Chậm rãi mở chiếc hộp ban nãy ra, bao nhiêu cảm xúc thật khó mà diễn tả được...
Toàn bộ đều là kỉ vật giữa chúng tôi. Cô ấy đã chuẩn bị những thứ này từ khi nào nhỉ? Chiếc mũ đôi, món quà đầu tiên em nói muốn gửi tặng cho tôi trước khi lên đường, tôi màu đen, của cô ấy màu đỏ rượu. Móc khóa đôi hình chú rùa nhỏ tôi đã tìm mua tặng cho cô ấy hay những thứ đồ đã được tôi gói rất cẩn thận, băng qua quãng đường 1386km để đến được đây. Còn có cả... chiếc nhẫn với nhánh xa trục thảo chính tay tôi đã đeo cho cô ấy, chiếc nhẫn tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh trong buổi chiều hoàng hôn đỏ rực. Cẩn trọng đặt xuống rồi lại nâng lên, tôi nhìn như thôi miên vào những vật đầy ắp kỉ niệm đã minh chứng cho tình yêu bền bỉ vượt qua khoảng cách, vượt mọi bão giông của cuộc đời.
Tôi đã từng nhẫn tâm nói cho cả thế giới này biết rằng chúng tôi chia tay rồi, nhưng lại quên nói với chính bản thân mình từng có một tình yêu phi thường đến như vậy, từng có một người con gái yêu và thương tôi nhiều đến thế. Tôi cứ thoải mái nuông chiều và chạy theo đam mê của bản thân rồi cho rằng cô ấy phiền phức mà chưa từng để ý đến những tủi thân, những đớn đau mà cô ấy âm thầm chịu đựng và nhẫn nhịn khi ở bên tôi. Những thứ ấy, chưa một lần hiểu được, cũng chẳng buồn nghe cô ấy trải lòng, tôi quả nhiên là một gã trai tồi mà!
Bên trong hình như vẫn còn một thứ gì đó, nhìn tựa nhật ký. Một cuốn sổ nhỏ hơn cỡ A4, bên ngoài có hình một chú mèo lững thững đi vào cửa quán cà phê thật thanh bình. Lật giở từng trang sổ, ngoài tranh vẽ, lời bài hát, bản ghi chú lịch học, môn học còn có những dòng chữ nhỏ nhắn nghiêng nghiêng được viết từ vài tháng trước...
"Rồi sẽ có một ngày, anh ở đó nhưng không có em
Con đường mà ta đi, vĩnh viễn không còn hình bóng nhau
Một ngày nào đó, anh sẽ lại rung động,
chỉ tiếc rằng người con gái ấy có lẽ không phải em!
Tim em đau nhói, nhưng biết làm sao đây!?
Tình yêu chính là chia ly, phải không anh?
Em nhớ anh, rất nhớ anh!"
"Tại sao anh chẳng về, đừng im lặng nữa mà, trả lời em đi được không?"
"Nếu thật sự chúng ta không thể quay về được nữa, xin anh hãy biết rằng em đã từng yêu anh nhiều thế nào!"
"Chồng à, em thật sự không muốn lấy lí do bị bệnh để bắt ép anh, nhưng em vui vì anh đã trở về bên em. Sau này đừng bỏ em một mình nữa nhé!"
"Chồng ơi, em ở đây cô đơn quá. Sao bỗng chốc chỉ còn lại nửa năm như vậy, đột nhiên em thấy sợ. Đầu em đau nhức, không sao đâu em sẽ ổn thôi mà!"
"Thấy nhau rồi, giữa dòng đời nhộn nhịp
Đừng xa nữa người có hay không?
Ngoảnh mặt đi chợt quay đầu nhìn lại
Mất nhau rồi chỉ thấy những đêm thâu."
"Chồng à, em nhớ anh thật nhiều! Ý của em là muốn anh ra Hà Nội gặp em khi em về nước đó, chắc là ngoài tầm với rồi anh nhỉ?"
"Hôm nay anh nói sẽ đón em, em chắc chắn mình là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này!"
"Gặp được anh là mơ ước cả đời này của em, cuối cùng em cũng đã làm được."
"Em không sợ đâu chồng ạ, nhân duyên đúng là không nói trước được điều gì. Sinh lão bệnh tử đều không thể biết trước, em cuối cùng cũng có thể ở bên anh cả đời rồi."
"Cảm ơn anh vì đã đến bên em! Thiên nga thật đẹp phải không? Thành phố này cũng rất yên bình, em xin lỗi, vì không thể cùng anh đi dạo Đắk Lắk. Nhưng em lại yêu Đắk Lắk và cảm thấy nơi ấy quá đỗi thân thương, bởi vì có anh đấy!"
"Chồng ơi em đồng ý!"
...
Trang cuối cùng, là một bức thư được viết bằng rất nhiều cảm xúc, nhìn những chỗ mực bị nhòe đi và cả những vết nước đã khô, hẳn là người viết phải xúc động nhường nào mà rơi lệ. Lại có cả những chỗ được tẩy đi viết lại nhiều lần đến đen cả giấy...
Chồng à,
Khi anh đọc được những dòng này, em cũng không còn ở trên cõi đời này nữa rồi! Em đã nói sẽ ở bên anh cả đời mà nhỉ, thì em thật sự đã hoàn thành được mục tiêu rồi đấy thôi. Chỉ tiếc, cuộc đời ngắn quá, phải không chồng? Em xin lỗi, em lại bỏ rơi anh mất rồi! Chồng đừng trách em nhé...
Tất cả những đồ dùng trong chiếc hộp này đều là kỉ vật, là minh chứng cho tình yêu của chúng ta. Em không thể đem theo cùng được, cũng chẳng nhẫn tâm để chúng đóng bụi, chi bằng để anh giữ nhé, vậy là đủ cả đôi. Anh làm gì với chúng cũng được, em không ý kiến đâu. Em đã bảo với con bé sau khi em đi hãy để chiếc nhẫn này vào đây rồi đưa nó cho anh. Anh đừng hiểu lầm nhé, không phải em từ chối anh đâu. Tại nó đẹp quá, em không nỡ mang xuống theo mình.
Đừng lo, em lúc nào cũng trân trọng anh, trân trọng tình yêu này, tất cả mọi thứ. Tự nhiên em lại muốn nhìn dáng vẻ anh lúc khóc ghê, nhưng không được, anh nhất định không được khóc. Em ở trên thiên đường có thể nhìn thấy anh đấy, hehe. Sau này không còn được nói yêu anh mỗi ngày nữa rồi, cũng không còn được làm phiền anh nữa, anh đừng nhớ em đó nha!
Chồng ơi, kiếp này và cả kiếp sau nữa, em nhất định vẫn sẽ yêu anh. Nếu thật sự có kiếp sau, em vẫn muốn gặp anh và yêu anh như thế. Lúc đó, em biết chắc chắn là anh rồi, sẽ không cần lãng phí thời gian vào những chuyện linh tinh nữa, em sẽ dành thời gian đi tìm anh, anh nhớ phải chờ em đấy!
Sau này, em thật lòng không muốn anh hi sinh hạnh phúc hay lãng phí thời gian của mình cho em nữa. Anh hãy yêu người khác đi, em không giận, cũng chẳng buồn đâu! Kiếp sau, kiếp sau anh nhất định phải là của em, em sẽ không giao anh cho bất kì một ai. Kiếp này anh tự do rồi, hãy đi đi, hạnh phúc là của anh, con đường phía trước, luôn có em trên thiên đường dõi theo và đứng về phía anh. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì cũng xin anh biết rằng đã từng có người yêu anh như thế!
Em phải đi thật rồi! Xin lỗi chồng vì không thể bên cạnh anh lâu hơn.
Tái bút: Bảo Bối, Em Yêu Anh!
...
Hoa đã nở, nhưng người mãi không về, vĩnh viễn chẳng về nữa!
Tôi 19, em 20, tình yêu là sóng gió, gian nan khổ ải cùng nhau vượt qua.
Tôi 20, em cũng 20, con tim vẫn hướng về nhau.
Tôi 21, em vẫn 20, nơi ấy em sống có tốt không?
Tôi 22, em đã mãi mãi dừng lại ở tuổi 20, vợ ơi em có thấy anh không? Anh cũng yêu em, vợ à!
Tôi 23, đứng đây trước bia đá lặng ngắt với một đoá hướng dương trong tay, ảo ảnh về lần đầu tiên gặp nhau phảng phất trong hồi ức. Loài hoa em thích nhất vẫn ngày ngày toả sáng diệu kì, nụ cười ấy chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Trong bóng tịch dương ảm đạm, những nấm mồ chung quanh càng như khắc sâu vào cái không gian vắng lặng đến cô liêu. Tôi cứ đứng đó lâu rất lâu, nhìn mãi nụ cười rạng rỡ như tỏa nắng trên gương mặt người con gái đã từng là của mình, một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng. Nụ cười ấy vẫn thật đẹp, thật dễ khiến con tim ta thổn thức!
Thật ra, không quan trọng là bạn gặp ai, chỉ cần trong quãng thời gian ấy bạn cảm thấy hạnh phúc, vậy là đủ! Vợ à, em còn nhớ những lời này hay không?
Tôi cứ vuốt ve mãi tấm bia mộ lạnh giá. Trong ánh tà dương rực rỡ, hai bên sườn núi gió bỗng nổi lên, dịu dàng luồn qua mái tóc, tinh tế và tỉ mỉ... Giống như một ai đó, khi ân cần thân mật, khi gần gũi vấn vương, quấn quýt ôm lấy tôi.
Tình yêu, là cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, có trải qua bao nhiêu gian nan, cuối cùng cũng vẫn tìm được lí do để quay về bên nhau. Trong chuyện tình cảm, tuyệt đối không có hơn thua, cũng chẳng có đúng sai, vì nhau mà sống. Lời yêu thương chẳng mất gì cả, nếu không nói ra, biết đâu có một ngày chẳng còn cơ hội nào để nói nữa, lúc đó mới thấy hối hận. Cứ yêu đi, vì biết đâu một ngày nào đó tỉnh giấc con tim bạn không còn có thể đập được nữa thì sao?
Latte.