Bài viết: 0 

CHƯƠNG 9: XUỐNG NƯỚC
Hôm sau tôi tới gặp cô giáo chủ nhiệm của Nguyên. Trời ơi, em chồng tôi đúng là quá giỏi đi mất. Trường học có 21 nội quy, em nó vi phạm 18/21 nội quy. Thành tích học tập lọt qua bảng xếp hạng lớp trôi xuống đáy khối luôn. Tôi ngồi uống trà gần 2 tiếng đồng hồ với cô chủ nhiệm chỉ để nghe về cáo trạng dài hơn sớ của em chồng, rằng em đã gây ra bao nhiêu đau lòng lẫn thất vọng cho thầy cô, tập thể lớp đã bị ảnh hưởng thế nào, tương lai em tăm tối ra sao.. và sau đấy đến cả tôi đây cũng bị dạy dỗ thê thảm. Vâng, em hư tại chị!
Tôi về nhà nấu cơm đợi cu cậu đi học về.
- Ăn cơm xong, sang nhà ông một chuyến, tối nay bố em cũng sẽ về.
- Còn tự nhận mình không phải kẻ mách lẻo!
- Tình hình của em bây giờ chỉ thiếu nước nghỉ học cấp 3 thôi. Cấp 2 còn giành huy chương toán học nhưng lên cấp 3 đi thi toán nộp giấy trắng? Em là đang chống đối lại xã hội đấy à? Chị không thể giúp em làm thinh trước ông chuyện này vì đây là tương lai của em. Ít nhất cũng nên cho chị một câu giải thích hợp lí chứ?
- Không có gì giải thích!
- Em cho chị một câu trả lời hợp lí, chị sẽ làm tất cả để giúp em giải quyết vấn đề. Ông ngoại chưa biết chuyện gì cả.
- Tuỳ chị.
- Vậy thì chị đưa em sang nhà ông nói chuyện!
Thằng nhóc này quá cứng đầu, tôi cũng hết cách. Nhưng mọi chuyện bên nhà ông ngoại xảy ra vượt quá mức tưởng tượng của tôi.
Ông ngoại nghe chuyện xong tức giận thì tăng xông nói cậu chồng không ra gì, làm hỏng con.. Cậu chồng còn tức giận hơn rất nhiều, nhận lỗi với ông cụ xong bắt con trai quỳ xuống nhận lỗi hứa sửa sai với ông cụ. Thực ra ban chiều khi cậu nhận được điện của cô chủ nhiệm thì đã gọi điện cho tôi, ông nằng nặc đòi về dạy dỗ con trai, tôi cũng chỉ muốn dọa thằng bé nên mới thuận nước đẩy thuyền. Nhưng con trai của cậu cũng là một thằng nhóc cứng đầu sừng sỏ, nhất quyết không mở miệng. Ông ngoại chồng ném chén trà xuống trước mặt thằng bé lớn tiếng quát "Nhà vô phúc!", chén trà vỡ tan, nước chè văng tung toé. Cậu chồng sắn tay áo lên, vớ lấy cây chổi lông gà đánh liên tục vào người thằng bé.
- Mày cứng mồm phải không. Cái loại như mày không vào quân đội rèn rũa chỉ có thành quân đầu đường xó chợ. Hư hỏng phải không?
Gia đình quân nhân dạy con như dạy lính là thật. Tôi há hốc miệng trước cảnh tượng trước mắt
- Cậu ơi cậu đừng đánh em nữa. Dạy trẻ con phải mềm mỏng, từ từ khuyên bảo. Cậu bình tĩnh..
Tôi bị gạt ra.
- Cháu đi ra, thằng này phải dùng biện pháp mạnh. Nó bây giờ bất trị rồi!
Tôi chưa bao giờ thấy ông cậu nhã nhặn vui tính trông đáng sợ như thế cả. Con cái cũng nhẫn tâm đánh như bao cát? Tôi chạy lại ôm thằng bé thì thấy bên mặt trái đau rát. Chiếc chổi lông gà quật thẳng vào sườn mặt trái. Nước mắt ngay lập tức ồ ạt vì quá đau. Tôi thấy cậu chồng dừng tay thì buông thằng nhỏ ra. Ông ngoại chạy đến hỏi han, cậu chồng rối rít hỏi han. Tôi cảm nhận được rõ mặt trái đang sưng đỏ và nóng rát lên rất nhanh, cố nén nước mắt:
- Ông ngoại, cậu Dinh con không sao. Con đưa em về trước, ngày mai em phải đi học, con đã nhận lời trông nom em thì sẽ dạy em thật tốt. Mọi người mệt rồi nên nghỉ ngơi thôi ạ.
Tôi kéo thằng bé ra khỏi nhà ông bắt xe trở về nhà. Nó bị đánh bầm dập, ngồi trên xe cũng không dám dựa người xuống ghế xe làm tôi cũng đau lòng. Tôi đã suy nghĩ quá nông cạn rồi!
Trở về phòng ngủ, Khiêm đã về nhà!
Anh không bật đèn lên chỉ im lặng ngồi hút thuốc ở ban công ngắm đám hoa tôi trồng chi chít ở đó. Trong lòng bỗng dâng lên cơn tủi thân. Tôi đi đến ôm lấy vai anh từ đằng sau.
- Em xin lỗi. Là do em có vấn đề tâm lí từ trước, em sẽ đi gặp bác sĩ tâm lí. Lẽ ra em nên nói sớm với anh. Đều tại em cho rằng tự em có thể như người bình thường. Năm 16 tuổi em.. bị cưỡng hiếp nhưng may mắn có người đã đến cứu em vào phút chót. Em rất sợ nhưng không dám nói cho ai biết cả, em tỏ ra thật bình thường như không có chuyện gì. Em lưỡng lự nói với anh vì em tự ti, sợ anh chê em. Đúng em rất sĩ diện. Đến cuối cùng thì vẫn là không giấu được. Anh không chấp nhận được chuyện này, em có thể hiểu.
Khiêm đờ người vài giây rồi dụi tắt điếu thuốc lá. Thoát khỏi tay tôi, anh đứng đó nhìn thật sâu vào mắt tôi.
- Anh biết rồi, đi tắm rồi đi ngủ!
- Hết giận đi mà!
- Cần xem xét biểu hiện đã.
Tôi ôm tay anh, bật đèn phòng lên rồi chỉ vào bên mặt đang sưng vù, trong lòng đầy uất ức.
- Đại gia ơi em bị đánh.
Quả nhiên lão sửng sốt nâng mặt tôi lên xem kĩ:
- Ai đánh?
- Cậu Dinh đánh huhu. Cả Nguyên cũng bị đánh, em thương nó nên chạy vào cản. Đại gia anh phải đòi lại công bằng cho em!
- Chuyện của Nguyên từ giờ anh quản. Được rồi nín, nín! Khóc nữa vết sưng đang xung huyết rách ra bây giờ.
- Cả hôm trước nữa, em chỉ ngồi với bạn cũ một lúc nhưng anh mắng em lẳng lơ, còn suýt đánh em nữa. Huhu
- Anh nóng tính. Anh xin lỗi. Nín đi!
- Trước khi kết hôn em đã nói rồi, chỉ cần anh vũ phu một lần em sẽ li hôn ngay lập tức. Anh đừng quên!
- Vì em nói thế nên anh mới không xuống tay được đấy! Mau rửa mặt đi anh bôi thuốc cho.
Tôi phì cười. Khiêm quan tâm tôi, như vậy hạ mình xuống một chút cũng đáng. Lang bạt bên ngoài từ nhỏ bỗng một ngày có nhà của chính mình để trở về, được yêu thương. Điều ấy là quá sức quý giá đối với tôi. Anh cho tôi một tổ ấm nhỏ, tôi nhất định sẽ gìn giữ tổ ấm hạnh phúc.
Sau hôm đó, chuyện ở trường của Nguyên tôi không can thiệp nữa, đại gia nói anh sẽ lo. Cũng tốt. Sau chuyện ở nhà ông ngoại có lẽ thằng bé lại càng ghét tôi cho xem.
Hết chương 9.
Tôi về nhà nấu cơm đợi cu cậu đi học về.
- Ăn cơm xong, sang nhà ông một chuyến, tối nay bố em cũng sẽ về.
- Còn tự nhận mình không phải kẻ mách lẻo!
- Tình hình của em bây giờ chỉ thiếu nước nghỉ học cấp 3 thôi. Cấp 2 còn giành huy chương toán học nhưng lên cấp 3 đi thi toán nộp giấy trắng? Em là đang chống đối lại xã hội đấy à? Chị không thể giúp em làm thinh trước ông chuyện này vì đây là tương lai của em. Ít nhất cũng nên cho chị một câu giải thích hợp lí chứ?
- Không có gì giải thích!
- Em cho chị một câu trả lời hợp lí, chị sẽ làm tất cả để giúp em giải quyết vấn đề. Ông ngoại chưa biết chuyện gì cả.
- Tuỳ chị.
- Vậy thì chị đưa em sang nhà ông nói chuyện!
Thằng nhóc này quá cứng đầu, tôi cũng hết cách. Nhưng mọi chuyện bên nhà ông ngoại xảy ra vượt quá mức tưởng tượng của tôi.
Ông ngoại nghe chuyện xong tức giận thì tăng xông nói cậu chồng không ra gì, làm hỏng con.. Cậu chồng còn tức giận hơn rất nhiều, nhận lỗi với ông cụ xong bắt con trai quỳ xuống nhận lỗi hứa sửa sai với ông cụ. Thực ra ban chiều khi cậu nhận được điện của cô chủ nhiệm thì đã gọi điện cho tôi, ông nằng nặc đòi về dạy dỗ con trai, tôi cũng chỉ muốn dọa thằng bé nên mới thuận nước đẩy thuyền. Nhưng con trai của cậu cũng là một thằng nhóc cứng đầu sừng sỏ, nhất quyết không mở miệng. Ông ngoại chồng ném chén trà xuống trước mặt thằng bé lớn tiếng quát "Nhà vô phúc!", chén trà vỡ tan, nước chè văng tung toé. Cậu chồng sắn tay áo lên, vớ lấy cây chổi lông gà đánh liên tục vào người thằng bé.
- Mày cứng mồm phải không. Cái loại như mày không vào quân đội rèn rũa chỉ có thành quân đầu đường xó chợ. Hư hỏng phải không?
Gia đình quân nhân dạy con như dạy lính là thật. Tôi há hốc miệng trước cảnh tượng trước mắt
- Cậu ơi cậu đừng đánh em nữa. Dạy trẻ con phải mềm mỏng, từ từ khuyên bảo. Cậu bình tĩnh..
Tôi bị gạt ra.
- Cháu đi ra, thằng này phải dùng biện pháp mạnh. Nó bây giờ bất trị rồi!
Tôi chưa bao giờ thấy ông cậu nhã nhặn vui tính trông đáng sợ như thế cả. Con cái cũng nhẫn tâm đánh như bao cát? Tôi chạy lại ôm thằng bé thì thấy bên mặt trái đau rát. Chiếc chổi lông gà quật thẳng vào sườn mặt trái. Nước mắt ngay lập tức ồ ạt vì quá đau. Tôi thấy cậu chồng dừng tay thì buông thằng nhỏ ra. Ông ngoại chạy đến hỏi han, cậu chồng rối rít hỏi han. Tôi cảm nhận được rõ mặt trái đang sưng đỏ và nóng rát lên rất nhanh, cố nén nước mắt:
- Ông ngoại, cậu Dinh con không sao. Con đưa em về trước, ngày mai em phải đi học, con đã nhận lời trông nom em thì sẽ dạy em thật tốt. Mọi người mệt rồi nên nghỉ ngơi thôi ạ.
Tôi kéo thằng bé ra khỏi nhà ông bắt xe trở về nhà. Nó bị đánh bầm dập, ngồi trên xe cũng không dám dựa người xuống ghế xe làm tôi cũng đau lòng. Tôi đã suy nghĩ quá nông cạn rồi!
Trở về phòng ngủ, Khiêm đã về nhà!
Anh không bật đèn lên chỉ im lặng ngồi hút thuốc ở ban công ngắm đám hoa tôi trồng chi chít ở đó. Trong lòng bỗng dâng lên cơn tủi thân. Tôi đi đến ôm lấy vai anh từ đằng sau.
- Em xin lỗi. Là do em có vấn đề tâm lí từ trước, em sẽ đi gặp bác sĩ tâm lí. Lẽ ra em nên nói sớm với anh. Đều tại em cho rằng tự em có thể như người bình thường. Năm 16 tuổi em.. bị cưỡng hiếp nhưng may mắn có người đã đến cứu em vào phút chót. Em rất sợ nhưng không dám nói cho ai biết cả, em tỏ ra thật bình thường như không có chuyện gì. Em lưỡng lự nói với anh vì em tự ti, sợ anh chê em. Đúng em rất sĩ diện. Đến cuối cùng thì vẫn là không giấu được. Anh không chấp nhận được chuyện này, em có thể hiểu.
Khiêm đờ người vài giây rồi dụi tắt điếu thuốc lá. Thoát khỏi tay tôi, anh đứng đó nhìn thật sâu vào mắt tôi.
- Anh biết rồi, đi tắm rồi đi ngủ!
- Hết giận đi mà!
- Cần xem xét biểu hiện đã.
Tôi ôm tay anh, bật đèn phòng lên rồi chỉ vào bên mặt đang sưng vù, trong lòng đầy uất ức.
- Đại gia ơi em bị đánh.
Quả nhiên lão sửng sốt nâng mặt tôi lên xem kĩ:
- Ai đánh?
- Cậu Dinh đánh huhu. Cả Nguyên cũng bị đánh, em thương nó nên chạy vào cản. Đại gia anh phải đòi lại công bằng cho em!
- Chuyện của Nguyên từ giờ anh quản. Được rồi nín, nín! Khóc nữa vết sưng đang xung huyết rách ra bây giờ.
- Cả hôm trước nữa, em chỉ ngồi với bạn cũ một lúc nhưng anh mắng em lẳng lơ, còn suýt đánh em nữa. Huhu
- Anh nóng tính. Anh xin lỗi. Nín đi!
- Trước khi kết hôn em đã nói rồi, chỉ cần anh vũ phu một lần em sẽ li hôn ngay lập tức. Anh đừng quên!
- Vì em nói thế nên anh mới không xuống tay được đấy! Mau rửa mặt đi anh bôi thuốc cho.
Tôi phì cười. Khiêm quan tâm tôi, như vậy hạ mình xuống một chút cũng đáng. Lang bạt bên ngoài từ nhỏ bỗng một ngày có nhà của chính mình để trở về, được yêu thương. Điều ấy là quá sức quý giá đối với tôi. Anh cho tôi một tổ ấm nhỏ, tôi nhất định sẽ gìn giữ tổ ấm hạnh phúc.
Sau hôm đó, chuyện ở trường của Nguyên tôi không can thiệp nữa, đại gia nói anh sẽ lo. Cũng tốt. Sau chuyện ở nhà ông ngoại có lẽ thằng bé lại càng ghét tôi cho xem.
Hết chương 9.