Ngôn Tình Lựa Chọn Hôn Nhân - Bạch Lạc

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi BạchLạc, 12 Tháng ba 2022.

  1. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    LỰA CHỌN HÔN NHÂN

    Tác giả: Bạch Lạc

    Thể loại: Ngôn tình, đô thị

    Số chương: Đang cập nhập

    Link Thảo luận – góp ý: [[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Bạch Lạc ]

    upload_2022-3-12_19-53-11.png

    Văn án:

    Con trai nhà họ Lương đã ba mươi ba tuổi vẫn chưa hề có tin đồn hẹn hò cùng phụ nữ khiến cho Lương phu nhân vô cùng nóng lòng, các vị phu nhân cùng trong giới nhà giàu như bà liên tục khoe khoang đến chuyện ngày ngày được bồng bé cháu khiến cho Lương phu nhân không khỏi ganh tỵ, bèn liên tục sắp xếp cho con trai đi xem mắt, sau hàng chục lần xem mắt thất bại, bà liền đánh liều đến hỏi Nhan gia xin được gả cô con gái mới từ nước ngoài trở về cho Lương thiếu. Ngày đăng kí kết hôn Lương thiếu vì bị ép buộc thậm chí không đến cục dân chính để nhìn tên trên giấy đăng kí kết hôn lấy một lần, ủy nhiệm cho trợ lý làm thay cũng không hề đến nhìn mặt vợ dẫn đến hàng loạt những câu chuyện có thật mà như đùa của cặp đôi được cưới hỏi gán ghép. Lần đầu cô cùng mối tình đầu của anh rơi xuống nước, anh lựa chọn cứu tình đầu của mình cũng là lần đầu tiên anh biết cô là người vợ hợp pháp mà mình đã cưới. Lần thứ hai cô rơi xuống nước, anh đến bên cạnh cứu cô lên và nói:

    "Kể từ sau này, bất kể em rơi xuống nước, không cần biết khoảng cách là bao xa, anh nhất định sẽ là người chạm đến tay em đầu tiên."
     
  2. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 1: Nhật kí xem mắt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cậu chủ nhà họ Lương lại có một cuộc xem mắt mới, vẫn là quán cà phê Tiamo phía đối diện Lương thị, cậu là người cuồng công việc cho nên việc sắp xếp xem mắt cũng tìm một địa điểm mà thuận tiện nhất cho việc di chuyển của cậu.

    Đối phương là Lam Tiểu Yên, cô con gái của viện trưởng bệnh viên Thanh Dương nổi tiếng nhất thành phố. Lam Tiểu Yên là một cô gái hai mươi bảy tuổi, cũng đã lớn tuổi và trở thành thạc sỹ y khoa trẻ tuổi nổi tiếng trong khoa ngoại của bệnh viện Thanh Dương. Là một người khá nhẹ nhàng nhưng đối với Lương thiếu thì lại không phải như vậy.

    Cô gái ngồi trước mặt anh lúc này, trên mặt hiện ra vẻ nhẹ nhàng chu đáo, nhưng thật chất anh nhìn thấy lại là một người khá biết tính toán, cũng phải, cô ấy lăn lộn trong bệnh viện đã lâu, cũng không dễ dàng gì mới có thể trèo lên chỗ ngồi như vậy. Hơn nữa nội tâm cô ấy cũng không hề hài lòng với xem mắt kiểu ép buộc như vậy. Vậy anh cần gì phải tốn nhiều thời gian, trực tiếp mở lời nói cùng Lam Tiểu Yên.

    - Lam tiểu thư là không nguyện ý đi xem mắt.

    - Không phải Lương tiên sinh cũng như vậy sao?

    - Được, vậy tôi nói thẳng. Nếu cả hai đều không nguyện ý, vậy chúng ta cứ ai làm việc của người đấy đi, còn nếu cô đồng ý thêm được, vậy một tuần chúng ta có thể gặp nhau một đến hai lần để uống cà phê, cũng là có thể hòa hoãn được kế hoạch xem mắt của hai gia đình. Tôi lần này đã là lần xem mắt thứ ba mươi bảy rồi, không muốn phải đi xem mắt thêm nữa.

    - Anh Lương quả rất thẳng thắn, nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ đồng ý điều kiện của anh. Tôi cũng là cần một miếng bia đỡ đạn.

    Chỉ cùng nói chuyện với nhau đến những lời như vậy, sau đó hai người trao đổi số điện thoại rồi lại tiếp tục tự mình làm những công việc của mình còn dang dở.

    Lương thiếu là con trai duy nhất của Lương thị, nên mọi vẫn đề về kinh doanh đều phải do một mình anh nắm hết, ấy vậy nhưng anh lại không yên phận chỉ tập trung vào kinh doanh mà lại còn lao mình vào thực hiện đam mê của mình. Anh tự mình thành lập ra công ty giải trí Đình Quân, tự mình đưa tên tuổi của mình thành một ngôi sao hạng A có tiếng. Kết hợp cùng nhiều diễn viên và thể hiện mối quan hệ tốt đẹp để có thể mời họ về làm đại diện thương hiệu cho thời trang của Lương Thị. Khiến cho Thời trang Lương thị phát triển bùng nổ. Lượng tiêu thụ luôn đứng hàng đầu trong mảng thời trang may mặc.

    Đạt được thành tựu như vậy khiến cho Lương lão hài lòng tất cả về anh, thường xuyên khen anh và nhắc đến anh với nhiều người bạn của mình, trong đó có cả Nhan lão – Lão hồ ly trong giới bất động sản.

    Mới gần đây lại nghe tin con gái của Nhan lão mới từ nước ngoài trở về bèn cố gắng thăm hỏi mong rằng có thể đưa hai đứa lên hẹn lịch đi xem mắt. Bèn bàn bạc lại cùng Lương phu nhân. Lương phu nhân mới sắp xếp cho Lương thiếu xem đi xem mắt con gái nhà họ Lam bèn đi theo dõi xem có kết quả không, nào ngờ ngồi sau lưng anh ở quán cà phê lại nghe anh nói ra những lời lẽ như vậy.

    Đã vậy Lương phu nhân quyết định luôn, lần này không cần xem mắt nữa. Trực tiếp đăng kí kết hôn luôn.

    Quay trở về từ quán cà phê với khuôn mặt bực bội, Lương lão gia đã trực tiếp hiểu ra vấn đề, chắc chắn cậu con trai quý hóa của ông đã làm phận ý bà rồi. Bèn nghe bà thương lượng chuyện đến xin kết thông gia cùng Nhan Thị.

    Chỉ là, con gái nhà họ Nhan mới có hai mươi ba tuổi. Ít hơn con trai ông những tận mười tuổi, nếu nhìn mặt không nói làm gì, nói tuổi ra vậy có lẽ nào con bé sẽ chào con trai ông một tiếng là chú. Hơn nữa con bé đã ở nước ngoài nhiều năm, giờ mới về nước đã phải lấy một ông chú làm chồng liệu có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc hay chăng. Ông về tình muốn bênh vực vợ mình, nhưng về nghĩa ông không thể phá hoại công chúa vàng ngọc nhà người ta được. Nhưng vì không muốn nhìn thấy vợ mình buồn, ông vẫn phải nhún nhường liên lạc lại với lão Nhan để ngỏ lời vậy.

    Tút tút tút, tiếng chuông điện thoại ngân dài cũng có người bắt máy. Nhan lão gia mặc dù nói chuyện khá thoải mái nhưng ai lại không biết ông ấy là người kín kẽ, chỉ là một câu nói sao có thể để ông ấy đồng ý chuyện đưa con gái vàng ngọc về nhà cho cậu ấm nhà ông. Ông Lương chỉ có thể nói ra rồi ngậm bồ hòn làm ngọt, chuyển hướng chú ý của ông về mảnh đất phía tây Thành phố. Nếu chuyện hai đứa thành công thuận lợi, sẽ mang mảnh đất đầy tiềm năng đấy làm của hồi môn cho con gái cưng của ông. Mà phía bên kia ông Nhan đương nhiên hiểu miếng đất đó ông nhiều lần ngỏ ý mua lại với giá ngàn vàng nhưng lại chẳng được ỏ ê.

    Nhưng không có lẽ ông lại vì nó mà có thể đổi Duy Lâm để có được. Con bé được ông nuông chiều đương nhiên sẽ không thể nào chịu sống trong một cuộc hôn nhân thương mại.

    Trước hết Nhan lão chỉ có thể trả lời rằng rất vui vẻ vì có thể kết thành thông gia. Nhưng ông không thể là người quyết định. Chi bằng cứ đưa con cái hai cùng nhau ăn bữa cơm chung xem ý tứ của hai đứa rồi sẽ tính sau.

    Vậy là ông bà Lương lại nhanh chóng chọn ngày lành tháng tốt để thực hiện một cuộc xem mắt có đầy đủ cả hai bên gia đình, biết đâu lại có thể bàn bạc luôn cả chuyện cưới hỏi. Chỉ là đứa trẻ như Lương Trạch Đình làm sao có thể thuận lợi theo lời ông bà đi xem mắt, nếu không dùng biện pháp mạnh không có lý nào ép buộc được con trai của ông bà.
     
  3. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 2: Gừng càng già càng cay.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông bà Lương bắt đầu nên kế hoạch ép buộc cậu cả Lương làm theo ý ông bà. Sẵn tiện những bức ảnh được bà Lương chụp lại của buổi xem mắt. Chuẩn bị xong quần áo nằm sẵn trong phòng nghỉ. Ông Lương bắt đầu nhấc điện thoại gọi điện cho Lương Trạch Đình báo rằng bà Lương ốm mấy ngày hôm nay chỉ vì mong nhớ con trai, rất lâu cậu không về khiến bà mong đến đổ bệnh. Nhà ông bà vốn dĩ neo người, vậy mà cậu cũng không màng đến tình thân không về thăm bố mẹ.

    Phía bên kia Lương Trạch Đình nghe giọng điệu của ba mình cũng biết chắc chắn có chuyện không lành sảy ra, nếu không ông sẽ không gấp gáp gọi anh trở về. Lần trước anh trở về đã được bà Lương nói anh phá vỡ chuyện bồi đắp tình cảm của ông bà khiến anh xấu mặt mà phải trở lại công ty, hiện tại lại gọi anh về chắc chắn có chuyện cần giải quyết liên quan đến anh rồi.

    Biết trước là như vậy nhưng nếu không về cũng không thể tiếp tục làm việc bèn ngậm ngùi đồng ý buổi tối sẽ trở về nhà để ăn tối và thăm ông bà.

    Lương Trạch Đình cũng là đứa con có hiếu, đặc biệt chú trọng đến tâm trạng của mẹ mình. Bởi nhiều năm trước anh từng nghe ba anh kể lại, khi mang thai anh sức khỏe của mẹ anh không được tốt, ba anh lại thường xuyên đi làm không ở gần chăm sóc cho bà nên thường xuyên ốm đau, khó khăn lắm mới sinh được anh ra an toàn, nhưng thật tiếc là anh lại là một đứa con trai, mẹ anh đã từng nói mong muốn có một cô con gái, nhưng sức khỏe không cho phép bà sinh thêm đứa thứ hai từ đó chỉ chăm chút tất cả vào anh, mọi điều tốt đẹp nhất đều giành cho anh. Hiện tại nếu anh không hiếu thuận với mẹ anh quả thật sẽ ngàn đời ăn năn hối hận.

    Buổi tối Lương Trạch Đình trở về Lương trạch đã thấy Thím La đứng ngoài cửa không dám bước chân vào phòng của bà Lương, hỏi ra mới biết buổi chiều bà Lương có cùng mấy người bạn ngồi uống trà chiều tại quán cà phê mà cậu Lương xem mắt, đã nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của cậu Lương nên bị mấy người bạn chê cười, hiện tại từ lúc trở về liền bị tụt đường huyết rồi đổ bệnh, không ăn uống được gì, cứ nghĩ đến lại xấu hổ mà nuốt không trôi.

    Lương Trạch Đình nghe thấy vậy liền biết kế hoạch của mình đã bị bà Lương phát hiện không thể cứ thế tiếp tục, bèn bước vào phòng hỏi han bà rồi tùy cơ ứng biến.

    Ấy vậy mà khi anh vừa bước vào cửa phòng đã nhận ngay được một chiếc gối bay về thẳng phía mặt. Bà Lương ngồi tựa đầu vào đầu giường vừa khóc lóc vừa nói:

    - Tôi chỉ có một đứa con trai thôi, vậy mà đến từng này tuổi rồi còn bị mấy người bạn già chê cười, ông xem tôi có mất mặt không? Tôi thật không thể giấu mặt vào đâu được để cho hết xấu hổ. Tôi.. tôi.. tôi thật không thể sống nổi nữa. – Bà Lương nghẹn ngào nói trong tiếng khóc nấc.

    - Thôi nào bà nó, đợi A Đình về chúng ta dạy dỗ nó được không?

    - Ông dạy nó, ba mươi ba năm nay đã được ngày nào nó nghe lời ông chưa, giờ tôi chỉ muốn nó lấy vợ sinh con ông có yêu cầu nó làm được không? Nếu không được tôi nhất định sẽ chết cho ông xem.

    - Được được được, tôi bảo, tôi bảo, nhưng nó lấy ai được, không thể ra ngoài đường gặp cô gái nào đủ tuổi kết hôn là hỏi cưới được, chúng ta hãy từ từ tìm người được không?

    - Vậy đợi đến lúc giỗ đầu tôi thì nó mới lấy được vợ đúng không?

    - Mẹ, chỉ cần mẹ tìm được đối tượng động ý lấy con con nhất định sẽ nghe lời mẹ. – Lương Trạch Đình đứng nghe nãy giờ chỉ thấy mẹ anh lấy cái chết ra để nói đành ngậm ngùi lên tiếng. Cứ đồng ý đã còn chuyện mẹ anh tìm được người đồng ý lấy anh có lẽ còn rất lâu, bởi tiếng tăm đi xem mắt của anh có lẽ đã lan truyền để cả nước đều biết rồi.

    - Trạch Đình, con đồng ý lấy vợ đúng không? – Bà Lương chỉ đợi nghe được như vậy bèn mở cờ trong bụng, con trai bà đúng là không thể không mủi lòng trước bà.

    - Đúng, con đồng ý.

    Nhận được câu trả lời chắc chắn của Lương Trạch Đình bà Lương không khỏi vui vẻ, trong lòng tưởng tượng ra hàng ngàn cảnh hôn lễ đám cưới, rồi mơ tưởng mộng mơ đến chuyện được bế theo đứa cháu gái mập mạp trắng trẻo đến khoe cùng những người bạn của bà khiến bà không khỏi vui vẻ. Bèn nháy mắt ra hiệu với ông Lương dẫn Lương Trạch Đình ra ngoài để khuyên bảo anh, còn bà tiếp tục nghỉ ngơi tiếp.

    Sau khi hai cha con ông Lương rời khỏi phòng bà Lương bèn nở một nụ cười mãn nguyện. Cậu là con trai của bà làm sao có thể đấu trí lại được với bà. Quả là thời xa xưa ông bà tổ tiên đã truyền lại thì không thể sai được, quả là gừng càng già càng cay.

    Ông Lương dời khỏi phòng bất mãn nhìn về phía Lương Trạch Đình lắc đầu thở dài, nói với anh rằng mẹ anh đã lựa chọn sẵn được con dâu rồi, anh chỉ còn cần đợi đến ngày đấy chấp nhận đi xem mắt lần nữa rồi xem ý kiến con gái nhà họ Nhan có đồng ý kết hôn không là được. Lúc đó Lương Trạch Đình mới phát hiện mình quá ngây thơ khi vội vàng đồng ý kết hôn với mẹ. Hóa ra là bà đã chuẩn bị trước khi gọi anh trở về rồi. Anh bèn ngậm ngùi nói với ba Lương chuyện sẽ kết hôn nếu nhà gái tự nguyện rồi thở dài dời đi.

    Lương Trạch Đình anh bôn ba thương trường nhiều năm vẫn không thể nào thắng nổi một người phụ nữ của gia đình như mẹ anh thật là chỉ biết cười trừ. Có lẽ bà mong mỏi chuyện anh lấy vợ sinh con lắm rồi. Nếu đã vậy, chỉ cần mẹ anh vui là được.

    Lại nói về phía Nhan Nhược Phong, cô hai mươi ba tuổi, là sinh viên tốt nghiệp ngành quản lý kinh doanh loại xuất sắc, không những vậy còn là người được đích thân Devil bồi dưỡng theo tài năng âm nhạc, Devil từng nói, chiều cao của cô có hạn nhưng thiên bẩm về âm nhạc của cô ấy lại là tỷ lệ nghịch với nhau, quả nhiên điều đó khiến cho cô trở lên đặc biệt trong ngành giải trí tại Hàn Quốc, có nhiều công ty ở Hàn Quốc gửi giấy mời mong muốn cô có thể đến công ty của họ để làm việc, nhưng cô đã có hơn mười năm xa quê hương rồi. Từ năm mười ba tuổi, sau khi mẹ mất cô cũng vì tai nạn xe mà mang chấn động tâm lý khiến cha cô phải đưa cô ra nước ngoài học tập và điều trị tâm lý. Nhưng cô bản tính trời sinh là thông minh sẵn có, liên tục đạt được những thành tích trong quá trình học tập, ngoài ra cô còn xin làm nhân viên thực tập ở rất nhiều công ty lớn ở Hàn Quốc để tích lũy thêm kiến thức quản lý và xu hướng phát triển cho riêng mình. Chỉ đợi đến ngày tốt nghiệp cô sẽ cùng người bạn cùng chung chí hướng Mạnh Địch Kỳ trở về để có thể cùng nhau thực hiện ước mơ.

    Trở về lần này, cô đã nghiên cứu rất nhiều công ty trên cả nước, nhưng tập đoàn Nhan Thị dường như ảnh hưởng đến khá là nhiều lĩnh vực khiến cô không muốn mang cái bóng của Nhan Thị để làm giàu. Việc đầu tiên cô trở về là cùng Mạch Địch Kỳ đi thay đổi thông tin cá nhân của mình. Cô đổi tên thành Thang Duy Lâm, mang toàn bộ gia tài của mình đầu tư vào một công ty giải trí cấp B đang hoạt động khá ổn định.

    Chỉ là trong hai năm gần đây chưa có ai làm nổi bật được sự nghiệp của mình nên công ty vẫn là dừng chân tại chỗ, chỉ là không bị kinh doanh lỗ vốn chứ không mang được tiếng vang. Điều này đối với hai cô gái là một loại thử thách. Sau khi mua được gần ba mươi phần trăm cổ phần của công ty truyền thông và giải trí Hoàng Lam cô liền liên lạc và gặp mặt trực tiếp với Hoàng Chí Hải – người sáng lập và hiện tại đang là người điều hành chính của công ty. Thang Duy Lâm đưa ra phương án cải thiện công ty của mình cho Hoàng Chí Hải đọc quả để tìm hiểu vấn đề của công ty hiện tại. Đôi mắt của ông ta rực sáng như vớ phải vàng, tình hình công ty của ông được cô phân tịch quá chi tiết khiến cho ông cũng phải bất ngờ. Những điều cô phân tích không phải người làm lâu năm tại công ty có thể làm được. Hai cô gái liền bắt đầu cùng ông nói lên kế hoạch sàng lọc công ty.

    Phàm là người nhiều năm không có kế hoạch mới, ý tưởng mới sẽ được trả lại mức lương cơ bản theo ban đầu để làm lại, quá trình thanh lọc công ty của cô được Tổng giám đốc vô cùng tán thưởng bởi ông cũng quá chán ngán đau đầu với việc trả lương cho những người ăn không ngồi dồi đợi mỡ đến miêng nữa. Chỉ là điều này cần người đứng ra trực tiếp điều phối, nếu không, ắt sẽ gây đến hậu quả nghiêm trọng. Sẽ có nhiều người trong công ty phản đối và đình công khi đó rất khó gây dựng được bố cục như hiện tại.

    Vậy nên, có lẽ cô nên xuất hiện rồi.

    Trở về nước được một tháng cũng là ngày cô bắt đầu làm việc.
     
  4. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 3: Ngụy trang đóng vai kẻ ác.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu tiên bước chân đến Hoàng Lam, cô nhìn sang phía người bên cạnh. Mạnh Địch Kỳ vẫn như vậy, luôn trung thành với phong cách lạnh lùng thanh lịch, bộ tây trang màu trắng theo phong cách công sở, không cứng nhắc nhưng cũng chẳng phải nhẹ nhàng, mái tóc đen dài thẳng mượt lại càng làm cho cô trở lên lạnh lùng và ma mị, thêm một chút son đỏ để nổi bật lên khuôn mặt trắng hồng và đôi mắt to tròn. Vậy mà nhìn sang Thang Duy Lâm thì quả là không có gì để nói. Cô mặc một bộ quần áo màu đen, mang đầy phong cách bụi bặm của giới trẻ, trên mặt còn mang theo một chiếc kính gọng đen làm che bớt đi vẻ sắc lạnh phía sau đôi mắt. Hai người đi cùng nhau không khác gì cặp hắc bạch song sát, cùng nhau bước vào một thế giới mới càn quét mọi vật trở cản đường.

    Kết thúc cuộc họp cổ đông cũng là lúc tất cả mọi người tập hợp lại phòng họp để nhận phân bổ vị trí mới. Ngoài Hoàng Chí Hải đang giữ bốn mươi phần trăm cổ phần thì giữ chức vụ Tổng giám đốc thì Thang Duy Lâm và Mạch Địch Kỳ là người giữ số cổ phần lớn thứ hai của công ty. Mạch Địch Kỳ được bổ nhiệm làm đại diện truyền thông và giải trí. Cô sẽ lo tất cả các mảng liên quan đến việc liên lạc và nhận các hợp đồng cho từng ngôi sao trong công ty. Còn về Thanh Duy Lâm sẽ sàng lọc và đào tạo lại nghệ sỹ của hiện tại. Ngoài ra, nếu cần thiết cô được hoàn toàn quyết định giữ hay sa thải nhân viên nếu trong trường hợp gây ra bất lợi cho công ty và cùng hội đồng cổ đông đưa ra thêm những phương án sử dụng nghệ sỹ, định hướng phong cách và sắp xếp giá trị thương mại.

    Cùng Mạch Địch Kỳ sắp xếp nửa ngày cũng chỉ thấy công ty sao lại có thể chiêu mộ những nghệ sỹ gần như không có xu hướng phát triển, người có thể phát triển thì không hề có tài nguyên, người không thể phát triển thì tài nguyên lại để uổng phí, quả thật điều này làm cho Thang Duy Lâm phải giải quyết trong thời gian dài dài. Sau cùng cũng chỉ có thể đúc kết để chọn ra hai người có thể sự dụng tài nguyên lúc hiện tại.

    Một là Ngô Dư Minh, nam, hai mươi năm tuổi, cao một mét tám mươi sáu, sự nghiệp diễn xuất ổn định, đã có hai vai phụ và hai vai tham gia đóng chính, mặc dù hai bộ phim tham gia đóng chính không được thành công vang dội nhưng cũng đủ để đông đảo người biết đến tên. Hơn nữa, chiều cao cùng khuôn mặt ưa nhìn có thể không chỉ là tập trung riêng về nghiệp diễn xuất. Cô có thể hướng thêm cho anh ta thêm nghiệp người mẫu cũng không tệ,

    Người thứ hai là Tống Tử Hàm, nữ, hai mươi hai tuổi, sự nghiệp ca hát khá thành công, từng có một bản hít được lên hot search trong thời gian dài, chỉ là hiện tại không nhận được tài nguyên âm nhạc không hiểu lý do vì đâu.

    Chọn lọc ra là như thế nhưng vấn đề vẫn là nhận tài nguyên cho họ có mang được tiếng vang hay không quả là quá khó. Mà hiện tại, cô mới trở về, vận dụng sự quen biết khi không có tiếng tăm gì quả thật quá khó, hiện tại đối với Thang Duy Lâm không khác nào là tay không bắt giặc.

    Đặt được cây bút trên tay xuống nhìn về phía bàn uống nước thấy Mạch Địch Kỳ đã ngủ từ lâu nhìn lên màn hình máy tính cũng đã hơn tám giờ tối, mải làm việc cô mới nhớ ra bản thân mình gần như đã nhịn ăn được một ngày rồi, bèn sắp xếp lại bàn làm việc rồi đánh thức Mạch Địch Kỳ thức dậy để tan làm. Dù cho mệt mỏi cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải ăn no cái bụng đã, có thực mới vực được đạo mới là châm ngôn của cô.

    Trở về hai người bước vào quán cơm nhỏ gần khu chung cư của họ sống, gọi hai phần cơm gà thật là ngon ăn chung với một phần sa lát rau củ và một phần canh, kết thúc ngày làm việc chông gai thì cũng phải ăn một bữa thật ngon.

    Trong lúc chờ đợi cô bèn bỏ điện thoại ra thì phát hiện có cuộc gọi nhỡ của ba, bàn nhanh chóng gọi lại, một hồi chuông ngắn bên kia lập tức đã có người nhấc máy,

    - Ba, con không mở chuông điện thoại nên không biết ba gọi.

    - Tiểu Phong, con về nước cũng chưa chịu về thăm ba, con định không nhận người ba này nữa rồi phải không?

    - Ba, con sắp xếp xong công việc sẽ trở về.

    - Nhà họ Nhan không nuôi nổi con sao mà con còn tự mình muốn đi làm, con muốn đi làm thì báo Minh Hạo cho con một công ty, lúc đó con làm mưa làm gió gì chả được, cứ nhất định phải ở ngoài hay sao. Một mình ta ở nhà thật cô đơn quá mà.

    - Ba, người lại như vậy, con sẽ về thăm ba mà. Ba đừng buồn có được không ba.

    - Vậy cùng nhau ăn bữa cơm đi, tiện thể ba có người bạn muốn đưa con cùng đi gặp mặt.

    - Được được được, con nghe ba, vậy lúc đó con sẽ trở về.

    Tắt chiếc điện thoại nhìn lên chiếc bàn ăn trước mắt, cô thầm nghĩ, liệu có bao giờ cô nhớ ra, ba cô luôn ngồi ăn một mình trong căn nhà vắng vẻ. Có lẽ, nên trở về một chút rồi.

    Bỏ qua tất cả chỉ còn lại giấc mơ, đang trong giấc mộng đẹp có một chàng trai cưỡi tuấn mã màu trắng hướng về phía mình thì bị chuông báo thức làm cho bừng tỉnh dậy. Nhìn lại mình trong gương cuối cùng vẫn phải gống mình lên với công việc. Tất cả mọi chuyện là mình lựa chọn. Phải thật sự cố gắng, không thể để ba và anh Minh Hạo nuôi mình mãi mãi được.

    Cùng Mạch Địch Kỳ đến công ty để hoàn thiện nốt kế hoạch ngày hôm qua còn dang dở. Hôm nay cô tập hợp lại tất cả nghệ sỹ của công ty, có khá nhiều người gần như không mặn mà mới công việc ngày hôm nay. Họ phải dừng lại khá nhiều lịch trình chỉ để gặp mặt một người quản lý với gương mặt non mởn giống như trẻ chưa vị thành niên vậy.

    Nhìn thái độ của mọi người một lượt cuối cùng Thang Duy Lâm cũng phải lên tiếng.

    - Xin chào mọi người, tôi là Thang Duy Lâm, ngày hôm nay tôi đại diện cho Hoàng Lam tập hợp lại mọi người lại để định hướng phát triển lại từ đầu cho mọi người, xin hỏi mọi người có muốn phát biểu ý kiến của mình trước hay không?

    - Thật không ngờ công ty đã nghèo hiện tại không thuê nổi chuyên gia mà lại thuê một cô bé tuổi không biết đã thành niên chưa ở đây để khoác lác sao? Cô bé, nếu thiếu tiền thì bảo chị, chị sẽ cho em tiền mua quà vặt, đừng ở đây làm càn.

    - Vậy sao? Vậy phải nói tôi đây là tài không đợi tuổi rồi, chứ không giống như chị, già quá rồi nên chăm chút cho vẻ bề ngoài quá đà, dẫn đến ngực to hơn não, bảo sao phát triển thương mại kém như vậy!

    - Con nhóc chết tiệt, mày nói ai già.

    - Lệ Hoa, ba mươi hai tuổi, số đo ba vòng 104-67-98, diễn viên tuyến hai mươi cộng, cùng lắm chỉ có thể đóng những vai quần chúng qua đường, gái bán hoa, hoặc là vợ lẽ. Kể ra thì quản lý của chị chọn cho chị rất đúng vai. Nhưng đáng tiếc, hợp đồng của chị cùng công ty sẽ chấm dứt kể từ ngày hôm nay, mong rằng sau này chị sẽ tìm được công ty quản lý tốt.

    Người phụ nữ nhìn lên khuôn mặt non nớt của Thang Duy Lâm không khỏi bực tức. Cô không nghĩ rằng một con nhóc như thế có thể buông lời sắc bén đến vậy. Nhưng dù gì có ở lại công ty này cũng chẳng có thể còn đất cho cô để có thể thành công nghiệp diễn xuất. Bèn dập gót giày sải bước quay đi. Khi đi cũng không quên quay lại xỉa xói mong ngày gặp nạn của Thang Duy Lâm.

    Nhìn bóng người phụ nữ bước đi, cô vẫn lạnh lẽo lướt ánh mắt nhìn lại những người nghệ sỹ còn lại của công ty mình.

    - Hiện tại Hoàng Lam tôi chỉ thiết giữ lại hai người là Ngô Minh Dư và Tổng Tử Hàm, những người con lại nếu ai có nhu cầu dời khỏi tôi nhất định sẽ có một bức thư giới thiệu đến nơi mà mọi người muốn đến, con nếu ai không muốn dời đi, tôi sẽ lựa chọn hướng đi tốt nhất để khiến mọi người có được chỗ đứng vững vàng trong làng giải trí. Hi vọng mọi người đồng lòng với quản lý công ty để tạo lên bước ngoặt tốt nhất.

    Sau câu nói của cô Ngô Minh Dư cũng ngước mắt lên nhìn về phía cô. Một cô gái lúc nào cũng chưng dụng một bộ đồ màu đen theo phong cách bụi bặm bởi cô từng ở Hàn Quốc, bị ảnh hưởng bởi phong cách ăn mặc bên đó là điều không khó tránh khỏi. Chỉ là cô ấy trông quá mỏng manh, nhưng những lời nói cô ấy nói ra, hành động đuổi người lạnh mà như không lạnh của cô khiến cho lòng anh cũng muốn nở một nụ cười đắc ý. Ấy vậy mà khuôn mặt cô lại lạnh tanh dường như không hề để lộ cảm xúc.

    Ngày hôm nay Mạch Địch Kỳ không đến công ty cùng cô, cô ấy đang dựa vào các mối quan hệ để có thể tìm hiểu và xin vai diễn trong một vài dự án phim hiện tại khiến cho Thang Duy Lâm phải một mình hướng mũi đến chông gai. Cứ nói là kinh nghiệm làm việc chuyên nghiệp thì chính là không để lộ sơ hở của mình. Còn sơ hở của Thang Duy Lâm chính là rất run trước những người lạ.

    Sau khi tất cả mọi người giải tán khỏi phòng họp, chỉ còn lại một mình Thang Duy Lâm, cô ngồi lại một lúc nghe tiếng chân của tất cả mọi người xuống khỏi cầu thang đi bộ rồi mới đứng dậy, hít một hơi thở thật sâu mở cửa phòng nhìn xung quanh rồi mới thở ra. Vừa đi vừa than thở với chính bản thân mình "Thật là run chết đi được. Ngụy trang thành người xấu không hề dễ chút nào!"

    Mà phía sau tường hành lang, Ngô Minh Dư nhìn về phía cô mà nở một nụ cười hiền dịu.
     
  5. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 4: Con đồng ý kết hôn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay trở lại phòng làm việc cô liền thấy tin nhắn của ba cô hẹn cô trưa mai ăn cơm cùng gia đình người bạn của ba, cô liền trả lời đồng ý rồi tiếp tục làm việc.

    Cô không thể để Địch Kỳ một mình bôn ba bên ngoài mà cô ngồi phòng mát đợi tin tức của cô ấy được. Cô cũng tận dụng thời gian liên lạc với những người bạn đã từng kết giao trong quá trình trao đổi du học sinh thời còn đi học để tìm hiểu thêm về thị trường âm nhạc và người mẫu, biết đâu có được tia sáng nào đó cho vốn liếng cô đã bỏ ra.

    Buổi chiều. Mạch Địch Kỳ mang về cho cô một tin tức thật tốt, có một đoàn làm phim đang thiếu nam phụ, nam chính đã được lựa chọn là Lương Trạch Đình, còn nam phụ vẫn bỏ trống do chưa tìm được nghệ sỹ nào có vẻ lạnh lùng mà đạo diễn mong muốn. Nhưng có điều đạo diễn này lại khá khó tiếp xúc, muốn xin được cơ hội thử vai lại càng khó hơn. Sau sự giúp đỡ của Lâm Khải thì đạo diễn cũng đồng ý cho phép gặp mặt. Nhưng phải là đích thân Thang Duy Lâm đến trực tiếp, bởi ông đã từng được xem Duy Lâm ở nước ngoài đánh giá diễn xuất của một diễn viên. Ông thật sự muốn gặp cô xem cô có giống như Lâm Khải và ông Tâm đắc. Chỉ là lịch hẹn lại cũng vào buổi trưa mai.

    Cô không thể từ bỏ sự nghiệp của mình được, đành thất hứa với ba vậy, cùng lắm là đáp ứng điều kiện của ba, chắc chắc sẽ không thành vấn đề.

    Cả một buổi tối suy nghĩ không biết khi gặp đạo diễn Trương sẽ như nào, cô bèn lập cho mình một bản phương án giới thiệu nghệ sỹ của Ngô Minh Dư, mong rằng sẽ dùng đến.

    Ngày hôm sau, con thiên nga đen không thể mãi là con thiên nga đen nữa. Cô tự trau chuốt cho bản thân mình, chọn một bộ váy màu trắng dáng công sở, bỏ gọng kính ra thay vào đó là một cặp kính áp tròng, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn lại mình trong gương, chợt bật cười suy nghĩ, nếu mặc như này đứng trước mặt Nhan Minh Hạo anh sẽ nói, ây chà, giống nữ tổng tài lạnh lùng bá đạo ghê nha. Anh trai cô vẫn luôn mong muốn cô trưởng thành như vậy.

    Vậy nên cô phải thật thành công để xứng đáng với kì vọng của anh trai mình. Đến công ty phân phó công việc rồi cùng Mạch Địch Kỳ đến nhà hàng Hải Đường để gặp đạo diễn Trương.

    Khi gặp đạo diễn Trương ông khá là hài lòng với cách suy nghĩ hướng đi và phong cách làm việc của Thang Duy Lâm, chỉ có điều khi giới thiệu Ngô Minh Dư cho ông thì thái độ của ông không hề hứng thú. Ông ấy là người chưa từng dùng người mới, những người bước ra sau phim của ông đều đạt được rất nhiều thành tựu, tất cả diễn viên ông đều lựa chọn rất kỹ càng. Sau cuộc nói chuyện cùng hai người ông liền từ chối cho Ngô Minh Dư cơ hội thử vai diễn. Sau đó liền đứng dạy dời đi.

    Thang Duy Lâm không thể để cơ hội đã đến tay liền vụt mất, cô bèn chạy theo sau ông để cầu khẩn mong ông có thể cho mình một cơ hội, dù chỉ là một cơ hội duy nhất. Ông vẫn chỉ tán thành tài năng của cô, nhưng vẫn lãnh cảm dời đi. Cùng lúc đó chuông điện thoại của Thang Duy Lâm cũng reo lên liên tục. Đã là cuộc gọi nhỡ thứ năm rồi, nếu cô không nghe chắc chắn sẽ loạn.

    - Ba à, con đang có chuyện gấp, ba có thể chờ con một chút được không?

    - Nhan Nhược Phong, ba đã chờ con hơn một tiếng đồng hồ rồi, con có biết ba xấu hổ như nào không, lần này ba muốn con kết hôn con liệu có đồng ý kết hôn không? - Nhan lão thấy con gái nghe máy bèn tức giận nói ra một tràng dài, chỉ mong con gái sẽ nói không đồng ý, như vậy đối với nhà họ Lương sẽ không ép buộc được. Chỉ là ông không ngờ tới.

    - Con đồng ý, ba à, con đồng ý kết hôn, con tin tưởng ba sẽ chọn cho con người tốt nhất, vậy nha ba.

    Thang Duy Lâm đến giờ phút này chỉ có thể vội vàng, cô trả lời đồng ý để ba Nhan không thể tức giận nổi, dù có là người sứt môi lồi rốn đi chăng nữa, cô cũng đồng ý để ba cô hài lòng, nhưng thâm tâm cô biết cha sẽ chọn người tốt nhất cho cô.

    Điện thoại đầu bên kia cúp máy cũng là lúc ba cô ngỡ ngàng. Vì mong con gái từ chối ông đã cố ý bật loa ngoài để cả ba người ngồi trong phòng kia cùng nghe câu từ chối của cô, ai ngờ ông cũng chết chân khi cô nói đồng ý. Vậy thì đâm lao chỉ có thể theo lao, không còn đường nào cứu vãn nữa. Tiểu Phong của ông chỉ còn nước đợi ngày kết hôn cùng cậu Lương kia rồi.

    Lúc nào ông cuối cùng vẫn phải nhìn sang phía cậu trai ngồi đối diện với mình, khuôn mặt đĩnh đạc, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, một thân tây trang phẳng phiu, khuôn mặt nghiêm nghị, cũng là một người có phong thái kinh doanh, tâm bất động trước thiên hóa vạn biến của thời gian. Thôi thì đành tực chúc phúc vậy, là họa tránh cũng không nổi nữa rồi. Đành ngậm ngùi cùng Lương gia ăn nốt bữa cơm vậy.

    Phía bên này, sau khi Thang Duy Lâm cúp máy cũng là lúc cửa thang máy khép lại. Nhìn từng con số đang đi xuống lầu cô đành quyết tâm đánh liều một phen, tháo đôi dép cao gót ra cầm trên tay chạy về phía cầu thang đi bộ, nơi này là tầng năm, có lẽ vẫn sẽ kịp, vừa chạy vừa lẩm bẩm mong ông trời phù hộ, cho cô cơ hội, chỉ một lần này thôi.

    Trước khi đạo diễn Trương đến gần được chiếc xe của mình, cô đã kịp đuổi đến phía ông.

    - Đạo diễn Trương, xin ông cho tôi một cơ hội, tôi biết điều này không đúng với tác phong của ông, nhưng người mới nếu cứ mãi không có cơ hội thì càng không thể phát triển được. Ông là người đã tham gia giới giải trí nhiều năm, tre già măng mọc đạo lý đó hẳn là ông hiểu hơn ai hết, năm nay diễn viên chính của ông đã ba mươi ba tuổi, còn nghệ sỹ của tôi mới hai mươi năm, năm năm nữa làm sao biết trước nếu ông không dám đánh cược một lần. Xin ông giúp tôi.

    Đạo diễn Trương nhìn Thang Duy Lâm một lượt, mái tóc được buộc gọn của cô đã bị tuột xuống, đôi chân trần chạy trên đất cũng đã đỏ thẫm, thậm chí ngón chân còn rỉ máu, nhưng cô vẫn kiên trì chạy theo ông đến đây chắc chắn không thể nào là đợi thang máy, ông quyết tâm hỏi lại cô một lần nữa.

    - Nếu bộ phim của tôi chỉ vì nghệ sỹ của cô mà bị phá hỏng, vậy cô lấy gì để đền cho tôi.

    - Tôi sẽ lấy cả sự nghiệp của mình đền cho ông, sẽ lấy cả thanh xuân, tiền bạc để tìm cho ông nghệ sỹ mà ông ưng ý mới dừng lại. Chỉ mong đổi lại được cơ hội lần này của ông. Thành tâm cầu khẩn ông. – Thang Duy Lâm vừa nói, vừa dùng sức cúi gập người xuống một góc chín mươi độ thể hiện sự thành khẩn của mình.

    Cuối cùng đạo diễn Trương cũng phải thở dài lắc đầu rồi nói với cô một câu trước lúc lên xe.

    - Bảo cậu ấy ngày mười hai đến nhập đoàn phim luôn đi. Tôi sẽ luôn ghi nhận điều kiện cô hứa với tôi.

    - Cảm ơn, cảm ơn ông đạo diễn Trương, rất cảm ơn ông.

    Mục tiêu hoàn thành, cô cuối cùng cũng có thể nở một nụ cười mãn nguyện trên khuôn mặt của mình. Không còn màng đến mệt mỏi, không hề cảm nhận được cơn đau, chỉ còn là nụ cười của nắng.

    Mà cô đâu hề biết đạo diễn Trương trong lòng cũng đã có dự tính của riêng mình. Nếu người diễn viên kia của cô ấy không đạt, ông sẽ yêu cầu chính Thanh Duy Lâm kia kí hợp đồng làm diễn viên dưới công ty ông để ông trực tiếp đào tạo. Con người thông minh nhanh nhẹn như vậy chắc chắn sẽ làm được thành công.

    Cuối cùng sau một ngày vất vả cô vẫn là quay trở về công ty để hoàn thiện mọi công việc chuẩn bị cho Ngô Minh Dư đến gia nhập đoàn làm phim, phía bên kia đạo diễn Trương cũng nhanh chóng gửi cho cô một bộ kịch bản cùng những phân đoạn cảnh quay của nam phụ. Cũng chính thức xác nhận Ngô Minh Dư là nam phụ số hai của bộ phim đợi ngày khai máy.

    Lấy được hợp đồng lớn mảng điện ảnh cũng không thể để cô bỏ quên một người cô cũng xem trọng hơn cả. Chỉ là mảng ca nhạc quá khó để tìm được nghệ sỹ giỏi, cô còn đang phân vân có nên đưa Tống Tử Hàm qua con đường diễn xuất luôn hay không.

    Đang đau đầu suy nghĩ thì cô chợt nhớ ra những lời mình đã nói với ba, bây giờ có hối hận chắc không sao, mặc kệ dù gì cũng phải kiếm người chống lưng trước đã, bỏ điện thoại ra gọi điện cho Nhan Minh Hạo, cầu mong một lối thoát.

    - Anh trai.

    - Lần này anh quả thực không cứu được em đâu bảo bối. Ba gọi điện nói với anh rồi, lúc đó ba chỉ mong em tức giận nói không đồng ý, ai ngờ rằng em đồng ý mà cả ba người nhà họ đều nghe thấy rồi. Ba là người làm ăn kinh doanh không muốn mất mặt, nếu em không muốn có thể chạy trốn, anh lập tức mua vé máy bay cho em trở về Hàn Quốc.

    - Tin tức quá nhanh nhạy.

    - Bảo bối, rốt cuộc em có bị úng não không mà lại đồng ý dễ dàng vậy?

    - Không sao. Chỉ là kết hôn thôi mà, em lại phải lo sợ chắc.

    - Em chắc chắn không phá tanh bành nhà người ta ra đấy chứ.

    - Không có không có, em chắc chắn sẽ là người vợ ngoan ngoãn biết điều, dù sao thành gia lập nghiệp có lẽ đúng quy củ hơn. Em trở về nhà đây. Anh cũng về nhà dùng cơm chung đi.

    - Được.

    Không ai cứu nổi cô thì Thang Duy Lâm cô sẽ tự cứu bản thân mình. Cùng lắm là đến lúc đó cùng chồng tương lai thỏa thuận một chút, mệnh ai người đó sống, tiền ai người đó kiếm cũng sẽ không sao.
     
  6. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 5: Đăng kí kết hôn không có chú rể.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối buổi chiều về cô không trở về chung cư cùng Mạch Địch Kỳ mà trực tiếp bắt một chiếc xe trở về Nhan trạch. Cùng với ba và anh trai cùng nhau dùng bữa cơm gia đình thật vui vẻ.

    Sau khi ăn tối xong từ chỗ của ba cô chỉ biết được gia đình nhà trai họ Lương, ngoài ra không có chi tiết gì có thể tìm hiểu thêm về gia đình họ. Bất quá là cho đến ngày cưới mới biết mặt chồng của cô. Cô có nghe ba cô nói đó là một người khá dễ nhìn. Có vẻ là người làm ăn có khí chất, nghe cách miêu tả của ba cô thì cô cũng có vẻ nhận định chắc chắn gia đình họ là người có tiền rồi. Vậy cũng coi là môn đăng hộ đối.

    Rời khỏi phòng khách cô quyết định không trở về nữa mà nghỉ lại nhà một hôm. Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy ba mình vui như vậy. Trước đây chỉ nói chuyện Facetime cùng ba bởi cô đã ở nước ngoài nhiều năm, đến hiện tại quả thực mái tóc ba bạc quá nhiều, đôi mắt cũng lớm chớm những vết nhăn của năm tháng. Ba cô cứ cho là hiện tại được chăm sóc rất tốt, vẫn còn phong thái mạnh mẽ, nhưng vẫn là ông lão đã sáu mươi ba tuổi rồi, đáng lẽ cũng nên là có cháu để bế rồi.

    Nghĩ đến đây cô cũng trầm mặc thêm phần nữa. Trước đây Nhan Minh Hạo từng có vợ, nhưng kể từ ngày sảy ra tai nạn, mẹ mất, vợ mất, bản thân lại bị chuẩn đoán là không thể có khả năng có con, từ đó anh đến nay dường như không hề nhắc đến chuyện có bạn gái. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi vẫn không hề tránh được mặc cảm tâm lý để vượt ra bóng tối. Vậy là mọi chuyện đành nhường lại hết phần cho cô rồi.

    Ba mẹ cô nuôi Nhan Minh Hạo đến năm mười bảy tuổi mới sinh ra cô. Khi sinh thêm được một cô con gái ba mẹ đã vui biết chừng nào, coi cô là tâm can bảo bối của cả gia đình. Chỉ cần là cô muốn cho dù là sao trên trời ông bà cũng cố gắng mang về cho cô. Chưa kể đến việc kể từ khi sinh ra cô, gia đình cô bắt đầu làm ăn khấm khá, kinh doanh mở rộng, càng ngày càng giàu có để được như hôm nay. Bởi vậy cô cũng như phúc tinh của cả gia đình.

    Nhưng khi cô muốn quay lại nhìn ba thêm một chút, đến cửa phòng ba đứng lặng lẽ ở ngoài cửa, nhìn vào trong căn phòng thấy ba cô đang vuốt ve tấm ảnh của mẹ rồi nói.

    "Bà nó à, bà xem xem, Nhược Phong lớn rồi, tôi càng nhìn nó lại thấy giống bà thật đó. Con bé cười lên đôi mắt nguyệt cong lại càng giống bà y như đúc. Làm tôi lại mong mỏi sớm ngày lo xong gia thất cho nó rồi còn chăm sóc cho bà. Còn Minh Hạo, tôi lại càng thương nó hơn, nó vất vả gánh vác cả sự nghiệp thay tôi. Giờ tôi lại thấy hối lỗi."

    Lòng nặng trĩu quay trở về phòng, cuộc hôn nhân này, cô không thực hiện thì quả thực không được rồi.

    Cố gắng nghỉ ngơi nhưng có lẽ phản tác dụng cuối cùng thành mang một khuôn mặt không khác gì gấu trúc đến công ty. Phản ứng của Hoàng tổng và Mạch Địch Kỳ là một tràng cười chào đón cô trong ngày mới. Tự nhủ lòng mình, mấy người cứ cười tôi đi, mấy người hiểu sao được tâm trạng của thiếu nữ sắp được gả chồng chứ.

    Kể từ ngày hôm qua khi Ngô Minh Dư nhận được bản thảo kịch bản, cả phòng truyền thông của Địch Kỳ trở lên bận rộn, người ra người vào đến chóng mặt khiến Thang Duy Lâm cũng chẳng muốn ngồi lâu. Xuống quán cà phê dưới nhà thì lại gặp được một người đàn ông, tây trang lạnh lùng trang nhã, tự xưng là Lý Nhất Minh, trợ lý của Lương Trạch Đình muốn nói chuyện cùng cô.

    Anh ta nói với cô rằng, chuyện kết hôn hoàn toàn không phải do cậu Lương mong muốn, chỉ là do gia đình sắp xếp nên không muốn cô đặt nặng vấn đề hôn nhân. Anh ta biết cô cũng thuộc gia đình khá giả, ba anh cũng vì muốn anh kết hôn nên đã lấy mảnh đất phía Tây thành phố trao đổi mong muốn làm quà cưới dành cho cô. Bởi vậy anh mong muốn cuộc hôn nhân này chỉ là vỏ bọc cho anh ta trong một thời gian. Lý Nhất Minh vừa nói chuyện cùng cô vừa nhớ lại như in những lời Lương Trạch Đình đã nói cùng anh. "Tôi không cần biết cậu dùng đến cách nào có thể thỏa thuận được với cô ta, nhưng tôi không muốn cậu nhắc đến cô ta trước mặt tôi nữa, nếu cô ta đồng ý thỏa hiệp như vậy, thì bất kì điều kiện như nào, tôi đều có thể đồng ý để cô ta thực hiện tốt vai diễn của mình". Nhưng anh không thể ngờ người đối diện anh lại một tiểu cô nương khá biết điều như vậy.

    Như vậy đối với cô cũng tốt, bởi cô còn bận nâng cao sự nghiệp làm sao có thể làm người phụ nữ của gia đình cho được. Cô nhìn thẳng vể phía người trợ lý của Lương Trạch Đình rồi nói:

    - Anh Lý, phiền anh trở về nói với anh Lương, tôi đồng ý dùng hôn nhân làm vỏ bọc, nhưng không thể dối trá hai bên gia đình được, nói với anh ấy chúng tôi có thể đi đăng kí kết hôn rồi sau đó sẽ không ai phạm ai. Việc ai người đấy làm. Còn đây là cách thức liên lạc của tôi, nếu anh ấy đồng ý thì hẹn ngày chúng tôi đi đăng kí kết hôn là được rồi.

    Để lại danh thiếp trên bàn cà phê rồi quay người dời đi, có ở lại cũng không giải quyết được vấn đề gì. Nhìn thấy mọi người đang chuẩn bị cho Ngô Minh Dư trong đầu cô chợt nảy ra một ý tưởng. Không phải là bây giờ nhiều ca sĩ nhạc sĩ chuyển sang đóng phim nắm sao. Cô sẽ cùng Địch Kỳ đi công tác cùng Ngô Minh Dư vài ngày xem có thể có thu hoạch mới hay không. Quyết định vậy rồi liền bàn bạc cùng Tiểu Kỳ. Cả hai người chỉ còn nhìn nhau giơ bàn tay lên thể hiện sự tán thưởng.

    Trên con đường sự nghiệp sẽ có những bước đi khiến chúng ra chùn chân e ngại nhưng chỉ cần mạnh mẽ chúng ta sẽ có thể vươn tới thành công. Thang Duy Lâm cũng vậy, cô không ngần ngại để bàn chân dẫm máu chỉ để có thể đánh đổi lấy một cơ hội cho nghệ sỹ của mình. Cô không sợ khó khăn bởi diễn xuất của Minh Dư khá vững chắc, đã từng thể hiện qua nhiều tuyến nhân vật khác nhau. Cái cô có thể cho anh là cơ hội để anh vụt sáng, nếu không thể thành công, không ai có thể giúp đỡ anh được.

    Ngoài vấn đề sắp xếp cho người mới, Thang Duy Lâm cũng không hề dừng chân tại chỗ, cô luôn tận dụng các mối quan hệ của mình để có thể tìm kiếm thêm những học sinh đang học tại đại học điện ảnh Trung Ương, mong muốn tìm kiếm thêm tài năng mới, định hướng đường đi ngay từ đầu sẽ mang lại thành công vang dội hơn.

    Đã trải qua vài ngày công việc khá xuôn sẽ thì cô nhận được điện thoại từ số lạ, là của Lý Nhất Minh, anh nói cậu Lương muốn cùng cô đi đăng kí kết hôn trước ngày cậu ấy đi công tác, cô bèn đồng ý, hẹn anh tám giờ sáng ngày mười hai, đăng kí kết hôn xong cô sẽ tự di chuyển đến Dương Châu, nơi đoàn làm phim của Ngô Minh Dư khởi quay để thực hiện kế hoạch của mình.

    Chỉ là chưa kịp vui mừng vì có thể đường đường chính chính chống đối lại gia đình thì cô như nhận được một bát nước tạt vào mặt. Cô đi đăng kí kết hôn nhưng chú rể không thấy đâu chỉ thấy Lý Nhất Minh thay cô làm toàn bộ thủ tục. Cô đã từng nghĩ, vì mặt mũi của ba cô nên cô đã nhịn tên Lương gì đó hết sức, nhưng hiện tại có lẽ không cần nữa rồi.

    Làm thủ tục, kí vào giấy đăng kí kết hôn xong cô cũng chẳng muốn nhìn lấy một cái trực tiếp đút vào túi rồi dời đi, cô là hờn dỗi, anh ta đã không hề coi trọng cô, vậy cô cần gì phải coi trọng lại anh ta cơ chứ. Lái xe quay trở về chung cư đón Mạch Địch Kỳ, hai ngươi cùng nhau đến Dương Châu thi hành nhiệm vụ.
     
  7. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 6: Bị nhắm trúng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi hai người đến được Dương Châu thì lễ khởi quay phim đã hoàn thành, hiện tại đạo diễn phân phó công việc và tổ quay phim sẽ sắp xếp cho mọi người trong đoàn phim để mọi người tiện di chuyển nhất trong quá trình quay ngoại cảnh. Thang Duy Lâm để cho Mạch Địch Kỳ đi chuẩn bị phòng khách sạn còn cô đi trước một bước, tìm hiểu tình hình và những đoàn phim xung quanh xem có thể tiếp xúc cùng nghệ sỹ nào đó không.

    Thang Duy Lâm đi dạo xung quanh thị trấn nhỏ phát hiện ra một chuyện vô cùng lý thú, đó là hiện tại có một chương trình tạp kỹ đang được quay trực tiếp tại nơi này, có khá nhiều người nổi tiếng đang ở đây và có cả một người cô đang có gắng tìm cách liên lạc nhưng không được. Ông trời đã cho cô cơ hội không thể không tận dụng.

    Dùng tất cả những gì cô đã học được trên phim kiếm hiệp và phim hành động, tận dụng các tư thế võ đã được Mạch Địch Kỳ dạy, cô cố gắng nhìn ngó xung quanh đợi thời cơ đúng lúc mọi người trong chương trình chạy đi làm nhiệm vụ, cố tình tránh đường không kịp khiến cho Neo Vũ đâm thật mạnh vào cô, trong lúc không cẩn thận chân anh còn dẫm lên cổ chân cô nữa, khiến cho khuôn mặt cô tái mét vì đau đớn.

    Sự cố sảy ra khiến cho Neo Vũ không khỏi bàng hoàng. Anh nhiệt tình đi đến đỡ cô dậy, nhưng nhìn khuôn mặt thống khổ trong sự đau đớn của cô khiến anh không thể đành lòng chạy tiếp chương trình được, bèn phải dừng lại để hỏi thăm cô.

    - Cô gái nhỏ, em không sao chứ.

    - Không sao không sao, em biết anh, anh đang quay chương trình cứ tiếp tục đi, không cần thiết phải để ý đâu. – Nhưng cái khuôn mặt tái nhợt của cô cùng những cái chau mày vì đau đớn khiến anh không thể dời đi được.

    Anh ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì lại nhìn thấy trên đầu cô dùng chiếc bút để làm trâm gài tóc (kí tên lên đăng kí kết hôn xong tức quá cắm luôn lên đầu). Anh bèn tháo chiếc bút xuống muốn ghi số điện thoại của mình lên cổ tay cô, nhưng khi tóc cô rơi xuống bóng lưng, anh chợt khựng lại bởi vẻ ngọt ngào của người con gái trước mắt. Đôi mắt to tròn, mái tóc dài đến thắt lưng được uốn xoăn nhẹ khiến cho cô nhìn không khác gì một cô tiểu thư Lolita đài các. Cho đến khi cô gọi anh một tiếng anh mới giật mình nhớ ra ý định của mình. Viết số điện thoại của mình lên tay cô và dặn cô nhớ gọi điện cho anh vào lúc bảy giờ tối.

    Sau đó lại tiếp tục cuộc chơi đi tìm nhiệm vụ của mình.

    Neo Vũ dời đi cũng là lúc Thang Duy Lâm nở một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt, đặt chân xuống nền đất nhưng mới phát hiện ra, thực sự là rất đau, cô có lẽ nên gọi Mạch Địch Kỳ đưa cô đi viện rồi.

    Chỉ là, khi Thang Duy Lâm trượt màn hình điện thoại lên để nhấc máy gọi điện cho Mạch Địch Kỳ thì phía xa xa sau lưng cô cũng có một người con trai đang đưa chiếc điện thoại nên để chụp lại bóng lưng cô như là chụp lại trong trí nhớ của mình.

    Lương Trạch Đình nhìn chiếc điện thoại rồi lại mỉm cười một cái, cô gái đó nhìn thật trong sáng, nét ngây thơ của cô thể hiện qua từng ánh mắt cử chỉ, nếu còn làm công việc liên quan đến nghệ thuật, chắc chắn anh sẽ lôi kéo bằng được về công ty của mình. Cô ấy với ánh mắt ấy, đảm bảo sẽ là một diễn viên tràn đầy thực lực.

    Thang Duy Lâm sau khi gọi điện được cho Mạch Địch Kỳ bèn bước chân tập tễnh đến phía ven hồ ngồi tạm xuống chiếc ghế gỗ bên hồ. Có lẽ kĩ năng của cô chưa đủ nên chân cô thành bị trật thật rồi. Cũng may ở nơi này, phong cảnh cũng thật tuyệt, những cành liễu rủ dài trên mặt sông, những chiếc thuyền nhỏ được buộc sát vào bờ, người dân đi lại nhộn nhịp giống như một đoạn của Giang Nam thời dân quốc vậy. Cô cứ mộng mơ nhìn ngắm xung quanh, hít thở nhẹ nhàng bầu không khí trong lòng. Thi thoảng lại có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến cho mái tóc cô cũng nhẹ nhành bay bay theo gió.

    Mạch Địch Kỳ vừa mới sắp xếp được phòng nghỉ bèn đi xuống sảnh lớn muốn nói chuyện với lễ tân chuyện dịch vụ gọi thức giấc sớm của Ngô Minh Dư. Bởi là cùng nhau đi công tác lên cô sắp xếp cho mọi người ở cùng khách sạn tiện cho việc chuẩn bị lịch trình quay và bàn bạc thêm nhiều kế hoạch liên quan đến lịch trình của Ngô Minh Dư. Sau khi sắp xếp xong quay ra phía cửa khách sạn thì liền gặp được Ngô Minh Dư đang quay về nghỉ ngơi sau lễ khai máy phim thì lại nhận được điện thoại cầu cứu của Thang Duy Lâm.

    Hai người đến nơi thì lại phát hiện cô đang ngồi hưởng thụ không khí chứ không hề lo lắng cho cái chân của mình. Chỉ là đến khi Mạch Địch Kỳ kéo Thang Duy Lâm đứng dậy thì cô đã không thể nào nhấc nổi chân lên để bước đi nữa rồi. Cuối cùng đành nhờ Ngô Minh Dư bế cô lên để đi đến bệnh viện.

    Chuẩn đoán sơ bộ cô chỉ bị bong gân nhẹ, hạn chế vận động và đi giày cao gót cộng với chịu khó dùng khăn ấm để chườm sẽ không ảnh hưởng gì nhiều. Nhưng mấy điều này Thang Duy Lâm cô đâu hề để tâm đến. Cô hiện tại chỉ còn đợi thời cơ, bởi cô đã nhắm trúng chắc chắn không thể nào vụt mất được.

    Sau gần nửa buổi chiều ở bệnh viện, cô báo Mạch Địch Kỳ lấy đơn thuốc rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi. Cô quyết tâm không liên lạc với Neo Vũ mà chỉ lưu lại số điện thoại của anh trên di động. Đã có phương thức liên lạc của anh rồi thì cô chưa nhất thiết phải vội, cô sẽ cố gắng liên lạc với anh nhưng hiện tại cô phải sắp xếp và thoi dỗi Ngô Minh Dư ở phim trường đồng thời phải cố gắng tìm cách lôi kéo được Vương Kiên, người được cô nhắm trúng từ Học viện điện ảnh Trung ương nữa.

    Trước khi khởi hành đến Dương Châu cô đã nhận được liên lạc của một đàn em khóa dưới thông tin của Vương Kiên, người này quê quán tại Dương Châu hiện tại là kì nghỉ hè cậu ấy trở về quê để chung sống của gia đình đợi đến ngày lại trở lại thành phố để tiếp tục học tập.

    Cậu được Thang Duy Lâm để ý ngay từ lần đầu gặp mặt, khuôn mặt điển trai, nam tính, chiều cao vượt trội, đôi mắt biết nói và đặc biệt thiên phú của cậu rất mạnh về nhiều lĩnh vực, điều đó khiến cho cô càng chú ý và muốn lôi kéo cậu vào đội ngũ nghệ sỹ của Hoàng Lam.

    Bất cái khó khăn là Vương Kiên là con cái trong gia đình khá giả, công việc làm ăn của gia đình cậu ổn định nên cậu ấy không quá mặn mà với công việc trong khi đang còn là sinh viên đại học. Trong khi các bạn học khác đang gia sức tìm kiếm tài nguyên cho mình trước khi tốt nghiệp để có được một vị trí vững vàng trước khi bước chân vào làng giải trí thì cậu ấy vẫn bình chân như vại đợi chờ tốt nghiệp. Đến kỳ nghỉ hè cậu ấy cũng chỉ tập trung đến tiệm Internet để chơi game, lại còn là một trò chơi mà Thang Duy Lâm cô cũng đã lập được khá nhiều kỷ lục từ Hàn Quốc cho đến khi trở về trong nước vẫn có một nhóm đàn em muốn theo cô để học cách đánh của các thức thần.

    Đế Quân Cơ là một game phát triển theo bản Hàn Quốc được rất nhiều người Hàn Quốc ưa chuộng và trải nghiệm rất nhiều sau đó được nhà phát hành trong nước mua lại phiên bản và đội ngũ lập trình viên sửa chữa để phù hợp với từng dòng máy, làm nhiệm vụ và thời gian thích hợp với người trải nghiệm trong nước hơn. Thang Duy Lâm đã từng ở Hàn Quốc thời gian dài nên khi trở về nước cô luôn dẫn đầu trong bảng leo rank top của Đế Quân Cơ. Chỉ cần nghe thấy tên Mushroom là lại có hàng trăm người muốn được kéo leo rank bởi quả thực các dùng thức thần của cô không những qua nghiên cứu kỹ lưỡng mà thậm chí còn là cả một quá trình rèn luyện kĩ năng pk của game thủ hàng đầu.
     
  8. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 7: Ra trận để chiêu mộ nhân tài.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi theo Ngô Minh Dư trên phim trường cùng anh vào khu hóa trang để lên tạo hình nhân vật. Cô chợt dâng lên trong lòng một nỗi bực tức. Nhân viên hóa trang là thấy Ngô Minh Dư của công ty cô là nghệ sỹ chưa có danh tiếng nên có phần làm cho có lệ, sơ sài, tóc không búi gọn được hết lại còn không hề chau chuốt đến phụ kiện đi theo.

    Cứ cho là một nam phụ đi chăng nữa, quần áo cũng đã được đạo diễn đầu tư tỉ mỉ đủ thấy sự liên kết giữa các nhân vật rất chặt chẽ, không có nhân vật nào rời rạc nhưng chỉ thấy Ngô Minh Dư là bị ghẻ nhạt ở phim trường. Mặc dù anh vẫn cố gắng tiếp chuyện cùng mọi người nhưng đa phần thấy tổ nhân viên không hề nhiệt tình giúp đỡ anh.

    Ngậm một bụng tức trong bụng cô bèn tìm đến phía đạo diễn muốn hỏi tạo hình của nam phụ mà ông thấy hợp lý nhất. Đạo diễn Trương nhìn thấy cô liền nhiệt tình nói chuyện, cũng thẳng thắn chia sẻ với cô tại hình của nam phụ. Là một mẫu hình thư sinh, thông minh mưu lược nhưng rất mực lụy tình với vị quận chúa bị gả đi liên hôn đến đất Thục. Từ đó chàng thư sinh quyết tâm ngày học văn tối luyện võ ra chiên trận dẹp yên sự xâm lược của Thục đón Quận chúa trở về.

    Nghĩ đến một hồi vậy mà bên tổ hóa trang lại có thể để Ngô Minh Dư của cô đầu tóc lòa xòa rối bời giống như cái bang được tôi luyện, không thể nào toát lên được khuôn màu anh tuấn của anh. Sau khi hỏi thăm phía đạo xong cô liền sử dụng toàn bộ đạo cụ mình có. Kéo Ngô Minh Dư vào một bên phía tổ hóa trang, giúp anh hóa trang lại toàn bộ. Khuôn mày được cô kẻ vẽ lại tỉ mỉ, mái tóc được cô búi gọn gàng giống phong thái của một chàng thư sinh. Chỉ là khi muốn quấn lên thân tóc một dải lụa để đồng điệu với bộ y phục mà anh đang mặc thì lại khó khăn tìm kiếm bởi tổ đạo cụ không hề muốn cho cô mượn.

    Đến lúc này thì một sợi dây lụa được đưa đến phía cô. Cô ngước mắt lên nhìn thấy một thanh niên anh tuấn, người này chắc chắn là người đã có tuổi, từ phong thái cho đến giọng nói của anh khiến cô đoán chắc người này có lẽ cũng đã độ tầm ba mươi. Anh ấy là diễn viên chính của bộ phim, anh đưa về phía cô dải lụa khiến cô cũng ngỡ ngàng, bởi có lẽ dải lụa này là của tổ đạo cụ chuẩn bị cho anh. Thấy cô ngập ngừng anh liền lên tiếng:

    - Có lẽ cô cần, cứ lấy để sử dụng đi, phía tôi được chuẩn bị rất nhiều, thiếu một chiếc không sao!

    - Cảm ơn anh.

    Sau khi thắt hoàn thiện dải lụa lên tóc cho Ngô Minh Dư, Thang Duy Lâm nhẹ nhàng nhìn về phía anh cười một nụ cười thật hoàn mĩ, như vậy mới giống nghệ sỹ điển trai chứ. Rõ ràng người của cô đẹp trai như vậy mà mấy con người kia sợ anh lấn át vai chính sao mà không dám hóa trang thật tốt cho anh. Mà nhắc đến cô lại nhớ ra, Thang Duy Lâm cô quả nhiên không có gì không thể làm nổi. Tấm tắc tự nhủ khen mình rồi hất hàm về phía Ngô Minh Dư. Ngô Minh Dư cũng nhìn phía cô giỡ ngón tay lên thể hiện sự đồng tình thuyết phục.

    Một hồi lặn lội cùng anh cũng đã đến lượt anh có cảnh diễn, mấy người nhân viên hóa trang thì ngỡ ngàng bởi tạo hình của anh đã thay đổi, còn đạo diễn Trương thì nhìn anh gật đầu ý vẻ tán thưởng, thấy anh thể hiện khá tốt nhân vật của mình, Thang Duy Lâm bèn trút bỏ được sự lo lắng trong lòng, còn về phía lão Trương cũng có dòng suy nghĩ, có lẽ người này sau này nhất định sẽ có chỗ đứng. Cô gái nhỏ kia chắc chắn sẽ thành công trong sự nghiệp.

    Khi Thang Duy Lâm chăm chú nhìn Ngô Minh Dư thể hiện diễn xuất của mình thì Lương Trạch Đình cũng đứng một bên dùng ánh mắt nhẹ nhàng của mình nhìn ngắm cô gái nhỏ. Lần trước thấy cô ấy cố ý va chạm cùng Neo Vũ anh đã nghĩ đến diễn xuất tệ hại của cô, lần này lại thấy cô đích thân ra tay đổi mới tại hình cho một người nghệ sĩ phụ trong đoàn phim chính tỏ cô đã bỏ ra rất nhiều tâm tư vào diễn viên này. Anh tìm thông tin của người diễn viên phụ này cũng chỉ thuộc tuyến mười hai, hoàn toàn không phải không có năng lực mà do công ty quản lý không đưa được tài nguyên sáng suốt. Lần này cô gái nhỏ này là quản lý mới của cậu ấy nên cậu ấy mới có cơ hội thể hiện kỹ thuật diễn xuất của mình. Anh cũng ngầm khen thầm cách thể hiện của người mới đó. Hơn nữa anh cũng tìm hiểu thêm về cô chỉ biết được thông tin duy nhất của cô là cô tên Thang Duy Lâm và mới trở về từ Hàn Quốc. Anh tò mò hơn về cô rồi.

    Thang Duy Lâm sau một hồi theo dõi Ngô Minh Dư đến lúc thấy hài lòng bèn liên lạc với một đàn em trong game Đế Quân Cơ rồi tìm đến tiệm net nơi Vương Kiên đang ngồi chơi game để tìm hiểu và nói chuyện cùng cậu ấy.

    Cô vẫn ăn mặc đơn giản như vậy. Một chiếc quần bomber cách điệu màu đen, chiếc áo Croptop chiết eo màu đen mà cô ưa thích, búi gọn gàng mái tóc dài màu nâu nhẹ nhàng, để tiện đi chuyển cô cũng chọn cho mình một đôi giày thể thao. Bước chân vào tiệm chỉ bằng như vậy đã khiến cho những người xung quanh ngoái cổ nhìn theo, đến cả một đàn em lần đầu gặp cô cũng không khỏi ngỡ ngàng bởi Mushroom lại là một cô gái.

    Chào hỏi cậu ấy rồi nhẹ nhàng tiến lại về phía Vương Kiên, nhìn cách thức cậu ấy leo rank khá tốt, kĩ thuật cũng như tốc độ khá nhanh, nhưng cô cũng nhìn ra yếu điểm của cậu ấy đó là cách thức sử dụng thức thần, hơn nữa cậu ấy chỉ quen sử dụng một thức thần, vì vậy nếu như bị đối phương chặn thức thần ấy thì khả năng chiến thắng của cậu ấy sẽ không còn cao nữa. Cô mỉm cười rồi chống hai tay xuống trước mặt bàn của cậu ấy và nói:

    - Cậu trai, chúng ta cùng nhau chơi một ván không?

    - Tôi không đánh nhau với con gái!

    - Cậu là coi thường tôi, hay sợ thua sẽ mất mặt.

    - Chị chơi game này liệu được bao lâu, chị nghĩ khả năng thắng của chị là bao nhiêu phần trăm.

    - Vậy chúng ta cá cược đi. Nếu cậu thắng, tôi sẽ dậy cậu tất cả kỹ năng mà tôi biết, bao gồm cả thức thần mạnh nhất. Nhưng nếu cậu thua, chúng ta cùng bàn chuyện làm ăn. Cậu thấy thế nào?

    - Được thôi, vậy chị thắng được tôi đi rồi hãy nói tiếp.

    Thang Duy Lâm nhìn sang phía Hắc Phong, bảo cậu ấy lấy cho một máy và dùng in game của cậu ấy để đấu lại cùng Vương Kiên, cô không muốn trực tiếp dùng in game của mình bởi có lẽ khi cô cho in game xong sẽ chẳng còn ai chơi cùng cô nữa.

    Sau một hồi trận đấu diễn ra trong sự căng thẳng của những người xem xung quanh. Thang Duy Lâm thì lại không vội, cô nửa đánh nửa dừng khiến cho Vương Kiên tiến thoái lưỡng nan khó lòng giải quyết, đánh quái cũng không được mà đánh boss cũng không xong. Thao tác của anh bắt đầu có sự do dự, anh không còn kiêm trì mà đổi sang kế hoạch đánh nhanh rút gọn, nhưng Thang Duy Lâm nãy giờ vốn dĩ là muốn nhử anh thì không dễ gì có thể làm cô lay động. Cuối cùng sau một hồi cợt nhả cô cũng tung ra những chiêu thức cuối cùng, trực tiếp đánh địch khiến Vương Kiên không khỏi bất ngờ thì màn hình đã hiện lên hai chữ "Thất bại".

    Cậu nhìn về phía người con gái đang ngồi đối diện mình dường như đoán được gì đó. Vương Kiên nhìn cô một hồi lâu rồi cũng lên tiếng:

    - Không phải in game chính của cô?

    - Phải, hiện tại dù cho là một in game mới lập, không có kỹ năng gì tôi vẫn có khả năng thắng cậu, bởi cậu không thể thắng nổi tôi ở trò này.

    - Vậy chị muốn tôi bàn chuyện làm ăn là chuyện gì?

    - Tôi chỉ nói một lần. Tôi muốn cậu đầu quân về làm nghệ sỹ cho Hoàng Lam. Tôi đảm bảo đường đi của cậu sẽ thuận lợi. Thậm chí, nếu cậu đến Hoàng Lam, tôi có thể hướng dẫn cậu tất cả chiêu thức của các thức thần, hay là có thể cho cậu cả ingame chính thức của tôi cũng được.

    - Lại là một công ty giải trí sao? Họ thuê chị bao nhiêu tiền để đánh thắng tôi.

    Thang Duy Lâm nhìn Vương Kiên không nói câu gì. Đặt lên trên bàn một chiếc danh thiếp rồi quay lưng bước đi. Cô không giải thích, không nói nhiều lời, bởi cô biết, những thức thần kia mới là điều mà cậu ấy quan tâm.
     
  9. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 8: Có lẽ là duyên tương ngộ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiệm vụ của cô ở Dương Châu đã sắp hoàn thành, có lẽ không thể ở lại phim trường cùng Ngô Minh Dư nữa, hiện tại đã tạo được sự chú ý của Vương Kiên, có lẽ cậu ấy sẽ liên lạc trong thời gian tới, cô đành tự mình hưởng thụ không khí nơi này thôi. Cả ngày hôm nay đi lôi kéo nhân tài, không biết Mạch Địch Kỳ của cô đã làm được việc gì rồi. Không có Mạch Địch Kỳ cô đành phải tự thân đi chơi một mình vậy. Cũng may cô luôn chọn giày đế thấp để thoải mái di chuyển, nếu không có những dịp đặc biệt có lẽ cô không bao giờ đặt chân lên đôi giày cao gót hết.

    Lang thang dọc con phố gần bờ sông cũng cảm thấy chân có chút đau rồi, mới có ngày hôm qua bác sỹ nói cô lên hạn chế vận động, nhưng bản thân cô lại tự tiện đi lại đến nửa ngày trời đến khi ý thức được thì vén cổ chân lên cũng đã là một mảng tấy đỏ, nhìn xung quanh cũng chỉ thấy một tiệm trà sữa bèn vào tiệm mua một ly trà ô long không đường vừa nhâm nhi vừa nghỉ ngơi ngắm sông hóng gió.

    Về phần Neo Vũ sau một ngày không thấy cô gái kia liên lạc cũng cảm thấy tâm trạng không được thoải mái, là người làm trong giới giải trí anh không muốn sau này sẽ có một bài viết có tựa đề "Nhạc sỹ tài năng Neo Vũ vì đang trong show bỏ bê người gặp nạn". Lần đầu gặp cô gái kia anh vẫn luôn thấy nét trong veo trong đôi mắt cô ấy nhất định sẽ không làm như vậy. Nhưng cô ấy lại cũng không phải là một fangirl mà giúp anh giấu đi chuyện anh làm. Việc đó ngoài ý muốn nhưng cũng có phần là lỗi của anh. Anh không muốn vì vậy mà không hỏi han hay chí ít là bồi thường tiền thuốc men để tỏ rõ thái độ trách nhiệm của mình.

    Ngày hôm sau anh liền men theo bờ hồ vừa đi dạo vừa mong có thể gặp lại cô ấy, đi đến gần năm vòng quang hồ cũng không hề thấy bóng dáng của cô ấy đâu, đến lúc mệt mỏi muốn tìm một nơi để uống nước lại phát hiện ra khuôn mặt quen mắt dường như là cô gái hôm qua. Bèn đến ngồi xuống cạnh chiếc bàn của cô ấy là bắt đầu nói chuyện:

    - Xin chào! Cô có còn nhớ tôi không?

    Thang Duy Lâm nhìn thấy anh thì nở một nụ cười, nhìn xung quanh thấy một bạn nhân viên phục vụ bèn gọi thêm một ly trà ô long nữa xong mới tiếp tục nhìn anh để nói chuyện:

    - Anh đang tìm tôi sao?

    - Phải, hôm qua tôi đã đợi điện thoại của cô, lúc đó quả thực tôi đã sai, đáng lẽ lên đưa cô đến bệnh viện.

    - Không sao đâu, chỉ là bong gân một chút, không đáng ngại.

    Neo Vũ nhìn cô với ánh mắt ngờ vực, bởi vì nếu như những người khác khi tiếp xúc cùng người trong giới nghệ sỹ như anh chắc chắn sẽ tìm cách để nhận được lợi ích nhưng vì sao cô gái trước mắt lại không giống như vậy. Cô ấy tỏ ra là một người hờ hững với nghệ sỹ vô cùng. Hay có lẽ cô ấy cũng chỉ đơn giản coi hai người đều là công dân như nhau.

    Nhìn cô anh thực sự muốn hỏi quá nhiều câu hỏi, nhưng vẫn luôn ngập ngừng không biết nên nói từ đâu. Thấy anh cứ như vậy lăn tăn, Thang Duy Lâm bèn mở miệng lên tiếng trước:

    - Chúng ta, có lẽ chưa biết gì về nhau, tôi giới thiệu một chút nhé. Tôi tên là Thang Duy Lâm, là quản lý nghệ sỹ của truyền thông Hoàng Lam. Tôi tiếp xúc với anh là có ý đồ. Là tốt hay là xấu thì còn chưa thể nói trước. Nhưng có lẽ anh cứ nên coi tôi là người xấu đi.

    - Tôi nhớ ra rồi, tôi từng nhận được một email xin được viết nhạc cho một nữ ca sĩ thuộc công ty nhưng tôi đã từ chối thì phải. Tôi nói thẳng vậy, chất giọng của cô ấy không phù hợp với nhạc của tôi, vậy nên tôi đã từ chối đó. Nếu cô không tin tôi thì nên trực tiếp về khảo thí lại nữ nghệ sỹ đó rồi hãy liên lạc với tôi.

    - Tôi nghe nhạc của anh rồi.

    - Nhạc của tôi có hàng ngàn người nghe cô bé ạ.

    Thang Duy Lâm ngước mặt lên phía trước nhìn thẳng vào mắt Neo Vũ, nhưng rồi lại cúi xuống không nói gì, có lẽ anh ta nói đúng, từ lúc cô tiếp quản Hoàng Lam chưa từng thấy Tống Tử Hàm luyện tập, rõ ràng công ty có đầu tư phòng thu và phòng luyện tập cho cô ấy nhưng chưa từng thấy cô ấy luyện tập chăm chỉ. Cứ cho là một người nghệ sỹ không có tác phẩm mới nào, nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua những tác phẩm cũ, có lẽ có điều gì khiến cô ấy muốn ngừng không luyện tập nữa chăng.

    Neo Vũ nhìn thấy thái độ của Thang Duy Lâm trầm tư không nói lời nào bèn tiếp tục nói tiếp:

    - Cô gái nhỏ, cái gì Thang Duy Lâm đúng không? Chuyện làm em bị thương anh nhất định sẽ bồi thường, nhưng nếu ca sỹ của em không phù hợp với nhạc của anh. Anh nhất định sẽ không đưa ra bản nhạc mình muốn bán.

    - Anh bồi thường cho tôi sao? Anh nghĩ anh có tiền để bồi thường cho tôi đủ sao? Tôi không cần tiền. Nếu anh nói ca sĩ của tôi có vấn đề, tôi sẽ chú tâm, nếu đúng tôi nhất định sẽ sa thải, tôi không nuôi không kẻ vô dụng, nhưng nếu sai, tôi nhất định sẽ để cho cô ấy nổi tiếng mà không cần dùng đến nhạc của anh.

    Thang Duy Lâm đứng dậy khỏi ghế rồi tính quay trở về, nhưng lại vô tình nhìn thấy vết sẹo phía bên phải cổ của Neo Vũ, cô không khỏi bất ngờ nhưng cũng không muốn đánh rắn động cỏ. Có lẽ cô nên thăm dò lại xem, người có vết sẹo như vậy không thể chỉ có một người.

    Cô vừa quay bước đi trong tâm lại như một thước phim quay chậm về một dòng kí ức. Hai đứa bé đèo nhau trên chiếc xe đạp bốn bánh. Miệng đứa bé gái liên tục lên tiếng:

    "Anh Tiểu Trư, anh Tiểu Trư, sau này anh nhất định lấy Tiểu Phong làm vợ nhé!"

    "Được, anh nhất định sẽ lấy Tiểu Phong"

    Thang Duy Lâm lặng nền bước đi những bước chân lảo đảo, cô đã rất lâu rồi, có lẽ đã là mười năm rồi chưa từng nhớ đến chuyện quá khứ, không thể nào vì một người mà lại khơi gợi được quá khứ.

    Tất cả những chuyện liên quan đến quá khứ đều khiến Thang Duy Lâm cô liên hệ lại với vụ tai nạn xe của mười năm trước, chiếc xe đang đi trên đường trời mưa, anh trai đã cố gắng đi rất chậm để có thể quan sát phía trước, đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người trong xe, nhưng tài xế xe tải vì chủ quan lại còn sử dụng chất kích thích trong khi lái xe liền đâm vào phía sau xe của cả gia đình họ, khiến cho mẹ và chị dâu chết một cách thương tâm, anh trai cũng vì vậy mà phải ngồi xe lăn suốt ba năm ròng rã. Thang Duy Lâm lại là người chứng kiến tất cả nên sau khi tỉnh dậy thì chấn động tâm lý khiến Nhan lão phải đưa sang Hàn Quốc trị liệu, mà biện pháp lại là thôi miên để xóa đi kí ức cũ.

    Mười năm đã qua, một phần kí ức của Thang Duy Lâm cũng trở lại, nhưng lúc rõ nét lúc lại mờ nhạt khiến cô không chú ý quá nhiều, nhưng hiện tại, vết sẹo dưới cổ cùng với cái tên Tiểu Trư như muốn xâm chiếm hết trí não của cô. Bước chân cô chậm lại, miệng luôn lẩm bẩm cái tên Tiểu Trư, lúc nào Neo Vũ nhìn về phía cô gái quay lưng lại với anh, nhưng thấy có điều kì lạ, một người hùng hổ nói chuyện cùng anh tại sao lại có những bước đi siêu vẹo như vậy. Anh liền tiếng về phía cô thì thấy cô lảo đảo rồi ngã xuống. Chỉ kịp chạy nhanh đến để đỡ cô lại nhưng cũng chỉ nghe được hai từ Tiểu Trư.
     
    Bán Nguyệt, Tiên Nhi, Lagan8 người khác thích bài này.
  10. BạchLạc

    Bài viết:
    509
    Chương 9: Không thể xin cưới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đỡ được Thang Duy Lâm thì bản thân Neo Vũ cũng sững sờ, tại vì hai từ Tiểu Trư đó, lúc trước anh cũng từng được gọi như vậy, nhưng là biệt danh thì biết bao nhiêu người cùng có chứ. Hơn nữa, cô gái này họ Thang, không thể nào có thể là cô gái nhỏ của anh hằng đêm mong ngóng được.

    Neo Vũ không còn chần chừ suy nghĩ nữa là lập tức đưa Thang Duy Lâm đến bệnh viện, ngồi đợi bên phía ngoài phòng khám, sự yên tĩnh lại càng cho anh rối bời. Năm đó khi anh cùng gia đình đi du lịch thì nghe được mẹ và ba nói chuyện về tai nạn thương tâm nhà Tiểu Phong, sau đó, Tiểu Phong được đưa ra nước ngoài từ đó mất liên lạc. Nhan lão gia từ đó sống khép kín hơn khiến anh tìm đến nhà cũ của Nhan gia nhưng không còn ai định cư ở lại.

    Hơn nữa sau này anh mới biết, Nhan lão gia làm kinh doanh đặc biệt không thích người trong ngành giải trí, bởi vậy nên muốn gặp được ông để tìm hiểu về tung tích của Tiểu Phong lại càng khó khăn hơn.

    Nội tâm anh đang bấn loạn thì chiếc điện thoại của cô cuối cùng cũng rung chuông, anh vậy là có thể liên lạc được với người thân của cô ấy rồi.

    Mạch Địch Kỳ sau khi ở phim trường lo xong một số công việc thì liên lạc với đạo diễn Trương bàn bạc về vấn đề tạo hình của Ngô Minh Dư, cô nhất định không cho phép ai có thể khi dễ người của công ty mình. Sau khi xong việc vẫn chưa thấy Thang Duy Lâm trở lại liền gọi điện thì nghe được tin cô ấy ngất đi được đưa vào bệnh viện. Cô bèn chạy với tốc độ nhanh nhất để đến chăm sóc cho Duy Lâm, Duy Lâm của cô sao có thể có duyên với bệnh viện Dương Châu vậy chứ.

    Đến trước phòng bệnh của Thang Duy Lâm, Mạch Địch Kỳ cũng sửng sốt bởi gặp được người đưa bạn mình vào bệnh viện, anh ấy không những là người nổi tiếng còn tốt bụng khiến cho Mạch Địch Kỳ lại càng muốn hâm mộ anh hơn. Vội vàng chào hỏi:

    - Xin chào, tôi là Mạch Địch Kỳ, tôi là bạn thân của Thang Duy Lâm, rất cảm ơn anh đã đưa bạn tôi vào viện.

    - Không có gì, cô là bạn thân của cô ấy nhiều năm sao? – Neo Vũ hỏi cô với ý muốn thăm dò thêm vài chuyện của Thang Duy Lâm mong tìm được lời giải thích cho suy nghĩ của mình.

    - Đúng vậy, chúng tôi ở cùng nhau đã được mười năm rồi, từ ngày Thang Duy Lâm đến Hàn Quốc.

    - Vậy trước đó, cô có biết cô ấy sinh sống ở đâu, có biết gia đình cô ấy như thế nào không?

    - Trước đó sao? Tôi chỉ biết cô ấy họ Nhan, tên thật là Nhược Phong, do bị bệnh về tâm lý lên đến Hàn Quốc, còn sau đó chúng tôi chơi cùng nhau, không quan tâm đến những vấn đền khác.

    - Cô nói là Nhan Nhược Phong đúng không?

    - Đúng vậy.

    Trên môi Neo Vũ bất giác nở một nụ cười sáng lạng, là em ấy, đúng thật là em ấy, sau bao nhiêu năm cũng tìm ra người con gái đó, nếu đã như vậy, anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.

    Đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn qua ô kính vào phía người con gái đang nằm ngủ say sưa trong phòng kia, Vũ Dương không khỏi vui mừng. Anh đã chờ đợi và tìm kiếm cô thật lâu, cũng như lời hứa trẻ con nhưng anh không hề quên đi nó.

    Anh bàn giao lại mọi thứ ở bệnh viên cho Mạch Địch Kỳ bởi bây giờ anh còn nhiều việc để làm hơn. Anh nhất định phải liên lạc được với Nhan lão gia. Cho dù ông ấy có đồng ý, hay ông ấy yêu cầu anh tránh xa khỏi làng giải trí, anh cũng nhất định đồng ý. Chỉ cần được ở bên cô, anh nhất định đồng ý làm tất cả.

    Sau tất cả tin tức của thám tử đem về cho Vũ Dương anh thì anh cũng có thể liên lạc được với Nhan lão gia. Nhưng chỉ nhận được lời từ chối của ông. Trong điện thoại ông cũng nói rất rõ, anh không thể xin cưới được Nhan Nhược Phong bởi con bé đã được người khác cưới về làm vợ rồi.

    Không hiểu vì sao anh lại buồn đến thế. Trong một ngày thôi anh được hưởng trọn vẹn tất cả các loại cảm xúc, buồn vui lẫn lộn như là như vậy. Có lẽ ông trời đang trêu ngươi anh, bởi vậy nên cho anh gặp lại cô, nhưng lại chẳng thể cho anh và cô được ở bên nhau như lời anh đã hứa.

    Vũ Dương ngồi lặng lẽ ở ban công khách sạn, anh hút thuốc, khói thuốc mê man quyện vào cùng hơi thở, đã rất lâu rồi anh không hề động đến thuốc lá, bởi mùi thuốc sẽ bám dính vào quần áo vào tóc và cả vào hơi thở. Anh từng nhớ Tiểu Phong khi nhìn thấy ba anh hút thuốc đã dùng tay bịt mũi lại rồi chạy đi thật xa ba anh. Bởi vậy anh cũng sợ khi cô lớn lên rồi gặp anh sẽ tránh xa anh bởi mùi thuốc.

    Nhưng thuốc lá, lại là liều thuốc cho tâm hồn anh lúc này. Anh hút một điếu, rồi lại thêm một điếu, bất chợt anh nhớ ra, Nhược Phong là muốn anh sáng tác nhạc, vậy nên anh sẽ dùng âm nhạc để ở bên cạnh cô. Anh quay trở lại phòng, ôm chiếc đàn guitar lên, bắt đầu du dương thả hồn mình vào âm nhạc.

    Buổi sáng ngày hôm sau khi Thang Duy Lâm tỉnh lại đã thấy Mạch Địch Kỳ chuẩn bị bữa sáng cho cô, ngủ cả một đêm khiến tinh thần cô thật thoải mái. Thang Duy Lâm tự biết kí ức của mình bắt đầu tìm về, cô không thể trốn tránh được nỗi sợ hãi. Nhìn về phía Mạch Địch Kỳ cười cười rồi nói:

    - Chúng ta trở về thành phố đi, mình có chuyện cần phải về nhà một chuyến.

    - Được được được, cậu ăn hết bát cháo đi, mình đi làm thủ tục xuất viện.

    Mạch Địch Kỳ quả nhiên là người lo lắng cho Thang Duy Lâm nhất sau Nhan Minh Hạo. Nhìn bóng lưng Mạch Địch Kỳ rời khỏi Thang Duy Lâm mới bắt đầu thở dài. Công việc chưa được thuận lợi, tâm lý lại không thể ổn định, chẳng có lẽ cô sẽ làm Hoàng Lam tàn lụi không thể cứu vãn sao. Dù sao cũng là quyết tâm lập nghiệp của cô, còn nước nhất định còn tát. Cố gắng ăn nốt bát cháo vào bụng lấy lại tinh thần, chiến đấu vì tương lai. Cố lên nào cô gái.

    Hoàn thành hết tất cả mọi thủ tục, cũng quá nửa buổi trưa hai người mới trở lại được đến thành phố. Ấy vậy mà cũng chẳng cho phép bản thân thư giãn chút nào đã lại liền đi đến công ty để làm việc. Thang Duy Lâm nhớ lại câu nói của Neo Vũ về Tống Tử Hàm, liền yêu cầu một nhân viên liên lạc yêu cầu Tống Tử Hàm đến công ty ngay lập tức.

    Sau một cuộc nói chuyện cùng Tống Tử Hàm và Du Hải, Thang Duy Lâm lần này thực sự đau đầu, bởi trước đây cô ngoài ngoại hình ra thì không có gì nổi bật, đến giọng hát của cô, tất cả chỉ là hát nhép, bởi vậy cô chỉ có thể phát hành bài hát online chứ không hề biểu diễn trên sân khấu. Mà hiện tại người hát nhép cho cô đã không hề tìm thấy, nên mặc dù có bản nhạc gửi đến đều đều nhưng cô ấy không hề phát hành được.

    Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Neo Vũ lại nói những lời như vậy với cô, nhưng hiện tại cô không thể để cho Tống Tử Hàm ngồi yên hưởng lợi được. Công ty trả lương cho cô ấy, quản lý và một đội ngũ trợ lý nữa, không thể nào chi trả rất nhiêu tiền mà không thu lại được lợi ích. Điều này bắt buộc cô phải lựa chọn dừng phát triểm Tống Tử Hàm hay đổi hướng phát triển cho cô ấy.

    Thang Duy Lâm cô cũng không phải là người không hiểu đạo lý, đặc biệt trong ngành giải trí Hàn Quốc cô cũng đã nhìn thấy rất nhiều, những nghệ sỹ không xứng đáng với tài năng của mình mà nói thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bị phanh phui, sự thật lúc ấy còn khắc nghiệt hơn hiện tại. Giấu giếm không phải điều mà chính nhân quân tử nên làm. Quả thật khó lòng giải quyết ổn thỏa. Cô chỉ đành ngậm ngùi nói với Tống Tử Hàm:

    - Tử Hàm, tôi khuyên chị một câu thôi, nhận lỗi với người hâm mộ, công khai sự thật và cầu xin sự tha thứ đi. Tôi không biết ai là người quyết định hướng chị làm điều đó, nhưng chuyện này tôi không thể giúp chị được nhiều hơn nữa rồi. Điều tôi có thể giúp chị đó là, giúp chị tìm một công việc mới theo đúng chuyên ngành văn học của chị đã từng theo học thời đại học mà thôi.

    - Thang Duy Lâm, cô nói như vậy mà cũng nghe được à, Tử Hàm kiếm về cho Hoàng Lam bao nhiêu tiền như vậy chỉ để đổi lại sự lật mặt của fan hâm mộ hay sao. – Thấy Thang Duy Lâm nói vậy Du Hải liền lập tức đối chất lại.

    - Du Hải, vì sao lúc người trước hướng cho Tử Hàm hát nhép anh không phản đối, anh có biết hậu quả của việc đó đáng sợ như nào không? Sẽ là bị cả cộng đồng quay lưng lại để tẩy chay, điều đó còn đau lòng hơn khi không được tha thứ. Hơn nữa, sau khi nhận lỗi xong cô ấy mới có thể yên bình mà sống để làm việc khác cho tương lai được.

    Thấy mọi người yên lặng không nói gì nữa Thang Duy Lâm lại tiếp tục nói tiếp:

    - Anh làm quản lý cho Tử Hàm bao nhiêu lâu rồi, anh có muốn ngày ngày đi làm của cô ấy gánh trọn những câu nói xì xào bàn tán, thậm chí sẽ có những người cầm rác ném vào người không? Tôi thật không nhẫn tâm nhìn thấy điều đó. Tôi đã đi khắp nơi, liên lạc với nhạc sỹ nổi tiếng xin bản nhạc, nhưng xin được cũng không giải quyết được người đứng sau. Vậy nên tôi chỉ có thể nói với chị như vậy.

    Tống Tử Hàm nhìn về phía Thang Duy Lâm, nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của cô cũng ngậm ngùi cúi xuống, thở dài rồi đồng ý với cô. Ít nhất đấy cũng là một cơ hội để cứu vãn tương lai của mình.
     
    Bán Nguyệt, Tiên Nhi, Lagan8 người khác thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...