Tự Truyện Meo Méo Con Mèo - Con Gà Và Con Mèo

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Con gà và con mèo, 18 Tháng một 2022.

  1. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    MEO MÉO CON MÈO

    Tác giả: Con gà và con mèo

    Thể loại: Tự truyện

    Văn án: Méo.. méo.. meo.. meo.. thôi tàn rồi! Cô chủ nhỏ lại hậu đậu đạp trúng tôi rồi anh em ạ. Mấy lần trước tôi còn nhanh chân nhanh cẳng né được, lần này mắt mũi lem nhem thế nào mà tôi ăn luôn quả đạp hơn 50 ký vào ngón chân. Và thế là tôi gãy ngón chân út!

    Link thảo luận và góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Meo Méo Con Mèo - Con Gà Và Con Mèo


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng hai 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 1: VÉT CÚ CHÓT

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mẹ ơi, con Mập lại mang bầu rồi! Bụng nó to quá nè, thôi chắc chưa chích nó được đâu mẹ. Cho nó đẻ hẳn lần này nữa nhen mẹ.

    - Ờ, thôi cho nó vét cú chót lần này nữa đi rồi triệt sản nó. Nó đẻ nhiều quá rồi!

    Và thế là tôi may mắn nằm trong cú vét cuối cùng của mẹ Mập và ra đời trong một ổ chăn ấm áp. Tôi cũng chả biết cái ổ có đẹp hay không, có bông hoa vàng hoa đỏ hay không? Tôi chỉ biết cái ổ mẹ sinh tôi ra thật ấm áp.

    Mới sinh nên tôi chưa mở mắt được và cũng chả nghe thấy gì anh em ạ, cứ tối đen như mực và yên tĩnh lạ thường. Mọi thứ xung quanh tôi chả nghe chả thấy gì nên tôi cũng chả biết có gì nguy hiểm đang rình rập tôi không hay cả con đường trải thảm hoa đang chờ tôi phía trước. Thôi thì cứ kêu gào cái đã, đang gào thì có gì ấm áp quá nè, ra là mẹ đang liếm láp tắm rửa cho tôi, thật là thoải mái, cái cảm giác ấm áp này chắc có lẽ không bao giờ tôi quên được.

    Sau khi được tắm rửa sạch sẽ bởi mẹ Mập thì giờ tôi đang nằm ngon lành trong cái ổ lông. Chưa được bao lâu thì cái bụng tôi nó réo rồi và theo bản năng thì tôi cứ gào thử xem sao mặc dù tôi cũng chả biết tiếng gào của tôi có dễ nghe hay không nữa.

    Rồi đây, rồi đây, gào một phát là mẹ Mập tôi vào rồi đây này, cái hơi ấm này là của mẹ không sai mà. Lần mò một hồi thì tôi cũng tìm được ti mẹ nhưng chả có sữa là bao, tôi ti mệt lả người mà chẳng đủ no. Mệt quá thì tôi lăn ra nhắm mắt ngủ, nói là nhắm chớ mắt tôi còn chưa mở được thì lấy đâu ra mà nhắm, cứ lăn đùng ra nằm vật vã trong ổ lông thôi.

    Chung đợt vét cú chót này của tôi không biết mẹ tôi sinh được mấy anh em, tôi có biết đếm đâu mà biết mẹ Mập sinh được mấy anh em nhỉ? Tôi chỉ biết là nằm chung với tôi chắc còn một chú mèo con nữa, tôi cũng chả biết chú ấy là anh hay là em của tôi, bởi tôi chỉ cảm thấy chú ấy hình như cũng be bé, nhỏ nhỏ và có hơi thở yếu đuối giống như tôi.

    Nhưng mà hình như chú không có được khỏe, tôi đã quơ quào đấm đá được cũng nhiều phết rồi mà sao chú ta cứ nằm im thin thít thế nhỉ? Chắc chú ta thuộc kiểu mèo điềm tĩnh nhẹ nhàng, không thích vận động mà nằm kế tôi ngọ nguậy nhiều chắc chú ta cũng bực bội lắm. Cơ mà tay chân tôi ngứa ngáy, cứ phải cong ra cong vô vặn tới vặn lui mới thoải mái. Thôi thì chú thông cảm cho tôi nhé!

    - Lần này con Mập đẻ được 2 con hà mẹ ơi! Một con trắng với một con vằn nè. Mà nhìn bọn nó nhỏ xíu yếu quá không biết sao đây.

    - Nó già quá rồi, mẹ sợ nó không có sữa cho con nó bú đâu. Thiệt là rầu hết sức!

    Tôi cứ nằm trong cái ổ lông ngày này qua ngày nọ, tôi cũng không biết là đã qua bao nhiêu ngày. Cứ đói là tôi gào lên, lạnh là tôi gào lên, buồn tôi cũng gào lên, không có gì tôi cũng gào lên. Bây giờ chắc đang là trời sáng, bởi tôi cảm thấy ánh nắng ấm áp chiếu vào người, và kế bên chắc là mẹ Mập bời tôi cảm thấy cái ổ đang chật chội vô cùng và tôi đang bị dồn vô cái góc. Tôi cố gắng cùng vẫy tay chân mà cũng không tranh thủ thêm được tí không gian nào. Thôi vậy, cam chịu và sưởi ấm một chút vậy.

    Lần mò trong cái ổ của mình một hồi thì tôi cũng mò đụng người anh em cùng đợt sinh với tôi, ấy mà sao hôm nay có vẻ chú ấy điềm tĩnh hơn mọi ngày nhỉ, tôi ngọ nguậy đụng chạm một hồi rồi mà chú ta chả phản ứng gì, tôi thử đụng đụng thò thò chân sang chú ấy cũng chả màng, mà sao chú ấy cũng lạnh hơn mọi ngày nhỉ, tôi mò mò lại gần chú ta thì cảm thấy có một sự bất thường, tim tôi đập thình thịch anh em ạ, tự nhiên tôi run quá, cảm giác lo sợ như mất đi thứ gì đó khiến tôi bất giác la làng, tôi kêu gào thảm thiết mà mẹ Mập cũng chẳng buồn đứng dậy.

    Tôi mò mẫm trong đám lông và đống thịt của mẹ Mập, nằm lên chú mèo anh em, người chú ta lạnh quá, tôi cố gắng dùng cơ thể của mình để sưới ấm cho chú ấy mà cũng chẳng hề hấn gì, miệng tôi gào liên tục mà mẹ Mập thì cứ trơ ra.

    - Đứng dậy coi cái con Mập này, sao mày đè con trắng rồi. Tiêu rồi mẹ ơi, con Mập nó đè con trắng chết rồi! Hu hu hu, chắc tối qua nó đè con trắng cả đêm, con trắng chết rồi. Hu hu hu, rồi làm sao đây mẹ ơi!

    Cô bé con cứ khóc mãi, khóc đến sưng cả mắt nhưng chú mèo trắng nhỏ chưa kịp nhìn thấy ánh sáng mặt trời kia thì đã im lìm chìm vào giấc ngủ riêng của chú ấy. Mọi chuyện đến với chúng ta là tùy duyên, duyên phận dài hay ngắn có lẽ là do số trời!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  4. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 2: ÁNH NẮNG ĐẦU TIÊN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau sự cố chú mèo anh em của tôi qua đời, thì bây giờ tôi nằm một mình trong ổ. Mẹ Mập thì thường xuyên bỏ đi, thỉnh thoảng thì về cho tôi ăn một chút, mà thực sự thì sữa mẹ cũng chả thấm vào đâu, thế là bụng đói là tôi cứ gào. Mà tôi cảm thấy gào thét thật là có lợi, tôi gào một hồi là được mớm cho sữa, sữa này khác với sữa của mẹ Mập, nó thơm và ngọt hơn nhiều.

    Vậy là cái tính xấu ham ăn của tôi nó trỗi dậy, chắc là do bẩm sinh tôi ham ăn anh em ạ, tôi không thèm bú sữa của mẹ Mập nữa, tôi chỉ vòi cái thứ sữa thơm tho mà nhà chủ cho tôi uống thôi. Dần dần thì mẹ Mập cũng không còn sữa để mà cho tôi bú nữa, nên mẹ Mập từ bỏ luôn cái chuyện cho tôi bú và cũng từ bỏ luôn cái chuyện ủ ấm cho tôi, thi thoảng thì mẹ Mập về dọn dẹp cái ổ, tắm táp cho tôi một xíu, còn lại là tôi nằm một mình trong ổ.

    Co ro, nằm dài, uốn éo, đạp tới đạp lui nhưng không còn đụng tới một chú mèo nào nữa, buồn thì buồn thật nhưng biết sao giờ, chắc cái số tôi là số mèo cô độc.

    - Chị Hai ơi mình đặt cho con mèo này tên gì đây?

    - Haizzza, sao cái đuôi nó xoăn tít thò lò vậy? Thôi kêu nó là A Quắn đi!

    Hôm nay, vẫn như mọi ngày, cảm giác ấm nóng ở mông là tôi biết trời đã sáng và tôi đang được mang ra phơi tí nắng, tôi cố gắng thử nhướn nhướn đôi mắt xem đã có thể thấy gì chưa thì.. bụp.. ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến tôi lóa hết cả đầu, vội vàng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, rồi lại chớp chớp vài cái để làm quen với cái thứ anh sáng xa lạ ấy.

    Mọi thứ xung quanh tôi thật lạ lẫm, có cây cối, có bàn ghế, có những chú chim đang kêu đến nhức cả đầu và có 2 cô gái đang ngồi nhìn tôi chăm chú, đây chắc là Cô chủ lớn và Cô chủ nhỏ của tôi rồi. Họ mới to lớn làm sao!

    - Mẹ ơi, A Quắn nó mở mắt rồi! – Cô gái nhỏ hơn hân hoan khoe với mẹ.

    A Quắn? A Quắn là cái gì vậy? A Quắn có ăn được không? Sao Cô chủ nhỏ cứ nhìn tôi và kêu A Quắn, A Quắn thế nhỉ? Không lẽ đây là tên của tôi? Ôi Cô chủ nhỏ ơi, cô kêu tên tôi thật là giòn tan và thân thiện. Mặc dù không hiểu mô tê gì về cái tên của mình, nhưng tôi cứ hạnh phúc thôi vì được kêu tên và được vuốt ve, mẹ sinh tôi ra không có tí tài sản nào trên người nên để đáp lại thành ý của Cô chủ nhỏ tôi đã hắng giọng meo meo vài tiếng mà tôi cảm thấy là chân thành nhất.

    Sau khi mở mắt nhìn đời thì tôi bắt đầu quan sát xung quanh, thế giới này thật là nhiều màu sắc, đủ thứ màu sắc và đủ thứ đồ vật đa dạng về cả hình thù và kích thước xuất hiện trước mắt tôi. Đang chăm chú nhìn mọi vật xung quanh thì bỗng tôi cảm thấy kế bên chật chội hẳn, quay đầu nhìn sang thì tôi chắc nịch đây là mẹ Mập của tôi bởi cái mùi đặc trưng và cái thân hình ú nụ này thì tôi đã quá quen thuộc từ khi mới lọt lòng.

    Mẹ Mập có một bộ lông màu vàng vàng, hơi có vằn cam cam, cổ mẹ trắng toát, lông mẹ thì mượt thôi rồi luôn nhé, ngoài bị mập 1 tẹo ra thì mẹ tôi rất là xinh gái. Mẹ nhìn tôi, tôi nhìn mẹ, không nói không rằng mẹ bắt đầu tắm táp cho tôi và dọn ổ, hình như đây là công việc yêu thích của mẹ Mập.

    Vài ngày sau thì tôi bắt đầu quen với áng sáng xung quanh và phân biệt được ngày đêm một cách ngon lành. Nhưng mẹ Mập thì chẳng đoái hoài gì tôi cho lắm, mẹ về vội vã rồi ra đi vội vàng. Haizz, một con mèo như tôi thì biết đòi hỏi thế nào được, hằng ngày được cho ăn uống no say là tôi đã vui rồi.

    Bốn chân của tôi thì vẫn chưa có tí sức lực nào anh em ạ, tôi vẫn chưa đứng lên và chạy nhảy như mẹ Mập. Ôi, nhìn cái thân hình mập mạp nặng nề của mẹ Mập nhảy qua khung cửa sổ mà tôi vẫn thấy rất chi là ngầu, một ngày không xa thì tôi cũng sẽ đứng lên và chạy nhảy như mẹ Mập thôi anh em nhỉ?

    - Ơ cái con mèo Mập này giờ già bị lú hay sao vậy ta? Không có chăm con nó như hồi trước nữa, bỏ con nó đi hoài vậy? – Bà chủ ca cẩm

    Mà cũng có lẽ là mẹ Mập của tôi già rồi và có chút lú lẫn thật. Đôi khi mẹ về nằm đè lên người tôi, tôi thở không ra hơi, những khi ấy có khi thì tôi lết lết ra được, có khi thì Cô chủ nhỏ và Cô chủ lớn lôi mẹ tôi ra, có khi thì tôi bất lực phải kêu gào thảm thiết cầu cứu mọi người. Rồi nhiều khi là tôi đang yên ổn nằm trong ổ thì mẹ Mập lại tha tôi ra ngoài, cho tôi nằm vất vơ giữa nhà rồi mẹ chui vào ổ nằm ngủ ngon lành. Rồi lắm lúc là mẹ cắn vào chân, vào cổ vào đùi tôi khiến tôi đau điếng.

    Rồi điều gì đến cũng phải đến, một hôm tối trời, cả nhà chủ tôi đi ra ngoài hết rồi, tôi thì đang nằm ngủ ngon lành trong ổ thì bỗng cảm thấy trời đất lay chuyển, ôi trời ơi, mẹ Mập đang mang tôi nhảy qua cửa sổ và leo lên nóc nhà, cảm giác được bay nhảy chưa được lâu thì mẹ Mập đã yên vị trên nóc nhà để tôi xuống.. rồi mẹ đi xuống mất tiêu.

    Mọi chuyện xảy ra đều có lí do của nó, từng biến cố sẽ giúp chúng ta mạnh mẽ hơn!

    (Còn nữa)
     
    Tiên Nhi, Ột Éc, Nana268109 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  5. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 3: ĐÊM MƯA

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời tối đen như mực, mọi thứ xung quanh chỉ có một màu đen thui, tôi chẳng nhìn thấy được gì và cũng chẳng thể bò đi đâu. Hoang mang, sợ hãi, tôi co ro cúm rúm trên nền lạnh lẽo, gió thổi vù vù xung quanh còn mẹ Mập thì chẳng thấy đâu. Tôi gào thét trong tuyệt vọng, gào đến khan cả tiếng mà chẳng thấy mẹ Mập xuất hiện.

    Tôi bất lực nằm rúm ró lại trong góc mà tôi cảm thấy là an toàn nhất, xung quanh là tiếng chó sủa, rồi tiếng xe chạy, rồi tiếng côn trùng kêu, rồi tiếng kêu meo meo yếu ớt của tôi hòa lẫn vào bóng đêm.

    Tôi nằm đấy, không biết qua lao lâu thì quả là ông trời không phụ lòng.. mèo mà. Gió rít tới tấp, cây cối đung đưa dữ dội, lá bay vù vù qua mặt, sượt vào má tôi, cát bay lung tung loạn xạ vào mắt tôi khiến tôi phải nhắm tịt mắt lại. Mà nhắm mắt lại thì những thứ âm thanh ghê sợ kia còn như được phóng to ra gấp mấy lần.

    Rồi trời bắt đầu mưa, mưa nặng hạt và ào ào làm tôi run hết cả người, sấm chớp đùng đùng, mỗi lần chớp lên là tôi nhìn thấy cây cối xung quanh lắc lư dữ dội nhìn thật là rùng rợn. Gió thổi ào ào, vù vù xung quanh, tiếng gió rít trong màn đêm và cái lạnh thấu xương quét qua người tôi. Tôi run bần bật. Gió mạnh tới nỗi như muốn thổi tôi bay khỏi nóc nhà, tôi cố dùng hết sức bấu víu xuống nền lạnh lẽo.

    Gió cuốn lá cây, nhánh cây, cát đá bay lung tung hết cả lên, va vào người tôi bôm bốp. Mưa như trút nước. Cũng còn may mắn cho A Quắn tôi là mẹ Mập bỏ tôi một nơi có cái gì đó to đùng che chắn trên đầu, không thôi là xác định tôi ướt nhẹp hết cả người rồi.

    Cơn mưa lớn và dữ dội quá, trên đầu tôi có mái che nhưng nước mưa vẫn cứ là tạt vào người, nước mưa thì bắt đầu tràn vào tới chỗ tôi nằm, tôi lạnh run, thân thể bất giác run lập cập mà tôi không thể nào kiểm soát được. Tôi chả biết phải làm gì vào lúc này cả, tôi cứ nằm đó và kêu meo meo, những tiếng kêu đầy bất lực.

    Tôi sợ, sợ sẽ như chú mèo anh em của tôi, lạnh cả người đi và không để nào nhúc nhích được, tôi sợ sẽ không được thấy ánh nắng của ngày mới và tôi sợ sẽ không được nhìn thấy hai Cô chủ của tôi một lần nữa.

    Không biết qua bao lâu thì tôi nghe có tiếng xe và ánh đèn, tôi mừng lắm, ra sức kêu meo meo mặc dù cổ họng tôi đã đau rát rồi. Hi vọng le lói, tôi hi vọng là chủ tôi về và sẽ tìm ra tôi, mang tôi xuống cái ổ ấm áp của mình. Qua một lúc sau thì tôi nghe tiếng Cô chủ nhỏ la hét thất thanh.

    - MẸ ƠI, CON MẬP NÓ THA CON A QUẮN ĐÂU MẤT RỒI! KHÔNG THẤY NÓ NỮA.

    Cả nhà chắc là đang kéo nhau đi tìm tôi rồi tôi nghe tiếng kêu tên tôi "A Quắn, A Quắn" từ 2 cô chủ và tiếng kêu "Mim Mim Mim Mim" từ bà chủ, đặc biệt hơn còn có tiếng kêu "Mèo Mèo đâu rồi?" từ ông chủ-người mà chả bao giờ sờ mó vuốt ve tôi.

    - Mâp, mày tha con mèo con đi đâu rồi hả? Mày tha con A Quắn đâu rồi? Nằm đây làm gì, đi kiếm nó về đây nhanh lên. - Tiếng Cô chủ lớn nghe rõ là đang bực mình

    Tôi cố gắng dùng hết sức bình sinh gào thét một lần nữa, cố gắng át cả tiếng mưa để chủ tôi có thể nghe thấy tôi. Qua một lúc lâu sau thì tôi chẳng còn hơi sức đâu mà gào với thét, tôi nằm đó run lẩy bẩy vì lạnh thì đột nhiên tôi nghe tiếng bước chân.

    Tiếng bước chân mạnh mẽ, vững vàng, tiếng bước chân này chắc là của ông chủ rồi, tối thui vầy làm sao ông chủ tìm ra tôi được, nhưng tôi cũng không còn hơi sức để mà gào, chỉ nằm kêu meo meo đầy bất lực. Rồi tôi thấy ánh sáng, ánh sáng chiếu tới chỗ tôi kèm theo 1 bóng đen to lớn vĩ đại, nhấc bổng tôi lên và mang tôi đi.

    - Trời đất ơi, tội nghiệp A Quắn quá. Con Mập chắc bị lú rồi, tự nhiên tha A Quắn lên nóc nhà bỏ đó. Hên mà còn nghĩ tới chuyện lên nóc nhà kiếm nó, không thôi chắc nó tiêu đời luôn rồi. -Cô chủ nhỏ vừa đỡ tôi từ tay ông chủ vừa lẩm bẩm

    Sau đó thì 2 cô chủ mang tôi vào ổ, lấy khăn lau người cho tôi và dùng máy sấy để sấy lông cho tôi. Cảm giác ấm áp tràn tới, từng giác quan tôi như được đánh thức dậy, tay chân tôi như được thêm sức mạnh và tinh thần tôi như được tỉnh táo hơn. Tôi bắt đầu ngó nghiêng xung quanh để chắc chắn là mình đã yên vị trong nhà.

    Tôi mừng rơn, kêu meo meo vài tiếng thì cô chủ tưởng là tôi đói, mà tôi đói thật, mẹ mang tôi lên khi tôi đã được ăn uống gì đâu. Và thế là tôi được cho uống sữa ấm nóng và thơm ngon đã đời. Cuộc đời mèo của tôi thật là may mắn khi được chủ yêu thương thế này, chắc một phần là do tôi là đứa con cuối cùng của mẹ Mập và một phần là tôi cũng.. xinh đẹp giống mẹ Mập, này là do tôi tự nghĩ thế.

    Sáng hôm sau, tôi rất mừng khi còn nhìn thấy được ánh sáng của ngày mới, nhưng khi thức dậy thì đầu tôi nặng trịch, mở mắt với tôi cũng khá là khó khăn, rồi cổ họng thì đau rát do tôi gào thét đêm qua quá nhiều. Cả người tôi không còn lấy chút sức lực để mà vươn vai ưỡn ngực như mọi khi, Tôi nằm lim dim trong ổ.

    Sức mạnh đôi khi đến từ tinh thần và ý chí lại mạnh mẽ hơn bạn nghĩ rất nhiều!

    (Còn nữa)
     
    Tiên Nhi, Ột Éc, Nana268108 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  6. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 4: ỐM NẶNG

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Ủa sao giờ này mà con A Quắn nó còn nằm lim dim ta? Thường bữa cho nó phơi nằng là nó khoái chí lắm mà? -Cô chủ nhỏ thắc mắc

    - Chắc hôm qua dính nước mưa nên nay nó mệt. Để đó cho nó ngủ đi cô. Vào ăn sáng rồi đi học nè! - Bà chủ vội vàng chuẩn bị bữa sáng

    Thế là cả nhà chủ tôi bận rộn để chuẩn bị cho ngày mới. Cô chủ nhỏ thì đi học, cô chủ lớn, bà chủ và ông chủ thì đi làm, còn tôi thì mệt mỏi rã rời, khó chịu trong người nhưng tôi cũng chỉ biết kêu meo meo yếu ớt.

    Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng cho mọi người thì bà chủ cho tôi uống sữa, nhưng hôm nay sữa đưa vào miệng tôi lại chả có tí mùi vị gì, rồi thêm cái cổ họng đau rát, rồi thêm việc sức lực của tôi tự nhiên biến đâu mất tiêu hết khiến tôi không tài nào nuốt nổi sữa mà hàng ngày tôi vẫn mê đắm mê đuối.

    - Ủa, sao nay con A Quắn nó không nuốt sữa được ta? Đút sữa cho nó cứ tràn ra không kỳ vậy? Không lẽ mê ngủ tới nỗi không thèm ăn uống luôn. - Bà chủ thắc mắc

    Ôi bà chủ ơi, con không còn chút sức lực nào mà nuốt nữa, con không biết tại làm sao mà con cũng muốn nuốt xuống lắm nhưng không có làm được. Thiệt là khổ thân con quá! Sau một lúc lâu mà tôi cũng chẳng được bao nhiêu là sữa vào bụng, bà chủ cũng đến giờ phải đi, bà chủ lau sơ người cho tôi rồi để tôi lại trong ổ lông và đi làm.

    Cả nhà chìm vào yên ắng, mẹ Mập không biết đi đâu không thấy về, tôi nằm trong ổ, tay chân rũ rượi không thể nhấc lên, cả người tôi mệt mỏi vô lực, tinh thần không còn sảng khoái để mà ngắm nghía xung quanh hay đón nắng đón gió ngày mới, tôi thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Hy vọng sau khi ngủ dậy tôi sẽ khỏe hơn.

    Ấy vậy mà cái thân thể yếu đuối này không chiều lòng tôi cho lắm, sau khi ngủ một giấc không biết là qua bao lâu, tôi mơ màng mở mắt dậy thì tay chân như không còn là tay chân của tôi nữa, tôi chả cảm giác được gì, tôi chỉ muốn nằm đó, nhẳm mắt lại và mặc kệ sự đời.

    Một con mèo như tôi được sinh ra do mẹ Mập quá già đã không có được bao nhiêu là sức khỏe, rồi dòng sữa đầu đời của mẹ Mập thì quá ít ỏi nên tôi cũng chẳng có được sức đề kháng là bao nhiêu, giờ thì chắc là đến lúc tôi từ giã thế giới này và đi theo người anh em của tôi, thật ngắn ngủi! Cảm giác được yêu thương chưa bao lâu, hạnh phúc được đón nắng ban mai chưa đủ dài, nhận biết về mọi thứ xung quanh chưa đủ thấm thía và thậm chí tôi còn chưa biết đi để mà leo trèo nhảy nhót như mẹ Mập. Thật buồn!

    - Sao con? Ráng nuốt sữa đi con.. -Tiếng bà chủ nỉ non

    Chắc là giờ nghỉ trưa nên bà chủ tranh thủ về, bế tôi lên và lại đang mớm sữa cho tôi, nhưng còn thê thảm hơn buổi sáng là bây giờ tôi còn không có sức để mà mở miệng, tôi cứ nằm trên tay bà chủ, thiêm thiếp và im thin thít. Mặc cho mớm vào là sữa lại chảy tràn ra, bà chủ vẫn kiên trì mớm từng chút từng chút một cho tôi.

    Một lần, hai lần, ba lần.. rồi tôi không biết bao nhiêu lần bà chủ mớm sữa cho tôi, cả người tôi toàn là sữa, nhớp nháp, dinh dính và khó chịu đến cực độ. Chiều tối mẹ Mập về, mẹ Mập nhìn tôi một cách hờ hững rồi đi ăn phần cơm của mẹ. Chắc mẹ Mập đã quên luôn là mẹ có một đứa con là tôi rồi.

    - Con lại giữ con A Quắn cho mẹ chích thuốc nó coi. Chắc nó bị cảm rồi. Nó bỏ uống sữa sáng giờ nè. -Tiếng bà chủ ra lệnh

    Thế là cô chủ nhỏ bế tôi lên và mông tôi đột nhiên đau nhói. Úi chà, thì ra tôi vẫn còn cảm giác nè, mông đau điếng khiến tôi tỉnh ra đôi chút, dù không muốn kêu mà miệng tôi bật một tiếng méo giòn tan. Cảm giác có thứ gì đó đang chạy dọc trong cơ thể, đau đớn, mệt mỏi khiến tôi chả muốn làm gì chỉ muốn nằm đó, và tôi nằm thật. Mặc kệ mọi người xung quanh đang làm gì, tôi cứ nằm đó và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

    Đêm lạnh, xung quanh tôi chẳng có một ai, mẹ Mập thì lại đi đâu rồi không biết, từ hôm mang tôi lên nóc nhà tới nay không biết do thấy có lỗi hay do sợ tôi.. lây bệnh mà mẹ chẳng thèm tắm táp liếm láp tôi một cái nào. Người tôi cứ bết rít lại, khó chịu và đầy mùi chua, mặc dù bà chủ đã lau cho tôi nhưng cái mùi sữa lên men chua lòm vẫn dính nhớp đâu đó trên khắp người tôi, khiến tôi khó chịu, bụng tôi quặn từng cơn và rồi tôi nôn ra. Hỗn hợp sữa rồi dịch trong người tôi hòa vào nhau, trào ra ngoài tạo nên một mùi kinh khủng, hỗn hợp dính đầy ra chỗ tôi nằm, tôi bất lực kêu meo meo rồi ngất lịm đi

    Cuộc sống là chuỗi ngày vật lộn để được sống!

    (Còn nữa)
     
    Tiên Nhi, Ột Éc, ennho106 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  7. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 5: CÙNG NHAU CHIẾN ĐẤU

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -CON A QUẮN NÓ ÓI TÙM LUM RỒI MẸ ƠI! LÀM SAO BÂY GIỜ ĐÂY MẸ? – Cô chủ nhỏ la hét thất thanh.

    Đang mơ màng thì tôi cảm thấy mình được bế lên, rồi cô chủ nhỏ dùng khăn lông ấm lau người cho tôi, cái mùi kinh khủng kia cũng vơi đi ít nhiều. Sau một hồi mớm sữa cho tôi thì bà chủ cho tôi ra phơi nắng, bình thường là tôi thích ánh nắng lắm nhưng hôm nay thì không thích tí nào, tôi cảm giác như những tia nắng đó đang đâm xuyên qua người tôi, xuyên qua mắt tôi, khiến tôi đau hết cả đầu và thế là tôi rúc người lại, cố gắng tránh đi cái ánh nắng đó.

    Tôi cứ chui rúc, càng rúc vào nơi tối hơn thì tôi càng thấy dễ chịu. Và rồi trưa hôm ấy tôi lại được chích vào mông thêm 1 mũi đau điếng nữa. Tôi cũng không biết bà chủ chích gì cho tôi, tôi chỉ biết là đau đến phát tè. Bà chủ tôi là y tá anh em ạ, và giờ ban ngày thì chăm sóc cho người bệnh còn tối đến thì.. chăm sóc cho mèo bệnh.

    Không biết đã mấy ngày trôi qua, tôi cứ được mớm sữa, được lau người rồi bị chích. Cả người tôi vẫn còn uể oải và tinh thần vẫn còn kém minh mẫn lắm. Tôi không còn biết ngày hay đêm, mắt tôi cứ mở lờ đờ và cả người tôi thì cứ rệu rã như vậy.

    - Mẹ ơi, con A Quắn bị tiêu chảy nữa. Hu hu hu, thôi tiêu rồi, chắc nó không qua khỏi quá. – Cô chủ nhỏ lại khóc.

    Bụng tôi đau quặn từng cơn, giờ tôi không còn biết cảm giác đói hay thèm sữa gì nữa. Tôi chỉ nằm đó, ủ rũ và thở thoi thóp. Bên tai thì lúc nào cũng văng vẳng. "Cố lên con, cố uống miếng sữa nào?", "Ráng lên con, uống thuốc mau hết bệnh nha!", "A Quắn ơi, mau khỏe lại nha!", "Hu hu hu".. Hít thở với tôi bây giờ cũng thật là khó khăn, tôi phải cố gắng từng chút từng chút để tranh thủ được miếng không khí nào vào người thì hay miếng ấy.

    Nhiều khi mệt mỏi quá tôi cũng không buồn hít thở nữa, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng của mọi người trong nhà và thế là tôi cố gắng hít thở. Để được nghe thêm những lời nói của mọi người, để được nhìn thêm thế giới xung quanh và nhìn lâu thêm những người chủ đã và đang cố hết sức để cứu tôi. Tôi cố gắng. Cố gắng gượng hít thở, cố gắng gượng liếm láp tí sữa nào thì hay tí sữa ấy, cố gắng gượng nhúc nhích tay chân và cố gắng gượng kêu meo một tiếng cho mọi người an tâm.

    Đêm muộn, tôi đang nằm mơ màng trong ổ của mình thì nghe tiếng bước chân khe khẽ, rồi một bàn tay khẽ vuốt ve đầu tôi, giọng nỉ non: "A Quắn ngủ ngon, mau khỏe nhé! Sáng mái thức dậy kêu meo meo nhe!". Cái giọng này chắc là cô chủ nhỏ rồi, cô ngồi với tôi hồi lâu, vuốt ve tôi, nói chuyện với tôi, động viên tôi, cô kéo khăn đắp lên người tôi, gãi gãi nhẹ nhàng cho tôi.

    Giấc ngủ của tôi cứ chập chờn và khó khăn, mọi động tĩnh trong đêm tối như được phóng đại thêm gấp mấy lần, sau khi cô chủ nhỏ đi thì một lúc lâu sau lại có tiếng bước chân lại gần tôi. "Ráng ngủ mai khỏe nha! Ốm yếu quá sức bệnh tùm lum tùm la hà. Mẹ Mập không thương thì tự mà thương mình đi nghe chưa?" cái giọng chua lè này chắc chắn là của cô chủ lớn rồi. Cô vẫn cứ hay la tôi như thế mặc dù là tôi đang bệnh cô cũng chả nhẹ nhàng hơn được là bao.

    Vật vã qua mấy ngày như thế, hôm nay tôi bắt đầu cảm giác cơ thể mình đang sống lại, tôi nghe rõ mọi thứ hơn và ham muốn ánh nắng ấm áp hơn, tôi không còn muốn chui rúc vào chỗ tối và cả người tôi đã bớt đau đớn hơn. Miệng tôi đã cử động được nhiều, sữa thì vẫn còn tràn ra ngoài ướt hết cả lông tôi nhưng tôi đã nuốt được nhiều sữa hơn vào bụng. Cổ họng tôi đã đỡ đau rát và tôi có thể kêu vài ba tiếng meo meo rành mạch, chân tay tôi đã có thể cử động được nhiều và thậm chí còn chống đối khi bị cho uống thuốc.

    Tôi cứ ngỡ cuộc đời tôi đã chấm dứt và đoàn tụ với người anh em kia của tôi rồi, mà cứ như có một động lực nào đó khiến tôi cứ muốn sống tiếp mà kiên trì vượt qua cơn bệnh nặng này.

    - Con mèo này có ý chí sống ghê ta. Mẹ tưởng nó tiêu đời rồi ai dè vậy mà nay ngo ngoe rồi nè.

    Chắc chẳng ai ngờ con mèo ốm yếu, suy dinh dưỡng, thiếu sức đề kháng như tôi lại có thể sống sót sau chừng ấy ngày bệnh tật. Tôi cũng không biết bằng cách nào mà tôi có thể vượt qua được, có lẽ là do ông Trời con thương tôi, ông thương con mèo tội nghiệp bơ vơ, không anh em, mẹ Mập thì hờ hững, ông muốn cho tôi sống lâu thêm một chút để biết cuộc đời này còn có nhiều thứ tươi đẹp và nhiều con người tử tế yêu thương tôi như thế này.

    Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng!

    (Còn nữa)
     
    Tiên Nhi, Ột Éc, Nana26894 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  8. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 6: CHẬP CHỮNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau bao nhiêu ngày bệnh tật hoành hành, không biết mùi vị, không biết đói, không biết no chỉ biết mệt mỏi rũ rượi thì ngày hôm nay tôi đã bắt đầu lấy lại những giác quan của mình. Hôm nay, tôi đã bắt đầu thấy đói và thèm sữa, tôi kêu meo meo và khi được cho sữa thì tôi hạnh phúc vô cùng, liếm lia liếm lịa. Cả nhà chủ tôi cũng mừng ra mặt, mọi người ai cũng nhìn tôi cười và khen tôi có ý chí sống mạnh mẽ, ngay cả ông chủ mặt lúc nào cũng hầm hầm thì bây giờ cũng hơi gọi là nhếch mép cười cười.

    Vài ngày sau đó thì tôi vẫn trong tình trạng còn yếu ớt và mệt mỏi, nhưng cơ thể tôi đang dần dần có sức trở lại, tôi uốn éo ngoe nguẩy nhiều hơn và kêu được nhiều hơn cũng như uống được nhiều sữa hơn. Thi thoảng tôi vẫn còn tiêu chảy và ói, nhưng tôi không còn ngất và mệt mỏi nhiều như trước, tôi chỉ thấy hơi khó chịu một tẹo.

    Thêm vài ngày sau thì tôi bắt đầu lấy lại sức lực của mình, tôi tươi tỉnh và hoạt động nhiều hơn. Sáng nay thì vẫn như bao buổi sáng nọ, tôi đang khoan khoái tắm nắng thì đằng xa xa, tôi nhìn thấy một con bướm. Chà chú bướm đẹp thật, đôi cánh trắng muốt bay đi bay lại một cách nhẹ nhàng và xinh đẹp, nhưng nhìn chú ta bay tới bay lui thì tay chân tôi lại ngứa ngáy vô cùng, tôi chỉ muốn được chạm thử vào chú ta xem chú ta mềm như thế nào. Và nghĩ sao làm vậy! Đôi khi tôi thấy tôi là một con mèo thiệt là quyết đoán.

    Thế là tôi dùng sức tung tẩy tay chân của mình để nâng cơ thể của mình lên nhằm tiếp cận chú bướm kia. Thì.. ạch.. tôi mới đứng lên có một chút xíu xiu thì chân tay tôi vẫn chưa quen việc giữ thăng bằng và đỡ lấy cơ thể, tôi ngã phịch xuống. Rồi tôi lại cố lần mò đứng lên để tiến gần lại chú bướm thì lại.. ạch.. rồi ạch.. rồi ịch.. rồi phịch.. tôi nằm chèm bẹp trên sàn, thở hổn hển. Việc hái hoa bắt bướm cũng không phải là một việc nhẹ nhàng.

    Quần quật cả một buổi sáng té lên té xuống, lăn quay đủ kiểu thì đến trưa tôi cũng đã chập chững bò được vài bước đầu đời. Chà tôi sướng rơn hết cả người. Ốm yếu như tôi thì ai mà có ngờ có ngày tôi có thể bò thế này. Càng ngày tôi càng tham lam cuộc sống này, tôi muốn sống lâu hơn, muốn đi nhiều hơn, muốn chạy nhảy nhiều hơn và muốn khám phá thế giới xung quanh nhiều hơn.

    Đến trưa thì cô chủ nhỏ đi học về. Như để khoe khoang với cô chủ nhỏ thì vừa nghe tiếng líu lo của cô, là tôi cũng meo meo đáp lại, rồi thì khi cô tới gần, tôi mò mẫm chập chững đứng lên và bò bằng 4 cái chân liêu xiêu. Tôi vẫn té đó, nhưng té ở đâu, tôi đứng lên và tiếp tục chỗ đó, chậm chạp đến gần cô.

    - Ô.. ô.. ô, nay A Quắn biết bò rồi ta! Giỏi quá ta, bò thêm lại gần đây nào! - Tiếng cô chủ nhỏ phấn khích, ríu ra ríu rít.

    Đáp lại yêu cầu của cô chủ, tôi càng ra sức bò lại gần cô chủ hơn. Đang bò khí thế thì.. meo meo.. tiếng mẹ Mập về. Mẹ Mập duyên dáng nhảy qua cửa sổ và ưỡn ẹo bò lại gần tôi, mẹ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi mẹ.. tung cước đá vào hai chân sau của tôi làm tôi ngã sõng soài. Tôi chả hiểu mô tê gì, tự nhiên bị đá, tôi nằm ngơ ngác nhìn mẹ, rồi nhìn cô chủ, rồi nhìn mẹ.

    - Ha ha ha, con Mập vô duyên quá nha. Tự nhiên A Quắn đang bò đạp nó vậy, thấy tướng nó bò xấu quá chịu không nổi hả? Ha ha ha- tiếng cô chủ cười càng làm tôi thêm quê xệ.

    Tôi là con mèo mới biết bò mà, việc đứng lên và bò đi với tôi đã là khó khăn rồi nên tôi chưa có kịp điều chỉnh lại tư thế cho đẹp, cho cao sang cho quý phái. Hà cớ gì đạp tôi như thế. Mẹ Mập thiệt là xấu tính mà. Ngày nào đó mà tôi đã biết bò một cách điệu nghệ rồi, tôi sẽ lắc lư nhiều tư thế thiệt là đẹp mắt, lượn lờ trước mặt mẹ Mập suốt ngày, cho mẹ hối hận vì ngày hôm nay đã đạp tôi nhé.

    Tôi không biết tại sao mà mẹ Mập lại không ưa tôi như thế nữa. Từ sau khi tôi bị bệnh là mẹ không thích tôi ra mặt, mẹ đã không ôm ấp tôi đã đành, nhiều khi mẹ lại còn liếc hái, đá và tát tôi nữa. Từ khi tôi biết bò, tôi hay bò đi bò lại để cho quen đường quen sá và cứng cáp chân tay.

    Những lúc không có mẹ Mập thì thôi, còn mẹ mà nhìn thấy tôi bò là y như rằng mẹ cáu lắm, mẹ sẽ nhìn một cách khinh khỉnh và đôi khi là lấn tôi, đá tôi ngã lăn ra thì mới vừa lòng mẹ. Haizzz, chắc là do sinh ra tôi-một con mèo ốm yếu, bệnh tới bệnh lui, bò thì tướng tá rõ là kỳ cục nên mẹ tôi thấy xấu hổ với giống loài mèo, thế là càng xấu hổ thì nhìn tôi mẹ càng gai mắt.

    Vậy mà tôi vẫn cứ thích mẹ Mập cơ, chắc là do máu mủ, cứ thấy bóng dáng mẹ Mập là tôi cứ muốn sáp lại gần, cứ muốn mẹ vuốt ve liếm láp, mà tôi cứ sáp lại là mẹ Mập cứ đẩy tôi ra, tôi cứ bò tới là mẹ Mập lại đi chỗ khác.. ngày qua ngày, hai mẹ con tôi cứ con lại gần mẹ né ra không biết chán. Chắc mẹ Mập không ngờ mẹ sinh ra một con mèo vừa ốm yếu, vừa hay bệnh lại.. vừa lì như thế.

    Tình cảm gia đình là thứ gì đó mà dù ta muốn có vứt bỏ cũng không thể!

    (Còn nữa)
     
    Tiên Nhi, Ột Éc, Nana26886 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  9. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 7: THÈM THỊT MỠ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -Meomeo.. meo.. meomeo.. meo.. meo – tôi khoái chí kêu lia lịa.

    - Nhảy lên nè A Quắn, chụp nè con! - Tiếng cô chủ nhỏ phấn khích không kém

    Sau khi đã cứng cáp thì tôi đi loanh quanh khắp nhà, dù chưa nhảy qua cửa sổ như mẹ Mập được nhưng tôi lon ton khắp mọi ngóc ngách và nhảy nhót tung tăng. Cô chủ nhỏ làm một cái "cần câu mèo" để thường xuyên chơi với tôi. Cái cần câu thì cũng chẳng có gì cầu kỳ cho lắm, nó chỉ là một cọng dây có treo một túm bùi nhùi và gắn chuông kêu leng keng, cô chủ buộc cọng dây vào một que gỗ cho đúng chất là một cái cần câu.

    Ấy vậy mà tôi lại bị cái cần câu đó thu hút vô cùng, cứ nghe tiếng leng keng rồi thấy túm bùi nhùi bay phấp phới là cả người tôi rạo rực hẳn, tôi thủ thế, rình mò từ xa để nhảy tới chụp, những khi ấy cô chủ thường nhấc cần câu lên nên khi là tôi nhanh chân chụp được, khi là tôi hụt (mà tôi chụp hụt là nhiều hơn).

    Những khi chụp được thì tôi túm lấy bùi nhùi cắn lấy cắn để, những khi hụt thì tôi ngã lăn quay, có khi tôi còn lỡ trớn va vô tường, vô ghế, lắm lúc hụt quài tôi cũng hơi quê quê, tôi giả bộ quay lưng đi không thèm chơi nữa, giả bộ chán chán liếm lông liếm chân, canh cô chủ buông thõng cây cần câu thì quay phắt lại chụp.

    Chiêu này tôi dùng được vài lần thì cô chủ biết tỏng ý nghĩ của tôi nên cô cũng giả bộ buông cần câu nhưng khi tôi quay qua chụp thì cô nhấc lên rõ là dứt khoát. Và cái chiêu giả bộ quê của tôi thì ngày càng không còn tác dụng!

    Đi lung tung thì tôi phát hiện ra nhiều thứ hay ho hơn và cũng nhiều thứ hay ho hấp dẫn tôi hơn. Đặc biệt là thố đồ ăn của mẹ Mập. Một lần tôi tò mò đi xem mẹ Mập hay ăn gì, tôi đi gần tới thố mẹ Mập hay ăn thì có mùi đồ ăn hấp dẫn tôi, tôi ngửi ngửi rồi lè lưỡi ra liếm thử. Úi chà chà, thứ này ngon hơn sữa tôi uống hàng ngày nhiều. Sữa của tôi chỉ có vị ngọt thơm beo béo, còn đồ ăn của mẹ Mập có đủ thứ mùi vị hấp dẫn.

    Tôi liếm láp không ngừng. Đang cơn liếm láp thì mẹ Mập về, mẹ thấy tôi đang ăn trộm đồ ăn của mẹ, bực quá, mẹ giơ chân sút tôi dạt sang một bên. Tôi thòm thèm nhìn mãi sang và lần mò đi tới, nhưng cứ tới gần thố là mẹ Mập đẩy tôi ra xa. Mẹ Mập thiệt là xấu tính, cho tôi một miếng có sao đâu!

    Được nếm thử hương vị mới nên tôi suốt ngày rình mò thố của mẹ Mập, hễ chủ cho đồ mẹ Mập là tôi cũng líu ríu chạy qua hòng ăn ké. Nhưng mẹ Mập không thích cho tôi ké, cứ là đá tôi văng ra, lì nữa là mẹ Mập tát vào đầu tôi bôm bốp. Bà chủ thấy tôi thèm quá thì cũng quyết định tập dần cho tôi ăn.

    Bà chuẩn bị cho tôi một cái bát be bé, nhỏ hơn của mẹ Mập nhiều và thường xuyên để đồ ăn vào trong đó cho tôi. Khi thì tôm, khi thì cá, khi thì cơm trắng, khi thì xúc xích.. và khi thì thịt mỡ. Đặc biệt nhất là món thịt mỡ, tôi thích thịt mỡ nhất trong những thứ bà chủ cho tôi, cắn vào miếng thịt béo ngậy, dai dai, thơm tho làm tôi mê tít.

    Mẹ Mập thì đặc biệt là thích cá, cứ hễ có món cá là mẹ Mập mê li quên trời đất. Còn tôi thì thấy thịt mỡ là số một luôn, cứ cho tôi miếng thịt mỡ thì bắt tôi làm gì tôi cũng chịu. Tôi thèm thịt mỡ một cách kỳ lạ, cá tôm thì tôi cũng ăn nhưng không thích bằng nên thường ăn chậm, nhưng hễ cho tôi miếng thịt mỡ dù là chiên, kho hay chỉ là luộc, tôi cũng ăn ngấu nghiến ngon lành.

    Tôi mê nhất là món thịt mỡ kho tàu của bà chủ, cái mùi thịt ngon ơi là ngon, tôi ăn hoài không biết ngán, nằm mơ tôi cũng thấy mình đang ôm miếng thịt mỡ to đùng mà chảy cả nước miếng. Thịt mỡ số hai là không món nào số một.

    Kể từ khi ăn thì tôi uống sữa ít dần, và bây giờ thì tôi cũng không còn uống sữa nữa. Ăn uống hình như giúp tôi mau lớn và nhanh cứng cáp hơn, giờ đây tôi đã có thể nhảy thon thót lên ghế, lên giường.. khung cửa sổ thì vẫn còn ngoài tầm với nhưng ghế trong nhà là tôi nhảy lên không sót cái nào.

    Bây giờ tôi cũng mập mạp lên thấy rõ và cái đuôi của tôi cũng quắn lên thấy rõ, không biết do bẩm sinh hay do bị mẹ Mập đè mà cái đuôi của tôi xoăn tít tận hơn 1 vòng. Nhìn cái đuôi dài đầy thướt tha của mẹ Mập rồi nhìn lại cái đuôi quắn ngắn ngủn của mình, tôi chỉ biết thở dài. Haizzzz. Và cái đuôi ấy cũng gây cho tôi không ít tình huống dở khóc dở cười.

    Dở khóc dở cười là khi tôi đang chạy xuôi chạy ngược thì bị kéo lại phía sau khiến tôi ngã chỏng vó, đó là do cái đuôi tôi bị vướng vào dây điện trong nhà; rồi là khi chơi câu cá với cô chủ trong những lần quá khích làm điên làm khùng thì đuôi tôi xoắn vào với cái dây cần câu, tôi hoảng hồn chạy te te thì sau đít là tiếng chuông leng keng do cái dây cần câu bị mắc vào đuôi tôi và tôi chạy kéo theo luôn cái cần câu mèo của cô chủ; rồi là khi tôi tự tắm rửa mình bằng cách liếm láp, cái đuôi quá ngắn nên mỗi khi tôi ôm đuôi để liếm ra phía sau thì thường hay trượt tay và ngã lăn quay ra..

    Cuộc sống bình an, vui vẻ của tôi cứ thế trôi qua. Tôi lớn lên từng ngày và bắt đầu trận chiến đầu tiên trong đời..

    Tận hưởng từng phút giây trong cuộc sống thật trọn vẹn, để khi nhìn lại chúng ta thấy cuộc đời này thật đẹp!

    (Còn nữa)
     
    Tiên Nhi, Ột Éc, ennho80 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  10. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 8: KẺ THÙ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya tĩnh lặng, mọi thứ yên ắng vô cùng, tôi nằm lim dim trong ổ nhưng lỗ tai thì vẫn cứ dựng lên nghe ngóng xung quanh. Tiếng lá xào xạc, tiếng sóng vỗ từ con sông kế bên nhà, tiếng côn trùng kêu rỉ rả.. và tiếng tôi thở đều đều. Đang nằm thiu thiu thì một bóng đen chạy vọt qua.. chít chít.. chít chít.. lông mèo tôi dựng hết cả lên. Tôi đứng phắt dậy, dựng cái đuôi quắn ngắn ngủn lên và dòm ngó xung quanh, nhưng không thấy gì khả nghi.

    Đang định nằm xuống lại thì.. chít chít.. chít chít.. tiếng kêu này làm máu tôi sôi sục cả lên, cả người tôi phấn chấn hẳn, tôi bắt đầu đi ra và thám thính xung quanh, tôi nhìn dáo dác, hít hít kiếm tìm, tận dụng mọi giác quan loài mèo thì tôi đã tìm ra trong góc.. kẻ thù số một của loài mèo chúng tôi.. loài chuột.

    Chà, con chuột này bự quá xá, nó bự hơn cả tôi, ấy thế mà tôi không có sợ nó nhé, tôi đứng gầm gừ, khè bằng những âm thanh tôi nghĩ là đáng sợ nhất. Nhưng con chuột không sợ tôi nhiều như tôi nghĩ, nó chỉ hơi bất ngờ một chút xíu, chắc là giật mình do đang chạy thì bị tôi kêu giật ngược lại, nó nhìn tôi một cách khinh thường.

    Là khinh thường thật anh em ạ, trong mắt nó chẳng có gì biểu hiện là đang sợ với cái loài mạnh hơn và có thể ăn thịt được nó, nó liếc thoáng qua tôi rồi tiếp tục công việc của nó là lao thẳng tới bao gạo trong nhà. Con chuột này hay thật, nó rành rẽ mọi ngóc ngách trong nhà tôi, đi qua đi lại tới đúng đích đến mà nó muốn.

    Tôi bực hết cả mình! Máu trong người tôi chạy thẳng lên não, tim tôi đập thình thịch, tôi lao nhanh đến con chuột và giơ móng vuốt ra định cào cho nó một phát. Thì nó nhanh ghê gớm, lách một cách gọn gàng, kêu chít chít rồi đứng sang một bên, nhe 2 cái răng dài ra hù dọa tôi nữa.

    A cái con chuột láo cá này! Hôm nay anh sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Tôi lấy đà nhào vô nó một lần nữa, lại hụt, lần này nó còn giơ cả tay vả vào mặt tôi. Thật là cảm thấy bị sỉ nhục kinh khủng, tôi sôi máu hẳn. Tôi nhào vào quơ quào loạn xạ nhằm dứt điểm con chuột này. Vậy mà chẳng mấy đòn trúng đích ngược lại tôi còn mệt bở cả hơi tai.

    Đang cơn hăng thì méo méo.. méo méo.. mẹ Mập về. Mẹ Mập nhìn con chuột một cách ngạo nghễ và căm ghét. Ồ, con chuột bắt đầu hoang mang, mặt nó hiện lên vẻ sợ hãi nó bắt đầu tìm đường chạy trốn, không xáp là cà với tôi nữa. Mắt nó láo liêng, nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu phóng chạy một cách bạt mạng nhưng làm sao mà dễ dàng thoát khỏi móng vuốt của mẹ Mập, mẹ Mập liếc nó một cái rồi nhanh gọn lẹ chuẩn xác chộp đúng ngay đầu con chuột. Con chuột nằm im thin thít vì chắc đã biết rõ số phận hôm nay.. đi dễ khó về.

    Nhưng mẹ Mập không xử lí con chuột liền, mẹ chơi trò.. mèo vờn chuột với nó. Mẹ thả nó ra, nó chạy te te, mẹ nhào vào vồ nó. Rồi mẹ thả nó ra, nó chần chờ bò bò, mẹ giả lơ như không thấy, nó phóng đi, mẹ vồ nó. Cứ như thế lặp đi lặp lại, con chuột mệt mỏi xỉu ngang còn mẹ Mập thì vẫn hừng hừng khí thế. Lần đầu tiên tôi thấy mẹ Mập oai phong như vậy, cái thân hình núng nính là thịt mà vờn với con chuột hồi lâu vẫn không thở dốc, thật là tài năng tiềm ẩn mà. Rồi mẹ Mập cũng xử lý con chuột, nhưng mẹ không ăn nó, chắc mẹ chê nó hôi và không ngon, mẹ để nó nằm chình ình giữa nhà chả buồn tha nó đi chỗ khác.

    - Chao ôi, con Mập lại bắt được chuột rồi nè mẹ ơi! Con chuột bự ghê! Mập giỏi quá ta, bắt chuột số 1 ta! -Tiếng cô chủ nhỏ trầm trồ.

    À à, thì ra tất cả đều có lí do của nó, mẹ Mập để con chuột nằm chình ình giữa nhà là để sáng ra khoe chiến tích đây mà. Bấy giờ mẹ Mập như công thần trong nhà nhé, ai cũng khen mẹ Mập và vuốt ve vỗ đầu mẹ Mập, mặt mẹ Mập sướng rơn, lăn qua lộn lại uốn éo đủ mọi tư thế. Tôi nhìn cũng hãnh diện ghê gớm, dù sao thì tôi cũng là con của mẹ Mập mà, mặc dù tối qua tôi chẳng làm nên tích sự gì, nhưng mà tôi tin là 1-2 lần tới thôi, tôi sẽ hạ con chuột ngon lành như cách mà mẹ Mập đã làm. Nghĩ thôi đã làm tôi phấn khích đến nỗi kêu meo meo.

    - A Quắn sau này cũng phải bắt chuột giỏi như con Mập nghe chưa? - Chưa chi mà cô chủ lớn đã dặn dò rồi!

    Cuộc sống con mèo của tôi cứ ngày ngày trôi qua yên ả, vui vẻ và ấm no như thế. Tôi dần dần lớn lên, và giờ đây tôi không chỉ loanh quanh ở sau nhà. Tôi mon men khắp mọi nơi và lên cả trước hiên nhà. Tại đây, tôi thấy được nhiều điều thú vị và trải qua những chuyện gay cấn mà tôi không thể nào tưởng tượng nổi.

    Trở thành bạn bè với nhau là do chúng ta có duyên, không phân biệt bạn và tôi khác nhau thế nào!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
  11. Con gà và con mèo

    Bài viết:
    65
    CHƯƠNG 9: GẶP NÔ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xóm tôi được 2 cô chủ gọi là xóm chó, vì trong xóm có rất là nhiều chó, nhà nào cũng có 1-2 con chó, có nhà cuối xóm là nuôi hẳn 10 con, trong xóm chỉ duy nhất 2 nhà nuôi mèo là nhà chủ tôi và nhà ông bà Tám gần đó. Hàng ngày lũ chó sủa inh ỏi và kéo đi đánh nhau ỏm tỏi cả lên. Xe nào chạy vào xóm tôi cũng sợ vì thường hay bị mấy con chó đó dí dù không có lí do nào hay cũng không tỏ ra gì là có chút mờ ám.

    Cứ có chiếc xe hay con người nào đi vào địa bàn của bọn chúng, là bọn chúng sủa như được mùa và còn sủa theo kiểu hùa, nhà này có chó sủa là mấy nhà kia lũ chó cũng sủa theo. Cô chủ nhỏ của tôi cũng bị chó dí vài lần, có lần bọn chúng còn cắn rách cả quần cô, bà chủ và ông chủ của tôi bực mình lắm, thường hay qua nhà hàng xóm mắng vốn vì chó nuôi dữ quá. Đâu phải loài nào cũng hiền lành, ngoan ngoãn như bọn mèo chúng tôi, ấy thế mà bọn tôi lại hay mang tiếng chảnh!

    - Tụi bây im chưa? Sủa gì sủa quài, biến vô nhà hết coi. Cô đi qua đi cô, con đuổi chó cho. - Tiếng cô chủ lớn hét.

    Mà bọn chó trong xóm này đặc biệt rất sợ cô chủ lớn nhà tôi, lần nào mà bọn chúng đang sủa inh ỏi, cô la một phát là bọn chúng im ngay; hay những lần bọn chúng đang chuẩn bị kéo bè kéo phái đi cắn nhau, cô chửi một phát là con nào về nhà nấy; hay nhiều lần bọn chúng đang chờ chực để lao ra dí xe máy, cô chỉ cần hét "Biến vô nhà ngay!" là bọn chúng cắp mông quay vào nhà.

    Cô chủ lớn thật là uy vũ, hèn gì mà cô chủ nhỏ sợ một phép, cô chủ lớn nói một cô chủ nhỏ không dám nói hai, cô chủ lớn nói một tiếng là cô chủ nhỏ làm ngay theo không dám cò kè mặc cả..

    Hôm nay cũng như bao hôm khác, sau khi ăn uống no nê thì tôi bò lên nhà trên để mà tắm nắng và ngắm lũ chó. Mọi người trong nhà tôi đi hết rồi, người đi làm người đi học, tôi ở nhà chỉ có 1 mình thôi. Thong thả bước từng bước chậm chạp, nhẹ nhàng nhảy lên lan can có đầy nắng, nằm trườn ra phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, thật là dễ chịu. Lúc này thì tôi đã nhảy nhót một cách siêu phàm rồi, tôi nhảy nhẹ nhàng và xinh đẹp lắm nhé!

    Ánh nắng ấm áp làm mắt tôi cứ díu cả lại, đang nằm lim dim thì tôi nghe tiếng xe chạy, tai tôi dựng đứng lên vì tôi biết chắc chắn là sắp có một màn rượt đuổi đây mà. Thật không sai! Sau tiếng xe máy là tiếng chó nhà đầu xóm, rồi lũ chó nhà cuối xóm trong đây nghe thấy và bắt đầu.. dàn trận, bọn nó bắt đầu thay phiên nhau sủa và đứng sẵn chờ, chỉ cần xe chạy qua là bọn chúng nhào ra dí.

    Gâu.. gâu gâu.. gâu gâu.. gừ gừ.. gâu gâu.. gừ gừ.. tiếng bọn chúng vang khắp xóm, nhức hết cả đầu, tôi ngồi thẳng dậy để nhìn rõ hơn cuộc rượt đuổi. Người đàn ông lái xe vào xóm chó để giao đồ, vừa chạy vào nghe tiếng chó sủa anh ta tưởng không sao, nhưng anh ta đã lầm, vào sâu hơn một chút là anh ta được đón tiếp bởi 3-4 con chó to, lao ra và dí theo sau xe anh ta, miệng gâu gâu liên tục và mồm thì há ra như muốn ngoạm cả vào chân anh ta, anh ta vừa rồ ga vừa cong 2 chân lên cao.

    Tôi nhìn theo không chớp mắt, ngày nào cũng thấy cảnh này nhưng sao tôi cứ thích xem không biết chán. Chủ nhà ra nhận đồ bắt đầu quát lũ chó và xua bọn chúng để anh ta có thể dừng lại và giao đồ, thật tội nghiệp cho anh giao hàng, lúc ra cũng là một màn bị chó dí. Nhưng còn may mắn chán là anh ta chưa bị cắn phát nào.

    Sau khi hùa nhau sủa và dí anh giao hàng tội nghiệp, bọn chó lại bắt đầu kéo phe đi cắn nhau. Cái bọn này cũng thật là ngộ, bọn chúng đoàn kết hùa nhau sủa người lạ, nhưng sau đó lại kéo bè đi cắn xé lẫn nhau. Chắc là rảnh rỗi bọn chúng không có việc gì làm? Vậy thì sao không nằm ườn ra phơi nắng như tôi nè, đi cắn nhau làm chi nhìn đau người phết!

    Tôi chứng kiến nhiều cuộc cắn nhau của bọn chó rồi, đau đớn và đẫm máu lắm, vừa nhìn tôi vừa run sợ vừa kích thích, đôi khi bọn chúng sủa dữ quá tôi run rẩy chạy tọt vào trong nhà trốn. Thông cảm cho tôi - con mèo bé nhỏ với trái tim yếu đuối, mà nhìn bọn nó to lớn cắn nhau sợ lắm. Tưởng tượng mà bọn chúng cắn tôi một phát, chắc tôi lên đường ngay.

    Gấu gấu.. gấu gấu.. một con chó trắng ở xóm ngoài thách thức, bên phe này bọn chúng chỉ có 3 con nhưng con nào con nấy to lớn, khỏe mạnh. Gừ gừ.. gấu gấu.. bọn chó nhà cuối xóm đáp lại lời thách thức, bọn chúng có cả 10 con, nhưng con nào cũng lùn lùn, nhỏ nhỏ. Sau màn thách thức là cả đám nhào vào nhau như vũ bão, không có quy luật hay tính toán gì, chỉ đơn giản là nhào vào nhau.

    Bọn to con lao vào khí thế hừng hực, bọn nhỏ con hơn hoảng, một vài con quay đầu bỏ chạy chui vào nhà trốn giống như tôi, một vài con sung hơn, nhào cả vào bọn to kia con. Bọn chúng cắn nhau loạn xì ngầu, cát bụi mù mịt. Ẳng ẳng.. ẳng ẳng.. ắng.. một con chó nhỏ lùn bị cắn, chân nó đau đi cà nhắc, sủa inh ỏi bỏ chạy, bọn còn lại sung máu hơn, lao vào nhau.

    Tôi đang chăm chú xem thì bỗng phát hiện kế bên lan can có một bóng trắng vụt quá, rồi nằm bẹp ở đó thở hổn hển. Nó là con chó nhỏ lùn bị cắn lúc nãy, chân nó rớm máu, mặt mũi thì hoang mang, nó nhìn quanh nhìn quất và thấy tôi, nó gừ gừ làm tôi cũng hết cả hồn vội cong đuôi chạy tọt vào nhà. Sau này tôi mới biết nó tên Nô, là một con chó trắng lùn, chân nó ngắn ngủn, người thì một mẩu, nó được nhà cuối xóm đem về mới đây thôi nên chưa biết luật chơi trong xóm và thế là ngày đầu tiên nó bị cắn què giò!

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...