Chương 60: Hai đứa trẻ này đều là đồ ngốc.
Mà ở nơi kia, Thang Duy Lâm được đưa về cuối cùng cũng tỉnh dậy. Cô nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc mà cảm giác như vô lực này, cô vốn tưởng khi có đứa bé rồi Mạch Địch Kỳ và Nhan Minh Hạo sẽ khác, nhưng sao mọi chuyện lại có thể ra nông nỗi này được chứ. A Kỳ là người cô luôn muốn bảo vệ, vậy mà giờ đây cô chỉ có thề nằm tại nơi này trông chờ điều gì sao?
Thang Duy Lâm nhẹ nhàng ngồi dậy lấy áo khoác mỏng, sau đó nhẹ nhàng lẻn ra ngoài, cô không muốn A Kỳ chịu đựng như vậy, huống hồ cô khi tỉnh dậy cô bắt đầu lật lại từng dòng suy nghĩ của mình. A Kỳ từng nói, cho dù Nhan Minh Hạo có chấp nhận đứa trẻ hay không, cô vẫn nhất quyết phải dùng cả sinh mạng mình nuôi lớn nó. Cô đã là một đứa trẻ có một gia đình không hoàn hảo, nhưng cô lại càng không đủ nhẫn tâm để bóp chết một sinh mạng đã bắt đầu có linh tính. Điều đó là ác độc.
Thang Duy Lâm dời khỏi nhà lén lún không ai hay, cô chỉ mang trên người tiền mặt, không mang điện thoại, không mang bất kì thứ gì, chỉ có thể đến lại quán Bar Đông Man, nơi này chắc chắn sẽ có người biết đến ba của Mạch Địch Kỳ. Quả nhiên Thang Duy Lâm không hề sai, cô tìm được phương thức liên lạc với Mạch Kính Phong, nhưng cô cũng biết rằng, Mạch Kính Phong lăn lộn trên xã hội hắc đạo bao nhiêu năm, làm sao có thể dễ dàng cho một con nhỏ vô danh như cô đến gặp mặt. Nhưng bây giờ nếu nói rằng anh trai cô phản bội Mạch Địch Kỳ thì cũng không thể biết ông ta có băm anh trai cô thành trăm mảnh không nữa.
Cô chỉ có thể nói với ông ta chuyện cô muốn tìm Mạch Địch Kỳ. Mà Mạch Kính Phong nghe từ những lời nói của cô cũng có thể biết được rằng có lẽ cô là người biết được chuyện gì đang sảy ra. Nhìn về phía đứa con gái mặc dù ăn uống suốt ngày nhưng tâm trạng lại luôn luôn giống như vô thức, khiến ông lại càng không muốn con bé cứ sống như vậy.
Mạch Kính Phong cũng ngầm hiểu được có lẽ Thang Duy Lâm là người biết được những chuyện gì đã sảy ra, ông suy nghĩ hồi lâu rồi cũng nhẹ nhàng báo với một nhân viên cấp dưới đưa cô đến Mạch gia. Ông có thể cho rằng ông sẽ băm vằm người đàn ông khiến con gái ông không vui, nhưng khi nhìn ánh mắt mơ màng đầy tâm sự giấu kín của con gái ông cũng không kìm lòng được.
Thang Duy Lâm khi đến Mạch gia cũng choáng váng với nơi này. Cả khuôn viên đều mang nét cổ điển theo phong cách Nhật Bản, nhưng cũng đúng thôi, ông ấy là người cần đầu hắc đạo, đường dây hắc đạo của ông ấy kéo dài thật dài từ quốc gia này đến quốc gia khác, huống hồ người vợ thứ hai của ông ấy lại là một người phụ nữ Nhật Bản, làm sao có thể không ảnh hưởng được cơ chứ.
Đi qua một quãng đường dài mới có thể đến phòng khách nơi có một người đàn ông cao lớn, phong độ đang nhàn nhã chăm sóc những con cá nhỏ bé trong hồ. Người đàn ông nhìn thấy cô dường như không lấy làm lạ lẫm, không hổ danh là người cầm đầu hắc bang.
Còn cô thì lại không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, người đàn ông đối diện để nói ra cũng không hơn tứ tuần là mấy, nhưng Mạch Địch Kỳ có nói với cô rằng ba cô cũng không ít hơn Nhan lão đáng bao nhiêu tuổi hết. Vậy mà nhìn Nhan lão già vậy rồi còn người này nếu đứng chung cùng Mạch Địch Kỳ có lẽ sẽ thốt lên nói hai người là anh em hẳn cũng không phải không thể.
- Cô Thang đi đường xa vất vả rồi. Tôi hiện tại không tiện ra ngoài nên đàn phải mời cô đến Mạch gia một chuyến, mong rằng cô sẽ không chê cười.
- Dạ, không sao ạ, cháu thực sự muốn tìm đến mong người giúp đỡ.
- Vậy sao, chuyện gì mà cần đến lão già như tôi vậy.
- Là A Kỳ, mấy hôm nay tin tức A Kỳ nhảy sông tự tử lan truyền nhiều, nhưng cháu không tin điều đó là sự thật
- Ta cũng có nghe qua, có điều, cô Thang không tin là sự thật vậy A Kỳ có thể đi đâu, để nói ra A Kỳ đúng là con của ta, ta cũng nên đi tìm, nhưng ta cũng muốn biết con bé trải qua chuyện gì rồi để có thể hiểu thêm để giúp con bé trả thù rửa hận.
- A Kỳ hoàn toàn không hận người đó, chỉ là hai người hiểu lầm nhau thôi. Người có thể giúp cháu tìm A Kỳ được đúng không, A Kỳ quả thật hiện tại nếu ở ngoài một mình rất bất tiện
- Vì sao lại là bất tiện.
- Cô ấy..
Thang Duy Lâm vốn muốn nói nhưng rồi lại thôi, bởi cô cũng biết được rằng là Mạch Kính Phong nếu biết hết mọi chuyện sảy ra, Nhan Minh Hạo quả thực sẽ chẳng còn đường sống.
Nhìn khuôn mặt cô bé vừa lo lắng vừa mệt mỏi đến tái nhợt trước mặt, Mạch Kính Phong cũng thở dài một tiếng. Ông biết hai đứa sống cùng nhau đã mười năm, cho dù ông có là lần đầu gặp mặt cô đi chăng nữa nhưng ông cũng có thể hiểu được tình cảm gắn bó của hai đứa trẻ, mười năm làm sao có thể nói là ngắn, hơn nữa khi trở về nước cũng đều là hai người ở chung, cùng nhau đi làm, cùng nhau giải sầu, sao ông lại không hiểu chứ. Chỉ là thấy khuôn mặt cô trắng nhợt chẳng còn đến chút sức sống kia, ông cũng không đành lòng.
Ông nhìn về phía người giúp việc nữ phía sau gật đầu ra hiệu cho cô ấy, chỉ thấy cô ấy quay người đi một lúc, đến khi quay lại thì liền mang đến một ly sữa ấm, báo với cô rằng uống luôn, chứ không muốn cô vì lo lắng cho con gái mình đến sức khỏe cũng không cần.
Thang Duy Lâm vì nhanh chóng muốn được ông chấp nhận lời đề nghị đi tìm Mạch Địch Kỳ, không hề nghĩ ngợi gì, bèn uống cốc sữa thật nhanh, nhưng sau đó, cô dường như cảm thấy bản thân vô lực nhẹ nhàng nằm gục xuống ghế.
Nhìn hình ảnh của hai đứa trẻ này, Mạch Kính Phong cũng chỉ biết thở dài, một đứa là con gái ông là người cho dù có chết ông cũng muốn bảo vệ sao cho yên lòng, một người là lần đầu ông được gặp mặt nhưng cũng là người quan tâm đến con gái bảo bối của ông nhất. Nhưng giờ hai đứa trẻ này, một đứa tâm tư giấu kín cậy miệng không nói đến nửa lời, một đứa thì quên ăn quên ngủ đến mức độ người chỉ còn lại bộ xương. Chung quy lại hai đứa trẻ này đều là đồ ngốc.
Thang Duy Lâm nhẹ nhàng ngồi dậy lấy áo khoác mỏng, sau đó nhẹ nhàng lẻn ra ngoài, cô không muốn A Kỳ chịu đựng như vậy, huống hồ cô khi tỉnh dậy cô bắt đầu lật lại từng dòng suy nghĩ của mình. A Kỳ từng nói, cho dù Nhan Minh Hạo có chấp nhận đứa trẻ hay không, cô vẫn nhất quyết phải dùng cả sinh mạng mình nuôi lớn nó. Cô đã là một đứa trẻ có một gia đình không hoàn hảo, nhưng cô lại càng không đủ nhẫn tâm để bóp chết một sinh mạng đã bắt đầu có linh tính. Điều đó là ác độc.
Thang Duy Lâm dời khỏi nhà lén lún không ai hay, cô chỉ mang trên người tiền mặt, không mang điện thoại, không mang bất kì thứ gì, chỉ có thể đến lại quán Bar Đông Man, nơi này chắc chắn sẽ có người biết đến ba của Mạch Địch Kỳ. Quả nhiên Thang Duy Lâm không hề sai, cô tìm được phương thức liên lạc với Mạch Kính Phong, nhưng cô cũng biết rằng, Mạch Kính Phong lăn lộn trên xã hội hắc đạo bao nhiêu năm, làm sao có thể dễ dàng cho một con nhỏ vô danh như cô đến gặp mặt. Nhưng bây giờ nếu nói rằng anh trai cô phản bội Mạch Địch Kỳ thì cũng không thể biết ông ta có băm anh trai cô thành trăm mảnh không nữa.
Cô chỉ có thể nói với ông ta chuyện cô muốn tìm Mạch Địch Kỳ. Mà Mạch Kính Phong nghe từ những lời nói của cô cũng có thể biết được rằng có lẽ cô là người biết được chuyện gì đang sảy ra. Nhìn về phía đứa con gái mặc dù ăn uống suốt ngày nhưng tâm trạng lại luôn luôn giống như vô thức, khiến ông lại càng không muốn con bé cứ sống như vậy.
Mạch Kính Phong cũng ngầm hiểu được có lẽ Thang Duy Lâm là người biết được những chuyện gì đã sảy ra, ông suy nghĩ hồi lâu rồi cũng nhẹ nhàng báo với một nhân viên cấp dưới đưa cô đến Mạch gia. Ông có thể cho rằng ông sẽ băm vằm người đàn ông khiến con gái ông không vui, nhưng khi nhìn ánh mắt mơ màng đầy tâm sự giấu kín của con gái ông cũng không kìm lòng được.
Thang Duy Lâm khi đến Mạch gia cũng choáng váng với nơi này. Cả khuôn viên đều mang nét cổ điển theo phong cách Nhật Bản, nhưng cũng đúng thôi, ông ấy là người cần đầu hắc đạo, đường dây hắc đạo của ông ấy kéo dài thật dài từ quốc gia này đến quốc gia khác, huống hồ người vợ thứ hai của ông ấy lại là một người phụ nữ Nhật Bản, làm sao có thể không ảnh hưởng được cơ chứ.
Đi qua một quãng đường dài mới có thể đến phòng khách nơi có một người đàn ông cao lớn, phong độ đang nhàn nhã chăm sóc những con cá nhỏ bé trong hồ. Người đàn ông nhìn thấy cô dường như không lấy làm lạ lẫm, không hổ danh là người cầm đầu hắc bang.
Còn cô thì lại không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, người đàn ông đối diện để nói ra cũng không hơn tứ tuần là mấy, nhưng Mạch Địch Kỳ có nói với cô rằng ba cô cũng không ít hơn Nhan lão đáng bao nhiêu tuổi hết. Vậy mà nhìn Nhan lão già vậy rồi còn người này nếu đứng chung cùng Mạch Địch Kỳ có lẽ sẽ thốt lên nói hai người là anh em hẳn cũng không phải không thể.
- Cô Thang đi đường xa vất vả rồi. Tôi hiện tại không tiện ra ngoài nên đàn phải mời cô đến Mạch gia một chuyến, mong rằng cô sẽ không chê cười.
- Dạ, không sao ạ, cháu thực sự muốn tìm đến mong người giúp đỡ.
- Vậy sao, chuyện gì mà cần đến lão già như tôi vậy.
- Là A Kỳ, mấy hôm nay tin tức A Kỳ nhảy sông tự tử lan truyền nhiều, nhưng cháu không tin điều đó là sự thật
- Ta cũng có nghe qua, có điều, cô Thang không tin là sự thật vậy A Kỳ có thể đi đâu, để nói ra A Kỳ đúng là con của ta, ta cũng nên đi tìm, nhưng ta cũng muốn biết con bé trải qua chuyện gì rồi để có thể hiểu thêm để giúp con bé trả thù rửa hận.
- A Kỳ hoàn toàn không hận người đó, chỉ là hai người hiểu lầm nhau thôi. Người có thể giúp cháu tìm A Kỳ được đúng không, A Kỳ quả thật hiện tại nếu ở ngoài một mình rất bất tiện
- Vì sao lại là bất tiện.
- Cô ấy..
Thang Duy Lâm vốn muốn nói nhưng rồi lại thôi, bởi cô cũng biết được rằng là Mạch Kính Phong nếu biết hết mọi chuyện sảy ra, Nhan Minh Hạo quả thực sẽ chẳng còn đường sống.
Nhìn khuôn mặt cô bé vừa lo lắng vừa mệt mỏi đến tái nhợt trước mặt, Mạch Kính Phong cũng thở dài một tiếng. Ông biết hai đứa sống cùng nhau đã mười năm, cho dù ông có là lần đầu gặp mặt cô đi chăng nữa nhưng ông cũng có thể hiểu được tình cảm gắn bó của hai đứa trẻ, mười năm làm sao có thể nói là ngắn, hơn nữa khi trở về nước cũng đều là hai người ở chung, cùng nhau đi làm, cùng nhau giải sầu, sao ông lại không hiểu chứ. Chỉ là thấy khuôn mặt cô trắng nhợt chẳng còn đến chút sức sống kia, ông cũng không đành lòng.
Ông nhìn về phía người giúp việc nữ phía sau gật đầu ra hiệu cho cô ấy, chỉ thấy cô ấy quay người đi một lúc, đến khi quay lại thì liền mang đến một ly sữa ấm, báo với cô rằng uống luôn, chứ không muốn cô vì lo lắng cho con gái mình đến sức khỏe cũng không cần.
Thang Duy Lâm vì nhanh chóng muốn được ông chấp nhận lời đề nghị đi tìm Mạch Địch Kỳ, không hề nghĩ ngợi gì, bèn uống cốc sữa thật nhanh, nhưng sau đó, cô dường như cảm thấy bản thân vô lực nhẹ nhàng nằm gục xuống ghế.
Nhìn hình ảnh của hai đứa trẻ này, Mạch Kính Phong cũng chỉ biết thở dài, một đứa là con gái ông là người cho dù có chết ông cũng muốn bảo vệ sao cho yên lòng, một người là lần đầu ông được gặp mặt nhưng cũng là người quan tâm đến con gái bảo bối của ông nhất. Nhưng giờ hai đứa trẻ này, một đứa tâm tư giấu kín cậy miệng không nói đến nửa lời, một đứa thì quên ăn quên ngủ đến mức độ người chỉ còn lại bộ xương. Chung quy lại hai đứa trẻ này đều là đồ ngốc.