Tôi giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc của nhóc Tùng, con trai chị gái tôi. Đã đến kỳ nghỉ hè nên thằng bé không đi học, chị tôi lại đang trong thời gian nghỉ thai sản bé thứ hai nên ba mẹ con quyết định về ngoại chơi.
Nhóc Tùng hơn hai tuổi, rất nghịch ngợm, đặc biệt vô cùng ghét đánh răng, vậy nên, sau khi thằng bé về đây, tôi cũng không cần phải đặt báo thức nữa.
Bây giờ đang là đầu hè, thời tiết không thể dùng một chữ "nóng" để hình dung nữa.
Tiếng khóc không chịu đánh răng của nhóc Tùng vẫn chưa dừng lại, tôi ngao ngán thở ra một hơi. Không cần mở cửa tôi cũng có thể cảm nhận hơi nóng bên ngoài, mới chỉ hơn 6h thôi..
Gần đây, tôi có đăng ký một khóa học nâng cao chuyên ngành, chương trình học được sắp xếp vào buổi chiều nên sáng là thời gian để dọn dẹp nhà cửa và làm việc.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi xuống nhà. Cửa phòng ngủ tầng hai đang mở, bé An đang ê a nói chuyện. Cô bé là em gái của nhóc Tùng, hơn 6 tháng tuổi, một cô nhóc xinh xắn đáng yêu.
- "Hế lô, An! An dậy rồi đấy à?" Tôi vẫy tay chào. Cô bé nghe thấy tiếng động liền quay sang, nhoẻn miệng cười.
Bố tôi đang trông An. Đúng là khác dấu thì hút nhau. Nhóc Tùng hồi bé rất dính người, đặc biệt thích tôi bế, nhưng bé An lại luôn theo ông ngoại. Ông không cần làm gì, chỉ cần đứng đó cô bé đã tự động cười rồi.
Mẹ tôi và và chị đang ăn sáng, mùi mỳ tôm đã bay khắp nhà. Ôm cái bụng đang reo chạy xuống, tôi cũng nhanh chóng giải quyết nhu cầu cấp thiết của con người.
9h sáng, sau khi lau ba tầng nhà, mồ hôi đã ướt đẫm lưng. Cái thời tiết này.. Thế mới nói, tôi thà sống quanh năm trong cái lạnh của mùa đông còn hơn là không có biện pháp chống lại cái nóng như bây giờ.
Sân phơi tầng ba dù có gió thổi bay quần áo cũng không thể giúp cơ thể mát mẻ hơn. Dự báo thời tiết nói nhiệt độ hôm nay khoảng 38 - 40 độ, ban ngày nắng nóng gay gắt, tối và đêm có mưa rào. Không biết cơn mưa này có thể phát huy chút tác dụng hay không đây..
- "Tinh!". Chuông báo tin nhắn từ Messenger vang lên.
Tôi liếc nhìn, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Trên màn hình điện thoại hiện lên một cái tên. Cái tên vừa quen thuộc lại có chút xa lạ.
Kể từ cuối học kỳ II của lớp 12, trước khi Đại học, trong suốt mười năm, cái tên này chỉ xuất hiện đúng hai lần, lần đầu tiên là năm năm trước, vào ngày sinh nhật của tôi.
Màn hình đã tắt từ lâu.
Còn nắng vẫn chói chang đến cay mắt như vậy sao?
* * *
- "Dì Ngân ơi, vé ô tô đi." Tiếng nhóc Tùng vang lên làm tôi bừng tỉnh. Đây chắc là một trong câu nói rõ ràng nhất của thằng bé.
Chị tôi đang cho bé An ngủ trưa nên nhiệm vụ của tôi là giữ chân thằng nhóc nghịch ngợm này, không để nó có cơ hội lên phá em. Lúc thì "Dì Ngân ơi, bật ti vi đi", lúc thì "Dì Ngân ơi, đọc sách đi", hay giống như bây giờ, vẽ đi vẽ lại mấy cái ô tô để thỏa mãn yêu cầu của nó.
Sau khi bàn giao lại "công việc" cho chị, tôi về phòng nghỉ trưa.
Nằm trên giường nhưng không thể ngủ được, trước mặt lại hiện ra cái tên cùng dòng tin nhắn ngắn ngủi đó..
Những ký ức tưởng chừng như phai mờ lại ùa về, nhắc nhở tôi một điều, người đó, đã từng xuất hiện trong cuộc sống của tôi! Dù vui hay buồn, dù quên hay nhớ, dù muốn hay không, tôi cũng không thể phủ nhận nó – Những ký ức bị tôi chôn sâu tận đáy lòng, bị lớp bụi của mười năm thời gian vùi lấp!
Nguyên – Cái tên đã mười năm tôi chưa được gọi.
Nguyên – Người bạn thân từ thời thơ ấu.
Nguyên – Mối tình đầu chưa kịp tên tiếng.
Vẫn là Nguyên – Vết sẹo vô hình nhưng đau thấu tâm can!
Tôi đã từng đọc ở đâu đó: "Chia ly là chuyện bình thường trong đời. Giống như hạt giống của bồ công anh, bay đến đâu sẽ sinh trưởng ở đó. Có vùng đất mới, bạn bè mới, cũng có ước mơ mới. Duyên tới rồi duyên đi, đều có thời gian của nó."
Đúng là không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng đã có lời mở đầu thì cũng nên có câu kết thúc chứ?
Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một lời từ biệt..
Khoảng thời gian đó tôi không muốn nhớ lại. So với việc tình đầu không thành, chuyện người bạn thân bao nhiêu năm cứ thế im lặng biến mất làm tôi choáng váng đầu óc. Dù cho sau đó tôi biết lý do, nhưng cũng không thể xóa đi vết sẹo đã hình thành.
Có lo lắng, có tự trách, có đau lòng nhưng không thể nói là không có thất vọng..
Mười năm qua rồi, hơn 3.650 ngày, hơn 87.600 giờ..
Có phải tôi sắp nhận được lời kết cho cuộc chia ly này rồi không?