Chương 30: Sự thay đổi của Hà Huệ.
Cô ấy là người đã trải qua thời gian mài dũa ở nước ngoài đã năm năm, đừng nói năm năm, chỉ cần hai năm thôi thì cũng đầy người tiếp ứng được hơn cô ta rất nhiều rồi. Cả một lượt mẫu ra có đến gần năm mươi bộ trang phục, cũng đã kéo dài cả gần tiếng đồng hồ, nhưng cô ấy hoàn toàn không để ý đến công sức của mọi người. Bên phía nhà hàng cũng bắt đầu báo bữa trưa đã được chuẩn bị xong, điều này khiến cho Thang Duy Lâm nhìn lên phía Hà Huệ đang đứng, ý chỉ người điều khiển mang Micro đến phía mình và bắt đầu nói:
- Siêu mẫu Hà Huệ, tôi mong cô có thể thực hiện đúng năng lực của mình, phù hợp với cái danh xưng siêu mẫu của cô, đừng giống như mấy thực tập sinh chỉ chăm chăm leo lên giường để tìm kim chủ.
- Buổi diễn tập của chúng ta tạm dừng ở đây. Mời tất cả mọi người đến tầng ba của khách sạn để dùng bữa trưa. Lịch trình của mọi người buổi chiều bắt đầu từ lúc hai giờ ba mươi phút chiều, mọi người sẽ có mặt tại tầng năm để thử trang phục của mình. Sau đó bắt đầu diễn tập lại một lần lúc bốn giờ chiều. Mong mọi người giữ được thái độ chuyên nghiệp khi làm việc, cảm ơn mọi người. Giải tán.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thang Duy Lâm cũng bởi những lời cô vừa nói. Mọi người đều ái ngại khi bước chân qua phía của Hà Huệ, cô ấy nói không sai, thái độ làm màu, kiêu căng ngạo mạn của cô ấy không thể động lòng bất kì ai hết, dù cho danh xưng siêu mẫu nhưng không thể khẳng định được vị thế của mình, vậy thá chẳng bằng một người mới vào nghề hay sao.
Trên sàn diễn chỉ còn lại một mình Hà Huệ, dưới sân khấu còn lại Thang Duy Lâm, Lương Trạch Đình và Dương Mỹ, Hà Huệ đứng nơi đó mắt bắt đầu ngấn lệ nhìn lại phía Lương Trạch Đình:
- A Đình, em chỉ là mệt quá, chưa thích ứng được với không khí trên đảo, vậy mà cô ta lại nói em như vậy.
- Cô Hà Huệ, tôi thấy cô tham gia đóng phim nhất định sẽ đoạt giải diễn viên có diễn xuất tốt nhất đấy. Chúng ta đều biết đây là công việc, mà tôi muốn cô công tư phân mình. Cứ cho là, đêm qua Lương tổng dày vò cô trên giường quá mệt mỏi đi, thì cũng làm ơn, thể hiện mình trên sân khấu thật tốt, đừng để những ánh mắt khác nhìn vào cô giống như con rối di động. Cô làm tốt, tự khắc tôi sẽ không đụng chạm đến cô.
Lương Trạch Đình nghe những lời nói thốt ra từ phía miệng Thang Duy Lâm, cái gì mà đêm qua Lương tổng dày vò cô trên giường, đêm qua không phải anh ở chung với cô sao, người anh dày vò là Thang Duy Lâm cô chứ không phải Hà Huệ kia, vậy mà Hà Huệ lại nói anh ở chung với cô ta, điều này cuối cùng anh cũng hiểu tại sao hai người phụ nữ này luôn mang anh ra để đả kích đối phương. Nhưng vì sao Hà Huệ của anh trước đây không hề nói ra những điều như vậy, có lẽ nào cô ấy đã thay đổi rồi.
Còn đối với Thang Duy Lâm, anh biết thái độ làm việc của cô rất chuyên tâm, kể cả chuyện lùm xùm của anh và cô được nhắc đến đầy lần trên mặt báo nhưng khi kết hợp cùng anh trong công việc, cô tuyệt đối không để chuyện tình cảm làm rối bời hay sao nhãng việc của mình. Một người phụ nữ có thể, bỏ ăn bỏ ngủ để làm việc gần bốn mươi tiếng đồng hồ để kịp tiến độ công việc không phải người sẽ vô lý đến gây sự trong công việc.
Nhìn một lượt về phía Thang Duy Lâm xong lại đành nhìn lên phía Hà Huệ:
- Được rồi, lại đây anh đưa em đi ăn, nghỉ ngơi xong buổi chiều làm tốt hơn là được.
Cuối cùng hai người đó cũng chịu dời khỏi nơi này. Lúc này Thang Duy Lâm mới lên tiếng nói cùng Dương Mỹ những điều cơ bản sai của Hà Huệ để buổi chiều cô ấy tự nói với Hà Huệ, buổi chiều Thang Duy Lâm sẽ chuẩn bị phía sau hậu trường, sẽ không tham gia tổng duyệt cùng mọi người. Hơn nữa, đối với Hà Huệ, nếu những lời nói của cô như vậy vẫn chưa đủ đả kích đối với cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ chẳng còn tài nguyên để có thể tồn tại trong ngàng mẫu nữa rồi.
Thang Duy Lâm cũng dời đi kiểm tra lại toàn bộ một lượt, rồi quay lại phòng của mình ngủ một giấc thật yên bình, đối với cô có lẽ lúc này là thời gian để ngủ tốt nhất mà không bị ai làm phiền. Dương Mỹ có nói đã chuẩn bị trang phục buổi tối cho cô, cũng đã được chuyển đến phòng của cô rồi. Chị ấy quả là một người chu đáo, chọn năm bộ dựa trên yêu cầu của cô để đưa đến, cô nhẹ nhàng nhìn ngắm từng bộ một, cuối cùng nhấc chiếc váy màu trắng lên nhìn ngắm, bộ váy cổ yếm, lưng được khoét đường sẻ lưng thật sâu, cô cũng từng mặc rất nhiều bộ váy như vậy, chỉ là lần này là màu trắng, vậy cũng là thay đổi rồi, quyết định bộ váy này rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái đến tận gần bốn giờ chiều mới tỉnh dậy.
Khi cô đến được nơi tổng duyệt mọi người đã thực hiện tốt toàn bộ phần trình diễn của mình, Hà Huệ cũng không còn thái độ kênh kiệu nữa mà cũng phối hợp với mọi người rất tốt, điều này khiến cho mọi người bớt khó chịu phần nào, nhưng đa phần vẫn là không ai muốn tiếp xúc và nói chuyện với cô ấy quá nhiều. Thang Duy Lâm nhìn Ngô Minh Dư trình diễn trên sàn diễn liền cầm micro lên và nói mới với anh rằng:
- Ngô Minh Dư, em muốn anh đến lúc biểu diễn sẽ cởi thêm chiếc cúc thứ ba trong áo sơ mi được không? Chúng ta khoe cơ bụng một chút nhé.
Lúc này Ngô Minh Dư khuôn mặt ngỡ ngàng nhưng vẫn mỉm cười gật đầu với cô xác nhận đồng ý. Nhưng cũng là lúc một người nào đó không hề vui, cô ấy muốn ngắm cơ bụng người đàn ông khác sao. Anh tự nghĩ phải dạy dỗ lại cô một chút để ánh mắt cô yên vị chỉ nhìn về phía anh.
Buổi tối, thời tiết ưu ái, show diễn được diễn ra thuận lợi, giới truyền thông cũng liên tục cập nhật thông tin từ phía show diễn, điều này khiến Lương thị dường như bùng nổ sự nổi tiếng của mình trong giới kinh doanh. Một show diễn thành công được mọi người đánh giá cao cả về chất lượng thời trang và đội ngũ thực hiện. Kế hoạch từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc mất gần một tháng nhưng đến khi thực hiện chỉ vỏn vẹn hơn một giờ đồng hồ. Nhưng tất cả đều xứng đáng với công sức tất cả mọi người bỏ ra.
Show diễn kết thúc, mọi người có một bữa tiệc nhỏ, chúc mừng cho sự thành công của show diễn, ngày hôm sau mọi người có thể tự do thoải mái hoạt động vui chơi nghỉ dưỡng đến buổi tối mới bay về thành phố. Nhưng Thang Duy Lâm lựa chọn lười nhác trở về phòng tìm giấc ngủ.
Ngô Minh Dư cùng mọi người dùng bữa trong tiệc nhỏ, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không hề thấy bóng dáng nhỏ bé của Thang Duy Lâm đâu, anh biết cô nhất định sẽ trốn đi nơi nào đấy yên tĩnh. Anh cũng nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi lặng lẽ dời khỏi bữa tiệc, những nơi ồn ào như này anh cũng không muốn mặn mà bởi trong lòng anh thấp thỏm một khuôn mặt nhỏ bé.
Dời khỏi bữa tiệc, anh đến một tiệm ăn ven đường, nhìn thấy những món cháo hải sản rất ngon, bèn mua một xuất mang đến cửa phòng khách sạn cho Thang Duy Lâm, nhưng lại phát hiện cửa phòng cô đã được mở, bèn gõ cửa. Quả thật cô trốn về khách sạn. Anh đưa cho cô phần cháo rồi dặn dò cô ăn uống nghỉ ngơi, tại anh biết từ sáng đến giờ cô chưa hề ăn chút gì hết, tâm tư của cô một khi dồn vào công việc thì bữa ăn và giấc ngủ đều có thể bỏ qua.
Thang Duy Lâm nhìn Ngô Minh Dư cười rồi nói cảm ơn anh, sau đó, dặn dò anh ở lại chung với mọi người. Cánh cửa phòng khép lại, cũng là lúc nụ cười của Ngô Minh Dư khép lại, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống. Kể từ ngày cô bước chân và Hoàng Lam, kể từ lần chân cô rướm máu vẫn không ngừng phân phó công việc để lên lịch trình cho anh, cảm giác của anh dành cho cô đã khác. Anh muốn quan tâm cô nhiều hơn, muốn để ý đến cô, chăm sóc cho cô, nhưng có lẽ, cả về xuất thân lẫn gia thế, anh đều không bằng người ta được. Ngậm ngùi nhìn lại cánh cửa căn phòng, rồi quay lưng rồi khỏi.
Sáng hôm sau Thang Duy Lâm cũng không đợi mọi người mà quay về thành phố sớm. Đến Hoàng Lam làm việc mới là mục tiêu của cô. Việc nghỉ dưỡng không thể làm kìm hãm công việc dang dở của cô, hơn một tháng nay cô quá chểnh mảng công việc chính của mình rồi. Vương Kiên cũng nên có hoạt động mới, lại còn câu lạc bộ game của cô nữa, sắp tới cũng có giải đấu cô vẫn là lên xem mấy đứa nhóc luyện tập đến đâu rồi.
Văn phòng cô sớm cũng đã chất đầy kịch bản phim mới cho cô lựa chọn rồi. Chẳng phải giờ là lúc tốt nhất để đọc kịch bản phim sao. Không có ai làm phiền quả là yên ổn. Điên thoại cô cũng để chế độ yên lặng để không ai liên lạc với cô hết. Trầm mình vào công việc để quên tất cả mọi u phiền một tháng qua.
- Siêu mẫu Hà Huệ, tôi mong cô có thể thực hiện đúng năng lực của mình, phù hợp với cái danh xưng siêu mẫu của cô, đừng giống như mấy thực tập sinh chỉ chăm chăm leo lên giường để tìm kim chủ.
- Buổi diễn tập của chúng ta tạm dừng ở đây. Mời tất cả mọi người đến tầng ba của khách sạn để dùng bữa trưa. Lịch trình của mọi người buổi chiều bắt đầu từ lúc hai giờ ba mươi phút chiều, mọi người sẽ có mặt tại tầng năm để thử trang phục của mình. Sau đó bắt đầu diễn tập lại một lần lúc bốn giờ chiều. Mong mọi người giữ được thái độ chuyên nghiệp khi làm việc, cảm ơn mọi người. Giải tán.
Tất cả mọi người nhìn về phía Thang Duy Lâm cũng bởi những lời cô vừa nói. Mọi người đều ái ngại khi bước chân qua phía của Hà Huệ, cô ấy nói không sai, thái độ làm màu, kiêu căng ngạo mạn của cô ấy không thể động lòng bất kì ai hết, dù cho danh xưng siêu mẫu nhưng không thể khẳng định được vị thế của mình, vậy thá chẳng bằng một người mới vào nghề hay sao.
Trên sàn diễn chỉ còn lại một mình Hà Huệ, dưới sân khấu còn lại Thang Duy Lâm, Lương Trạch Đình và Dương Mỹ, Hà Huệ đứng nơi đó mắt bắt đầu ngấn lệ nhìn lại phía Lương Trạch Đình:
- A Đình, em chỉ là mệt quá, chưa thích ứng được với không khí trên đảo, vậy mà cô ta lại nói em như vậy.
- Cô Hà Huệ, tôi thấy cô tham gia đóng phim nhất định sẽ đoạt giải diễn viên có diễn xuất tốt nhất đấy. Chúng ta đều biết đây là công việc, mà tôi muốn cô công tư phân mình. Cứ cho là, đêm qua Lương tổng dày vò cô trên giường quá mệt mỏi đi, thì cũng làm ơn, thể hiện mình trên sân khấu thật tốt, đừng để những ánh mắt khác nhìn vào cô giống như con rối di động. Cô làm tốt, tự khắc tôi sẽ không đụng chạm đến cô.
Lương Trạch Đình nghe những lời nói thốt ra từ phía miệng Thang Duy Lâm, cái gì mà đêm qua Lương tổng dày vò cô trên giường, đêm qua không phải anh ở chung với cô sao, người anh dày vò là Thang Duy Lâm cô chứ không phải Hà Huệ kia, vậy mà Hà Huệ lại nói anh ở chung với cô ta, điều này cuối cùng anh cũng hiểu tại sao hai người phụ nữ này luôn mang anh ra để đả kích đối phương. Nhưng vì sao Hà Huệ của anh trước đây không hề nói ra những điều như vậy, có lẽ nào cô ấy đã thay đổi rồi.
Còn đối với Thang Duy Lâm, anh biết thái độ làm việc của cô rất chuyên tâm, kể cả chuyện lùm xùm của anh và cô được nhắc đến đầy lần trên mặt báo nhưng khi kết hợp cùng anh trong công việc, cô tuyệt đối không để chuyện tình cảm làm rối bời hay sao nhãng việc của mình. Một người phụ nữ có thể, bỏ ăn bỏ ngủ để làm việc gần bốn mươi tiếng đồng hồ để kịp tiến độ công việc không phải người sẽ vô lý đến gây sự trong công việc.
Nhìn một lượt về phía Thang Duy Lâm xong lại đành nhìn lên phía Hà Huệ:
- Được rồi, lại đây anh đưa em đi ăn, nghỉ ngơi xong buổi chiều làm tốt hơn là được.
Cuối cùng hai người đó cũng chịu dời khỏi nơi này. Lúc này Thang Duy Lâm mới lên tiếng nói cùng Dương Mỹ những điều cơ bản sai của Hà Huệ để buổi chiều cô ấy tự nói với Hà Huệ, buổi chiều Thang Duy Lâm sẽ chuẩn bị phía sau hậu trường, sẽ không tham gia tổng duyệt cùng mọi người. Hơn nữa, đối với Hà Huệ, nếu những lời nói của cô như vậy vẫn chưa đủ đả kích đối với cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ chẳng còn tài nguyên để có thể tồn tại trong ngàng mẫu nữa rồi.
Thang Duy Lâm cũng dời đi kiểm tra lại toàn bộ một lượt, rồi quay lại phòng của mình ngủ một giấc thật yên bình, đối với cô có lẽ lúc này là thời gian để ngủ tốt nhất mà không bị ai làm phiền. Dương Mỹ có nói đã chuẩn bị trang phục buổi tối cho cô, cũng đã được chuyển đến phòng của cô rồi. Chị ấy quả là một người chu đáo, chọn năm bộ dựa trên yêu cầu của cô để đưa đến, cô nhẹ nhàng nhìn ngắm từng bộ một, cuối cùng nhấc chiếc váy màu trắng lên nhìn ngắm, bộ váy cổ yếm, lưng được khoét đường sẻ lưng thật sâu, cô cũng từng mặc rất nhiều bộ váy như vậy, chỉ là lần này là màu trắng, vậy cũng là thay đổi rồi, quyết định bộ váy này rồi thả mình xuống chiếc giường êm ái đến tận gần bốn giờ chiều mới tỉnh dậy.
Khi cô đến được nơi tổng duyệt mọi người đã thực hiện tốt toàn bộ phần trình diễn của mình, Hà Huệ cũng không còn thái độ kênh kiệu nữa mà cũng phối hợp với mọi người rất tốt, điều này khiến cho mọi người bớt khó chịu phần nào, nhưng đa phần vẫn là không ai muốn tiếp xúc và nói chuyện với cô ấy quá nhiều. Thang Duy Lâm nhìn Ngô Minh Dư trình diễn trên sàn diễn liền cầm micro lên và nói mới với anh rằng:
- Ngô Minh Dư, em muốn anh đến lúc biểu diễn sẽ cởi thêm chiếc cúc thứ ba trong áo sơ mi được không? Chúng ta khoe cơ bụng một chút nhé.
Lúc này Ngô Minh Dư khuôn mặt ngỡ ngàng nhưng vẫn mỉm cười gật đầu với cô xác nhận đồng ý. Nhưng cũng là lúc một người nào đó không hề vui, cô ấy muốn ngắm cơ bụng người đàn ông khác sao. Anh tự nghĩ phải dạy dỗ lại cô một chút để ánh mắt cô yên vị chỉ nhìn về phía anh.
Buổi tối, thời tiết ưu ái, show diễn được diễn ra thuận lợi, giới truyền thông cũng liên tục cập nhật thông tin từ phía show diễn, điều này khiến Lương thị dường như bùng nổ sự nổi tiếng của mình trong giới kinh doanh. Một show diễn thành công được mọi người đánh giá cao cả về chất lượng thời trang và đội ngũ thực hiện. Kế hoạch từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc mất gần một tháng nhưng đến khi thực hiện chỉ vỏn vẹn hơn một giờ đồng hồ. Nhưng tất cả đều xứng đáng với công sức tất cả mọi người bỏ ra.
Show diễn kết thúc, mọi người có một bữa tiệc nhỏ, chúc mừng cho sự thành công của show diễn, ngày hôm sau mọi người có thể tự do thoải mái hoạt động vui chơi nghỉ dưỡng đến buổi tối mới bay về thành phố. Nhưng Thang Duy Lâm lựa chọn lười nhác trở về phòng tìm giấc ngủ.
Ngô Minh Dư cùng mọi người dùng bữa trong tiệc nhỏ, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không hề thấy bóng dáng nhỏ bé của Thang Duy Lâm đâu, anh biết cô nhất định sẽ trốn đi nơi nào đấy yên tĩnh. Anh cũng nhanh chóng chào hỏi mọi người rồi lặng lẽ dời khỏi bữa tiệc, những nơi ồn ào như này anh cũng không muốn mặn mà bởi trong lòng anh thấp thỏm một khuôn mặt nhỏ bé.
Dời khỏi bữa tiệc, anh đến một tiệm ăn ven đường, nhìn thấy những món cháo hải sản rất ngon, bèn mua một xuất mang đến cửa phòng khách sạn cho Thang Duy Lâm, nhưng lại phát hiện cửa phòng cô đã được mở, bèn gõ cửa. Quả thật cô trốn về khách sạn. Anh đưa cho cô phần cháo rồi dặn dò cô ăn uống nghỉ ngơi, tại anh biết từ sáng đến giờ cô chưa hề ăn chút gì hết, tâm tư của cô một khi dồn vào công việc thì bữa ăn và giấc ngủ đều có thể bỏ qua.
Thang Duy Lâm nhìn Ngô Minh Dư cười rồi nói cảm ơn anh, sau đó, dặn dò anh ở lại chung với mọi người. Cánh cửa phòng khép lại, cũng là lúc nụ cười của Ngô Minh Dư khép lại, anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống. Kể từ ngày cô bước chân và Hoàng Lam, kể từ lần chân cô rướm máu vẫn không ngừng phân phó công việc để lên lịch trình cho anh, cảm giác của anh dành cho cô đã khác. Anh muốn quan tâm cô nhiều hơn, muốn để ý đến cô, chăm sóc cho cô, nhưng có lẽ, cả về xuất thân lẫn gia thế, anh đều không bằng người ta được. Ngậm ngùi nhìn lại cánh cửa căn phòng, rồi quay lưng rồi khỏi.
Sáng hôm sau Thang Duy Lâm cũng không đợi mọi người mà quay về thành phố sớm. Đến Hoàng Lam làm việc mới là mục tiêu của cô. Việc nghỉ dưỡng không thể làm kìm hãm công việc dang dở của cô, hơn một tháng nay cô quá chểnh mảng công việc chính của mình rồi. Vương Kiên cũng nên có hoạt động mới, lại còn câu lạc bộ game của cô nữa, sắp tới cũng có giải đấu cô vẫn là lên xem mấy đứa nhóc luyện tập đến đâu rồi.
Văn phòng cô sớm cũng đã chất đầy kịch bản phim mới cho cô lựa chọn rồi. Chẳng phải giờ là lúc tốt nhất để đọc kịch bản phim sao. Không có ai làm phiền quả là yên ổn. Điên thoại cô cũng để chế độ yên lặng để không ai liên lạc với cô hết. Trầm mình vào công việc để quên tất cả mọi u phiền một tháng qua.