Thanh Đình, Hồ Điệp là thanh mai trúc mã. Hai gia đình gần nhau nên mặc định là lớn lên hai đứa phải cưới nhau.
Hắn cực ghét điều đó, hồi nhỏ mọi người nói vậy hắn còn đồng ý vì không biết gì.
Giờ lớn rồi mà cứ mỗi lần sang đưa đồ là mẹ của Hồ Điệp lại bảo: "Con rể qua thăm mẹ đấy à!" Hắn nghe mà rợn hết cả người, đưa đồ xong chạy về. Từ đó không bao giờ bước chân qua nữa.
Lý do rất đơn giản, Hồ Điệp có nhan sắc đậm chất tà mị theo nghĩa đen: Răng hô, mũi tẹt, làn da ngâm, mặt đầy mụn.
Còn hắn đẹp trai phong lưu, con gái phải xếp hàng dài để được ngồi cạnh hắn.
Cứ mỗi lần đi về chung đường, là y như rằng mấy thằng bạn lại trêu: "Vợ thằng Đình đó đẹp kinh hồn".
Không bao giờ hắn đi cùng nàng một lần nào nữa.
Một hôm đi học thêm về muộn, bí quá không biết làm sao đành giải quyết ngay gốc cây. Trời tối, nghe gió thổi thôi, hắn đã sợ nổi hết cả da gà. Vừa quay lại, gặp ngay cái mặt của con nhỏ hàng xóm. Hắn hét lên chạy, mà không kịp kéo quần.
Cho nên hắn cực ghét con nhỏ đó.
Mà ông trời nói: "Ghét của nào trời trao của ấy", học đại học hai đứa cùng trường, cùng lớp và cùng chỗ ngồi.
Hắn thường đấm tay vào tường mà than rằng: "Lão thiên địa, ông định lãng phí người đẹp như tôi sao?"
Những em gái xinh tươi cứ nghe tụi bạn trêu: "Vợ thằng Đình đó đừng có mà đụng vào, hoa đã có chủ rồi." Từ đó, cứ thấy hắn ở đâu là tụi con gái cách xa mười mét. Để hắn lại với con vợ "yêu tinh" mà lũ bạn tưởng tượng giùm hắn.
Ngồi cạnh bàn hắn vẻ một đường phấn, con nhỏ đó qua là nhéo. Hai đứa từng đánh nhau thâm tím cả mắt vì chuyện đó.
Nói về việc đánh nhau, con nhỏ đó khỏe vô đối, hắn bị đánh không biết bao nhiêu lần, đến nỗi giờ nhỏ chỉ cần lườm một cái là hắn gục đầu không dám nhìn lên.
Hắn hạ quyết tâm đi học võ, bữa học đầu tiên cũng là con nhỏ đó. Trời đang mưa gió, sấm chớp bão bùng không biết vì nguyên nhân gì mà hắn chạy ra ngoài đường hai tay nắm chặt mặt ngẩng lên trời hét: "Ông giết tôi luôn đi".
Bỏ kế hoạch học võ hắn đi tập thể hình. Ngày đầu tiên tạ nặng quá rớt xuống chân, phải đi băng bột ngồi ở nhà, cha mẹ sốt ruột nên nhờ con nhỏ đó qua chở đi học. Ngồi sau lưng mà hắn thấy tủi nhục vô cùng. Lũ bạn được nước càng thêm đâm chọt hắn.
Một hôm trên đường đi học về, đi băng qua con đường làng mấy đứa nhỏ la lên: "Vợ chồng Đình Điệp kìa".
Chúng xếp thành một hàng rồi đọc to bài thơ không biết tên khốn nào sáng tác mà nghe tủi thân:
Nghe vẻ nghe ve nghe vè ta hát
Đẹp trai nhất làng là anh Thanh Đình
Mắt câu, mày ngài phong lưu nho nhã
Tiếng lành đồn xa gái lụy thủ tiết
Cớ sao vớ phải chị Điệp như tiên.
Ma chê quỷ hờn da đen mắt hí.
Rồi tụi nó thi nhau cười đùa, Hồ Điệp không giận dỗi mà còn vui vẻ quay lại nói: "Tụi nhỏ khen em đẹp như tiên đó".
"Cả một bài mà nó chỉ nghe có thế", hắn chán nản nghĩ.
Đang ấm ức, thì ở đâu xuất hiện hai thằng trạc tuổi đứng chặn xe. Tưởng nó định trấn tiền, nên Thanh Đình sợ hãi xanh mặt.
Một tên tự xưng là Câu Trức, ở làng bên cạnh, hắn chỉ thẳng mặt Thanh Đình quát: "Ai cho mày tán người trong mộng của tao?"
Nghe đến đây hắn há hốc mồm nghĩ: "Ta đẹp vậy không ai đánh ghen, con nhỏ xấu thấy dị này, lại có người thầm thương trộm nhớ, ông trời! Ông có mắt hay không?".
Chưa kịp thốt lên câu nào tên Câu Trức đã xô ngã hắn, đang run lên vì sợ hãi, thì một cánh tay đen thui lông lá chắn trước mặt nói: "Không ai được động vào chồng ta". Nghe câu này của con nhỏ, Thanh Đình không bị đánh mà cũng tự sùi bọt mép ngất xỉu.
Đêm đó, hắn không sao ngủ được, tự giày vò bản thân, hắn bứt tóc nghĩ: "Con bé đó bị gì vậy? Ta đối xử với nó như vậy, mà nó vẫn coi ta là chồng, hay nó không bao giờ tự soi gương?"
Hắn sực nhớ mẹ Hồ Điệp hay béo má con gái cưng chiều nói: "Con gái mẹ là đẹp nhất, chỉ có con mới xứng với thằng Đình thôi".
"Hết rồi vậy là hết thật rồi, còn đâu thanh xuân của ta", hắn buồn bã than.
Từ giây phút đó hắn như người không hồn bên Hồ Điệp. Ai trêu hắn cũng kệ, con gái lánh xa, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Ngày thường con nhỏ đụng vào hắn là có chuyện, bây giờ Hồ Điệp khi dễ hắn kiểu nào, hắn cũng cắn răng cam chịu.
Hồ Điệp thấy vậy rất vui suốt ngày ôm tay, ôm chân, bá cổ hắn.
Thấm thoát thời gian đại học qua mau, nhà Hồ Điệp vì lý do nào đó phải chuyển lên phố. Ngày chia tay nhỏ khóc ôm lấy hắn nói: "Anh chờ em nhé".
Trong lòng vui như mở hội nhưng hắn cố nén lại an ủi nàng: "Yên tâm đi ta mãi chờ em nơi này, em phải giữ gìn sức khỏe nhé".
Ngày ra ga tàu Hồ Điệp ngóng mãi không thấy hắn đâu, cô khóc một hồi, gia đình nói mãi mới chịu lên. Ánh mắt đượm buồn, cô đâu hay hắn đang ăn mừng với lũ bạn vì thoát được kiếp vợ hờ.