Bạn được Nguyen Ha Ngoc Anh mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
Bài viết: 668 Tìm chủ đề
35526 12,067

Trình bày cảm nhận của em về bài thơ cây dừa​


Bài thơ Cây Dừa là một trong những bài thơ hay, độc đáo được in trong tập: Góc sân và khoảng trời. Bài thơ được sáng tác khi Trần Đăng Khoa còn là một cậu bé. Dừa là hình ảnh hết sức quen thuộc đối với mọi người, bởi trên đất nước Việt Nam, đi tới miền quê nào, ta cũng có thể mặc sức ngắm nhìn những rặng dừa thẳng tắp, cao vút. Một hình ảnh quen thuộc đến là vậy, nhưng khi vào thơ Khoa, cây dừa lại hiện lên hết sức mới mẻ, độc đáo, ngỗ nghĩnh và thân thương làm sao. Để có được điều đó, Trần Đăng Khoa đã quan sát cảnh vật bằng cả tấm lòng thiết tha, chân thành.

zXbpq4H.jpg


Nội dung bài thơ Cây dừa

Với tình yêu thiên nhiên và khả năng quan sát tỉ mỉ, tinh tế, Trần Đăng Khoa đã miêu tả cây dừa một cách sinh động với tất cả các bộ phận vốn có của nó. Cả cây dừa, từ gốc tới ngọn, không chỗ nào tác giả nhỏ tuổi không tìm ra những liên tưởng thú vị và độc đáo:

Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu

Dang tay đón gió gật đầu gọi trăng

Thân dừa bạc phếch tháng năm

Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao

Đêm hè hoa nở cùng sao

Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh

Ai mang nước ngọt, nước lành

Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa

Tiếng dừa làm dịu nắng trưa

Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo

Trời trong đầy tiếng rì rào

Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra..

Đứng canh trời đất bao la

Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi.


Mở đầu bài thơ, cây dừa được miêu tả như một người bạn phóng khoáng, thích tâm giao, kết bạn với thiên nhiên, với vũ trụ bao la:

Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu

Dang tay đón gió gật đầu gọi trăng


Với thủ pháp nhân hóa, Trần Đăng Khoa đã miêu tả cây dừa như một con người với những động tác "dang tay", "gật đầu" mềm mại. Tác giả đã sử dụng phép đăng đối rất chuẩn: Động từ đối với động từ ( "dang" đối với "gật"), danh từ đối với danh từ ( "tay" đối với "đầu", "gió" đối với "trăng").

Cây dừa lúc thì xuất hiện như một người bạn trẻ tuổi phóng khoáng thích tâm dao, lúc lại hiện lên như một người từng trải, chắc chắn - "Thân dừa bạc phếch thánh năm". Với từ "bạch phếch", một màu sắc nhuốm màu tháng năm, Trần Đăng Khoa đã tái hiện cây dừa như một người lao động lam lũ, dầm mưa giãi nắng nhưng vẫn rất khỏe mạnh và tràn trề sức sống. Tuy thân dừa đã "bạc phếch" nhưng trái của nó thì vẫn sum suê như "đàn lợn con". Quả dừa được ví như đàn lợn con quả là một liên tưởng vô cùng độc đáo và thú vị.. Và có lẽ, cũng chỉ ở cái tuổi trẻ thơ, hiếu động và ngỗ nghĩnh, Trần Đăng Khoa mới nhìn những chùm dừa như những đàn lợn con béo tròn, được lợn mẹ lót ổ ở trên cao. Và khi nghĩ đến vị ngọt ngào của nước dừa, Trần Đăng Khoa lại liên tưởng quả dừa như hũ rượu mà ai đó đã đeo quanh cổ dừa:

Thân dừa bạc phếch tháng năm

Quả dừa - đàn lợn con nằm trên cao..

Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa.


Là một người yêu thiên nhiên, sống hòa mình vào thiên nhiên, Trần Đăng Khoa đã dành nhiều thời gian để ngắm nhìn, để thưởng thức vẻ đẹp của cảnh vật trong mọi khoảnh khắc - ngày, đêm. Về đêm, cây dừa trong bài thơ mang vẻ đẹp lung linh huyền diệu. Hoa dừa nở cùng sao trời, kết thành một tấm thảm hoa lung linh rực rỡ. Sao cũng là hoa, hoa lại thành sao lẫn vào nhau lấp lánh. Còn ban ngày, cùng với những ánh mây xanh bồng bềnh, cây dừa lại hiện lên như một cô giá đang thướt tha dịu dàng chải tóc:

Đêm hè hoa nở cùng sao

Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh


Nhưng có lẽ đẹp và sâu sắc hơn cả là hình ảnh cây dừa trong hai câu kết thúc. Cây dừa như vươn cao lên, bề thế, tự tin, ung dung mang dáng vẻ của một người lính cầm chắc tay súng:

Đứng canh trời đất bao la

Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi.


Cái hay của bài thơ không chỉ ở chỗ cây dừa được so sánh, liên tưởng với nhiều hình ảnh khác nhau trong cuộc sống, mà cái hay, cái độc đáo của bài thơ còn là ở chỗ thông qua việc miêu tả cây dừa, Trần Đăng Khoa đã tái hiện một bức tranh đồng quê thanh bình với bầu trời đầy nắng, gió, trăng sao.

Xuyên suốt bài thơ, cây dừa luôn được miêu tả trong sự gắn kết, sự hòa quện với thế giới thiên nhiên xung quanh:

Cây dừa hòa quyện vào làn gió, dưới ánh trăng và có lúc như chạm vào mây xanh. Không những thế "tiếng dừa" còn làm cho cái nắng oi bức trong ngày hè cũng dịu lại:

Tiếng dừa làm dịu nắng trưa

Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo

Trời trong đầy tiếng rì rào

Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra.


Hình ảnh những rặng dừa che chở, bao bọc, mang lại sự yên bình cho làng quê yêu dấu đã trở thành hình ảnh quen thuộc trong văn học nói riêng và trong đời sống của người dân Việt Nam nói chung. Và hình ảnh đó lại một lần nữa được khắc sâu qua ngòi bút của một nhà thơ nhỏ tuổi, nhưng lại mang một tình yêu lớn với quê hương với thiên nhiên - nhà thơ Trần Đăng Khoa.

Bài thơ "Cây dừa" được trần Đăng Khoa viết khi anh còn là một cậu bé, nhưng những gì tác giả nhỏ tuổi này gửi gắm qua hình ảnh cây dừa lại là sự đúc kết của một con người không chỉ có tình yêu thiên nhiên, quê hương tha thiết mà còn chứa đựng sự hiểu biết sâu sắc về văn hóa, về tính cách của con người Việt Nam. Qua ngòi bút của Khoa, cây dừa trở thành hiện thân của con người Việt Nam với đầy đủ những phẩm chất tốt đẹp: Nhân hậu, thân thiện, thích kết giao bè bạn; lam lũ, chịu thương, chịu khó; có tình yêu quê hương đất nước nồng nàn, luôn hiên ngang và dũng cảm.. Đồng thời, bài thơ cũng là một minh chứng cho năng lực quan sát hết sức nhạy bén, tinh tế, đặc biệt là khả năng cảm nhận thiên nhiên bằng mọi giác quan, bằng sự mở rộng của tâm hồn và trí tưởng tượng phong phú, độc đáo.


Xem thêm bên dưới..
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 668 Tìm chủ đề

Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc về bài thơ cây dừa​


Bài thơ "Cây dừa" của Trần Đăng Khoa là một trong những tác phẩm đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc, không chỉ bởi hình ảnh quen thuộc của quê hương mà còn bởi sự hồn nhiên, trong trẻo trong cách cảm nhận thế giới xung quanh của một tâm hồn trẻ thơ. Đọc bài thơ, em như được trở về với tuổi thơ, trở về với những buổi trưa hè nằm võng dưới bóng dừa nghe tiếng lá reo, trở về với không gian làng quê yên ả, nơi cây dừa sừng sững đứng canh trời đất. Bằng những câu thơ ngắn gọn, giàu hình ảnh và nhạc điệu, Trần Đăng Khoa đã vẽ nên một bức tranh sống động về cây dừa – loài cây gắn bó thân thiết với mảnh đất nhiệt đới Việt Nam, đồng thời gợi cho em nhiều suy nghĩ về sự gắn bó giữa thiên nhiên và con người.

Ngay từ những câu thơ mở đầu:

"Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu

Dang tay đón gió, gật đầu gọi trăng"


Em đã thấy hiện lên hình ảnh một cây dừa đầy sức sống, vươn mình giữa trời đất bao la. Tàu lá dừa được tác giả ví như những cánh tay đang dang rộng để đón gió, đón trăng. Chỉ một so sánh giản dị mà khiến em có cảm giác cây dừa không còn là loài cây vô tri vô giác nữa, mà giống như một người bạn, một người canh giữ lặng lẽ, vừa hiền hòa, vừa gắn bó thiết tha với quê hương. Đọc đến đây, em nhớ lại những đêm trăng sáng ở làng quê, ánh trăng rải vàng trên những tàu lá dừa, nghe tiếng lá khua nhẹ theo làn gió mát, cả không gian như trở nên lung linh, huyền ảo.

Đặc biệt, sự sáng tạo trong liên tưởng của nhà thơ khiến em rất thích thú. Quả dừa hiện lên:

"Quả dừa – đàn lợn con nằm trên cao"

Một so sánh hồn nhiên, đáng yêu mà chỉ trẻ thơ mới có. Những chùm quả dừa tròn trịa, chen chúc như đàn lợn con nằm bên mẹ, khiến hình ảnh cây dừa trở nên gần gũi và sinh động vô cùng. Cũng bằng trí tưởng tượng bay bổng ấy, Trần Đăng Khoa nhìn tàu dừa thành "chiếc lược chải vào mây xanh". Cây dừa không chỉ đứng giữa đất trời, mà còn tham gia vào trò chuyện cùng thiên nhiên, làm đẹp cho bầu trời, như một người nghệ sĩ cần mẫn, lặng lẽ.

Không chỉ có vẻ đẹp bên ngoài, cây dừa còn đem lại cho đời biết bao điều quý giá. Bài thơ cất lên những câu hỏi hồn nhiên:

"Ai mang nước ngọt, nước lành

Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa"


Câu hỏi ngây thơ mà chan chứa sự biết ơn. Cây dừa mang đến nguồn nước ngọt mát lành cho con người, mang đến hũ rượu dừa độc đáo gắn với đời sống dân dã. Đọc những dòng thơ này, em chợt thấy cây dừa không chỉ là biểu tượng của quê hương mà còn là nguồn sống, nguồn vui, là món quà mà thiên nhiên ban tặng cho con người.

Những khổ thơ tiếp theo mở ra một không gian đầy âm thanh và nhịp điệu:

"Tiếng dừa làm dịu nắng trưa

Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo

Trời trong đầy tiếng rì rào

Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra"


Ở đây, cây dừa như trở thành một nhạc công trong bản hòa ca của thiên nhiên. Tiếng lá dừa reo hòa cùng gió, cùng tiếng cánh cò nhịp nhàng tạo nên một khung cảnh vừa rộn ràng, vừa thanh bình. Em như nghe thấy trong tiếng rì rào của lá dừa là tiếng ru êm ái của quê hương, là nhịp thở của đồng quê vào những ngày hè nắng gắt. Cây dừa không chỉ đứng yên mà còn biết "múa reo", biết "gọi đàn gió", biết hòa mình vào bản nhạc chung của đất trời.

Kết thúc bài thơ, hình ảnh cây dừa hiện lên đầy hiên ngang:

"Đứng canh trời đất bao la

Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi"


Câu thơ làm em nghĩ đến sự bền bỉ, dẻo dai của cây dừa. Trải qua bao tháng năm, bao mưa nắng, cây dừa vẫn đứng vững vàng, như một người lính gác của quê hương. Nhưng cái "đứng chơi" ấy lại gợi cảm giác ung dung, thư thái, như thể cây dừa đang tận hưởng cuộc sống, đang hòa nhịp vào thiên nhiên một cách tự nhiên, bình dị nhất. Đó là sự mạnh mẽ mà không cần khoa trương, sự kiên cường mà vẫn giữ được nét hiền hòa, bình thản.

Đọc hết bài thơ, trong em dâng lên một niềm yêu mến đặc biệt dành cho cây dừa. Không chỉ là một loài cây, dừa trong thơ Trần Đăng Khoa đã trở thành biểu tượng của sức sống, của vẻ đẹp dân dã, bình dị mà thân thương. Cây dừa làm em nhớ đến quê hương mình, nhớ đến những ngày tuổi thơ gắn bó với tiếng lá reo trong gió, với bóng mát của dừa che chở mỗi buổi trưa hè oi ả. Em hiểu rằng, từ những hình ảnh nhỏ bé, giản dị ấy, nhà thơ đã gửi gắm tình yêu thiên nhiên, tình yêu làng quê tha thiết.

Bài thơ "Cây dừa" không chỉ giúp em nhận ra vẻ đẹp của một loài cây quen thuộc mà còn dạy em biết trân trọng những điều bình dị quanh mình. Cây dừa đứng đó, hiên ngang mà giản dị, giống như con người quê hương – cần cù, bền bỉ, gắn bó với đất trời nhưng vẫn lạc quan, yêu đời. Cảm xúc đọng lại sau khi đọc bài thơ là một niềm yêu thương sâu nặng với quê hương đất nước, với thiên nhiên tươi đẹp đã nuôi dưỡng tâm hồn mỗi chúng ta.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back