Chương 40: Em cho phép (H+)
Quán cafe A..
"Cậu không hỏi tại sao tôi lại biết số của cậu sao?".
Yoongi mở lời, anh vắt chân tao nhã, giọng nói vô cùng trầm ấm khiến cho người nghe có thể tin tưởng tuyệt đối. Phong thái của anh cũng không phải ở mức bình thường. Đó chính là lí do vì sao mà dù quan hệ của hai công ty không tốt nhưng Taehyung vẫn hoàn toàn tin ở anh.
Jungkook rời mắt khỏi người đối diện, nhấp ly cafe sữa ngọt dịu, tinh thần trở lên thoải mái hơn. Cậu nở nụ cười nhẹ.
"Việc biết được số điện thoại của một ai đó đối với tầm của anh chẳng phải là một việc quá dễ dàng hay sao. Anh có việc gì, tại sao lại muốn gặp tôi?"
"Thật ra thì.. Tôi gặp riêng cậu như thế này là muốn đưa ra một lời đề nghị!"
Nhìn gương mặt bỗng chốc sáng lên của Yoongi khiến Jungkook trở lên bối rối. Anh muốn đề nghị chuyện gì mà tâm trạng lại trở lên tốt như thế? Nhưng nếu chuyện này liên quan đến Taehyung thì chắc chắn cậu sẽ không nhận lời.
"Nếu như đề nghị của anh liên quan đến việc riêng thì xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý!"
Nghe câu nói đầy dứt khoát của cậu, Yoongi mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu. Với cậu, anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Anh nhận thấy rằng cậu nhưng đứa em trai của mình vậy. Có lẽ đó chính là lí do mà hết lần này đến lần khác người xuất hiện luôn là anh.
"Không phải là việc riêng mà tôi muốn đề nghị với cậu về công việc."
"Công việc?" - Jungkook mở to mắt.
Yoongi nhanh chóng lấy ra từ trong cặp một tập tài liệu mỏng, đặt trước mặt cậu. Giọng anh có vẻ rất vui dù là chưa nghe được sự chấp nhận từ cậu. Jungkook lật từng trang đọc một cách rất cẩn thận.
"Đây.. Đây chẳng phải là kế hoạch mở rộng thị trường sang Việt Nam sao?"
Thái độ và câu hỏi của Jungkook làm Yoongi khá ngạc nhiên: "Cậu biết về nó?"
"Tôi đã được nghe chủ tịch Kim và Taehyung nói về nó. Nhưng anh muốn đề nghị tôi làm việc gì vậy?"
Thấy Jungkook có phần háo hức, Yoongi càng tăng thêm sự tự tin, anh lấy lại tài liệu và mở đến trang gần cuối.
"Tôi cần một nhà thiết kế mà theo tôi biết được cậu vẽ rất giỏi. Công việc không quá khó, đó là tạo ra bìa mẫu cho sản phẩm. Nếu như sản phẩm có các chi tiết khác nhau thì sẽ thu hút được nhiều người hơn. Còn về tiền công thì cậu yên tâm. Tôi chưa bao giờ để cho những người giúp tôi phải chịu thiệt thòi cả."
Anh lấy cây bút, nhanh chóng chuyển hợp đồng về phía cậu, vui mừng.
"Đây là hợp đồng nếu cậu đồng ý hãy ký vào và liên hệ với tôi bằng số điện thoại này. Thì ra cậu đã biết về kế hoạch mở rộng thị trường sang Việt Nam. Hi vọng sẽ sớm được nghe phản hồi từ cậu."
Yoongi vừa đứng dậy, Jungkook đã nhanh chóng giữ lấy tay áo anh: "Đúng. Đây là cơ hội của cậu. Nếu như không nắm bắt thì sẽ rất khó có thể có thêm cơ hội lần thứ hai. Kim Taehyung không phải là người dễ đối phó. Nếu như có Yoongi đứng sau thì có lẽ là cơ hội có một không hai."
"Giám đốc Min! Không cần thời gian nữa đâu, tôi đã suy nghĩ xong rồi. Tôi sẽ làm! Một lời đề nghị đầy hấp dẫn như thế sao tôi lại có thể từ chối được chứ!
Quá ngạc nhiên với câu trả lời đột ngột của Jungkook, anh không ngờ cậu lại nhanh chóng đồng ý đến như thế. Yoongi mừng rỡ ra mặt, anh ngồi xuống cầm bút đặt vào hẳn tay cậu. Nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
" Cậu chắc chứ? Cậu không cần suy nghĩ thêm hay hỏi ý kiến ai sao? Bố cậu hay.. Taehyung? "
" Đây là công việc của tôi mà. Sao lại để người khác quyết định cơ chứ, hơn nữa cơ hội đâu phải lúc nào cũng đến lần hai. "
* * *
Biệt thự Sooyong..
" Ông Lee không có nhà sao anh? Sao chỉ có mỗi hai chúng ta ăn cơm vậy?
Jungkook vừa dọn bàn vừa nhìn quanh nhưng không thấy Lee Seung Woo đâu thì quay ra hỏi Taehyung đang chăm chú vào bản tin thời sự trên tivi.
"Ông ấy ra ngoài ăn với người quen rồi. Em không phải lo lắng đâu!" - Taehyung vẫn xem bảng tin, loáng thoáng trả lời.
Xem thêm năm phút, Taehyung toan tắt tivi để vào ăn cơm thì Jungkook đã đi đến trước mặt anh, nụ cười của cậu trở nên ma quái.
"Vậy là hôm nay chỉ có mỗi hai chúng ta?"
"Đúng.. đúng vậy!" - Taehyung ngơ ngác nhìn cậu mỗi lúc càng gần.
Nụ cười đó của cậu mỗi lúc một sâu, Jungkook dạng hai chân ra ngồi xuống đùi anh, rồi dùng bắp đùi đầy gợi cảm của mình quặp chặt ôm lấy hông anh. Tay cũng vòng qua cổ Taehyung, Jungkook liếm nhẹ lấy vành môi dưới.
"Vậy nhân cơ hội này chúng ta có thể được không anh? Đã lâu lắm rồi chúng ta không làm chuyện đó. Em thật sự chịu không nổi được với cái khuôn mặt đẹp trai này, cái cơ thể này của anh nữa rồi."
Nghe cậu nói, Taehyung cau chặt mày. Từ lúc Jungkook quay lại anh cũng đã bao nhiêu lần muốn đặt cậu dưới thân, nhưng anh đều phải kiềm chế lại. Anh biết hai người không nên làm điều đó nếu như Jungkook chưa loại bỏ được tất cả chất đó ra khỏi cơ thể.
Anh kéo tay Jungkook đang ôm cổ mình ra, đưa tay day lấy hai bên thái dương, mặt trong thoáng chốc tối sầm lại.
"Em cũng biết là chúng ta không nên làm điều đó mà. Đừng làm vậy!"
Jungkook thả eo anh ra đứng dậy, hai giây sau đó nhanh chóng tự tay xé toạc chiếc áo sơ mi của mình thành hai mảnh, thả xuống sàn nhà.
Nhìn toàn thân trắng hồng, đầy quyến rũ của Jungkook khiến nơi nào đó trong anh trở lên khó chịu. Taehyung tay nắm thành quyền, anh gắt lên.
"Em bị điên hay sao hả? Em có biết bản thân mình đang làm cái quái gì không hả?"
Chẳng buồn bận tâm đến sự khó chịu trong lời nói của anh, Jungkook tiếp tục tự cởi quần mình, rồi cậu dùng lực mạnh đẩy Taehyung nằm hụp xuống sofa. Anh không tỏ ra chán ghét nhưng sự việc lần này đi quá giới hạn rồi. Anh túm lấy bả vai cậu, cố gắng lấy giọng bình tĩnh.
"Jungkook, nghe anh nói! Chúng ta bây giờ thật sự không thể!"
"Suỵt!" - Jungkook nhanh chóng chặn lời Taehyung lại. Cậu cúi xuống hôn anh. Cậu hôn anh mãnh liệt như sự dồn nén lâu ngày được bộc phát. Bàn tay từ vai anh chạy xuống trước ngực nhẹ nhàng chà xát.
Tay Taehyung cũng đã trượt xuống ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu. Môi lưỡi hai người cứ thế cuốn lấy nhau, đưa đẩy từ bên này sang bên kia, cứ liên tục trao đổi hơi thở và hương vị cho nhau. Những tiếng "sột soạt" đầy mờ ám, sự chà xát của môi lưỡi khiến dịch vị từ khoé môi Jungkook chảy xuống bóng loáng.
Buông tha cho đôi môi đã hơi sưng lên của cậu, Taehyung trìu mến vuốt ve mái tóc đã hơi bết lại kia.
"Em thật sự sẽ không sao chứ?"
"Anh không cần phải kìm chế. Em cho phép! Còn nếu như hôm nay anh vẫn từ chối thì em sẽ thay anh ở trong vậy. Việc anh cần làm chỉ là nằm im thôi!"
Jungkook dùng chiếc lưỡi bỏng rát, ướt át của mình cắn nhẹ vành tai anh. Tiếng thì thào của cậu vừa khiêu khích, vừa đầy mê hoặc. Taehyung nhếch mép, chẳng để cậu kịp cúi xuống, anh đã ôm lấy cậu ngồi dậy, bắt cậu ngồi tròn xoe trong vòng chân săn chắc của anh.
"Em nghĩ em có thể làm được điều đó?"
"Nếu anh đã khẳng định như thế thì chỉ cần thử là sẽ biết có thể hay không thôi." - Tay Jungkook chẳng ngần ngại nắm lấy đai quần Taehyung kéo mạnh lại, tiếp xúc với nơi tương tự của cậu, nháy mắt đầy đắc ý.
"Đứa nhỏ của anh dễ thương quá! Nó thành thật chứ không dối lòng như anh. Để em giúp nó nhé!"
Jungkook vừa đưa tay vào trong quần Taehyung đã bị anh tóm lại. Anh chau chặt mày lại, hàng lông mày đã gần như thành một đường thẳng, cố gắng đè nén dục vọng của bản thân xuống.
"Từ lúc em trở về anh có cảm giác rất lạ. Em mạnh bạo hơn trước rất nhiều. Từ trong cả lời nói lẫn hành động. Đúng là lúc nào anh cũng muốn đặt em dưới thân mình, lúc nào cũng muốn em trong hoan lạc gọi tên anh. Nhưng anh không thể chỉ vì ham muốn của bản thân mà quên đi rằng em có thể sẽ phải chịu đựng đau đớn. Em đừng khiến anh trở thành tội đồ hết lần bày đến lần khác như thế được không? Nếu em cứ còn làm như thế này nữa thì anh sẽ làm tới mà không chịu đựng nữa đâu."
"Ổn mà! Sẽ không sao đâu. Em đã nói là em cho phép rồi. Em cũng có ham muốn của bản thân. Em muốn anh ở trong em, muốn đôi môi của anh đi qua từng chỗ, để lại từng vết trên cơ thể em, còn cả muốn được nghe tiếng gầm vui sướng của anh nữa. Tấm lưng ướt nhẹp mồ hôi của anh em cũng nhớ."
Vừa dứt câu, Jungkook nhanh chóng cởi tửng chiếc cúc áo của anh. Cúc cởi đến đâu cậu cúi xuống hôn theo đến đó. Từ cổ xuống đến bụng anh, rồi dùng chiếc lưỡi ranh mãnh của mình lướt qua lướt lại trên từng cơ thịt anh.
Taehyung ngả hẳn người ra ghế, cậu thật sự khiến mọi sự kháng cự và kiềm chế trong anh biến mất. Giới hạn chịu đựng của anh vô cùng lớn nhưng chỉ cần ở trước cậu thì nó trở về với con số không.
Cậu nhỏ của anh đã cương lên từ lâu, cứ khó chịu sưng tấy lên bên dưới lớp quần âu kia khiến anh càng lúc không biết phải làm sao.
"Dù gì cũng đã đến nước này rồi. Hay là.."
Hít một hơi thật sâu, Taehyung ôm ghì lấy Jungkook, nhấc bổng cậu lên làm cậu đang không để ý bị một pha giật mình, nhanh chóng ôm lấy cổ anh, dùng đôi chân thon, chắc của mình ôm chắt lấy hông anh.
Cậu không kề ngoan ngoãn chút nào mà phía dưới cứ thế nghịch ngợm, cọ xát vào nơi đang cứng lên khó chịu của anh. Taehyung bật cười, vỗ lên chiếc mông giờ chỉ còn lại chiếc underwear của Jungkook. Rồi nhanh chóng thả cậu xuống ghế.
Cả thân ảnh quen thuộc, đầy mùi hổ phách của anh đè lên tấm thân nhỏ bé thon gọn của Jungkook. Cảm giác này đúng là đã lâu lắm rồi mới có lại.
Có vẻ anh rất bận rộn. Anh vừa hôn cậu, một tay dịch chuyển xuống phía dưới kéo thứ còn lại duy nhất che đi nơi hào phóng nhất của cậu vứt xuống sàn, một tay không ngừng nắn bóp một bên ngực đầy quyến rũ kia. Anh hôn cậu lên đến cao trào thì lại bị Jungkook lạnh lùng đẩy ra khiến Taehyung hụt hẫng.
"Sao vậy?"
"Anh cứ để như thế mà làm thật sao?" - Jungkook hằn giọng, nhìn chiếc quần vẫn đang còn bám trên chân anh.
Nhấc người lên, anh rời khỏi người cậu, đứng thẳng dậy. Taehyung nhếch một bên lông mày nhìn cậu liếm môi.
"Em muốn ăn anh thật sao? Vậy thì.. hừm! Để xem! Anh không muốn vậy nên em cởi giúp anh đi! Có vẻ nó khó bảo hơn rồi. Nhờ em đó!"
Nhìn điệu cười và vẻ mặt đó của anh, Jungkook thoáng bực dọc, cậu lẩm bẩm nguyền rủa: "Anh là kẻ biến thái nhất mà em từng gặp. Không những thế lại còn vô liêm sỉ. Đến cái quần cũng lười, còn bắt người khác cởi giúp."
Taehyung cúi xuống cắn mạnh lên xương quai xanh của Jungkook để lại một vết hằn của răng anh ngay trên đó. Cậu kêu lên một tiếng rồi lườm anh. Nhưng rồi Jungkook nhanh chóng ngoan ngoãn rút chiếc thắt lưng kia ra, tiếp là tiếng kéo khóa quần vang lên.
Đến khi trước mắt cậu chỉ còn có "đứa nhỏ ấy", Jungkook cắn chặt môi nhìn đứa nhỏ của anh đã trở lên quá lớn đến đáng sợ, tự nhiên trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi.
"Em sợ nó?"
Biểu hiện của Jungkook không qua nổi ánh mắt của anh. Taehyung biết cậu cũng có một lỗi sợ giống như anh. Jungkook mỉm cười, lắc đầu, ngước lên nhìn anh.
"Sao em lại sợ nó chứ? Em yêu anh và em cũng biết rằng anh yêu em! Chỉ cần thế là đủ rồi."
Nhìn gương mặt bỗng chốc sáng lên của Yoongi khiến Jungkook trở lên bối rối. Anh muốn đề nghị chuyện gì mà tâm trạng lại trở lên tốt như thế? Nhưng nếu chuyện này liên quan đến Taehyung thì chắc chắn cậu sẽ không nhận lời.
"Nếu như đề nghị của anh liên quan đến việc riêng thì xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý!"
Nghe câu nói đầy dứt khoát của cậu, Yoongi mỉm cười nhẹ nhàng, lắc đầu. Với cậu, anh cảm thấy rất tự nhiên và thoải mái. Anh nhận thấy rằng cậu nhưng đứa em trai của mình vậy. Có lẽ đó chính là lí do mà hết lần này đến lần khác người xuất hiện luôn là anh.
"Không phải là việc riêng mà tôi muốn đề nghị với cậu về công việc."
"Công việc?" - Jungkook mở to mắt.
Yoongi nhanh chóng lấy ra từ trong cặp một tập tài liệu mỏng, đặt trước mặt cậu. Giọng anh có vẻ rất vui dù là chưa nghe được sự chấp nhận từ cậu. Jungkook lật từng trang đọc một cách rất cẩn thận.
"Đây.. Đây chẳng phải là kế hoạch mở rộng thị trường sang Việt Nam sao?"
Thái độ và câu hỏi của Jungkook làm Yoongi khá ngạc nhiên: "Cậu biết về nó?"
"Tôi đã được nghe chủ tịch Kim và Taehyung nói về nó. Nhưng anh muốn đề nghị tôi làm việc gì vậy?"
Thấy Jungkook có phần háo hức, Yoongi càng tăng thêm sự tự tin, anh lấy lại tài liệu và mở đến trang gần cuối.
"Tôi cần một nhà thiết kế mà theo tôi biết được cậu vẽ rất giỏi. Công việc không quá khó, đó là tạo ra bìa mẫu cho sản phẩm. Nếu như sản phẩm có các chi tiết khác nhau thì sẽ thu hút được nhiều người hơn. Còn về tiền công thì cậu yên tâm. Tôi chưa bao giờ để cho những người giúp tôi phải chịu thiệt thòi cả."
Anh lấy cây bút, nhanh chóng chuyển hợp đồng về phía cậu, vui mừng.
"Đây là hợp đồng nếu cậu đồng ý hãy ký vào và liên hệ với tôi bằng số điện thoại này. Thì ra cậu đã biết về kế hoạch mở rộng thị trường sang Việt Nam. Hi vọng sẽ sớm được nghe phản hồi từ cậu."
Yoongi vừa đứng dậy, Jungkook đã nhanh chóng giữ lấy tay áo anh: "Đúng. Đây là cơ hội của cậu. Nếu như không nắm bắt thì sẽ rất khó có thể có thêm cơ hội lần thứ hai. Kim Taehyung không phải là người dễ đối phó. Nếu như có Yoongi đứng sau thì có lẽ là cơ hội có một không hai."
"Giám đốc Min! Không cần thời gian nữa đâu, tôi đã suy nghĩ xong rồi. Tôi sẽ làm! Một lời đề nghị đầy hấp dẫn như thế sao tôi lại có thể từ chối được chứ!
Quá ngạc nhiên với câu trả lời đột ngột của Jungkook, anh không ngờ cậu lại nhanh chóng đồng ý đến như thế. Yoongi mừng rỡ ra mặt, anh ngồi xuống cầm bút đặt vào hẳn tay cậu. Nhưng trong lòng vẫn có chút hoài nghi.
" Cậu chắc chứ? Cậu không cần suy nghĩ thêm hay hỏi ý kiến ai sao? Bố cậu hay.. Taehyung? "
" Đây là công việc của tôi mà. Sao lại để người khác quyết định cơ chứ, hơn nữa cơ hội đâu phải lúc nào cũng đến lần hai. "
* * *
Biệt thự Sooyong..
" Ông Lee không có nhà sao anh? Sao chỉ có mỗi hai chúng ta ăn cơm vậy?
Jungkook vừa dọn bàn vừa nhìn quanh nhưng không thấy Lee Seung Woo đâu thì quay ra hỏi Taehyung đang chăm chú vào bản tin thời sự trên tivi.
"Ông ấy ra ngoài ăn với người quen rồi. Em không phải lo lắng đâu!" - Taehyung vẫn xem bảng tin, loáng thoáng trả lời.
Xem thêm năm phút, Taehyung toan tắt tivi để vào ăn cơm thì Jungkook đã đi đến trước mặt anh, nụ cười của cậu trở nên ma quái.
"Vậy là hôm nay chỉ có mỗi hai chúng ta?"
"Đúng.. đúng vậy!" - Taehyung ngơ ngác nhìn cậu mỗi lúc càng gần.
Nụ cười đó của cậu mỗi lúc một sâu, Jungkook dạng hai chân ra ngồi xuống đùi anh, rồi dùng bắp đùi đầy gợi cảm của mình quặp chặt ôm lấy hông anh. Tay cũng vòng qua cổ Taehyung, Jungkook liếm nhẹ lấy vành môi dưới.
"Vậy nhân cơ hội này chúng ta có thể được không anh? Đã lâu lắm rồi chúng ta không làm chuyện đó. Em thật sự chịu không nổi được với cái khuôn mặt đẹp trai này, cái cơ thể này của anh nữa rồi."
Nghe cậu nói, Taehyung cau chặt mày. Từ lúc Jungkook quay lại anh cũng đã bao nhiêu lần muốn đặt cậu dưới thân, nhưng anh đều phải kiềm chế lại. Anh biết hai người không nên làm điều đó nếu như Jungkook chưa loại bỏ được tất cả chất đó ra khỏi cơ thể.
Anh kéo tay Jungkook đang ôm cổ mình ra, đưa tay day lấy hai bên thái dương, mặt trong thoáng chốc tối sầm lại.
"Em cũng biết là chúng ta không nên làm điều đó mà. Đừng làm vậy!"
Jungkook thả eo anh ra đứng dậy, hai giây sau đó nhanh chóng tự tay xé toạc chiếc áo sơ mi của mình thành hai mảnh, thả xuống sàn nhà.
Nhìn toàn thân trắng hồng, đầy quyến rũ của Jungkook khiến nơi nào đó trong anh trở lên khó chịu. Taehyung tay nắm thành quyền, anh gắt lên.
"Em bị điên hay sao hả? Em có biết bản thân mình đang làm cái quái gì không hả?"
Chẳng buồn bận tâm đến sự khó chịu trong lời nói của anh, Jungkook tiếp tục tự cởi quần mình, rồi cậu dùng lực mạnh đẩy Taehyung nằm hụp xuống sofa. Anh không tỏ ra chán ghét nhưng sự việc lần này đi quá giới hạn rồi. Anh túm lấy bả vai cậu, cố gắng lấy giọng bình tĩnh.
"Jungkook, nghe anh nói! Chúng ta bây giờ thật sự không thể!"
"Suỵt!" - Jungkook nhanh chóng chặn lời Taehyung lại. Cậu cúi xuống hôn anh. Cậu hôn anh mãnh liệt như sự dồn nén lâu ngày được bộc phát. Bàn tay từ vai anh chạy xuống trước ngực nhẹ nhàng chà xát.
Tay Taehyung cũng đã trượt xuống ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu. Môi lưỡi hai người cứ thế cuốn lấy nhau, đưa đẩy từ bên này sang bên kia, cứ liên tục trao đổi hơi thở và hương vị cho nhau. Những tiếng "sột soạt" đầy mờ ám, sự chà xát của môi lưỡi khiến dịch vị từ khoé môi Jungkook chảy xuống bóng loáng.
Buông tha cho đôi môi đã hơi sưng lên của cậu, Taehyung trìu mến vuốt ve mái tóc đã hơi bết lại kia.
"Em thật sự sẽ không sao chứ?"
"Anh không cần phải kìm chế. Em cho phép! Còn nếu như hôm nay anh vẫn từ chối thì em sẽ thay anh ở trong vậy. Việc anh cần làm chỉ là nằm im thôi!"
Jungkook dùng chiếc lưỡi bỏng rát, ướt át của mình cắn nhẹ vành tai anh. Tiếng thì thào của cậu vừa khiêu khích, vừa đầy mê hoặc. Taehyung nhếch mép, chẳng để cậu kịp cúi xuống, anh đã ôm lấy cậu ngồi dậy, bắt cậu ngồi tròn xoe trong vòng chân săn chắc của anh.
"Em nghĩ em có thể làm được điều đó?"
"Nếu anh đã khẳng định như thế thì chỉ cần thử là sẽ biết có thể hay không thôi." - Tay Jungkook chẳng ngần ngại nắm lấy đai quần Taehyung kéo mạnh lại, tiếp xúc với nơi tương tự của cậu, nháy mắt đầy đắc ý.
"Đứa nhỏ của anh dễ thương quá! Nó thành thật chứ không dối lòng như anh. Để em giúp nó nhé!"
Jungkook vừa đưa tay vào trong quần Taehyung đã bị anh tóm lại. Anh chau chặt mày lại, hàng lông mày đã gần như thành một đường thẳng, cố gắng đè nén dục vọng của bản thân xuống.
"Từ lúc em trở về anh có cảm giác rất lạ. Em mạnh bạo hơn trước rất nhiều. Từ trong cả lời nói lẫn hành động. Đúng là lúc nào anh cũng muốn đặt em dưới thân mình, lúc nào cũng muốn em trong hoan lạc gọi tên anh. Nhưng anh không thể chỉ vì ham muốn của bản thân mà quên đi rằng em có thể sẽ phải chịu đựng đau đớn. Em đừng khiến anh trở thành tội đồ hết lần bày đến lần khác như thế được không? Nếu em cứ còn làm như thế này nữa thì anh sẽ làm tới mà không chịu đựng nữa đâu."
"Ổn mà! Sẽ không sao đâu. Em đã nói là em cho phép rồi. Em cũng có ham muốn của bản thân. Em muốn anh ở trong em, muốn đôi môi của anh đi qua từng chỗ, để lại từng vết trên cơ thể em, còn cả muốn được nghe tiếng gầm vui sướng của anh nữa. Tấm lưng ướt nhẹp mồ hôi của anh em cũng nhớ."
Vừa dứt câu, Jungkook nhanh chóng cởi tửng chiếc cúc áo của anh. Cúc cởi đến đâu cậu cúi xuống hôn theo đến đó. Từ cổ xuống đến bụng anh, rồi dùng chiếc lưỡi ranh mãnh của mình lướt qua lướt lại trên từng cơ thịt anh.
Taehyung ngả hẳn người ra ghế, cậu thật sự khiến mọi sự kháng cự và kiềm chế trong anh biến mất. Giới hạn chịu đựng của anh vô cùng lớn nhưng chỉ cần ở trước cậu thì nó trở về với con số không.
Cậu nhỏ của anh đã cương lên từ lâu, cứ khó chịu sưng tấy lên bên dưới lớp quần âu kia khiến anh càng lúc không biết phải làm sao.
"Dù gì cũng đã đến nước này rồi. Hay là.."
Hít một hơi thật sâu, Taehyung ôm ghì lấy Jungkook, nhấc bổng cậu lên làm cậu đang không để ý bị một pha giật mình, nhanh chóng ôm lấy cổ anh, dùng đôi chân thon, chắc của mình ôm chắt lấy hông anh.
Cậu không kề ngoan ngoãn chút nào mà phía dưới cứ thế nghịch ngợm, cọ xát vào nơi đang cứng lên khó chịu của anh. Taehyung bật cười, vỗ lên chiếc mông giờ chỉ còn lại chiếc underwear của Jungkook. Rồi nhanh chóng thả cậu xuống ghế.
Cả thân ảnh quen thuộc, đầy mùi hổ phách của anh đè lên tấm thân nhỏ bé thon gọn của Jungkook. Cảm giác này đúng là đã lâu lắm rồi mới có lại.
Có vẻ anh rất bận rộn. Anh vừa hôn cậu, một tay dịch chuyển xuống phía dưới kéo thứ còn lại duy nhất che đi nơi hào phóng nhất của cậu vứt xuống sàn, một tay không ngừng nắn bóp một bên ngực đầy quyến rũ kia. Anh hôn cậu lên đến cao trào thì lại bị Jungkook lạnh lùng đẩy ra khiến Taehyung hụt hẫng.
"Sao vậy?"
"Anh cứ để như thế mà làm thật sao?" - Jungkook hằn giọng, nhìn chiếc quần vẫn đang còn bám trên chân anh.
Nhấc người lên, anh rời khỏi người cậu, đứng thẳng dậy. Taehyung nhếch một bên lông mày nhìn cậu liếm môi.
"Em muốn ăn anh thật sao? Vậy thì.. hừm! Để xem! Anh không muốn vậy nên em cởi giúp anh đi! Có vẻ nó khó bảo hơn rồi. Nhờ em đó!"
Nhìn điệu cười và vẻ mặt đó của anh, Jungkook thoáng bực dọc, cậu lẩm bẩm nguyền rủa: "Anh là kẻ biến thái nhất mà em từng gặp. Không những thế lại còn vô liêm sỉ. Đến cái quần cũng lười, còn bắt người khác cởi giúp."
Taehyung cúi xuống cắn mạnh lên xương quai xanh của Jungkook để lại một vết hằn của răng anh ngay trên đó. Cậu kêu lên một tiếng rồi lườm anh. Nhưng rồi Jungkook nhanh chóng ngoan ngoãn rút chiếc thắt lưng kia ra, tiếp là tiếng kéo khóa quần vang lên.
Đến khi trước mắt cậu chỉ còn có "đứa nhỏ ấy", Jungkook cắn chặt môi nhìn đứa nhỏ của anh đã trở lên quá lớn đến đáng sợ, tự nhiên trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi.
"Em sợ nó?"
Biểu hiện của Jungkook không qua nổi ánh mắt của anh. Taehyung biết cậu cũng có một lỗi sợ giống như anh. Jungkook mỉm cười, lắc đầu, ngước lên nhìn anh.
"Sao em lại sợ nó chứ? Em yêu anh và em cũng biết rằng anh yêu em! Chỉ cần thế là đủ rồi."