấy..
Cậu bạn của tôi tên là Tiến, sở hữu một chiều cao 'khiêm tốn' chỉ mét tám cùng với một thân hình mảnh khảnh và một gương mặt ưa nhìn, không những thế nhà cũng giàu nữa. Vì lẽ đó mà Tiến được kha khá các bạn nữ trong trường chú ý đến, đi đến đâu cũng người xin info. Ấy vậy mà nó lại không thích con gái cho lắm, nói trắng là không muốn hẹn hò. Còn tôi thì lại là một thằng mọt sách, nghiện anime và còn xấu nữa, quả là một combo thậm tệ. Nhưng bù lại tôi có được một khả năng nhìn nhận con người và suy luận khá tốt, nên cũng không đến nỗi tệ cho lắm. Dù vậy, tôi và nó lại chung một ý định là không muốn hẹn hò. Lý do của tôi khá đơn giản, nếu hẹn hò thì tôi sẽ không còn thời gian xem anime và không có tiền sắm truyện nữa, điều đó thật tệ làm sao. Lý do của Tiến lại cực kỳ phức tạp và mập mờ, hoàn toàn tỉ lệ nghịch với điểm số của bản thân. Và bằng một thứ mà người đời hay gọi đây là 'định mệnh', tôi và Tiến đã trở thành bạn tốt của nhau. Tôi luôn đi chung với Tiến vì chẳng ai dám lại gần một đứa đã xấu lại còn là một đứa mọt sách kể cả bên cạnh nó là một người đẹp trai. Mấy lần đầu, tôi và Tiến không nói chuyện nhiều lắm, chỉ hợp tác với nhau để giúp nó tránh xa các bạn nữ và nó sẽ bao tôi đồ ăn. Nhưng dần dần, chúng tôi bắt đầu tâm sự với nhau nhiều hơn, kể cả những bí mật mà tôi luôn hứa với lòng rằng sẽ không cho ai biết cả, tôi lại sảng khoái nói ra chúng với Tiến. Không như các cặp bạn thân khác đấu đá nhau để tạo nên nhiều niềm vui, chúng tôi luôn giúp đỡ nhau và đôi lúc trọc nhau một chút cho vui, tôi khá tự tin vào khả năng nhìn người của mình vì vậy tôi tin chắc rằng đây chắc chắn là người hiểu tôi nhất. À hình như hơi lạc đề rồi thì phải, tôi nghĩ ta nên bắt đầu câu chuyện thôi.
Đó là vào một buổi chiều mùa hè, sau khi tan học, chúng tôi ngồi nghỉ tại một chiếc ghế đá trước một tòa nhà chung cư trong một khu đô thị gần nhà Tiến. Tôi đang ngồi say xưa đọc cuốn light novel (tiểu thuyết) mà mình mới mua, còn Tiến thì đi mua kem cho cả hai ăn. Sau một hồi, Tiến quay lại với hai cây kem ốc quế trên tay, một cái vị dâu và vani. Biết tôi không thích vani vì nó hơi béo, Tiến đưa tôi cây kem vị dâu. Vì không muốn làm bẩn cuốn light novel, tôi liền lấy kẹp sách ra kẹp vào trang đang đọc dở rồi đóng lại, đem cất vào trong cặp.
Nhâm nhi cây kem vị dâu mát lạnh giữa cái nóng chói chang, tôi cảm thấy thật dễ chịu, như được sống lại vậy. Sau khi ăn hết que kem ốc quế, bỗng nhiên Tiến nói.
"Ê Nam, sao ngày mai nhà trường lại cho nghỉ thế?"
Một câu hỏi ai nhìn qua cũng nghĩ nó thật bình thường. Nhưng dưới góc nhìn của tôi, đó chỉ là một câu hỏi lòng vòng thôi. Nhưng dù biết vậy, tôi vẫn trả lời nó.
"Mai là ngày mùng một tháng sáu, tết thiếu nhi ý. Cô cũng nói trên lớp rồi còn."
Tiến bỗng nhiên im lặng, thật bất bình thường, có vẻ như có việc gì đó liên quan đến ngày này rồi. Chắc tôi nên hỏi thẳng xem sao.
"Có việc gì thế?"
Tiến đang chìm trong im lặng, bỗng giật mình rồi nói.
"À không có gì đâu, chỉ là tao đang nghĩ xem mai nên đi đâu chơi thôi, do đợt nghỉ tết siêu dài kia nên tao với mày phải học cật lực rồi phải không? Nên tao muốn tận dụng ngày mai đi đâu đó chơi với mày."
"Tao thì chắc không cần học nhiều lắm đâu, còn mày thì chăm lên đi không phải thi lại là mất hè đấy."
Đúng, tôi không cần học nhiều cho lắm, dù gì trong đợt khảo sát tôi cũng đứng thứ chín của lớp. Mà tiêu chuẩn của tôi thì chỉ cần lên lớp là được. Tiến thì chắc gần chót bảng của lớp, thật lòng mà nói tôi không muốn nó phải thi lại lắm vì nếu không mùa hè của tôi sẽ mất đi một nửa niềm vui rồi. Thế nhưng vấn đề không phải ở đó.
"Nhưng tao hỏi lại lần nữa. Có chuyện gì với ngày mai à?"
Đúng, vấn đề không nằm ở đó. Chắc chắc vẫn còn một ẩn khuất nào đó. Tiến im lặng một hồi rồi nói.
"Mày có muốn nghe chuyện của tao không?"
Tiến hỏi với một vẻ mặt nghiêm túc. Tôi đáp.
"Mới hít cần hay gì thế? Tao với mày làm bạn bao lâu rồi? Cứ bắn hết ra đi."
Tiến nhìn xuống chân của mình rồi kể.
"Nhà tao.. Phải nói sao nhỉ? À, nhà tao không thích ngày mùng một tháng sáu cho lắm."
"Vì sao?"
"Nhà tao bảo là vì nó tốn kém cũng như thời gian, tiền bạc và công sức. Không những thế để trẻ con đi gặp mặt một đám người lạ rất nguy hiểm."
Chà, ai ngờ lại tìm được người đồng quan điểm ở đây cơ chứ.
"Thế nhưng đó là họ nói."
Tiến bắt đầu có vài nét khó chịu trên khuôn mặt ưa nhìn của mình.
"Hửm?"
"Thực ra.."
"Thực ra?"
Giờ đây, vài nét khó chịu đó bắt đầu trở thành một bức tranh hoàn chỉnh, tạo nên một khuôn mặt trông có vẻ giận dữ.
"Thực ra là cậu tao đã mất vì ngày lễ này."
Sắc mặt của tôi không chút thay đổi, nhưng trong lòng thì như vừa nghe tin bộ sách yêu thích của mình bị ép ngừng xuất bản không vì một lý do gì cả. Với tất cả tâm trạng và cảm xúc đó, tôi trả lời bằng một câu hỏi.
"Hả?"
Cây kem ốc quế vị dâu của tôi vẫn tiếp tục chảy, và thời gian vẫn tiếp tục trôi. Không ai biết trước tương lai là gì, chúng ta chỉ có thể chờ đợi mà thôi.
Chỉnh sửa cuối: