Không bàn luận đến cái chết, bởi theo như mình biết là cơ thể ta được cấu tạo thành nhiều nguyên tử. Cả thế giới cũng vậy. Rất khó định hình là chúng ta sẽ đi về đâu.
Dù chưa bao giờ bị trầm cảm, nhưng mình luôn cảm thấy bản thân hoặc bất kỳ ai đó đều có thể bước đến trạng thái đó một cách dễ dàng. Chỉ qua một câu nói đủ khả năng dập tắt hy vọng mà bản thân mình tin tưởng, hay một viễn cảnh thất bại mà bản thân nổ lực bao lâu nay. Vậy nên đối với mình, trầm cảm cũng không quá đặc biệt.
Mình là một đứa học sinh cấp 3 năm cuối. Năm sau, mình có thể vào đại học, một học viện hoặc là không. Mình có thể nắm chắc ngành nghề mình ao ước hoặc không. Lựa chọn của mình có thể sẽ đúng, hoặc sẽ phá hủy cuộc đời mình sau này. Mình đang cảm thấy bất an mỗi ngày, bởi mình là một đứa não chậm, mình đã rất sợ bước đến ngưỡng trưởng thành như thế này. Bạn có biết đây là độ tuổi có thể tự tay kết liễu mạng sống của chính bản thân chỉ sau một vài tổn thương nhỏ không?
Vào chính lúc đó, mình đã nghe thấy một cô giáo ở trường mình tâm sự. Cô ấy là một người từng bị trầm cảm đích thực. Cô giáo ấy đã có rất nhiều khoảng lặng trong một thời gian dài. Đó cũng như là giờ nghỉ chân của cô ấy vậy. Trong khoảng lặng kéo dài ấy, cô ấy đã cầm một hộp thuốc ngủ bật nắp cầm trên tay, mắt thì nhìn vào con cái cô ấy hay những thứ mà cô giáo ấy trân trọng nhất. Bởi khi nhìn vào họ, thì cô ấy có thể thành công trì hoãn vào việc dốc một đống thuốc ngủ vào miệng.
Cho đến thời gian cứ trôi qua dần, nghỉ ngơi hay những tư tưởng tiêu cực khiến cô ấy cảm giác chán nản và lười biếng. Cô ấy mong muốn lại những việc mình muốn làm. Cô ấy thấy bản thân mình đang dần thua thiệt với những con người đang bước về phía trước. Cô ấy đã bước ra trạng thái trầm cảm. Vì dù một đám tang không đáng trôi qua, ông mặt trời vẫn sáng, những người xung quanh vẫn cứ tiếp tục với cuộc sống, với gia đình, niềm vui hay khoảng trầm.
Thật là có lý. Nghe có vẻ là một việc rất dễ dàng, nhưng đó là cả một hành trình lắng nghe bản thân.
Đối với một đứa nông nổi như tôi, mọi chuyện lại khác. Khi kề sát con dao vào cổ, tôi lặng nhìn gia đình mình. Thật đáng buồn khi đó không phải là nỗi tiếc nuối, mà là nỗi sợ hãi. Tôi khác cô giáo ấy, cô giáo ấy không muốn xa cách gia đình mình, vì đó là cả thế giới mà cô ấy đã mong muốn tạo ra với sự hạnh phúc đau buồn. Còn tôi, tôi nghĩ về sự thất vọng hay trở thành gánh nặng. Tôi ít có bạn vì vậy kỉ niệm học đường trở nên khá mờ nhạt với tôi. Não tôi kém vì vậy việc nhanh nhạy như những người khác còn khiến tôi không thấy sự an toàn trong tương lai. Chứng lười biếng lại làm con người tôi tệ hơn. Tôi thường bị đối xử tệ vì tôi bị đánh giá thấp trước mắt người khác.
Đối với tôi lúc ấy, không có gì nối tiếc khi mình chết. Nhưng đến hiện tại, tôi vẫn chưa hề kết thúc bản thân mình. Bởi chính suy nghĩ tiêu cực khiến tôi sống như một đứa liều lĩnh hơn những bạn khác. Nếu một kẻ trầm cảm thấy mọi thứ đều là một lối cụt, kết quả nào cũng giống nhau, thì tôi sẽ không ngần ngại làm những việc ngoài phạm vi an toàn thay vì những lựa chọn bình thường như bao người khác. Tôi đã nổ lực hơn, cạnh tranh hơn rất nhiều kể từ lúc đó, cố với tới những gì quá khứ không thể bắt kịp, như thể đó là tất cả mọi lý do để tôi tồn tại. Tôi sẽ trở thành người tạo ra những thứ mình muốn, thay vì cách phụ thuộc người khác trước đó.
Và từ trạng thái sắp rơi vào trầm cảm, thứ mà mọi người không muốn dính vào. Thì tôi sẽ là người lợi dụng nó. Làm nó trở thành một cổ máy thúc đẩy tôi trở thành kẻ chiến thắng con người cũ trong quá khứ.