Ngôn Tình Một Khắc Cũng Yêu Em - Hạ Thiên Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Laam.Lanhh, 27 Tháng tám 2020.

  1. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    [​IMG]

    Một Khắc Cũng Yêu Em

    Tác giả: Hạ Thiên Lâm

    Thể loại: Tiểu thuyết

    Văn án:

    Bá đạo phúc hắc, lạnh lùng hảo soái, giàu có uy quyền hắn quá đủ. Nhan sắc tuyệt thế, bá khí độc ngôn, trí thông tâm lạnh cô có thừa. Hai con người này, nếu không phải trời sinh một đôi thì còn có thể là gì? Chưa nói đến tài sắc đều xứng, chỉ riêng khí chất độc tâm độc miệng của hắn và cô, ai cũng phải nể ba câu sợ bảy phần. Tình yêu trong làn thuốc súng mưa bom của hai người này không phải ai cũng muốn thử qua một lần. "Cố Ngôn Thành tôi trước giờ đến Diêm Vương cũng không sợ. Vậy mà từ khi gặp em, trong lòng lúc nào cũng nơm nớp sợ em bỏ tôi."

    * * *

    "Triệu Tịnh Thiên, dám phớt lờ tôi, dám đánh tôi, dám khiến tôi yêu, cũng chỉ có em."

    Link thảo luận - góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác của Hạ Thiên Lâm
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng một 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi bán mạng cho các người lâu như vậy, thế mà bây giờ có chuyện, lũ khốn các người lại dám lật mặt không nhận người."

    Triệu Tịnh Thiên tức tối đập tay mạnh xuống bàn lớn giọng, hai con mắt thiếu điều tóe được lửa ra, có lẽ sức cô dùng có hơi quá làm cho mặt bàn thủy tinh rạn thành từng đường thấy rõ ngay bên dưới đôi bàn tay nuột nà xinh xắn. Khuôn mặt diễm săc trở nên khí cường, hai con ngươi đen cứ như hóa đỏ mà lườm một lượt ba người trong phòng với vẻ không thể căm phẫn hơn.

    Cả ba người ban nãy đang còn giảng hòa được với cô, nhưng vì chút lỡ lời mà làm con sư tử trước mặt xù hết vuốt lên thì giật mình nơm nớp sợ hãi. Trịnh Thượng Tôn biết rằng cái miệng dẻo của hắn bây giờ cũng không còn dỗ ngọt được cô, thế nên hít một hơn thật mạnh mà trắng trợn nói:

    "Rõ ràng là chuyện cô tự làm tự chịu, bây giờ lại đổ lên đầu chúng tôi. Cô Triệu, bang Hắc Vũ không phải tổ chức dọn vệ sinh mà chuyện gì cũng đi xử lý."

    Kiều Nhược Vy ngồi bên nghe thấy thế cũng mau chóng bắt nhịp hùa theo để chèn ép người đang mất bình tĩnh trước mặt, môi mấp máy mà mắt thì cứ liếc lên liếc xuống, không để lộ vẻ căng thẳng của mình:

    "Phải phải, họa cô gây ra không thể cùng kéo chúng tôi xuống nước hết được. Huống hồ cô là động phải bang Sói Đen, hà tất chúng tôi phải chết hết vì cô?"

    Lời cô ả nói càng nghe càng chói tai, đúng là khiến người ta tức tối đến không chịu được. Triệu Tịnh Thiên mặt đanh lại, đôi mắt đen tuyền của cô trừng lên một cách đáng sợ, không kiềm được hỏa trong người mà lật luôn cả cái bàn trà về phía trước. Chiếc bàn thủy tinh vốn rất chắc chắn ấy mà vì một lực đẩy của người này mà vỡ choảng ra thành từng mảnh, mấy tách cà phê trên bàn cũng theo đó đi tong, các thứ chất lỏng từ bốn ly nước trên bàn đổ hết ra sàn, thủy tinh thì tung văng tứ phía bắn vào những người ngồi phía trước, mùi máu tanh bắt đầu len lỏi. Mặt của ba kẻ này cũng biến sắc tái xanh, miệng môi dính chặt lấy nhau trắng bệch, lo sợ.

    Cái lật bàn này càng khiến không khí trong phòng thêm nặng nề hơn.

    "Hay cho câu họa tôi làm tôi chịu. Ngay từ đầu là ai gửi thông báo nhiệm vụ hạ sát Lục Hạ Nam? Rõ ràng các người biết hắn là người bang Sói Đen mà vẫn ép tôi đi giải quyết. Giỏi, cả ba con cẩu các người bắt đầu biết đi cắn bừa rồi đấy."

    Cô mà không tức giận thì đã chẳng còn mang họ Triệu nữa rồi. Lục Hạ Nam là cánh tay phải đắc lực của lão đại Chiến Tử Mạn. Mà cơ ngơi của Sói Đen, cũng chẳng thể một hai câu có thể kể cho hết. Một trong ngũ đại hắc bang lẫy lừng của giới xã hội ngầm này. Bây giờ lệnh truy sát cô được truyền nhau đi hết, Chiến Tử Mạn chắc cũng thuê không ít sát thủ để trử khử cô. Chuyện đã tới bước này chắc ba con cẩu trước mặt bây giờ cũng đã bán được không ít thông tin của Triệu Tịnh Thiên cô.

    Ba người trong phòng dối diện với ánh mắt của cô cũng chẳng mấy thoải mái. Cũng chẳng ai có đủ dũng khí đối diện với cái nhìn đầy chán ghét của cô.

    Chuyện này đương nhiên là nằm trong kế hoạch của bọn họ, chỉ là, Lục Hạ Nam thân nghệ tối cường như thế, suốt tháng quanh năm không biết bao nhiêu tổ chức truy sát, vẫn sống nhăn, thế mà Triệu Tịnh Thiên giải quyết gọn lẹ chưa tới hai tiếng sau khi có thông báo.

    Kiều Nhược Vy đăm chiêu một hồi rồi cũng hít vào thở ra nhè nhẹ mà nói:

    "Nh.. Nhiệm vụ lần này quả thực là do chúng tôi thông báo nhầm. Nhưng mà chẳng lẽ cô Triệu muốn làm liên lụy đến tất cả mọi người luôn hay sao. Các đầu lão mà ra mặt giải quyết, khác gì tuyên bố rằng mọi người trong bang đều dính hết cả?"

    Câu nói này như đả kích mạnh đến người đang đứng trước mặt, Triệu Tịnh Thiên đơ người ra một hồi. Kiều Nhược Vi đến đường này còn dám lôi mọi người trong bang ra để trấn áp cô, giỏi lắm. Hay cho một con ả nhanh trí nhanh mưu, dám đánh đòn phủ đầu như thế này.

    Mấy vụ trước làm xong liền tiền trao cháo múc, theo luật thì thông tin của các truy sát đều phải được bảo mật tuyệt đối, thế mà bây giờ rò hết ra ngoài, lũ cáo đội lốt nai này đúng là lớn gan lớn mật.

    Lấy thái độ bất động hiện tại của người trước mặt làm thế, Trình Giai Như cũng bắt đầu chen chân chen miệng:

    "Đúng đó, liên lụy đến biết bao nhiêu là người. Bang Hắc Vũ này, vì một nhiệm vụ của cô mà bi truy sát hết, chẳng lẽ.."

    Chẳng kịp nói được đến hết câu, miệng cô ả này im bặt, mặt trắng bệch run rẩy. Là Triệu Tịnh Thiên vớ lấy cái ly ở bàn phụ nhằm ả mà ném thẳng, cố ý lệch một chút không trúng mặt. Chiếc ly vỡ toang ra khi đụng phải bức tường phía sau, bao nhiêu mảnh lớn nhỏ lại bắn về hương ngược lại, máu lại thêm lần nữa rỉ từ từ. Hai người đang ngồi yên bên cạnh cũng giật mình không kìm được vẻ sợ sệt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười hai 2020
  4. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ nó, các người nên cầu tôi sớm bị đám sói kia giết đi. Bằng không, tôi sống ngày nào, các người không yên ngày đó."

    Triệu Tịnh Thiên quay lưng, giật mạnh cái dây chuyền chạm khắc hình đại bàng của mình ra khỏi cổ rồi quẳng không tiếc thương lên chiếc bàn phụ, bỏ đi.

    Bang Hắc Vũ từ khi nào lại trở nên bê bối như này, cô còn chẳng rõ nữa. Khốn khiếp khốn khiếp, rõ ràng cô ở trong làng xã hội ngầm này lâu hơn bọn chúng, thế mà đến cuối cùng cũng bị bọn cáo đột lốt nai này chơi cho một vố đau đến như vậy.

    Ấn ký cũng đã để lại rồi, tốt thôi, chuyện này cô giải quyết sẽ chẳng cần phải vướng mắc danh tiếng của Hắc Vũ nữa rồi. Tịnh Thiên hít một hơi thật sâu, đợi giải quyết xong chuyện của Chiến Tử Mạn, cô xử lý từng người cũng chẳng muộn.

    Hành động dứt khoát rời tổ chức của Tịnh Thiên lại một lần nữa khiến ba kẻ kia xanh mặt. Ban đầu bọn họ cũng chỉ là muốn cho Tịnh Thiên phải nếm mùi của thất bại, chỉ là không biết được chuyện lại thành ra thế này. Chuyện bán tin tức của cô ra cũng chỉ là bất đắc dĩ, thế mà cô lại muốn rời tổ chức, chuyện này, hoàn toàn bọn họ chưa từng nghĩ tới.

    Đương nhiên không phải tin tức tốt đẹp gì với bọn họ. Ngược lại, là một chuyện xấu, rất xấu. Đã rõ ràng như thế, không còn là người của Hắc Vũ đồng nghĩa với việc không có gì có thể ràng buộc cô có thể ra tay với ba người họ nữa rồi. Tịnh Thiên đường đường là sát thủ đứng đầu cả giới, muốn giết bọn họ lại chẳng khác gì lấy dao mổ trâu chặt thịt gà.

    "Cô.. cô không thể tùy tiện rời tổ chức như vậy. Hắc Vũ.. từ.. từ khi nào trở thành nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?"

    Kiều Nhược Vy đứng bật lên, mặt cô ả xanh dần đi, thoáng chốc đã chẳng còn chút gì sắc thần.

    Tịnh Thiên ngoảnh mặt lại nhìn, ánh mắt chẳng còn nóng hổi như ban nãy nữa, mà chuyển nhanh sang sắc lạnh, lạnh đến đáng sợ, như thể không ai có thể nhìn thấu được đáy mắt nằm ở đâu.

    "Chuyện này cũng đến được tai các đầu lão rồi, các người cứ từ từ. Mà, Triệu Tịnh Thiên tôi muốn rời đi, còn phải xin phép ai nữa sao?"

    Câu nói này chặn cứng họng của cô ả. Phải rồi, cô là Triệu Tịnh Thiên, thời gian qua giữ được cô ở lại vốn cũng chỉ chút ơn chút nghĩa của các đầu lão đối với cô. Hắc Vũ tồn tại được đến bây giờ, bọn họ cũng chẳng tính được xem Tịnh Thiên cô góp được bao nhiêu phần.

    Ba người này cũng chỉ biết tự cầu phúc cho chính mình.

    Hoặc là, giúp Sói Đen một tay tiễn cô xuống địa phủ sớm hơn. Đằng nào cũng đã đến đường cùng, ba người họ thật sự là đã chẳng còn chút cứu vãn gì được nữa rồi. Tin chắc lần này Tịnh Thiên rời đi, ba người họ không tránh khỏi liên lụy.

    Trình Giai Như nhấc máy lên, hai người kia cũng thôi ngồi lại với khuôn mặt lo sợ nữa, bọn họ đã đâm lao thì cũng chỉ còn có thể theo lao thôi. Ban nãy Tịnh Thiên ở đây làm náo loạn như vậy, cũng gây không ít tai tiếng cho những người này.

    "Chết sớm một chút cũng là do cô chọn, chuyện này không trách chúng tôi được."

    Trịnh Thượng Tôn mắt mi đăm lại, chút tin tức còn lại hắn cũng vừa kịp tung cho lũ Sói Đen hết rồi. Để rồi xem lần này Tịnh Thiên cô làm sao có thể thoát được vuốt của Chiến Tử Mạn.

    Về phần Triệu Tịnh Thiên, cô đúng là không thể không đề phòng, sớm rồi muộn, những thông tin của cô cũng đến tay Chiến Tử Mạn thôi. Lần này lại không ngờ lại nhanh đến như vậy. Vừa phóng xe ra khỏi bãi đỗ, lập tức cô phát hiện được không ít kẻ bám đuôi.

    Tình thế này đúng là không thoải mái chút nào, cơn lửa giận trong người cô còn chưa ngoai đã gặp phải một lũ phiền phức như thế này. Đã dâng mạng tới tận đây cũng mong bọn họ không hối hận thôi.

    Tịnh Thiên đành khó chịu bẻ lái đi ra đường cao tốc tiến về ngoại thành. Đám xe kia hiển nhiên là đi theo sát vách, càng lúc chịu không được mà ép gần hơn, Đến đoạn đường không có người thì còn lộ liễu hơn hẳn, bọn chúng bắt đâu xả những tiếng đoàng đoàng vào chiếc xe đua màu đỏ đi đầu. Hẳn là nóng lòng muốn xé xác cô băm thành từng mảnh lắm rồi đây, cơ mà, nóng lòng muốn lấy mạng cô cũng không chỉ có ngần này người. Nếu chết dễ đến thế, thì cái danh sát thủ hạng A của cô vứt chó gặm lâu rồi.

    Đánh tay lái lia lịa, chân ga đạp mỗi lúc một mạnh, chiếc xe màu đỏ lửa nhanh chóng nằm trên Vách Tử, nơi những cuộc đua xe trái phép nổi tiếng diễn ra mà đám cớm sợ nơm sợ nớp không dám bén mảng tới, đường đua ôm sát vách núi, bên kia là vực thẳm như một cái hố không thấy đáy đâu, người và xe nằm dưới đó nhiều đến độ chẳng đếm được, Triệu Tịnh Thiên quay quay vô lăng một cách điêu luyện và vèo vèo phóng lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  5. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đạp ga nhanh, bọn chúng cũng mau chóng phóng nhanh theo sát, đến vòng ôm, cô vấn cứ lái đến sát thành mới đột ngột bẻ lái không động tác dư thừa, đám xe bám đuôi không kịp chuyển hướng, chiếc đầu tiên đâm vào thanh chắn, lao xuống trong tiếng la ó, chiếc thứ hai nhanh chóng phanh lại ngay khi một nửa thân xe đã không còn chạm đất, thế nhưng ba chiếc sau thì không may mắn thế, cứ nhằm vào mà đâm, chiếc này đẩy chiếc kia, văng hết một thảy xuống vực. Thế là xuống hoàng tuyền hội họp.

    Dễ chết đến thế này, có phải quá nhàm chán không nhỉ, rõ ràng cô còn chưa kịp cho bọn họ mở rộng tầm mắt thì người đã chẳng còn nữa rồi. Chiến Tử Mạn thế mà lại cho rằng đám người dốt nát này có thể lấy được mạng cô sao.

    "Một lũ không biết sống chết. Lũ sói này kỹ năng lái xe cũng đần quá thể rồi đi."

    Triệu Tịnh Thiên dừng xe, ngoáy đầu lại đằng sau hưởng ứng tiếng thét vọng lại của những kẻ vừa lao xuống dưới. Cô lắc đầu chán nản, thiên địa chứng giám cô không hề động tay động chân, là bọn họ tự kéo nhau xuống dưới chứ cô nào có làm gì.

    Đến khi tiếng thét đau đớn lịm hẳn, chẳng còn âm vang gì nữa thì cô mới tiếp tục lái xe dạo dạo đi lên núi vi vu với làn gió thoảng cuối hoàng hôn, cũng lâu rồi mới có thì giờ thanh thản như vậy. Cô vừa lái vừa nhấn công tắc, mui xe tự động kéo ra sau, gió ùa vào còn mạnh hơn và dễ chịu hơn hết thảy. Triệu Tịnh Thiên dừng xe ở giữa lưng núi hưởng gió, đây mới là hưởng thụ thực sự.

    Chút thư thái đó cũng không kéo dài được bao lâu thì lại có tiếng súng nổ, tiếng động cơ xe, và cả tiếng nói chuyện. Đúng là cô muốn yên mà ông trời lại thích bày trò, thật không biết đây là vụ thứ bao nhiêu trong ngày rồi, làm như sát thủ như không không biết mệt.

    Nếu lần này lại là đám Sói kia, cũng phải dành cho Chiến Tử Mạn ngàn chữ khâm phục, hắn tốn nhiều người như thế bao ngày nay, vốn không có kết quả mà vẫn cứ cố chấp, đổ lên đầu cô hết bao nhiêu phiền phức.

    Có điều là, tiếng động cơ xe vốn còn ở khá xa, mà xung quanh đây đã rõ mồn một tiếng thở mạnh của một vài người. Không đùa cô chứ, còn có người dám đi bộ lên Vách Tử sao? Tiếng súng vẫn cứ đều đặn nổ lớn.

    Không vội lái đi, đương nhiên là cô vẫn muốn trông rõ xem là ai muốn mạng của cô mà lại lết bộ, trò mèo vờn chuột trên Vách Tử mà dùng chân thì cũng thực là buồn cười. Rồi tiếng bước chân một lúc một gần, dường như nghe rõ được cả tiếng thở gấp của một hai người gì đó đang kiệt quệ cố gắng lê lết.

    "Chậc, không phải lũ Sói Đen là tốt rồi."

    Giác quan thứ sáu của cô cho hay lũ sói không thể vác mạng tới tìm cô trong cảnh thân tàn ma dại đến thế được. Tiếng thì thầm vọng lại đâu đây chung quanh vách túi, chính xác thì là giọng đàn ông, không biết là mấy người, thế nhưng mỗi câu mỗi chữ thốt ra đều hồng hộc thở, dường như sắp kiệt cả sức. Hết quay xuống rồi lại ngoảnh lên, Tịnh Thiên vẫn là không xác định được âm thanh phát ra từ đâu mặc dù nhạc đã bị tắt.

    Cô còn đang cười nhạo cho rằng bản thân dạo gần đây nghe tiếng súng nhiều quá nên tưởng tượng ra chợt phía thái dương bên trái rõ mồn một tiếng lách cách vang lên, lành lạnh bởi một vật dí vào. Là súng?

    "Thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi nhé quý cô xinh đẹp. Tôi chỉ muốn nhờ xe của cô một đoạn thôi. Tôi không nghĩ là cô được quyền từ chối đâu."

    Rồi không đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông này nhảy ngay vào trong xe. Không chỉ có một người, là hai người. Mùi máu tanh nồng thật khiến người ta khó chịu. Triệu Tịnh Thiên không thể kháng cự bởi đầu súng của hắn vẫn cứ dí sát vào thái dương cô.

    Cô còn biết bao nhiêu kế hoạch chưa làm, thế nào mà có thể để lại mạng một cách lãng xẹt như vậy được. Vả chăng trên đường đua tử thần này mà có thể gặp được hai người đàn ông có dung mạo tốt như thế này, cũng đáng để tò mò.

    Bọn họ trông rất cao to lịch lãm. Một người bị nhuốm máu từ trên xuống dưới, khuôn mặt nhìn cũng không rõ lắm. Người đang dí súng vào cô trông có vẻ đỡ hơn, nhìn qua cũng đại khái đoán được bọn họ vừa phải chịu một trận đạn dữ dội như thế nào.

    Người đàn ông đầy mình vết thương kia khẳng định là không mang áo chống đạn.

    Rồi trong không khí tĩnh lặng này, cả ba người trên xe liền có thể nghe thấy tiếng động cơ của một vài chiếc xe khác đang tiến gần bọn họ.

    "Qua ghế phụ ngồi, tôi lái."

    Giọng người đàn ông này gắt lên, tay vẫn cứ lăm lăm khẩu sáng còn nặc mùi thuốc mà dí vào thái dương cô. Một sát thủ giết người như cơm bữa cô, đương nhiên ghét nhất là bị người ta lăm súng chĩa vào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười hai 2020
  6. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngậm cái miệng thối của anh lại. Nếu bây giờ anh giết tôi thì không có cơ may nào sống lâu hơn được đâu."

    Thế rồi cô nhấn manh chân ga, cũng chẳng để cho bọn họ kịp nhận thấy xe đang di chuyển thì thanh vận tốc đã đạt đến tốc độ tối đa, Từ gương bên trái cô có thể nhìn ra có tổng cộng sáu chiếc đang từ phía xa tiến tới, trông thấy chiến mã màu đỏ của cô rực lên lao về phía trước cũng vội vã tăng tốc độ đuổi theo, cúng vẫn không ngừng xả liên tục, chẳng biết có bao nhiêu viên đã làm xước thành xe của cô. Khốn thật, đám người này ra tay còn đáng lo ngại hơn cả lũ Sói Đen.

    Khốn thật, chẳng biết hai "quý ông" trong đây làm ra thứ chuyện gì mà bị truy lùng giết tận như thế này. Công tăc đóng mui xe liền được cô khởi động ngay sau đó, mưa đạn cứ xả liên tục như thế này sợ rằng hai người trong xe sớm muộn không chịu được mất.

    "Cô biết đây là đâu không mà liều thế hả. Tôi đã bảo là để tôi lái rồi mà."

    Người đàn ông này quay lại gắt gỏng với cô, mà súng thì vẫn không rời khỏi trán bên trái của người họ Triệu.

    "Biết. Đây là Vách Tử. Thế nên muốn sống thì khôn hồn bỏ súng xuống cho tôi."

    Cô không kìm được nữa mà lớn tiếng với hắn ta, tay lái cố tình đánh ra, xe hiện đang đi sát thành, cách vực thẳm chưa đến nửa mét. Tên đàn ông này thấy thế liền thu súng về, mặt hơi lo sợ. Rõ ràng cô biết đây là Vách Tử mà vẫn dùng cái tốc độ đó để lái, lại còn lái sát vách như thế này nữa, là bản lĩnh hay ngu ngốc đây.

    "Cô.. Cô muốn chết sao? Đi sát vào cho tôi."

    "Tôi đã bảo anh ngậm cái miệng lại cơ mà. Không thấy ổn ào sao? Không ngồi được thì cút xuống xe."

    Lần này cô thực sự tức giận gắt lên đập mạnh vào vô lăng thì thể cảnh cáo. Tên kia liềm im bặt không nói gì nữa, mắt vẫn cứ lăm lăm nhìn về phía sau xem những chiếc xe đang đuổi theo.

    "Vách kìa. Cô mau bẻ lái đi. Đừng tăng tốc nữa cái đồ điên này, cô muốn chết sao? Giảm tốc độ nhanh đi, cô không kiểm soát được nữa đâu."

    Sau một hồi im miệng thì tên này vẫn cứ reo réo lên xuống làm cô đau đầu hết sức. Chết cái nỗi gì chứ, đám Sói Đen không ngừng nỗ lực tìm đến cô như vậy cô còn chưa báo đáp hết, chết cái rắm.

    "Bà nó, cái thứ ồn ào này."

    Khi đã lái mũi xe đến sát vách ôm phía trước, cô vội xoay vô lăng với góc độc quay vòng đến chóng mặt mà phóng liền theo đường chân núi. Sáu chiếc xe đuổi theo bây giờ chỉ còn một nửa, ba chiếc kia cũng cắm đầu xuống dưới hết như lũ sói ban nãy.

    Người đàn ông càm ràm ban nãy miệng mồm cũng nín bưng mặt mày xuống sắc trầm trọng, hắn không nghĩ là kỹ năng lái xe của cô lại điêu luyện đến vậy, thực mà nói ban nãy quay muộn một giây thì có lẽ cả ba bọn họ đã sớm ngắc nghẻo dưới vực rồi.

    Sau một hồi nhởn nhơ vô vị, Tịnh Thiên bất ngờ lại nhấn ga tăng tốc khiến cả người ở trong lẫn ngoài xe đều lấy làm ngạc nhiên. Tốc độ như này vẫn chưa đạt giới hạn sao?

    Bọn họ lại vẫn còn nhìn không thấu, trước mặt bọn chúng là chiến mã toàn cầu, trong chiếc xe đó lại còn là "Quái thú đường đua" ở ẩn từ 2 năm trước. Nếu mà biết được sự thật này, e rằng đám bọn chúng ngay từ đầu đã tự biết khó mà lui.

    Tịnh Thiên cô nãy giờ chơi mèo vờn chuột với lũ choai choắt này chán rồi, cô muốn mau chóng về nhà nằm nghỉ.

    Hai người ngồi phía sau, một kẻ thì chẳng mở miệng lấy một câu suốt từ lúc vừa gặp mặt, một kẻ thì lại liên tục reo réo reo réo loạn hết cả lên. Bây giờ lại còn chứng kiến cô lao lên như bay thế này, lại chẳng nhảy dựng lên nãy giờ, mặt hắn xanh lè, mắt trợn trừng lên, đến thở mạnh cũng không dám.

    Hắn ngay từ đầu leo lên xe cô là để bảo toàn tính mạng chứ đâu phải chết thoải mái hơn đâu cơ chứ.

    Cô không cần lấy đà mà một vòng một ngay tức khắc quay được xe đi xuống. Mấy chiếc đi sau thấy thế cũng cuống cuồng quay đầu, vận tốc cũng vì thế mà tăng lên, Tịnh Thiên đạp ga còn mạnh hơn, ôm cua liên tục qua sườn núi, một chiếc nữa lại văng khỏi đường, hai chiếc còn lại mất lái đâm vào sườn núi, chấn động mạnh bởi tốc độ lớn nên hai chiếc cùng nổ bùm một tiếng ngút trời, lửa bừng bừng lên. Cuối cùng cũng xong.

    Qua hai trận đánh tay lái liên tục, cảm giác vô vị nhàm chán của cô vẫn dấy lên bừng bừng, bọn họ gọi đó là lái xe sao? Ngay cả nhữn kỹ năng cơ bản để tránh gặp rủi ro trên đường đua cũng không có.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  7. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này cũng không phải cô lấy mạng bọn họ, lại mấy tên đen đủi ngu ngốc cứ thích đâm đầu vào lửa. Lẽ nào chúng nó nhìn không ra chiến mã của cô là "Sư Tử Đỏ" phiên bản giới hạn toàn cầu sao?

    Giải quyết xong đám người đeo bám kia, cô thư thả nhả chân ga ra, vắt tay lên thành xe lái xuống núi. Kể mà nói cũng lâu rồi cô chưa lại "đi dạo" ở đây. Những cuộc đua trước đây cô tham gia còn gay cấn hơn như thế này nhiều.

    Bây giờ cô mới có thì giờ để nhìn rõ hai người ngồi phía sau, máu quả nhiên vẫn không che giấu được vẻ đẹp của hai người này. Kẻ ban nãy dí súng vào đầu cô óng ánh nổi bật với mái tóc đỏ, theo như đánh giá của cô thì hệt như con kỳ nhông, nhưng lại rất nổi bật và vô cùng có sức hút, hiển nhiên là khuôn mặt đó cũng lay động trái tim của không biết bao nhiêu thiếu nữ. Phải rồi, là những nàng thơ với tâm hồn non dạ, chứ không phải với con mãng xà như cô.

    Người ngồi cạnh tuy không có vẻ gì là nổi bật, nhưng lại vô cùng nổi bật. Mái tóc đen tuyền, khuôn mặt tiều tụy nhưng rất điềm đạm. Từ nãy đến giờ, một chữ hắn cũng không nói, khiến cô chút nữa thì quên đi có sự hiện diện của kẻ này.

    "Hai người có cần đến bệnh viện không?"

    Cô nàng họ Triệu liếc bọn họ qua gương chiếu hậu, nhắm lấy mắt tên tóc đỏ mà hỏi. Dù gì lương tâm cô cũng không cho phép mình mặc kệ bọn chúng sống chết giữa đường được, cũng khó lắm mới giữ được mạng lúc trên đường đua, đưa xuống đây mà đùng cái chết ngắc cũng uổng công cô cứu lấy.

    "Không được đến bệnh viện."

    Câu nói của cô như kích động đến cả hai người ngồi phía sau. Tên tóc đỏ nói như quát. Xem ra cô muốn làm người tốt cũng không xong.

    Hay lắm, Tịnh Thiên cô chẳng mấy khi giúp người, lần này chủ động nói ra thì lại bị từ chối, nếu đã vậy cô cũng chẳng cần phải "hào phóng" cứu trợ thêm nữa.

    "Tốt. Mời hai vị xuống xe. Cho hai người quá giang đến đây đã là vượt quá lòng tốt của tôi rồi. Cũng không còn sớm nữa."

    Cô phanh kít xe lại khi đã xuống dưới chân núi, giọng không biểu thị chút cảm xúc ở trong. Hai người trong xe cũng ngập ngừng nhìn nhau, trông mặt mày tên tóc đen bây giờ đã trắng bệch đến môi, đến thở cũng thấy khó khăn chứ đừng nói lết người ra được khỏi xe mà đi bộ. Cơ mà hắn ta bị gì một chút cũng không liên can đến cô, vì hai con người này mà bảo bối "Sư tử đỏ" của cô chịu không ít tổn thương, nhìn mấy cái vết xước do đạn bắn cũng thấy xót xa.

    "Đến nhà cô."

    Lần này lại là tên tóc đen mở miệng nói. Nhưng âm lượng lại như hấp hối, máu vẫn chẳng người tuôn ra, nếu không phải cô sớm đã quá quen với cái mùi này, hẳn bây giờ đã ngất lên ngất xuống không biết mấy lần

    "Đừng có lên cơn điên nữa, nhà tôi không chào đón bất cứ vị khách nào. Mời hai người cút khỏi xe tôi ngay lập tức."

    Cô sớm đã không giữ được cơn lửa bừng bừng trong người mình, cả ngày hôm nay dồn dập đến đủ thứ chuyện trên đời. Còn chưa nói, địa chỉ nhà cô bị tung ra chắc chắn chỉ là chuyện thời gian, ba con cẩu ở bang Hắc Vũ hẳn là một mực khai sạch với đám Sói Đen rồi. Bây giờ lại dính vào hai tên rắc rối phiền phức này, thật sự muốn ngay lập tức giết chết bọn họ.

    Tên tóc đỏ nhìn sang người bên cạnh một cái rồi thở dài mở cửa xe ra, thế nhưng sau khi người ra rồi thì lại đóng lại, vẫn còn một người cơ mà..

    "Anh có nghe hiểu tôi nói gì không. TÔI BẢO CÁC ANH.."

    Tịnh Thiên quay người vè phía sau nói lớn cho người kia hiểu, cô là không muốn vướng thêm chút phiền phức nào đâu. Nhưng còn chưa nuốt hết ngần ấy câu chữ để thốt ra thì bị một lực mạnh kéo ra khỏi xe, rồi lại bị ném vào ghế phía sau.

    "Anh làm cái quái gì thế hả. Tôi rõ ràng là bảo hai người cút đi cơ mà."

    Cô nhoài người dậy toan mở cửa xe lên làm rõ phải trái, thế nhưng đã bị khóa trái từ phía trên. Cảm giác đề phòng cực cao bừng lên, một tay cô giữ phía dưới gót chân, nói có dự trù sẵn súng, một tay cảnh giác đặt lên cửa xe, quay sang trừng mắt với người tóc đen ngồi bên cạnh mặc dù hắn đã yếu đến mức thở cũng phập phồng hổn hển, không thể tiều tụy hơn.

    "Cô không cần phải kinh sợ thế đâu. Chúng tôi không phải người xấu mà."

    Lời này của hắn cô có điên mới tin. Loại người "không xấu" như bọn họ cô lại chẳng gặp như cơm bữa sao?

    "Vậy người tốt như anh nói thử xem các người làm loại chuyện gì mà bị một đám truy sát đến mạng cũng sắp cạn vậy."

    Hắn cứng họng chẳng cãi gì được, có giải thích cũng chẳng biết nên nói như nào, cô thì đánh mắt hết liếc tên ngồi trên lại lườm kẻ ngồi dưới. Với một thao tác quen thuộc, cô rút con dao bên túi áo cánh tay trái ra, nhoài lên trên, kề thứ kim loại này sát vào cổ hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  8. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói, các người thuộc tổ chức nào?"

    Bất thỉnh lình cánh tay phải cô bị kéo phăng ra phía sau, dao thì bị tên ngồi trước đoạt lấy, trông hai kẻ này nhìn như sắp chết ấy mà lực vẫn còn mạnh kinh khủng.

    "Yên tâm đi, chúng tôi không làm hại cô đâu. Bây giờ thì ngoan ngoãn ngồi xuống."

    Hắn, tên tóc đen cứ lù lì ngồi từ đầu buổi đến giờ thì động thủ, cả hai tay hắn chữ chặt vai cô, ghì một lực khá lỏng nhưng rất chắc chắn. Mắt hắn và cô bây giờ trừng trừng nhìn nhau, bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ hắn, khuôn mặt hắn ăn đứt vẻ đẹp của người kia, từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo đến thất thần, không có bất cứ một chi tiết thừa nào.

    "Ngôn Thần, tôi đúng là tốt số thật đấy. Đây thế mà lại là Thần ký tốc Sư suy nhất trên thế giới. Chẳng trách ban nãy chạy êm được như vậy.. Này tiểu khả ái, tôi vật vã mấy tháng trời cũng chẳng được chạm vào nó một lần, cô làm thế nào mà có được nó."

    "Thất Hành, lái xe nhanh đi, đừng có nhiều lời."

    Người phía sau đanh mặt lại, hắn lườm lên phía trên một chút, mặt không lấy làm ngạc nhiên, hoặc là nói, ngay từ đầu hắn đã nhận ra được rồi.

    Nhưng vấn đề ở đây không phải chuyện này, cô cần phải cảnh giác với hai kẻ này, bọn họ chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

    Với sức lực của cả hai người này, e rằng cô không phải là đối thủ cho dù có vũ khí ở đây. Tịnh Thiên thôi vùng vẫy chống cự, ngoan ngoan dựa người ra phía sau. Thôi cũng được, sau hai trận vùng vằng trên đường đua, sức lực cô cũng vơi đi không ít, bây giờ có người lái thay, cũng không tệ lắm.

    Nhưng cô còn chưa kịp thoải mái được lấy một chút.

    Ngôn Thần gục người về phía cô một cách không chủ đích, cả người bất động mà đè lên người cô. Mắt nhắm gục, cả thân thể đến một chút sức lực cũng không còn.

    "Hắn.. hắn ngất rồi."

    Bây giờ đầu óc cô cuống hết cả lên, cô quát lớn người đang lái xe. Thất Hành cũng không hơn gì, trông thấy Ngôn Thần ngã gục hắn cũng thấp thỏm mau chóng phóng nhanh. Địa chỉ nhà cô hiện rõ mồn một trên màn hình thế nên thoáng chút đã tìm đến nơi.

    Xe dừng ngay dưới tầng hầm một tòa chung cư hạng sang nhưng rất vắng vẻ. Cô dùng thang vận chuyển hành lý để đưa hai người lên, tay chân hai kẻ này đâu cũng thấy máu thế nên không lộ liễu đi thang thường được. Vẫn là để cho chắc chắn, cô dùng thẻ đen bấm thẳng lên lầu cao nhất, hủy lệnh dừng ở tất cả các lầu còn lại nên thuận tiên di chuyển hơn.

    Tên tóc đỏ và cô cũng phải dùng không ít sức mới mang được người đang ngất lên đến tận đây, cửa thang máy mở ra làm cô như thở nhẹ được chút nào, dù rằng vướng phải hai con người phiền phức này, cũng ít ra bây giờ cũng sắp đến được nhà rồi.

    Nhưng, thang mở ra lại là một khoảng trời tối đen. Bọn họ cẩn trọng bước ra, Tịnh Thiên đương nhiên biết rõ sắp tới có chuyện gì. Cô quả nhiên vẫn là lại phải đối phó với một vài tên nữa thì họa may mới yên thân được.

    "Đứng yên ở đây."

    Cô nói với chất giọng tức giận nhưng không lớn, rồi một mình bước tới phía trước. Tên tóc đỏ sững người nhìn người phụ nữ này bước đi, hắn thầm cảm thán, khoảng không tối đen kia, đến hắn còn phải rợn người lấy một cái ái ngại, thế mà phụ nữ như cô lại chẳng hiện ra một biểu cảm run sợ nào.

    Hắn cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc đứng yên như "mệnh lệnh". Còn có thể làm gì được nữa, rõ ràng trên lưng hắn đang là một "gánh nặng" như vậy.

    Mà công nhận nặng thật.

    Chừng năm phút sau, đèn điện khắp dãy hành lang được bật lên hết, Quân Thất Hành cuối cùng cũng thở nhẹ một tiếng rồi đưa mắt tìm người phụ nữ ban nãy. Hắn chợt khựng người một chút khi thấy năm cái xác nằm vất vưởng dưới đất, mùi máu xộc xằn, trên cổ bọn chúng đều có một vết cắt chí mạng, mắt trợn trừng ai oán.

    "Đi theo tôi."

    Khi đã yên ổn trong nhà, cô cũng cẩn thận đặt một chiếc ly thủy tinh lên tay nắm cửa phòng khách để đề phòng. Bọn chúng quả nhiên không thể vào nhà cô, thế nhưng tìm đến tận dãy hành lang mà bố trí công phu như vậy thì cũng khá đấy. Bây giờ cô phải cảnh giác một cách tuyệt đối.

    Tịnh Thiên ném cây súng lục dưới ống quần quẳng mạnh lên mặt bàn phòng khách, vũ khí sắt nhọn ban nãy dùng đe dọa Quân Thất Hành cũng chẳng nhẹ nhàng gì bị ném mạnh lên mặt bàn ngay sau đó.

    "Tủ thuốc đằng kia, lấy hộp sơ cứu lại đây, tên này tôi lo được, anh tự sơ cứu đi."

    Nói rồi một người một việc, nửa tiếng sau thì đâu vào đấy. Với "vinh dự" "được" không ít người truy sát, cô cũng biết được chút đỉnh kỹ năng cầm máu. Không điêu luyện lắm nhưng cũng đủ dùng, còn trong tình huống này thì họa may, chưa bao giờ cô gặp phải trường hợp mất nhiều máu đến vậy, tuy trong các vết thương chẳng có viên đạn nào, nhưng quả thực rất nặng. Quả nhiên không coi thường được lai lịch của hai kẻ này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  9. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ở trước nhà, ban nãy tôi thấy.."

    Quân Thất Hành cuối cùng không ngậm được tò mò liền dò hỏi.

    "Thấy hình con sói trên cổ bọn chúng chứ? Đám chó nhà của Chiến Tử Mạn tới lấy mạng tôi."

    Mặt người đang ngồi như không tin được, rõ ràng lúc đó cô rời đi chưa đến năm phút, ấy mà trong đêm tối có thể xử gọn cả năm tên đàn ông đô con như thế mà không để lại chút âm thanh gì. Thật sự cô gái ngồi trước mặt hắn bây giờ không đơn giản, không đơn giản chút nào.

    Bầu không khí chợt rơi vào im lặng, đây là lần đầu tiên Quan Thất Hành gặp một sát thủ có thể như không mà giết người, một tên nắm rõ Hắc Đạo trong lòng bàn tay như hắn cũng phải kính cẩn đặt ánh mắt sợ sệt lên khuôn mặt trắng bóc của mình. Vậy mà ban nãy hắn ném cô về ghế sau mạnh như vậy, khéo chừng chút nữa xuống hoàng tuyền như chơi, người phụ nữ trước mặt hắn.. đáng sợ không kém gì Cố Ngôn Thần, kẻ đang nằm gục trên bộ sa lông với một thây toàn máu.

    "Tôi.. Tôi tên là Quân Thất hành."

    Người Quân Gia? Nhưng rõ ràng từ trước đến nay cô lại chưa từng nghe qua tên của hắn.

    "Triệu Tịnh Thiên."

    Nghe cô nói tên xong người họ Quân này há hốc mồm lên, mặt như chẳng tin được vào điều tai nghe mắt thấy. Mắt hắn một lần nữa trợn trừng, thôi rồi thôi rồi, hắn bây giờ đụng độ với một người còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương.

    "Cô vậy mà lại là Triệu Tịnh Thiên."

    "Thất Hành, lấy nước cho tôi."

    Là giọng của Cố Ngôn Thần, hắn tỉnh rồi. Thần sắc trên mặt cũng đỡ đi mấy phẩn, chí ít thì bây giờ môi hắn cũng đã có chút sắc màu, không đến nỗi trắng mét như lúc ngất đi. Bây giò hắn đã ngồi gọn người lên, người vẫn tựa vào thành ghế nhưng có vẻ bắt đầu lấy lại được ý thức.

    Giọng hắn như uy lực, Thất Hành ngay lập tức đứng lên đi ngay lại bếp lấy nước.

    "Nước trong tủ lạnh." Cô gọi với gợi chút ý cho tên đang lúng túng ở bếp, chỉ dựa vào cái khả năng vụng về của hắn ta, đến khi tên họ Cố này chết khát đến nơi sợ là tìm chưa thấy.

    "Cô là Triệu Tịnh Thiên?"

    Cố Ngôn Thần đứng lên đi lại bên cạnh cô mà ngồi xuống, mắt dồn cô vào tường. Trông mắt hắn dán chặt lên người cô không chớp lấy một cái.

    "Nghe rồi thì đừng hỏi lại."

    Tịnh Thiên cũng chẳng cần quan tâm hắn nhìn cô như thế nào.

    "Vậy ra người bang Sói Đen lục tung mọi ngóc ngách để truy sát bằng được là cô sao? Quả nhiên là người không đơn giản."

    "Bọn chúng yếu mệnh, tôi giúp chết sớm hơn một chút thì có gì là sai. Một lũ ngu thích chơi liều thì phải trả giá bằng mạng và máu."

    Cô nói như không hề có chút dè chừng nào, nói một cách không sợ, một cách bất trị, hệt như bang Sói Đen chỉ là một lũ choai choắt.

    "Nhưng giết người của bang Sói Đen thì quả thực là quá liều, lại còn bị lộ hết hành tung."

    Hắn tiếp tục nói, đôi mắt vẫn cứ dán lấy cặp ngươi đen đang rực lên trên khuôn mặt người đối diện.

    Tịnh Thiên đứng lên, mang những vật dụng sơ cứu về phía tủ rồi xếp gọn vào, vừa là vừa nói, âm lượng vừa phải, chất giọng lại vô cùng cứng rắn.

    "Anh căn bản là không hiểu. Lăm lăm cái mạng này của tôi, ngoài kia phải xếp hàng dài. Lộ hết hành tung sao? Tôi có bao giờ giấu hành tung của mình cơ chứ. Nhưng mà bang Sói Đen đương nhiên không đơn giản, chỉ là bọn chúng hám máu quá nên cứ thích làm liều. Tôi có gan lấy mạng mấy tên tay chân của Chiến Tử Mạn, thì cũng có gan lấy mạng hắn. Chỉ là không muốn, chứ không phải là không thể."

    Lời này của Triệu Tịnh Thiên khiến Quân Thất Hành đang quay cuồng trong kia cũng phải khựng người lại. Hắn nhìn tác phong của cô liền nhận ra cô là người không đơn giản, nhưng có thể nói ra đươc những lời này, lại càng trở nên đáng sợ hơn.

    "Quên chưa giới thiệu. Tôi là Cố Ngôn Thần."

    "Người bang Ám Dạ."

    Cũng không có gì bất ngờ khi cô có thể ngay lập tức biết hắn ta thuộc tổ chức nào. Cố Ngôn Thần, Cố Ngôn Thần, Cố Ngôn Thần, làm gì có ai trong hắc đạo mà không biết đến cái tên này. Hắn là ông trùm khét tiếng, xung quanh toàn súng đạn và bom khói, gần hắn chỉ có giết hoặc bị giết. Hắn là kẻ nói một thì không có hai, lời nói ra như mệnh lệnh Tiên Đế. Đạt cái danh vong người đời mơ tưởng khi mới 28 tuổi.

    Quả nhiên như lời đồn. Lại chẳng trách mạng lớn như vậy, lúc nãy còn tưởng hắn chết đến nơi, thế mà Diêm Vương lại không dám nhận.

    Một lúc loay hoay trong bếp, cuối cùng Quân Thất Hành cũng quay lại với một ly nước trên tay. Hắn trong kia cũng nghe được hết những gì hai người này nói, mà bọn họ có nói gì nhiều đâu.

    "Giúp các anh được đến đây thôi. Cũng đến lúc hai người nên rời khỏi nhà tôi rồi."

    Hắn là ai đến bây giờ cô cũng mặc kệ. Càng ít dây dưa đến Ám Dạ, đường sống của cô càng thuận lợi kéo dài hơn. Tịnh Thiên đứng dậy rời đi, bỏ về phía gian bếp để tránh bị hai người kia tiếp tục dồn hỏi.

    "Cô cứu tôi một mạng, tôi cũng không phải người vô ơn."

    "Không cần."

    Tịnh Thiên cô thậm chí còn chẳng ngoảnh đầu lại để xem xem bọn họ biểu hiện ra khuôn mặt như thế nào khi nghe đáp án cụt ngủn của cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  10. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy tôi ở lại."

    Cố Ngôn Thần hắn đáp lại còn khiến hai ngươi kia sững người hơn.

    Quân Thất Hành cũng không lường được bước đi này của tên họ Cố, mắt mũi hắn cứ hốc tròn cả lên một cách đầy bất ngờ. Cố Ngôn Thần không phải bị chấn động đầu mạnh đến nỗi điên lên rồi chứ.

    "Tôi không cần. Điều duy nhất bây giờ hai người có thể làm để trả ơn chính là mau chóng cuốn xéo khỏi đây."

    Lời cô nói, không cần quan tâm là đang nói với ai. Cho dù có là tổng thống hay với người đứng đầu hắc đạo, cũng thế. Đúng là chẳng để Cố Ngôn Thần hắn vào mắt.

    "Ngôn Thần, cậu điên rồi."

    Quân Thất Hành cứ lẩm đi lẩm lại câu đó trong miệng, tay chân búa xua cả lên. Vội chạy lại gần Cố Ngôn Thần lấy tay mà đo thân nhiệt trên trán của hắn. Không nóng lắm, nhưng quả thực là rất có vấn đề.

    "Cậu về trước đi, bảo Hàm Tốc Vũ hai tiếng nữa tới đây xem vết thương cho tôi. Bảo Phong Dụ Dương mang đến đây cho tôi vài bộ áo quần và vật tư. Những giấy tờ trên bàn làm việc cũng mang tới hết."

    Ngôn Thần cứ nói như thể hắn chuyển đến đây là lẽ thường tình và xem đây như là nhà của hắn. Tịnh Thiên thật sự bất mãn với điều này. Là cô cứu hắn, là cô có ơn với hắn chứ đâu phải ngược lại, ai mới là chủ ngôi nhà này chứ, cô còn chưa đồng ý mà.

    "Hai người thôi diễn trò đi. Kiên nhẫn của tôi có giới hạn."

    Cô bước từ từ ra với một tách trà gừng vừa mới pha hãy còn đang nóng. Bây giờ thì cô thật sự mệt rồi, mà hai tên này cứ càn quấy không thôi. Sớm biết như vậy cô đã mặc kệ bọn họ ở trên Vách Tử, mặc xác bọn họ sống chết ra sao. Cái lòng tốt chết tiệt ngu ngốc.

    "Đi nhanh đi. Tôi cũng mệt rồi. Bảo bọn họ đúng giờ. Chuyện tôi chuyển tới đây tạm thời giữ kín."

    Cố Ngôn Thành thân bất động tâm bất biến, hắn cứ khoanh chân ngồi đấy không bỏ vào tai những lời càm ràm của cô. Hắn quyết rồi, từ nay đây chính là nhà hắn, hắn ở lại phụng dưỡng cô, coi như báo đáp. Cơ mà như vầy thì có giống như báo ơn chút nào không?

    "Tiểu khả ái, tôi mượn con chiến mã của em một hôm nhé! Ngày mai bảo trì kỹ lưỡng giúp em rồi sẽ mang tới."

    Quân Thất Hành vẫy vẫy chiếc chìa khóa hắn giữ từ chiều giơ lên rồi lao ra cửa phóng vụt mất. Hắn cũng không quên đóng cửa lại và đặt chiếc ly trên tay nắm về đúng chỗ, một cách cẩn thận tỉ mỉ.

    Thôi xong, cô không biết lời hắn là người Quân gia vế nào thật vế nào giả, cô không biết hắn ở đâu, càng không biết hắn là loại người như thế nào, ấy mà bị cuỗm mất bảo bối Thần tốc ký Sư một cách.. trắng trợn.

    Trong khi cô gái vẫn cứ thần người ra đấy không biết mô tê gì đang xảy ra, thì Cố Ngôn Thần đứng lên đi về phía nhà bếp, tay chân cứ thư thả như thể hắn ở đây đã lâu và quen thuộc với nơi này hơn cả chủ nhà.

    Mùi máu tanh trên người hắn bây giờ vẫn còn, khi hắn đi ngang qua thì cái mùi đáng ghét đó xộc thẳng vào mũi cô, cái mùi đáng ghét đó bây giờ cô mới giật mình cảm nhận được.

    "Mùi máu, tanh."

    Thôi không đôi co cãi vã hay phàn nàn, cô bỏ mình về phía chiếc sa lông nhỏ nằm bên góc tường cạnh bộ ghế dài đã nhá nhem máu mà ban nãy hắn nằm. Được rồi, hắn là Cố Ngôn Thần, là kẻ trời không dung đất không tha. Hắn là Cố Ngôn Thần, cường thế vũ uy nhất hắc đạo. Hắn là Cố Ngôn Thần, lời nói ra như lệnh Tiên Đế.

    "Quả thật. Phòng tắm ở đâu?"

    Anh giơ cánh tay đầy máu của mình lên ngửi, lúc này đã được băng bó gọn gàng hết thảy. "Tủ trong phòng tôi có đồ nam đấy. Lấy thay tạm đi. Dùng nhà tắm trong phòng ngủ. Khi nào hết tanh rồi lết ra đây."

    Thôi được rồi, hắn muốn ở lại cô không quản.

    Nghe đến cô bảo có đồ nam trong nhà hắn có chút không vui. Không nói gì liền vào phòng tắm lớn đóng cửa lại lớn tiếng thấy rõ.

    "Nổi điên cái gì chứ?"

    Tịnh Thiên giật mình lấy một cái rồi tự lầm bầm với chính mình.

    Nửa tiếng sau, cuối cùng hắn cũng gột được ngần ấy mùi tanh trên người, vết thương cũng phải tự mình băng bó lại. Hắn thì lưỡng lự chẳng biết có nên mang đồ trong tủ cô hay không, nhưng vẫn là không muốn nhìn đến chúng.

    Cuối cùng chỉ quấn khăn tắm lên phần hạ thân, rồi đi ra.

    Lúc ra đến phòng khách thì cô đã ngủ từ lúc nào. Là do đã kiệt sức rồi sao. Mấy trận xe hôm nay đúng là vắt cạn năng lượng mà, một tay đua xe hạng đầu như cô cũng không thể suốt ngày ngồi trên chiến mã mà lái mãi được.

    Hắn không biết nói là cô đang tin tưởng hắn hay lơ là đây. Rõ ràng là có đàn ông trong nhà mà lại có thể không phòng bị mà ngủ ngon như thế.

    Thế rồi cũng chỉ có thể bất lực bế cô vào phòng ngủ. Trông cô thế mà lại nhẹ bẫng, hay là nói hắn chưa bao giờ bế người nên mới cảm thấy lạ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  11. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng cãi nhau náo động bên ngoài đánh thức cô dậy lúc nào không hay. Nhà cô nào tới giờ làm gì có ai mà lại có tiếng cãi vã cơ chứ. Cái lũ ồn ào này là đến đây tìm chết hay sao ngay cả khi cô ngủ cũng không ngậm được miệng lại. Giỏi lắm giỏi lắm, dám phá giấc ngủ của cô, sống đủ rồi. Ngay lập tức, cô gái họ Triệu ngồi bật dậy, hùng hùng mở cửa đi ra ngoài, cô phải xem xem là kẻ nào lắm miệng lắm mồm ngay trong nhà cô như thế.

    "Bé bé cái miệng lại thì có chết ai không hả? Còn không biết có người đang ngủ sao?"

    Ngay khi ra đến phòng khách cô quát liền mấy người đang nháo nhào bàn cãi. Trước mặt cô ngoài Cố Ngôn Thần ra thì còn có thêm hai người đàn ông lạ mặt nữa. Ăn mang rất sang trọng và tinh tế. Tên tóc xám thì có vẻ thất thần hốt hoảng, hắn đang sơ cứu mấy cái vết thương trên người tên bị thương. Một người khác thì có mái tóc xanh đen, trông thì điệm đạm hơn nhưng cũng không nén được vẻ bất ngờ.

    Không ra thể thống gì, thật không ra thể thống gì hết nữa rồi. Từ bao giờ nhà cô là cái khách sạn tùy người ra kẻ vào thế này.

    "Các người là ai? Cái nhà này không có chủ sao?"

    "Cố.. Cố đại ca. Anh vậy mà có phụ nữ trong nhà." Tên tóc xám nhìn qua phía Cố Ngôn Thần.

    "Chà, lão đại giấu hơi kỹ đấy nhá!" Người còn lại thì có vẻ nhạo báng cười khiêu khích.

    "CỐ NGÔN THẦN. ĐÂY LÀ NHÀ TÔI. TÔI CHO ANH Ở NHỜ ĐÂY CHỨ KHÔNG NÓI LÀ CHÓ MÈO NÀO CŨNG LẶT LỤM VỀ ĐƯỢC. HOẶC LÀ ĐÁ BỌN HỌ RA NGOÀI, HOẶC LÀ CÙNG BỌN HỌ CÚT LUÔN."

    Triệu Tịnh Thiên quát lớn tay chỉ vào mặt hai tên đang thất thần ngồi đó, mắt cô như thể bây giờ giết người cũng không phải là không thể. Quá đáng hết sức, dựa vào cái gì mà ngày hôm nay cô phải chịu nhiều chuyện xảy đến như vậy. Toàn gặp phải một lũ phiền phức lắm điều.

    "Cô.. Cố.."

    Dám dùng cái ngữ khí không nể nang do dự này mà quát tháo đại ma vương ngồi trước mặt, dũng khí này trước đây chưa ai dám có. Gọi thẳng tên của Cố Ngôn Thần ra, tin chắc cô cũng biết hắn là ai, ấy mà cô lại có thể không sợ.

    Cả hai người đàn ông đều hết đưa mắt về phía cô nhìn sợ đứt dây đàn, rồi lại ngoảnh sang nhìn Cố Ngôn Thần. Lão đại đứng đầu Ám Dạ vậy mà đi ở nhờ ở bụi nhà người ta, còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ là hắn thảm hay cô mới là người thảm đây. Không biết chừng chút nữa một con mãng xà và một con sư tử lại vồ lấy nhau mà cắn xé, ruồi muỗi như hai tên này sớm muộn cũng không yên.

    Cả hai người họ thu cái liễm tò mò lại, chẳng dám hé răng nói thêm lời gì nữa. Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến có người quát Cố Ngôn Thần lớn tiếng đến như vậy. Cô gái trước mặt bọn họ còn trẻ quá, cũng chẳng biết làm cách nào cứu được cô đây.

    "Có bị điếc không? Cút hết một lượt cho tôi. Từ giờ không có lệnh không được đến."

    Cố Ngôn Thần vậy mà lại hành xử như thể tự nhiên như vậy. Đường đi nước bước của hắn, quả thực không ai từng nghĩ qua. Quá kì lạ, không còn quy củ gì hết nữa rồi. Loạn rồi, loạn cả ra rồi.

    Hàm Tốc Vũ và Phong Dụ Dương thế rồi cũng quắp chân chạy thẳng. Cô trợn trừng nhìn người duy nhất đang ngồi trên bộ sa lông. Bây giờ hắn có là trời cô cũng mặc kệ, tự tung tự tác trong nhà cô như này thì sớm muộn còn thể thống gì nữa cơ chứ.

    "Muốn ở lại đây, thì khôn hồn mà yên phận. Tôi không nhắc lại đâu."

    Tịnh Thiên mở miệng nói đủ cho hai người nghe, không quát tháo la ó, không phàn nàn gì hơn, cô quay người đi trở lại vào phòng.

    "Đó là đương nhiên."

    Hắn nhìn cô bước vào phòng rồi vào bếp, rồi chốc sau lại bước ra. Tay trái bưng tay phải bê những đĩa toàn là những món ngon, đến độ cô đóng cửa ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy. Mọi thứ được dọn sẵn trên bàn tiếng, đương nhiên chẳng cần vào gõ cửa cô cũng tự tìm đến.

    "Dùng bữa."

    Tay nghề của hắn thực sự tốt ngoài tưởng tượng của cô, không chỉ có mùi thơm, hương vị thức ăn quả thực khá tốt. Cuối cùng thì từ nay về sau cô cũng không phải mò mẫm ăn ở mấy nhà hàng dưới kia nữa rồi, thật sự là thức ăn ở đó khiến người ta ngấy tận cổ.

    "Thế nào?"

    Cố Ngôn Thần hắn ẫn còn chưa động đũa, ánh mắt dò hỏi lại dán lên khuôn mặt nhìn biểu cảm của cô.

    "Cũng tạm được."

    Tịnh Thiên vẫn chẳng để lộ một chút biểu cảm nào trên khuôn mặt thanh tú của mình cả. Cơ mà hắn cũng ngầm nhìn ra được cô đang ăn rất tốt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...