Bài viết: 66 

Chap 20. Trái tim trật nhịp
Bầu trời đóng lên một bộ vest màu xám u ám với những lọn mây rơi xung quanh, mùi mưa xông lên căng tràn trong lá phổi, một cảm giác mát mẻ dễ chịu khiến bất cứ ai cũng quên mất buổi trưa hôm nay đã nắng đến điên đầu, không khí quả thật nóng bức đến mức mọi người đều có một suy nghĩ chung muốn vác theo điều hòa mà ra đường, cũng có một số cá nhân chập điện thả rông vòng quanh xóm nên mấy đồng chí công an lại thêm việc, đồn phường cũng trở nên nhộn nhịp đông đúc hẳn.
Đông Hạ thở phào một hơi, bộ quần áo dày 3 lớp trên người cũng nhẹ đi phần nào. Hắn nhìn cái cây hồng hồng phấn phấn đang dẹo trước mặt, âm thầm thở dài trong lòng nói mấy lời thoại kiểu cách, cũng không quên diễn sâu đến ngay cả bản thân cũng nổi hết da gà. Lúc quay mặt ra ngoài, hắn không tự chủ khẽ liếc cô gái của hắn, vẫn mái tóc búi cao gọn gàng, vẫn đôi mắt trong veo đang chăm chú vào màn hình điện thoại. Hắn khẽ nhíu mày, đang nhắn tin sao? Là tên nào?
Đạo diễn vừa hô "Cắt", hắn phi thân xuống, bước thật nhẹ lẻn ra phía sau Tử Yên đang xếp bằng trên ghế. Nhìn thấy cô chỉ đang chơi game, còn chiến vô cùng mê mải, hắn khẽ thở phào. Liền lúc đó là tiếng nhân vật trong game hô Game Over với cái giọng hệ thống nheo nhéo chồng chéo lên tiếng hét váng trời của cô làm hắn bật cười, cả người cúi thấp xuống, hai cánh tay vòng lên phía trước giật lấy điện thoại, vòm ngực rắn chắc bên dưới bộ trường sam đen tuyền dựa sát vào ghế. Cằm hắn tì nhẹ lên đầu cô, tư thế lúc này vô cùng mập mờ, tựa hồ như đang ôm cả cô gái nhỏ bé này vào lòng.
- Có thế cũng thua được.
- Này này! Làm gì thế?
Môi Đông Hạ nhếch lên tạo một nụ cười nửa miệng khuynh đảo trời đất, bàn tay lướt nhẹ nhàng liên tục trên những phím điều khiển. Nhưng ai mà biết được nội tâm của hắn giờ đây đang không khác gì một bát mì trộn, suy nghĩ bị xáo đến mức quắn quéo cả vào nhau. Tóc Yên của hắn thật thơm. Là mùi gì nhỉ? Rất đậm, nhưng lại cực kỳ thanh mát, có lẽ là bạc hà? Hắn tham lam hạ thấp đầu xuống hít vào cái vị bạc hà dịu ngọt, làm những sợi tóc bướng bỉnh cọ nhẹ lên mũi hắn, khiến tim hắn bỗng hẫng mất một nhịp. Tim trật nhịp, tay cũng trật ra khỏi màn hình.. Game over..
- Hahahaha! Quá tệ! Hahaha!
Tử Yên cứ thế ôm bụng phá lên cười, cả người cúi gập cuộn tròn như cục bông nhỏ, cười đến tim gan phèo phổi xoắn hết cả vào nhau, ngay cả mấy lời hoàn chỉnh cũng không thốt ra được. Đang cười vui vẻ, cô chợt cảm thấy vai hình như có gì đó dựa vào.
Đông Hạ nhìn cô không chớp mắt, nhưng không phải là loại nước đá tủ lạnh, mà cơ hồ như đang cười, đáy mắt tràn ngập dịu dàng. Hắn phát hiện tiếng cười của Tử Yên kỳ thực rất dễ nghe, không phải kiểu yểu điệu thục nữ giữ hình tượng nhàm chán, cũng không mang lại cảm giác hô hố vô duyên, chính là loại mà nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ. Ngay cả hắn cũng không nhận ra bản thân đang cười, chỉ có cảm giác thực sự muốn hôn lên đôi môi nhỏ đang không ngừng khiêu khích hắn kia. Hừm.. liệu có ngọt không nhỉ?
Thấy gương mặt tên bại hoại kia càng lúc càng gần, Tử Yên có chút chột dạ. Không lẽ là do bản thân cười quá vô duyên? Hay hắn lại sắp nổi điên rồi? A, gần hơn nữa rồi, làm sao đây?
- Hạ! Cảnh tiếp theo nào!
- Vâng! Tới đây!
Đông Hạ khẽ nhíu mày khó chịu, đầu chảy mấy vạch đen. Hỏng cả chuyện tốt! Nhưng vừa rồi cô gái nhỏ bị giam trong vòng tay hắn cũng không có tránh né, có phải hay không hắn sẽ có cơ hội? Nụ cười vươn trên môi ai đó khiến đạo diễn bỗng có cảm giác rùng mình vì dường như sự nghiêm khắc của ông đã hóa điên một con người..
Tử Yên nhìn theo bóng lưng của Đông Hạ, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô khẽ vuốt tóc, bàn tay có chút dừng lại nơi mà cằm hắn vừa đặt lên, bỗng dưng nghĩ tới tư thế của hai người vừa nãy, biểu cảm trên khuôn mặt toàn là ngây ngốc. Gần thật..
* * *
Những ngày cận tháng 4, trời cứ rả rích mưa không thôi. Giọt nắng giọt mưa đan vào nhau rơi trên mặt đất, cùng nhau ban lấy những sinh mệnh cho muôn vàn sinh linh đang chờ đợi ngày được sống. Bầu trời dịu mát gọi những cây cải trong vườn nhú chồi vươn lên cao, gọi những đóa hoa không tên nở rộ ngát hương, gọi cho những bình yên bên ngoài bộn bề tấp nập.
Tử Yên nở nụ cười nhẹ, nghe lòng mình lắng lại bên dưới những sắc hương cuộc sống. Cô vươn tay, chạm vào những cánh hoa mềm trắng muốt, cảm thấy an yên quá đổi. Nếu con người cũng chỉ cần một giọt sương để sống, một cơn gió mát để vươn mình, liệu mọi chuyện có dễ dàng hơn không?
Kim Nhuận Cát lôi Tử Yên trở lại thực tại đầy khắc nghiệt bằng cái giọng ca trời phú của mình làm cô suýt nữa nhào đầu vào bồn cây. Thực sự cái tiếng chuông điện thoại này rất rất rất dọa người, không chỉ giai điệu mạnh mẽ mà ngay cả âm lượng cũng suýt soát tới level max, cực kỳ đem tim người nghe quẳng ra ngoài. Nhưng biết làm sao được, cô rất hay lơ đễnh, nếu cài như bình thường thì phải gọi đến 8 đời tổ tông cô cũng chả nghe thấy.
- Có chuyện gì sao, Phong giám đốc?
- Em gọi như vậy nghe thật xa lạ đấy. Em đang muốn cầm dao đâm vào trái tim chân thành này của tôi sao?
-.. Phải đó.
- Thật nhẫn tâm mà~ - Hoàng Phong ủy khuất gào lên, nghe không khác gì đào kép Hồ Quảng chuyên đóng mấy vai dâm phụ trong truyền thuyết..
- Thôi ngay cái giọng điệu đó đi! Vào chuyện chính!
- Ok ok. Thế này. Em đã nghe về cuộc thi Thiết kế Ao Shinah 2018 của hãng thời trang Ao Shinah chưa?
- Có cuộc thi này sao?
- Đương nhiên là có. Ao Shinah năm nay đã là đối tác với Lam Nhật Nguyệt, nên cuộc thi này mang tính hữu nghị rất lớn, nhà thiết kế cả 2 công ty đều tham gia, vừa mới phát động thôi.
- Vậy nên..
- Giám đốc tôi đây hy vọng em có thể tham gia lấy giải, đem chút mặt mũi về cho phòng thiết kế Lam Nhật Nguyệt chúng ta!
- Chủ đề?
- Lấy cảm hứng thiên nhiên.
- Số lượng?
- Một bộ thiết kế gồm ba bộ trang phục, hai dành cho nữ, một dành cho nam.
- Hạn chót?
- 16/4 chung khảo nộp thiết kế. 25/4 chung kết nộp thành phẩm.
-.. Con bà nó! Sao đi đâu cũng là 25/4 thế? Ao Shinah thì liên quan gì đến ngày thành lập Lam Nhật Nguyệt hả? Bây giờ đã là 8/4 rồi đấy! Muốn giết người sao? - Tử Yên giật dữ hét vào điện thoại, không cẩn thận văng tục mấy tiếng.
Hoàng Phong bên kia cười rộ lên. Đúng thực là thời gian có hơi gấp, Yên của hắn nổi nóng cũng là bình thường.
- Vì đây là cuộc thi hữu nghị, nhớ chứ?
Tử Yên giằng xuống ý định đi mua xăng, lại hỏi vào điểm trọng yếu nhất của cuộc nói chuyện này:
- Tiền thưởng?
- 50 triệu!
Đông Hạ thở phào một hơi, bộ quần áo dày 3 lớp trên người cũng nhẹ đi phần nào. Hắn nhìn cái cây hồng hồng phấn phấn đang dẹo trước mặt, âm thầm thở dài trong lòng nói mấy lời thoại kiểu cách, cũng không quên diễn sâu đến ngay cả bản thân cũng nổi hết da gà. Lúc quay mặt ra ngoài, hắn không tự chủ khẽ liếc cô gái của hắn, vẫn mái tóc búi cao gọn gàng, vẫn đôi mắt trong veo đang chăm chú vào màn hình điện thoại. Hắn khẽ nhíu mày, đang nhắn tin sao? Là tên nào?
Đạo diễn vừa hô "Cắt", hắn phi thân xuống, bước thật nhẹ lẻn ra phía sau Tử Yên đang xếp bằng trên ghế. Nhìn thấy cô chỉ đang chơi game, còn chiến vô cùng mê mải, hắn khẽ thở phào. Liền lúc đó là tiếng nhân vật trong game hô Game Over với cái giọng hệ thống nheo nhéo chồng chéo lên tiếng hét váng trời của cô làm hắn bật cười, cả người cúi thấp xuống, hai cánh tay vòng lên phía trước giật lấy điện thoại, vòm ngực rắn chắc bên dưới bộ trường sam đen tuyền dựa sát vào ghế. Cằm hắn tì nhẹ lên đầu cô, tư thế lúc này vô cùng mập mờ, tựa hồ như đang ôm cả cô gái nhỏ bé này vào lòng.
- Có thế cũng thua được.
- Này này! Làm gì thế?
Môi Đông Hạ nhếch lên tạo một nụ cười nửa miệng khuynh đảo trời đất, bàn tay lướt nhẹ nhàng liên tục trên những phím điều khiển. Nhưng ai mà biết được nội tâm của hắn giờ đây đang không khác gì một bát mì trộn, suy nghĩ bị xáo đến mức quắn quéo cả vào nhau. Tóc Yên của hắn thật thơm. Là mùi gì nhỉ? Rất đậm, nhưng lại cực kỳ thanh mát, có lẽ là bạc hà? Hắn tham lam hạ thấp đầu xuống hít vào cái vị bạc hà dịu ngọt, làm những sợi tóc bướng bỉnh cọ nhẹ lên mũi hắn, khiến tim hắn bỗng hẫng mất một nhịp. Tim trật nhịp, tay cũng trật ra khỏi màn hình.. Game over..
- Hahahaha! Quá tệ! Hahaha!
Tử Yên cứ thế ôm bụng phá lên cười, cả người cúi gập cuộn tròn như cục bông nhỏ, cười đến tim gan phèo phổi xoắn hết cả vào nhau, ngay cả mấy lời hoàn chỉnh cũng không thốt ra được. Đang cười vui vẻ, cô chợt cảm thấy vai hình như có gì đó dựa vào.
Đông Hạ nhìn cô không chớp mắt, nhưng không phải là loại nước đá tủ lạnh, mà cơ hồ như đang cười, đáy mắt tràn ngập dịu dàng. Hắn phát hiện tiếng cười của Tử Yên kỳ thực rất dễ nghe, không phải kiểu yểu điệu thục nữ giữ hình tượng nhàm chán, cũng không mang lại cảm giác hô hố vô duyên, chính là loại mà nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ. Ngay cả hắn cũng không nhận ra bản thân đang cười, chỉ có cảm giác thực sự muốn hôn lên đôi môi nhỏ đang không ngừng khiêu khích hắn kia. Hừm.. liệu có ngọt không nhỉ?
Thấy gương mặt tên bại hoại kia càng lúc càng gần, Tử Yên có chút chột dạ. Không lẽ là do bản thân cười quá vô duyên? Hay hắn lại sắp nổi điên rồi? A, gần hơn nữa rồi, làm sao đây?
- Hạ! Cảnh tiếp theo nào!
- Vâng! Tới đây!
Đông Hạ khẽ nhíu mày khó chịu, đầu chảy mấy vạch đen. Hỏng cả chuyện tốt! Nhưng vừa rồi cô gái nhỏ bị giam trong vòng tay hắn cũng không có tránh né, có phải hay không hắn sẽ có cơ hội? Nụ cười vươn trên môi ai đó khiến đạo diễn bỗng có cảm giác rùng mình vì dường như sự nghiêm khắc của ông đã hóa điên một con người..
Tử Yên nhìn theo bóng lưng của Đông Hạ, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô khẽ vuốt tóc, bàn tay có chút dừng lại nơi mà cằm hắn vừa đặt lên, bỗng dưng nghĩ tới tư thế của hai người vừa nãy, biểu cảm trên khuôn mặt toàn là ngây ngốc. Gần thật..
* * *
Những ngày cận tháng 4, trời cứ rả rích mưa không thôi. Giọt nắng giọt mưa đan vào nhau rơi trên mặt đất, cùng nhau ban lấy những sinh mệnh cho muôn vàn sinh linh đang chờ đợi ngày được sống. Bầu trời dịu mát gọi những cây cải trong vườn nhú chồi vươn lên cao, gọi những đóa hoa không tên nở rộ ngát hương, gọi cho những bình yên bên ngoài bộn bề tấp nập.
Tử Yên nở nụ cười nhẹ, nghe lòng mình lắng lại bên dưới những sắc hương cuộc sống. Cô vươn tay, chạm vào những cánh hoa mềm trắng muốt, cảm thấy an yên quá đổi. Nếu con người cũng chỉ cần một giọt sương để sống, một cơn gió mát để vươn mình, liệu mọi chuyện có dễ dàng hơn không?
Kim Nhuận Cát lôi Tử Yên trở lại thực tại đầy khắc nghiệt bằng cái giọng ca trời phú của mình làm cô suýt nữa nhào đầu vào bồn cây. Thực sự cái tiếng chuông điện thoại này rất rất rất dọa người, không chỉ giai điệu mạnh mẽ mà ngay cả âm lượng cũng suýt soát tới level max, cực kỳ đem tim người nghe quẳng ra ngoài. Nhưng biết làm sao được, cô rất hay lơ đễnh, nếu cài như bình thường thì phải gọi đến 8 đời tổ tông cô cũng chả nghe thấy.
- Có chuyện gì sao, Phong giám đốc?
- Em gọi như vậy nghe thật xa lạ đấy. Em đang muốn cầm dao đâm vào trái tim chân thành này của tôi sao?
-.. Phải đó.
- Thật nhẫn tâm mà~ - Hoàng Phong ủy khuất gào lên, nghe không khác gì đào kép Hồ Quảng chuyên đóng mấy vai dâm phụ trong truyền thuyết..
- Thôi ngay cái giọng điệu đó đi! Vào chuyện chính!
- Ok ok. Thế này. Em đã nghe về cuộc thi Thiết kế Ao Shinah 2018 của hãng thời trang Ao Shinah chưa?
- Có cuộc thi này sao?
- Đương nhiên là có. Ao Shinah năm nay đã là đối tác với Lam Nhật Nguyệt, nên cuộc thi này mang tính hữu nghị rất lớn, nhà thiết kế cả 2 công ty đều tham gia, vừa mới phát động thôi.
- Vậy nên..
- Giám đốc tôi đây hy vọng em có thể tham gia lấy giải, đem chút mặt mũi về cho phòng thiết kế Lam Nhật Nguyệt chúng ta!
- Chủ đề?
- Lấy cảm hứng thiên nhiên.
- Số lượng?
- Một bộ thiết kế gồm ba bộ trang phục, hai dành cho nữ, một dành cho nam.
- Hạn chót?
- 16/4 chung khảo nộp thiết kế. 25/4 chung kết nộp thành phẩm.
-.. Con bà nó! Sao đi đâu cũng là 25/4 thế? Ao Shinah thì liên quan gì đến ngày thành lập Lam Nhật Nguyệt hả? Bây giờ đã là 8/4 rồi đấy! Muốn giết người sao? - Tử Yên giật dữ hét vào điện thoại, không cẩn thận văng tục mấy tiếng.
Hoàng Phong bên kia cười rộ lên. Đúng thực là thời gian có hơi gấp, Yên của hắn nổi nóng cũng là bình thường.
- Vì đây là cuộc thi hữu nghị, nhớ chứ?
Tử Yên giằng xuống ý định đi mua xăng, lại hỏi vào điểm trọng yếu nhất của cuộc nói chuyện này:
- Tiền thưởng?
- 50 triệu!