Chương 3
[BOOK]- Aaa đau.. đau. Con nhỏ này thức dậy đi chúng ta đi về nè!
Vội vàng rút ngón tay lại rồi đỡ đầu cô lên.
- Anh chơi xong rồi à, tôi đói bụng muốn chết rồi đây này!
- Được rồi, được rồi. Tôi chở cậu đi ăn nhé?
Cô vội vàng lôi tay anh chạy ra xe, lúc này anh chỉ cười cười rồi nhìn cô chạy đến chiếc xe.. khung cảnh này làm anh nhớ đến một người, cô ấy cũng đợi anh chơi bóng rổ đến ngủ gục rồi lại nắm tay anh đi ăn và cười vui vẻ.. nhưng đáng tiếc đó chỉ còn là kỉ niệm! Anh cũng chợt tắt những suy nghĩ đó đi.. rồi bước lên xe chở cô đi ăn.
- Cậu muốn ăn gì?
- Tôi muốn ăn tokbokkiiii
- Lúc nãy cậu đã ngủ gục thật luôn sao?
- Không lẽ giỡn?
Hai người họ im lặng cho tới khi đến quán ăn, cô vội vàng mở cửa xe rồi chạy tít vào trong.
- Cô ơi cho cháu 2 phần tokbokki ạ. Kamsamita
- Cậu uống gì tôi đi lấy?
- Cà phê 70% sữa 30% đá
- Cậu cũng uống như vậy à?
- Sao thế?
- À không có gì!
- Cậu đưa mặt sát lại đây.
- Làm gì?
Không nói nhiều, anh chồm người lên lau vết sốt dính trên má cô. Đôi mắt cô tròn xoe nhìn anh chàng này đang làm cái gì vậy chứ? Bộ má của người ta muốn đụng là đụng hay gì?
- Cái thằng này! Cậu dám đụng vào má của tôi!
- Cậu mà nói tiếng nữa là tôi hôn cậu luôn đấy!
Mỹ nữ loi nhoi lóc chốc đành phải hạ giọng, im lặng mà ăn cho đến khi ra về..
Về đến nhà, cả hai đều im lặng bước vào nhà rồi đi lên phòng. Lúc này cả nhà đi vắng chỉ còn 2 người. Không gian đang yên tĩnh, bỗng nhiên cô la lên
- Cứu tôi với, á á cứu tôi với Vương Ngụy Minhhhh
Anh hốt hoảng từ bên phòng chạy qua xem cô như thế nào, bước vào phòng thì không thấy cô đâu. Định bước ra thì cô lại la lên "yahhhhh tránh xa ta raaaa"
- Mộng Anh! Mộng Anh có chuyện gì thế?
Từ trong phòng tắm cô phóng ra chỉ còn mỗi chiếc khăn tắm trên người, chạy lại nép sau lưng anh rồi chỉ vào cửa nhà tắm
- Con.. con con rắn ở.. ở trong nhà tắm. Nó xém cắn vào chân tôi.. (cô sợ đến nỗi sắp khóc đến nơi rồi)
- Không sao, không sao đâu! Tôi sẽ gọi cứu trợ đến! Cô qua phòng tôi thay đồ đi. Đừng để bị cảm!
Cô lấy đồ rồi đi qua phòng anh thay, sau khi thay đồ xong cô bước ra, định đi thẳng ra cửa thì đột nhiên cô quay lại.. nhìn vào tấm ảnh để trên bàn của anh. Cô cảm thấy gương mặt này quen lắm. Nhưng lại không nhớ ra là ai, vừa định tiến lại gần bức ảnh thì anh từ ngoài đi vào.
- Cậu làm gì vậy?
- Tôi chỉ định xem bức ảnh một chút thôi!
- Đừng đụng vào nó! Cậu đi ra ngoài đi!
- Tôi..
Anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng rồi chỉ tay ra phía cửa! Chỉ là tấm ảnh thôi mà? Tại sao anh lại nổi khùng với cô như vậy? Người đó là ai? Tấm hình đó quan trọng như thế sao?
- Anh tưởng tôi cần quan tâm chắc! (Nói thầm trong bụng)
Một lúc sau, khi mọi người đều đã đi làm về. Thấy cô bước ra từ phòng của Ngụy Minh, Nguyên Nguyên liền hỏi:
- Em vừa ở trỏng với Ngụy Minh hả?
- Đúng vậy, nhà vệ sinh có rắn nên em đã qua phòng cậu ấy thay đồ. Em thấy có tấm ảnh trên bàn định tiến lại xem thì cậu ấy bước vào nhìn em và đuổi em ra khỏi phòng.
- Chắc là ảnh của cô ấy, nên nó mới thái độ vậy đó, em đừng để bụng nha.
- Không sao, em cũng không quan tâm lắm đâu. Mà chị em đâu rồi ạ?
- Chị em đang ở dưới bếp nấu ăn ý.
- Để em xuống phụ chị!
Cô chạy xuống bếp xem chị mình hôm nay nấu gì và sẵn tiện giúp chị ấy nấu ăn.
- Chị cần em giúp gì không nèe
- Em cắt giúp chị mấy cộng cải để nấu canh đi Mộng Anh
- Không thành vấn đề hé hé
Cô và chị mình vui vẻ nấu ăn, chị cô đang nấu soup, còn cô vẫn miệt mài cắt từng cộng cải!
- Á!
- Em sao thế?
- Cắt trúng vào tay rồi chị ơi huhu
- Sao bất cẩn thế nàyyyy, ra đây chị băng cho!
Lúc này anh và Nguyên Nguyên đang đi xuống, Nguyên thấy Nguyệt Anh đang tìm gì đó thì đi đến hỏi, còn Ngụy Minh thì đi đến bếp!
- Em tìm gì thế N. Anh?
- Em đang tìm hộp y tế!
- Sao, sao em bị gì hả? Đưa đây anh xem! Sao bất cẩn thế hả?
- Không phải em, là M. Anh bị thương!
- Em làm anh hết hồn thật đấy!
Sau khi tìm thấy đồ băng, N. Anh định đi đến băng lại cho M. Anh thì Ngụy Minh tiến lại.
- Chị để em băng cho..
- Được không đấy?
- Không cần đâu, tôi tự băng được!
- Nếu cậu không để tôi băng lại thì vết thương sẽ nhiễm trùng đấy! Lúc đó cưa ngón tay thì đừng bảo tại sao!
Cô gái ấy sợ bị cưa ngón tay nên đã đưa tay mình cho anh băng lại! Lúc này 2 người kia đi xuống bếp thì thầm với nhau.
- Sao con bé không để N. Minh băng lại cho nhỉ? Lần đầu em thấy N. Minh nó quan tâm đến người khác như vậy đó?
- Anh cũng không biết, sau khi chia tay Viên Viên nó dường như không yêu thêm người nào khác. Nhưng anh thấy nó khá quan tâm M. Anh đó!
Đang thì thầm với nhau thì cô và anh bước vào, khiến cuộc trò chuyện của hai kẻ kia bị ngắt đoạn. Có vẻ vết thương cũng không sâu lắm, nên cô đã hết đau ngay khi ăn món soup của chị mình nấu..
- Ngụy Minh nè, em không định yêu thêm ai sao?
- Đúng đó, chuyện cũng qua lâu rồi mà. Mày hãy để nó ngủ quên đi!
- Em ăn no rồi, em lên phòng trước!
Ngụy Minh đứng dậy bước lên phòng.. Lúc này M. Anh vô cùng hoang mang không hiểu chuyện gì, cô cũng không quan tâm nên cứ thế mà húp soup tiếp..
- Cậu ấy vẫn còn buồn chuyện đó sao?
- Chắc là vậy! Đúng là lụy tình mà.
- Chuyện gì thế mọi người?
Nguyên Nguyên bắt đầu kể về câu chuyện tình yêu đứt đoạn của Ngụy Minh và Viên Viên.. hai người họ yêu nhau 3 năm, nhưng lại không nhận được sự đồng ý của ba anh! Nên cuối cùng anh đành phải chấp nhận sang Hàn du học! Sau khi nghe xong cô cũng chỉ cảm thấy buồn cho anh một chút, rồi lại quay sang ăn tiếp!
Sáng hôm sau cả hai cùng đi xe riêng đến trường! Giống như hôm qua cả trường lại xôn xao và nháo nhào lên! Vào lớp cả hai nằm gục xuống và ngủ! Bỗng dưng có một học sinh nữ chạy vào lớp đến chỗ M. Anh và nói:
- Mina đang bị đánh sau sân trường, cậu giúp cậu ấy được không?
M. Anh đứng dậy đi theo nữ sinh kia.. cô không biết đây là một cái bẫy của bọn họ. Nên đã nghe lời nữ sinh kia mà đi đến sau trường.. 5' sau Mina đi vào lớp và bước đến chỗ N. Minh.
- Ngụy Minh, hôm nay M. Anh không đi học sao?
- Chẳng phải cậu bị đánh, nên M. Anh đi cứu cậu sao?
- Không có, mình vừa đến trường mà?
Anh nghe xong liền tức tốc chạy ra sau sân trường, nhưng trên đường đi thì bị Z4 chặn lại.
- Ể, cậu đi đâu đấy?
- Chào bọn này đi chứ?
Anh không quan tâm đến đẩy chúng nó ra để đi tìm mộng anh! Nhưng chúng nó không để anh đi dễ dàng như vậy!
M. Anh vừa chạy ra sau trường thì bị một gậy vào gáy ngất xĩu tại chỗ!
- Chúng mày tránh ra.
- Sao nào, hôm nay con bé đi cùng mày không đi chung à?
- Haha nếu như mày kêu tao bằng một tiếng "đại ca" thì chắc tao sẽ để mày đi đó hahaha. Không nói nhiều anh đấm thẳng vào mặt nó rồi xử hết mấy thằng còn lại! Không suy nghĩ gì thêm, anh chạy thẳng ra sau sân trường. Nhưng lại không thấy ai, hốt hoảng chạy tìm xung quanh!
Mộng Anh lúc này bị chúng nó tạt nước, và đánh vào người cô.
- Chúng mày chơi dơ như thế à?
- Mày còn mạnh miệng được cơ à? Nếu không van xin tao thì chắc mạng mày không giữ được đâu con ranh!
Cô chỉ cười rồi nói với bọn nó
- Chúng mày ngon thì mở trói ra chơi công bằng đi nào?
- Mày tưởng tao ngu à?
- Không nói nhiều, tụi bây đánh nó cho tao!
- Yah! Tụi mày mà để tao thoát được thì đừng mong đứa nào toàn vẹn!
Lúc này cánh cửa kho bỗng dưng bị đạp toang ra, một chàng trai bước vào hét lớn
- Các cậu làm gì thế hả?
Gương mặt lạnh lùng của anh khiến bọn nhỏ sợ chết khiếp mà chạy hết! Lúc này Mộng Anh dường như đã ngất! Anh bước đến bế cô lên phòng y tế..
(Minh họa thôi nhaa)
Vội chạy đến phòng y tế! Lúc này gương mặt anh hiện lên sự lo lắng.. Nhưng không hiểu tại sao! Một lúc sau cô tỉnh dậy thì thấy anh ngủ gục trên tay mình!
Sau hôm đó, chị cô biết chuyện nên gọi cho cha cô. Hôm sau tất cả những người có liên quan đều bị đuổi học kèm theo thư xin lỗi cô! Vết thương không nghiêm trọng nhưng lại trúng vào phần đầu nên khiến cô cứ đau đầu và không ngủ được..
Tối đến.. cô đang ngủ thì bỗng nhiên mơ thấy sấm chớp đùng đùng, mọi thứ đang nhắm thẳng vào cô, khiến cô hét lên.. Ngụy Minh nghe được tiếng hét liền mở cửa chạy vào! Thấy cô đang co vo ôm đầu đau đớn anh chạy đến ôm cô vào lòng! Trấn an cô..
- Không sao, không sao cả, có tôi ở đây rồi. Cậu đừng sợ nữa..
Cô ôm chặt anh vào lòng, khóc nức nở..
- Tôi sợ lắm, đừng bỏ tôi một mình..
- Tôi sẽ ở đây, cậu đừng sợ!
Sau khi cô thiếp đi, tay vẫn còn ôm chặt anh.. anh định đặt cô xuống thì..
- Đừng đi.. tôi sợ lắm!
Anh không nỡ để cô sợ như vậy, nên đã ở lại và trấn an cô! Sáng hôm sau cô vẫn còn say giấc thì anh đã thức dậy và đắp chăn lên cho cô, rồi bước về phòng mình. Sau khi cô thức dậy, đầu cô đau đớn như muốn nổ tung, ôm đầu hét lớn. Tất cả mọi người từ trong phòng chạy đến phòng cô! Ngụy Minh tiến tới ôm chặt cô vào lòng.. nhẹ nhàng an ủi!
- Bình tĩnh, bình tĩnh, không sao cả.. Một chút sẽ hết thôi.
Mọi người lúc này chạy đến lấy thuốc, gọi bác sĩ riêng đến nhà để khám cho cô!
- Cậu cho em ấy uống thuốc giúp chị nhé!
Ngụy Minh đưa từng viên thuốc cho cô uống, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.. để chờ bác sĩ đến! Nhưng khi vừa đặt đầu xuống gối, đầu cô lại đau thắt lên. Anh lại phải ôm cô lần nữa.. cứ thế mà ôm chặt cô vào lòng!
Tự hỏi thế gian sẽ có ai bên cạnh mình những lúc mình đau đớn nhất như vậy chưa? Nhưng anh đã không bỏ cô một mình, mà ôm cô vào lòng.. ôm một cách nhẹ nhàng.. ấm áp nhất!
15' bác sĩ cuối cùng cũng đến, ông vội vàng kiểm tra cho cô, nhưng không phát hiện được gì.. Chỉ biết cô có chứng bệnh sỡ hãi và ám ảnh từ bé! Khiến những cơn đau đầu ập đến, những triệu chứng này có thể sẽ rất nguy hiểm. Vì làm cho cơ thể bị suy nhược, lo lắng, có thể dẫn đến tự tử vì quá sợ hãi!
Trong lúc bác sĩ khám, tay cô vẫn không buông tay anh ra! Tay cầm tay.. có thể biết rằng cô đã sợ hãi như thế nào! Lúc này bác sĩ còn nói thêm.
- Có thể sẽ suy giảm trí nhớ tạm thời! Nên mọi người cẩn thận chăm sóc cho cô bé! Tôi xin phép.
Sau khi bác sĩ rời đi, bố cô gọi đến hỏi thăm cô. Chị cô bắt máy, và kể lại tất cả những gì bác sĩ nói! Bố cô tức giận đập bàn rồi nói "tụi nó phải trả giá với những gì đã làm với Mộng Anh". Sau một hồi nói chuyện, ông nói sẽ đưa cô sang Mỹ điều trị!
- Vậy ai sẽ theo con bé qua bển hả ba?
- Chuyện này để ba sắp xếp!
Cô cuối cùng cũng đã ngủ được.. nhưng tay vẫn nắm chặt Ngụy Minh!
Lúc này điện thoại N. Minh rung lên.. là mẹ của anh gọi đến!
- Mẹ gọi con có gì không?
- Mẹ định nói với con một chuyện.
- Sao thế ạ? Mẹ cứ nói đi!
- Con sang Mỹ điều trị với M. Anh được chứ? Mẹ và bác sẽ sắp xếp thủ tục cho hai đứa sang Mỹ học và điều trị.
- Tùy ý mẹ.
- Vậy là con đồng ý rồi đó nhé con yêu
- Bye bye con trai, mẹ sẽ gọi con sau nhé!
Tuy đã ngủ, nhưng những gì bên ngoài Mộng Anh đều có thể nghe được. Cô định nói với anh..
Hết chương 3 rồi nè, mong mọi người sẽ đón xem chương mới nhé[/BOOK]
!