

Ngã rẽ của số phận
Tác giả: Hương Sad
Thể loại: Truyện ngắn
Link thảo luận góp ý[ các tác phẩm của Hương Sad]
Tác giả: Hương Sad
Thể loại: Truyện ngắn
Link thảo luận góp ý[ các tác phẩm của Hương Sad]
Chương 1.
- Em và tôi, vốn dĩ không hề thuộc về nhau. Dù cố gắng, cuối cùng cũng chỉ đổi lại là những đau thương và mất mát. Em.. hãy đi đi!
- Vì sao?
- Em còn không hiểu ư? Em là tiểu thư nhà giàu, được sinh ra và lớn lên trong gia đình gia giáo. Tôi.. chỉ là một đứa trẻ mồ côi, hay nói rõ hơn.. là tên lưu manh đầu đường xó chợ. Chuyên kiếm sống bằng nghề đâm thuê chém mướn!
Chưa bao giờ, Hạo xúc động đến vậy và cũng chưa bao giờ Hạo đau lòng vì một người con gái. Hạo đã từng nói Hạo ghét kiểu con gái nhà giàu, nhìn đời bằng màu hồng như Linh, nhưng liệu có phải ghét của nào trời trao của ấy? Linh hồn nhiên, vô tư, yêu đời. Suốt ngày bám theo Hạo thao thao bất tuyệt, dù rất đau đầu nhưng Hạo không thể phủ nhận rằng những câu chuyện Linh kể rất buồn cười lại vô lí đến khó hiểu. Tôi rất bất ngờ khi Hạo là người đưa ra lời đề nghị chia tay Linh sau một thời gian dài tốn công tốn sức tìm cách bám đuôi. Chẳng phải Hạo đang cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh cho Vy ư? Vy là thanh mai trúc mã của Hạo. Việc lợi dụng Linh trong kế hoạch ấy chẳng phải đang rất thuận lợi ư? Tôi yêu Linh nhưng cũng là anh em sinh tử của Hạo và là huynh muội kết nghĩa của Vy. Sao có thể vì một người ngoài như Linh mà phá hỏng một kế hoạch hoàn hảo đến vậy? Chỉ cần tổ chức kết hôn với Linh rồi trở thành người đứng đầu của tập đoàn Việt Minh chẳng phải mọi chuyện đã quá hoàn mỹ sao? Bố mẹ Linh cũng đang rất tin tưởng Hạo đấy thôi, cớ sao? Mặc cho Linh khóc lóc van nài, Hạo cũng quyết không đồng ý. Người ngoài nhìn vào có thể thấy Hạo vô tình nhưng tôi biết rõ rằng trái tim Hạo đang rung động vì Linh. Tôi nắm chặt tay, nếu Hạo nghĩ vậy là tốt cho Linh, để Linh bị xoáy vào vòng tròn của số phận nghiệt ngã này là một tội ác nhưng còn Vy? Vy sẽ ra sao đây? Một số tiền khổng lồ như vậy sao có thể nói kiếm trong ngay mai là có được ngay? Nhất là những kẻ không nghề nghiệp và ở dưới đáy của xã hội như chúng tôi? Khó khăn lắm mới tìm được lối thoát. Vậy mà lại từ bỏ vội vã đến thế ư? Tôi chạy vội lại đỡ Linh vì đã khóc rất nhiều rồi ngất lịm trên nền đất lạnh buốt.
- Sao cậu phải như thế? Sao cứ phải làm khổ cả hai người con gái mà cậu đều yêu quý. Mình không biết tình cảm của cậu hướng về ai nhiều hơn nhưng!
- Tôi.. không thể bỏ rơi Vy và cũng không muốn kéo Linh vào việc này!
- Đã bắt đầu tại sao lại kết thúc nhanh đến vậy. Lúc Vy hỏi cậu có thể trả lời là trái tim cậu đã thuộc về Linh và không muốn từ bỏ nữa!
- Trước khi bố mẹ Vy mất, tớ đã hứa với họ là sẽ chăm sóc và ở bên em ấy đến suốt cuộc đời. Cậu không nhớ ư? Nếu không có hai bác cưu mang thì bây giờ tớ với cậu chỉ là những thây ma trôi dạt ở ngoài nghĩa địa thôi. Cậu nên nghĩ cho Vy nhiều hơn là cho một người vốn dĩ không quen không biết gì như Linh.
Tôi hiểu những gì Hạo nói, tôi nhớ lại ngày ấy. Cái ngày mà tôi và Hạo cùng thằng Tý, Tèo, Tảo rủ nhau dựng một màn kịch và bắt cóc Linh. Rồi tôi và Hạo trở thành những anh hùng giải cứu mĩ nhân. Lúc ấy đúng ra vai diễn ấy dành cho tôi, Hạo cũng không muốn dính vào người con gái khác bởi cậu không muốn Vy phải buồn phiền hay suy nghĩ gì nhiều nhưng Linh lại phải lòng vẻ điển trai và bất cần đời của Hạo. Khi đó tôi chợt hỏi liệu đóng kịch có phải nhập tâm đến như vậy không để rồi tôi bị hớt tay trên, cơ mà biết sao được, dù sao cũng xem như đạt được mục tiêu. Thực ra đây cũng là nhiệm vụ mà anh Hùng muốn giao cho chúng tôi từ rất lâu, anh muốn trả đũa người đứng đầu Việt Minh, tức là cha của Linh, nhưng lúc ấy cả Hạo và tôi đều không muốn dính vào chuyện giang hồ. Bởi luật giang hồ chỉ có đổ máu và chém giết, chúng tôi chỉ nhận những vụ nhỏ để kiếm chút tiền sống qua ngày chứ những vụ lớn và liên quan đến ân oán và chết chóc chúng tôi thật sự không muốn lún sâu vào. Nhưng rồi ngày ấy, một tin sét đánh ngang tai khiến tôi và Hạo như chết lịm đi, Vy bị ung thư vú và cần phải có một khoản tiền rất lớn mới có thể cứu được em. Phải làm sao đây, chúng tôi phải nhảy vào cuộc chiến, lựa chọn rủi ro để có cơ hội cứu được Vy vì lúc ấy với chúng tôi không có gì là quan trọng bằng Vy, Vy là tất cả, là mặt trời và bầu trời của chúng tôi.
Last edited by a moderator: