Chương 50: Không muốn chờ đợi.
Bốn mắt nhìn nhau, không gian yên tĩnh tới nỗi họ nghe rõ nhịp thở của đối phương. Vết thương lại nhói lên, Hạ Tử Phong nhanh chóng buông tay ngồi sang bên cạnh thở dốc. Cũng lâu rồi hắn chưa vận động mạnh như thế.
Đường Song Nguyệt không nghĩ nhiều vội kéo áo hắn ra xem xét. Hắn nhìn nàng bận rộn một phen trong lòng khấp khởi vui mừng, không nhịn được muốn trêu ghẹo nàng.
"Với bệnh nhân nào nàng cũng trực tiếp kéo áo ra như thế này à? Nàng có chút ngại ngùng nào không vậy?" Hạ Tử Phong cợt nhả với nàng.
Đường Song Nguyệt nghe hắn nói xong không đáp một lời nào mà trực tiếp dí mạnh vào vết thương. Hắn đau đến mức cảm giác hít thở không thông. Đôi mắt hắn phiếm hồng, giận dỗi nói: "Nàng ác thật đấy."
"Giờ chàng mới biết là ta ác sao? Có muốn thử.." Lời còn chưa nói hết, Hạ Tử Phong kéo nàng lại ôm chặt cứng ở trong lòng. Nàng không nói nữa chỉ yên lặng nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ nơi lồng ngực.
"Thật ra khi nàng rời đi vào bảy ngày trươc ta đã tỉnh rồi. Lúc đó ta muốn giữ nàng lại, không muốn để nàng đi nữa nhưng ta không đủ sức lực. Rồi ta chờ từng ngày, từng ngày một hi vọng nàng sớm quay lại. Cho đến khi ta bắt đầu từ bỏ nàng lại xuất hiện. Nàng nói xem có phải nàng chính là quý nhân của đời ta không?"
Sau mỗi lời nói, vòng tay của hắn lại xiết chặt hơn đôi chút như thể muốn hòa làm một với nàng.
Đường Song Nguyệt không trả lời. Tình cảm giữa nàng với hắn phát triển nhanh chóng một cách kì lạ. Nàng không rõ mình thích hắn từ lúc nào nhưng vào cái ngày nàng thấy hắn thoi thóp nằm trên giường nàng đột nhiên muốn cùng hắn trải qua sinh lão bệnh tử.
Nàng gõ gõ vào tay hắn, nói: "Sao mới có bảy ngày chàng đã muốn từ bỏ vậy? Hạ Tử Phong điên cuồng tìm ta nửa năm đi đâu rồi? Thật mất mặt quá."
"Nàng còn dám nói ta à?" Hạ Tử Phong bật cười, đưa tay nhéo mũi nàng.
* * *
Ngày hôm sau, Hạ Tử Phong "tỉnh lại" theo kế hoạch. Hắn dùng khuôn mặt tái nhợt được Đường Song Nguyệt ngụy trang cho, sống chết đòi quay lại An vương phủ. Hắn nói mình sắp chết rồi, không muốn ở trong cái lồng này nữa, muốn đi uống rượu, muốn tìm mĩ nhân. Nàng trốn trên xà nhà nhìn hắn diễn kịch, cảm giác nhịn cười thật khó chịu.
Tin Hạ Tử Phong trúng độc làm tinh thần điên loạn chẳng mấy chốc bị truyền ra ngoài. Từ ngày hắn trở về phủ ngày nào đoàn hát cũng ra vào náo nhiệt. Mấy ngày sau mọi người lại thấy hắn đưa về phủ một nữ tử Lương quốc, nhan sắc giống tiên vương phi đến tám chín phần.
Hạ Tử Phong sau khi ôm được mĩ nhân về phủ cũng không mời đoàn hát nữa, trực tiếp đóng cửa rất lâu không thấy ra ngoài. Trái ngược với sự huyên náo bên ngoài, bên trong An vương phủ yên bình hơn nhiều.
Diệp thẩm và Tiểu Thanh như mấy bà hàng xóm nhiều chuyện liên tục quan sát nàng. Bọn cảm thấy cô nương này quá giống vương phi rồi nhưng lại không thể chỉ ra rốt cuộc hai người này có phải là một không.
Một ngày nọ, khi nàng và hắn đang ngồi uống trà trong đình nhỏ, nàng nói: "Không lâu nữa là Trung thu rồi ta định sẽ quay về Thủy tộc một chuyến. Dù sao đây cũng là năm đầu tiên ta nhận lại phụ thân, thật không nỡ để ông ấy lẻ loi."
"Nàng thật sự là con gái của Đạm Cảnh Dương sao? Nàng nhẫn tâm bỏ ta lại vương phủ lạnh lẽo này ư?" Hạ Tử Phong không cam tâm nắm chặt tay nàng.
Đường Song Nguyệt cười nhẹ vỗ vỗ tay hắn, nói: "Dù sao cũng là tết đoàn viên chàng cũng không thể trốn tránh mãi không vào cung. Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau." Hắn tuy không đành lòng nhưng hôm nàng đi vẫn tiễn nàng ra tận ngoài thành.
* * *
Ở Thủy tộc, sau khi Đường Song Nguyệt đi khỏi thì cả phủ tộc trưởng náo loạn mất mấy ngày. Cuối cùng một nha hoàn dọn phòng tìm được phong thư kẹt ở chân tủ thì bọn họ mới bớt lo lắng. Đạm Cảnh Dương hết nói nổi, sao con gái lại tùy tiện giống.. mình hồi trẻ vậy.
Hôm nay khi mã phu còn đang ngủ gật Đường Song Nguyệt lại len lén buộc ngựa vào chuồng.
"Tiểu thư thật thành thục quá đi." Tiếng nói phát ra từ phía sau khiến nàng giật mình vội hét lên. Mã phu nghe tiếng liền giật mình tỉnh dậy, mơ màng nói: "Ai? Ai đấy?"
"Phong Vũ! Sao ngươi cứ như âm hồn vậy?" Đường Song Nguyệt bước tới đánh hắn mấy cái. Phong Vũ còn chưa đáp lại, mã phu kia đã nhanh nhảu hô hoán: "Thiếu chủ về rồi! Thiếu chủ về rồi!" Nghe hắn gào, người lơ mơ ngủ còn tưởng cháy nhà.
Mặt trời dần lên cao, mọi người cũng đã bắt đầu làm việc còn nàng vẫn đang ở đại sảnh nghe giáo huấn. Đã gần hai canh giờ, Đạm Cảnh Dương nói nhiều tới mức nha hoàn phải đổi đến ba ấm trà cho ông.
Đường Song Nguyệt không nghe nổi nữa đành đi tới lấy lòng: "Phụ thân đừng tức giận nữa. Tức giận không tốt cho sức khỏe chi bằng để nữ nhi nấu chút đồ bồi bổ cho người được không?"
"Nha đầu bớt nịnh nọt lại. Đừng tưởng ta đây dễ bị mua chuộc nhé." Đạm Cảnh Dương hừ hừ mấy cái không thèm nhìn nàng.
"Vậy là chốt nhé. Phụ thân đi nghỉ đi, con lập tức đi chuẩn bị. Đợi người ăn xong rồi nếu vẫn chưa nguôi giận lại mắng con tiếp." Nàng cầm tay áo cha liên tục lắc lắc.
Đạm Cảnh Dương chưa từng thấy con gái nũng nịu liền đuổi nàng mau đi, trên miệng còn kéo ra nụ cười.
Từ ngày nàng trở về, trong phủ ồn ào hơn hẳn. Ban ngày nàng vẫn đi thăm dò mấy thác nước, tối đến lại bận rộn ở trong bếp. Trước Trung thu năm ngày nàng gửi một cái hộp nhỏ tới Hạ quốc.
Trung thu tới mọi người trong phủ tộc trưởng cùng nhau ăn uống linh đình một bữa. Cuối cùng Đường Song Nguyệt còn mang ra món bánh trung thu và trà.
Đạm Cảnh Dương cắn một miếng rồi nhấp một ngụm trà, tấm tắc khen ngon. Bánh nàng làm đa dạng các loại nhân nhưng rất nhanh đã bị mọi người ăn hết. Trông ai cũng có vẻ còn muốn ăn thêm một chút.
Bữa tiệc trong phủ kết thúc, mọi người cũng không có việc gì làm liền cùng nhau ra ngoài xem lễ hội. Đường Song Nguyệt bận rộn cả một ngày liền từ chối lời mời của Phong Vân rồi trở về phòng.
Tiếng cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Đường Song Nguyệt nhắm mắt vươn vai. Khi nàng vừa đóng cửa liền bị một người ôm chặt từ phía sau.
Nàng giật mình chuẩn bị động thủ thì người phía sau bất ngờ lên tiếng: "Tiểu Nguyệt, là ta."
"Hạ Tử Phong?" Đường Song Nguyệt vội quay người lại, ngạc nhiên hỏi tiếp: "Sao chàng lại ở đây?" "Vì hai con thỏ nhỏ nàng gửi ta đấy." Hắn đáp.
Đường Song Nguyệt nghĩ chắc hẳn là hai cái bánh trung thu nàng gửi cho hắn rồi. Nàng hỏi vì sao hắn lại tới đây vào lúc này, đáng lẽ ra hắn đang ở trong cung dự tiệc mới đúng. Hắn không trả lời.
Lúc sau Hạ Tử Phong kéo nàng ra ngoài, nói muốn dẫn nàng đi xem lễ hội. Đường Song Nguyệt vốn định từ chối nhưng thấy hắn lặn lội đường xa tới đây có chút không nỡ.
Trung thu ở Thủy tộc tổ chức khá lớn. Ngoài đường vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Nàng và hắn cũng tham gia vài trò đố đèn, phi tiêu.. Lúc sau tay nàng đã lỉnh kỉnh mấy món quà tặng.
Đi lại một lúc, Đường Song Nguyệt ngồi thụp xuống bên lề đường vì mỏi. Hạ Tử Phong chê nàng sức yếu nhưng nhanh chóng ngồi xuống trước mặt nàng, sau đó vỗ lên lưng mình: "Lên đây nào, ta cõng nàng đi."
"Vết thương của chàng đã khỏi chưa? Liệu chàng có cõng được ta không thế?"
"Nàng đừng đè chết ta là được."
Nàng nghe hắn móc mỉa không nhịn được mà nhào lên lưng hắn. Hạ Tử Phong lảo đảo một chút rồi nhanh chóng ổn định cõng nàng trên lưng.
"Lưng chàng ấm thật đấy. Đêm nay ta chẳng muốn về chút nào." Nàng áp mặt vào lưng hắn nhẹ nhàng nói.
"Ừm. Đêm nay không cho nàng về nữa." Hắn nhếch môi nở nụ cười.
Đường Song Nguyệt không nghĩ nhiều vội kéo áo hắn ra xem xét. Hắn nhìn nàng bận rộn một phen trong lòng khấp khởi vui mừng, không nhịn được muốn trêu ghẹo nàng.
"Với bệnh nhân nào nàng cũng trực tiếp kéo áo ra như thế này à? Nàng có chút ngại ngùng nào không vậy?" Hạ Tử Phong cợt nhả với nàng.
Đường Song Nguyệt nghe hắn nói xong không đáp một lời nào mà trực tiếp dí mạnh vào vết thương. Hắn đau đến mức cảm giác hít thở không thông. Đôi mắt hắn phiếm hồng, giận dỗi nói: "Nàng ác thật đấy."
"Giờ chàng mới biết là ta ác sao? Có muốn thử.." Lời còn chưa nói hết, Hạ Tử Phong kéo nàng lại ôm chặt cứng ở trong lòng. Nàng không nói nữa chỉ yên lặng nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ nơi lồng ngực.
"Thật ra khi nàng rời đi vào bảy ngày trươc ta đã tỉnh rồi. Lúc đó ta muốn giữ nàng lại, không muốn để nàng đi nữa nhưng ta không đủ sức lực. Rồi ta chờ từng ngày, từng ngày một hi vọng nàng sớm quay lại. Cho đến khi ta bắt đầu từ bỏ nàng lại xuất hiện. Nàng nói xem có phải nàng chính là quý nhân của đời ta không?"
Sau mỗi lời nói, vòng tay của hắn lại xiết chặt hơn đôi chút như thể muốn hòa làm một với nàng.
Đường Song Nguyệt không trả lời. Tình cảm giữa nàng với hắn phát triển nhanh chóng một cách kì lạ. Nàng không rõ mình thích hắn từ lúc nào nhưng vào cái ngày nàng thấy hắn thoi thóp nằm trên giường nàng đột nhiên muốn cùng hắn trải qua sinh lão bệnh tử.
Nàng gõ gõ vào tay hắn, nói: "Sao mới có bảy ngày chàng đã muốn từ bỏ vậy? Hạ Tử Phong điên cuồng tìm ta nửa năm đi đâu rồi? Thật mất mặt quá."
"Nàng còn dám nói ta à?" Hạ Tử Phong bật cười, đưa tay nhéo mũi nàng.
* * *
Ngày hôm sau, Hạ Tử Phong "tỉnh lại" theo kế hoạch. Hắn dùng khuôn mặt tái nhợt được Đường Song Nguyệt ngụy trang cho, sống chết đòi quay lại An vương phủ. Hắn nói mình sắp chết rồi, không muốn ở trong cái lồng này nữa, muốn đi uống rượu, muốn tìm mĩ nhân. Nàng trốn trên xà nhà nhìn hắn diễn kịch, cảm giác nhịn cười thật khó chịu.
Tin Hạ Tử Phong trúng độc làm tinh thần điên loạn chẳng mấy chốc bị truyền ra ngoài. Từ ngày hắn trở về phủ ngày nào đoàn hát cũng ra vào náo nhiệt. Mấy ngày sau mọi người lại thấy hắn đưa về phủ một nữ tử Lương quốc, nhan sắc giống tiên vương phi đến tám chín phần.
Hạ Tử Phong sau khi ôm được mĩ nhân về phủ cũng không mời đoàn hát nữa, trực tiếp đóng cửa rất lâu không thấy ra ngoài. Trái ngược với sự huyên náo bên ngoài, bên trong An vương phủ yên bình hơn nhiều.
Diệp thẩm và Tiểu Thanh như mấy bà hàng xóm nhiều chuyện liên tục quan sát nàng. Bọn cảm thấy cô nương này quá giống vương phi rồi nhưng lại không thể chỉ ra rốt cuộc hai người này có phải là một không.
Một ngày nọ, khi nàng và hắn đang ngồi uống trà trong đình nhỏ, nàng nói: "Không lâu nữa là Trung thu rồi ta định sẽ quay về Thủy tộc một chuyến. Dù sao đây cũng là năm đầu tiên ta nhận lại phụ thân, thật không nỡ để ông ấy lẻ loi."
"Nàng thật sự là con gái của Đạm Cảnh Dương sao? Nàng nhẫn tâm bỏ ta lại vương phủ lạnh lẽo này ư?" Hạ Tử Phong không cam tâm nắm chặt tay nàng.
Đường Song Nguyệt cười nhẹ vỗ vỗ tay hắn, nói: "Dù sao cũng là tết đoàn viên chàng cũng không thể trốn tránh mãi không vào cung. Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau." Hắn tuy không đành lòng nhưng hôm nàng đi vẫn tiễn nàng ra tận ngoài thành.
* * *
Ở Thủy tộc, sau khi Đường Song Nguyệt đi khỏi thì cả phủ tộc trưởng náo loạn mất mấy ngày. Cuối cùng một nha hoàn dọn phòng tìm được phong thư kẹt ở chân tủ thì bọn họ mới bớt lo lắng. Đạm Cảnh Dương hết nói nổi, sao con gái lại tùy tiện giống.. mình hồi trẻ vậy.
Hôm nay khi mã phu còn đang ngủ gật Đường Song Nguyệt lại len lén buộc ngựa vào chuồng.
"Tiểu thư thật thành thục quá đi." Tiếng nói phát ra từ phía sau khiến nàng giật mình vội hét lên. Mã phu nghe tiếng liền giật mình tỉnh dậy, mơ màng nói: "Ai? Ai đấy?"
"Phong Vũ! Sao ngươi cứ như âm hồn vậy?" Đường Song Nguyệt bước tới đánh hắn mấy cái. Phong Vũ còn chưa đáp lại, mã phu kia đã nhanh nhảu hô hoán: "Thiếu chủ về rồi! Thiếu chủ về rồi!" Nghe hắn gào, người lơ mơ ngủ còn tưởng cháy nhà.
Mặt trời dần lên cao, mọi người cũng đã bắt đầu làm việc còn nàng vẫn đang ở đại sảnh nghe giáo huấn. Đã gần hai canh giờ, Đạm Cảnh Dương nói nhiều tới mức nha hoàn phải đổi đến ba ấm trà cho ông.
Đường Song Nguyệt không nghe nổi nữa đành đi tới lấy lòng: "Phụ thân đừng tức giận nữa. Tức giận không tốt cho sức khỏe chi bằng để nữ nhi nấu chút đồ bồi bổ cho người được không?"
"Nha đầu bớt nịnh nọt lại. Đừng tưởng ta đây dễ bị mua chuộc nhé." Đạm Cảnh Dương hừ hừ mấy cái không thèm nhìn nàng.
"Vậy là chốt nhé. Phụ thân đi nghỉ đi, con lập tức đi chuẩn bị. Đợi người ăn xong rồi nếu vẫn chưa nguôi giận lại mắng con tiếp." Nàng cầm tay áo cha liên tục lắc lắc.
Đạm Cảnh Dương chưa từng thấy con gái nũng nịu liền đuổi nàng mau đi, trên miệng còn kéo ra nụ cười.
Từ ngày nàng trở về, trong phủ ồn ào hơn hẳn. Ban ngày nàng vẫn đi thăm dò mấy thác nước, tối đến lại bận rộn ở trong bếp. Trước Trung thu năm ngày nàng gửi một cái hộp nhỏ tới Hạ quốc.
Trung thu tới mọi người trong phủ tộc trưởng cùng nhau ăn uống linh đình một bữa. Cuối cùng Đường Song Nguyệt còn mang ra món bánh trung thu và trà.
Đạm Cảnh Dương cắn một miếng rồi nhấp một ngụm trà, tấm tắc khen ngon. Bánh nàng làm đa dạng các loại nhân nhưng rất nhanh đã bị mọi người ăn hết. Trông ai cũng có vẻ còn muốn ăn thêm một chút.
Bữa tiệc trong phủ kết thúc, mọi người cũng không có việc gì làm liền cùng nhau ra ngoài xem lễ hội. Đường Song Nguyệt bận rộn cả một ngày liền từ chối lời mời của Phong Vân rồi trở về phòng.
Tiếng cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Đường Song Nguyệt nhắm mắt vươn vai. Khi nàng vừa đóng cửa liền bị một người ôm chặt từ phía sau.
Nàng giật mình chuẩn bị động thủ thì người phía sau bất ngờ lên tiếng: "Tiểu Nguyệt, là ta."
"Hạ Tử Phong?" Đường Song Nguyệt vội quay người lại, ngạc nhiên hỏi tiếp: "Sao chàng lại ở đây?" "Vì hai con thỏ nhỏ nàng gửi ta đấy." Hắn đáp.
Đường Song Nguyệt nghĩ chắc hẳn là hai cái bánh trung thu nàng gửi cho hắn rồi. Nàng hỏi vì sao hắn lại tới đây vào lúc này, đáng lẽ ra hắn đang ở trong cung dự tiệc mới đúng. Hắn không trả lời.
Lúc sau Hạ Tử Phong kéo nàng ra ngoài, nói muốn dẫn nàng đi xem lễ hội. Đường Song Nguyệt vốn định từ chối nhưng thấy hắn lặn lội đường xa tới đây có chút không nỡ.
Trung thu ở Thủy tộc tổ chức khá lớn. Ngoài đường vô cùng ồn ào và náo nhiệt. Nàng và hắn cũng tham gia vài trò đố đèn, phi tiêu.. Lúc sau tay nàng đã lỉnh kỉnh mấy món quà tặng.
Đi lại một lúc, Đường Song Nguyệt ngồi thụp xuống bên lề đường vì mỏi. Hạ Tử Phong chê nàng sức yếu nhưng nhanh chóng ngồi xuống trước mặt nàng, sau đó vỗ lên lưng mình: "Lên đây nào, ta cõng nàng đi."
"Vết thương của chàng đã khỏi chưa? Liệu chàng có cõng được ta không thế?"
"Nàng đừng đè chết ta là được."
Nàng nghe hắn móc mỉa không nhịn được mà nhào lên lưng hắn. Hạ Tử Phong lảo đảo một chút rồi nhanh chóng ổn định cõng nàng trên lưng.
"Lưng chàng ấm thật đấy. Đêm nay ta chẳng muốn về chút nào." Nàng áp mặt vào lưng hắn nhẹ nhàng nói.
"Ừm. Đêm nay không cho nàng về nữa." Hắn nhếch môi nở nụ cười.