Ngày 13 tháng 02 năm 2018
Anh là Hà Ninh An.
Anh là dân miền Bắc.
Anh là một người con trai ưa nói lời ngọt để dỗ dành con gái. Và em cũng không phải ngoại lệ.
Hôm nay em đã gặp anh. Do định mệnh chăng? Em vốn không còn tin vào những thứ tình cảm trên GHA này. Thế mà sao inbox anh một lát, chỉ là những câu làm quen cũ kỹ, mà em lại có cảm giác mình sẽ không từ bỏ anh nhỉ? Chắc có lẽ là do những câu nói ngọt ngào của anh từ những phút đầu tiên.
Hôm nay trời có vẻ tốt. Nhưng em lại đang ở nhà và inbox anh.
Những ngày nghỉ Tết của em chắc chán lắm đây. Nếu có vài người bạn cùng trải qua Tết cùng nhau thì tốt quá nhỉ.
Và em đã gặp anh..
Anh trong mắt em như chàng trai quốc dân. Bên cạnh hàng trăm cô gái, ai cũng được đối xử ngọt ngào như vậy. Và em biết, cho dù họ có tranh đấu, anh cũng sẽ không quan tâm.
Bắt đầu nó lại đơn giản đến nhường ấy. Anh 17 tuổi, cái tuổi mà dân miền Bắc phải học điên dại để lên 12. Còn em chỉ mới 16, ở Long Khánh, 16 tuổi mới bước vào lớp 10 và chưa phải suy nghĩ gì nhiều. Cho dù em có ra sao, em vẫn còn trẻ con trong mắt anh. Anh có lẽ cũng biết. Anh có lẽ cũng hiểu. Nhưng lại cố tình phớt lờ đi.
Có một thứ cảm giác, cảm giác đó chính là vừa gặp một người nhưng lại có cảm giác bên nhau cả một đời. Anh và em có lẽ cũng đã trải qua cảm giác ấy.
***
Ngày 14 tháng 02 năm 2018
Anh có nghe B. S. N. L 3 không?
Anh nói có. Nhưng anh không thích, vì nghe nó có vẻ rất tục.
Anh có thích đọc sách không?
Anh nói có, nhưng anh chỉ thích đọc những cuốn sách nói về tuổi trẻ như Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Nhà giả kim.. Anh biết không? Em vẫn còn thích ngôn tình. Và có lẽ anh cũng có đọc. Anh dịu dàng, anh ân cần, anh nói những từ hoa mỹ. Đó là cảm giác gì thế? Là.. Cảm giác anh là một chàng trai không tốt ấy..
Nhưng mà không sao. Em đều không có ý định gì cả. Em đổi acc đây là lần thứ năm rồi. Người như anh cũng gặp không ít.
Em thích nghe nhạc kênh Bánh Bột. Anh cũng vậy.
Làm sao có thể bảo bản thân ngừng yêu, Đắm chìm, Không chiếm hữu.. Những bài ca quen thuộc em hay nghe, những giai điệu nhẹ nhàng mà anh thích. Tất cả dung hòa lại, tạo thành một "anh" trong mắt em là một người rất hoàn mỹ.
Hôm nay là Valentine đó, anh có đi chơi với người anh yêu không?
Cảm giác khi inbox anh lại ngây ngây ngơ ngơ như một cô bé mới lớn, lần đầu thấy Hoàng tử của mình. Anh rep inbox em không nhanh. Nhưng em đều có thể chờ. Em vốn là người rất ghét chờ đợi. Nhưng lại có thể bỏ ra cả ngày dài để chờ tin nhắn của anh.
Anh ăn cơm chưa?
Anh bảo chưa, nhà đang có khách.
Sang nhà em ăn nhé? Nếu anh không sợ chó.
Anh bảo mang máy bay qua rước anh, anh đang ở quê. Đúng vậy, anh Bắc, em Nam, cách xa nhau cả một chiều dài nước Việt Nam. Bỗng dưng đáy lòng em nhói lên. Phải chi.. anh ở Sài Gòn thì tốt biết mấy..
Anh ơi, chó nhà em nó không cho em ra, em bảo là đi đón cậu chủ của chúng nó đó, nhưng chúng nó không chịu!
Anh bảo chắc là chúng nó biết anh là chủ nhà khác rồi.
Em bật cười. Thả thính bất thành mất rồi.
Đêm nay những ngôi sao sáng soi trên bầu trời cao. Từng ngôi sao lấp lánh trước mắt em. Đây cũng là bầu trời mà anh thấy phải không?
Anh ngủ ngon!
***
Ngày 15 tháng 02 năm 2018
Anh có phải đọc nguyện cho buổi tất niên không?
Anh bảo có, nhưng mẹ anh đọc chính, anh đọc phụ vậy thôi.
Nhà em anh em đọc, em đứng bên cạnh cầm tờ giấy ghi lời nguyện cho ổng đọc. Mà ổng đọc cũng sai nữa, em thua luôn.
Anh cười.
Anh có dự định gì trong Tết này?
Anh bảo anh không tính tới. Dạo này anh chán.
Em cũng cùng cảm giác với anh, thường thường em mệt mỏi với Tết lắm, ở nhà chẳng biết làm gì cả.
Hôm nay em đã biết anh nghiện cà phê. Nhưng mà cà phê không tốt đâu anh. Anh cũng có hút thuốc. Nhưng thuốc cũng không tốt đâu anh. Em chỉ biết nói thế. Và cũng biết anh sẽ không từ bỏ. Thói quen mà, nó như ma lực sẽ dìm ta xuống mỗi khi ta muốn từ bỏ. Anh còn có đi hộp đêm nữa. Cũng phải, nơi đó hoàn toàn thú vị. Nhưng em vốn không thích ồn ào.
Anh gọi em là thược dược. Vì trong mắt anh, em rất trong sáng.. Em xin lỗi nhé, thật ra là giả tạo thôi.. Em ác tính lắm, nhưng chưa thể hiện cho anh thấy thôi.
Chiều, dì gọi cho em bảo em lên Biên Hòa ở với dì. Em vội tạm biệt anh.
Nhưng nếu em nhớ anh phải làm sao?
Anh bảo là uống cà phê bột, anh bảo là ngủ.
Ngủ hả? Em sẽ không bao giờ thôi ngủ nữa đâu, vì khi ngủ rồi em sẽ quên hết những muộn phiền ngoài xã hội. Em vốn thích ngủ.
Còn anh thì không. Anh luôn luôn thức. Vậy.. anh bị lời nguyền mãi thức sao?
Anh không rep tin cuối của em. Em cũng không có thời gian chờ. Em biết chắc rằng lên ở với dì sẽ không thể rep inbox anh được nên dặn anh trước. Thế là em lên đường lên Biên Hòa.
Phố xá những ngày cuối năm tấp nập và kẹt xe. Đặc biệt là đêm nay, đêm giao thừa. Em tự hỏi là sẽ có pháo hoa chứ?
Đến nhà dì, em lén tải lại messenger để rep tin cuối. Anh vẫn đang onl. Anh bảo nhớ em. Anh bảo em đi đi, anh say rồi, anh sẽ không biết anh sẽ nói những gì với em đâu. Anh biết không? Em cũng muốn đi lắm, nhưng mà em tin vào cảm giác của em lần này, em quyết định ở lại nghe anh nói.
"Anh thích em."
Em buông cả điện thoại xuống.. Là em ác tính thật rồi..
Em rốt cuộc cũng không biết, là anh say hay em say. Nếu là em, thì anh là lý do em say. Em đang chờ pháo hoa, nếu anh thích em, hãy nói với em lúc giao thừa.
Anh bảo nếu em thích thì anh sẽ làm thế.
Em hoàn toàn không tin. Nên đã off ngay giữa chừng.
Đúng 12 giờ đêm ấy, pháo hoa bắn khắp nơi xung quanh nhà em, là từ nhân bắn. Em bỗng tự hỏi chỗ anh có pháo hoa không. Nhưng chưa kịp bật điện thoại. Em đã phải đi chùa với dì.
Anh có đợi tin nhắn của em không?