Tự Truyện Meo Méo Con Mèo - Con Gà Và Con Mèo

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Con gà và con mèo, 18 Tháng một 2022.

  1. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 10: QUAN SÁT

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ sau hôm con Nô bị cắn ấy, mỗi lần lên trước nhà là tôi hay quan sát tìm kiếm bóng dáng con Nô. Mấy bữa nay nó vẫn còn đi cà nhắc do vết thương hôm bữa. Có vẻ như con Nô không hợp với bầy chó cho lắm, chắc là do nó mới được đem về sau, tôi hay nghe tiếng nó sủa um sùm do bị mấy con chó khác cùng bầy cắn. Con Nô chân ngắn mình ngắn, nó chạy không lại nên thường hay bị dí đánh, mỗi lần nó bị cắn hoặc bị mấy con kia đánh, nò thường mò tới lan can nhà tôi và nằm bẹp xuống để trốn. Nhìn nó tội thật!

    Lúc ăn nó cũng không giành lại mấy con kia nên thường xuyên bị đói. Không như tôi có sẵn đồ ăn, con Nô hay phải đi lung tung tìm kiếm đồ ăn, nó qua cả nhà hàng xóm trộm đồ ăn và đôi khi nó còn bị người ta đuổi đánh. Mà cứ bị đánh là nó lại chạy qua phía lan can nhà tôi nằm. Tôi nằm trên, nó nằm dưới, nước sông không phạm nước giếng, bọn tôi cứ nhìn nhau như thế và con Nô thì đã dần quen với cái sự lười biếng của tôi, nó không còn gầm gừ khi thấy tôi nằm dài trên lan can nữa.

    Ngày này qua ngày nọ, tự nhiên tôi với con Nô thân hồi nào không hay, thi thoảng tôi tha cho nó miếng cá, miếng thịt từ dĩa cơm của mình, lâu lâu thì miếng bánh mì, khi nọ thì cục xương, lúc kia thì những thứ đồ tôi không thèm ăn nên tôi đem cho nó.

    Con Nô rất là dễ ăn, cứ mỗi lần tôi cho nó đồ ăn là nó vui vẻ ra mặt, ăn ngấu ăn nghiến, kể cả những đồ ăn mà tôi thấy không ngon lành gì thì con Nô vẫn rất là mê và ăn sạch sẽ. Con Nô thì còn nghèo hơn cả tôi, nó chả có gì cho lại tôi cả, nó chỉ hàng ngày nằm bẹp phía dưới lan can nhà tôi và rên gừ gừ.

    - Méo.. méo.. meo meo.. - Mẹ Mập về nhà, thường khi thấy 2 đứa tôi thì mẹ kêu như vậy, kiểu như mẹ thấy thiệt là kỳ cục khi một con mèo và một con chó mà ở gần nhau rõ là hài hòa.

    Và cứ thế, tôi cũng lớn dần lên và con Nô thì cũng mạnh mẽ hơn. Lúc này nó vẫn còn hay bị bầy đàn ăn hiếp nhưng nó đã chống trả nhiều hơn và chạy nhanh hơn rất nhiều, nó cũng to lớn hơn và sủa to hơn. Tôi và nó thì vẫn thế, đứa trên lan can, đứa dưới lan can, lúc nó không đi cắn lộn thì nó hay nằm đó và tôi thì cứ nắng lên là ra phơi mình. Trong xóm chỉ có mỗi con Nô là không sủa khi thấy tôi, còn những con chó khác thì ghét tôi ra mặt, cứ thấy tôi là bọn nó lồng lộn nhào vào sủa inh ỏi, cũng may là nhà chủ tôi có hàng rào nên bọn nó không vào nhà được, chớ không chắc bọn nó xé xác tôi ra.

    Hôm nay con Nô lại bị kéo đi đánh nhau. Thật ra thì con Nô không thích đi đánh nhau, ban đầu lúc nó mới về do không chịu theo bầy đi đánh cắn mấy con chó nhà khác nên nó bị bầy chó ghét và đánh ngược lên nó, nên sau này để yên thân trong bầy chó thì nó đành phải đi chung. Lúc đầu, tới mỗi cuộc đánh nhau, nó thường hay lủi đi trốn hoặc chạy ra cho có lệ, nhưng sau đó bầy chó chung nhà với nó phát hiện ra, hùa nhau cắn nó dữ lắm, thành ra giờ mỗi trận đánh nhau, là nó cũng phải liều mạng mà hỗ trợ bầy nhà nó. Thiệt khổ thân con Nô!

    Con chó trắng bự con nhà hàng xóm lại tru tréo thách thức và nguyên bầy nhỏ con nhưng hiếu chiến của con Nô lao ra, con Nô cũng nhào ra theo bầy đàn nhà nó. Bọn chúng xáp lá cà quần nhau tơi tả. Con Nô chạy lung tung khắp nơi, khi thì đứng sủa thiệt lớn cho tăng thêm khí thế, khi thì nó nhào vô con chó to nhà hàng xóm.

    - Ẳng.. ẳng.. gấu gấu.. -Con Nô chạy te te.

    Hôm nay con Nô không may mắn như mọi khi, con chó trắng to nhà hàng xóm có vẻ đã phát hiện ra con Nô là đứa dễ ức hiếp nhất, nên hôm nay nó tập trung vào con Nô nhiều hơn, con Nô bị cắn tơi tả. Mặc dù con Nô cũng cố gắng và dùng đủ mọi chiêu để tấn công lại, nhưng do vóc dáng nó nhỏ hơn, tay chân thì ngắn hơn nên nó cứ thế là no đòn.

    Máu nó chảy! Một bên mặt nó bị cào đến rớm máu, nhìn đến là tội nghiệp. Sau khi bị cào chảy máu te tua thì con Nô bỏ chạy, con chó trắng thấy vậy đuổi theo nhưng bị một đám khác bu lại nên nó bỏ qua cho con Nô. Con Nô ba chân bốn cẳng lại lan can nhà tôi và nằm thở dốc rồi rên gừ gừ. Tôi nhìn nó đăm đăm.

    Lan can bên hông nhà tôi chỗ con Nô hay nằm chẳng con chó nào thèm đến chắc là do phía dưới lan can là bụi sả, bọn chó chắc là ghét mùi sả và còn sợ bị lá sả cứa nên không con nào bén mảng đến, chỉ có mỗi con Nô là hay nằm thành ra giờ chỗ này như cứ địa của nó, cứ bị cắn là nó chạy vào đây và những con chó khác cũng không thèm vào để mà dí cắn nó.

    - Meo.. meo.. -Nhìn mặt con Nô rớm máu đến nỗi tôi kêu meo meo an ủi nó.

    Con Nô nhìn lên thấy tôi, mặt nó vui vẻ hẳn. Nó nằm xuống điều chỉnh hơi thở còn tôi thì nằm ườn ra phơi nắng và nhìn nó. Cả hai im lặng đến khi.. tôi ngủ quên mất tiêu

    Đôi khi không nói gì lại là cách an ủi tốt nhất!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  2. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 11: XUI XẺO

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Méo.. méo.. meo.. meo.. thôi tàn rồi! Cô chủ nhỏ lại hậu đậu đạp trúng tôi rồi anh em ạ. Mấy lần trước tôi còn nhanh chân nhanh cẳng né được, lần này mắt mũi lem nhem thế nào mà tôi ăn luôn quả đạp hơn 50 ký vào ngón chân. Và thế là tôi gãy ngón chân út!

    Số là cô chủ nhỏ nhà tôi rất là hậu đậu, việc mà cô cầm tiền, tiền rớt, cầm đồ, đồ rơi là chuyện hàng ngày. Rồi thì cô hay mắt nhắm mắt mở, tôi thì lại hay lăng xăng, nên cô hay đạp trúng hoặc sút trúng tôi. Bình thường thì tôi né hay lắm nhé, chỉ thỉnh thoảng bị đá bay một xíu xiu thôi, mà hôm nay xui làm sao là tôi nhào vô ngay lúc cô chủ nhỏ nhảy từ thềm xuống, thế là tai nạn thảm khốc!

    Buổi sáng hôm nay cũng như những buổi sáng khác, tôi đang nằm ườn ra phơi nắng thì nghe tiếng mở cửa phòng rõ là to, mẩm chắc là trong nhà có người thức dậy rồi nên tôi ba chân bốn cẳng nhào vô. Sáng nào cũng vậy, nghe tiếng mở cửa là tôi chạy ào vào nhà và quắn quéo đủ mọi tư thế, cứ thế là sáng nào tôi cũng được cho đồ ăn ngon. Ấy vậy mà hôm nay tôi xui tận mạng, chưa kịp ăn cơm thì đã bị ăn đạp.

    - Méo.. méo.. tôi kêu la thất thanh rồi giật mình quay đầu bỏ chạy. Không những đứa bị đạp là tôi hết hồn mà cô chủ nhỏ cũng hết cả hồn, chắc cô còn chưa tỉnh ngủ.

    Tôi chạy te về cái ổ của mình và nằm xuống, lúc bị đạp chỉ thấy điếng một cái thôi, giờ nằm xuống cơn đau bắt đầu lan ra, tôi rên gừ gừ. Tôi nhìn xuống cái chân mình thì ôi thôi, tiêu đời tôi rồi, chân tôi sưng múp. Tôi thử đứng lên thì lúc cái chân sưng chạm xuống đất nó đau thôi rồi luôn, nên tôi phải đứng bằng 3 chân và cái chân đau cong cong lên một xíu cho nó đỡ đau.

    Đau quá nên tôi chả buồn đi đâu, ăn xong tôi cứ vào ổ nằm. Cô chủ nhỏ thì hồn nhiên nghĩ cô chỉ đạp tôi nhẹ hều, nên cô cứ vô tư. Đến chiều cô chủ lớn đi làm về, tôi đau chân quá nên cũng chẳng tha thiết gì ra chào cô như mọi khi, tôi cứ nằm đó nhìn nhìn xem có ai phát hiện ra cơn đau của tôi không?

    - A Quắn! A Quắn đâu rồi? Ra đây cho đồ ăn nè.. Tiếng cô chủ lớn gọi tôi. - Ủa? Sao nay A Quắn nó nằm im ru vậy? Bình thường nó tung tăng lắm mà!

    Thấy tôi là lạ không giống như mọi khi, cô chủ lớn lại gần vuốt ve tôi, chân tôi đau nên tôi cứ rên gừ gừ.

    - Ủa, nay con A Quắn ngộ ta? Thường bữa khoái chí lắm mà nay rên thấy ghê vậy? – Cô chủ lớn thắc mắc.

    Lần mò tôi một hồi thì cô cũng xoa đến cái chân đau của tôi.

    - Méo.. - Đau quá tôi la làng, cong chân lại không cho cô rờ nữa, tôi lại rên gừ gừ.

    - Rồi, bị sao? Đi đâu chơi hay ai đạp mà cái chân sưng múp vậy? – Cô chủ lớn lại bực bội cao giọng.

    - Ủa, chân A Quắn sưng hả Hai? Chắc do em rồi, sáng này nó chạy lung tung e lỡ đạp trúng, em nghĩ không sao! - Cô chủ nhỏ thanh minh.

    - Chà, cái thân hình này mà đạp A Quắn chắc nó gãy chân rồi, đâu đưa mẹ xem! – Bà chủ nghe động tĩnh thì ra xem xét vết thương cho tôi.

    Sau hồi lâu xem xét thì bà chủ xác định tôi không gãy cả cái chân, do tôi vẫn chạy nhảy được mà bị gãy ngón út. Do ngón chân út của tôi sưng bất thường và khi sờ vào thì tôi chỉ đau điếng rên la ngay ngón đó. Cũng còn may mắn cho tôi, chớ không chưa gì đã thành con mèo què, thì số tôi chắc là xui tận mạng.

    Xác định được thương tật của tôi rồi nên bà chủ xử lý cho tôi luôn, bà dùng miếng dán cắt nhỏ ra rồi dán bọc quanh chân tôi, xong rồi bà chủ quấn băng keo cố định chân tôi nữa. Nhưng mà tự nhiên chân bị quấn tôi thấy rất là khó chịu, tôi đưa chân lên miệng để xé miếng băng keo ra thì bị bà chủ chặn lại.

    - Nè, không có hư nhen con, ráng chịu băng đi cho chân mau lành! - Bà chủ đe dọa.

    Tôi sợ bà chủ nhất nhà, bà chủ trông hiền hiền phúc hậu vậy thôi, chớ nói gì là làm đó, cả nhà ai cũng nghe lời bà chủ răm rắp, cô chủ lớn hung dữ là vậy mà cũng không dám cãi tay đôi với bà chủ đâu. Nên thôi, tôi phận con mèo, nghe lời là tốt nhất, tôi nằm im không dám đưa chân lên xé miếng băng keo nữa, không khéo lại ăn đòn. Bà chủ dán cho tôi miếng dán đã lắm, một hồi xíu là có hơi nóng tỏa ra từ miếng dán, thấm vào da thịt tôi, làm tôi bớt đau hẳn.

    Tối tối là tôi bắt đầu mò ra, đi cà nhắc cà nhắc ra chơi với mọi người.

    - Nè, nhìn đi, hậu quả của cô đó! Thấy thằng nhỏ cong cong cái chân thấy tội không? Giờ thằng nhỏ ngồi phải nương nương cái chân không dám đè mạnh thấy không? - Cô chủ lớn trách cô chủ nhỏ

    - Em biết rồi mà, em có cố ý đâu! - Cô chủ nhỏ lí nhí.

    Sau khi băng bó thì cái chân tôi đỡ đau hẳn, tôi bắt đầu đi đi lại xung quanh nhà. Nhưng cái tật nhảy nhót của tôi thì vẫn không bỏ được, cứ thấy lan can là tôi ngứa tay ngứa chân muốn phóng lên

    Và tôi lại lãnh hậu quả..

    (Còn nữa)
     
    Last edited by a moderator: 22 Tháng hai 2022
  3. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 12: NGÁO NGƠ MÀ TỎ RA NGUY HIỂM

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau sự cố bị đạp ngày hôm qua thì hôm nay tôi ngủ dậy với một bên chân bị bó, cái chân bị bó hơi khó chịu, không có thoải mái cho lắm do bây giờ tôi không thể cong chân và xòe móng bên bàn chân đó, bà chủ băng vòng quanh bàn chân cố định chỗ ngón gãy cho tôi nên giờ thành ra một bên chân tôi trông xấu xí thật sự. Mà xấu xí thì xấu xí tôi cũng chả dám xé ra.

    Sáng nay tôi dậy sớm, nằm liếm lông liếm đuôi, liếm tới bàn chân bị bó thì nghe sột soạt.. sột soạt do liếm lên miếng băng keo chớ có được liếm vào chân miếng nào. Vậy mà tôi cứ cố sức liếm, càng nghe sột soạt tôi lại càng liếm hăng. Đau chân thì đau chân chớ tôi vẫn ăn uống đều đặn nhé, ngày 3 bữa tôi không bỏ bữa nào, vì có bị đau miệng đâu mà!

    Sau một hồi liếm láp thì tôi nhớ tới con Nô, à để tôi ra khoe với nó cái chân tôi bị bó. Nghĩ sao làm vậy, tôi mò ra lan can nhà nhìn quanh quất kiếm con Nô, nhìn một hồi mà chưa thấy nó xuất hiện nên tôi kêu meomeo vài tiếng, cho nó biết là tôi ra lan can nằm nè. Sau khi kêu vài tiếng meomeo thì từ xa có một bóng trắng chạy như bay lại rồi nằm bẹp xuống kế bên lan can nhà tôi như mọi khi.

    Tôi lấy đà, thu người lại chuẩn bị để phóng lên lan can nằm, vút.. tôi lao lên thì hỡi ôi.. tôi quên mất là một bên chân tôi đang bị thương, không có thể nào linh hoạt như mọi khi và cũng không thể xòe móng ra để mà bấu xíu, tôi loạng choạng cố sức bình sinh dùng chân còn lại để bấu vào lan can và phịch.. tôi đáp lên cái lan can một cách nặng nề. Con Nô nhìn tôi trân trân, do bình thường tôi bay lên lan can này cái một, nhẹ nhàng và uyển chuyển, còn nay tôi đáp bằng bụng mới kinh người. Hơi quê quê một tẹo, tôi bèn giơ giơ cái chân bị bó ra cho con Nô thấy, ý là "Chân trẫm bị thương, nên trẫm hơi lôi thôi một xíu, chớ không phải do trẫm mập!"

    Con Nô nhìn cái chân tôi một chút, ư ử vài tiếng rồi nó chả thèm quan tâm nữa, nằm xuống phơi nằng luôn. Từ ngày chơi chung với tôi thì con Nô bị tôi lây cái tính lười, cứ không có chuyện gì làm là nó cũng nằm ườn ra phơi nắng giống như tôi. Lại là một màn phơi nắng buổi sáng yên bình và thư thả. Sau khi đã phơi nắng đủ thì con Nô đi về nhà nó và tập hợp với bầy đàn, chắc bọn chúng lại chuẩn bị đi cắn nhau. Tôi thì thấy đói đói rồi nên nhảy xuống để tìm đồ ăn.. hự.. lại một màn đáp đất nặng nề khác, cái chân đau khiến tôi bất tiện quá đi, đáp xuống đất lỡ dùng cái chân đau hơi nhiều nên nó bị động, thành ra nó nhói lên, tôi la méo méo.

    Ăn uống no say rồi thì tôi đi loanh quanh dạo mát, nhà chủ tôi có trồng một cây xoài, lũ chim hay đậu trên đó hót líu lo. Cây xoài đó cũng là một trong những thứ tiêu khiển của tôi, khi buồn tôi thường hay cào móng dưới gốc cây hoặc leo lên đó ngồi vắt vẻo. Leo lên cây xoài rồi bò bò ra nhánh cây, ngồi nhìn cảnh vật xung quanh, vừa mát vừa nghe tiếng chim hót, thiệt rất là đã nên mặc dù chân đang đau thì tôi cũng muốn bò lên nhánh cây thân quen đó mà ngồi.

    Rút kinh nghiệm buổi sáng khi phóng lên cái lan can, lần này tôi lấy đà xa hơn, chuẩn bị tư thế kỹ càng hơn, nhấp nhứ vài lần cho quen chân quen cẳng rồi tôi phóng lên. Chắc mẩm sai lầm hồi sáng chỉ là do tôi chưa quen với cái chân bị bó thôi, chớ giờ thì ngon lành rồi, cây xoài này có khi nào làm khó được tôi đâu ấy vậy mà không. Hu hu hu, chính sự tự tin quá đáng của tôi khiến tôi thảm hại hơn, người ta hay nói ngu si mà còn tỏ ra nguy hiểm, đó là tôi!

    Tôi bay người, phóng lên, cái chân không đau vừa mới đụng tới nhánh cây là tôi xòe móng ra cố bấu víu vào, nhưng tôi tèo rồi, nhánh cây đâu có bằng phẳng như cái lan can, thế là thay vì bụng đáp phịch một cái thì tôi bị nẩy lên và rơi xuống. Tay chân tôi quơ quào loạn xạ trong không trung và bịch.. bịch.. bịch.. tôi rơi xuống ngay chậu cây dưới gốc xoài, bụng tôi va vào thành chậu nghe một tiếng rắc, rồi tôi rớt xuống đất nằm chèm bẹp.

    Tôi đau kinh khủng, bây giờ ngay cả sức đứng lên tôi cũng không có, tôi nằm đó thở lấy thở để, lần này còn thảm hơn, tôi cứ hít thở vào là thấy bụng mình đau nhói, tôi ngoái đầu cố nhìn lại bụng mình thì giật cả mình, phía be sườn tôi sưng nhô lên 1 cục kỳ quái, mỗi lần tôi hít thở mạnh là cục sưng nhấp nhô theo và tôi cũng đau nhói theo.

    Tôi nằm chèm bẹp hồi lâu để cơn đau lắng xuống, cố gắng đứng lên một cách nặng nhọc và lê từng bước từng bước vào cái ổ của mình. Mỗi bước đi cũng khiến tôi đau điếng, nhưng tôi phải bò vào cái ổ của mình thì mới chịu được. Sau khi mò được tới ổ rồi thì tôi nằm xuống, lại rên gừ gừ, cả nhà chẳng có ai nên tôi lim dim chìm vào giấc ngủ, để quên đi cơn đau và quên đi sự xui xẻo của mình. Bà chủ ơi, bà chủ mau về "cứu khổ cứu nạn"! Hu hu hu

    Liệu cơm gắp mắm, liệu sức mà làm!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2022
  4. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 13: THƯƠNG PHẾ BINH

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Cái con ngáo ngơ này, leo trèo ở đâu mà gãy cả xương sườn. Ngáo cũng ngáo vừa thôi chớ! – Cô chủ lớn bực bội

    - Chắc nó là con mèo đầu tiên leo trèo sao té tới nỗi gãy xương sườn trong nhà mình, đó giờ mới thấy! –Bà chủ than vãn

    Tôi nằm lim dim trong ổ thì nghe tiếng xe và tiếng mọi người lục tục về nhà, tôi kêu meo meo. Cô chủ nhỏ vẫn là người đầu tiên nhào tới và vuốt ve tôi, như mọi khi cô cũng không phát hiện ra thương tật của tôi. Sau khi ăn cơm xong thì cô chủ lớn dành xíu thời gian thăm hỏi tôi, cô vuốt ve, tôi nằm im ru, nhưng khi cô sờ tới chỗ xương sườn bị gãy của tôi thì do đau quá tôi gầm gừ và kêu méo méo, thế là cô phát hiện ra và gọi bà chủ.. cấp cứu cho tôi.

    Lần này thì thương thế nghiêm trọng hơn, bả chủ tặc lưỡi rồi thở dài, suy nghĩ cách băng bó cho tôi. Sau một hồi thì bà chủ cũng tìm ra cách, bà dùng nẹp cố định chỗ xương gãy rồi dùng băng quấn quanh bụng cho tôi, lần này trông tôi vô cùng thảm hại, đau quá tôi cứ kêu méo méo suốt quá trình băng bó. Cả nhà chủ tôi thì cũng bất lực với tôi nên mọi người la một xíu rồi cũng thôi. Hu hu, tôi có cố ý té đâu mà, do số tôi xui thôi!

    Lần này bị thương nặng hơn nên tôi hết đường leo trèo chạy nhảy, do băng quấn và cố định gần hết vùng bụng của tôi, nên việc nhảy nhót bây giờ với tôi hơi bị khó khăn, tôi nhảy lên mấy chỗ thấp thấp thì được còn mấy chỗ cao thì tôi bó tay. Nên tôi cứ loanh quanh trong nhà, nằm trên ghế, nằm trong ổ, nằm trườn ra sàn. Đã lười nay tôi càng lười hơn. Mọi người trong xóm thì cũng là lần đầu thấy một con mèo bị gãy xương sườn, họ thấy tôi là bật cười, nghe xong thương tích của tôi họ còn cười dữ hơn và làm tôi quê hơn bằng những câu như "Đó giờ mới thấy mèo bị gãy xương sườn, con này ngáo ghê!", "Gì? Mèo mà bị gãy xương sườn? Nó không biết leo trèo hả?", "Con này chắc không phải con mèo rồi, mèo gì leo tới bị té gãy xương!".. thiệt là mất mặt mà.

    Vì lần này thương tích tương đối là thảm hại, nên tôi cũng được du di nhiều hơn, bà chủ cho tôi nhiều cá hơn để tôi mau lành vết thương và cũng cho tôi nằm chình ình trên ghế nhiều hơn, mọi khi tôi leo lên ghế nằm thường hay bị đuổi xuống.

    - Ủa, quấn băng keo nên A Quắn nó bị rụng lông! Ha ha ha, nhìn trụi lủi mắc cười quá nè mẹ ơi! -Cô chủ lớn cười sặc sụa

    Chả là cứ cuối tuần tôi sẽ được thay băng, do tôi hay đi lung tung rồi nghịch dại, nên lớp băng quấn thường bị dơ và ẩm ướt, chắc do lông trong lớp băng bị hầm rồi băng keo dính quá, dính luôn cả lông nên khi mở băng ra 1 vòng quanh bụng tôi bị.. trụi lông. Ôi thật là, đã đuôi quắn, thương tật nay còn bị trụi lông, tôi chắc là con mèo xấu xí nhất trong xóm rồi, giờ thì còn mặt mũi nào mà đi gặp con Nô nữa!

    Mà ăn uống tịnh dưỡng mới 1 tuần thôi nhưng tôi cảm thấy vết thương đỡ hẳn, chỗ bị sưng nay đã bớt và không còn đau như lúc ban đầu, tôi đi đứng không còn thấy đau và hít thở cũng không còn thấy nhói, chủ tôi vuốt ve ngay chỗ bị thương thì tôi cũng chỉ thấy đã thôi, chớ không còn thấy đau đớn tới rên gừ gừ. Và còn một chuyện nữa, do ăn ngủ quá đà, tôi đã mập nay còn mập hơn, giờ tôi đã tròn lẳng, chân cẳng thì múp míp, bụng thì mỡ và cằm thì còn có nọng. Cô chủ nhỏ rất là thích mấy cái nọng của tôi, cô hay ôm tôi rồi nắn tới nắn lui mấy cái nọng cho đã tay mới thôi.

    Mấy hôm nay tôi bị thương, nên không có leo lên lan can nằm phơi nắng và không có gặp Nô, hôm nay tôi đang nằm ườn trước cổng nhà thì Nô đi ngang, nó đi qua rồi hình như cảm giác có gì kỳ lạ, nó quay trở lại rồi nó sủa inh ỏi. Mấy ngày không gặp mà con Nô nó quên mặt tôi rồi à, giờ nó nhìn tôi rồi sủa linh đình như mấy con chó khác vậy, thiệt tình con Nô này, mau quên dữ vậy sao. Tôi nghe tiếng sủa của nó mà nhức hết cả đầu, tôi đứng dậy méo méo 2 tiếng cho nó biết mặt, nghe tiếng tôi thì con Nô bớt sủa lại nhưng nó vẫn nhìn tôi chăm chú. Chắc là do miếng băng quanh bụng kì dị của tôi làm con Nô không hiểu sao ra sao, thế là cu cậu sủa đây mà. Tôi đi qua đi lại, cố ý đánh vài vòng cho con Nô nhìn rõ mặt mũi chính tôi là A Quắn chỉ có khác là bị băng bó quanh bụng thôi! Con nô đã nhận ra sự khác lạ của tôi và chắc nó đã hiểu ra vấn đề, nó ngồi xuống nhìn tôi rồi lâu lâu sủa vài tiếng. Tôi mặc định đó là tiếng sủa an ủi!

    Ngồi với tôi một xíu thì con Nô bị bầy đàn gọi, nó chạy về nhà nó rồi lủi thủi nằm xuống một góc trong sân, vẻ mặt nó đượm buồn nhìn thiệt là cô đơn hết sức! Nhiều khi tôi tự hỏi không biết cha mẹ con Nô trông như thế nào? Hay trước khi về đây thì cuộc sống nó ra sao? Cứ nhìn cái mặt buồn buồn của nó là tôi buồn theo..

    Qua nhiều tuần bị băng bó thì thương thế của tôi đã khỏi hẳn, hôm nay tôi chính thức được tháo băng quấn quanh người, cảm giác mới mát mẻ thoải mái làm sao. Bụng tôi thì vẫn trụi lủi 1 mảng trông thiệt là kì cục nhưng mà không sao, lông sẽ mọc lại nhanh thôi, à thì chắc là thế.. à không chắc chắn thế (tôi tự lạc quan nghĩ như vậy). Tôi đi tung tăng khắp nơi và bắt đầu nhìn xa xa, về những thứ hay ho phía ngoài hàng rào và quyết định sẽ đi ra xa hơn để khám phá và những chuyện xảy ra sau đó thú vị nhưng không kém phần nguy hiểm.

    Phần 1 của truyện Meo Méo Con Mèo cũng đi đến chương cuối rồi, nếu mọi người yêu quí con mèo nhà mình và muốn đọc thêm những hành trình của chú ta thì comment cho mình biết nhé! Mình hy vọng qua truyện của mình, các bạn sẽ yêu quý những bé động vật nhiều hơn, dành tình thương cho bọn chúng nhiều hơn. Cũng như mình, là một người từng không thích chó mèo, mà nay suốt ngày xem clip chó mèo, ôm ấp con mèo nhà mình rồi còn viết hẳn truyện về nó nè!

    Tất cả loài vật đều có tri giác, có cảm xúc, có suy nghĩ và tình cảm riêng, mình mong tất cả mọi người dành một chút thời gian, một chút yêu thương, che chở và bảo vệ cho các động vật xung quanh mình. Và nếu có cơ hội, đừng ngần ngại mà nuôi một bé thú cưng nào đó nhen, rảnh rảnh mình quan sát bọn nó cũng giải trí lắm đấy.

    Hết phần 1!
     
  5. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    MÈO ƠI LÀ MÈO

    (Phần 2 truyện Meo Méo Con Mèo)

    Thân chào tất cả các bạn đã dành chút thời gian ghé qua truyện con mèo nhà mình, thật sự ban đầu khi viết truyện con mèo, mình nghĩ mình sẽ chỉ viết được vài ba chương và được vài ba người đọc thôi là mình đã vui lắm rồi. Nhưng thật may mắn khi mình đăng truyện lên đây, mình vô tình gặp một số bạn cũng yêu quý động vật và đặc biệt là mèo đã ghé qua đọc và còn thương mến dành cho mình những góp ý hết sức ý nghĩa và hết sức dễ thương. Truyện của mình không gay cấn, không li kỳ hấp dẫn, đơn giản chỉ là những mẩu truyện nhỏ về con mèo nhà mình. Hy vọng các bạn có thời gian thư giãn khi đọc truyện của mình nhé! Thương mến!

    [​IMG]


    CHƯƠNG 1: RA KHỎI NHÀ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Meo.. meo.. meomeomeo.. -Tôi khoái chí kêu thành từng tiếng dài. Chuyện là chỗ xương gãy của tôi đã lành hẳn và giờ đây lông tôi đang bắt đầu mọc lại, lần mọc lông này làm tôi thấy hơi ngưa ngứa nên mỗi khi thấy mọi người trong nhà là tôi thường hay nằm dài ra, ăn vạ hòng được vuốt ve và.. gãi ngứa. Lần ăn vạ nào cũng thành công nhé, tôi cứ nằm lăn ra là người trong nhà ai thấy cũng sẽ thò tay gãi cho tôi vài phát, thiệt là đã ghiền!

    Sau một hồi thì mọi người trong nhà lục tục đi làm đi học, còn tôi thì sau khi mọi người đi hết, tôi nhanh nhẹn nhảy phốc lên lan can và kêu gọi con Nô, hôm nay tôi quyết định sẽ đi ra khỏi cái hàng rào, ra khỏi ranh giới an toàn mấy nay tôi vẫn ở và con Nô là người dẫn đường. Nghe "tiếng gọi nơi hoang dã" của tôi, con Nô chạy thật nhanh lại, vừa chạy vừa le lưỡi phấn khích, tới nơi nó phe phẩy cái đuôi qua lại liên tục, nhìn thật là chướng mắt, nó ỷ nó có cái đuôi dài nên lần nào nó cũng phẩy lia phẩy lịa như vậy để cà khịa tôi đây mà. Ghét con Nô!

    Dè bỉu con Nô vậy thôi chớ tôi vẫn cần nó lắm, lần đầu tiên ra khỏi nhà mà, tôi hơi run một tẹo, nhấn mạnh là một tẹo bé xíu thôi nhé, nên tôi mới kêu Nô đi chung cho đỡ sợ một tẹo đó. Tôi nhảy khỏi lan can và đứng kế bên con Nô, úi chà, ngày thường tôi nhìn nó từ trên xuống, thấy nó cũng không to lớn mấy, bây giờ đứng song song với nó, thấy nó to ghê ta, nó to chắc gấp 5 lần tôi luôn, cao hơn tôi nhiều và dài hơn tôi nhiều nữa, đặc biệt là cái đuôi dài hơn cái đuôi quắn của tôi nhiều nhiều. Ngoài hàng rào là vùng đất quen thuộc của con Nô, hằng ngày nó đi lung tung đánh nhau khắp xóm mà, chỗ nào mà nó không biết, nên nó nhảy tưng tưng mọi nơi, tôi phải chạy theo nó đến hụt cả hơi.

    Mọi thứ xung quanh tôi thật lạ lẫm, cây cỏ chim chóc khắp mọi nơi, đường thì đầy cát đá, xung quanh thì cứ nghe văng vẳng tiếng chim, thi thoảng còn có vài con bướm, con chuồn chuồn bay ngang mặt tôi nữa chớ. Gió thổi cát bay cả vào mắt tôi, tôi phải nheo nheo mắt lại nhưng không hề thấy khó chịu, mà chỉ có một cảm giác lâng lâng khó tả. Tôi khoái chí quá làm đủ mọi trò, lăn lộn trong đống cát, nằm ườn ra trên đám cỏ, nhảy nhảy theo mấy con bướm, đào bới đất đá xung quanh. Con Nô đi bên cạnh cũng vui vẻ sủa gâu gâu. Hai đứa chúng tôi chơi đùa tưng bừng đến khi mệt nhoài, con Nô nằm dài ra thè lưỡi thở hổn hển, tôi thì cũng ngồi kế bên thở gấp liên tục. Thật là vui!

    Hôm nay đối với tôi là một ngày thật đặc sắc, con Nô dẫn tôi đi mọi ngõ ngách mà nó biết, nào là bãi đất trống, nào là nhà nó, nào là nhà ông bà Tám, rồi còn cả nhà bọn chó bự con hay đánh con Nô, nhưng dĩ nhiên là tôi chỉ dám đứng xa xa, tôi có dám lại gần nhà nào có chó đâu, bọn nó mà kéo ra đánh chắc ba chân bốn cẳng tôi cũng không chạy lại bọn nó. Bây giờ ngoài ngôi nhà chủ thân quen, tôi còn biết thêm nhiều điều mới lạ ở bên ngoài, nhiều cây cối lạ lùng khác ở ngoài bãi đất và một bầu trời rất lộng lớn bao la, chớ không phải chỉ thu hẹp như ở khoảng sân nhà mà tôi thường thấy.

    Con Nô thì thiệt là một hướng dẫn viên tài tình, nó dẫn tôi đi tới mấy cái cây chỗ bãi đất, sủa gâu gâu chắc ý nó muốn kêu tôi biểu diễn leo trèo cho nó xem, không phụ lòng nó, tôi phóng tót lên ôm lấy cái cây và leo trèo ngon lành đẹp mắt. Con Nô sủa gâu gâu, xoay vòng vòng đầy hâm mộ. Rồi nó đưa tôi ra bờ sông, tính tôi thì sợ nước, nhìn thấy nước sông chảy ào ào là tôi nổi cả da gà, con Nô thì khác, nó thích lắm, "ùm" một cái, nó nhảy xuống sông bơi tới bơi lui, đến lượt tôi nhìn nó đầy hâm mộ. Tôi giả bộ chảnh chảnh, meo meo, liếm tay liếm chân tỏ vè không quan tâm chớ thật ra mắt tôi không rời khỏi con Nô nổi. Sau khi bơi đã đời con Nô leo lên bờ, lắc mạnh mình mẩy cho ráo nước, nước văng tung tóe lên đất cát và lên cả người tôi. Rồi con Nô lăn lông lốc vào đám cát kế bên, hình như làm vậy đã lắm, tôi thấy vậy bắt chước uốn éo theo nó trên cát, đã thật, vừa ấm vừa đã ngứa. Con Nô thiệt biết nhiều trò hay ghê!

    - Chồi ôi, con A Quắn bữa nay đâu chơi mà mình mẩy nó dơ hầy luôn, đất cát tùm lum! – Cô chủ nhỏ than thở.

    - Rồi rồi à, chắc ổng lớn rồi, biết đi chơi rồi, phóng qua hàng rào đi chơi chớ không đâu. Coi chừng có ngày bị chó dí nha con! - Bà chủ hù dọa.

    Cô chủ nhỏ vừa nói vừa gãi gãi vuốt lông tôi, tôi thì tập trung vô bữa tối của mình, bữa nay tôi ăn cơm ngon lành hơn hẳn, chắc là do cả ngày hôm nay tôi chơi đùa chạy nhảy suốt nên đói, cũng chắc là do được ra ngoài nên cảm giác phấn khích tới bây giờ vẫn còn tồn đọng làm tôi ngon miệng hơn. Ăn uống no nê rồi thì tôi nằm thẳng cẳng trong cái ổ của mình, lim dim rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh đi chơi ban sáng và tôi cũng trông mong trời mau sáng, ngày mai tôi sẽ lại rủ con Nô ra đó chơi. Chỉ nghĩ thôi đã làm tôi ngứa tay ngứa chân hết sức!

    Niềm vui đôi khi đơn giản là làm những điều giản đơn với những người mà mình thích!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng ba 2022
  6. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 2: RƯỢT ĐUỔI (1)



    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã đi ra khỏi nhà được một lần thì dĩ nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba rồi nhiều nhiều lần nữa. Sau lần đầu tiên đi chơi đã đời đó, tôi mê ra ngoài hơn, cứ ăn no là tôi cắp mông phóng ra khỏi hàng rào và đi lung tung mọi nơi. Khi thì tôi đi một mình, khi thì có con Nô đi chung, con Nô nó cũng "bận bịu" lắm nên không phải ngày nào cũng đi chơi cùng tôi được, nó bận đi đánh nhau, đi kiếm ăn và đi "tán gái", lúc này cậu chàng mê mẩn một cô nàng ở đầu xóm nên cứ suốt ngày te đít ra ngoài đó thôi.

    Ra ngoài thì tôi cũng không làm gì nhiều, có khi tôi chỉ cần kiếm một bụi cây, một bóng râm rồi nằm ườn ra đó mà lim dim nhưng cảm giác nằm ở một nơi khác với cái ổ của mình cũng thích lắm, có khi tôi ra bờ sông ngồi ngắm nhìn dòng nước chảy và lũ cá bơi bơi. Tôi đi loanh quanh được mấy hôm thì hầu như đường sá xung quanh tôi cũng quen thuộc nhiều và tôi trở nên nghênh ngang hơn, tôi còn đi đến gần nhà của con Nô để kiếm nó và tò mò nhìn bầy đàn của nó nữa kìa.

    Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi đã ăn uống no nê thì tôi bắt đầu lon ton "đi dạo cho dễ tiêu hóa", nhẹ nhàng phóng ra hàng rào thay vì dòm trước ngó sau sợ lạc đường thì giờ tôi đi một cách đầy tự tin và vui vẻ. Con Nô thì từ sáng đã đi ra nhà "bạn gái" của nó rồi nên hôm nay tôi lại chơi một mình, đang đi lang thang thì tôi thấy mẹ Mập hớt ha hớt hải chạy vèo vèo qua và kêu méo méo, tôi không hiểu mô tê gì, nghĩ nghĩ trong đầu chắc là mẹ đói, mẹ chạy về nhanh để ăn cơm nên tôi cứ hí hửng mà đi tiếp, ai dè vừa đi được vài bước thì từ phía sau bức tường 4-5 con chó nhào ra, bọn này là bọn chó nhà con Nô, đặc điểm: Nhỏ nhưng hiếu chiến. Ôi thôi là trời, tôi xanh mặt, một con sủa gấu một phát, cả bọn như được tiêm thuốc kích thích hưng phấn nhào vào tôi. Tôi co giò ba chân bốn cẳng chạy thiệt nhanh.

    Tôi nhanh thì mấy con chó phía sau tôi cũng nhanh không kém, bọn nó vừa chạy vừa sủa um sùm, náo loạn cả khu xóm. Tôi cong người chạy, lạng bên trái, lạng bên phải, cứ chỗ nào trống là tôi cứ chạy thôi, không kịp suy nghĩ hay tính toán gì, bọn chó phía sau đuổi theo sát nút. Vút, một con chạy gần tới đưa chân vồ lấy tôi nhưng may mà tôi né kịp và cái đuôi tôi quắn nên nó vồ hụt, đầu óc tôi trống rỗng chỉ biết cố chạy thật nhanh. Vèo, tôi phóng qua một đám cỏ và chạy sâu vào bãi đất trống cây cỏ mọc um tùm. Do tôi nhỏ và thấp nên phóng vào đây cây cỏ che mất tôi, bọn chó không thấy tôi nữa dừng lại và bắt đầu sủa, một con như là đầu đàn sủa inh ỏi, bọn kia sủa sủa theo và bọn chúng bắt đầu tản ra tìm kiếm tôi. Tôi nấp sau một bụi cỏ to, thở hổn hển, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

    Bọn chó lùng sục khắp mọi nơi, dùng chiếc mũi thính đánh hơi con mèo tội nghiệp, tôi nằm im bất động cố gắng kiềm nén hơi thở và tiếng tim đập của mình. Tôi sợ quá! Bọn chó to hơn tôi rất là nhiều, chúng mà bắt được tôi chắc tôi tiêu đời. Gừ gừ gừ, tiếng rên của con chó càng lúc càng gần, tôi nín thở co quắp lại trong bụi cỏ, con chó hửi hửi nhanh thiệt nhanh và nó phát hiện ra tôi. Nó sủa một tiếng thiệt to rủ những con còn lại tới, tôi giật nảy mình, phóng vút qua đám cỏ và cắm đầu chạy. Thôi rồi, cắm đầu chạy không để ý là mình chạy vào đường cụt, cuối bãi đất trống là bức tường cao chót vót mà dù có cho tôi thêm hai cái chân nữa tôi cũng không tài nào phóng qua được.

    Tôi hoảng hốt quay người lại, đàn chó cũng vừa đuổi đến nơi, chúng dàn trận xung quanh và đứng thành vòng xung quanh tôi hòng không cho tôi chạy thoát.

    - Gấu, gấu, gấu gấu gấu – Bọn chó phấn khích sủa inh ỏi, miệng bọn chúng há to, lưỡi thì thè cả ra, nước dãi nhễu nhão.

    - Méo méo, gừ gừ.. - Tôi cũng theo bản năng xù lông, gừ lại nhằm đe dọa bọn chúng mặc dù tôi biết chắc trận chiến này tôi không có phần thắng. Lông tôi dựng hết cả lên, cái đuôi quắn cũng thẳng đứng, tôi xòe móng vuốt ra và gồng hết sức mình, cố gắng tỏ ra nguy hiểm nhất có thể.

    Bọn chó sủa inh ỏi, nhiều con nhấp nhứ cứ muốn nhào vào nhưng hình như cũng hơi do dự móng vuốt của tôi và chưa có lệnh của con đầu đàn, nên nó nhấp nha nhấp nhổm, chân cẳng nó cào loạn xạ. Con chó đen thè cả lưỡi như đang thòm thèm tôi lắm, con chó vàng mình đầy ghẻ thì chân cẳng không yên cứ liên tục cào cào làm đất đá bụi mù bay tá lả, con chó trắng chân ngắn ngủn nhưng giọng khỏe nhất đàn, nó sủa từ đầu tới giờ mà vẫn chưa hụt hơi..

    - Gấu, gấu.. -Con đầu đàn, con to khỏe nhất trong bầy và cũng là con chó có vẻ ngoài lực lưỡng nhất, lông nó màu xám xám trắng trắng nhìn như tóc bạc của mấy ông bác trung niên, mặt mũi nó lầm lì, bốn chân nó kệch cỡm sủa ra lệnh và cả bọn nhào vào tôi.

    Trước kẻ thù, phải ngẩng cao đầu, không được tỏ ra sợ hãi mặc dù mình đang yếu thế hơn!

    (Còn nữa)
     
  7. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 3: RƯỢT ĐUỔI (2)

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhảy dựng lên, lông trên người và cái đuôi quắn của tôi đứng thẳng hết cả, tôi xòe móng, méo méo méo, tôi vừa la hét vừa quơ quào loạn xạ. Đúng tính chất của một kiểu "quần ẩu", là bọn chó cứ ẩu đả loạn xì ngầu, tôi cũng quay mòng mòng không có phương hướng gì, chỉ biết sống mái với bọn chúng.

    Con chó đen hả to họng hòng táp lấy tôi một phát, nhưng hụt. Con vàng giơ chân tát thẳng vào đầu tôi, trong lúc loạn xì ngầu tôi hứng trọn cú tát trời giáng của con vàng, tôi văng qua một bên, đầu ong hết cả lên, con chó trắng chân ngắn ăn theo, nhân cơ hội tôi té nó đạp cho tôi một phát. Quân hèn hạ! Không ngừng nghỉ giây phút nào, cả bọn lại nhào vào con mèo yếu ớt, đầu óc tôi choáng váng nhưng tôi vẫn cố đứng phắt dậy, xòe móng nhảy lên, tôi cào vào mặt con chó đầu đàn một vệt dài. Con chó trắng bị cào đau điên tiết, sủa inh ỏi và nhào trực diện vào tôi.

    Tôi hoảng quá, cong đuôi luồn qua dưới chân nó bỏ chạy nhưng cả bọn đâu có tha cho tôi, bọn chúng dí theo và áp sát lấy tôi. Tôi dừng lại, thở hổn hển, cuộc đời mèo của tôi từ trước đến nay là ngày mà tôi chạy nhiều nhất, mệt nhất và thảm nhất. Tôi dừng lại, thở lấy thở để, lông tôi xơ xác, có chỗ còn tróc cả mảng da rớm máu. Đau đớn, mệt mỏi nhưng kiên quyết không tỏ ra yếu thế, tôi nhăn mặt, nhe răng, xòe móng khè bọn chúng. Cả đám đang tính nhào vào tôi một lần nữa thì gấu gấu gấu, con Nô từ đâu chạy te về và đứng chắn trước mặt tôi.

    Giờ phút này trông con Nô oai phong thiệt sự, tôi đứng phía sau cũng hơi hết hồn và sau đó là mừng rỡ như điên, cảm giác có bạn bè bên cạnh thiệt là tốt.

    - Gấu gấu gấu – Con Nô hả họng sủa, hình như nó đang thương lượng với con chó đầu đàn để tha cho tôi.

    - Gừ gừ gừ.. gấu gấu –Con chó đầu đàn tru tréo, mặt hung tợn, có vẻ nó không muốn bỏ qua. Nó hất mặt, vênh cằm như bảo con Nô biến đi chỗ khác, nó nhe răng gầm gừ trông đến là sợ. Tôi vẫn xù lông và trong trạng thái chiến đấu phía sau con Nô.

    Cả hai con đang tranh luận gay gắt, con Nô thường ngày im im mà nay cũng có nhiều hơi sức dữ, nó sủa gầm gừ nãy giờ mà chưa ngừng. Đang lúc con Nô không phòng bị thì con chó đen nhào tới, chắc nó tính đập cho con Nô một cái để tỉnh ra, hơi đâu mà con chó lại đi bênh vực con mèo. Tôi thấy động thái con đen bèn kêu meo một tiếng, con chó đầu đàn biết tỏng ý nghĩ của con đen, nó giơ chân đập vào con đen một phát, con đen ẳng một tiếng lui qua một bên, mắt vẫn căm thù nhìn về phía tôi.

    Có vẻ như cuộc đàm phán thất bại, con đầu đàn không muốn tha cho tôi còn con Nô thì muốn bảo vệ tôi, chỉ trong chốc lát mà con Nô và con chó đầu đàn đã vào trạng thái chiến đấu. Con Nô cong thân mình, sủa inh ỏi; con chó đầu đàn mặt rớm máu cũng sủa nhìn thật là đáng sợ. Rồi hai con nhào vào nhau, những con chó khác cũng nhào vào tôi và con Nô. Tất nhiên là chúng tôi đánh không lại, con Nô cũng biết điều đó, trong lúc đánh nhau con Nô nhìn nhìn về phía tôi, liếc liếc mắt, tôi chả hiểu mô tê gì. Hồi lâu sau con Nô lại đá đá mắt một lần nữa về nhà của tôi, lần này thì tôi hiểu ra, chắc là con Nô muốn mở một đường máu cho tôi chạy thoát thân về nhà.

    Thấy tôi có vẻ hiểu ra, con Nô bắt đầu dồn sức, nó nhảy phốc lên tóm lấy con đầu đàn và há to mồm ngoạm vào tai, mấy con chó khác thấy vậy bắt đầu nhào vào con Nô, duy nhất có con chó trắng chân ngắn vẫn canh me chỗ tôi không rời. Nhìn con Nô một mình chống chọi với con chó kia tôi đau lòng hết sức, tôi sẽ không chạy đi. Nghĩ vậy tôi xốc lại tinh thần, xòe móng nhảy lên và cào vào mông con chó trắng chân ngắn một phát, con chó đau điếng kêu ẳng ẳng, xong rồi tôi nhào vào cuộc chiến với con Nô, con Nô bị đánh tơi tả, nó thấy tôi còn chưa chạy đi mà nhào vào cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nó không có thời gian để mà xao nhãng, nó đá mắt ra hiệu cho tôi chạy trốn miết mà cái tính cách lì lợm của tôi không biết giống ai, tôi cứ nhào vào chịu trận chung.

    Xẹt, tôi cào vào tai con chó đen, nó đau đớn mắt long lên, phóng tới đưa chân tát tôi một phát, hên ghê tôi lại né được! Bốp, nhưng may mắn không mỉm cười với tôi nhiều lần, vừa né được con đen thì ăn ngay cú đập của con vàng vào bụng, tôi đau nhói. Tôi và con Nô cứ quần với lũ chó không biết qua bao lâu, cứ té ngã rồi đứng lên, bị đập đau điếng rồi tiếp tục né đòn. Cát bụi mù mịt, mắt mũi tôi cay sè, giờ thì tôi chỉ quơ quào theo bản năng chớ không còn biết bốn phương tám hướng là đâu nữa hết.

    - Mấy cái con chó này, cắn lộn suốt ngày, đi về coi! –Trong lúc đầu óc quay cuồng tôi nghe tiếng cô chủ nhỏ. Áo trắng cô bay phấp phới như thiên thần vậy. Hu hu hu, Nô ơi, chúng ta được cứu rồi!

    Theo sau tiếng la hét của cô chủ nhỏ thì nào là dép, đá rồi cành cây bay tới lũ chó. Lũ chó đang hăng máu quay sang sủa cô luôn, nhưng cô không sợ bọn chúng. Cô khom người nhặt đá, sỏi.. nói chung cái gì hơi nặng tay một chút là cô nhặt lấy và ném về phía bọn chúng.

    Bốp, bốp, bốp con đen bị ném đá trúng đầu, con vàng ăn nguyên một cành cây, còn con trắng chân ngắn thì hưởng nguyên chiếc dép. Thấy có người và tụi tôi cũng đã tơi tả, con chó đầu đàn sủa một tiếng thiệt dài đầy bực tức rồi kéo cả bọn biến đi về nhà. Con Nô vẫn đau đớn nằm rạp xuống, mình mẩy nó không có chỗ nào lành lặn, tôi thì cũng thảm không kém, lông tôi bù xù, mặt mày đầy bụi đất, tôi hả họng thở đến không khép lại được.

    - Ủa, có mày ở đây nữa hả A Quắn? Trời đất ơi, đi chơi cho dữ vô rồi bị chó dí, may hôn không thôi nay làm đồ ăn cho tụi nó rồi! – Thì ra nãy giờ cô chủ nhỏ không có thấy tôi, mà cô chỉ là do thấy bọn chó đánh nhau um sùm quá nên ra đuổi. Hu hu thì thôi trong cái rủi còn có cái may!

    Tôi kiệt sức nằm bẹp dí tại chỗ, chân tay run rẩy, miệng thì há to thè cả lưỡi ra thở trông nhếch nhác vô cùng. Cô chủ nhỏ trông thấy thế thì đi lại bế tôi lên và đưa tôi về nhà. Tôi ngoái đầu nhìn con Nô, nó nằm im thin thít tại chỗ, tôi chỉ nhìn thấy bụng nó thoi thóp kịch liệt do thở gấp chớ không nhìn thấy biểu cảm của nó lúc bấy giờ. Không biết một xíu nữa con Nô phải đối đầu với con chó đầu đàn như thế nào đây, vì dù sao nó cũng phải quay về nhà và ở chung tụi chó đó. Thiệt thương con Nô quá!

    Tình bạn là khi tôi khốn khó bạn luôn ở bên, khi tôi chật vật bạn nhẹ nhàng an ủi, khi tôi cần sự giúp đỡ bạn sẵn sàng chìa tay ra mà không do dự!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2022
  8. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 4: DƯỠNG THƯƠNG

    [​IMG]


    (Nguồn: Lingvistov.com)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô chủ nhỏ đưa tôi vào nhà, cả người tôi vẫn còn run lẩy bẩy chưa hoàn hồn được, mồm thì thở dốc không ngừng. Đặt tôi vào cái ổ của mình, cô chủ nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ vỗ trấn tĩnh tôi, nói chuyện nhẹ nhàng an ủi tôi. Tự nhiên tôi nghĩ tới con Nô, tôi thì sung sướng an toàn trong này rồi, còn con Nô thì không biết sao? Có ai an ủi nó, xoa đầu nó, gãi cằm nó không? Có ai nhẹ nhàng trấn tĩnh và cạnh bên nó không? Hay nó còn phải tiếp thêm một trận chiến từ sự phẫn nộ của con chó đầu đàn? Tôi lặng lẽ nằm im ngoan ngoãn trong ổ và suy nghĩ miên man.

    Một chiếc khăn ướt ụp vào mặt làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, cô chủ nhỏ dùng khăn lau mặt mày và mình mẩy lấm lem cho tôi, cảm giác thật dễ chịu và khoan khoái. Tôi vừa hưởng thụ vừa kêu meo meo mặc dù cô chủ nhỏ vừa lau vừa càm ràm.

    - Hay quá ha, nay dám chạy ra ngoài đi chơi ha, bị chó dí đồ ha. Chiều về chị méc mẹ nè, méc chị hai nè. Mốt nhốt A Quắn lại không cho đi ra ngoài chơi luôn. Cho ở trong nhà luôn. Cho buồn luôn.. -Cứ những lời càm ràm lặp đi lặp lại liến thoắng không ngừng.

    Sau khi đã lau mình cho tôi được kha khá, cô chủ nhỏ sát trùng vết thương và thoa thuốc cho tôi. Một hồi lâu, khi tôi đã bình tĩnh lại và được sơ cứu, tôi nhảy ra khỏi cái ổ và đi lên lan can, trèo lên lan can tôi hóng hớt tìm bóng dáng con Nô, tôi kêu meo meo nhưng không thấy con Nô chạy ra như mọi khi. Tôi cứ đứng ở trên lan can tìm hình bóng con Nô và kêu meo meo suốt, đến khi tôi mệt lả người ngủ thiếp đi.

    Buổi chiều khi cả nhà về và thấy tình trạng của tôi, là một trận la mắng và đét mông tôi. Nhưng sau đó thì mọi người lại cho tôi thêm nhiều đồ ăn để tẩm bổ. Mà chắc do còn sợ và hoảng loạn với chuyện xảy ra hôm nay, tôi ăn qua loa vài miếng rồi chui vào ổ nằm. Mẹ Mập vừa ăn vừa liếc liếc nhìn tôi và sau khi tôi chui vào ổ nằm lim dim, trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy một chiếc lưỡi ấm và mềm mại đang nhẹ nhàng liếm người mình, nhẹ nhàng từ đầu đến đuôi, tôi mệt rã rời mắt không mở lên nổi, cứ lim dim và hưởng thụ thôi.

    Sáng hôm sau, tia sáng đầu tiên chiếc rọi vào cái ổ của mình, tôi nheo nheo mắt thức dậy, hôm nay tôi dậy trễ hơn mọi khi nên mọi người trong nhà đã đi hết rồi. Tôi bật dậy phóng vèo ra lan can và vểnh cổ tìm kiếm con Nô, tôi kêu meo meo vài tiếng, vẫn là không thấy con Nô đâu, tôi vẫn tiếp tục kêu và nằm dài ra đó, vừa sưởi ấm vừa kêu meo meo. Sau một hồi thì từ đầu ngõ, một con chó trắng với cái chân tập tễnh, mặt mũi sưng chù vù chạy về phía tôi.

    Tôi mừng rỡ như điên, tôi đứng lên nhảy tưng tưng, con Nô chạy tới và nằm bẹp xuống bụi sả, tôi quan sát con Nô. Con Nô bị thương nhiều hơn tôi, do nó nhào vào trực tiếp và chắn đòn cho tôi, cũng do nó to hơn tôi nên dễ bị dính những cú táp, mình mẩy nó tróc da rớm máu nhiều chỗ, chân nó thì sưng nên nó đi cà nhắc, mặt mũi thì khỏi nói, trầy trụa tùm lum chỗ. Tôi còn được thoa thuốc được lau mình, chớ con Nô đâu có được cưng như vậy, bộ lông trắng của nó dơ hầy còn vết thương thì dính đầy cát bụi.

    Tôi nhìn con Nô hồi lâu, không biết hôm qua về nó có bị đàn chó kia tẩn thêm trận nào không chỉ thấy mình mẩy nó đầy vết thương. Tôi cũng buồn lắm! Ước gì tôi có thể mạnh mẽ hơn, để tự bảo vệ mình và bảo vệ cả con Nô nữa. Tôi cứ nhìn con Nô chằm chằm làm nó thấy lạ, nó nhìn nhìn tôi rồi sủa gấu gấu giòn tan, đuôi vẫy lia vẫy lịa, mặt mày thì hớn hở. Thật may là sau trận chiến hôm qua, Nô vẫn còn muốn làm bạn với tôi.

    Tôi kêu meo meo rồi chạy tọt vào trong nhà, tha ra miếng thịt mà tôi để dành sáng giờ không dám ăn, quăng ra cho con Nô, con Nô nhìn nhìn rồi đớp một phát hết miếng thịt luôn. Miếng thịt đó tôi phải ăn đã đời mới hết đó, thấy con Nô còn chưa đã thèm tôi lại chạy tọt vào trong nhà, mà buổi sáng hôm nay tôi chỉ có một miếng thịt thôi, thế là tôi nhìn sang cơm của mẹ Mập, hi hi, miếng thịt của mẹ Mập còn nguyên si, chắc mẹ đi chơi chưa về nên chưa ăn kịp, tôi lén ăn trộm miếng thịt của mẹ Mập và đem cho con Nô luôn.

    Nuốt trọn 2 miếng thịt vào bụng, con Nô có vẻ thỏa mãn, nó vui vẻ nằm xuống và tắm nắng cùng tôi. Thật là may mắn quá, hôm nay tôi vẫn còn thấy được con Nô, chớ như hôm qua kêu quài không thấy nó tới, tôi hoảng vô cùng. Tôi nằm trên, con Nô nằm dưới ánh nắng ấm áp chiếu lên mình của tôi và nó, cả 2 cùng lim dim.

    Cả 2 tuần sau đó tôi ở lì trong nhà, quanh đi quẩn lại từ nhà trước tới nhà sau chớ chưa dám mon men ra lại ngoài đường. Thiệt là một con mèo chết nhát! Nhưng mà tôi vẫn còn sợ sợ, đàn chó nhà con Nô cứ đi ngang nhà là liếc vào hửi hửi kiếm tôi, không thấy tôi thì thôi, thấy rồi thế nào bọn chúng cũng sủa inh ỏi. Con Nô thì thảm hơn, mấy con chó trong đàn không ưa nó ra mặt, thỉnh thoảng tôi vẫn hay nghe tiếng nó kêu la và chạy te qua lan can nhà tôi để tránh ăn đòn. Con chó đầu đàn thiệt là đáng ghét mà, suốt ngày ăn hiếp Nô thôi. Thật mong cho nó bị mấy con chó bự kia đánh cho bờm đầu!

    Hàng ngày tôi vẫn để dành đồ ăn của mình và chia sẻ với con Nô, con Nô vui lắm mặc dù đồ ăn tôi cho nó chả thấm tháp gì, chỉ đủ nhét kẽ răng nhưng nó không quan tâm, hễ có cái gì cho vào bụng được là nó vui vẻ hết. Chân con Nô cũng đã đỡ sưng hơn nhiều và nó không còn đi cà nhắc nữa, những vết thương của nó và của tôi cũng lành lặn dần. Dĩ nhiên là con Nô lành lâu hơn tôi, do nó có được thoa thuốc đâu mà hàng ngày còn đi lung tung, tắm sông với cả lăn cát.

    Hôm nay, vẫn như mọi khi, tôi thức dậy và sau khi đã nằm phơi nắng chán chê với con Nô thì tôi õng ẹo cắp mông đi vào nhà. Bẹp, tôi bị đét một phát vào mông. Ủa, sao hôm nay giờ này mà cô chủ lớn còn ở nhà ta? Và chuyện xảy ra sau đó làm tôi sướng rơn hết cả người!

    Tình bạn khi đã cùng nhau trải qua khó khăn, hoạn nạn sẽ càng khắng khít và đáng trân quý hơn. Hãy luôn đối tốt với những người bạn đáng quý xung quanh mình nhé!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2022
  9. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 5: ĐÁNG ĐỜI

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Cái tướng đi ẹo ẹo thấy ghét! Đàn ông con trai đi mạnh mẽ lên coi, đi gì ẹo ẹo như bê đê! - Vừa nói cô chủ lớn vừa đét vào mông tôi. Tôi giật mình quay phắt lại.

    Chả là sau khi đã phơi nắng chán chê với anh bạn thân tên Nô, tôi ẹo ẹo đi vào nhà, cái nết của loài mèo chúng tôi là phải đi lắc lư mà, thì tôi cũng đâu ngoại lệ. Ấy vậy mà tôi lại bị đét mông. Sau khi đã nhìn thấy rõ người đánh mình là cô chủ lớn, tôi không giận mà còn nằm ăn vạ ra, ưỡn ẹo và xin được vuốt ve. Thành công mỹ mãn nhé!

    Cứ thấy tôi nằm đưa cái bụng phệ trắng phếu ra là ở nhà không ai cưỡng lại được đâu, ngay cả ông chủ mặt lạnh còn phải gãi cho vài phát nhá. Thế là cô chủ lớn ngồi xuống, vuốt ve gãi ngứa cho tôi một hồi, cô còn lần mò kiếm tìm xem trên người tôi có con ve, con rận nào không nữa. Tôi khoan khoái nằm lim dim, mặc kệ sự đời và mặc kệ hôm nay sao giờ này mà cô chủ lớn còn xuất hiện ở nhà. Quan tâm chính của tôi giờ phút này là tận hưởng sự "phục vụ" từ cô chủ lớn thôi!

    Chơi với tôi một hồi thì cô chủ lớn đứng lên và mở cửa rào, chắc là cô muốn đi ra ngoài. Mấy nay ở trong nhà suốt nên tay chân của tôi cũng gọi là hơi cuồng đi, thế là có người bảo kê, tôi lót tót chạy phía sau cô chủ lớn và đi ra ngoài theo. Lâu rồi mới được lon ton ngắm trời ngắm đất nên tôi hí hửng ra mặt, nhưng do bị chó dí một lần rồi, ra ngoài tôi cứ dáo dác nhìn ngó khắp nơi và cũng hơi phòng bị vểnh tai nghe ngóng. Cô chủ lớn đi ra khu đất trống gần nhà và bắt đầu xúc đất, chắc cô lại muốn trồng rau trồng hoa gì đây mà!

    Cô chủ lớn thì hì hục xúc đất còn tôi thì lắn quắn kế bên, tôi hết cào cào đất rồi thì nhai nhai mấy cọng cỏ, rồi thì chụp chụp vài ba con bướm bay qua trước mặt mình. Đang chơi vui vẻ thì gấu gấu gấu, lại là tiếng sủa inh ỏi của mấy con chó. Sao mấy con chó cứ thích sủa thế không biết, lúc nào nó cũng sủa um sùm hết cả lên. Cô chủ lớn không quan tâm cho lắm, cô cứ tiếp túc công việc của mình thôi. Còn tôi thì xoắn xuýt hết cả lên, tôi không dám chạy chơi lung tung mà nép nép người vào kế bên cô chủ. Cảm giác thiệt là an toàn.

    - Tụi bây biến hết coi, sủa gì sủa quài! –Sau một hồi đàn chó vẫn sủa, cô chủ lớn bực bội quay lại quát cho bọn chúng một trận. Nếu như là mọi khi thì bọn chúng sẽ giải tán rồi, hôm nay thì không, bọn chúng hơi im một tí rồi lại sủa um lên, chắc là bọn chúng thấy tôi.

    - À, cái bầy chó này! Hôm nay lì ta? Dám không giải tán à? Dám sủa quài à? –Bực mình bầy chó kéo ra sủa quài, cô chủ lớn vừa la bọn chúng vừa khom người lấy đá ném hòng xua bọn chúng về nhà. Mọi lần là bọn chúng sẽ ai về nhà nấy hết thôi, nhưng hôm nay không xi nhê, cô chủ càng ném đá bọn chúng càng điên máu. Vài con còn muốn sấn vào cô chủ luôn kìa. Tôi hoảng quá nép phía sau khè khè.

    Sau một hồi ném đá mỏi tay mà bọn chó vẫn chưa rút lui, cô chủ lớn tức quá bèn vơ lấy cành cây to bên cạnh xua bọn chó khí thế. Bọn chó thụt lùi rồi sấn tới, sủa rần trời, hàm răng sắt nhọn há to, xung quanh bụi mịt mù. Lại là một đám đáng ghét hôm bữa, con đầu đàn đứng ở phía sau ra lệnh, bọn chó kia nhào vào, chắc là bọn chúng muốn bắt lấy tôi. Con đen vẫn sung sung nhào vào trước, con chó ghẻ vàng thì cào đất lung tung, rồi mấy con khác thì hùa theo cho có vẻ là có tình đoàn kết. Lũ chó càng sấn tới cô chủ lớn càng tức, cô la hét còn dữ hơn, át cả tiếng bọn chó, cây trong tay cô quơ quào.

    - À À À, NAY DÁM LÊN CƠN ĐIÊN À? LŨ NÀY! CÓ NGON NHÀO VÀO ĐÂY! DÌ LIÊN ƠI, RA COI CHÓ NHÀ DÌ HUNG DỮ NÈ! CON KHÔNG LÀM GÌ MÀ BỌN CHÚNG CŨNG NHÀO VÀO CON NÈ! TỤI BÂY ĐIÊN HẾT RỒI HẢ? BIẾN VỀ NHÀ HẾT COI- Cô chủ vừa quơ bọn chó vừa la hét um sùm, cả xóm đều nghe thấy. Giọng cô chủ tôi khỏe nhất trong xóm, cô mà la cô chủ nhỏ là trong xóm mọi người cũng nghe thấy nhưng mà được cái cô hòa đồng nên trong xóm ai cũng quý mến cô.

    Tiếng cô chủ lớn la hét long trời lở đất nên chủ đàn chó hoảng hồn chạy ra, trong tay còn cầm theo một cái cây và ra lệnh cho đàn chó về nhà. Thấy chủ mình đi ra, bọn chó cũng ngoan ngoãn dừng động tác, co giò chạy te vào nhà, con trắng chân ngắn chạy chậm hơn nên bị ăn một gậy vào mông, nó kêu ẳng ẳng.

    - Có sao không con? Sao khi không bọn nó sủa con dữ vậy? –Chủ đàn chó hỏi thăm cô chủ lớn.

    - Con cũng không biết nữa dì. Tự nhiên con đang xúc đất cái bọn nó nổi điên ra sủa rồi sấn vào làm thấy ghê. Nhất là con chó trắng trắng xám xám á, nó hung dữ nhất bầy. Con thấy nó dí người ta nhiều lần lắm rồi đó, dì coi xích nó lại rồi dạy dỗ nó lại đi chớ nó hung dữ quá, nó cắn người ta là mang họa à! -Cô chủ lớn quăng cái cây trong tay đi và kể lể, sau đó cô còn chỉ mặt đặt tên con chó đầu đàn.

    - Ờ, để dì xích nó lại. -Nói rồi ai về nhà nấy. Chủ đàn chó về nhà và lấy dây xích ra, xích con chó đầu đàn lại vào cây cột ở hiên nhà, cô chủ thì ôm thau đất đi về, tôi thì lẽo đẽo phía sau.

    Con chó đầu đàn bị xích lại có vẻ không cam tâm, nó giãy giụa và sủa um sùm, nhưng chủ của nó quyết tâm lần này phải dạy cho nó một bài học, nên hễ nó la hét um sùm là ăn một gậy vào mông. Không có con chó đầu đàn bọn chó còn lại cũng an phận hơn, thiếu người chỉ huy nên bọn chúng không kéo đi đánh nhau nữa và thế là con Nô cũng nhàn rỗi, tập trung đi tán gái hàng ngày.

    Những ngày đầu tiên bị xích, hầu như ngày nào tôi cũng nghe tiếng tru tréo đầy tức giận của con chó đầu đàn, nó đã quen thói đi suốt ngày nên giờ bị xích lại 1 chỗ, nó khó chịu và chắc là cảm giác bị "mất mặt" với các con chó kia, nên nó gầm gừ và la hét um sùm. Chủ của nó cũng bực mình với nó nên nhiều khi nó la là ăn ngay gậy vào mông, thế là nó kêu ẳng ẳng và an phận lại, nằm xuống im ru ỉu xìu.

    Những ngày sau đó là những ngày tháng yên bình của khu xóm chúng tôi, ít còn cảnh 2 đàn chó đánh nhau, ít còn cảnh chó dí xe và ít chó lượn lờ khắp xóm. Đàn chó nhà con Nô yên phận hơn rất nhiều, bọn chúng đi tới đi lui trong nhà và thường hay tập trung xung quanh con chó đầu đàn, mấy con chó bự kia thì không ai "khịa" nên bọn nó cũng tự chơi với nhau, không thèm kéo đi cắn lộn. Con Nô là sướng nhất, nó đâu khoái ba cái trò cắn lộn, nên ôi thôi cu cậu vui vẻ và nhàn nhã ra mặt, hàng ngày cậu ta cứ đúng giờ là đến lan can nhà tôi "xin ăn" và phơi nắng, đã đời rồi thì xách đít đi ra nhà "bạn gái" mà tâm tình.

    Cuộc sống cứ là yên bình đến lạ. Khi vết thương đã hoàn toàn bình phục, mặt mũi lông lá tôi đã trở lại thời kỳ xinh đẹp. Hôm nay, tôi được cô chủ nhỏ dẫn đi chơi. Số là trong xóm thì chỉ có nhà chủ tôi và nhà ông bà Tám là có nuôi mèo, thấy tôi lủi thủi một mình hoài cũng tội, cô chủ nhỏ cho tôi qua nhà ông bà Tám để kết giao bạn bè. Và tại đây tôi đã gặp chân ái của đời mình!

    Núi này cao còn có núi khác cao hơn! Sống ở đời không nên quá tự cao tự đại.

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng tư 2022
  10. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 6: GẶP BẠN BÈ MÈO

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hòa, thật là một ngày thích hợp để đi ngủ mà. Tôi đang lim dim phơi nắng cùng con Nô ở lan can thì trời đất xoay chuyển, một vòng tay ấm áp luồn qua người và bế thốc tôi lên.

    - Ngủ quài, con mèo lười biếng này! Đi thôi, hôm nay cho A Quắn qua nhà ông bà Tám làm quen bạn mới nè! -Vừa nói cô chủ nhỏ vừa bế tôi lên và đi ra khỏi nhà. Nhà ông bà Tám thẳng tiến!

    Nhà ông bà Tám cách nhà tôi khoảng 2-3 căn. Ông bà Tám là cặp vợ chồng già sống với nhau, con cái thì đã lớn hết rồi và đi làm ăn xa, thi thoảng vào cuối tuần sẽ về thăm ông bà. Nhà ông bà Tám nhỏ thôi nhưng có khoảng sân vườn rộng thênh thang, trong vườn trồng đủ thứ loại cây. Hai ông bà già có một cặp mèo mướp, một con đực và một con cái, con đực lông sọc vàng, con cái lông sọc đen. Hai con mèo như hai người bạn của ông bà.

    Nhà chủ tôi với nhà ông bà Tám cũng thân thiết, chủ tôi thi thoảng nấu món gì ngon cũng đem cho hai ông bà một ít, hai ông bà mỗi khi thu hoạch rau củ quả thì không bao giờ quên cho nhà tôi. Hôm nay là lần đầu tiên tôi được vào nhà ông bà.

    Hai ông bà mặt mày phúc hậu hết sức nói, miệng cứ tủm tỉm cười suốt thôi. Thấy cô chủ nhỏ ôm tôi tới hai ông bà vui lắm!

    - Con thưa ông bà Tám, nay con tới có xách theo A Quắn nữa nè! Cho nó chơi với Bí và Bầu. -Cô chủ nhỏ nhanh nhẹn tháo giày và bước vào nhà.

    - Ờ, lâu lâu bây cứ đem nó qua đây chơi, ui mà cần chi bây xách nó qua, vài bữa nó quen là nó tự qua đây kiếm bạn chơi chớ gì! – Bà Tám hiền hòa cười cười nói nói.

    Vừa vào đến nhà là cô chủ nhỏ bỏ tôi xuống đất. Ối giồi ôi, ở nhà thì tôi nghênh ngang vậy thôi chớ qua nhà người lạ tôi nhát cáy lắm, tôi giật mình thon thót rồi đứng nép sát vào chân cô chủ nhỏ.

    - Ui cha, xạo quá đi ông con ơi. Hàng ngày đi chơi suốt mà nay giả bộ sợ sệt đồ, ông làm như ông hiền lắm á! -Vừa nói cô chủ nhỏ vừa xách tôi ra xa.

    Tôi kêu meo meo đến là tội nghiệp. Nghe tiếng mèo lạ kêu, hai con mèo nhà ông bà Tám tức tốc phóng lên. Hai con mèo nhà ông bà Tám thì to và béo hơn tôi nhiều. Con mèo đực to khỏe, bộ lông sọc vàng xinh đẹp, núng na núng nính, mặt đến là xinh trai; con mèo cái mặt hung hơn, bộ lông sọc đen nên nhìn nó có vẻ âm trầm và hung dữ nhưng cả hai con mèo đều thích cô chủ tôi ra mặt, bọn chúng liếc qua nhìn tôi rồi bắt đầu "ăn vạ" bên chân cô chủ nhỏ, đòi gãi gãi vuốt ve.

    Cô chủ nhỏ ngồi xổm xuống vuốt ve chơi đùa với bọn chúng, tôi thì lượn lượn xung quanh "quan sát và đánh giá" hai người bạn mới này. Sau một hồi đã ghiền rồi thì bọn chúng bắt đầu lân la qua tới tôi, một màn chào hỏi bằng cách "hửi" nhau loạn xạ. Nói chung thì tôi vẫn còn hơi sợ một chút, hai người bạn này to hơn tôi và là "đồng bọn" của nhau, còn tôi thì chỉ có một mình, hai đứa nó mà hùa nhau ăn hiếp tôi là tôi làm đâu có lại. Nhưng hai người bạn mới này thân thiết hơn tôi nghĩ, sau màn hửi là Bí và Bầu bắt đầu liếm láp tôi, con đực tên Bí còn con cái tên Bầu.

    Cô chủ nhỏ thấy mấy đứa tụi tôi bắt đầu làm quen thì cô ra vườn phụ giúp ông bà Tám, để mặc ba đứa tụi tui chơi đùa trong này. Đúng là có bạn chơi chung vui thật. Tôi chơi với con Nô cũng vui nhưng bọn tôi không có chơi vờn nhau (con Nô mà vờn tôi chắc tôi sớm đoàn tụ với ông bà), không có cùng nhau leo trèo và không có cùng nhau đuổi bắt. Còn với Bí và Bầu, tôi chơi tưng bừng hoa lá, Bầu nhìn mặt hung vậy thôi chớ dễ thương vô cùng, cô nàng õng ẹo dắt tôi đi leo trèo, dắt tôi đi khắp nhà "hái hoa bắt bướm". Còn Bí thì lười biếng hơn, Bí hay nằm nhìn tụi tôi hoặc chốc chốc thì nhào tới vật tôi nằm lăn ra sàn.

    - Rồi thôi đi về, mai qua chơi nữa ông con! Thưa ông bà Tám con về! -Cô chủ nhỏ xách tôi về, đang cơn chơi vui tôi đâu có chịu, tay chân quơ quào đưa ra, miệng kêu méo méo. Nhưng không chịu là một chuyện, còn được cho ở lại không là một chuyện khác nữa, thế là tôi bị "áp tải" về nhà, Bí và Bầu cũng chạy te te theo sau cho đến khi tôi bị xách ra khỏi cửa. Mai phải chạy sang chơi với Bí và Bầu nữa mới được.

    Vài ngày sau đó tôi và con Nô "hai con hai ngã rẽ", sau khi tắm nắng chán chê thì con Nô sẽ đi kiếm 'bạn gái"của nó còn tôi sẽ vác thân qua nhà ông bà Tám kiếm Bí và Bầu. Tôi nhỏ hơn nên được thương hơn, Bầu thường hay liếm láp tôi lắm, cô nàng có tật ưa sạch sẽ nên cứ thấy tôi bẩn chỗ nào là cô nàng đè tôi ra liếm cho bằng sạch. Bầu cũng rất là ấm áp, tôi rất là thích nằm ngủ chung với Bầu luôn, đống thịt mỡ và đống lông mềm mại của cô nàng khiến tôi thích mê. Bí thì hay chơi bạo lực với tôi hơn, Bí thích cảm giác mạnh nên cứ suốt ngày vật tôi lên xuống, tôi làm đâu có lại, thường hay bị vật uỳnh uỳnh. Hôm nay, Bí bày cho tôi trò mới, đó là rủ tôi đi bắt chim.

    Bầu ơi thương lấy Bí cùng. Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn!

    (Còn nữa)
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...