Bài viết: 260 



Nan Tục Biệt Ly Trình bày: Chước Yêu
"Nan Tục Biệt Ly – Chước Yêu" không phải là một bản tình ca sướt mướt theo kiểu thường thấy, mà là một khúc độc thoại đầy day dứt, mang hơi thở cổ phong, về một mối nhân duyên đã lỡ. Chỉ từ cái tên "khó viết tiếp khúc biệt ly" đã đủ gợi lên một nỗi niềm sâu kín – khi tình cảm không còn có thể níu giữ, mà lời chia tay cũng chẳng thể viết trọn vẹn thành câu.
Bài hát mở đầu bằng một đoạn nhớ lại thời thanh xuân ngọt ngào, nơi đôi bên từng thề nguyền dưới trăng gió tuyết hoa, hẹn nhau trăm năm đầu bạc. Thế nhưng thực tại phũ phàng lại khiến họ "khó cùng trắng tóc", phải chia xa trong im lặng và tiếc nuối. Cảnh "ai thắp đèn chờ sáng, ai chậm chạp chẳng chịu xuống lầu tây" là hình ảnh ẩn dụ đầy tinh tế cho sự đợi chờ mỏi mòn, nhưng cuối cùng vẫn không thể gặp lại nhau.
Cách lời ca sử dụng những hình ảnh thơ ca cổ điển: "Phong hoa tuyết nguyệt", "xuân sơn", "bút phong".. Từng câu từng chữ như một dòng thư tuyệt mệnh, không gào khóc, không bi lụy, chỉ có sự cam chịu đầy bình thản của người đã mỏi mòn chờ đợi đến vô vọng. Có lẽ đó là điều khiến bài hát này trở nên đặc biệt – không đánh vào cảm xúc bằng sự vật vã, mà khiến người nghe đau bằng chính sự nhẹ nhàng đầy ngột ngạt.
Tình yêu trong bài hát không có phản bội, không oán trách, chỉ có "thiên ý tuyệt tình" – số mệnh vô tình khiến đôi bên "mỗi người một phương, tự tìm vui sống". Dù trong lòng còn "ngàn lời muốn nói", thì cũng chẳng bằng được một câu chia ly.
Có lẽ ai trong chúng ta rồi cũng từng có một mối tình như vậy – chưa từng bắt đầu thật sự, nhưng lại day dứt khôn nguôi.
"Nan Tục Biệt Ly – Chước Yêu" không chỉ là một bài hát, mà là một chương cuối dang dở của một chuyện tình từng đẹp đến mức không dám nhắc lại. Nếu bạn đang trong những ngày chênh vênh, muốn nghe một bản nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy chiều sâu, hãy thử một lần thả lòng mình trôi theo giai điệu này. Biết đâu, bạn sẽ tìm thấy chính mình trong đó.
Ở trên là bản vietsub của Youtube, còn dưới đây là bản Trung.
Lời bài hát
忆当年风花雪月私定千秋
如今却与卿难白头
阁楼那一别是谁燃灯续昼
谁迟迟不肯下西楼
出走半生倘若再见你回眸
是否会欲语泪先流
待我看尽世间繁华才明了
错过的佳人再难遇
我落笔难续别离
只因相见是无期
又何必斟字酌句添一纸愁绪
我空有千言万语
敌不过绝情天意
从此一别两宽各生欢喜
近日细雨又缠绵洗净纠葛
想你时又重蹈覆辙
此后百年春山也为之逊色
围困我一生的周折
我封笔不续别离
只因相见是无期
又何必斟字酌句激心中涟漪
我空有千言万语
敌不过绝情天意
从此一别两宽各生欢喜
我落笔难续别离
若相见已是无期
才应该斟字酌句
修一本别序
我空有千言万语
抵不过宿命天意
可怜今生都已经来不及
Pinyin
Yì dāng nían fēng huā xuě yuè sī dìng qiān qiū
Rú jīn què yǔ qīng nán bái tóu
Gé lóu nà yī bié shì shúi rán dēng xù zhòu
Shúi chí chí bù kěn xìa xī lóu
Chū zǒu bàn shēng tǎng ruò zài jìan nǐ húi móu
Shì pǐ hùi yù yǔ lèi xiān líu
Dài wǒ kàn jìn shì jiān fán húa cái míng liǎo
Cuò guò dí jiā rén zài nán yù
Wǒ luò bǐ nán xù bié lí
Zhǐ yīn xiāng jìan shì wú qī
Yòu hé bì zhēn zì zhuó jù tiān yī zhǐ chóu xù
Wǒ kōng yǒu qiān yán wàn yǔ
Dí bù guò jué qíng tiān yì
Cōng cǐ yī bié liǎng kuān gè shēng huān xǐ
Jìn rì xì yǔ yòu chán mían xǐ jìng jiū gé
Xiǎng nǐ shí yòu chóng dǎo fù zhé
Cǐ hòu bǎi nían chūn shān yě wéi zhī xùn sè
Wéi kùn wǒ yī shēng dí zhōu shé
Wǒ fēng bǐ bù xù bié lí
Zhǐ yīn xiāng jìan shì wú qī
Yòu hé bì zhēn zì zhuó jù jī xīn zhōng lían yī
Wǒ kōng yǒu qiān yán wàn yǔ
Dí bù guò jué qíng tiān yì
Cōng cǐ yī bié liǎng kuān gè shēng huān xǐ
Wǒ luò bǐ nán xù bié lí
Ruò xiāng jìan yǐ shì wú qī
Cái yīng gāi zhēn zì zhuó jù xiū yī běn bié xù
Wǒ kōng yǒu qiān yán wàn yǔ
Dǐ bù guò xiǔ mìng tiān yì
Kě lían jīn shēng dū yǐ jīng lái bù jí
Lời Việt
Nhớ năm xưa phong hoa tuyết nguyệt, hẹn ước ngàn thu
Nay tương phùng chẳng thể đến lúc đầu bạc cùng nhau
Lầu son xưa ai thắp đèn chong đêm thâu
Ai lần lữa chẳng bước xuống lầu tây?
Nửa đời phiêu bạt, nếu một lần gặp lại ánh mắt xưa
Liệu có lời chưa nói mà lệ đã tràn như mưa?
Đợi ta ngắm trọn hồng trần, mới hiểu điều xưa
Hồng nhan lỡ mất, cả đời khó gặp lại người xưa.
Ta đề bút, khó viết nên khúc ly biệt
Chỉ vì tương kiến vốn chẳng còn kỳ
Hà tất cân nhắc từng câu, thêm sầu chia ly?
Ngàn lời muôn ý trong lòng còn chi
Nào địch nổi trời cao tuyệt tình như ý
Từ nay chia biệt, đôi ngả tự an
Mỗi người vui sống, chẳng vấn vương ngàn.
Mấy hôm nay mưa rơi dầm dề, gột sạch ân oán
Nghĩ đến người, lại lạc bước về vết xưa hoang tàn
Từ nay trăm năm xuân sơn cũng mờ nhạt
Chẳng đẹp bằng người – nỗi buộc ràng cả đời ta mang.
Ta phong bút, chẳng viết thêm lời biệt ly
Chỉ vì tương phùng là chuyện vô kỳ
Hà tất gieo chữ khơi lên lòng xuyến xao bi lụy
Ngàn lời muôn ý, chẳng thắng được thiên ý
Từ nay hai lối, mỗi người riêng vui, tự tại mà đi.
Ta rơi bút, khó nối dòng ly biệt
Nếu tương phùng đã hóa chuyện vô kỳ
Thì nên chăng, chăm chút từng dòng ly biệt thi?
Ngàn lời muôn ý, nào thắng nổi mệnh trời phân ly
Đáng thương kiếp này, sớm đã chẳng kịp điều gì.