Bài viết: 65 

CHƯƠNG 10: QUAN SÁT

Từ sau hôm con Nô bị cắn ấy, mỗi lần lên trước nhà là tôi hay quan sát tìm kiếm bóng dáng con Nô. Mấy bữa nay nó vẫn còn đi cà nhắc do vết thương hôm bữa. Có vẻ như con Nô không hợp với bầy chó cho lắm, chắc là do nó mới được đem về sau, tôi hay nghe tiếng nó sủa um sùm do bị mấy con chó khác cùng bầy cắn. Con Nô chân ngắn mình ngắn, nó chạy không lại nên thường hay bị dí đánh, mỗi lần nó bị cắn hoặc bị mấy con kia đánh, nò thường mò tới lan can nhà tôi và nằm bẹp xuống để trốn. Nhìn nó tội thật!
Lúc ăn nó cũng không giành lại mấy con kia nên thường xuyên bị đói. Không như tôi có sẵn đồ ăn, con Nô hay phải đi lung tung tìm kiếm đồ ăn, nó qua cả nhà hàng xóm trộm đồ ăn và đôi khi nó còn bị người ta đuổi đánh. Mà cứ bị đánh là nó lại chạy qua phía lan can nhà tôi nằm. Tôi nằm trên, nó nằm dưới, nước sông không phạm nước giếng, bọn tôi cứ nhìn nhau như thế và con Nô thì đã dần quen với cái sự lười biếng của tôi, nó không còn gầm gừ khi thấy tôi nằm dài trên lan can nữa.
Ngày này qua ngày nọ, tự nhiên tôi với con Nô thân hồi nào không hay, thi thoảng tôi tha cho nó miếng cá, miếng thịt từ dĩa cơm của mình, lâu lâu thì miếng bánh mì, khi nọ thì cục xương, lúc kia thì những thứ đồ tôi không thèm ăn nên tôi đem cho nó.
Con Nô rất là dễ ăn, cứ mỗi lần tôi cho nó đồ ăn là nó vui vẻ ra mặt, ăn ngấu ăn nghiến, kể cả những đồ ăn mà tôi thấy không ngon lành gì thì con Nô vẫn rất là mê và ăn sạch sẽ. Con Nô thì còn nghèo hơn cả tôi, nó chả có gì cho lại tôi cả, nó chỉ hàng ngày nằm bẹp phía dưới lan can nhà tôi và rên gừ gừ.
- Méo.. méo.. meo meo.. - Mẹ Mập về nhà, thường khi thấy 2 đứa tôi thì mẹ kêu như vậy, kiểu như mẹ thấy thiệt là kỳ cục khi một con mèo và một con chó mà ở gần nhau rõ là hài hòa.
Và cứ thế, tôi cũng lớn dần lên và con Nô thì cũng mạnh mẽ hơn. Lúc này nó vẫn còn hay bị bầy đàn ăn hiếp nhưng nó đã chống trả nhiều hơn và chạy nhanh hơn rất nhiều, nó cũng to lớn hơn và sủa to hơn. Tôi và nó thì vẫn thế, đứa trên lan can, đứa dưới lan can, lúc nó không đi cắn lộn thì nó hay nằm đó và tôi thì cứ nắng lên là ra phơi mình. Trong xóm chỉ có mỗi con Nô là không sủa khi thấy tôi, còn những con chó khác thì ghét tôi ra mặt, cứ thấy tôi là bọn nó lồng lộn nhào vào sủa inh ỏi, cũng may là nhà chủ tôi có hàng rào nên bọn nó không vào nhà được, chớ không chắc bọn nó xé xác tôi ra.
Hôm nay con Nô lại bị kéo đi đánh nhau. Thật ra thì con Nô không thích đi đánh nhau, ban đầu lúc nó mới về do không chịu theo bầy đi đánh cắn mấy con chó nhà khác nên nó bị bầy chó ghét và đánh ngược lên nó, nên sau này để yên thân trong bầy chó thì nó đành phải đi chung. Lúc đầu, tới mỗi cuộc đánh nhau, nó thường hay lủi đi trốn hoặc chạy ra cho có lệ, nhưng sau đó bầy chó chung nhà với nó phát hiện ra, hùa nhau cắn nó dữ lắm, thành ra giờ mỗi trận đánh nhau, là nó cũng phải liều mạng mà hỗ trợ bầy nhà nó. Thiệt khổ thân con Nô!
Con chó trắng bự con nhà hàng xóm lại tru tréo thách thức và nguyên bầy nhỏ con nhưng hiếu chiến của con Nô lao ra, con Nô cũng nhào ra theo bầy đàn nhà nó. Bọn chúng xáp lá cà quần nhau tơi tả. Con Nô chạy lung tung khắp nơi, khi thì đứng sủa thiệt lớn cho tăng thêm khí thế, khi thì nó nhào vô con chó to nhà hàng xóm.
- Ẳng.. ẳng.. gấu gấu.. -Con Nô chạy te te.
Hôm nay con Nô không may mắn như mọi khi, con chó trắng to nhà hàng xóm có vẻ đã phát hiện ra con Nô là đứa dễ ức hiếp nhất, nên hôm nay nó tập trung vào con Nô nhiều hơn, con Nô bị cắn tơi tả. Mặc dù con Nô cũng cố gắng và dùng đủ mọi chiêu để tấn công lại, nhưng do vóc dáng nó nhỏ hơn, tay chân thì ngắn hơn nên nó cứ thế là no đòn.
Máu nó chảy! Một bên mặt nó bị cào đến rớm máu, nhìn đến là tội nghiệp. Sau khi bị cào chảy máu te tua thì con Nô bỏ chạy, con chó trắng thấy vậy đuổi theo nhưng bị một đám khác bu lại nên nó bỏ qua cho con Nô. Con Nô ba chân bốn cẳng lại lan can nhà tôi và nằm thở dốc rồi rên gừ gừ. Tôi nhìn nó đăm đăm.
Lan can bên hông nhà tôi chỗ con Nô hay nằm chẳng con chó nào thèm đến chắc là do phía dưới lan can là bụi sả, bọn chó chắc là ghét mùi sả và còn sợ bị lá sả cứa nên không con nào bén mảng đến, chỉ có mỗi con Nô là hay nằm thành ra giờ chỗ này như cứ địa của nó, cứ bị cắn là nó chạy vào đây và những con chó khác cũng không thèm vào để mà dí cắn nó.
- Meo.. meo.. -Nhìn mặt con Nô rớm máu đến nỗi tôi kêu meo meo an ủi nó.
Con Nô nhìn lên thấy tôi, mặt nó vui vẻ hẳn. Nó nằm xuống điều chỉnh hơi thở còn tôi thì nằm ườn ra phơi nắng và nhìn nó. Cả hai im lặng đến khi.. tôi ngủ quên mất tiêu
Lúc ăn nó cũng không giành lại mấy con kia nên thường xuyên bị đói. Không như tôi có sẵn đồ ăn, con Nô hay phải đi lung tung tìm kiếm đồ ăn, nó qua cả nhà hàng xóm trộm đồ ăn và đôi khi nó còn bị người ta đuổi đánh. Mà cứ bị đánh là nó lại chạy qua phía lan can nhà tôi nằm. Tôi nằm trên, nó nằm dưới, nước sông không phạm nước giếng, bọn tôi cứ nhìn nhau như thế và con Nô thì đã dần quen với cái sự lười biếng của tôi, nó không còn gầm gừ khi thấy tôi nằm dài trên lan can nữa.
Ngày này qua ngày nọ, tự nhiên tôi với con Nô thân hồi nào không hay, thi thoảng tôi tha cho nó miếng cá, miếng thịt từ dĩa cơm của mình, lâu lâu thì miếng bánh mì, khi nọ thì cục xương, lúc kia thì những thứ đồ tôi không thèm ăn nên tôi đem cho nó.
Con Nô rất là dễ ăn, cứ mỗi lần tôi cho nó đồ ăn là nó vui vẻ ra mặt, ăn ngấu ăn nghiến, kể cả những đồ ăn mà tôi thấy không ngon lành gì thì con Nô vẫn rất là mê và ăn sạch sẽ. Con Nô thì còn nghèo hơn cả tôi, nó chả có gì cho lại tôi cả, nó chỉ hàng ngày nằm bẹp phía dưới lan can nhà tôi và rên gừ gừ.
- Méo.. méo.. meo meo.. - Mẹ Mập về nhà, thường khi thấy 2 đứa tôi thì mẹ kêu như vậy, kiểu như mẹ thấy thiệt là kỳ cục khi một con mèo và một con chó mà ở gần nhau rõ là hài hòa.
Và cứ thế, tôi cũng lớn dần lên và con Nô thì cũng mạnh mẽ hơn. Lúc này nó vẫn còn hay bị bầy đàn ăn hiếp nhưng nó đã chống trả nhiều hơn và chạy nhanh hơn rất nhiều, nó cũng to lớn hơn và sủa to hơn. Tôi và nó thì vẫn thế, đứa trên lan can, đứa dưới lan can, lúc nó không đi cắn lộn thì nó hay nằm đó và tôi thì cứ nắng lên là ra phơi mình. Trong xóm chỉ có mỗi con Nô là không sủa khi thấy tôi, còn những con chó khác thì ghét tôi ra mặt, cứ thấy tôi là bọn nó lồng lộn nhào vào sủa inh ỏi, cũng may là nhà chủ tôi có hàng rào nên bọn nó không vào nhà được, chớ không chắc bọn nó xé xác tôi ra.
Hôm nay con Nô lại bị kéo đi đánh nhau. Thật ra thì con Nô không thích đi đánh nhau, ban đầu lúc nó mới về do không chịu theo bầy đi đánh cắn mấy con chó nhà khác nên nó bị bầy chó ghét và đánh ngược lên nó, nên sau này để yên thân trong bầy chó thì nó đành phải đi chung. Lúc đầu, tới mỗi cuộc đánh nhau, nó thường hay lủi đi trốn hoặc chạy ra cho có lệ, nhưng sau đó bầy chó chung nhà với nó phát hiện ra, hùa nhau cắn nó dữ lắm, thành ra giờ mỗi trận đánh nhau, là nó cũng phải liều mạng mà hỗ trợ bầy nhà nó. Thiệt khổ thân con Nô!
Con chó trắng bự con nhà hàng xóm lại tru tréo thách thức và nguyên bầy nhỏ con nhưng hiếu chiến của con Nô lao ra, con Nô cũng nhào ra theo bầy đàn nhà nó. Bọn chúng xáp lá cà quần nhau tơi tả. Con Nô chạy lung tung khắp nơi, khi thì đứng sủa thiệt lớn cho tăng thêm khí thế, khi thì nó nhào vô con chó to nhà hàng xóm.
- Ẳng.. ẳng.. gấu gấu.. -Con Nô chạy te te.
Hôm nay con Nô không may mắn như mọi khi, con chó trắng to nhà hàng xóm có vẻ đã phát hiện ra con Nô là đứa dễ ức hiếp nhất, nên hôm nay nó tập trung vào con Nô nhiều hơn, con Nô bị cắn tơi tả. Mặc dù con Nô cũng cố gắng và dùng đủ mọi chiêu để tấn công lại, nhưng do vóc dáng nó nhỏ hơn, tay chân thì ngắn hơn nên nó cứ thế là no đòn.
Máu nó chảy! Một bên mặt nó bị cào đến rớm máu, nhìn đến là tội nghiệp. Sau khi bị cào chảy máu te tua thì con Nô bỏ chạy, con chó trắng thấy vậy đuổi theo nhưng bị một đám khác bu lại nên nó bỏ qua cho con Nô. Con Nô ba chân bốn cẳng lại lan can nhà tôi và nằm thở dốc rồi rên gừ gừ. Tôi nhìn nó đăm đăm.
Lan can bên hông nhà tôi chỗ con Nô hay nằm chẳng con chó nào thèm đến chắc là do phía dưới lan can là bụi sả, bọn chó chắc là ghét mùi sả và còn sợ bị lá sả cứa nên không con nào bén mảng đến, chỉ có mỗi con Nô là hay nằm thành ra giờ chỗ này như cứ địa của nó, cứ bị cắn là nó chạy vào đây và những con chó khác cũng không thèm vào để mà dí cắn nó.
- Meo.. meo.. -Nhìn mặt con Nô rớm máu đến nỗi tôi kêu meo meo an ủi nó.
Con Nô nhìn lên thấy tôi, mặt nó vui vẻ hẳn. Nó nằm xuống điều chỉnh hơi thở còn tôi thì nằm ườn ra phơi nắng và nhìn nó. Cả hai im lặng đến khi.. tôi ngủ quên mất tiêu
Đôi khi không nói gì lại là cách an ủi tốt nhất!
(Còn nữa)
Chỉnh sửa cuối: