Bạn được Chì Đen mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
35 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề
Xin chào!

Hôm nay bạn thế nào?

Có lẽ là rất mệt mỏi, cũng có lẽ là rất vui vẻ, hạnh phúc, chán nản hay vô cảm giữa thế sự đời này. Nhưng cũng rất vui vì bạn đến đây, đến với câu chuyện hôm nay của mình..

Vậy mình cùng xem hôm nay sẽ là câu chuyện gì nhé!

Tôi bỗng nhớ đến một cuộc trò truyện của vài năm về trước khi đang vô tình ngẫm nghĩ về đời mình lúc này.

Cuộc nói chuyện ấy rất ngắn ngủi, nhưng nó đã đem đến cho tôi rất nhiều những suy tư.

Đó là vào một ngày nắng của thời học sinh. Tôi khi ấy học lớp tám, vì tiết Sinh bữa đấy thầy đi tập huấn nên lớp tôi được cho tự học, hay nói thẳng ra là chơi.

Tôi vốn rất lười, đáng lẽ thường thì vào các tiết trống như thế tôi sẽ ngồi nói chuyện tám phét cùng đám bạn hay mò mẫm với chiếc điện thoại luôn thủ sẵn trong túi quần cơ. Nhưng đột nhiên hôm ấy tôi lại siêng đến lạ. Tôi đã tự tìm cho mình một chỗ ngồi ưng ý bằng cách ngỏ lời đổi chỗ với cậu bạn bàn trên. Sau đó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lấy ra sách tiếng anh, rồi quyển vở tự học dày cộp to tướng, âm thầm học bài.

Nói cũng kì thật, đột nhiên bản thân tôi như thế làm đến sau này nghĩ lại tôi vẫn cứ băn khoăn dữ lắm! Nhưng có lẽ, đâu cũng là cái duyên cái phận mà định mệnh đã sắp đặt. Để rồi tôi được một cậu bạn để ý, thấy tôi ngồi im lặng ghi ghi chép chép, có lẽ cậu ấy tò mò nên đi lại bắt chuyện cùng tôi.

"Này! Bạn đang làm gì vậy?"

Vâng tôi cùng cậu bạn ấy xưng nhau bằng "bạn" và "mình". Đơn giản vì chúng tôi không quá thân thôi.

"À! Không có gì, mình chỉ đang ngồi chơi."

Có lẽ vì ngại ngùng khi tự nhiên lâu lắm mới siêng học mà có người hỏi, nên tôi nói lảng đi không bảo mình đang học bài. Nhưng cậu bạn kia ắt cũng nhận ra việc tôi đang làm. Cậu ấy chỉ gật gật rồi đột nhiên vỗ vai tôi:

"Đúng rồi! Bạn phải cố gắng học, học giỏi mốt mới đỡ khổ!"

Do lớp lúc này ồn ào, sôi động, tôi nghe không rõ lắm, phải một lúc lâu mới hiểu, xong cũng cảm thấy khá là khôi hài. Nói thật chứ cậu ấy chính là một tên văn dốt võ nát trong lớp, thuộc dạng cá biệt ấy. Vậy mà khuyên tôi cố gắng học tập, thật sự muốn hỏi bạn rằng bạn có phải nên cùng mình cải tà quy chính luôn hay không ấy! Thế là tôi vui vẻ hỏi lại.

"Haha! Bạn bảo mình vậy sao bạn không học đi! Học sau này đỡ khổ ấy!"

Vốn chỉ định đùa giỡn giữa bạn bè với nhau nên tôi mới hỏi thế. Không ngờ cậu ấy thực sự nghiêm túc suy nghĩ gì đó rồi nói lại với tôi.

"Mình là con trai, có học dốt cũng còn làm việc chân tay mà nuôi sống mình được, còn chịu khổ được. Bạn là con gái, học giỏi mới tốt, đỡ khổ cực hơn mình."

Rồi cậu ấy chạy đi.

Câu chuyện kể ra chỉ ngắn thế thôi. Cũng đã qua nhiều năm rồi, nên mình không thể miêu tả được đầy đủ và chân thực nhất về cái cảm xúc lúc ấy của mình và cả cách mà lời nói của bạn nam ấy ăn nhập vào mình được. Nhưng với mình ở thời điểm đó, mơ mơ hồ hồ, một lời nói như thế thôi cũng đủ để mình suy ngẫm. Có lẽ nếu kể cho nhiều người, họ sẽ cho rằng lời nói đó chỉ là của một đứa nhóc lớp tám đang lấy le, tỏ ra ngầu lòi trước con gái. Nhưng nếu ai đó thử ở trong cuộc nói chuyện đó và cảm nhận nó đi, sự chân thật từ quan điểm của cả hai, rồi tư duy mỗi người đều có thể từng hồi từng hồi hiểu được. Nó là chỉ là vài ba câu trò chuyện, nhưng như vậy cũng đủ để cho mình thấy thế giới này vẫn đâu đó còn lại những trái tim yêu thương và chân thành. Bạn nam ấy nói với mình rằng cố gắng học đi, đỡ khổ, đừng như mình. Hệt như cậu ấy biết rõ con đường cậu ấy đi đã gian khổ và sai lầm thế nào, nhưng đều không muốn lôi thêm ai xuống theo ấy.

Cảm giác ấm lòng này làm mình càng mong muốn được tiếp tục con đường mình đã chọn hơn.

Có lẽ chia sẻ ở đây hôm nay hơi khó hiểu, bởi nó còn là cảm nhận cá nhân của mình nữa. Chỉ mong bạn đọc nó và cảm nhận nó theo cách riêng của bạn và từ đó tìm thấy sự an ủi cho tâm hồn.

Và cũng muốn nhắn nhủ đến những ai đang lựa chọn còn đường học vấn như mình vậy.

Rằng mình biết nó rất gian khổ, nó không chỉ là sự mệt mỏi về thể xác thôi, mà nó còn là đòn đánh mạnh mẽ và liên hồi vào não bộ và tâm trí bạn. Mình biết cảm giác quẫn bách, áp bức đến cực độ ấy khó chịu nhường nào.

Nhưng đừng bỏ cuộc bạn nhé, thành công không có sẵn, con đường đến thành công càng không, nó chỉ thể là do tự chúng ta tạo ra. Mà tạo ra một thứ gì đó, còn khó hơn ta phá hoại nó nữa mà! Nhưng khi thành rồi, kết quả đem lại sẽ cho ta hạnh phúc khó lường.

Bởi: "Trên mặt đất làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi."
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Haizz! Mới 16 tuổi đầu mà lo lắng về chuyện tiền nông. Từ sáng tới tối chỉ biết nghỉ làm sao để kiếm thiệt nhiều tiền a. Đúng là kiếm không dễ nha! Như tui nè lăn lộn hết chỗ này đến chỗ khác. Nào là làm edit truyện, viết truyện, học len rồi len đồ bán, rồi làm tiếp thị liên kết, kiếm việc làm trên fb.. À các bạn đừng tin mấy công việc tuyển dụng nhân viên làm việc tại nhà như bóc tỏi, ráp bút hay chốt đơn cho shop.. trên fb nha! Đừng tin nha! Bọn chúng là bọn lừa đảo đấy, đầu tiên bọn chúng sẽ nói bạn cọc tiền bao nhiêu đó rồi nó sẽ ship hàng tới làm. Nhưng không sự thật quá tàng khóc, bọn chúng nhận xong tiền rồi sẽ lặn lun đấy. Minh chứng sống đó chính là tôi suýt chút nữa bị lừa tiền a. Tôi nói suýt thôi chứ chưa bị mất tiền nha. Cũng may lúc đó não tôi onl a, nếu không cũng bị tiền. Đã nghèo rồi mà còn gặp bọn này nữa, huhuhu cuộc sống đúng là khắc nghiệt a. *vno 67*
 
139 ❤︎ Bài viết: 28 Tìm chủ đề
Cũng gần 2 năm trời nằm đệm trải đất quen rồi, đơn giản mà tiết kiệm không gian. Thế mà tối qua lim dim ngủ thì 2, 3 lần dậy vì bị kiến cắn, thế là sáng nay hạ quyết tâm mua cái giường khung sắt về. Chiếm thì chiếm diện tích thật mà được cái đỡ kiến rết, hy vọng không bị mất ngủ :D
 
4,163 ❤︎ Bài viết: 388 Tìm chủ đề
Tự dưng hôm nay lôi ra chuyện cũ mới phát hiện từ ngày đi làm ở chỗ mới bản thân cuộc sống lộn xộn vô cùng. Lúc trước còn có kế hoạch này nọ. Mỗi ngày học cái gì mỗi ngày viết hai ba chữ hay học tiếng Anh vài chữ gì đó còn bây giờ đi làm về là nằm ườn đó rồi. Sao cảm thấy bản thân mình tụt hậu quá càng ngày càng đi xuống.

Công việc tay phải rồi bây giờ bắt tay vào công việc tay trái thôi. Mục tiêu bây giờ của mình là một ngày kiếm 100 đồng. Nghe thấp lắm phải không. Tui không dám đặt mục tiêu cao quá sợ bản thân mình nản chí. Bởi tôi cũng lười lắm. Trước bắt đầu từ 100đ đi trong tháng này mỗi ngày 100 đồng.

Đủ 30 ngày rồi thì cộng lên 100 đồng cứ thế làm tới đi. Từ từ rồi có một ngày ngày tay trái cũng ngang với tay phải.
 
6,876 ❤︎ Bài viết: 3001 Tìm chủ đề
Hôm nay đối với tôi cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác... Thế nhưng đối với đồng nghiệp của tôi thì là một ngày hệ trọng, là ngày cậu ta tổ chức đám cưới...
Đồng nghiệp của tôi từ mấy hôm trước đã nhắn rằng muốn tôi nghỉ một buổi để đến giúp đỡ cậu ta một chút vì xung quanh cũng chỉ có tôi là đồng nghiệp ở gần. Thật lòng tôi cảm thấy thật vô vị, tôi và cậu ấy cũng chẳng thân thiết, tuổi tác cũng cách xa nhau một khoảng lớn và điều đặc biệt hơn là tôi không thích đến gần cậu ta, tôi ngại phiền phức mà cậu ta lại đúng là một người nhiều phiền phức...
Thế nhưng không có cách nào, trong nhóm đồng nghiệp chỉ có tôi ở trọ gần với nhà cậu ta, cũng không thể để cho cậu ta đã nhờ mà không có ai tới giúp... Tôi đến lấy lệ mà thôi, tôi không có hứng thú lắm vì tôi biết cô gái làm lễ thành hôn với cậu ta hôm nay cũng chẳng phải "bảo bối" duy nhất trong lòng cậu ta. Tôi biết chuyện này vì mấy hôm trước đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cậu ta với người nào đó: " Em nói cái gì? Em dẹp ngay vấn đề tào lao ấy đi. Đã lâu rồi anh với em không có chuyện gì cả..."... " Cái gì á? Em nói nó đã được hơn hai tháng, vậy sao giờ em mới nói? Có phải thằng bố ruột của nó không nhận nên bây giờ em mới tính kế để anh đổ vỏ giúp em sao? Nói cho em nghe thật vậy, anh sắp lấy vợ, cô ấy cũng đã có gần bốn tháng rồi..."... " Thì đúng thế, em nghĩ em là gì mà có thể khiến anh chỉ qua lại với mình em? Là cô ấy có trước nên anh mới tìm đến em giải sầu..."...
Xin lỗi mọi người, tôi khi ấy đã muốn nôn... Hôm nay nhìn vẻ mặt cười cười nói nói của chú rể tôi lại càng muốn nôn... Tôi thầm nghĩ, thật sự không biết vì tôi không phóng khoáng hay do tôi quá lạc hậu, tôi thấy thật buồn cho cô bạn gái kia lại càng buồn cho cô dâu mới... Rõ ràng là ngày vui mà cười không nổi, nhưng tôi cũng không có khả năng đánh vỡ, thứ nhất tôi không quen biết họ, thứ hai đó là con đường họ chọn, tôi cũng không thể tự mình xen vào việc của người khác... Có phải là tôi rất ích kỉ không?
 
1,150 ❤︎ Bài viết: 234 Tìm chủ đề
Mỗi ngày một câu chuyện mà bạn được thấy và chứng kiến ngoài đời hoặc là chuyện của chính bản thân bạn gặp phải. Hãy post vào đây để cùng tâm sự, chia sẻ với mọi người.

Dù nó là chuyện vui hay buồn, miễn sao nó để lại cảm xúc hoặc ấn tượng gì đó trong bạn.

Có lần tui đi xe buýt, cái, có hai cô chú cũng lớn tuổi rồi tầm 50-60 tuổi á, nhưng mà hình như cô chú đến trường tui thi tiếng anh, mới đi xe buýt tuyến này lần đầu nên quay sang hỏi tui là cái chuyến này có đến trường tui không. Tui bảo tui không nói được tiếnhật, nhưng mà chuyến xe này đến được trường tui á (tui trả lời bằng tiếng anh nha). Xong cô chú cũng quay sang hỏi chuyện tui, hỏi tui có phải là người indo không? Tui bảo không, tui là người Việt.

Cái, lúc sau tui thấy vòng cổ của cô bị tuột khóa, tui mới chỉ với cô. Cả hai cô chú rối rít cảm ơn xong lôi đâu từ trong túi ra một gói bánh được gói rất xinh, có cột nơ các thứ bảo là cảm ơn tui. Chuyện có vậy thôi á, mà tui cứ thấy vui miết thôi.
 
5,402 ❤︎ Bài viết: 321 Tìm chủ đề
Hôm nay ngày chủ nhật cũng chẳng có gì đặc biệt khi tôi là cái người hay ngủ nướng vào cuối tuần. 8h sáng dậy, chẳng biết làm gì, đầu óc lại cũng rỗng không nhưng rồi nhớ đến cái hẹn về cuộc gọi Skype mà tức tốc chạy ngay vào máy mà thực hiện.

Một người bạn đã lâu không nói chuyện, hôm qua bỗng dưng muốn nói chuyện với tôi. Tôi bảo nhắn tin nhưng người đó lại muốn nói chuyện bằng cuộc gọi, lại đúng phải giờ tôi đang xem đá bóng nên đành phải lùi sang hôm nay. Thế rồi sáng nay, cũng chưa thấy người ta online để tôi gọi. Tôi cứ nghĩ có lẽ người ta đang giận hay dỗi tôi nên vậy. Tôi đành nhủ cứ chờ xem sao, nếu không có gì thì tôi sẽ chủ động trước.

Tới chiều thật may, đúng lúc tôi vừa tập thể dục xong thì người ta nhắn tin. Tôi nhanh chóng ấn ngay cuộc gọi để không phải lỡ. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều, tôi cũng có cơ hội mà trải lòng mình ra. Thời gian này đối với tôi thật là tồi tệ, tôi bận bịu với mọi thứ, luôn gặp những cái không may. Sau cuộc nói chuyện đó, tôi thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Tôi vừa vui lại vừa lo lắng. Vui vì đã giải được những câu hỏi trong lòng bấy lâu, lo lắng là người ta chẳng còn kiên nhẫn với tôi nữa. Nhưng thôi, cứ vui trước vậy.
 
6,876 ❤︎ Bài viết: 3001 Tìm chủ đề
Hôm nay với tôi là một ngày thật buồn. Tôi không có kể tiếp câu chuyện buồn hôm qua đâu vì chuyện hôm qua dù với tôi là đáng buồn nhưng nó không có ảnh hưởng trực tiếp tới tôi, nó chỉ làm cảm xúc tôi không cao hứng một chút. Hôm nay thì lại khác...
Thứ bẩy, chủ nhật với các bạn thường là ngày nghỉ nhưng với công việc của tôi thì không phải... Sau ngày nghỉ phép hôm qua, hôm nay tôi vẫn phải đến công ty làm việc bình thường... Mọi chuyện vẫn đâu vài đấy cho đến khi công việc của tôi xảy ra một vài sự trục trặc. Là ngày chủ nhật, quản lý của tôi nghỉ theo ca hành chính, tôi bắt buộc phải báo cáo công việc lên chỗ người hỗ trợ quản lý ngày hôm nay. Có lẽ do bạn ấy bận quá không thể xử lý được vấn đề đó ngay, bạn ấy bảo tôi rằng hãy cố xử lý vấn đề một chút, khi nào có thời gian bạn ấy sẽ qua hỗ trợ. Tôi không có nhiều kinh nghiệm nên đã nhờ mấy đồng nghiệp khác giúp đỡ. Cuối cùng, kết quả cuối ca làm việc đã ổn định... Mọi chuyện sẽ chẳng khiến tôi bận tâm gì nếu cuối ngày bạn hỗ trợ quản lý kia nói với tôi một câu: "Từ giờ nếu việc gì mà chị đã có khả năng tự mình xử lý thì không cần báo em... Cứ thế mà xử lý không được sao?."
Tôi thật sự thấy hoang mang và sững sờ... Tóm lại thì tôi đã sai ở đâu vậy? Mọi người có thấy tôi sai ở đâu không thì chỉ điểm giúp tôi với...
 
9 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Trước đã nghĩ rằng lớn lên chỉ cần mình cố gắng thì sẽ làm việc tốt ở một công ty có tiếng tăm, sự cống hiến sẽ được cấp trên ghi nhận. Thực tế là khi giá trị của bạn không bằng 1 phần người khác, thì cho dù có tốt, có cống hiến thế nào đi chăng nữa cũng vẫn sẽ bị đào thải.

Công ty yêu cầu sa thải vì một lỗi mình có liên quan chứ chẳng phải là người trực tiếp gây chuyện. Tất cả chỉ để không phải thưởng cuối năm, thưởng thâm niên và % doanh thu mình kiếm.
 
20 ❤︎ Bài viết: 15 Tìm chủ đề
Chỉ là một buổi chiều ngủ dậy, trong không gian tĩnh lặng bất chợt thấy mơ hồ. Sáng nay thi HSA, bạn bè mình người hoang mang, người lo lắng, người lại vui mừng vì đã trút được gánh nặng. Năm nay đổi mới nhiều như thế, mọi người phải chạy đua hơn trước rất khó khăn. Có lẽ bản thân cần thư giãn một chút, để tâm hồn nghỉ ngơi sau nhiều biến động.

Cố lên nhé.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back