

Muôn dặm hướng về em
Tác giả: Trúc Châu
Thể loại: Truyện ngắn
Số chương: 2
Tác giả: Trúc Châu
Thể loại: Truyện ngắn
Số chương: 2
Chương 1:
Sau một đêm mưa dầm, trời thật mát mẻ, bước ra ngoài hiên, hít một hơi dài. Thu khẽ mỉm cười nhìn những bông hoa dại mọc ven những bậc tam cấp. Trong chiếc áo bà ba hồng nhạt, vừa vặn càng làm nổi bật dáng người thắt đáy lưng ong, cùng với chiếc quần ống rộng, trông cô Ba Thu càng thêm dịu dàng, tha thướt.
Trông xa xa có vài người đi tới, cô ba hơi bẽn lẽn, tay vịn một cành ngâu hoa trắng thơm thoang thoảng. Như cảm nhận được một ánh nhìn về mình, Thu khẽ ngước nhìn lên thì bất chợt bắt gặp ánh mắt đầy tình cảm, trong ngần đang nhìn mình. Thoáng bối rối, Thu chợt buông tay, nước mưa đọng từ đêm qua và những cánh hoa nhỏ trắng muốt rơi nhẹ xuống vương trên vai áo, càng làm cho vẻ đẹp của Thu thêm tinh khôi. Thu trông theo nhóm người đã đi qua, trong đó có người thanh niên vừa lúc nãy đã nhìn cô, Thu thầm nghĩ bâng quơ: "Không biết có thể gặp lại hay không?"

Buổi sáng ấy, Thu chỉ đọc sách và tâm trí cứ mãi không quên được ánh nhìn đầy trìu mến ấy. Đến trưa, sau khi đã dùng cơm xong, Thu đi xuống nhà dưới thì nhìn thấy bà Tư đang dọn thêm mâm cơm, hỏi ra mới biết, là dọn cơm cho mấy người làm thuê, đến đào đất mướn cho nhà cô. Không bao lâu sau, nhóm người đào đất mướn đã xuất hiện, họ đi vào nhà để ăn cơm trưa, trong đó có cả người thanh niên ấy.
Nhìn thấy nhưng Thu giả vờ như không nhìn thấy, dù sao cũng là con gái, Thu cũng phải giữ ý tứ một chút, chị hai vẫn luôn dặn như thế. Hình ảnh khuôn mặt chính trực, đôi mắt sâu thẳm có hồn ấy, khiến Thu không thể chợp mắt vào buổi trưa được, thế là trưa hè, cầm chiếc quạt con, Thu lang thang ngoài vườn mận.
Duyên trời run rủi thế nào mà Thu lại nhìn thấy người con trai ấy cũng đang trong vườn mận. Hơi bất ngờ, nhưng vô cùng vui mừng, thấy người con trai ấy nhìn sang, Thu giả vờ đang đưa tay lên hái mấy trái mận đang đu đưa. Nếu mấy trái mận mà được nhân hóa lên chắc cũng đang cười khúc khích cho hành động ngại ngùng của cô chủ nhỏ.
Chàng trai liền cất tiếng hỏi: "Cô Ba không nghỉ trưa hay sao?"
Thu hơi ngập ngừng trả lời: "Anh là?"
Chàng trai: "Dạ, tui là Công. Tui với mấy anh được cha cô thuê đào đất sau nhà. Tui nghe mấy anh nói, cô Ba Thu học ở Sài Gòn, lâu lâu mới về, tui hơi tò mò, nên sáng có lén nhìn cô ba, cô ba đừng giận tui nghen".
Thu mỉm cười: "Không sao. Hèn gì tui thấy anh lạ. Anh chắc hơn tuổi tui? Mà các anh đã làm xong chưa, chắc đào thêm buổi chiều nữa mới xong phải không?
Công:" Cô Ba 22 tuổi, tui hơn cô ba 1 tuổi. Tụi tui chưa làm xong đâu, đào đất xong sẽ phát cỏ cho nên có thể 3 ngày mới xong ".
Thu nghe Công nói mà thấy vui vui trong lòng, vậy là Thu còn gặp gỡ Công được 2 ngày nữa. Thu cất tiếng nói:" À, thì ra là vậy. Do Thu nhỏ tuổi nên anh Công cứ gọi tui bằng tên được rồi ".
Trong vườn rợp bóng mận già, những cành trái đu đưa nhìn thật đẹp. Công nhìn Thu hỏi:" Thu có muốn ăn mận không, có vài trái chín nè, để anh hái cho Thu nhé ".
Thu mỉm cười gật đầu.
Công đưa tay hái một trái mận vừa to tròn, căng bóng. Công định chạy đi ra sân múc nước rửa mận cho Thu, nhưng Thu đã kêu lại. Thu cười tinh nghịch nói:
" Đêm qua mưa, chắc cũng sạch bụi rồi ".
Công vui vẻ đưa mận cho Thu, thì ra Thu cũng vui vẻ, hòa đồng như vậy.
Giữa cô chủ và người làm thuê như không còn khoảng cách, chỉ là hai tâm hồn trong trẻo mới lớn gặp nhau, cùng trao cho nhau những tình cảm ấm nồng của buổi ban sơ.
Hai ngày sau đó, trưa nào, vườn mận cũng là nơi gặp gỡ, Thu nói cho Công những điều mới lạ tại Sài Gòn, cũng như những kiến thức mà cô học tập được khi ở trường. Công vốn thông minh, nghe tới đâu liền hiểu tới đó, khiến Thu không khỏi ngạc nhiên. Công thì đem những món dân dã đến cho Thu ăn, khi thì trái bần, khi thì một nắm trái chùm ruột, có lúc là những trái xoài non rụng ở vườn. Muối ớt chấm quả vườn, chua chua, ngọt ngọt ghi nhớ cả một vùng ký ức ngọt ngào không thể quên.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, xong công việc Công và nhóm người làm thuê phải rời đi, Công không còn lý do nào đến nhà của Thu nữa. Nhà Thu giàu có nhất vùng, kín cổng cao tường, Công không thể nào gặp mặt. Ngày từng ngày đi qua, đã hơn 1 tuần rồi, cả hai không gặp nhau, nỗi nhớ cứ lớn dần, nhờ vào người em út mà bức thư đã đến tay của Công.
" Thu sắp lên Sài Gòn học rồi. Nếu lần này đạt kết quả tốt, Thu sẽ đi du học, chắc sẽ lâu lắm mới về quê. Không biết sau này có thể gặp lại anh hay không? Cho dù, ở nơi nào, Thu cũng luôn cầu chúc cho anh được mạnh giỏi, bình an, sở cầu như ý. Cám ơn anh đã cùng Thu trải qua những ngày thật đẹp nơi vườn mận ".
Bức thư đã được hồi âm với dòng chữ ngắn gọn:" Buổi trưa nơi vườn mận, Thu nhé! "
Trời hôm ấy nhiều mây, Thu lén nhà ra mở cổng phụ cho Công, Thu và Công gặp nhau trong vườn mận xanh ngắt. Cả hai như đã hiểu lòng nhau. Nhưng vì khoảng cách giàu nghèo quá lớn, Công không dám nói lên lời hẹn ước. Công nắm tay Thu nói:" Thu thích gì, Thu muốn gì, nhất định Công sẽ đem về cho Thu ".
Thu mắt long lanh ngấn lệ:" Thu muốn được nắm tay Công chạy trên cánh đồng Cẩm Tú Cầu. Muốn được nắm tay Công đi đến hết cuộc đời này. "
Công nắm chặt tay Thu, ánh mắt sâu thẳm ấy chan chứa biết bao tình cảm và quyết tâm:" Nhất định sẽ đem về cho Thu tất cả. Cánh đồng Cẩm Tú Cầu và cả anh ".
Tim Thu thổn thức, tay run run chạm vào chân mày và mắt của Công:" Nhất định sẽ gặp lại".
(Còn tiếp)
Chỉnh sửa cuối: