Tự Truyện Meo Méo Con Mèo - Con Gà Và Con Mèo

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Con gà và con mèo, 18 Tháng một 2022.

  1. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 7: BẮT CHIM, SAY NẮNG

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau nhà ông bà Tám là khoảng vườn rộng bao la, toàn là cây to khác hẳn với khoảng sân hoa lá cành phía trước. Bí và Bầu thì chắc là quá quen thuộc với trò này rồi nên là cô cậu dắt tôi đi một mạch xuống phía sau và ngồi chồm hổm xuống bắt đầu quan sát "trận địa". Bầu thì không quan tâm lắm, cô nàng kiếm một cái cây to mát trèo lên rồi nằm vắt vẻo thôi, còn Bí thì tập trung cao độ. Cậu chàng hết nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống, nhìn cây này nhìn cây kia, vẻ mặt tập trung như đang làm chuyện gì trọng đại lắm.

    Tôi không hiểu gì hết, chỉ bắt chước Bí ngó lung tung, Bí ngó đâu tôi ngó theo đó. Sau một hồi chọn lựa thì Bí quyết định "địa bàn hoạt động" hôm nay là cây xoài to ở góc sân. Tôi từng có quá khứ đau thương về việc leo xoài té gãy xương nên nhìn cây xoài tôi cũng hơi do dự một tí chút, nhưng mà thấy Bí hí hửng quá tôi cũng bị lây sự nhiệt tình nên mò mẫm theo sau đuôi Bí leo lên cây xoài. Bầu liếc nhìn tụi tôi như thấy 2 đứa dở hơi.

    Bí nhanh nhảu phóng một phát và leo tót ra cành cây phía xa, tôi thì lọ mọ rì rì leo phía sau. Đó giờ tôi chưa bắt chim bao giờ nên không biết phải làm thế nào hết, cứ Bí làm sao là tôi bắt chước làm theo. Bí nhìn mập mạp vậy thôi chớ leo cây thoăn thoắt, cậu chàng leo ra cả nhánh nhỏ mà không biết sợ là gì. Sau khi ổn định vị trí thì Bí bắt đầu "án binh bất động" nằm im lìm không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào. Tôi cũng lựa một chỗ mà tôi thấy có vẻ là kín đáo lắm rồi và nằm im ru, không nhúc nhích.

    Sau một hồi im ắng thì chim bắt đầu bay lại gần chỗ của bọn tôi, hai đứa tôi vẫn im lặng cố giấu hơi thở, bọn chim thì ríu ra ríu rít chuyền từ cành này qua cành nọ. Bí nằm im ru, mắt tập trung vào lũ chim không chớp lấy một cái. Chà lúc này trông cậu chàng ngầu dễ sợ! Tôi vừa quan sát Bí vừa canh me lũ chim bỗng "soạt" tôi chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì tôi đã thấy Bí "yên vị" trên mặt đất và dưới chân đè một con chim.

    Con chim bị kẹp không thể bay, đôi cánh nó vùng vẫy đập lia lịa, Bí vẫn lạnh lùng nhìn con chim rồi mặt thì hếch về phía tôi. Tôi nhìn Bí mê mẩn. Sau một hồi hoàn hồn thì tôi từ từ bò xuống chỗ Bí, con chim quá mệt mỏi vì vỗ cánh liên tục nhưng không thể trốn thoát giờ đã nằm yên bất động. Thấy tôi đến gần, Bí vờ thả lỏng chân, con chim vùng vẫy định bay đi thì bị Bí kẹp lại, cứ như vậy Bí vờn con chim một chốc. Tôi cũng mon men đến gần và đưa chân sờ thử vào cánh chim, con chim vỗ mạnh một cái làm tôi hết hồn, giật nảy ngược về phía sau. Bí nhìn tôi và kêu meo meo đầy vui vẻ. Hai tụi tôi chơi với con chim một hồi thì cũng chán, Bí thả chân giải thoát cho con chim, con chim nãy giờ nằm im ru tôi tưởng nó đã chết rồi, ai dè bí vừa thả chân ra, con chim lại vẫy vẫy cánh và xiêu vẹo bay lên nhánh cây. Thường ngày chắc Bí cũng chỉ bắt chim chơi thôi chớ không ăn thịt bao giờ!

    Sau khi thả con chim ra thì Bí còn đang trong cơn phấn khích, nên nhào vào vật tôi ra, hai đứa tụi tôi lại vật nhau tơi bời, bụi đất mịt mù. Trên cành cây to Bầu hả họng ngáp và nhìn về phía chúng tôi, quá chán nản với cảnh hai chúng tôi vờn nhau nên Bầu quay đi chỗ khác và tiếp tục ngủ. Ngoài vườn mát mẻ, Bí càng vật càng hăng, hai chân trước Bí ôm lấy đầu tôi còn hai chân sau tống tống liên tục vào mình tôi, miệng thì há to ngoạm vào cổ tôi. Tôi cũng không yếu thế đâu nhé, tôi lăng xăng bật người, lộn vòng nhằm tránh những cú "khóa" của Bí rồi cũng ôm lấy Bí mà cắn lại. Tụi tôi cắn chơi thôi, chớ không phải kiểu chiến đấu nên không có trầy da tróc vảy gì đâu nhé! Mà do Bí bự con hơn nên vật tôi cũng.. bầm cả mình mẩy.

    Vật lộn một hồi với tôi thì cuối cùng Bí cũng buông tôi ra do tôi đã "sức cùng lực kiệt" nằm thở hồn hển trên mặt đất. Bí ngoe nguẩy lắc mông đi và kiếm một cái cây trèo lên nằm hóng gió. Tôi nằm trên mặt đất nhìn theo. Bí nhanh nhẹn, nhẹ nhàng phóng tót lên cành cây to, lựa chỗ thoải mái rồi nằm xuống, ánh nắng chiếu lên bộ lông sọc vàng làm bộ lông như phát sáng lên luôn. Tôi nhìn theo không chớp mắt. Lúc này, trông Bí thật là xinh đẹp, nằm gọn gàng trên một cành cây, lá xanh đung đưa xung quanh, cái đuôi dài thõng xuống lắc qua lắc lại. Bộ dạng nhàn nhã khác hẳn lúc tập trung bắt chim hoặc là khi hăng hái vật lộn với tôi. Tôi cứ nhìn Bí chăm chăm như vậy tới nỗi không để ý xung quanh, Bầu đã leo xuống khỏi cái cây từ lúc nào và đang sáp tới liếm láp tôi. Bầu à, bạn có bị ưa sạch sẽ quá mức không vậy?

    Tình yêu không phải là sự lựa chọn. Bạn phải lòng con người ấy chớ không phải nhiễm sắc thể của anh ta (L. W. Gregorio)

    (Còn nữa)
     
  2. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 8: BIẾT YÊU

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau hôm chứng kiến cách bắt chim thần sầu của Bí, tôi bị cuồng Bí luôn. Suốt ngày tôi cứ lẽo đẽo theo Bí và quan sát Bí, không hiểu sao tất cà hành động của Bí đều cuốn hút vô cùng. Bí leo lên cây một cách nhẹ nhàng điệu nghệ nè. Bí nằm phơi bộ lông vàng rực dưới ánh nắng trông mới xinh đẹp làm sao. Bí liếm tay liếm chân nhìn cũng đặc biệt hơn Bầu. Bí nhảy nhót chơi đùa trông cũng thật là đáng yêu. Tôi cứ nghĩ về Bí và muốn lại gần Bí hơn thôi!

    Thế là hàng ngày tôi "cắm rễ" bên nhà ông bà Tám và cố sáp sáp lại gần Bí. Tôi thờ ơ sự chăm sóc liếm láp từ Bầu, tôi chỉ muốn ở kế bên Bí và ôm Bí, vật lộn với Bí, liếm liếm bộ lông vàng của Bí. Có khi tôi cứ nằm ngây ra đó mà nhìn Bí, có khi tôi chỉ cần nằm kế bên Bí ngủ từ sáng tới chiều, có khi tôi chỉ cần uống chung một bát nước với Bí cũng thấy vui lạ thường. Tôi lẽo đẽo theo Bí suốt cả ngày, Bí đi đâu tôi đi đó.

    - Ủa, con A Quắn là mèo đực mà sao suốt ngày nó đi theo thằng Bí nhà mình vậy ta? –Bà Tám thắc mắc.

    - Thì chắc nó con trai nên nó chơi với thằng Bí nhà mình thích hơn nên nó đi theo chơi thôi, có gì đâu mà bà thấy lạ! - Ông Tám vừa nói vừa cười

    Và cứ thế, hàng ngày tôi chơi đùa và ngắm nhìn Bí. Tôi cứ nhớ Bí suốt và muốn đi kiếm Bí mọi lúc, nên tôi thường xuyên bỏ nhà mà đi qua nằm lì bên nhà ông bà Tám. Mấy bữa nay tôi cũng bỏ rơi con Nô luôn, không tắm nắng chung và nằm tâm tình với nó nữa. Được đằng chân lân đằng đầu, tôi mon men lại gần Bí và cạp tứ tung lên cổ, lên tai, lên người Bí.

    Hôm nay cũng như mọi ngày, tôi đi theo sát đít Bí. Bí leo lên cây cao, tôi cũng mò mẫm leo theo. Nằm trên cây đã thiệt, gió mát, lá cây lao xao, vài ba tia nắng chiếu rọi ấm áp, tiếng chim kêu ríu rít và còn có Bí nằm kế bên. Tôi đang hưởng thụ cảm giác yên bình thì nghe kế bên có tiếng "xì xì", tôi không quan tâm lắm, vẫn nằm mơ màng phê pha.

    - Méo méo-Tiếng Bí kêu, tôi mở mắt nhìn thì thấy Bí đang xù lông đầy cảnh giác nhìn về phía tôi. Đôi mắt Bí trừng to, lông vàng khè trên người dựng hết cả lên, Bí nhìn tôi căm thù. Tôi giật mình thon thót, mấy nay chưa bao giờ Bí nhìn tôi như vậy, không lẽ tôi đi theo Bí quài nên Bí ghét!

    Tôi vừa buồn vừa hoảng, tôi nằm bất động và nhìn lom lom về phía Bí, Bí vẫn nhìn tôi đầy căm thù kìa, thậm chí Bí còn nhe răng xòe móng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn. Tôi tức quá cũng chuẩn bị xù lông lên thì bỗng nhiên Bí phóng vụt qua trên đầu tôi và đáp xuống đất. Bầu từ xa cũng chạy te lại và hai đứa bắt đầu quần một cách kịch liệt. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nên bèn bò xuống đất xem. Thì ôi thôi, Bầu và Bí đang thay nhau cắn một con rắn.

    Chắc lúc nãy trên cành cây con rắn phía sau lưng nên tôi không có biết, Bí nằm liếc ngang liếc dọc thì thấy nên phản xạ tự nhiên là Bí phải đe dọa con rắn để nó không cắm phập hàm răng nó vào mông tôi, vậy mà tôi đâu có biết, tôi còn tưởng Bí muốn tấn công tôi thôi. Thì ra là Bí muốn bảo vệ tôi nè, tôi cảm động hết sức nói luôn. Tôi nhìn nhìn Bí mà trong người rạo rực, tim đập thình thình. Tình cảm dành có Bí càng nhiều hơn trước.

    Ban đầu thì Bí không thấy gì lạ, Bí vẫn chơi vật lộn và để yên cho tôi liếm láp. Nhưng không hiểu sao càng ngày tôi càng muốn gần gũi với Bí nhiều hơn, nên tôi ôm và liếm Bí nhiều hơn, thế là Bí bực mình! Hôm nay, tôi cũng qua nhà ông bà tám và kiếm Bí. Thấy Bì từ xa là tôi thủ thế, lao nhanh tới và dùng hai chân trước quắp lấy đầu Bí, vật Bí xuống rồi thì tôi cắn vào cổ Bí. Mọi khi thì Bí sẽ lộn người tránh né và quật lại tôi, nhưng nay Bí xòe móng, tát cho tôi một bạt tai đau điếng.

    Ăn quả tát đau, tôi giật nảy mình, méo một tiếng giòn tan tôi nhảy người lùi ra sao, mặt ngơ ngác, tôi không ngờ Bí lại đánh tôi, đánh bằng móng thật chớ không phải đùa giỡn như mọi khi nhé! Đau thật sự luôn! Bầu nằm gần đó cũng hết hồn, mọi khi chúng tôi giỡn hăng nhưng cũng chỉ là giỡn thôi, cắn nhau cũng không đau và chưa bao giờ dùng móng cào nhau. Bầu nhìn chúng tôi bằng đôi mắt tò mò. Bí thì quạo ra mặt, Bí kêu méo méo và khè tôi một cách tức giận, sau đó quay đít bỏ đi. Tính tôi nhây thì mọi người đều biết, tôi chạy theo liền và vồ Bí một lần nữa, ôm lấy Bí và cắn vào tai. Vẫn là cắn giỡn chơi như mọi khi nhưng Bí không thích nữa, Bí quay người xòe cả hai bàn móng và cào vào mặt tôi, mặt mũi tôi rớm máu.

    - Ui cha, hai thằng mèo nay sao đánh nhau rồi? Bí, không có đánh em nha con! -Thấy Bí cào tôi, bà Tám can ra và quát Bí.

    Bị bà Tám quát nên Bí không thèm tát tôi nữa, Bí phóng ra phía sau nhà và trèo lên cây nằm một đống. Tôi thì đứng ngẩn tò te tại chỗ, mặt thì bị cào rớm máu, Bầu thấy vậy thì lại gần và liếm mặt mày tôi. Nhưng tôi buồn quá, tôi tránh không cho Bầu liếm như mọi khi. Bầu kêu meo meo rồi cũng bỏ đi ra phía sau nhà luôn. Một mình tôi đứng tần ngần tại chỗ và buồn bã, không biết tại sao Bí lại đánh tôi đau như vậy? Tôi đi theo xuống phía sau và kêu meo meo đến là tội nghiệp, nhưng Bí cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, buồn quá tôi lủi thủi đi về nhà.

    Nằm trong cái ổ của mình và tôi suy nghĩ miên man, mọi khi Bí vẫn cho tôi cắn liếm mà, hôm nay sao tự nhiên Bí lại tức giận với tôi. Tôi nằm lim dim buồn thiu trong ổ. Mẹ Mập về thấy tôi cứ buồn buồn như vậy, mẹ lại gần liếm liếm an ủi tôi vài cái rồi nằm lăn quay ra ngủ luôn.

    Cuộc sống giống như việc lái một chiếc xe đạp. Nếu muốn thăng bằng bạn phải luôn tiến về phía trước. (Albert Einstein)

    (Còn nữa)
     
  3. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 9: THEO ĐUỔI

    [​IMG]


    (Nguồn Lingvistov.com)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Ui cha, sao con nào cào A Quắn mặt mũi trầy trụa rớm máu thấy thương luôn! Sao con? Đi chọc chó bị chó cào hả? -Cô chủ nhỏ thủ thỉ

    - Meo meo meo-Tôi nằm buồn thiu trong ổ, meo meo đáp trả lời cô chủ nhỏ. Từ khi đi chơi về, tôi nằm suy nghĩ miên man và buồn héo hắt, không hiểu lí do mình bị đánh và cũng là do bị cào đau nên tôi nằm thin thít.

    Đêm tối muộn, tôi vẫn đang nằm buồn bã trong cái ổ của mình thì "chít chít", tôi nghe tiếng một con chuột đang đột nhập vào nhà. À, thì ra mày chọn cái chết! Ông đang buồn tình ông sẽ cho mày biết tay. Tôi vừa nghĩ thầm trong bụng vừa giấu hơi thở của mình và trốn vào một góc, bước nhẹ nhàng nhờ những đệm thịt dưới chân, tôi thu người lại ngồi thủ thế trong góc tối.

    "Chít chít chít chít" tiếng con chuột khoái chí kêu, chắc nó nghĩ nhà này không có ai, đúng là thể loại coi trời bằng vung mà. Mày có biết bao nhiêu đồng loại của mày bỏ xác tại ngôi nhà này rồi chưa hả mày? Đồ con chuột ngu ngốc. Tôi vừa chửi thầm trong bụng vừa quan sát con chuột. Con chuột đột nhập vào nhà tôi hôm nay to vật vã, to hơn con chuột lần đầu tôi gặp nhiều, thân hình nó béo núc, lông nó lởm chởm, trên người thì có vài ba chỗ bị ghẻ, đuôi nó mập ú dài ngoằn. Tôi đang buồn Bí, nhìn con chuột này cơn tức giận không tên trào dâng. À, hôm nay ông sẽ cho mày biết thế nào là giận cá chém thớt!

    Con chuột mập ú, chân cẳng ngắn ngủn nhưng chạy nhanh vô cùng, nó đưa mũi hít hít rồi thì lạng qua lạng lại chạy te te khắp xó xỉnh trong nhà, vừa chạy nó vừa nhìn ngó hai bên. Tôi nằm im không tiếng động, con chuột đang chạy lại gần thì tôi nhảy vồ ra. Bất thình lình bị tấn công con chuột kêu chít thiệt to, nhưng do con chuột to quá nên tôi vồ một phát cũng không phải ăn ngay được. Con chuột giật mình chừng là 1 giây rồi là bắt đầu lấy lại tinh thần, nó kêu chít chít và chạy lung tung loạn xạ, tôi chạy theo sau vừa chạy cũng vừa gầm gừ meo meo hù dọa nó.

    Một hồi chạy lộn xộn thì con chuột bị quáng, nó chạy vào góc nhà, nhưng nó vẫn hung dữ lắm, quay mặt ra thách thức tôi. Tôi đang cơn tức giận, không do dự tôi vồ lấy con chuột, con chuột cũng không có vừa, thân hình béo núc nhưng cũng mạnh mẽ phết, nó vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt tôi. Rồi thì nó đứng lên bằng hai chân sau và đưa hai chân trước bám vào đầu tôi, nó nhe hàm răng tính cắn cho tôi một phát.

    Mày tưởng ông dễ xơi thế à? Tôi nay đã có nhiều kinh nghiệm bắt chuột lắm rồi nhé, không có còn láo ngáo như ban đầu nữa đâu. Thế là tôi xòe móng, tán cho con chuột một cú trời giáng, con chuột văng ra xa, bị đau nằm giãy đành đạch. Không ngơi nghỉ phút nào tôi nhào vào con chuột và cắn cổ nó một phát, con chuột nằm lăn quay ra và hy sinh oanh liệt. Tôi chả thèm tha con chuột ra giữa nhà để khoe chiến công chiến tích gì, tôi để nó nằm một đống chỗ góc tường luôn rồi ra ổ mình nằm.

    Sau khi "xử đẹp" con chuột thì tinh thần tôi phấn chấn hẳn. Tôi nghĩ nghĩ chả có gì phải buồn, chẳng qua là Bí chưa quen khi tôi tiếp xúc thân mật thôi, vài ngày sau là Bí sẽ quen và vui vẻ với tôi lại ngay ấy mà. Nghĩ thế làm tôi hứng khởi hẳn, nằm trong ổ tôi lim dim và quyết định ngày mai sẽ vẫn mò sang nhà Bí như bình thường. Có gì đâu mà ngại ngùng, tôi thích chơi với Bí thì tôi qua kiếm Bí, Bầu cũng thích chơi với tôi mà. Càng nghĩ càng thấy rạo rực trong người hết sức, thôi ngủ một giấc cho trời mau sáng cái nào!

    Sáng hôm sau, tôi lót tót qua nhà ông bà Tám để mà kiếm Bầu và Bí. Hôm nay tôi khôn hơn rồi, tôi không nhào vào Bí nữa do tôi sợ Bí đánh. Tôi chơi với Bầu trước, Bầu thì vẫn là vui vẻ liếm láp tôi, Bí thì nhìn nhìn tôi từ xa rồi nằm lười xuống lim dim. Tôi tung tăng đi chơi với Bầu một hồi, Bí thấy nay tôi có vẻ bình thường lại rồi thì vẫn thói quen cũ, nhào vào vật lộn với tôi. Tới trưa tôi ở lại ăn ké nhà ông bà Tám luôn, hai ông bà thương tôi nên cũng cho tôi một phần cơm giống với Bầu và Bí, tôi cũng ăn khí thế nhưng giả vờ no no chưa lại một miếng cá hẳn là to, xong rồi thì là tôi kêu meo meo với Bí, Bí ngó ngó miếng cá, đi qua hửi hửi rồi đớp luôn gọn gàng.

    Ăn uống no nê thì tụi tôi kéo nhau đi ngủ, hôm nay Bầu rủ bọn tôi ra mấy chậu hoa trước nhà nằm. Ba con mèo nằm chen chúc lúc nhúc trên chậu hoa, Bầu nằm trong cùng, Bí nằm kế Bầu, tôi len lén nằm dựa dựa vào Bí. Ba đứa phê pha ngủ một giấc từ trưa tới chiều. Gió nhè nhẹ, nắng chan hòa, mùi hoa cỏ thơm thơm, Bí ấm áp. Tôi ngủ quên trời đất luôn!

    Và những ngày sau đó tôi cũng chiến lược cũ, không sáp quá gần với Bí nhưng cũng không quá cách xa, dần dần thì Bí cũng lại vui vẻ với tôi như lúc ban đầu. Hai bọn tôi lại vờn nhau, cùng nhau đi rình chim, cùng nhau đi leo cây và cùng nhau ngủ. Bí quen dần với sự hiện diện và sự thân thiết của tôi vì vậy mà khi tôi có những hành động thân thiết quá đà thì Bí cũng không tát tôi như trước, thiệt là vui!

    Cuộc sống cứ thế yên ả trôi qua cho đến một ngày, tôi nhận ra sự thay đổi từ trong chính con người mình, và điều này làm tôi hoang mang vô cùng!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng năm 2022
  4. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 10: MÙA YÊU

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm nay, như bao buổi sáng khác tôi thức dậy và uốn éo thân mình, nhưng tâm trạng tôi lại không được như mọi khi, trong lòng tôi cứ có cái gì đó rạo rực, nôn nao tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa. Trước khi đi làm, cô chủ lớn cho tôi và mẹ Mập mỗi đứa một phần cơm và cá ngon lành, mọi khi là tôi lao vào ăn lấy ăn để, nhưng hôm nay không biết tại làm sao, tôi hửi hửi phần cơm của mình và cảm thấy chán nản vô cùng, tôi không muốn ăn cơm mà chỉ muốn nhanh nhanh đi kiếm Bí và Bầu. Rồi nữa là tiếng kêu của tôi, mọi khi tôi meo meo nghe đến là êm tai, hôm nay thì tôi lại kêu tự động phát ra những tiếng kêu la om sòm, tru tréo và vang vọng. Tôi vừa mới há miệng kêu một tiếng là mẹ Mập nhìn tôi lom lom, tôi bèn te đít đi qua nhà ông bà Tám luôn.

    Vừa qua tới nhà ông bà Tám, vừa nhìn thấy Bí là cơn rạo rực của tôi trào dâng, tôi phát ra những tiếng kêu kì lạ và nhào vào Bí.

    - Ôi trời, nay thằng A Quắn cũng lớn rồi, biết yêu rồi kìa ông ơi. Mà sao nó nhào vào thằng Bí không hà ta, không nhào vô con Bầu. Ha ha ha, nhìn nó mắc cười quá ông ơi! –Bà Tám vừa nói vừa cười ha hả.

    - Thằng A Quắn này tôi thấy nó hơi lạ bà ơi, coi chừng xíu nữa Bí đánh nó đó. -Ông Tám vừa nhìn nhìn tôi vừa nói nói ra chiều suy nghĩ lắm.

    Mà thiệt là ông Tám nói không có sai, tôi nhào vào Bí và thực hiện những động tác âu yếm vuốt ve và thế là tôi ăn đòn. Bí ghét tôi có những chỉ quá thân mật với Bí vô cùng, Bí tát tôi, vật tôi và đạp tôi lia lịa. Không hiểu trong người mình đang có gì kỳ lạ, tôi hung dữ hơn, Bí đánh tôi đau tôi cũng xù lông lại với Bí luôn. Và hai đứa tôi vào thế giằng co, Bí xù lông hung dữ trừng tôi, tôi cũng đâu có vừa, tôi cũng xòe móng khè khè đầy tức giận. Rồi hai bọn tôi nhào vào đánh nhau.

    Bầu nằm xa xa nhìn tụi tôi chăm chú, chắc Bầu cũng không hiểu hôm nay tôi lên cơn điên gì mà lại sung máu như vậy. Tôi nhào vào hòng muốn cắn tai, cắn cổ Bí nhưng Bí đâu có cho tôi toại nguyện, Bí to và khỏe hơn, Bí hất tôi ra và xòe móng cào vào mũi tôi, đau rát. Tôi lại cong người nhảy vào định ôm cổ Bí vật ra, lại bị bắt bài, Bí xoay người tránh và tiện tay xòe móng túm một đám lông trên người tôi nhổ phựt ra, nhức nhối. Tụi tôi đánh nhau long trời lở đất, hôm nay tôi càng đánh càng hăng, càng đau tôi càng nhào vô Bí, nhưng tôi làm không có lại, thế là tôi no đòn, mặt mũi bầm dập trầy trụa, lông thì bị nhổ bay tứ tung. Thân tàn mà dại tôi quê quá te đít chạy về nhà!

    Về đến nhà, tôi vừa tức mình vừa tức Bí, tức mình sao tự nhiên nay lạ lùng, có những cảm xúc kỳ lạ trỗi dậy, tức Bí vì đánh tôi te tua không còn manh giáp nào. Tôi nằm trong cái ổ của mình, rên gừ gừ, mặt mũi thì sưng chù vù, nhiều chỗ rớm máu, mình mẫy thì đau nhức. Tôi chả thèm ăn uống gì, trong người cứ như có một luồng máu kỳ lạ chạy rần rần, thôi thúc tôi cứ phải làm gì đó mà không biết là làm gì. Tối đến còn kinh khủng hơn, cái cảm giác lạ lẫm ấy còn trỗi dậy mạnh mẽ hơn, tôi kêu những tiếng kêu kỳ lạ và đi loanh quanh khắp trong nhà. Cả đêm tôi không ngủ!

    - Ui cha, A Quắn nay chắc tới thời kỳ biết yêu rồi. Tối qua nó kêu quá chừng mẹ không ngủ nghê gì được hết. Hèn chi mấy nay suốt ngày đi qua nhà ông bà Tám, chắc tính ve vãn Bầu. – Mẹ lầm bầm

    - Con nghe thì không phải vậy, ông bà Tám kêu A Quắn nhà mình mê thằng Bí, suốt ngày lẽo đẽo theo thằng Bí thôi. Kỳ này tiêu rồi! -Cô chủ lớn vừa nói vừa cười cười nhìn đến là gian.

    Hôm sau và những hôm sau nữa, cảm giác lạ lẫm trong người tôi vẫn chưa biến mất, tôi cứ vác thân qua nhà ông bà Tám và sáp lại gần Bí và bị đánh. Những ngày sau đó là chuỗi ngày thê thảm của tôi, hầu như ngày nào tôi cũng bị Bí đánh, mặt mũi tôi trầy trụa đến là xấu trai, lông tróc mảng to to, trên người sần sùi đầy những vết cào, vết bấu của Bí. Tôi ăn không ngon, ngủ không yên nên xuống cân thấy rõ, người tôi ốm đi cả một vòng. Tôi buồn quá! Bí không thích tôi quá thân mật với Bí nhưng với Bầu thì khác, Bí và Bầu có nhiều hành động thân thiết với nhau, và Bí cũng không khi nào dựng lông lên khè Bầu, Bí để mặc cho Bầu muốn làm gì thì làm, Bí còn liếm lại Bầu nữa trong khi Bí chưa liếm tôi lần nào.

    Còn rất là nhiều chuyện Bí thiên vị Bầu nha, khi ăn Bí hay giành ăn với tôi nhưng lại hay nhường cho Bầu, bắt được chim hay gì Bí cũng hay nhìn nhìn xem phản ứng của Bầu thế nào, thi thoảng Bí còn mang con chim đến trước mặt Bầu khi cô nàng không thèm quan tâm nữa, lúc chơi đùa thì Bí luôn nhẹ nhàng với Bầu, đánh tôi thì Bí đánh tới bến chớ còn với Bầu tôi toàn thấy Bí để cho Bầu đánh, nằm ngủ hay gì Bí cũng thích nằm gần Bầu thôi. Nghĩ tới nghĩ lui thiệt là tức mình, nhớ lại những chuyện đó làm tôi càng cáu gắt hơn và thành ra khi về nhà tâm trạng của tôi cũng tệ vô cùng, tôi không ưỡn ẹo khoái chí mỗi khi cô chủ gãi gãi vuốt ve, bây giờ tôi hay khè và hay xòe móng. Thế là ăn đòn ở nhà của Bí xong về nhà tôi láo cá là bị cô chủ lớn đét đít luôn! Số tôi đúng là số khổ mà.

    Sau nhiều ngày bị đòn đau, sau nhiều ngày bị cảm xúc kỳ lạ chi phối, sau nhiều ngày nhìn Bí và Bầu thân thiết, tôi hờn dỗi cả thế giới và không muốn thân thiết với bất kỳ ai. Tôi không thèm qua nhà ông bà Tám nữa, tôi cũng không thèm đi phơi nắng với Nô và càng không thèm những sự vuốt ve từ cô chủ. Tôi thu mình lại với những suy nghĩ vẩn vơ, nằm một mình trong góc và lom lom nhìn mọi người.

    Tôi chả thiết tha ăn uống gì, tôi chỉ nằm đó, buồn bã, cô đơn và dần dần chán ghét thế giới này. Lúc trước tôi yêu quý cuộc sống bao nhiêu, tham lam nguồn sống với những điều mới mẻ bao nhiêu thì bây giờ tôi khó chịu bấy nhiêu, tôi ghét cảm giác kỳ lạ của bản thân, ghét Bí yêu thương Bầu nhiều hơn tôi, ghét mình yếu đuối, ghét mình sinh ra không được mẹ yêu thương và ghét luôn cả sự đụng chạm của mọi người trong nhà.

    Vài ngày sau tính tình tôi ngày càng tệ, tôi khó chịu và bị chi phối quá nhiều bởi những suy nghĩ tiêu cực, tôi trở nên cực đoan hơn và thường hay có những hành động quá đáng như khè cô chủ, cào vào tay cô khi cô cố vuốt ve tôi. Tôi nằm thu lu trong góc nhiều hơn, chán chường nhiều hơn và gầy nhiều hơn. Tôi tự hỏi bản thân tôi sinh ra sai lầm ở chỗ nào? Mà không được mẹ yêu thương và còn bị bỏ rơi khi còn nhỏ. Tôi hành động có gì sai? Mà bị Bí ghét bỏ và đánh đập tôi nhiều lần. Tôi đã làm gì nên tội? Mà giờ đây cả thế giới xung quanh tôi như một màu xám tro đáng ghét.

    - Mẹ ơi, mấy ngày nay A Quắn nó bị làm sao đâu á! Nó nằm trong góc một mình rồi nó hay nổi điên lắm. Nó kì lắm mẹ ơi! - Cô chủ nhỏ xoắn xuýt hết cả lên khi thấy tôi có quá nhiều thay đổi.

    - À thì chắc nó.. dậy thì, nên nó có nhiều cái ngộ ngộ, con làm đồ chơi cho nó chơi cho nó xã xì chét đi! - Bà chủ nhẹ nhàng cười cười xoa đầu cô chủ nhỏ.

    Được mẹ chỉ điểm, cô chủ nhỏ loay hoay lục lọi hết đồ đạc trong nhà, nào là dây nilon, nào là thùng carton, dây ruy băng, rồi chuông leng keng.. bày ra cả một khoảng sân và bắt đầu hí hoáy công cuộc "chế tạo đồ chơi" của mình. Tôi nằm trong góc tò mò nhìn ra, nhìn đến bàn tay cô chủ rớm máu cho tôi cào lúc sáng, tôi cũng cảm thấy hơi là có lỗi. Nhưng rồi tôi quay đầu đi, nằm đối mặt với bức tường và cong người lại vùi vào thế giới của riêng mình, bỏ lại cô chủ nhỏ sau lưng đang liên tục bận rộn.

    Mong sao mọi chuyện sẽ lại như lúc đầu!

    Trong cuộc sống, sẽ có những khi bạn gặp phải nhiều khó khăn, sẽ có những khi bạn gặp phải nhiều cảm xúc khó tả mà bạn không thể chia sẻ cùng ai, sẽ có những khi bạn cảm thấy cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Nhưng mong bạn đừng quên, may mắn là khi mình được sinh ra và đến với thế giới này. Hãy khóc khi khó khăn, cười khi vui vẻ và trân trọng từng phút giây trong cuộc sống nhé!

    (Còn nữa)
     
  5. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 11: VƯỢT QUA

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lại một ngày nữa nặng nề trôi qua, tâm trạng tôi càng lúc càng xấu và tôi cũng càng lúc càng gầy đi. Tôi ăn và uống qua loa chớ không thấy ngon lành như trước, tôi thường hay nằm một mình và không còn tung tăng như xưa. Tôi như bị rút hết sực lực, cô chủ lớn gọi tôi là "con mèo tự kỷ".

    Hàng ngày giấc ngủ đối với tôi rất là khó khăn, tôi hay mơ thấy mình co ro, sơ hãi và lạnh lẽo vào đêm mưa. Nhưng hình ảnh khốn khổ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi cứ tưởng tượng ra hoài cái hình ảnh chú mèo lạnh lẽo nằm kế bên tôi trong những ngày đầu đời. Rồi đôi khi là hình ảnh tất cả mọi người bỏ rơi tôi, để tôi lại một mình giữa đêm đen mênh mông, bất tận.

    Rồi tôi thấy ánh mắt khó chịu của Bí, tôi co người lại, quay lưng bỏ đi. Đôi khi tôi lại nhìn thấy ánh mắt Bầu khó chịu nhìn tôi. Và tôi còn thấy Nô lờ đi tiếng kêu của tôi và đi ngang qua tôi như tôi bị vô hình vậy. Dù chỉ là những tưởng tượng ngu ngốc trong đầu tôi thôi, nhưng những điều ấy làm tôi buồn kinh khủng.

    Cảm xúc tiêu cực là thứ thuốc độc mạnh nhất mà tôi đang phải nếm trải.

    Đang nằm trong góc thì tôi nghe tiếng leng keng, leng keng. Tôi quay ra nhìn thì thấy cô chủ nhỏ đang quơ quơ một cái chuông, phía dưới là cọng lông gà bay phấp phới, tôi nhìn theo hướng di chuyển của cái chuông rồi nằm lại quay đi như cũ.

    - Sao vậy? A Quắn không thích cái này à? Vậy chơi banh nha! - Nói rồi cô chủ nhỏ lấy ra một trái banh nỉ, to cỡ nắm đấm nay và dứ dứ về phía tôi, tôi nhìn nhìn theo rồi lại chán chường quay đi chỗ khác.

    - Nè, con mèo kia, tới đây! -Cô chủ lớn vừa cười vừa dùng tay quơ quơ đống giấy vụn trong một cái thùng carton to, cô chủ nhỏ lấy một cái thùng carton rồi cắt đầy giấy vụn bỏ vào đó. Tiếng sột soạt nghe đến là vui tai, tôi nhấp nhổm tay chân nhưng rồi lại quay đầu vào một góc nằm ủ rũ.

    Hai cô chủ bày hết trò này đến trò kia với mong muốn lôi tôi ra khỏi cái góc của mình. Lắm khi tôi bực mình khè lại, lắm khi tôi vô thức cào vào tay hai cô luôn, nhưng hai cô vẫn cứ bám lấy tôi mỗi khi có thời gian rảnh. Cô chủ nhỏ làm đủ thứ đồ chơi cho tôi, cô còn làm hẳn cái bàn cào móng, có khi tôi ngứa tay ngứa chân quá tôi lao vào đó cào khí thế.

    - A Quắn nhìn nè, hôm nay làm cho A Quắn con chuột! -Cô chủ nhỏ khoe chiến tích trước mặt tôi, một con chuột làm từ vải nỉ, đen thùi lùi, râu lỉa chỉa ú nu ú nù xuất hiện trước mặt tôi. Cô chủ nhỏ còn buộc sợi dây sau đuôi con chuột rồi kéo kéo cho nó di chuyển. Ban đầu thì tôi cũng chả quan tâm mấy, nhưng cô chủ nhỏ cứ di chuyển con chuột tới lui trước mặt tôi, đẩy đẩy nó về phía tôi.

    Chà tôi thiệt là chịu hết nổi. Nhìn cái con chuột đồ chơi thiệt là chướng mắt. Tôi đứng dậy, thủ thế rình rình và định chộp lấy một cái. Hụt. Cô chủ nhỏ nhanh tay hơi kéo con chuột ra xa tôi. Tôi lại thủ thế và chộp lần hai. Lại hụt. Cô chủ nhỏ khiêu khích để con chuột lên đầu tôi. Và cứ thế, trò "mèo vờn chuột" tôi chơi với cô chủ nhỏ một lúc lâu, mệt lả lười và hôm ấy tôi ăn cơm bắt đầu lấy lại mùi vị.

    Buổi chiều cô chủ lớn về, cô ôm tôi quăng vô thùng carton với đống giấy vụn, tiếng sột soạt làm tôi hứng thú hẳn, tôi nằm, lăn, cào cào và ôm lấy đống giấy làm đủ trò vớ va vớ vẩn. Càng có nhiều tiếng sột soạt tôi càng vui vẻ, tôi nằm chơi trong đó và thiêm thiếp ngủ quên luôn.

    - Nè con, hôm nay cho cục thịt kho tàu mà con khoái nè! – Bà chủ phóng khoáng cho hẳn tôi một cục thịt mỡ bự chảng. Vừa nói bà chủ vừa vuốt vuốt đầu tôi, tôi nhìn bà chủ, bà cười hiền ơi là hiền, bà nhìn tôi đến là thương. Meo meo tôi kêu hai tiếng cám ơn rồi vùi đầu vào xử lý cục thịt của mình.

    Và cứ như thế, ngày qua ngày, cả nhà chủ tôi vỗ về, thương yêu, chơi đùa và cùng tôi vượt qua chuỗi ngày khó khăn như thế. Tôi dần dần rời xa cái góc của mình, không còn quay lưng lại với mọi người nữa và vui vẻ như xưa. Tôi lại trở về là một con mèo mập, hậu đậu, ngốc nghếch nhưng giờ đây tôi nhận ra tôi không một mình, xung quanh còn rất rất nhiều người yêu quý tôi.

    Trong những ngày tồi tệ đó, đêm đêm tôi hay cảm nhận được sự ấm áp kế bên mình, tôi không chắc có phải là mẹ Mập không? Nhưng tôi nghĩ nghĩ chắc là mẹ Mập đấy, mẹ biết tôi buồn nên an ủi tôi đây mà. Dù sao thì tôi cũng là đứa con cuối cùng xấu số của mẹ.

    Hôm nay sau khi đã hoàn toàn tươi tỉnh, tôi lết thân lên lan can kiếm Nô, lâu lắm rồi tôi không gặp Nô, không biết nay cậu chàng đã cua gái thành công chưa? Tôi kêu meo meo meo, nhưng lại không thấy bóng dáng con Nô đâu, cũng không nghe nó trả lời gì hết. Chắc là cậu ta lại đang ở nhà bạn gái rồi. Nghĩ thế tôi bèn phóng xuống và lần mò qua nhà ông bà Tám.

    Đã một khoảng thời gian rồi tôi không ra khỏi nhà, nên hôm nay tôi thấy mọi thứ hơi là lạ lẫm một xíu, đám cỏ đã cao hơn, trời như trong hơn và đường qua nhà ông bà Tám như vui hơn. Tôi tơn tơn trên đường nhưng cũng không quên nhìn trước ngó sau, nhỡ mà có một con có nhào ra còn biết đường mà chạy. Tới nhà ông bà Tám rồi! Tôi kêu meo meo nhưng Bí và Bầu cũng không thấy chạy ra đón tôi như mọi khi.

    - Ui chà, A Quắn nè! Lâu rồi mới thấy con he, mấy nay giận anh Bí hả con? – Bà Tám vừa cười vừa vuốt ve gãi ngứa cho tôi. Tôi vui vẻ nằm lăn quay và hưởng thụ sự yêu thương từ bà lão già đáng yêu, hiền hậu. Sau một hồi thì bà Tám cũng bỏ tôi ra và đi làm công việc của mình. Tôi lang thang xuống bếp và ô kìa, Bí và Bầu đang nằm với nhau trong ổ của bọn chúng.

    Hôm nay nhìn hai đứa có vẻ lạ, Bí thì cứ canh cánh nằm bên Bầu còn Bầu thì hình như nay mập lên rồi. Cô nàng tròn xoe xoe và nhất là phần bụng mập lên thấy rõ. Meo meo, tôi kêu vài ba tiếng thì Bí mở mắt ra, nhìn nhìn tôi rồi leo ra khỏi ổ và đi ra ngoài nằm, mắt Bí vẫn dõi theo Bầu. Bầu vươn vai, ưỡn ẹo, rồi chậm chạp bò ra khỏi ổ, cô nàng từ từ đi lại và bắt đầu liếm láp tôi như mọi khi.

    Tôi vừa để cho Bầu liếm liếm vừa nhìn đánh giá cô nàng. Bầu nay nhìn khác trước hẳn, còn khác chỗ nào thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ thấy là cô nàng mập lên trông thấy. Ở nhà ông bà Tám thêm một buổi thì tôi nhận ra thêm nhiều cái khác ở Bầu nữa. Bầu ăn nhiều hơn, trước kia Bầu thường ăn tí chút rồi đi chơi, chốc chốc lại ăn nữa, còn bây giờ thì Bầu ăn sạch sẽ đồ ăn trong bát của mình. Bầu nóng tính hơn, thường khi cô nàng hiền lành và dễ chịu lắm, còn giờ mỗi khi Bí làm gì cô nàng không ưng mắt, là Bí ăn tát ngay. Và nhiều nhiều cái sự thay đổi nho nhỏ từ Bầu mà tôi quan sát ra.

    Ui cha, tôi mới vắng mặt có vài tuần mà hình như có nhiều sự thay đổi lắm, Bí ngày càng theo sát Bầu, Bầu đi đâu là Bí đi đó, kè kè theo như kẻ bám đuôi. Bí ham ăn số một mà giờ đây thường hay để dành đồ ăn cho Bầu. Bí giờ đây cũng không còn vật lộn với tôi như mọi khi. Mọi sự chú ý của Bí hình như dành hết cho Bầu rồi. Chà chà, tự nhiên tôi thấy không khí giữa Bầu và Bí có cái gì đó là lạ, mà lạ chỗ nào thì tôi không có biết.

    Và nhiều ngày sau đó, Bầu càng ngày mập và bụng thì càng ngày càng to. Tôi mới ngu ngơ nhận ra là, Bầu đang có bầu.

    (Còn nữa)
     
  6. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 12: THÔNG SUỐT

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi vượt qua quãng thời gian khó khăn của mình tôi dần nhận ra thế giới xung quanh mình có nhiều thay đổi. Cô chủ nhỏ nay đã thướt tha trong tà áo dài trắng tới trường, cô chủ lớn thì vẫn như ngày nào hay quát nạt tôi, Bầu thì ngày càng mập và bụng ngày càng to kéo theo đó là Bí càng bị đánh nhiều hơn, chắc là cứ thấy khó chịu là Bầu "tẩn" Bí!

    Và sau một thời gian bỏ bê con Nô thì cả tuần nay, tôi kêu hoài mà không thấy nó chạy lại lan can nhà tôi nằm, tôi cũng tìm kiếm bóng dáng nó trong những trận đánh nhau hiếm hoi của lũ chó mà cũng không thấy. Không biết con Nô đã đi đâu? Hay là giờ ở lì bên nhà bạn gái luôn không thèm về nhà? Vậy là tôi lại bắt đầu chuỗi ngày ăn, nằm, đi qua nhà ông bà Tám, loanh quanh trong sân và làm trò "mèo" với mọi người trong nhà.

    Hôm nay tôi lại nằm phơi thây từ sáng tới chiều chỗ lan can, mà cũng không thấy con Nô đâu. Buồn thật, con Nô này mê gái bỏ bạn luôn! Tôi cứ nằm đó, ngóng cổ qua nhà con Nô, vểnh tai khi nghe có tiếng chó chạy, dáo dác nhìn khắp con đường. Vẫn là không thấy con Nô!

    - Ui, coi A Quắn nó buồn kìa? Chắc nó nằm trông kiếm con Nô á Hai! – Cô chủ nhỏ thỏ thẻ

    - Ờ, chắc nó trông con Nô. Mấy bữa nó ở nhà nó đâu có biết con Nô bị xe bắt chó bắt đi rồi! Thiệt là tội nghiệp con Nô ghê, không biết giờ nó sao nữa? - Cô chủ lớn buồn buồn lên tiếng.

    Ngóng trông con Nô một thời gian mà không thấy tăm hơi, tôi chắc mẩm là nó bỏ nhà đi và qua nhà bạn gái của nó ở luôn rồi. Chắc nó không thèm về nhà này nữa nơi có nguyên một bầy chó suốt ngày ăn hiếp nó. Hôm nay, tôi qua nhà ông bà Tám như mọi khi thì thấy Bầu không còn đi đi lại lại, Bầu mệt mỏi nằm một chỗ, thở hổn hển còn Bí thì mặt mày căng thẳng ngồi kế bên.

    - Con Bầu chắc sắp đẻ rồi đó bà ơi! Sáng giờ nó không ăn mà cứ nằm trong ổ miết hà. -Ông Tám lo lắng

    - Ừ ông, chắc đây tới trưa là nó đẻ. –Bà Tám đáp lời rồi xoa xoa đầu Bầu đầy trìu mến.

    Tôi cũng lo lắng cho Bầu quá, chưa khi nào tôi thấy bụng Bầu to như thế này, như là sắp bể ra tới nơi vậy. Thấy Bí cũng căng như dây đàn ngồi kế bên, làm tôi cũng tự nhiên im lặng theo và không dám lộn xộn như mọi khi. Tôi ở lại nhà ông bà Tám tới tận trưa thì Bầu đẻ.

    Đó là khoảnh khắc kỳ diệu nhất mà tôi được chứng kiến trong đời mình. Từng con mèo bé tí ti ra đời, ướt mem, nhắm tịt mắt và ừ thì bọn chúng không có xinh đẹp. Bọn chúng nhỏ xíu, đỏ hỏn và chưa có biết đi, Bầu liếm sạch từng con rồi tha con của mình về ổ, cho tụi nó bú và ủ ấm cho tụi nó.

    Ánh mắt Bầu nhìn đàn con dịu dàng làm sao! Lần này Bầu đẻ được ba con, ông bà Tám vui mừng lắm pha hẳn sữa nóng cho Bầu. Bí thì đã đỡ căng thẳng hơn, nó đi lại liếm liếm Bầu như cảm ơn vì đã vất vả mang thai và can đảm sinh ra ba chú mèo con. Tôi nhìn nhìn mấy con mèo nhỏ, nghĩ nghĩ chắc hồi xưa mẹ Mập cũng đẻ mình ra thế này đây!

    Nhìn Bầu mang thai, sinh con và chăm sóc đàn con nhỏ. Tôi bỗng thấy cuộc đời này thật là tươi đẹp.

    Có thể bạn sinh ra trong hoàn cảnh thiếu thốn và không được như người khác, nhưng được sinh ra là điều may mắn và tốt đẹp nhất mà ba mẹ mang đến cho mình.

    Có thể trong cuộc sống bạn sẽ gặp nhiều điều khó khăn và đôi lúc tưởng chừng như muốn bỏ cuộc, buông xuôi mọi thứ nhưng chắc chắn sẽ còn có người quan tâm và mong muốn bạn sống mạnh khỏe.

    Có thể bạn có những điều gì đó sâu trong con người mình khác với những người xung quanh, nhưng điều đó sẽ làm nên sự đặc biệt của bạn, không lẫn vào đâu, vì vậy hãy cứ sống là chính mình, đừng tệ bạc với bản thân và đối tốt với những người xung quanh.

    Một vài mẩu chuyện về con mèo nhà mình xin khép lại tại đây nhé! Rất cám ơn các bạn đã bỏ thời gian ra đọc vài mẩu chuyện vẩn vơ của chú mèo A Quắn. Có lẽ nhiều bạn sẽ khó chịu vì mình đang bỏ ngỏ câu chuyện về sự mất tích của Nô nhưng do mình muốn dành riêng một Truyện ngắn viết về Nô-một chú chó bất hạnh, đáng thương nhưng lại vô cùng đáng yêu, hiền lành và dễ mến. Một lần nữa cám ơn các bạn rất nhiều và hy vọng các bạn đã có khoảng thời gian thư giãn cũng chú mèo nhà mình.

    Thân chào!

    - Hết-
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...