Chapter 9: Cận kề cái chết
Bóng đen đó nhẹ nhàng tiến đến bên giường của Mộc Liên rồi rút ống thở oxy. Nhịp tim dần giảm xuống rồi chỉ còn nghe những tiếng kêu tít.. tít vang vọng khắp cả căn phòng. Bóng đen ấy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Để lại một mình Mộc Liên nằm trơ trọi trong căn phòng lạnh lẽo. Có lẽ, cô bé cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Rời khỏi thế gian này cũng là một cách để giải thoát dành cho Mộc Liên. Từ nhỏ đã thiếu vắng đi tình yêu thương của gia đình, đến khi vừa mới cảm nhận được hương vị của tình thân thì lại hết lần này đến lần khác bị hãm hại, bị dồn vào chỗ chết.
Vì là phòng bệnh đặc biệt nên có các y tá đi trực rất thường xuyên. Vừa đi đến phòng bệnh của Mộc Liên thì nghe âm thanh lạ, vội vã bước vào thì thấy máy thở oxy đã được tháo ra, cô y tá nhanh chóng báo bác sĩ đến để xem xét tình hình. Khi bác sĩ đến, rất may còn vừa kịp lúc, nên Mộc Liên đã lại một lần nữa thoát chết trong gang tấc. Giống như có một ai đó đã che chở và bảo vệ cho cô bé nên mới có thể duy trì được đến giờ phút này. Trường hợp này tỉ lệ sống sót rất thấp chỉ trên dưới 10% có thể vẫn còn sống khi bị rút máy thở. Qua sự việc này bác sĩ và các y tá được một phen hoản loạn nên đã cử người đến canh chừng cẩn mật hơn.
Sáng hôm sau, Vương Tuệ Lâm theo thường lệ lại đến thăm Mộc Liên, vừa mới tới nơi thì nghe y tá thông báo về sự việc của đêm hôm qua nên đã bị một phen hoản loạn, vội vã chạy vào phòng bệnh của Mộc Liên. Rất may con bé vẫn bình an vô sự, Vương Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn đang đứng nhìn Mộc Liên chợt cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông vô cùng cao quý tay chống chiếc gậy rồng bằng vàng, Vương Tuệ Lâm không tin vào mắt mình mở miệng: "Mộc.. Mộc lão gia." Mộc Thiên Quốc chỉ gật đầu nhẹ rồi tiến đến bên giường bệnh của Mộc Liên. Quả thật rất giống Mộc Tâm khi còn nhỏ. Người đàn ông quyền lực này không còn phong thái hô phong hoán vũ như ngày thường mà giờ đây chỉ còn là ánh mắt triều mến chứa đựng nhiều cảm xúc. Lúc Mộc Tâm quen người đàn ông đó, ông đã rất tức giận và hết sức ngăn cản. Ông sợ con gái mình sẽ chịu nhiều thiệt thòi bởi vì hắn ta quá mức ưu tú, lại có thói đào hoa. Nhưng ông không ngờ rằng Mộc Tâm lại mang thai. Vì quá tức giận mà lúc đó ông đã không kìm nén được cảm xúc của mình đuổi Mộc Tâm ra khỏi nhà. Kể từ đó ông cũng không nhận được tin tức gì của con bé, cho đến một ngày nhận được hung tin rằng con bé đã mất trong một vụ tai nạn còn đứa trẻ thì không biết đang ở đâu. Ông đã tìm đứa cháu này 12 năm rồi nhưng vẫn không sao biết được tung tích. Mãi cho đến tuần trước trợ lý của ông báo đã tìm được con bé, hóa ra đang được Trạch gia nhận nuôi. Giờ đây đứa cháu của ông đã không còn lành lặn, con bé nằm trơ trọi trên chiếc giường bệnh trắng xóa. Nếu như năm xưa ông không nổi giận đuổi hai mẹ con Mộc Tâm ra khỏi nhà thì Mộc Tâm có lẽ đã không chết còn cháu của ông cũng đã không nằm im lặng trên chiếc giường bệnh như bây giờ. Mộc lão gia nhìn sang Vương Tuệ Lâm rồi lên tiếng: "Cảm ơn Trạch phu nhân thời gian qua đã chăm sóc cho cháu gái của tôi, bây giờ tôi sẽ đưa nó về Mộc gia để chăm nuôi dưỡng." Vương Tuệ Lâm đứng chần chờ hồi lâu vẫn không lên tiếng đáp lời. Mộc Thiên Quốc tiếp tục lên giọng đều đều nói: "Tôi phải bù đắp lại cho nó trong quãng thời gian qua đã chịu nhiều uất ức rồi, tôi có lỗi rất nhiều với mẹ con của nó." Vương Tuệ Lâm lúc này mới tiếp lời: "Nếu Mộc lão gia đã nói như vậy thì tôi cũng yên lòng, sau này nếu có thời gian rãnh tôi sẽ đến Mộc gia để thăm con bé." Nói rồi nhìn Mộc Liên thêm một lần nữa rồi cũng chậm rãi rời khỏi phòng, để lại không gian cho bọn họ. Mộc lão gia lệnh cho trợ lý chuẩn bị thủ tục để đưa Mộc Liên sang Mỹ chữa trị. Ông quyết sẽ đem tất cả những gì mình có dành cho đứa cháu này để coi như chuộc lỗi với Mộc Tâm. Cũng vì chuyện này mà Mộc phu nhân nhiều năm nay vẫn luôn có thành kiến với ông, từ khi Mộc Tâm mất bà và ông dường như có khoảng cách rất lớn. Nỗi đau trong lòng dường như quá lớn đã khiến bà không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của ông. Có lẽ chuyện này có thể khiến cho quan hệ của ông và bà cải thiện hơn. Hoàn thành thủ tục, Mộc Liên được đưa bằng chuyên cơ riêng cùng với đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp sang Mỹ để điều trị.
8 năm sau..
Bóng đen đó nhẹ nhàng tiến đến bên giường của Mộc Liên rồi rút ống thở oxy. Nhịp tim dần giảm xuống rồi chỉ còn nghe những tiếng kêu tít.. tít vang vọng khắp cả căn phòng. Bóng đen ấy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Để lại một mình Mộc Liên nằm trơ trọi trong căn phòng lạnh lẽo. Có lẽ, cô bé cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Rời khỏi thế gian này cũng là một cách để giải thoát dành cho Mộc Liên. Từ nhỏ đã thiếu vắng đi tình yêu thương của gia đình, đến khi vừa mới cảm nhận được hương vị của tình thân thì lại hết lần này đến lần khác bị hãm hại, bị dồn vào chỗ chết.
Vì là phòng bệnh đặc biệt nên có các y tá đi trực rất thường xuyên. Vừa đi đến phòng bệnh của Mộc Liên thì nghe âm thanh lạ, vội vã bước vào thì thấy máy thở oxy đã được tháo ra, cô y tá nhanh chóng báo bác sĩ đến để xem xét tình hình. Khi bác sĩ đến, rất may còn vừa kịp lúc, nên Mộc Liên đã lại một lần nữa thoát chết trong gang tấc. Giống như có một ai đó đã che chở và bảo vệ cho cô bé nên mới có thể duy trì được đến giờ phút này. Trường hợp này tỉ lệ sống sót rất thấp chỉ trên dưới 10% có thể vẫn còn sống khi bị rút máy thở. Qua sự việc này bác sĩ và các y tá được một phen hoản loạn nên đã cử người đến canh chừng cẩn mật hơn.
Sáng hôm sau, Vương Tuệ Lâm theo thường lệ lại đến thăm Mộc Liên, vừa mới tới nơi thì nghe y tá thông báo về sự việc của đêm hôm qua nên đã bị một phen hoản loạn, vội vã chạy vào phòng bệnh của Mộc Liên. Rất may con bé vẫn bình an vô sự, Vương Tuệ Lâm thở phào nhẹ nhõm. Vẫn còn đang đứng nhìn Mộc Liên chợt cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông vô cùng cao quý tay chống chiếc gậy rồng bằng vàng, Vương Tuệ Lâm không tin vào mắt mình mở miệng: "Mộc.. Mộc lão gia." Mộc Thiên Quốc chỉ gật đầu nhẹ rồi tiến đến bên giường bệnh của Mộc Liên. Quả thật rất giống Mộc Tâm khi còn nhỏ. Người đàn ông quyền lực này không còn phong thái hô phong hoán vũ như ngày thường mà giờ đây chỉ còn là ánh mắt triều mến chứa đựng nhiều cảm xúc. Lúc Mộc Tâm quen người đàn ông đó, ông đã rất tức giận và hết sức ngăn cản. Ông sợ con gái mình sẽ chịu nhiều thiệt thòi bởi vì hắn ta quá mức ưu tú, lại có thói đào hoa. Nhưng ông không ngờ rằng Mộc Tâm lại mang thai. Vì quá tức giận mà lúc đó ông đã không kìm nén được cảm xúc của mình đuổi Mộc Tâm ra khỏi nhà. Kể từ đó ông cũng không nhận được tin tức gì của con bé, cho đến một ngày nhận được hung tin rằng con bé đã mất trong một vụ tai nạn còn đứa trẻ thì không biết đang ở đâu. Ông đã tìm đứa cháu này 12 năm rồi nhưng vẫn không sao biết được tung tích. Mãi cho đến tuần trước trợ lý của ông báo đã tìm được con bé, hóa ra đang được Trạch gia nhận nuôi. Giờ đây đứa cháu của ông đã không còn lành lặn, con bé nằm trơ trọi trên chiếc giường bệnh trắng xóa. Nếu như năm xưa ông không nổi giận đuổi hai mẹ con Mộc Tâm ra khỏi nhà thì Mộc Tâm có lẽ đã không chết còn cháu của ông cũng đã không nằm im lặng trên chiếc giường bệnh như bây giờ. Mộc lão gia nhìn sang Vương Tuệ Lâm rồi lên tiếng: "Cảm ơn Trạch phu nhân thời gian qua đã chăm sóc cho cháu gái của tôi, bây giờ tôi sẽ đưa nó về Mộc gia để chăm nuôi dưỡng." Vương Tuệ Lâm đứng chần chờ hồi lâu vẫn không lên tiếng đáp lời. Mộc Thiên Quốc tiếp tục lên giọng đều đều nói: "Tôi phải bù đắp lại cho nó trong quãng thời gian qua đã chịu nhiều uất ức rồi, tôi có lỗi rất nhiều với mẹ con của nó." Vương Tuệ Lâm lúc này mới tiếp lời: "Nếu Mộc lão gia đã nói như vậy thì tôi cũng yên lòng, sau này nếu có thời gian rãnh tôi sẽ đến Mộc gia để thăm con bé." Nói rồi nhìn Mộc Liên thêm một lần nữa rồi cũng chậm rãi rời khỏi phòng, để lại không gian cho bọn họ. Mộc lão gia lệnh cho trợ lý chuẩn bị thủ tục để đưa Mộc Liên sang Mỹ chữa trị. Ông quyết sẽ đem tất cả những gì mình có dành cho đứa cháu này để coi như chuộc lỗi với Mộc Tâm. Cũng vì chuyện này mà Mộc phu nhân nhiều năm nay vẫn luôn có thành kiến với ông, từ khi Mộc Tâm mất bà và ông dường như có khoảng cách rất lớn. Nỗi đau trong lòng dường như quá lớn đã khiến bà không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của ông. Có lẽ chuyện này có thể khiến cho quan hệ của ông và bà cải thiện hơn. Hoàn thành thủ tục, Mộc Liên được đưa bằng chuyên cơ riêng cùng với đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp sang Mỹ để điều trị.
8 năm sau..