Mấy tháng gần đây, tớ không biết bản thân bạn thân mình có bị điên hay không?
Khi màn đêm xuống, trong không gian tĩnh lặng. Tớ luôn tự hỏi bản thân:
Rốt cuộc mình sống để làm gì?
Có phải bản thân mình có vấn đề gì không?
Rõ là rảnh quá, rỗi hơi!
Việc làm không có? Nghĩ đời ra sao?
Thân Người khó đặng dường nào?
Phải hành Nghiệp Thiện mới vào Nhân luân.
Sống nên sát Hận, diệt Sân.
Mỗi ngày ý nghĩa, Tâm dần vui lên.
Yêu đời thấy nó nhẹ tênh!
Bao nhiêu điều tốt bồng bềnh đợi Ta.
Dẫu cho gian khó, yêu tà.
Bao nhiêu cám dỗ, dụ là được sao?
Ngồi đó suy tưởng ba đào?
Làm cho Tưởng Thức khơi mào, nó lên!
Lánh xa Tưởng Thức là nên.
Nó mà thức dậy, cõi trên khật khùng!
Đang đêm đang ngủ, đùng đùng!
Hốt nhiên đứng dậy, vén mùng Mộng Du.
Cây cao nhảy tót cái vù,
Tường kia thẳng đứng, gật gù đi lên.
Lên đồng, nhập cốt cõi trên.
Ờ ờ ngáp ngáp, không tên nhập vào.
Làm như đau đớn, quặng gào!
Thấy ma thấy quỷ, cõi nào nơi xa.
Toàn là Tưởng Thức chế ra.
Nó là ma lực, do Ta mà thành.
Thùy chẩm trái, hai thốn canh.
Chớ day huyệt ấn, chớ canh cánh lòng.
Đêm nằm thẳng giấc sạch bong.
Đừng ham mơ mộng, Tưởng lòng làm ra.
Người mà tu Tưởng thấy ma.
Phật kia, cõi nọ, thấy ba tầng Trời.
Là thì kẻ đó phí Đời.
Nhập vào Ma Tưởng, suốt đời khó buông.
Thần thông đâu phải tập suông?
Tâm tham dâm dục, sao buông Xả này?
Còn bạn, chuyện vốn ở đây!
Nhàn cư bất thiện, nghĩ này nghĩ kia.
Môi trường thiếu thốn chia lìa.
Bạn bè không có, ơ kìa chán không?
Sống không mục đích: Lông bông.
Ăn chơi nhàm chán, sẽ không mãi tồn.
Tốt nhất là hãy học khôn!
Tham gia hội nhóm một môn ngoài trời!
Đi ra rèn luyện với Đời!
Biết người, biết bạn, gọi mời tình duyên!
Thầy hay, bạn tốt bảo khuyên,
Thấy đời ý nghĩa, sẽ chuyên giúp Người!
Cho đi để nhận nụ cười.
Xả đi ích kỷ, thì Người mến Ta.
Có gì mà khó đâu nà?
Ngồi mà tơ tưởng là sa vào tròng!
Tròng gì bạn có biết không?
Tự ti, trầm cảm, thần thông siêu hình.
Riết rồi ai gặp cũng khinh,
Nói trời nói đất, biết mình cõi trên..
Đó là cấm kỵ không nên,
Chẳng hay, chẳng tốt, chẳng hên tí nào!
Thay vì suy nghĩ tào lao!
Sao không đứng dậy, cần lao giúp người?
Thiện nguyện giúp đỡ, ai cười?
Tham gia dã ngoại, biết mười biết trăm!
Tuổi trẻ suy nghĩ đăm đăm.
Mau già thần thái, sẽ lầm mai sau.
Đời bao việc tốt nơi nao?
Ngồi mà mơ tưởng, thôi chào: Chịu thua!
Gặp gái thì cứ muốn cua,
Mà không dám nói, a dua nhát hèn,
Ham thích không bỏ, mới bèn:
Đâm ra nơ mộng, nhìn đèn ngỡ trăng
Đắp xây hình bóng, khăng khăng:
Rồi mơ rồi ngó, phải chăng tôn thờ?
Đó là kẻ nhát yêu khờ,
Yêu nhầm Ngã Tưởng, đợi chờ tào lao!
Còn người thực, ở nơi nao?
Làm sao mà biết, duyên sao khó tìm?
Nhàn cư bất thiện mọt phim,
Thanh xuân lãng phí, đi tìm lý, chân?
Ngồi đó ba xạo mới đần,
Sao không mở cửa, ra sân với Đời?
Cuộc sống cảnh sắc nơi nơi,
Mau đi trải nghiệm, hơn chơi game à,
Đi tìm lý tưởng đi nha!
Sau rồi hẵng nói cái mà lý, chân!