Ngẫu hứng ngày giáng sinh Tác Giả: Jayce (và những giấc mơ của cô ấy) Thể loại: Truyện ngắn Đôi lời giới thiệu Hi mọi người, đáng lẽ bây giờ mình nên xách xe đạp để chạy lòng vòng nhà thờ để hít ké tí không khí giáng sinh. Nhưng thay vào đó mình lại ngồi đây viết về một câu chuyện vừa nảy ra trong đầu. Mật bí: Tất cả những hình ảnh mình sử dụng trên website này đều là hình mình vẽ trên phần mềm thiết kế vì mình nghĩ tự mình sáng tạo ra sẽ giúp mình dễ bộc lộ cảm xúc hơn. Lời cuối, chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.
Chương 1: Mối tình chóng vánh? Bấm để xem Tôi hay gọi tình đầu của mình là Tú Cầu, vì ý nghĩa chính của loài hoa này là sự lạnh lùng vô cảm và đôi khi tượng trưng cho một lời xin lỗi, sự biết ơn và chân thành.. Tôi thích thầm Tú Cầu hai năm trời, Tú Cầu biết không? Biết, và cậu ấy không quan tâm. Tú Cầu rất đào hoa, anh tỏ vẻ lịch thiệp với mọi cô gái, đi kèm với một ngoại hình ưa nhìn, ha, biết lý do vì sao mỗi lần cậu ta mang đàn ghi-ta ra đánh với đôi mắt đăm chiêu thì lại có thêm vài cô gái đắm say anh, trong đó có cả tôi. Như những bộ phim ngôn tình, tôi cực kỳ bình thường, hướng nội, mặt tròn, mũi thấp được mỗi nước da trắng do ở lì trong phòng từ ngày này sang ngày khác. Nếu bạn đoán chúng tôi sẽ trở thành người yêu với nhau thì bạn đoán đúng rồi đấy. Đó là vào giáng sinh hai năm trước, anh đứng trước mặt tôi khi tôi đang sửa lại một bức vẽ bị lệch tỉ lệ nghiêm trọng. Khung cảnh như thế nào? Vào một sáng ngày giáng sinh lạnh, gió thổi mạnh đến mức tôi phải vừa vẽ vừa lấy tay phủi lá vàng rơi từ cây cổ thụ xuống, trong sân trường không có đến lấy một học sinh nào ngoài bọn tôi, tuyệt, quá lãng mạn đi mất, quá thích hợp để tỏ tình! Về lại câu chuyện ban nãy, Tú Cầu ngồi xuống cạnh tôi, cười một cái để khiến tôi không còn tâm trí để nghĩ đến gì khác ngoài người đang ngồi trước mặt mình: - Em luôn đến sớm như vậy sao, thời tiết như này anh tưởng ai cũng muốn nằm trong chăn ấm cho đến khi không còn có thể trễ hơn được nữa. - A.. à vâng, ờm ừ.. anh cũng đến sớm mà Đến giờ chính tôi cũng khâm phục cách nói chuyện nhạt nhẽo của mình. Dường như Tú Cầu cũng chẳng biết trả lời như thế nào.. aaa tại sao ông trời sinh ra tôi lại không có tài ăn nói, chết tiệt thật. - Em.. em thích anh hả? - Hả? - À, anh hỏi thôi, hì. * * * * * * - Hì.. - Anh thấy em rất dễ thương, được làm bạn trai của em thì anh rất sẵn lòng.. nếu em đồng ý thì tối nay anh có thể đi chơi giáng sinh với người yêu mình chứ? Và tôi đã đồng ý, chính tôi cũng không ngờ tới việc một ngày nào đó Tú Cầu sẽ tỏ tình với tôi, ahahaha, có khả năng chuông báo thức sẽ reo lên vào ngay lúc ngày, nếu vậy đó chắc chắn là một giấc mơ kì lạ và hoang đường nhất! Hahaha Haha Ha.. đây không phải mơ.. tôi với chiếc đầm đỏ đang đứng trước nhà thờ đợi anh. Tôi chưa bao giờ mặc đầm, nó vướng víu và khó chịu thật sự! Nhưng vì một cuộc hẹn hò với Tú Cầu, một đêm giáng sinh để đời! Tôi nguyện mặc đầm vì anh! 18h30 quá giờ hẹn 30 phút 19h, một tiếng 20h, hai 21h.. 22h, tôi quyết định đi về. Sau đó, Tôi đã thức cả đêm để chờ tin nhắn xin lỗi của Tú Cầu, tôi tự viện lý do cho anh, anh có việc đột xuất, anh gặp tai nạn, anh vấp phải ngọn cỏ ven đường nào đó và té làm anh phải vào viện, rất rất nhiều lý do được đưa ra bởi chính tôi để biện minh để Tú Cầu không mất điểm trong mắt của chính mình! Dù lý do có vô lý như thế nào đi nữa tôi vẫn bám víu và hy vọng vào nó. Tôi là trò đùa của anh hả Tú Cầu? Tôi không ngờ anh lại để một cô gái chờ mình cả một buổi tối, hay và vì tôi không xứng đáng với sự lịch thiệp và tử tế của anh? - Lúc đó.. anh chỉ thấy em ngồi ở ghế đá cắm cúi sửa gì đó. Anh thấy khá hứng thú nên muốn ghẹo em tí thôi.. "Ghẹo" của anh đó hả Tú Cầu? Anh cho tôi hy vọng và để tôi đón giáng sinh trong sự cô đơn và một tâm trạng không thể tồi tệ hơn? Tú Cầu, sự lịch thiệp của anh là diễn hay tôi không xứng đáng nhận được nó? Tú Cầu chết tiệt! Có phải tôi là đứa con gái duy nhất bị anh đối xử như vậy nên mới không có bất kì ai lên tiếng cái tính cách trời đánh của anh? Anh đúng là kẻ không có cảm xúc, đồ vô tâm! Tú Cầu, anh.. Không phải tôi không còn gì để nói mà là tôi muốn nói ra quá nhiều, dần chúng nghẹn lại trong cổ họng và tôi trở về phòng mình biến nó thành những tiếng nấc vô nghĩa kèm theo đó là bài Last Christmas được lặp đi lặp lại như sát muối vào tim tôi.. Last Christmas I gave you my heart But the very next day, you gave it away (Em đã trao cho anh cả trái tim vào mùa giáng sinh vừa qua Nhưng chỉ vài ngày sau đó, anh mang nó bỏ đi) * * * Last Christmas I gave you my heart But the very next day, you gave it away * * * Anh ấy làm tôi vui đến mức gần như phát điên lên và làm tan nát trái tim tôi vào ngay ngày hôm sau. Tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi vì thời gian sẽ xoa dịu cho tôi, nhưng không, một năm nữa trôi qua và tôi vẫn ngồi trong căn phòng trọ cũ và nghe đi nghe lại bài Last Christmas. Lại một mùa giáng sinh nữa tới, và gần đây ngày nào tôi cũng đứng ở nơi khuất tầm nhìn để ngắm Tú Cầu đánh ghi-ta và hát bài này. Có thể tôi bị sốc đến hóa điên để có thể tiếp tục tương tư một người đối xử với mình chẳng ra một thể thống gì, thậm chí nếu bây giờ Tú Cầu tỏ tình tôi một lần nữa, tôi sẽ lại đồng ý một lần nữa, gật gật liên lục như chú chó trên ô tô. Anh khiến tôi mắc kẹt trong một nỗi đau khổ triền miên. Hai năm, tôi nghĩ về Tú Cầu, tất cả những gì về anh, kể cả cách anh rời bỏ tôi trước khi tôi có thể nói với anh rằng tôi muốn dành cả đời cho anh. Dù sao thì tôi cũng đã tìm ra cách đối phó với nỗi đau. Khi bạn bè của tôi tụ tập với nhau vào một ngày sáo rỗng như Valentine, tôi tự cho mình là một người hướng nội, FA (người cô đơn), và cười khúc khích rồi sau đó thở dài và hy vọng rằng việc này không xảy ra mãi trong suốt quãng đời còn lại. Tôi pha trò mọi lúc khi trải lòng với bạn bè trên tin nhắn. Bạn bè thúc giục tôi tỏ tình với người mình thích, bất kỳ ai mà tôi có chút cảm tình cũng được nhưng tôi luôn nói với họ rằng bạn ổn với việc "có cảm tình" thôi. Tôi ôm gối và ngủ vào ban đêm. Đôi khi, cảm giác ấm áp làm tôi gần như cảm thấy mọi thứ trở nên tốt hơn. Tôi không chọn những thứ không tốt cho tôi nữa. Những đứa bạn thân luôn nói rằng tôi quá mạnh mẽ để có một mối quan hệ yêu đương. Thật ra tôi không quá mạnh mẽ nhưng cũng không yếu đuối. Chỉ là đôi khi tôi tự hỏi tôi có thể trao được cho người ta những gì về cả vật chất và tinh thần trong một mối quan hệ. Có những tối tôi cầm gối nằm ngoài ban công ngắm trời đêm và tự xem bản thân mình có gì tốt đẹp rồi cảm thấy tự ti vì có thể mình chưa đủ tốt. Cũng vì thế tôi không dính dáng đến những cuộc tình thêm một lần nào nữa, tôi không muốn bị bỏ lại như cách tôi đã từng. Tôi sẵn sàng mở lòng với ai tôi có cảm tình nhưng vẫn dành phần nhiều thời gian cho nội tâm hỗn độn của mình. Tôi không còn muốn giải quyết những việc không xứng đáng với công sức mình bỏ ra nữa, tôi thấy ổn với vùng an toàn của mình. Tôi không sợ độc thân. Tôi không còn yêu Tú Cầu nữa, tôi chỉ tiếc cho tình cảm của mình, cho trái tim, tấm chân tình đã vỡ vụn và rơi từng mảnh nhỏ xuống trước cửa nhà thờ mà chính tôi đã giẫm lên chúng để đi về, rồi chính tôi năm nào giáng sinh cũng đến đó nhắc nhở bản thân rằng: "Mày ổn, đừng để cuộc đời mình nổi sóng vì một gã trai bất kỳ nào đó!" Và một ngày, tôi gặp một người giống như tôi.. CÒN TIẾP
Chương 2: Một kẻ như tôi. Bấm để xem Tôi gặp Nhu khi tôi tham gia vào một câu lạc bộ cầu lông trong sự động viên (à nó giống bắt ép hơn) của những đứa bạn thân của mình. Tôi không nhớ lần đầu tôi gặp Nhu là như thế nào, không để ý và không có ấn tượng gì cả, nhưng giờ ngẫm lại thì có vẻ chúng tôi đều đang sống chỉ bằng lớp da thịt bên ngoài, được định hình bằng khung xương cứng cáp bên trong. Nhu chỉ nói những gì cần nói, sẽ phản hồi lại nếu bạn bắt chuyện còn không thì có khi cả đời này bạn cũng chẳng nhận được một câu nói của Nhu. Lần đầu tôi tiếp xúc với Nhu là khi 2 chúng tôi của thi đấu giao hữu với nhau. Đương nhiên một người nằm ở nhà mười mấy năm cuộc đời và lần đầu chạm tay vào cán vợt thì khỏi đoán cũng biết kết quả. Không biết do tôi nhẹ đô quá hay là mặt cậu ấy luôn không có cảm xúc như vậy. Nhưng mà nói chung là nhục quá đi mất, tôi sẽ chuồn sớm khỏi câu lạc bộ nhàm chán này! * * * Đông lại đến, mùa yêu, mùa những cặp tình nhân ôm chặt lấy nhau, mùa ai ai cũng thi nhau tỏ tình. Công nhận lạnh thật đấy, nhưng thứ tôi cần là một cái hoodie to và dày chứ không phải một mối tình vô vị như mối tình chưa được một ngày của tôi? Haha, giờ nghĩ lại tôi lại cảm thấy biết ơn trời đất vì anh ta chỉ trêu đùa tôi, nghĩ đến việc phải cắt bớt thời gian của mình cho việc nhắn tin tỉ tê cả ngày, hay lết xác ra khỏi phòng để hẹn hò đó đây đủ để tôi phát ốm. Nhưng dù sao đi nữa tôi cũng nên quay lại nơi tôi đã lãng phí bốn tiếng thanh xuân để giờ một kẻ đầu nhiều tóc mà không biết suy nghĩ để nhắc tôi nhớ rằng tôi phải tỉnh táo, đừng để những cơn gió lạnh khiến tôi nghĩ mình cần một vòng tay. Đúng 18h hôm giáng sinh, tôi lại mặc chiếc đầm đỏ và đứng đó, tai nghe đi nghe lại bài Last Christmas - Ồ, người quen? Tôi nghe được một giọng nói trầm ấm tuy lạ mà quen, tuy nghe rồi nhưng không nhớ là từ đâu, quay qua quay lại như một con lắc đồ chơi, tôi thấy Nhu đứng bên cạnh mình. Tuyệt, một kẻ lập dị và trầm tính đang bắt chuyện với một người chẳng khác gì mình, Giáng Sinh làm ơn đừng tạo cho tôi những bất ngờ như thế này nữa, khóc mất! - Um, Nhu? - Ừ, tớ không nghĩ là cậu sẽ mặc đầm trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đặc biệt là màu đỏ, ờm, tớ lẽ tớ đã nghĩ sai về cậu, dù sao một người con gái mặc đầm thì cũng không có gì kì lạ.. - Ơ không, tớ chả mặc đầm bao giờ đâu tại.. - Đi dạo quanh nhà thờ đi. Sau đó chưa kịp để tôi phản kháng, Nhu đã đi trước và tôi vẫn không biết rằng cậu ấy có ý rủ mình đi cùng không nữa, ơ kìa càng lúc càng xa rồi. Và linh tính mách bảo tôi đuổi theo Nhu. Tôi đứng đến tai Nhu, hôm ấy cậu mặc hoodie oversize và quần jeans suông. Cách ăn mặc của bọn tôi giống nhau i đúc nhưng mà hôm nay cái đầm này lại khiến Nhu không nghĩ giống như tôi. Tôi vừa đi vừa tự hỏi Nhu dùng loại nước hoa gì nhỉ, tôi thích cái mùi thanh mát cứ lởn vởn quanh mũi vì nó làm tôi thấy dễ chịu. - Nghe gì đấy? Tôi được Nhu kéo ra khỏi những suy nghĩ dày đặc. Nhưng như vậy cũng chẳng khiến tôi hành xử được bình thường như bao người khác. Tôi ngơ ra rất lâu dù đó là một câu hỏi quá đơn giản đi. Nhu mất kiên nhẫn và lấy 1 bên tai nghe của tôi. - Last Christmas? - Ừa, đúng rồi - Tớ cũng thích bài này. Ồ, một điểm chung nữa. Nhu và tôi có vẻ nói chuyện khá hợp nhau.. nhưng mà phải chăng những chuyện trong quá khứ khiến cả hai chúng tôi đều trở nên như thế này? Công nhận Nhu nhìn rất trưởng thành, ơ khoan, cậu ấy mấy tuổi nhỉ, nãy giờ xưng cậu tớ mà phát hiện là đàn anh khối trên chắc quê hết đường về. - Cậu bao nhiêu tuổi thế? - Bằng tuổi, tớ học chuyên tin, cạnh lớp cậu. - Ơ, thật á. Sao tớ chẳng bao giờ thấy cậu nhỉ, cậu mới chuyển đến à? - Không, tớ học ở đây từ đầu cấp rồi. Thôi xong, tôi là một con người chẳng thèm quan tâm đến ai như thế sao, hay thời gian qua tôi chỉ còn biết quan tâm đến nội tâm ngày nào cũng đánh trống đùng đùng rồi bảo "Đã đến lúc mày phải suy nghĩ về cuộc đời mày". Lạy chúa tôi, quê quá đi mất. Tôi và Nhu lại im lặng và tiếp tục đi, những ký ức cũ trong tôi được chiếu lại như một bộ phim slow-motion (tua chậm) trong khung cảnh những ánh đèn neon màu sắc lung linh trong đêm. * * * nghĩ về những chuyện đó khiến tôi đau đầu. Tôi lại suy nghĩ, suy nghĩ về việc vì sao bố lại bỏ mẹ con tôi, về việc ngày ngày nào tôi cũng bị mẹ đánh cho đến khi tôi thuê trọ và ra ở riêng, đến cảnh bạn bè được ba mẹ lo cho đủ bề còn tôi thì đi làm thêm cật lực để trang trải tất cả những gì mình cần. Nghĩ về việc tôi đã tưởng rằng, sẽ có một phép màu, một người đến và yêu thương tôi và tôi bị đá không thương tiếc.. - Vào Circle K mua gì đó rồi kiếm chỗ nào vắng ngồi ăn đi. Vừa dứt lời, Nhu kéo tôi vào luôn, và tất nhiên, tôi cũng chẳng kịp phản kháng gì cả. Một điểm chung nữa, bọn tôi đều thích chocolate, thích uống Fanta, thích hãng Lays, thấy gì vừa mắt là bỏ vào ăn thử cho đã cơn tò mò, chẳng được mười phút sau, tôi và Nhu xách một đống đồ và ngồi ở một góc nhà thờ để nhậu Fanta. Hôm đó bọn tôi đã nói gì nhỉ, nhiều lắm đấy! Tôi kể về những khó khăn, nỗi khổ của mình, Nhu cũng kể lại những câu chuyện của cậu ấy. Tôi kể thì Nhu ăn, tôi ăn thì cậu kể. - Cậu có mối tình nào chưa nhỉ, Mei? - Haha, có, nhưng mà nực cười lắm! - Kể đi. - Ôi trời, vào một buổi sáng giáng sinh, khi sân trường không một bóng người. Nam thần của tớ và vô số cô gái khác đã tỏ tình với tớ, ghê chưa, tớ cũng bất ngờ thật sự! - Ồ - Anh ấy hẹn tớ đi chơi giáng sinh cùng anh ấy nhưng tối hôm đó, tớ đã mặc chiệc đầm đỏ đẹp nhất, nổi bật nhất vì buổi hẹn hò đầu đời ấy. Và tuyệt vời, tôi đã chờ anh ấy từ sáu giờ tối đến mười giờ hơn. Và hôm sau anh ấy nói gì? Cậu đoán xem? Đó là anh ta chỉ chơi đùa tớ thôi ahahhahahah - Thế cũng được gọi là một mối tình à, mà cậu hăng hái hẳn lên, tớ không biết có người bị say Fanta đấy. - Ơ vậy á? Thế thì nghiêm túc lại này.. Cảm giác được trút hết những thứ khiến mình nặng lòng ra là một cảm giác rất khó tả, nhưng lại rất tuyệt vời. Đã từ rất lâu, tôi đã tự thú nhận với bản thân mình rằng kể từ khi ngồi trong cái vỏ bọc chật chội này của trái tim, tôi đã rất buồn và quá mệt mỏi. Đôi khi, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ hạnh phúc. Dù tôi có níu kéo. Chút hy vọng cuối cùng, đôi khi tôi gần như chắc chắn rằng đó chỉ là một cách khác để thương hại bản thân, để thuyết phục bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn khi tôi biết rằng điều đó sẽ không xảy ra. Thế giới của tôi lơ lửng giữa không trung. Không có trọng lực. Tôi không rơi, tôi không thể bay lên cao. Tôi chỉ bị mắc kẹt ở một nơi không có nơi nào để đi. Nói dối bản thân, để cho bản thân một chút hy vọng có tệ không? Có tệ không khi khiến bản thân tin rằng mọi chuyện sẽ ổn khi chúng ta cảm thấy không ổn? Bởi vì nó không hồi kết và chúng tôi tiếp tục làm bản thân thất vọng. Thành thật mà nói, tôi muốn ổn, nhưng tôi không thể rũ bỏ cảm giác vô vọng này trong tôi. Hai kẻ sống nội tâm, lập dị và kì lạ trong mắt kẻ khác hóa ra lại có những nỗi đau chẳng ai gánh nổi, và họ chọn cách san sẻ cho nhau, gần nhau hơn, hiểu nhau hơn.. Tôi và Nhu ngồi lại với nhau, im lặng và ăn, mặc cho những người đi qua nhìn chúng tôi như hai kẻ điên. Tôi không biết ngày mai khi gặp lại nhau chúng tôi có còn nói chuyện với nhau như thế này không hay cậu và tôi sẽ lơ nhau rồi coi như giữa chúng tôi chưa tồn tại sự chữa lành này. Nhưng vậy thì sao, tôi chỉ muốn sống trọn giây phút này, giây phút mọi thứ được giải tỏa, giây phút bọn tôi ngồi lại một góc nhà thờ, đối lập với sự đông vui ở hướng ngược lại, tận hưởng sự bình yên nhỏ nhoi trong suốt nhiều năm qua.. .. This year, to save me from tears I'll give it to someone special * * * (Năm nay, để nước mắt em không rơi Em sẽ đưa trái tim mình cho một ai đó, thật đặc biệt) - Lời bài Last Christmas- HẾT