Bài viết: 90 Tìm chủ đề
Chương 10: Khẩu Chiến

Cái tên Woulfe đã đi xa trong những vòng tròn như vậy, nhưng vì tôi là người cuối cùng còn sống nên tôi không muốn nói về gia đình. Những người bảo trợ biết đến tôi vì lịch sử lâu đời của gia đình chúng tôi trong các vòng tròn học thuật, đặc biệt là khi nói đến tài trợ. Khi cha tôi còn sống, đã có vô số lần ông đưa tôi đến các buổi trình diễn và triển lãm khoa học. Không có gì ngạc nhiên khi tôi trở thành một giáo sư, tôi gạt đi nỗi đau quen thuộc mà tôi luôn có khi nghĩ về cha mình. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi ông qua đời, nhưng tôi vẫn nhớ ông.

"Tôi là một phụ nữ dạy tâm lý học, tất nhiên họ biết tôi là ai." Tôi nói gạt bỏ việc họ câu thông tin.

"Đúng, đúng." Louis đồng tình.

"Đây là thế kỷ mới, cá nhân tôi thấy thú vị khi phụ nữ bước vào lĩnh vực này. Em gái tôi thông minh hơn tôi, mặc dù cha tôi không bao giờ thừa nhận điều đó và tôi ước gì em ấy tiếp tục việc học thay vì từ bỏ việc học." Harold cười khúc khích bên cạnh tôi.

"Đồng ý, anh có biết bất kỳ giáo sư nào khác ở đây không? Ít nhất là những người còn sống?"

"Harold!" Louis mắng.

"Anh không sợ có người giết anh sao?" Tôi hỏi mà không giấu được sự bối rối, tôi mong đợi sẽ có một số loại sợ hãi hoặc lo lắng từ các đồng nghiệp của tôi nhưng cho đến nay tôi vẫn chưa phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào.

"Hay có ai đó tấn công chúng ta? Những vụ giết người thật tàn bạo."

"Không." Harold nói một cách gay gắt.

"Nhiều khả năng là ba người đó đang làm điều gì đó mà họ không nên làm."

Thú vị thật, tôi liếc quanh quán rượu, tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc. Ít nhất sáu người trong số họ, tôi đã từng gặp ở một thời điểm nào đó ở London ví dụ như một buổi lễ, một buổi thuyết trình, một bữa tiệc, hoặc chúng tôi đã đi ngang qua cùng một hành lang.

"Tiến sĩ Bart Bolton giới thiệu tôi với trưởng khoa, ông ấy có lẽ là người bạn thân thiết nhất mà tôi có và biết rõ nơi này." Tôi nói.

"Tôi nhận ra nhiều người ở đây, nhưng không thể nói rằng tôi thân thiết với họ."

"Hầu hết bọn họ đều già nua và nặng nề tư tưởng cổ hủ." Louis lẩm bẩm, liếc nhìn lại căn phòng, có một khoảnh khắc ở đó, mặc dù ngắn ngủi, khi có một vết nứt trong dáng vẻ thân thiện giống như anh ta.

Jacob quay lại gian hàng của chúng tôi với một vòng rượu whisky, đặt chúng lên chiếc bàn gỗ sồi.

"Quả là một quý ông!" Harold thốt lên.

"Một người đàn ông đích thực." Louis hét lớn.

Tôi cười khi với tay lấy ly.

"Cảm ơn, Jacob."

Louis đứng dậy để Jacob có thể trượt vào và cuối cùng bốn chúng tôi lại ổn định chỗ ngồi.

"Cô có ở lại trường không?" Harold hỏi:

"Trưởng khoa đã đưa tôi vào một tòa tháp ở rìa". Tôi nói trong khi nhấp một ngụm whisky vị cay quen thuộc và thật lắng đọng.

"Ông ấy khẳng định như vậy là tốt nhất."

Cả ba người đều cau mày.

"Tháp Gai?" Jacob hỏi.

"Đúng vậy nhưng tại sao anh lại hỏi như vậy?"

"Nó được cho là bị nguyền rủa." Louis nói rất nghiêm túc:

"Và nó khá xa so với một người phụ nữ. Làm sao cô có thể mong đợi mình đi bộ xa như vậy mỗi ngày?"

"Tôi có xe đạp." Tôi nói với giọng điệu giận dữ.

"Tôi sẽ ổn thôi, khu ở của tôi rất tốt, tôi không tin vào ma quỷ hay những chuyện huyền bí."

Tôi mong đợi họ sẽ đồng ý, vì cả ba người đều theo học các ngành kỹ thuật tại một trường đại học, nhưng Jacob và Louis liếc nhìn nhau, và Harold hắng giọng một cách lo lắng:

"Cẩn thận một chút." Harold cảnh báo.

"Và tốt nhất cô nên có ba người bạn mới, nếu có chuyện gì xảy ra, cô có thể gọi cho chúng tôi bất cứ lúc nào."
 
Bài viết: 90 Tìm chủ đề
Chương 11: Thành Lập Nhóm The Hunt

[HIDE-THANKS]Tôi bị kẹt giữa việc hỏi thêm thông tin về tòa tháp và bỏ lại cuộc trò chuyện phía sau. Tuy nhiên, sự tò mò đã dấy lên trong lòng tôi, và tôi muốn biết lý do tại sao họ lại có vẻ mặt như vậy.

"Được rồi, hãy nói cho tôi biết những gì anh biết," tôi khăng khăng.

"Vì ba người rõ ràng biết điều gì đó."

"Đó chỉ là tin đồn thôi," Jacob thở dài.

"Thực sự chẳng có gì cả."

"Nhưng rõ ràng là có điều gì đó."

Họ sắp trả lời tôi thì cánh cửa quán rượu đóng sầm lại đủ lớn để cả bốn chúng tôi đều nhìn lên. Có một sự im lặng khi một người đàn ông bước vào, cao gầy và lạc lõng, gần như lạc lõng. Anh ta có mái tóc đen dài gần vai, đôi lông mày u ám, ria mép đen và bộ râu được cắt tỉa. Anh ta mặc toàn đồ đen như thần chết, đôi mắt xám thép của anh ta quét khắp phòng.

Một cơn rùng mình không mong muốn chạy qua tôi, pha lẫn sự tò mò. Ánh mắt anh hướng về tôi, và tôi cũng nhìn lại anh ta, mặc dù cảm thấy không thoải mái.

Anh ta nhìn đi chỗ khác, lỗ mũi phập phồng. Cuối cùng, cuộc trò chuyện lại tiếp tục, nhưng sự bồn chồn trong quán rượu vẫn chưa tan biến.

"Alec Briar nghĩ mình là thần," Louis lẩm bẩm.

"Vậy anh ta là nhà toán học à?" Tôi hỏi.

Điều đó phá vỡ sự căng thẳng ở bàn của chúng tôi. Harold bật cười, Jacob cười khúc khích, và Louis cười toe toét như mèo Cheshire.

"Cô nghĩ thế ư? Không, anh ta chỉ là một nhà thực vật học," Jacob cười khúc khích.

"Với chuyên môn về các loại cây quý hiếm và chất độc. Nhà kính của anh ấy, chính xác hơn là anh ấy được tài trợ hoàn toàn bởi trường đại học và anh ấy có quyền sở hữu lâu dài nhất có thể, mặc dù anh ấy còn trẻ. Anh ấy chỉ dạy một lớp mỗi học kỳ, và để vào được, có rất nhiều quy tắc và quy định vô lý đã được tạo nên. Điển hình như giấy miễn trừ. Thật là một trò đùa.."

"Lạ thật," tôi nói.

"Tại sao anh ấy lại cần giấy miễn trừ?"

Tôi không thể rời mắt khỏi anh ấy khi anh ấy đi về phía sau quán rượu. Tôi cũng không phải là người duy nhất. Khi anh ấy di chuyển, những người khác cũng nhìn theo. Giống như thể một con sói đã đi vào một chuồng cừu.

Đôi mắt thép lại chạm vào mắt tôi, và tôi quay đi. Gáy tôi nhói lên, tim đập mạnh hơn một chút.

"Trong trường hợp sinh viên tử vong. Thật không may, điều đó xảy ra thường xuyên," Harold thở dài.

"Thông thường là năm vụ một năm."

Năm sinh viên tử vong? Có phải tử vong thực sự phổ biến ở đây không? Cách anh ta nói giống như thể anh ta vừa đọc một tiêu đề báo về một quốc gia khác, một điều gì đó chỉ là một thảm kịch xa vời nhưng không ảnh hưởng gì đến anh ta vậy.

"Thật kinh khủng. Không nên có nhiều cái chết như vậy ở một cơ sở giáo dục."

Cả ba người họ đều nhìn tôi, với vẻ buồn bã, như thể họ đang báo cho tôi một tin rất xấu.

Jacob là người nói ra điều đó, giọng anh nhẹ nhàng. "Bạn của cô không kể cho anh nghe về St. Thorn thực sự sao, Giáo sư Woulfe? Mọi người đều biết nơi này có những bí mật, và những bí mật giết người. Những gì xảy ra ở St. Thorn sẽ ở lại St. Thorn. Chẳng hạn như cái chết của các giáo sư. Cảnh sát điều tra sẽ tìm ra thủ phạm, đúng vậy, nhưng cuối cùng nó sẽ chỉ trở thành một thảm kịch khác của Thorns."

"Vậy thì tại sao lại đến đây?" Tôi bực mình vì họ không nhắc đến những bất hạnh khủng khiếp như vậy.

"Tại sao vậy?" Louis trầm ngâm.[/HIDE-THANKS]

 
Bài viết: 90 Tìm chủ đề
Chương 12: Ngọn Đồi Gió Hú

[HIDE-THANKS]Cảm ơn bạn đã ủng hộ nhóm dịch. Có những bộ truyện hay khác mong bạn cũng ủng hộ nhiều cho chúng mình nhé

1. Yêu Kẻ Bắt Cóc

2. Truyền Thuyết Rồng Thiêng.

3. Người Đẹp Và Quái Vật

4. Khiêu Vũ Cùng Kỵ Sĩ Bóng Đêm

5. Vật Hiến Tế

6. Ép Hôn Nàng Hầu

7. Kẻ Săn Và Con Mồi

8. Đóa Hoa Của Quỷ

9. Lạc Vào Xứ Sở Thần Tiên.

10. Cướp Biển Vùng Caribige

* * *

Tôi ghét các nhà triết học.

Tôi mím môi và uống hết phần rượu whisky còn lại. Cuộc trò chuyện của chúng tôi trở nên nhẹ nhàng hơn trong suốt phần còn lại của buổi tối, và bất chấp những lời cảnh báo của họ, tôi vẫn biết ơn vì đã tìm được một nhóm người để tôi có thể kết bạn. Mặc dù tôi có thể dành thời gian cho sách và những chuyện khác, nhưng việc có những người khác để trò chuyện cũng rất hữu ích, đặc biệt là ở một nơi không khí u ám xám xịt như thế này.

Tôi chắc chắn biết tâm trí có thể trở nên đen tối như thế nào khi ở một mình.

Khi tôi nhìn lên lần nữa, tôi nhận ra Alec Briar khét tiếng và nổi bật đã biến mất. Anh ấy đã khơi dậy sự tò mò của tôi và tôi cảm thấy một cơn đau nhói trong bụng.

Điều cuối cùng tôi làm trong năm đầu tiên làm giáo sư là hẹn hò với một giáo sư khác. Đó là cách bạn hủy hoại sự nghiệp, và tôi đã làm việc quá chăm chỉ để có được ngày hôm nay.

Buổi tối kết thúc và tôi chào Jacob, Harold và Louis ngủ ngon. Phải mất mười phút tranh cãi thì cuối cùng họ mới cho tôi về nhà. Jacob dắt tôi đến xe đạp và nắm chặt vai tôi, khiến tôi giật mình.

"Lời cảnh báo cuối cùng của tôi," anh ta nói, giọng trầm. Đường phố yên tĩnh và ánh đèn chiếu một luồng sáng vàng lên nửa khuôn mặt anh ta, nhấn chìm nửa còn lại trong bóng tối. "Nếu em nghe thấy điều gì đó chẳng hạn tiếng hét, tiếng khóc, tiếng hú, tiếng cầu xin, bất kể đó là gì hãy chạy đi. Đừng điều tra, Giáo sư Woulfe. Đừng để sự tò mò giết chết em."

"Nhưng"

"Hãy hứa với tôi nhé?"

Tôi do dự. Anh ta là kẻ giết người, hay đây chỉ là lời cảnh báo?

"Tôi hứa." Một lời nói dối hoàn toàn.

Anh ta nhìn tôi thêm một lúc nữa rồi buông tôi ra.

"Năm ngoái, tôi đã mất một học sinh", anh ấy thì thầm.

"Bất cứ thứ gì ẩn núp trong bóng tối đều không xứng đáng với ánh sáng của em. Hãy nhớ điều đó".

"Tôi sẽ làm thế", tôi thì thầm.

Anh ta gật đầu một cách nghiêm túc, rồi vẻ mặt trở nên vui vẻ hơn nhiều, giọng điệu cũng dễ chịu hơn. "Ăn tối với chúng tôi vào thứ năm tuần sau nhé?"

"Được thôi," tôi quyết định.

"Chúng ta cần một cái tên cho nhóm nhỏ của chúng ta."

"Được rồi, chúng ta đã có một rồi," anh cười.

"The Hunt."

"The Hunt?" Tôi hỏi.

"Giống như nữ thần Artemis vậy."

"Đại loại như thế," anh ta nói.

"Nhưng anh săn gì?"

"Bạn có chắc là mình có thể về nhà không?"

Tôi cau mày nhìn anh ta, và sự chuyển hướng, nhưng gật đầu.

"Vâng. Hẹn gặp ở bữa tối thứ năm. Chúc ngủ ngon, Jacob."

Tôi vắt chân qua xe đạp và thở dài khi phóng đi trên phố. Tôi đã uống quá nhiều whisky, và việc lái xe này đòi hỏi sự tập trung hơn mức cần thiết.

Cuối cùng, đá cuội nhường chỗ cho sỏi, và tôi có thể thấy hình bóng của Thorn Tower tắm mình trong ánh trăng tròn, một tháp nhọn bằng bạc kết thúc bằng một ngọn giáo nhọn. Trăng sáng chói, một tia sáng trên bầu trời, chiếu sáng những cây sồi cuối cùng tạo thành một đường hầm, đánh dấu con đường trước mặt tôi.

Ở đâu đó ngoài kia có một kẻ giết người.

Một tiếng hét hú khiến tôi dừng lại. Sỏi đá văng lên từ lốp xe, gáy tôi ngứa ran.

Nghe có vẻ giống con người. Tiếng hét trở thành tiếng than khóc, tuyệt vọng vì đau lạnh. Tôi rùng mình, hơi thở hổn hển khi lắng nghe.

Những lời của Jacob vang vọng trong đầu tôi, và mặc cho sự tò mò thúc đẩy, tôi bắt đầu đạp xe nhanh hơn và không dừng lại cho đến khi quay trở lại Thorn Tower.

Khi đó, tiếng la hét đã dừng lại, nhưng nỗi sợ hãi cào cấu lồng ngực tôi vẫn chưa chịu buông tha.[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back