Ngôn Tình Một Khắc Cũng Yêu Em - Hạ Thiên Lâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Laam.Lanhh, 27 Tháng tám 2020.

  1. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Ngôn Thần đang trong tình trạng "tàn tạm thời" như thế mà vẫn có thể nấu được những món "tạm được" như này cũng khiến cô phải mở mang tầm mắt.

    Vậy ra hắn nói ở lại trả ơn cũng không hẳn là nói điêu. Mà cô, cũng chẳng rảnh đâu lại nuôi một kẻ ăn không rỗi nghề. Hắn biết điều thì cũng là một chuyện tốt. Bằng không, hắn có là trời đi chăng nữa, sớm muộn cũng bị cô đá ra khỏi nhà.

    Trong suốt bữa ăn, hai người cũng chẳng nói được với nhau đến mấy câu. Phải nói đúng hơn chính là một câu cũng không nói. Mà lại nói đúng hơn nữa, là một người không biết nói gì, người kia lại không muốn nói.

    Đến khi bao nhiêu chén dĩa trên bàn đều đã sạch banh, người nào người nấy lại lo việc của mình. Hắn đương nhiên là dọn mớ chén dĩa trên bàn, cô cũng chẳng quản hắn đang bị thương mà vẫn mặc hắn tự loay hoay dọn dẹp. Người phụ nữ xem như rằng một chút lương tâm cần có cô cũng không có.

    Cố Ngôn Thần thế mà cũng không mở miệng trách cứ gì, hắn việc hắn làm, cũng chẳng đả động gì đến kẻ đang nhởn nhơ thích thú là cô.

    Tịnh Thiên chưa vội vào trong phòng, cô vào tủ lạnh lấy trái cây ra đem lại phòng khách, vắt chân lên bàn mà ngồi thưởng thức "mỹ quan" trong căn bếp nhà mình. Được lão đại uy thế của Ám Dạ phục vụ là loại cảm giác như thế này sao, có vẻ cũng không tệ lắm. Cô cũng không tự nhìn nhận xem, được hắn chăm như này, trên được được bao nhiêu người.

    Cô mang hẳn laptop ra phòng khách làm việc.

    Ây, chẳng phải cô vừa mới rời Hắc Vũ sao, việc đâu ra chứ?

    Một con mãng xà như cô ngoài việc bày đủ mưu kế thủ đoạn để tước mạng sống của kẻ khác thì có việc gì nữa để xử lý đây?

    Mấy mạng người kia quả nhiên rất đắt tiền, nhưng với cô vẫn là chưa đủ. Tịnh Thiên cô sống bằng tiền, chết cũng muốn chết trong một mớ tiền. Người yêu tiền như thế, chẳng thể nào chỉ có một nghề kiếm cơm.

    Người xã hội ngầm nhiều vô kể, các gia tộc lớn nhỏ trải dài khắp trái đất hình cầu, đâu đâu cũng có. Tranh giành quyền lực, địa bàn, thủ hạ, tranh giành lợi ích, tiền đô và cả mạng sống. Ở trong vòng xoáy này, hoặc là giết người, hoặc là bị người giết. Bởi vậy mà sát thủ như cô mới dễ dàng kiếm cơm kiếm gạo, ngày ngày cũng chất chồng những "đơn hàng".

    Sống trong mạng lưới đen ngùm này, quả nhiên cho dù là muốn giết hay bị giết, đều cần đến vũ khí. Chẳng chỉ buôn bán cho những "thần chết" sống, mà còn cho những bang phái, với số lượng cực kì lớn. Còn việc bọn họ dùng để làm gì, cô thèm quan tâm vào.

    "Bạch Túy, Khúc Xà, Lãng Dư."

    Cô nhìn vào màn hình hiện lên những đơn hàng mà đọc lẩm nhẩm. Bọn họ đều là những bang phái có tăm có tiếng, lượng vũ khí lần này đặt quả nhiên không nhỏ. Còn cô, thì không muốn dính sâu vào mấy vụ này cho lắm, cùng lắm thì chỉ muốn nhanh chóng chuyển giao lại vụ làm ăn này cho một bên khác. Cô đứng ngoài, không được nhiều lộc cho lắm nhưng an toàn. Vấn đề ở đây, là vì số lượng bọn họ yêu cầu quá lớn, bên cung cấp đương nhiên chỉ đáp ứng được hai trong ba đơn hàng trên, lần này khiến cô khá đau đầu, thật sự khó quyết định.

    "Nếu là tôi, đương nhiên sẽ cân nhắc Bạch Túy và Lãng Dư. Nhưng nếu mối quan hệ giữa em và Khú Xà tốt, tôi có thể làm bên cung ứng."

    Từ lúc nào mà tên Cố Ngôn Thần đã ngồi phía sau lưng cô, gần đến nỗi không thể phát hiện. Hắn cũng đăm đăm nhìn vào màn hình. Phải rồi, Ám Dạ. Hắn có thể giúp cô hợp tác trong vụ làm ăn này với Khúc Xà. Nếu là các bang khác thì dễ dàng ứng biến, nhưng Khúc Xà xưa nay cũng giúp cô không ít lần, thế nên cô đương nhiên vẫn muốn giúp bọn họ.

    "Ám Dạ thật sự có thể?"

    "Phải. Chút vũ khí nhỏ này cũng không là bao. Không khó."

    Hắn nói xong thì đưa đôi mắt hếch lên nhìn cô, khóe môi có chút cong lên như đang toan tính gì đó thú vị lắm.

    "Gửi đơn hàng này qua mail cho tôi. Dụ Dương sẽ xử lý tốt."

    "Đã nhận thì làm cho tốt vào."

    Người phụ nữ này ngay cả một lời cảm ơn với hắn cũng không có, lại còn ra lệnh như vậy, thật sự khiến người khác đau lòng mà. Mà hắn, cũng có lường qua trước thái độ này của cô, chỉ là không nghĩ có thể là thật.

    Cô thôi không nhìn hắn nữa mà quay lại màn hình, lia lịa chuyển những đơn hàng sang một vài địa chỉ mail.

    Chuyện này chuyện kia cũng xử lý xong, cô có thể yên tâm vào ngủ tiếp rồi.

    Tịnh Thiên đóng laptop lại, đi vào trong phòng, lần này vẫn lại chẳng nhìn người kia lấy một cái. Được Ám Dạ hỗ trợ cung ứng, lại còn là đích thân Cố Ngôn Thần giúp đỡ, cô vậy mà không có lấy một biểu cảm nào cả. Khiến hắn đúng là có chút ngạc nhiên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  2. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, là mùi đồ ăn từ bếp cứ thoang thoảng thổi vào đánh thức cô dậy. Triệu Tịnh Thiên không bất ngờ lắm khi trong nhà vệ sinh, đồ dùng cá nhân đều nhân lên cấp số đôi. Phải rồi, trong nhà bây giờ là có hai người ở, cũng đỡ trống trãi, đỡ cô quạnh hơn rất nhiều. Lần cuối cùng có người sống cùng cô là khi nào nhỉ?

    À phải rồi, là ba năm trước.

    Ba năm.

    Nhớ đến đó đột nhiên lồng ngực Tịnh Thiên thắt chặt lại, nghẹn ứ, như có hàng ngàn mũi dao vô hình cứ nhắm lấy trái tim nhỏ bé trong lồng ngực cô mà xuyên qua.

    "Dậy rồi. Sữa hay trả?"

    Câu nói này của Cố Ngôn Thần làm cô bừng tỉnh, mặt mày ban nãy trầm xuống giờ cũng vớt vát được chút khí sắc.

    Cô ngó qua hắn, quả nhiên là từ nhà bếp. Chẳng hiểu sao, nghe được giọng hắn, đột nhiên trong tâm cảm thấy thật yên bình, không còn lộn xộn hỗn loạn như ban nãy nữa. Là lần đầu trong ba năm qua cô mới có lại cảm giác này, cũng chẳng biết là phúc hay họa.

    Hắn không mang tạp dề nhưng cái dáng đỏm đảm trong bếp cũng rất điêu luyện thu hút. Tay trái thì cầm vá múc cơm, tay phải nhấn công tắc tắt bếp, hắn đứng trong bếp nhìn cô, cô từ bàn ăn nhìn vào. Bọn họ thật là chỉ mới quen biết nhau chưa đến một ngày trời sao?

    "Trà."

    Cũng chừng mười phút sau, bàn ăn dã được dọn cả lên, vẫn cái mùi thơm như hôm qua, mọi thứ trên bàn dường như rất ngon miệng nức mũi. Có hắn ở đây thì cô chẳng sợ chết đói nữa rồi.

    "Ngon không?"

    "Tạm."

    Cô nói dối trắng trợn mắt không chớp lấy một cái. Là giữ mặt mũi, giữ thái độ, giữ ngữ khí, nhưng hắn nhìn thoáng qua cũng đủ biết.

    Sau một hồi quay quần trong bếp, hắn vào phòng tắm rồi chẳng lâu sau lại bước ra với bộ com - lê lịch lãm, gọn gàng, và khí soái như lần đầu cô gặp. Hẳn cũng đến lúc phải rời đi rồi nhỉ. Phải rồi, hắn là Cố Ngôn Thần mà, dễ gì lại có thể ở đây chăm sóc cho cô lâu được.

    Cơ mà.. cũng không phải việc của cô, hơi đâu mà thèm quản. Hắn đi cũng tốt thôi, dẫu sao cô vẫn thích sống một mình hơn.

    "Vụ làm ăn với Khúc Xà, hôm nay sẽ giải quyết."

    Cố Ngôn Thần đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, thắt lại cái cà vạt màu xanh đen mà nói. Tịnh Thiên đang ngồi trên bàn làm việc cũng ngó hắn lấy hai ba lần, đương nhiên hắn biết cô nghĩ gì.

    Tốc độ làm việc của Ám Dạ tự nhiên không tồi, mới hôm qua gửi đơn mà hôm nay đã chuẩn bị xong. Là khen người bang phái đó giỏi hay nên khen tên trước mặt cô biết cách rèn người?

    "Vậy sao?"

    Câu hỏi của cô như chỉ mang tính chất đáp lại cho có, mặc dù có hơi bất ngờ một chút. Năng lực của Ám Dạ, đúng là không thể dùng miệng bàn cãi được.

    "Em có muốn đi cùng không."

    "Nếu thuận tiện thì có thể đi, tôi cũng muốn gặp Tử Đằng."

    Vân Tử Đằng là người thừa kế của Khúc Xà, hiện tại chưa hoàn toàn nhận trách nhiệm tiếp quản Khúc Xà, nhưng vẫn là người đứng ra quán xuyến bang phái. Vân Tử Đằng là còn là tôn tử duy nhất của Vân gia, chuyện hắn kế thừa cũng chỉ còn tính bằng thời gian mà thôi.

    Bọn họ là bạn, lại không hẳn là bạn. Cũng là cùng nhau dàn xếp rất nhiều phi vụ, giữa hai người, gọi là đối tác lại đúng hơn.

    Triệu Tịnh Thiên nhấc người ra khỏi bàn làm việc, vào phòng thay độ loa qua một bộ lịch sự. Đến bây giờ Cố Ngôn Thần mới chợt nhận ra tuy cách ăn mặc cô có phần hời hợt, nhưng vẻ ngoài của cô vẫn luôn nổi bật hơn thảy so với tất cả những người phụ nữ hắn từng gặp gộp lại. Quả nhiên người phụ nữ hắn nhắm trúng, bên ngoài sắc bén, miệng độc như xà, tâm lạnh như băng, khí sắc như hắn.

    Khí sắc như hắn?

    Tịnh Thiên bây giờ đã gọn trong chiếc áo sơ mi caro sẫm màu và quần tây thẳng ống, chẳng hiểu sao lại có thêm chiếc kính râm màu đen, trông cô với hắn cứ như thư ký và tổng tài, vừa hợp vừa khớp. Hai kẻ này đứng với nhau đúng là không thể hợp hơn. Người này thì khí chất ngút trời, người kia thì quyến rũ lôi cuốn, không đẩy thuyền cho cặp này cũng thật là phí phạm tài nguyên.

    "Tên họ Quân, lấy xe tôi rồi?"

    Bây giờ khi đã đứng trước thang máy Tịnh Thiên mới chợt nhận ra điều quan trọng đó, hôm qua cô mệt thấm nên chuyện này cũng quên luôn.

    "Không sao, người của tôi sẽ tới đón."

    Trông Cố Ngôn Thần bình tĩnh như đã lường trước được chuyện, vẫn rất thư thả khi cửa thang máy mở ra dồn về phía hai bên. Một nam một nữ cùng bước vào thang, bất chợt cô giật mình khi tấm áo vest của hắn trùm kín đầu cô lại. Triệu Tịnh Thiên cư nhiên nổi sùng, hắn có điên không, trời nóng nực như thế này lại trùm tấm áo lên kín đầu cô.

    "Ngoan, đừng náo. Em vẫn còn bị bang Sói Đen truy lùng, ra ngoài phải kín mặt kín mũi một chút."

    Hắn đương nhiên lời này là nói điêu. Có hắn đi bên cạnh đương nhiên chẳng ai dám động tay với cô, nhưng là mấy kẻ không biết điều xung quanh đều nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, là hắn không muốn như thế.

    Tuy khuôn mặt của cô đã bị trùm bởi chiếc kính râm và áo vest, thế nhưng chẳng cần chú ý mặt, trông từ thân trên xuống dưới người phụ nữ này cũng quá mê người rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  3. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe hơi màu xanh sẫm đã đậu ở sảnh từ lúc nào, ngay khi thấy họ, người tài xế vội chạy xuống mở cửa cho cả hai. Sau khi chiếc xe hơi chạy đi một đoạn xa lắc, mọi người chung quanh vẫn tiếp tục thì thào lớn nhỏ về đôi nam thanh nữ tú ban nãy với thái độ ngưỡng mộ không thôi.

    Cố Ngôn Thần quả nhiên giàu sụ không chỉ nhờ việc buôn bán vũ khí, hắn có cả một công ty truyền thông gần như là lớn nhất thành phố. Sau hai mươi phút ngồi ì trên xe, bốn bánh cũng dừng lại trước sảnh một tòa cao ốc sang trọng.

    "Quả nhiên tập đoàn CCD là của Cố gia."

    Triệu Tịnh Thiên kéo hờ đôi mắt kính của cô xuống, nhìn đánh giá tòa nhà cao ốc qua ô cửa kính trên xe.

    "Đi thôi."

    Cửa chính tự động mở ra, ngay khi thấy người bước vào, nhân viên hai hàng vội vã cuống cuồng xếp hai hàng dàn sang hai bên, kính cẩn cúi chào. Tổng tài của bọn họ mê người đến thế, đương nhiên vẫn không tránh được ánh mắt của những kẻ quá phận dám ngó tới ngó lui nhìn người đàn ông.

    Cố Ngôn Thần quả nhiên phong uy lẫm liệt, tay trái hắn cầm áo vest, tay phải thì không yên dám đặt lên vòng eo hoàn mỹ của cô. Cử chỉ thân mật này không thôi làm lũ nhân viên xùm xì lớn nhỏ, tiếng nói thì thầm chỉ ngừng hẳn khi Cố tổng nhíu mày trừng từng hàng ngũ một cách khó chịu.

    "Cố tổng không cần tay nữa rồi sao?"

    Khi cửa thang máy đóng lại, Triệu Tịnh Thiên tóm lấy tay phải của người đàn ông này, bóp chặt. Mặt anh không biểu thị bất mãn, ngược lại còn để cô tùy ý muốn làm gì thì làm, chút sức nhỏ bé của cô với anh mà nói thì không thấm vào đâu cả. Đến khi thang máy lại một lần nữa mở cửa, hắn mới dùng lực ép eo cô sát vào mình, ngạo mạn bước đi không biết đường hối cãi.

    "Cố tổng đến rồi."

    Cánh cửa phòng trà mở, người đàn ông đang ngồi trên bộ sa lông nhanh chóng đứng dậy kính cẩn, không phải sợ thì cũng phải nể. Là Vân Tử Đằng. Ánh mắt Vân tổng đột ngột sáng bừng lên khi trông thấy người đi bên cạnh Cố Ngôn Thần. Vẻ tò mò không giấu được của anh làm cô chút nữa thì cười thành tiếng.

    "Ngồi đi."

    Người đàn ông vừa bước vào cửa tự phụ không thèm bắt lại cánh tay đang chìa ra chờ đón, hắn cùng người phụ nữ này tiến đến một chiếc sa lông khác đặt ở đối diện mà ngồi xuống.

    Hành động này đương nhiên khiến người đang đứng chìa tay có vẻ bối rối, mặt mũi cũng miễn cưỡng mà cười lại. Thôi được rồi, trước giờ đều nghe đồn đại rằng Cố Ngôn Thần có tiếng ngạo mạn, xem ra lần gặp mặt này khiến mắt sáng lên không ít, tầm mắt được nâng cao thêm.

    "Tử Đằng, lâu rồi không gặp. Trông vậy chắc còn khỏe chán."

    Bầu không khí quáng mù này bức bối đến độ người không thích nhiều lời như Tịnh Thiên cũng phải lên tiếng để kéo mật độ ẩm thấp về với đúng định mức. Nghe được câu này, Vân Tử Đằng cũng thôi bối rối, hắn quay sang cô liến thoáng.

    "Đương nhiên. Lần này có phúc hợp tác với Ám Dạ cũng là nhờ cô. Hẹn mời cô một bữa."

    Vân Tử Đằng là một người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú, độ tuổi đương nhiên trẻ hơn Cố Ngôn Thần kha khá, cũng chẳng uy lẫm được như người họ Cố, nhưng năng lực không phải là không có.

    "Đừng khách sáo, lần trước cũng nhờ anh mà vụ Lụy Xuyến được ổn thỏa, có qua có lại là đương nhiên."

    Tịnh Thiên lại hớn hở trên khuôn mặt. Cũng khá lâu rồi hai người chưa có dịp lại cùng nhau ăn bánh uống trà tám chuyện được như hôm nay.

    "Dạo này nghe đồn Chiến Tử Mạn truy lùng cô gắt gao lắm, bây giờ đến đây lộ liễu như vậy không sao chứ?"

    "Không sao không sao, hắn có mười cái mạng cũng không dám cho sói nhà lẻn vào đây."

    Tịnh Thiên nâng tách trà trên bàn đưa lên uống, một mắt nhìn về phía Cố Ngôn Thần. Xem như lần này hắn cũng giúp cô được chút chút.

    Ánh mắt kia Vân Tử Đằng cũng nhìn ra. Hắn cũng lấy làm tò mò mối quan hệ giữa hai người trước mặt. Cũng đơn giản thôi chính là bởi Tịnh Thiên trước giờ không hề giao thiệp nhiều, với những ông lớn như Cố Ngôn Thần cô tránh còn không kịp.

    Đúng là không thắc mắc không được.

    "Vậy thì tốt, tôi còn lo.."

    Cố Ngôn Thần nhìn ra hắn còn chút nữa thì bị đá ra khỏi phòng nên nhíu mày khó coi ho thành tiếng để đánh động cho hai người kia nhớ ra sự tồn tại của hắn ở đây. Chút nữa bọn họ cũng quên mất rằng đến đây vì công việc.

    "Tôi muốn xem qua hợp đồng."

    Cố Ngôn Thần nói như hạ lệnh, người kia lập tức lục lọi trong bộ hồ sơ nhanh chóng lấy ra tập giấy chừng mười trang đặt xuống bàn, nhích nhích về phía người đối diện.

    Nghe được tin Ám Dạ cung cấp vũ khí, Khúc Xà đương nhiên là vinh hạnh. Bang phái của Vân Tử Đằng đương nhiên là không nhỏ, thế nhưng nếu so với Ám Dạ, thì khoảng cách quả thực rất xa, đến hội tiệc cũng chưa chắc có cơ hội dự chung, lại nói đến chuyện làm ăn. Tịnh Thiên lần này là mở đường mở mối lớn cho Khúc Xà rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  4. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi không có ý định thăm dò lý do các người muốn mua chỗ vũ khí này. Nhưng chắc cậu cũng biết bom sóng tử không phải tùy tiện có thể sản xuất được, càng không thể tùy tiện vận chuyển."

    Cố Ngôn Thần nhìn lấy bản hợp đồng bằng một con mắt, rà soát từ trên xuống dưới. Cái gọi là "hợp đồng" chỉ như có tên có lệ, thực chất là danh sách vũ khí và thương lượng giá cả, bên trên kèm một số chi tiết quan trọng.

    "Phải. Thế nên như trong đó tôi có đề cập, giá cả sẽ tăng gấp năm lần bình thường. Chúng tôi cử người đến lấy, thời gian tùy Ám Dạ quyết định. Phần tức lợi nếu các anh muốn thêm cũng có thể đồng thuận. Chúng tôi không chỉ muốn dừng lại ở một bản hợp đồng lần này, thế nên lợi ích lâu dài cũng phải kể ra. Hy vọng hợp tác vui vẻ."

    Vân Tử Đằng quả nhiên không làm Tịnh Thiên phải thất vọng, tài ăn nói của người họ Vân này rất là không tồi. Cũng chỉ loại người này mới xứng để cô kỳ vọng vào.

    Người giữ bản hợp đồng cũng không thó mó gì hơn, đặt tập giấy xuống bàn, vẻ mặt cũng không khó coi cho lắm, hắn tương đối hài lòng với phần lợi nhuận mà Khúc Xà đề ra, vụ làm ăn này với hắn không lớn không nhỏ, hắn có thể không để mắt đến, lần này tự mình đến cũng không phải hoàn toàn vì Tịnh Thiên, Cố Ngôn Thần là đang có ý thăm dò Khúc Xà.

    Khúc Xà không phải một bang phái lớn. Nhưng là một quân cờ rất quan trọng để hắn thực hiện một chủ trưởng mới. Chuyện này cũng có thể xem như có sắp đặt, lại càng có thể xem như trùng hợp.

    Bang phái Khúc Xà do Vân gia tiếp quản, hắn ban đầu không để gia tộc này vào mắt, nhưng mấy năm gần đây, có vẻ chừng Vân gia tạo ra không ít biến cố cho những kẻ khác, hắn là muốn xem xem lời đồn đại có thật hay không.

    Nhưng trông chừng người Vân gia cũng không làm hắn thất vọng, rõ là sau này cũng không thể không tính chuyện làm ăn lâu dài.

    Sau một hồi bàn luận không lâu, bầu không khí trong căn phòng dịu hơn rất nhiều, đặc biệt là khi ai nấy đều rất hài lòng khi đạt được mục đích của mình, cuộc làm ăn lần này, ai ai cũng có lợi.

    "Cố tổng, hợp đồng với.."

    Một nam thư kí từ bên ngoài phòng lịch sự gõ cửa rồi bước vào, cặp kính vuông trên mắt anh ta để lộ vẻ tri thức thấy rõ. Với vẻ gấp gáp của anh ta, có thể biết được bản hợp đồng này cũng có chút quan trọng.

    "Đưa qua phòng làm việc của Phong Dụ Dương."

    Cố Ngôn Thần xùy xùy tay chẳng mảy may bận tâm đến lời nam thư ký nói. Hắn đến đây hôm nay chỉ có một cuộc làm ăn với Khúc Xà, những chuyện còn lại hắn cũng không muốn bận tâm.

    "Cố tổng, lịch hẹn.."

    "Phong Dụ Dương sẽ đi."

    "Cố tổng, đàm phán với.."

    "Phong Dụ Dương."

    "..."

    Mọi công việc rất nhanh chóng thôi đã gọi tên người họ Phong. Cố Ngôn Thần quả nhiên rất tín nhiệm người này.

    Bọn họ cũng không lân la trong phòng lâu quá, hắn lấy một chút tài liệu từ công ty rồi cùng cô lên chiếc xe ban nãy trở về nhà.

    Dường như từ lúc bước vào xe hắn chỉ đăm đăm nhìn tới ngó lui trên gương mặt cô, cũng chẳng banh mắt cẩu ra soi cho rõ biểu cảm khó chịu của người ta, là không nhìn ra thật hay cố ý không nhìn ra.

    Cứ bị nhìn chằm chằm mãi làm Cố Tịnh Thiên có phần.. ngại. Nãy giờ là cô cố tránh ánh mắt hắn nhưng không để ý không được. Cuối cùng cũng đành lên tiếng.

    "Xe của tôi.."

    "Ừ. Quân Thất Hành chiều nay sẽ đưa sang."

    Một câu này cũng coi như hết cuộc trò chuyện. Hắn vẫn cứ chằm chặp mà nhìn mãi như vậy, mặt cô thoáng chừng đỏ lúc nào không hay. Sau vẫn là không chịu được mà gắt lên.

    "Cẩu Ngôn Thần."

    "Tôi đây."

    "Dời mắt chó của anh đi chỗ khác, anh còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra."

    Cô trừng hai con người lên đe dọa, vẻ mặt của cô lúc này người ta nhìn thì phát khiếp, hắn nhìn thêm một chút nữa thì phì cười rồi quay mặt đi nơi khác. Bất giác làm con rắn nhỏ này nổi độc lên rồi.

    Người tài xế ngồi trên cũng mang vẻ mặt không thể không bất ngờ, lại có người dám gọi Cố tổng nhà hắn là "cẩu". Điều khiến hắn không tin vào bản thân hơn nữa chính là biểu cảm không có lấy một phần bất mãn hay nổi giận gì của Cố Ngôn Thần. Hắn thế mà lại không nổi giận, chuyện này là thật sao?

    "À.. Hai vị. Đến nơi rồi."

    Đến cả Long Hoắc cũng không nhận ra là xe đã dừng tại tiền sảnh chung cư, hắn ban nãy chỉ chú ý đến biểu hiện của hai người trong xe mà nhất thời quên mất.

    Tịnh Thiên không cần người bên cạnh nhắc nhở, tự lấy áo hắn trùm lên đầu, mở cửa xe bước ra trước. Người phía sau cũng mau chóng bắt nhịp theo sau. Đôi nam nữ này quả nhiên đi đến đâu thì thu chú ý đến đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  5. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đói chưa?"

    Hắn lại bước ra từ phòng tắm sau một hồi lâu ngâm bồn ở trong, tóc vẫn còn ướt, từng giọt nhỏ xuống trông quyến rũ thực sự.

    Cô nhất thời bị nhan sắc người trước mặt làm cho mê mệt "một chút". Sau một hồi lâu mới bừng tỉnh ra.

    Ấy vậy mà vẫn ngoài dự đoán của Cố Ngôn Thần, một chút ngại ngùng cô cũng không có. Người phụ nữ trước mặt hắn thật sự không có tiết tháo?

    "Đến giờ thì dùng bữa."

    Câu trả lời này đúng thật không dễ nghe được. Thái độ hống hách lại càng không dễ chấp nhận được. Cố Ngôn Thần hắn mẩm nghĩ thầm oai oái, lần đầu mới có kẻ dám tỏ ra thái độ này với hắn, ấy mà hắn lại chẳng có cảm giác muốn tức giận.

    "Bữa trưa sẽ dọn ra ngay thôi."

    Hắn mỉm cười bước về phía gian bếp quen, đúng là không thể đòi hỏi ở cô một thái độ tốt hơn được.

    Nước trong bồn hắn cũng chuẩn bị sẵn, tinh dầu ngâm chân cũng đã yên vị ở ngay cạnh vòi sen, nhất thời cô không quen với sự chu đáo như thế này, dẫu khuôn mặt lúc nào cũng đeo vẻ cộc cằn ma mị dãn ra, môi cũng thư thái hơn, bất giác cười khẩy một cái.

    "Ăn xong có dự định gì không?"

    Cố Ngôn Thần hỏi khéo khi cả hai đã ngôi trên bàn với đủ thứ mùi vị.

    Một cái lắc đầu nhẹ. Được rồi, cô không muốn trả lời bằng miệng thì cư nhiên hắn cũng không thúc ép được. Người phụ nữ kiệm lời này cả ngày hôm nay đã mở miệng nói được trọn vẹn bao nhiêu câu chứ. Tỏ ra thái độ thờ ơ như vậy đối với hắn, Triệu Tịnh Thiên cô là người duy nhất.

    "Tối nay tôi có bữa tiệc rượu ở Snow Tunnel. Đi cùng chứ?"

    Snow Tunnel là nơi tổ chức tiệc đêm nổi tiếng, người sống ngoài vòng ánh sáng như bọn họ đương nhiên đều biết hết. Duy chỉ có một điều đặc biệt, một năm ở đây chỉ tổ chức một bữa tiệc rượu duy nhất, cơ hội được đến không phải ai cũng có thể.

    Lại đưa đôi mắt dò hỏi như vậy dán lên người cô, người họ Cố này từ bao giờ lại rất để tâm đến câu trả lời của kẻ khác, trông mắt hắn không để lộ quá nhiều, nhưng tia kỳ vọng đúng là không giấu kỹ vào được.

    "..."

    Lời đề nghị này bất giác làm cô ngừng đôi đũa của mình lại. Mặt không ngẩng lên, phần đáy mắt đen ngầm lại.

    Tiệc rượu.

    Lần cuối cô tham gia vào một buổi tiệc rượu chính là ba năm về trước, Khúc Đồng của cô cũng chính vì thế mà bị người ta đầu độc chết.

    Suốt ba năm điều tra, lượng tin tức liên quan đến cái chết của người đó vẫn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

    Cô thậm chí còn nhớ như in cảnh tượng người đó ngã xuống như thế nào, hơi thở cuối cùng trút xuống nặng nề ra sao.

    Thật sự không ngờ đến ba năm rồi mà khi nghe đến nơi đó cô vẫn còn ám ảnh nhiều như vậy, thật chẳng thể nào dứt khỏi mình những đau đớn day dứt.

    "Khúc Đồng."

    Trong vô thức, môi cô mấp máy thành tiếng hai chữ.

    Một cái tên.

    Lời nói tuy nhỏ, nhưng hắn đã kịp nghe thấy.

    Khuôn mặt của cả hai người ai nấy cũng đều đen hết lại, mỗi người lại tự theo đuổi một ý nghĩ riêng của mình. Duy chỉ biết là bầu không khí của bữa trưa này xem như không còn cứu vãn được nữa.

    Đột nhiên Cố Ngôn Thần kéo ghế đứng dậy, bước nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lớn lấy một cái. Hắn lại có thái độ.

    Tiếng đóng sầm cửa như kéo Tịnh Thiên về lại thực tại, cô cũng không ngờ mình vậy mà bị kéo theo luồng suy nghĩ về những chuyện của quá khứ. Chỉ là thái độ cáu bẳn của hắn, là thế nào chứ. Cứ hễ ra lại dễ nổi điên đến như vậy.

    Cô cũng chẳng còn tâm trạng để ăn nữa, rời khỏi bàn ăn, bước vào phòng mình, cũng cạch một tiếng cửa đóng lại.

    Bọn họ, tâm trạng đều đột nhiên bị kéo xuống nặng nề.

    Hắn nhốt mình trong phòng tắm, nước xả vào mặt không biết là bao nhiêu lần, vẫn cứ không nén được hết những bức bối trong người. Hắn lần đầu nghe cô gọi tên một người, mà người đó, lại chính là người bạn quá cố của hắn.

    Chuyện Khúc Đồng bị đầu độc ở bữa tiệc rượu ba năm trước hắn đương nhiên biết. Chuyện trùng hợp là không thể, về thái độ của cô lúc nãy hắn dám chắc rằng cô có quen biết với Khúc Đồng.

    Triệu Khúc Đồng..

    Triệu Tịnh Thiên..

    Cố Ngôn Thần tắt vòi nước, khựng người lại một giây.

    Hắn với Khúc Đồng là anh em kết nghĩa. Lại giờ mới chợt nhớ ra cô cũng mang họ Triệu.

    Cố Ngôn Thần cũng không ít lần nghe người quá cố kia kể về chuyện có một người em gái. Nhưng.. chẳng thể nào lại là cô được. Chuyện trùng hợp như vậy, dựa vào đâu lại có thể dễ xảy ra đến như thế chứ?

    Hắn bước ra khỏi phòng tắm mới phát hiện cô đã chẳng còn ở bàn ăn, nhìn cánh cửa phòng đóng lại cũng thật chẳng khó dể đoán xem tình trạng của cô đang như thế nào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  6. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng xem như đây là lần đầu tiên hắn lưỡng lự lâu nhất, nửa muốn mở cánh cửa kia bước vào trong, nửa lại chẳng dám đối mặt với cô ngay lúc này. Cái cảm giác chết tiệt này thâu tóm cũng không biết là bao nhiêu thời gian của hắn.

    Nhìn lại về phía bàn ăn, bữa cơm còn bắt đầu chưa lâu đã chẳng còn ai có hứng dùng bữa nữa rồi. Lại còn, hắn mới là người gây nên như vậy.

    Nhưng mà nói, là sáng nay cô cũng chẳng ăn được nhiều, nếu bây giờ còn để bụng đói như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng sức khỏe. Hắn vẫn là nên lấy lý do này để bước vào, mà cho dù không phải là lý do này đi chăng nữa, hắn cũng phải vào.

    Cố Ngôn Thần bước tới chiếc cửa phòng màu xám, tay đã đặt lên nắm cửa, nhưng dũng khí để mở hắn vẫn không có. Hắn là làm thế nào đây, có thể một súng diệt cả một bang phái, có thể tay không giết bao nhiêu mạng người, thế mà bây giờ lại không đủ can đảm đối mặt với người sau cánh cửa kia.

    Thế mà cũng có lúc Cố Ngôn Thần phải chần chừ như thế này. Chuyện này mà để đến tai Quân Thất Hành, đảm bảo hắn sẽ không ra khỏi nhà một tháng.

    Cuối cùng thì tay nắm cửa vẫn cứ được vặn, người họ Cố thầm mừng rằng không khóa, hắn cũng chẳng biết nên trưng ra biểu cảm gì cho hợp với "hoàn cảnh" khó trôi này.

    Vốn còn định mở lời.

    Nhưng..

    Lại chẳng có ai bên trong cả.

    Hắn đứng thẫn người ra một chút, trong phòng tắm, ngoài ban công, ngay cả trong tủ hắn cũng không tìm thấy người đâu. Bên ngoài phòng khách cũng chẳng có ai cả.

    (Tìm người trong tủ)

    Rốt cuộc thì, người đâu?

    Đột nhiên tim hắn nhói lên một cái rõ đau, cả người lại bỗng nhiên hoảng sợ. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết được luồng cảm giác mãnh liệt như này là từ đâu mà đến. Vì không thấy cô sao?

    Cố Ngôn Thần nhanh chóng lấy điện thoại ra, hắn tìm gì cơ chứ? Căn bản số điện thoại cô hắn cũng không biết. Lục khắp cả "bàn làm việc" của cô cũng chẳng thể tìm thấy một giấy tờ gì có kèm theo số điện thoại.

    "Quân Thất Hành, tôi cho cậu 5 phút, tra bằng được số điện thoại của Triệu Tịnh Thiên cho tôi."

    Đến cuối cùng vẫn lại là Quân Thất Hành ra hứng đòn, hắn thậm chí còn không cho người này cơ hội mở lời chào đã ngay lập tức thị uy.

    Hắn không thể nào bất lực nhìn căn nhà trống trơn chẳng có người như thế này được. Súng và dao của cô vẫn còn nằm ngay trên mặt bàn như hôm qua cô ném xuống. Vậy chẳng phải cô ra ngoài mà không mang theo gì phòng thân sao? Cô ngốc đến cỡ nào mới không nhớ ra mình vẫn đang bị Chiến Tử Mạn truy lùng kề dao cận cổ chứ.

    Quân Thất Hành đương nhiên không hiểu được vì sao người bên này lại nổi điên như thế, hắn còn chưa kịp dùng bữa trưa, hơi đâu lại phải tra số cho tên họ Cố không có lương tâm kia. Chẳng phải người này đang ở nhà cô sao, có thân không tự vận động lại phái hắn làm đủ điều.

    "Cậu quá đáng.."

    Hắn còn chưa kịp lên tiếng để đòi lại công bằng cho mình, người bên kia đầu dây lại gắt lên thêm một lần.

    "Ba phút, nhanh."

    Lời nói gấp gáp này của Cố Ngôn Thần khiến đầu dây bên kia một phốc im lặng. Một người luôn điềm đạm kiểm soát được cảm xúc như Cố Ngôn Thần lại đang gắt lên?

    Cố Ngôn Thần không cần lớn tiếng nhưng với giọng nói đầy cường lực kia, rõ ràng khiến Quân Thất Hành biết rõ nên ngậm miệng lại và thao tác phải nhanh lên, bằng không hắn sống không yên với người này.

    Bảo hắn tra cho được số của cô mà chỉ có ba phút, hắn nào phải thánh chứ. Triệu Tịnh Thiên là sát thủ kín tiếng nhất làng xã hội đen này, cho dù có lấy danh nghĩa Ám Dạ để lấy thông tin, cũng sợ không được.

    Chỉ dựa vào một cái tên, bảo hắn phải làm sao mới tìm được đây.

    Người họ Quân bên này tay run run liên tục truy cập vào cái gì đó, hắn cũng nhắn hỏi chẳng biết bao nhiêu người, xem chừng là lục tung hết cả lên.

    Tay thì lia lịa thao tác mà tâm trí vẫn cứ oai oái than thầm, người bạn kia của hẵn chỉ mới dọn đến nhà cô chưa đén một ngày, ngay lập tức liền có những hành động chẳng giống tác phong bình thường chút nào.

    Từ khi nào Cố Ngôn Thần lại muốn có số điện thoại phụ nữ.

    Từ khi nào Cố Ngôn Thân lại nhảy dựng lên vì một người phụ nữ.

    "Đây rồi.."

    Sau ột hồi làm việc với nắng suất "tên lửa", Quân Thất Hành mới thở nhẹ ra được một hơi, mặc dù lố năm phút, nhưng tính ra thì hắn cũng tìm được.

    Đúng là không ngờ số điện thoại của người phụ nữ này lại khó tìm đến thế.

    Quân Thất Hành còn chưa nói được hết câu, đầu dây bên kia đã chỉ còn lại những tiếng tút vang dài.

    "..."

    Cố Ngôn Thần, ông đây cho cậu hay thêm một lần nữa mà dám sai vặt nửa với như này thì đừng có trách ông làm loạn cả lên.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười hai 2020
  7. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở đầu dây bên này, ngay khi vừa nghe thấy tiếng cửa lớn mở ra, Cố Ngôn Thần cũng chẳng còn màng tới cuộc gọi đang khẩn cấp, tay nhấn ngắt máy khi nào cũng không hay, nhanh chóng tiến ra gian ngoài phòng khách.

    Trông thấy người vừa bước vào, hắn nửa thở nhẹ nửa nặng nề. Đúng là cô về rồi, hắn cũng có thể vơi bớt phần nào lo lắng.

    Có điều, quả nhiên như hắn dự đoán, ngoài áo phông và quần nỉ dài, cô còn không mang theo điện thoại chứ đừng nói đến túi xách tay gì khác.

    Người phụ nữ đúng là gan lớn bằng trời, đi ra ngoài đến một vũ khí phòng thân cũng không có. Cô thật sự nghĩ là Chiến Tử Mạn bỏ cuộc rồi sao?

    Bây giờ còn may rằng không bị thương, bằng không, hắn thật không dám nghĩ tới. Chiến Tử Mạn hận cô đến tận xương tủy, chỉ ngại chưa thể chính tay giết chết người phụ nữ này, thế mà người này còn chẳng biết tự lo cho bản thân mình.

    Đúng là hắn không lo thì không được mà.

    "Đi đâu về? Tại sao ngay cả súng cũng không mang theo, em nghĩ mạng mình lớn lắm sao?"

    Từ an tâm lại trở nên giận dữ. Khuôn mặt Cố Ngôn Thần đột nhiên nhíu lại, giọng cũng lớn hơn hẳn, đi cùng chắc chắn không thiếu phần gấp gáp. Ánh mắt thậm chí còn mang theo những tia uy lực.

    Hắn là vừa lớn tiếng với cô?

    Người từ bên ngoài bước vào thậm chí còn chưa tiến được đến bộ sa lông đã bị chặn tận cửa tra hỏi đương nhiên không thoải mái. Tịnh Thiên cô đi đâu lại còn phải báo cáo với hắn sao?

    Hắn đến đây ăn nhờ ở đậu cô không tính toán, bây giờ lại giở giọng đối chất. Là ai cho hắn cái quyền đó chứ?

    Nhưng mà đối mặt với uy lực này, cô lại cảm thấy có chút ngập ngừng.

    Hắn quả nhiên là Cố Ngôn Thần, loại khí chất ức người này không phải ai cũng có được. Cũng đúng thôi, như nào thì hắn cũng là Cố Ngôn Thần, cho dù hắn có là "bảo mẫu" của cô đi chăng nữa, cũng không thể phủ nhận rằng hắn chính là kẻ gần như đứng đầu cả giới hắc đạo, kẻ mà ai cũng không sợ thì nể, tránh được cũng là phúc ba đời.

    "Chẳng phải tối nay cùng anh đi tiệc rượu sao. Tôi.. tôi đi chuẩn bị một số thứ."

    Cô quả nhiên là không thể mở giọng đối kháng với câu hỏi kia của Cố Ngôn Thần. Khuôn mặt giận dữ bây giờ của hắn cũng không cần cô đổ thêm dầu vào.

    Bất chợt cô lại cảm thấy hắn bây giờ rất khác với người cô cứu hôm qua. Lại có chút lo sợ. Cứu được hắn về đây, lại không biết phúc họa bao phần.

    "..."

    Người đang tức giận vì câu nói này mà đứng hình mất mấy giây. Đôi mắt lại đột nhiên nhíu lại sát vào nhau, làm Tịnh Thiên cô đến nhúc nhích cũng không dám.

    Lần đầu tiên cô gặ phải một người có sát khí lớn đến như vậy, lại không cần mở lời vẫn khiến cô phải lo sợ không thôi.

    Rốt cuộc người trước mặt cô, còn có thể đáng sợ hơn như thế nào nữa?

    Thế mà cô lại không nhìn ra được sớm hơn.

    Còn về cái đứng hình của Cố Ngôn Thần, hắn là đang rơi vào suy tư. Cũng không biết rằng khuôn mặt của mình bây giờ lại rất dọa người.

    Cô là muốn đến đó thật sao?

    Cảnh tượng ngày hôm đó hỗn loạn đáng sợ như vậy, bản thân hắn bây giờ còn không quên được, nếu không phải muốn tìm bằng được những chứng cứ liên quan đến vụ án ngày hôm đó, hắn cũng chẳng muốn phải đến đó thêm một lần.

    Sau cái chết của Khúc Đồng, hắn điều đi không biết bao nhiêu lực lượng để điều tra về vụ án năm đó, nhưng kết quả dường như bằng không. Cũng chỉ có thể đồng ý tham gia vào bữa tiệc một năm một lần này, nhưng đã hai năm rồi vẫn chẳng thể có thêm dữ liệu gì.

    Việc mở rộng điều tra là chuyện đã chắc chắn rồi, bằng mọi giá hắn phải tìm cho ra kẻ đã hại chết Triệu Khúc Đồng.

    Chỉ là. Hắn vẫn còn một uẩn khúc.

    Phản ứng gấp gáp lo lắng của hắn ban nãy là như thế nào?

    Cố Ngôn Thần hắn bây giờ vì một người phụ nữ, lại không kiểm soát được cảm xúc.

    Thế mà hắn lại lớn tiếng, rồi còn trưng ra bộ mặt giận giữ không kiềm lại như thế.

    Từ lúc nào hắn lại trở nên như vậy?

    Phản ứng đó, rất không đúng với tác phong của hắn.

    "Tôi ra ngoài có việc. 9 giờ tối sẽ quay lại đón em. Đừng có đi đâu nữa đấy."

    Cố Ngôn Thần nhìn về phía cô một chút rồi nói, đóng sầm cửa lại cũng không đợi cô có phản ứng.

    Mà Triệu Tịnh Thiên cô, thì lấy dâu ra phản ứng chứ.

    Đừng có đi đâu nữa là ý gì? Hắn bây giờ lại còn xem cô như đứa trẻ ranh không biết nghe lời sao?

    Tịnh Thiên lê người vào trong phòng, ban nãy cô đi đúng là không mang gì phòng thân thật. Lại chẳng trách người ở nhà có chút cuống quýt.

    Nhưng mà phản ứng đó quả nhiên vẫn không đúng lắm thì phải, rõ ràng..

    Mà thôi.

    Tịnh Thiên bước nhanh vào phòng, thay nhanh một bộ đồ giản dị hai tông màu trắng đen, cô sửa soạn một chút rồi bước ra mang giày. Trước khi mở cửa còn không quên "thuận tiện" vớ lấy khẩu súng trên bàn rồi cho vào túi áo khoác. Ban nãy cô đi đúng là không có tên nào theo đuôi thật, nhưng mà cô chẳng thể sống dựa vào may mắn mãi được.

    Lời ban nãy của Cố Ngôn Thần cô không bỏ ngoài tai, nhưng là có lọt tai cô cũng không có ý định nghe lời. Hôm nay, có một nơi mà cô nhất định phải đến.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênPhan Kim Tiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2020
  8. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hầm gửi xe của cô được thiết kế nằm tách biệt hẳn với hầm chung. Bên trong, chỉ thiếu mỗi chỗ của chiếc Thần Ký Tốc Sư, ngoài ra thì đã chẳng còn chỗ trống nào nữa rồi. Đếm khơi khơi bộ sưu tập dưới đây cũng cỡ ba mươi chiếc khác nhau, tất thảy đều là phiên bản giới hạn toàn cầu.

    Người ta hằng ngày chọn áo quần để mặc, giày để đi, chỉ có cô là phải vắt óc chọn xem nên lái chiếc nào cho hợp phong thủy.

    Bước vào phòng để chìa khóa riêng để quyết định xem nên lái chiếc nào đi thật sự không phải là chuyện dễ dàng để quyết định. Thế rồi chợt đáy mắt cô đen lại khi nhìn đến chiếc chìa khóa màu đen, mỏng hẳn hơn những cái còn lại, màu cũng bóng hơn hẳn.

    Đây là chìa khóa chiếc xe của người anh quá cố của cô, từng là cả "huyền thoại" của giới tốc độ. So về chất lượng, chiếc xe này chỉ có thể đứng nhất bảng một mình.

    Phải rồi, lần cuối cùng Khúc Đồng chở cô cũng là trên chiếc xe này.

    Cô cười khẩy một cách đau đớn rồi lấy chiếc chìa khóa này ra. Nếu đã vậy hôm nay cô sẽ đi chiếc xe này vậy.

    Ngay khi hệ thống tự động đóng cánh cửa lại, chiếc xe màu đen này cũng đã nhanh chóng lao ra khỏi hầm.

    Mặc dù ba năm nay cô cũng không thường xuyên dùng chiếc xe này lắm, nhưng hằng tháng đều có nhân viên đến chăm sóc bộ sưu tập "tốc độ" của cô. Thế nên cũng chẳng có gì lạ khi vết bụi thời gian bám qua vẫn không hề hấn gì đến độ bền và chất lượng của chiếc xe này.

    Tịnh Thiên vốn đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng quả nhiên đến ngày này cô vẫn không thể không đau lòng về chuyện đau lòng kia.

    Ba năm qua, dù đã cố gắng để sống tiếp thật tốt, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể.

    Ba năm qua, vết hắn thời gian vẫn là không thể khiến cô buông bỏ được ngần ấy những ký ức đau buồn.

    Ba năm qua, cô vẫn không thể thoát mình ra khỏi những hận thù và đau đớn.

    Còn mãi đắm chìm trong những dòng ký ức không lối thoát kia, Tịnh Thiên bất ngờ khi chiếc xe đã đến nhà thờ từ lúc nào.

    Cô chỉ còn biết lắc đầu tự trách bản thân, vừa lái xe vừa suy nghĩ là chuyện vô cùng liều lĩnh mà. Thói quen này của cô đúng là không lành mạnh chút nào.

    Nhà thờ này nằm cách khá xa trung tâm thành phố, cũng có thể xem như là ở gần ngoại ô. Cô lái xe vào bãi đỗ, hít thở sâu một chút rồi cũng bước xuống, đóng cửa xe một cách dứt khoát rồi cất bước đi, cố nén từng cơn xúc động của mình.

    Phòng viếng thăm hôm nay rất vắng.

    Phần di ảnh người anh quá cố của cô vẫn mang một vẻ rạng ngời cùng nụ cười dịu dàng đó. Nụ cười này lại khiến khóe mắt cô có chút cay cay.

    Sau khi đặt bó hoa lên bên cạnh phần di ảnh của Triệu Khúc Đồng, cô nặng lòng bước ra khỏi phòng viếng. Cô đúng là vẫn không thể mạnh mẽ đứng nhìn nụ cười đó.

    Tịnh Thiên rải bước nhẹ nhàng ở khoảng sân xung quanh nhà thờ, cô vẫn thường làm như vậy mỗi khi đến đây, bầu không khí thoáng mát này có thể giúp cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.

    Bầu trời kia sớm đã bao phủ bởi những đám mây xám, gió cũng bắt đầu thổi. Những tia nắng từ phía Mặt Trời rất nhanh chóng đã bị chặn lại bởi "chiếc vòm xám" này. Có vẻ trời sắp mưa rồi.

    Tịnh Thiên ngẩng mặt lên nhìn những áng mây tối màu ở trên cao, môi mỉm một nụ cười thỏa mãn, hai mắt nhắm hờ lại rất thoải mái. Cô là đang đợi cơn mưa này sao?

    Từng hạt từng hạt lách tách rơi xuống, mới lúc đầu còn nhẹ nhàng, lúc sau lại trở nên mạnh mẽ mãnh liệt dần.

    Cô đương nhiên nhớ đến bữa tiệc "quan trọng" tối nay, thế nên không thể để bản thân dính mưa được, nhanh chóng lui vào phía trong hiên.

    Ngắm nhìn từng hạt mưa bay phảng phất, tô trắng một khoảng trời, Tịnh Thiên cũng không thể tự mình định nghĩa được cảm xúc hiện tại của cô là như thế nào.

    Tiếng mưa rào rơi ngoài trời dường như đã lấn át đi tất thảy thanh âm xung quanh, làm cô chẳng thể nhận biết được có tiếng bước chân đang tiến về phía mình. Đến khi tiếng bước chân đã dừng hẳn, cô vẫn không hề hay biết rằng người kia đã đứng bên cạnh mình từ lúc nào.

    "Tôi biết ngay em sẽ chẳng nghe lời mà."

    Giọng nói một người đàn ông bất ngờ vang lên làm người phụ nữ này không khỏi giật mình lấy một cái. Ngay lập tức cô lùi về phía sau một bước rồi mới quay sang nhìn xem người đang nói cùng mình là ai.

    Người này rốt cuộc đứng ở đây từ khi nào? Tại sao một người vẫn luôn xem việc đề phòng là trên hết như cô vẫn không thể cảm nhận được gì?

    Nhưng giọng nói này, lại rất quen tai.

    Ánh mắt cô va phải tia cáu giận của Cố Ngôn Thần thì nhanh chóng thu về. Cô là đang lo sợ gì chứ, rõ ràng đi đâu làm gì là quyền của cô, hà tất phải sợ hắn.

    Nhưng xem như lần này cũng vẫn không thể đối kháng.

    Người họ Cố bây giờ tuy đã chẳng còn mang dáng vẻ đáng sợ như lần trước, nhưng chí ít trong đáy mắt hắn vẫn không thiếu những tia lửa vô hình.

    "Tôi.. việc quan trọng."

    Tịnh Thiên bởi ánh mắt không dao vẫn giết được người của hắn mà lời nói còn không được suôn sẻ. Cho dù đối mặt với ánh mắt đó của hắn bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không thể chống trả được ngần ấy uy lực của người này.

    Cố Ngôn Thần trông thấy dáng vẻ lúng túng của người phụ nữ này thì đột nhiên có chút chột dạ. Bất chợt ánh mắt lại có tia thương tâm.

    Hắn đương nhiên biết vì sao cô đến đây, cũng đương nhiên biết việc quan trọng của cô là gì. Bởi hắn, cũng vì thế mà đến.

    Năm nào cũng vậy, vào ngày này, tới trước hắn luôn có một người. Bó hoa trắng của người đó luôn đã được đặt cẩn thận ngay cạnh di ảnh người quá cố khi hắn tới.

    Quả nhiên là cô.
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên kéo hai người trong căn nhà trở về thực tại, Cố Ngôn Thần đứng lên bước về phía cửa lớn, thoạt liếc qua chiếc đồng hồ màu đen nằm ở gian bếp, đã 8 giờ tối rồi.

    Hai người đối mặt nhau không đến một giây sau thì cùng bước vào. Người vừa mới đến không làm Tịnh Thiên bất ngờ chút nào, lần Cố Ngôn Thần bị thương, hắn cũng đã đến một lần, trí nhớ cô còn tốt chán.

    Nếu cô nhớ không lầm thì hắn là Phong Dụ Dương.

    Tay xách nách mang cũng không ít đồ, hẳn là để chuẩn bị cho bữa tiệc rượu tối nay. Tịnh Thiên nhìn lướt qua một lượt rồi không nén được một cái nhíu mày. Hắn mang qua không ít đồ, xác định cô phải gông hết ngần ấy lên người rồi đây.

    Phải rồi ha, dẫu gì cũng là bữa tiệc rượu xa hoa nhất nhì thành phố mà. Bữa "mật tiệc" tối nay tuy chẳng ồ ập lên báo đài nhưng ai không biết đến thì cũng chỉ có thể là mấy đứa trẻ con thôi. Loại tiệc này người ngoài nhìn vào cũng xem như là bữa tiệc của giới thượng lưu, còn chẳng phải nên để tâm một chút sao?

    Phong Dụ Dương bước vào nhà bắt gặp ngay ánh mắt "nghiêm khắc" của Tịnh Thiên thì sau gáy lại cảm giác có chút lạnh, bất chợt rùng mình một cái. Hắn là không biết người phụ nữ này đang khó chịu với cái gì. Nhưng mà là..

    Loại khí chất này mà cũng có thể toát ra từ phụ nữ sao?

    Hắn đương nhiên không phải xem thường phái nữ, nhưng mà là khí chất được toát ra rất mạnh, thoáng chút rất bí hiểm.

    "Đây là phụ kiện cho bữa tiệc hôm nay của cô Triệu. Nhà tạo mẫu đang trên đường tới, lễ phục cũng sẽ tới nhanh thôi."

    Phong Dụ Dương hắn dẫu vậy cũng không phải kẻ yếu thế, ở bên cạnh Cố Ngôn Thần lâu như vậy, hắn đương nhiên tự tin không có loại sát khí nào ảnh hưởng được hắn nữa.

    Hắn đặt xuống bàn cũng chẳng biết bao nhiêu là túi, hộp. Khuyên tai, vòng cổ, nhẫn, lắc tay nhìn qua đều rất dễ nhận biết được toàn những phiên bản giới hạn. Người phụ nữ điềm nhiên ngồi trên bộ sa lông tay vẫn đánh vào bàn phím laptop, lia ánh mắt qua nhìn những thứ trên bàn một cách không biểu cảm.

    Cô cũng là tín đồ thời trang nên những thứ này chẳng lạ gì nữa rồi. Nhưng mà chuẩn bị kỹ lưỡng, chu đáo thế này, còn là những "món" độc nhất vô nhị, tuy không phải quá xa xỉ với cô, nhưng Cố Ngôn Thần chi một số tiền lớn như thế này là có ý gì?

    Người họ Cố cũng chẳng chút bất ngờ khi trông thấy Tịnh Thiên không có chút phản ứng với những thứ "lấp lánh ánh tiền" kia. Đương nhiên rồi, tủ trang sức của cô còn hãng nổi tiếng nào chưa "điểm danh" chứ.

    "Này, tôi với anh ai mới là kim chủ vậy?"

    Tịnh Thiên bất chợt đóng màn hình lại, đặt sang một bên, vắt chéo chân, nhìn vào đáy mắt Cố Ngôn Thần không chút biểu cảm.

    Câu nói này khiến cho người có tâm lý vững như Phong Dụ Dương cũng mém cắn nhầm lưỡi. Người phụ nữ này có biết mình đang nói cái quái gì không vậy?

    Cố Ngôn Thần không biết nên trưng ra biểu cảm gì để hợp lòng cô, cũng nhanh chóng thôi hắn nhận ra được khuôn mặt vô tội vạ có thể cứu hắn khỏi một đao của thần chết.

    Nhưng vẫn là không thể không khỏi bật cười.

    "Em cảm thấy như nào mới đúng?"

    "Đương nhiên tôi không bao nuôi được anh rồi. Nhưng mà để anh làm kim chủ cũng không đúng."

    Tịnh Thiên thôi nhìn vào mắt hắn, cung mang những món trang sức lên tay ướm thử.

    Cố Ngôn Thần có mấp máy toan nói gì đó, lại bị tiếng chuông cửa chặn lại. Hắn cũng không biết đây có được xem là may mắn không.

    Phong Dụ Dương nhanh chóng tiến ra mở cửa. Tịnh Thiên lại liên tục nhíu mày. Nhà cô từ bao giờ lại giao thiệp rộng đến nỗi một khắc lại tiếp một vị khách thế này.

    Bên ngoài chẳng chỉ có một người thôi đâu, đến năm sáu người nhốn nháo ở bên ngoài.

    Tịnh Thiên nghe thấy tiếng ồn ào thì lắc đầu nguầy nguậy, còn chưa để sáu người kia kịp đặt chân đến thành cửa lớn cô đã đanh mặt.

    "Một người."

    Lời này của cô làm những người bên ngoài cảm thấy lúng túng, mắt nhìn nhau rồi đổ dồn hết về phía Phong Dụ Dương.

    Người họ Phong thì làm sao mà hiểu được chuyện gì, cũng đành lia mắt về phía Cố Ngôn Thần. Người phụ nữ này là không thể nói được cho đủ câu hay sao?

    Cố Ngôn Thần cũng đành một tay day trán tay kia xuề xuề.

    "Người cần vào thì vào. Một thôi."

    Hắn cũng bất lực thôi.

    Những người đứng ngoài nghe thấy vậy cũng đành miễn cưỡng. Đương nhiên người bước vào là Syden, nhà tạo mẫu hàng đầu của CCD.

    Người vừa bước vào mang theo một bộ lễ phục lấp lánh, khuôn mặt vẫn luôn nở một nụ cười vô cùng thân thiện mặc cho ánh mắt đã bắt gặp lấy tia hờ hững của người phụ nữ duy nhất bên trong.

    Hẵn vẫn là vô cùng tò mò về thân thế của người phụ nữ này, cô là ai mà có thể khiến đại ma vương này quy hàng dưới móng vuốt của tình yêu chứ. Điều này quả nhiên là kỳ tích mà.
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  10. Laam.Lanhh

    Bài viết:
    38
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Syden là một chàng trai khá "xinh", nước da trắng nõn, thân hình thanh mảnh, mái tóc mượt thả dài ngang vai. Nếu nhìn từ phía sau trông cũng chẳng khác gì một "thiếu nữ".

    Nước đi uyển chuyển, cử chỉ nhẹ nhàng.

    "Mỹ nữ, tôi đưa cô vào làm tóc, make up rồi sẽ thử lễ phục."

    Syden nhỏ nhẹ tiến về phía cô, trước đó cũng không quên đá mắt về phía Cố Ngôn Thần, nháy nhẹ một chút trêu chọc.

    Tịnh Thiên vẫn mặt không cảm xúc, đứng lên đi vào phòng trước. Phong Dụ Dương cũng nhanh chóng lẽo đẽo giúp mang đồ vào rồi nhanh nhẹn lui ra.

    "Cho cậu nửa tiếng."

    Cố Ngôn Thần nhìn vào chiếc đồng hồ ở gian bếp. Bây giờ đã là 8 giờ 15 phút tối rồi. Người quy củ như hắn trước giờ chưa từng trễ hẹn.

    "Đơn giản."

    Nhà tạo mẫu hàng đầu của CCD đương nhiên tự tin vô đối với năng lực của mình. Hơn nữa người mẫu "chất lượng" như thế này là quá dễ dàng đối với hắn đi.

    "Mỹ nữ, tôi rất tò mò về mối quan hệ của cô với anh Thần đấy."

    Syden vừa chải chải mái tóc xoăn nhẹ màu xanh rêu của người phụ nữ này vừa dò hỏi, ánh mắt hóng chuyện thấy rõ.

    Quả thực người chuyên nghiệp đến đâu cũng không thể không tò mò về loại quan hệ này giữa bọn họ.

    Tịnh Thiên bất chợt chỉ còn biết day trán lắc đầu. Biểu cảm này có vẻ quen.

    Quan hệ sao?

    Hắn ăn cơm cô, ngủ nhà cô. Thế tính là cô nuôi hắn nhỉ.

    "Bao nuôi."

    Tịnh Thiên quẳng ra hai chữ cũng không để ý tới người kia mém chút cắn lấy lưỡi.

    Lời này nói ra không dè chừng chút nào sao?

    Nhưng mà lại cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó, tên đầu đá Cố Ngôn Thần mà cũng biết bao nuôi phụ nữ sao? Hắn mà biết thì ông đây cũng "thẳng" lại được.

    Syden cười khinh khỉnh bối rối, cũng chẳng biết đang tự mỉa mai bản thân mình hay tên họ Cố kia.

    "..."

    Hắn cũng đành thốt lên một lời. Lại còn tính không nói gì thêm để cô đỡ cảm thấy khó xử.

    "Nuôi hắn tốn cũng chẳng ít cơm đâu."

    Tịnh Thiên bất chợt tự thốt ra những lời này, cũng chẳng biết đã suy nghĩ qua chưa. Mà lời nói ra rồi, cư nhiên không thu về được.

    Nhà tạo mẫu đứng phía sau cũng gật gù tán thành, Cố Ngôn Thần ăn không ít thật.

    Khoan!

    Cái gì cơ?

    Nuôi hắn?

    Vậy mối quan hệ bao nuôi kia, thực chất Tịnh Thiên mới là kim chủ sao?

    Có vẻ có lý hơn là tên đầu đá kia, nhưng mà người nọ vẫn cứ cảm thấy không đúng.

    Khóe môi Syden giật giật mấy rồi, hắn vừa mới biết được loại chuyện "cẩu huyết" gì đây chứ? Cố tổng giàu có uy quyền nhất thành phố, lại bị bao nuôi bởi một người phụ nữ vừa gặp cách đây hai ngày sao?

    Chuyện này hắn có lỡ biết rồi, cũng chẳng lường được đây là phúc hay họa.

    Tịnh Thiên nhìn vẻ mặt khó coi của người đứng sau qua tấm gương áp tường cũng lộ ra vẻ khó hiểu. Có cần phải sững người ra thế không nhỉ, tâm lý người này đúng là không vững chút nào, cần phải học hỏi Phong Dụ Dương vài phần.

    Cũng chẳng phải chỉ là bao nuôi thôi sao. Có cần phải biểu cảm thái quá lên thế không cơ chứ?

    "Khụ.. Cô Triệu thấy anh Thần nhà chúng tôi như thế nào. Hài lòng chứ?"

    Dẫu gì cô cũng là kim chủ của Cố Ngôn Thần, hắn cũng tò mò muốn biết phương diện kia của Cố Ngôn Thần còn "được" không. Vả chăng, cũng lỡ biết rồi có biết thêm chút nữa có lẽ cũng không sao đâu nhỉ!

    "Cũng tạm được."

    Cố Ngôn Thần hắn lên phòng khách được, xuống phòng bếp được, xem như cô cũng không hẳn là nuôi một tên vô tích sự.

    Tịnh Thiên gật lấy một cái, cũng không nhận ra được dụng ý phía sau của câu hỏi nằm ở đâu.

    Cũng tạm được?

    Hai mặt Syden thoáng chút đỏ bừng lên, muốn xấu hổ thay phần Cố tổng nhà hắn.

    Thôi thì ít ra người kia vẫn còn "được" chứ không "liệt hẳn". Hắn vẫn cảm thấy nên chúc mừng người họ Cố kia.

    Sắc thái khuôn mặt nhà tạo mẫu thay đổi liên tục khiến Tịnh Thiên suýt nữa thì cho rằng người này đa nhân cách. Rốt cuộc thiên tài tạo mẫu của tập đoàn CCD cũng có nhiều khiếm khuyết về mặt cảm xúc nhỉ!

    Syden vẫn còn mải nghĩ theo "lý tưởng" của mình nên chẳng để ý đến cách người phụ nữ này ném mấy tia khó hiểu về phía sau.

    Hắn nên góp ý cho tên họ Cố như thế nào nhỉ, dẫu gì người đó cũng là cấp trên của hắn, không thể để mặc hắn bị người phụ nữ này ghét bỏ được.

    Nhưng mà, mở lời như nào mới được chứ. Nhỡ Cố Ngôn Thần vì biết bản thân trong mắt phụ nữ chỉ có thể "tạm được" lại lên cơn tự ái thì phải làm sao. Nhưng mà làm người thì ai cũng phải có điểm yếu, hắn lại "yếu" ngay loại chuyện này, cũng khó coi quá.

    Ây dô, quả thực khó nghĩ à nha.

    Phong Dụ Dương hẳn là biết chuyện này rồi nhỉ. Hắn tên kia cũng phải có chút "đóng góp" chứ?

    Thật là. Trước mắt hắn giúp người họ Cố này giữ gìn bí mật ưu sâu này đã, còn cách "khắc phục" loại đánh giá "tạm được" đó, tìm cách sau vậy. Dẫu gì đây cũng không phải loại chuyện vẻ vang gì cho cam.

    Syden đột nhiên tự lắc đầu rồi gật gù một mình làm Tịnh Thiên hết khó hiểu lại nhảy qua giật mình. Tâm bệnh người này không phải là nặng quá đấy chứ.
     
    Phan Kim TiênNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...