Bài viết: 38 

Chương 10:
Cố Ngôn Thần đang trong tình trạng "tàn tạm thời" như thế mà vẫn có thể nấu được những món "tạm được" như này cũng khiến cô phải mở mang tầm mắt.
Vậy ra hắn nói ở lại trả ơn cũng không hẳn là nói điêu. Mà cô, cũng chẳng rảnh đâu lại nuôi một kẻ ăn không rỗi nghề. Hắn biết điều thì cũng là một chuyện tốt. Bằng không, hắn có là trời đi chăng nữa, sớm muộn cũng bị cô đá ra khỏi nhà.
Trong suốt bữa ăn, hai người cũng chẳng nói được với nhau đến mấy câu. Phải nói đúng hơn chính là một câu cũng không nói. Mà lại nói đúng hơn nữa, là một người không biết nói gì, người kia lại không muốn nói.
Đến khi bao nhiêu chén dĩa trên bàn đều đã sạch banh, người nào người nấy lại lo việc của mình. Hắn đương nhiên là dọn mớ chén dĩa trên bàn, cô cũng chẳng quản hắn đang bị thương mà vẫn mặc hắn tự loay hoay dọn dẹp. Người phụ nữ xem như rằng một chút lương tâm cần có cô cũng không có.
Cố Ngôn Thần thế mà cũng không mở miệng trách cứ gì, hắn việc hắn làm, cũng chẳng đả động gì đến kẻ đang nhởn nhơ thích thú là cô.
Tịnh Thiên chưa vội vào trong phòng, cô vào tủ lạnh lấy trái cây ra đem lại phòng khách, vắt chân lên bàn mà ngồi thưởng thức "mỹ quan" trong căn bếp nhà mình. Được lão đại uy thế của Ám Dạ phục vụ là loại cảm giác như thế này sao, có vẻ cũng không tệ lắm. Cô cũng không tự nhìn nhận xem, được hắn chăm như này, trên được được bao nhiêu người.
Cô mang hẳn laptop ra phòng khách làm việc.
Ây, chẳng phải cô vừa mới rời Hắc Vũ sao, việc đâu ra chứ?
Một con mãng xà như cô ngoài việc bày đủ mưu kế thủ đoạn để tước mạng sống của kẻ khác thì có việc gì nữa để xử lý đây?
Mấy mạng người kia quả nhiên rất đắt tiền, nhưng với cô vẫn là chưa đủ. Tịnh Thiên cô sống bằng tiền, chết cũng muốn chết trong một mớ tiền. Người yêu tiền như thế, chẳng thể nào chỉ có một nghề kiếm cơm.
Người xã hội ngầm nhiều vô kể, các gia tộc lớn nhỏ trải dài khắp trái đất hình cầu, đâu đâu cũng có. Tranh giành quyền lực, địa bàn, thủ hạ, tranh giành lợi ích, tiền đô và cả mạng sống. Ở trong vòng xoáy này, hoặc là giết người, hoặc là bị người giết. Bởi vậy mà sát thủ như cô mới dễ dàng kiếm cơm kiếm gạo, ngày ngày cũng chất chồng những "đơn hàng".
Sống trong mạng lưới đen ngùm này, quả nhiên cho dù là muốn giết hay bị giết, đều cần đến vũ khí. Chẳng chỉ buôn bán cho những "thần chết" sống, mà còn cho những bang phái, với số lượng cực kì lớn. Còn việc bọn họ dùng để làm gì, cô thèm quan tâm vào.
"Bạch Túy, Khúc Xà, Lãng Dư."
Cô nhìn vào màn hình hiện lên những đơn hàng mà đọc lẩm nhẩm. Bọn họ đều là những bang phái có tăm có tiếng, lượng vũ khí lần này đặt quả nhiên không nhỏ. Còn cô, thì không muốn dính sâu vào mấy vụ này cho lắm, cùng lắm thì chỉ muốn nhanh chóng chuyển giao lại vụ làm ăn này cho một bên khác. Cô đứng ngoài, không được nhiều lộc cho lắm nhưng an toàn. Vấn đề ở đây, là vì số lượng bọn họ yêu cầu quá lớn, bên cung cấp đương nhiên chỉ đáp ứng được hai trong ba đơn hàng trên, lần này khiến cô khá đau đầu, thật sự khó quyết định.
"Nếu là tôi, đương nhiên sẽ cân nhắc Bạch Túy và Lãng Dư. Nhưng nếu mối quan hệ giữa em và Khú Xà tốt, tôi có thể làm bên cung ứng."
Từ lúc nào mà tên Cố Ngôn Thần đã ngồi phía sau lưng cô, gần đến nỗi không thể phát hiện. Hắn cũng đăm đăm nhìn vào màn hình. Phải rồi, Ám Dạ. Hắn có thể giúp cô hợp tác trong vụ làm ăn này với Khúc Xà. Nếu là các bang khác thì dễ dàng ứng biến, nhưng Khúc Xà xưa nay cũng giúp cô không ít lần, thế nên cô đương nhiên vẫn muốn giúp bọn họ.
"Ám Dạ thật sự có thể?"
"Phải. Chút vũ khí nhỏ này cũng không là bao. Không khó."
Hắn nói xong thì đưa đôi mắt hếch lên nhìn cô, khóe môi có chút cong lên như đang toan tính gì đó thú vị lắm.
"Gửi đơn hàng này qua mail cho tôi. Dụ Dương sẽ xử lý tốt."
"Đã nhận thì làm cho tốt vào."
Người phụ nữ này ngay cả một lời cảm ơn với hắn cũng không có, lại còn ra lệnh như vậy, thật sự khiến người khác đau lòng mà. Mà hắn, cũng có lường qua trước thái độ này của cô, chỉ là không nghĩ có thể là thật.
Cô thôi không nhìn hắn nữa mà quay lại màn hình, lia lịa chuyển những đơn hàng sang một vài địa chỉ mail.
Chuyện này chuyện kia cũng xử lý xong, cô có thể yên tâm vào ngủ tiếp rồi.
Tịnh Thiên đóng laptop lại, đi vào trong phòng, lần này vẫn lại chẳng nhìn người kia lấy một cái. Được Ám Dạ hỗ trợ cung ứng, lại còn là đích thân Cố Ngôn Thần giúp đỡ, cô vậy mà không có lấy một biểu cảm nào cả. Khiến hắn đúng là có chút ngạc nhiên.
Vậy ra hắn nói ở lại trả ơn cũng không hẳn là nói điêu. Mà cô, cũng chẳng rảnh đâu lại nuôi một kẻ ăn không rỗi nghề. Hắn biết điều thì cũng là một chuyện tốt. Bằng không, hắn có là trời đi chăng nữa, sớm muộn cũng bị cô đá ra khỏi nhà.
Trong suốt bữa ăn, hai người cũng chẳng nói được với nhau đến mấy câu. Phải nói đúng hơn chính là một câu cũng không nói. Mà lại nói đúng hơn nữa, là một người không biết nói gì, người kia lại không muốn nói.
Đến khi bao nhiêu chén dĩa trên bàn đều đã sạch banh, người nào người nấy lại lo việc của mình. Hắn đương nhiên là dọn mớ chén dĩa trên bàn, cô cũng chẳng quản hắn đang bị thương mà vẫn mặc hắn tự loay hoay dọn dẹp. Người phụ nữ xem như rằng một chút lương tâm cần có cô cũng không có.
Cố Ngôn Thần thế mà cũng không mở miệng trách cứ gì, hắn việc hắn làm, cũng chẳng đả động gì đến kẻ đang nhởn nhơ thích thú là cô.
Tịnh Thiên chưa vội vào trong phòng, cô vào tủ lạnh lấy trái cây ra đem lại phòng khách, vắt chân lên bàn mà ngồi thưởng thức "mỹ quan" trong căn bếp nhà mình. Được lão đại uy thế của Ám Dạ phục vụ là loại cảm giác như thế này sao, có vẻ cũng không tệ lắm. Cô cũng không tự nhìn nhận xem, được hắn chăm như này, trên được được bao nhiêu người.
Cô mang hẳn laptop ra phòng khách làm việc.
Ây, chẳng phải cô vừa mới rời Hắc Vũ sao, việc đâu ra chứ?
Một con mãng xà như cô ngoài việc bày đủ mưu kế thủ đoạn để tước mạng sống của kẻ khác thì có việc gì nữa để xử lý đây?
Mấy mạng người kia quả nhiên rất đắt tiền, nhưng với cô vẫn là chưa đủ. Tịnh Thiên cô sống bằng tiền, chết cũng muốn chết trong một mớ tiền. Người yêu tiền như thế, chẳng thể nào chỉ có một nghề kiếm cơm.
Người xã hội ngầm nhiều vô kể, các gia tộc lớn nhỏ trải dài khắp trái đất hình cầu, đâu đâu cũng có. Tranh giành quyền lực, địa bàn, thủ hạ, tranh giành lợi ích, tiền đô và cả mạng sống. Ở trong vòng xoáy này, hoặc là giết người, hoặc là bị người giết. Bởi vậy mà sát thủ như cô mới dễ dàng kiếm cơm kiếm gạo, ngày ngày cũng chất chồng những "đơn hàng".
Sống trong mạng lưới đen ngùm này, quả nhiên cho dù là muốn giết hay bị giết, đều cần đến vũ khí. Chẳng chỉ buôn bán cho những "thần chết" sống, mà còn cho những bang phái, với số lượng cực kì lớn. Còn việc bọn họ dùng để làm gì, cô thèm quan tâm vào.
"Bạch Túy, Khúc Xà, Lãng Dư."
Cô nhìn vào màn hình hiện lên những đơn hàng mà đọc lẩm nhẩm. Bọn họ đều là những bang phái có tăm có tiếng, lượng vũ khí lần này đặt quả nhiên không nhỏ. Còn cô, thì không muốn dính sâu vào mấy vụ này cho lắm, cùng lắm thì chỉ muốn nhanh chóng chuyển giao lại vụ làm ăn này cho một bên khác. Cô đứng ngoài, không được nhiều lộc cho lắm nhưng an toàn. Vấn đề ở đây, là vì số lượng bọn họ yêu cầu quá lớn, bên cung cấp đương nhiên chỉ đáp ứng được hai trong ba đơn hàng trên, lần này khiến cô khá đau đầu, thật sự khó quyết định.
"Nếu là tôi, đương nhiên sẽ cân nhắc Bạch Túy và Lãng Dư. Nhưng nếu mối quan hệ giữa em và Khú Xà tốt, tôi có thể làm bên cung ứng."
Từ lúc nào mà tên Cố Ngôn Thần đã ngồi phía sau lưng cô, gần đến nỗi không thể phát hiện. Hắn cũng đăm đăm nhìn vào màn hình. Phải rồi, Ám Dạ. Hắn có thể giúp cô hợp tác trong vụ làm ăn này với Khúc Xà. Nếu là các bang khác thì dễ dàng ứng biến, nhưng Khúc Xà xưa nay cũng giúp cô không ít lần, thế nên cô đương nhiên vẫn muốn giúp bọn họ.
"Ám Dạ thật sự có thể?"
"Phải. Chút vũ khí nhỏ này cũng không là bao. Không khó."
Hắn nói xong thì đưa đôi mắt hếch lên nhìn cô, khóe môi có chút cong lên như đang toan tính gì đó thú vị lắm.
"Gửi đơn hàng này qua mail cho tôi. Dụ Dương sẽ xử lý tốt."
"Đã nhận thì làm cho tốt vào."
Người phụ nữ này ngay cả một lời cảm ơn với hắn cũng không có, lại còn ra lệnh như vậy, thật sự khiến người khác đau lòng mà. Mà hắn, cũng có lường qua trước thái độ này của cô, chỉ là không nghĩ có thể là thật.
Cô thôi không nhìn hắn nữa mà quay lại màn hình, lia lịa chuyển những đơn hàng sang một vài địa chỉ mail.
Chuyện này chuyện kia cũng xử lý xong, cô có thể yên tâm vào ngủ tiếp rồi.
Tịnh Thiên đóng laptop lại, đi vào trong phòng, lần này vẫn lại chẳng nhìn người kia lấy một cái. Được Ám Dạ hỗ trợ cung ứng, lại còn là đích thân Cố Ngôn Thần giúp đỡ, cô vậy mà không có lấy một biểu cảm nào cả. Khiến hắn đúng là có chút ngạc nhiên.
Chỉnh sửa cuối: