

MỘT THOÁNG TRÔI QUA ĐỜI
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ tự do
Một thoáng trôi qua đời, như giọt sương rơi tan trên lá, chưa kịp soi mình đã hóa hư không. Có những khoảnh khắc thoảng nhẹ như gió sớm nhưng để lại dư âm suốt cả một người. Ta chẳng giữ được thời gian, chỉ giữ được cảm giác còn đọng lại trong tim.
Tác giả: Võ Duy Ngà
Thể thơ tự do
Ngày trôi qua
Tôi gom từng mảnh nắng vào túi
Để dành khi lạnh
Đem ra hong cho đỡ buốt gối
Tiền bạc thì mỏng
Nhưng giấc mơ dày như cuốn sách
Đi từng bước nhỏ
Nhưng chẳng muốn bỏ lỡ từng khoảnh khắc nào.
Người ta chạy đua trên đường lớn
Tôi chọn đi hẻm nhỏ
Không kẹt xe
Chỉ kẹt vài suy nghĩ chưa tìm chỗ bỏ
Thấy đứa trẻ chơi bên hiên nhà
Mới nhớ mình từng đơn giản vậy sao?
Sao giờ tính toán nhiều quá ha?
Cuộc sống.. không chỉ có màu hồng
Nhưng cũng chẳng toàn mây đen
Còn có cầu vồng
Tôi đi chậm nhưng không dừng lại
Bới biết hạnh phúc không nằm ở đích
Mà ở đường dài.
Cà phê sáng vẫn đắng như hôm qua
Nhưng câu chuyện đời
Thì luôn pha chút mặn, ngọt, chua..
Lạ mà
Có người bỏ phố về quê
Có bỏ quê lên phố
Ai cũng tìm một nơi
Cho tâm hồn mình trú chỗ.
Tôi gặp nhiều, thấy nhiều, thương nhiều mà nói ít
Bởi hiểu lời thật
Thường không kèm nhạc nền, nghe hơi chật nhịp
Sống không vội
Vì cái kết vốn đã sắp sẵn
Chỉ khác nhau
Cách mình viết câu chuyện ra sao cho nó đáng.
Tôi gom từng mảnh nắng vào túi
Để dành khi lạnh
Đem ra hong cho đỡ buốt gối
Tiền bạc thì mỏng
Nhưng giấc mơ dày như cuốn sách
Đi từng bước nhỏ
Nhưng chẳng muốn bỏ lỡ từng khoảnh khắc nào.
Người ta chạy đua trên đường lớn
Tôi chọn đi hẻm nhỏ
Không kẹt xe
Chỉ kẹt vài suy nghĩ chưa tìm chỗ bỏ
Thấy đứa trẻ chơi bên hiên nhà
Mới nhớ mình từng đơn giản vậy sao?
Sao giờ tính toán nhiều quá ha?
Cuộc sống.. không chỉ có màu hồng
Nhưng cũng chẳng toàn mây đen
Còn có cầu vồng
Tôi đi chậm nhưng không dừng lại
Bới biết hạnh phúc không nằm ở đích
Mà ở đường dài.
Cà phê sáng vẫn đắng như hôm qua
Nhưng câu chuyện đời
Thì luôn pha chút mặn, ngọt, chua..
Lạ mà
Có người bỏ phố về quê
Có bỏ quê lên phố
Ai cũng tìm một nơi
Cho tâm hồn mình trú chỗ.
Tôi gặp nhiều, thấy nhiều, thương nhiều mà nói ít
Bởi hiểu lời thật
Thường không kèm nhạc nền, nghe hơi chật nhịp
Sống không vội
Vì cái kết vốn đã sắp sẵn
Chỉ khác nhau
Cách mình viết câu chuyện ra sao cho nó đáng.
Một thoáng trôi qua đời, như giọt sương rơi tan trên lá, chưa kịp soi mình đã hóa hư không. Có những khoảnh khắc thoảng nhẹ như gió sớm nhưng để lại dư âm suốt cả một người. Ta chẳng giữ được thời gian, chỉ giữ được cảm giác còn đọng lại trong tim.