Bài viết: 107 

Chương 49. Quách thành - Hồi ức.

Mùa đông ở Quách thành luôn xinh đẹp phồn hoa như vậy. Dù đã vào đông nhưng lại giống như mùa xuân trăm hoa đua nở. Khắp nơi đều có không khí như ngày hội, hoa tươi đua nhau khoe sắc thắm trên mọi nẻo đường.
Người ta thường nói bước vào Quách thành sẽ giống như lạc vào chốn bồng lai của biển hoa, quả là không sai.
Chính giữa con đường lớn rộng rãi là những bồn hoa nối dài không dứt, phía bên trên mái nhà của mọi nhà cũng là những loài hoa leo đẹp không thể tả. Khung cảnh hảo mỹ đến không thể tuyệt đẹp hơn.
Hôm nay Quách thành đông vui hơn hẳn mọi ngày. Trước cổng thành là những đoàn xe ngựa nối đuôi nhau vào thành, trên đường lớn bên trong thành cũng một cảnh tượng tương tự, ngựa xe đậu ở khắp nơi, người người tấp nập đi lại. Một khung cảnh khó có thể hình dung.
Hôm nay, đúng là ngày học viện duy nhất của đại lục vào năm học mới cũng là ngày học viên mới nhập học. Hàng năm vào ngày này Quách thành đều nhộn nhịp đón những khách mời như thế này.
Những khách trọ đã chật kín chỗ, những quán ăn trà lâu cũng không còn chỗ trống. Quách thành hơn ngàn năm lịch sử, độc lập riêng biệt lớn mạnh không ai dám xâm phạm. Cuộc sống của người dân ở đây cũng luôn yên ổn thái bình.
Nghe nói bảy năm nay, ở Quách thành đã thay đổi rất nhiều, cũng có một điều kiêng kị được đặt ra, đó là đặc biệt không được nói xấu đệ tử thứ tư của Quách Khung hiệu trưởng - Tịnh công tử.
Người thiếu gia trong lòng dân chúng Quách thành, người được tin tưởng yêu thương bao bọc che chở còn hơn cả thần tiên trên trời.
Vì sao ư? Cái này phải kể đến trước kia, khi Tịnh công tử đến Quách thành được hai năm. Năm đó Tịnh công tử mới chỉ tám tuổi, một hài tử xinh đẹp mà người dân Quách thành rất yêu quý, mặc dù hài tử này lãnh đạm ít nói nhưng vì là tiểu đệ tử của Quách hiệu trưởng nên ai cũng quý mến.
Năm đó, Quách thành xảy ra một đại nạn khó quên, đó chính là thú triều. Rất không may mắn hơn chính là hôm đó đang trong thời gian học viện nghỉ học, trong thành không có được bao nhiêu người có thực lực, Quách Khung cùng tam đại đệ tử đều vắng mặt. Quá bất ngờ vì xưa nay luôn thái bình nên chưa có lão sư hay người có thực lực nào kịp thời đến cũng như trở về.
Cửa thành đã bị phá, những con thú lũ lượt hung tợn kéo nhau vào thành, người dân chạy khắp nơi tìm chỗ tránh nạn. Giữa lúc đó bóng dáng nhỏ bạch y xuất hiện, muôn thú xung quanh, máu bắt đầu nhiễm đỏ mặt đất, bạch y vẫn vung kiếm tung chưởng lực, lớp thú này đến từng lớp thú khác tiến vào, xác thú khắp mọi nơi, bóng dáng bạch y vẫn cứ miệt mài vung kiếm, những vết thương lớn nhỏ trên thân thể bạch y xuất hiện ngày một nhiều.
Thời gian một giờ đồng hồ (hai tiếng) trôi qua như thước phim quay chậm khiến lòng người đau đớn. Những chưởng lực tung ra của thân ảnh bạch y nhỏ nhỏ đã ngày một yếu đi. Nhiều người dân bình thường và những hài tử ngỡ ngàng không muốn chạy tiếp hay trốn tránh nữa, họ cùng hướng ánh mắt hy vọng sáng rực vào một nơi. Nơi có một tiểu hài tử với muôn thú xung quanh - cảnh máu tươi diễm lệ khiến người dân Quách thành cả đời không bao giờ quên.
Lúc này mới có một vài người có thực lực tới trợ giúp cùng những hắc y nhân không thấy mặt xuất hiện. Mọi người thở phào nhẹ nhõm hơn chưa được bao lâu thì đột nhiên thân ảnh bạch y nho nhỏ nhiễm đầy máu đó văng ra phía xa. Một bóng người ngân y kịp thời phóng tới ôm lấy thân thể sắp ngã xuống, tam đại đệ tử của Quách hiệu trưởng đã trở lại. Nhưng chưa thấy Quách hiệu trưởng đâu. Giờ đây một số người dân bất chấp nguy hiểm chạy đến, hét lớn tức giận cầm bất kể thứ gì xung quanh có thể chiến đấu đâm vào những mãnh thú.
- Tịnh thiếu gia..
Những tiếng hét lớn vang lên giữa khung cảnh máu me, tiếng trẻ con khóc, tiếng những phụ nhân mắng chửi hòa lẫn vào những tiếng rú rợn người của mãnh thú. Hỗn loạn nhưng đầy lòng đoàn kết che chở nhau chiến đấu.
Tịnh thiếu gia của bọn họ, một hài tử chỉ mới tám tuổi đã đổ máu nhiều như vậy, chỉ vì cứu bọn họ, chỉ vì chắn móng vuốt của thú cho một tiểu hài tử bình thường, những người dân không thể tu luyện như họ mà ngã xuống. Con người ai cũng có giới hạn và họ đã đến cực hạn của sự tức giận không thể bàng quang mắt lạnh nhìn.
Máu tươi tuôn trào ra khỏi miệng Tịnh thiếu gia, đôi mắt của thiếu gia vẫn luôn hướng về phía trước. Những giọt nước mắt trên khuôn mặt của ngân y công tử cũng đã rơi xuống. Những hài tử quỳ xung quanh nhìn thấy vậy cũng khóc nức nở, chúng đã đủ tuổi để hiểu ân nhân cứu mạng của chúng đang dần mất đi sự sống. Nỗi lòng muốn mạnh mẽ mãnh liệt dâng lên trong lòng, dù không thể tu luyện cũng nhất định không thể vô dụng như bây giờ.
Khi những người dân đã dần có nhiều người bị thương, những mãnh thú cũng chỉ còn khoảng hơn năm mươi con, Quách hiệu trưởng cùng những lão sư người có thực lực mới xuất hiện. Cuộc chiến với thú triều lúc này cũng dần dần đi đến hồi kết.
- Tiểu Thiên.
Giọng nói run run từ ái ấm áp cất lên như nỗi niềm cất giấu bao yêu thương từ trong cốt tủy.
Quách hiệu trưởng đã trở lại nhưng không khiến cho người dân vui mừng. Họ vẫn chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ xinh đầy máu kia, ánh mắt một mạt lo lắng đau lòng.
Cho đến khi Quách hiệu trưởng ôm thân thể nho nhỏ đó bay xa, cho đến khi họ không màng vết thương nhỏ trên người chạy đến cửa Quách phủ, họ đứng chờ đợi ở đó một ngày một đêm. Họ quỳ xuống, lòng họ thắt lại khi nghe tin thiếu gia nhỏ của bọn họ chỉ được giữ lại mạng sống chứ không thể tỉnh dậy. Lúc này đây đau thương bao trùm cả Quách thành..
Nửa năm trôi qua Quách thành chìm trong nỗi buồn u uất, Quách hiệu trưởng cũng không màng đến học viện chỉ đi khắp nơi tìm dược. Có lẽ trời cao giờ mới thấu được những lời cầu nguyện của người dân Quách thành. Cuối cùng cũng xuất hiện kỳ tích, xuất hiện hạt sen Tuyết liên hoa cứu sống Tịnh thiếu gia của bọn họ.
Sau bao ngày, cuối cùng không khí vui mừng hưng phấn cũng đã được bao trùm lên toàn bộ Quách thành. Để mừng Tịnh thiếu gia của bọn họ tỉnh dậy, họ đã chia nhau ra đi khắp nơi tìm các loài hoa xinh đẹp, trồng những loài hoa đó trên mọi nhà mọi nẻo đường.
Kể từ lúc này Quách thành cũng có bộ mặt mới, điều kiêng kỵ trong thành cũng tự nhiên được thiết lập, truyền kỳ về Tịnh công tử cũng được lan rộng khắp cả đại lục.
Một hài tử thực lực cường đại và trái tim mạnh mẽ thương dân. Đệ tử thứ tư của Quách hiệu trưởng xinh đẹp như yêu như ma giữa muôn thú, hy sinh cả mạng sống để bảo vệ những người dân rất đỗi bình thường..
Nghe nói, Tịnh công tử hồi phục một tháng sau khi sử dụng hạt sen Tuyết liên hoa đó.
Nghe nói, sau khi bình phục Tịnh công tử đã giúp người dân Quách thành luyện tập thân thể trở thành những người dân không còn tay trói gà không chặt.
Nghe nói, những đứa trẻ bình thường ở Quách thành đã được cải thiện cơ thể trở nên mạnh mẽ.
Nghe nói, Quách thành ngày một mạnh mẽ cường đại ai cũng phải kiêng dè.
Nghe nói, Quách thành có được như ngày hôm nay đều nhờ Tịnh công tử - nhờ có Lưu ly viên trải dài lớn mạnh khắp đại lục.
Nghe nói..
Nơi nơi đều nghe nói đến kỳ tích và truyền kỳ của Tịnh công tử. Nhưng phải đến Quách thành mọi người mới thực sự cảm nhận được những cái gọi là nghe nói kia chân thực đến mức kỳ ảo đến mức nào..
Kết thúc hồi tưởng tại đây. Hiện giờ Quách thành đông vui nhộn nhịp, bên trong Quách phủ cũng vui mừng đón chào những chủ nhân trở về.
Quách Khung hiệu trưởng sau những ngày sống yên tĩnh tại Thanh Tùng sơn trang. Hôm nay trở lại Quách thành cũng trở lại là một hiệu trưởng uy vọng của Thần Phong học viện, trở lại làm một thành chủ nổi tiếng gần xa lớn mạnh giàu có.
Tứ đại đệ tử cũng đã đến đông đủ, Tịnh thiếu gia cũng trở lại khiến người dân trong thành vui vẻ ra mặt. Càng phấn khởi hơn là những người ở trong Quách phủ và Lưu ly viên được nhìn thấy bóng dáng bạch y phong hoa tuyệt đại mà họ luôn kính ngưỡng yêu thương.
Trong sân viện của Quách sư phụ hiện giờ:
- Gì cơ? Sư muội sẽ nhập học với thân phận nữ tử thực sự của mình?
Vân Tiễn khó hiểu cũng khó tin hỏi lại sư phụ của mình.
Bảy thân ảnh đang ngồi quanh chiếc bàn tròn dùng bữa, Thiên Băng một bộ bạch y Tịnh công tử yêu nghiệt đang vừa ăn vừa gắp thức ăn cho muội muội Thiên Thiên.
- Đúng nha. Đến lúc đó mấy sư huynh các con không nhận ra sư muội của mình thì cũng đừng trách sư phụ nha. Ta đã nhắc nhở trước rồi đó.
Quách Khung sư phụ cười hắc hắc nói, ông cũng rất mong chờ ngày tháng sau này tiểu Thiên vào học viện a. Chắc sẽ rất thú vị đặc sắc.
- Nhưng chúng ta không biết thân phận thực của sư muội. Tại sao không nói rõ cho chúng ta biết chứ?
Hơi lớn giọng nhìn về phía sư phụ mình, hắn thực không rõ sư phụ cùng sư muội muốn bày ra trò gì nữa.
- Hừ. Sư muội mình mà cũng không nhận ra, vậy thì không cần làm đồ đệ ta làm gì nữa.
"Hắc hắc, nguy cho tên nhị đồ đệ này của ông rồi, hắn là người có nguy cơ cao nhất khi không nhận ra tiểu Thiên mà đắc tội với con bé. Haha."
- Được rồi. Ta nhất định sẽ nhận ra muội.
- Tiểu Thiên nhỏ, muội biết họ của phụ thân hay mẫu thân mình không?
Vân Tiễn suy nghĩ gì đó một chút rồi quay qua mỉm cười lấy lòng hỏi cô bé Thiên Thiên.
- Muội đâu phải ngốc tử mà không biết họ của phụ thân mẫu thân nha.
Thiên Thiên vẫn cúi đầu ăn đồ ăn, hưởng thụ những món ngon mà tỷ tỷ mình gắp cho, không màng nhìn đến vị caca Vân Tiễn này mà giọng có vẻ ghét bỏ trả lời.
- Ừ. Muội rất thông minh. Vậy họ của muội là gì?
- Tại sao Thiên Thiên phải nói cho caca biết?
- Tại vì..
Vân Tiễn á khẩu không biết trả lời thế nào. "Híc. Hắn thật quá thất bại mà, đúng là cùng một dòng máu có khác, thật không dễ thương chút nào."
Mọi người còn lại đều mỉm cười nhìn tất cả.
Thực ra điều này cũng khiến cho cả Dương Tuấn cùng Phó Hàn Tuyết đau đầu. Nhưng họ lo lắng hơn là suy nghĩ những chuyện khác.
Không có bọn họ ở bên cạnh nàng có gặp nguy hiểm gì không? Thân phận của nàng có đủ an toàn? Có bị ai gây khó dễ? Vv.. Vì những lo nghĩ này họ mới quyết tâm phải tìm ra được thân phận của nàng càng sớm càng tốt.
- Thanh Tâm. Con đành phải nhập học muộn hơn một chút vậy.
Quách sư phụ từ ái nhìn nữ tử mình nuôi lớn từ bé. Ông thực không nỡ làm con bé buồn nhưng không thể khác hơn.
- Không sao. Người đừng lo. Con sẽ nhanh chóng bình phục và mạnh mẽ lên.
Phó Thanh Tâm cười tươi nhìn lại, trong mắt cũng là một mạt kiên định cùng quyết tâm.
- Ừm. Tốt! Tốt!
Sau khi dùng bữa cùng nhau xong, mọi người cùng rời khỏi trở về viện của mình.
Hôm nay, Thiên Băng chính thức sẽ trở lại làm tam tiểu thư Hàn gia tiếng xấu đồn xa. Để xem có điều gì thú vị xảy ra trong học viện Thần Phong sắp tới đây không nhé.
Hết chương.
Người ta thường nói bước vào Quách thành sẽ giống như lạc vào chốn bồng lai của biển hoa, quả là không sai.
Chính giữa con đường lớn rộng rãi là những bồn hoa nối dài không dứt, phía bên trên mái nhà của mọi nhà cũng là những loài hoa leo đẹp không thể tả. Khung cảnh hảo mỹ đến không thể tuyệt đẹp hơn.
Hôm nay Quách thành đông vui hơn hẳn mọi ngày. Trước cổng thành là những đoàn xe ngựa nối đuôi nhau vào thành, trên đường lớn bên trong thành cũng một cảnh tượng tương tự, ngựa xe đậu ở khắp nơi, người người tấp nập đi lại. Một khung cảnh khó có thể hình dung.
Hôm nay, đúng là ngày học viện duy nhất của đại lục vào năm học mới cũng là ngày học viên mới nhập học. Hàng năm vào ngày này Quách thành đều nhộn nhịp đón những khách mời như thế này.
Những khách trọ đã chật kín chỗ, những quán ăn trà lâu cũng không còn chỗ trống. Quách thành hơn ngàn năm lịch sử, độc lập riêng biệt lớn mạnh không ai dám xâm phạm. Cuộc sống của người dân ở đây cũng luôn yên ổn thái bình.
Nghe nói bảy năm nay, ở Quách thành đã thay đổi rất nhiều, cũng có một điều kiêng kị được đặt ra, đó là đặc biệt không được nói xấu đệ tử thứ tư của Quách Khung hiệu trưởng - Tịnh công tử.
Người thiếu gia trong lòng dân chúng Quách thành, người được tin tưởng yêu thương bao bọc che chở còn hơn cả thần tiên trên trời.
Vì sao ư? Cái này phải kể đến trước kia, khi Tịnh công tử đến Quách thành được hai năm. Năm đó Tịnh công tử mới chỉ tám tuổi, một hài tử xinh đẹp mà người dân Quách thành rất yêu quý, mặc dù hài tử này lãnh đạm ít nói nhưng vì là tiểu đệ tử của Quách hiệu trưởng nên ai cũng quý mến.
Năm đó, Quách thành xảy ra một đại nạn khó quên, đó chính là thú triều. Rất không may mắn hơn chính là hôm đó đang trong thời gian học viện nghỉ học, trong thành không có được bao nhiêu người có thực lực, Quách Khung cùng tam đại đệ tử đều vắng mặt. Quá bất ngờ vì xưa nay luôn thái bình nên chưa có lão sư hay người có thực lực nào kịp thời đến cũng như trở về.
Cửa thành đã bị phá, những con thú lũ lượt hung tợn kéo nhau vào thành, người dân chạy khắp nơi tìm chỗ tránh nạn. Giữa lúc đó bóng dáng nhỏ bạch y xuất hiện, muôn thú xung quanh, máu bắt đầu nhiễm đỏ mặt đất, bạch y vẫn vung kiếm tung chưởng lực, lớp thú này đến từng lớp thú khác tiến vào, xác thú khắp mọi nơi, bóng dáng bạch y vẫn cứ miệt mài vung kiếm, những vết thương lớn nhỏ trên thân thể bạch y xuất hiện ngày một nhiều.
Thời gian một giờ đồng hồ (hai tiếng) trôi qua như thước phim quay chậm khiến lòng người đau đớn. Những chưởng lực tung ra của thân ảnh bạch y nhỏ nhỏ đã ngày một yếu đi. Nhiều người dân bình thường và những hài tử ngỡ ngàng không muốn chạy tiếp hay trốn tránh nữa, họ cùng hướng ánh mắt hy vọng sáng rực vào một nơi. Nơi có một tiểu hài tử với muôn thú xung quanh - cảnh máu tươi diễm lệ khiến người dân Quách thành cả đời không bao giờ quên.
Lúc này mới có một vài người có thực lực tới trợ giúp cùng những hắc y nhân không thấy mặt xuất hiện. Mọi người thở phào nhẹ nhõm hơn chưa được bao lâu thì đột nhiên thân ảnh bạch y nho nhỏ nhiễm đầy máu đó văng ra phía xa. Một bóng người ngân y kịp thời phóng tới ôm lấy thân thể sắp ngã xuống, tam đại đệ tử của Quách hiệu trưởng đã trở lại. Nhưng chưa thấy Quách hiệu trưởng đâu. Giờ đây một số người dân bất chấp nguy hiểm chạy đến, hét lớn tức giận cầm bất kể thứ gì xung quanh có thể chiến đấu đâm vào những mãnh thú.
- Tịnh thiếu gia..
Những tiếng hét lớn vang lên giữa khung cảnh máu me, tiếng trẻ con khóc, tiếng những phụ nhân mắng chửi hòa lẫn vào những tiếng rú rợn người của mãnh thú. Hỗn loạn nhưng đầy lòng đoàn kết che chở nhau chiến đấu.
Tịnh thiếu gia của bọn họ, một hài tử chỉ mới tám tuổi đã đổ máu nhiều như vậy, chỉ vì cứu bọn họ, chỉ vì chắn móng vuốt của thú cho một tiểu hài tử bình thường, những người dân không thể tu luyện như họ mà ngã xuống. Con người ai cũng có giới hạn và họ đã đến cực hạn của sự tức giận không thể bàng quang mắt lạnh nhìn.
Máu tươi tuôn trào ra khỏi miệng Tịnh thiếu gia, đôi mắt của thiếu gia vẫn luôn hướng về phía trước. Những giọt nước mắt trên khuôn mặt của ngân y công tử cũng đã rơi xuống. Những hài tử quỳ xung quanh nhìn thấy vậy cũng khóc nức nở, chúng đã đủ tuổi để hiểu ân nhân cứu mạng của chúng đang dần mất đi sự sống. Nỗi lòng muốn mạnh mẽ mãnh liệt dâng lên trong lòng, dù không thể tu luyện cũng nhất định không thể vô dụng như bây giờ.
Khi những người dân đã dần có nhiều người bị thương, những mãnh thú cũng chỉ còn khoảng hơn năm mươi con, Quách hiệu trưởng cùng những lão sư người có thực lực mới xuất hiện. Cuộc chiến với thú triều lúc này cũng dần dần đi đến hồi kết.
- Tiểu Thiên.
Giọng nói run run từ ái ấm áp cất lên như nỗi niềm cất giấu bao yêu thương từ trong cốt tủy.
Quách hiệu trưởng đã trở lại nhưng không khiến cho người dân vui mừng. Họ vẫn chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ xinh đầy máu kia, ánh mắt một mạt lo lắng đau lòng.
Cho đến khi Quách hiệu trưởng ôm thân thể nho nhỏ đó bay xa, cho đến khi họ không màng vết thương nhỏ trên người chạy đến cửa Quách phủ, họ đứng chờ đợi ở đó một ngày một đêm. Họ quỳ xuống, lòng họ thắt lại khi nghe tin thiếu gia nhỏ của bọn họ chỉ được giữ lại mạng sống chứ không thể tỉnh dậy. Lúc này đây đau thương bao trùm cả Quách thành..
Nửa năm trôi qua Quách thành chìm trong nỗi buồn u uất, Quách hiệu trưởng cũng không màng đến học viện chỉ đi khắp nơi tìm dược. Có lẽ trời cao giờ mới thấu được những lời cầu nguyện của người dân Quách thành. Cuối cùng cũng xuất hiện kỳ tích, xuất hiện hạt sen Tuyết liên hoa cứu sống Tịnh thiếu gia của bọn họ.
Sau bao ngày, cuối cùng không khí vui mừng hưng phấn cũng đã được bao trùm lên toàn bộ Quách thành. Để mừng Tịnh thiếu gia của bọn họ tỉnh dậy, họ đã chia nhau ra đi khắp nơi tìm các loài hoa xinh đẹp, trồng những loài hoa đó trên mọi nhà mọi nẻo đường.
Kể từ lúc này Quách thành cũng có bộ mặt mới, điều kiêng kỵ trong thành cũng tự nhiên được thiết lập, truyền kỳ về Tịnh công tử cũng được lan rộng khắp cả đại lục.
Một hài tử thực lực cường đại và trái tim mạnh mẽ thương dân. Đệ tử thứ tư của Quách hiệu trưởng xinh đẹp như yêu như ma giữa muôn thú, hy sinh cả mạng sống để bảo vệ những người dân rất đỗi bình thường..
Nghe nói, Tịnh công tử hồi phục một tháng sau khi sử dụng hạt sen Tuyết liên hoa đó.
Nghe nói, sau khi bình phục Tịnh công tử đã giúp người dân Quách thành luyện tập thân thể trở thành những người dân không còn tay trói gà không chặt.
Nghe nói, những đứa trẻ bình thường ở Quách thành đã được cải thiện cơ thể trở nên mạnh mẽ.
Nghe nói, Quách thành ngày một mạnh mẽ cường đại ai cũng phải kiêng dè.
Nghe nói, Quách thành có được như ngày hôm nay đều nhờ Tịnh công tử - nhờ có Lưu ly viên trải dài lớn mạnh khắp đại lục.
Nghe nói..
Nơi nơi đều nghe nói đến kỳ tích và truyền kỳ của Tịnh công tử. Nhưng phải đến Quách thành mọi người mới thực sự cảm nhận được những cái gọi là nghe nói kia chân thực đến mức kỳ ảo đến mức nào..
Kết thúc hồi tưởng tại đây. Hiện giờ Quách thành đông vui nhộn nhịp, bên trong Quách phủ cũng vui mừng đón chào những chủ nhân trở về.
Quách Khung hiệu trưởng sau những ngày sống yên tĩnh tại Thanh Tùng sơn trang. Hôm nay trở lại Quách thành cũng trở lại là một hiệu trưởng uy vọng của Thần Phong học viện, trở lại làm một thành chủ nổi tiếng gần xa lớn mạnh giàu có.
Tứ đại đệ tử cũng đã đến đông đủ, Tịnh thiếu gia cũng trở lại khiến người dân trong thành vui vẻ ra mặt. Càng phấn khởi hơn là những người ở trong Quách phủ và Lưu ly viên được nhìn thấy bóng dáng bạch y phong hoa tuyệt đại mà họ luôn kính ngưỡng yêu thương.
Trong sân viện của Quách sư phụ hiện giờ:
- Gì cơ? Sư muội sẽ nhập học với thân phận nữ tử thực sự của mình?
Vân Tiễn khó hiểu cũng khó tin hỏi lại sư phụ của mình.
Bảy thân ảnh đang ngồi quanh chiếc bàn tròn dùng bữa, Thiên Băng một bộ bạch y Tịnh công tử yêu nghiệt đang vừa ăn vừa gắp thức ăn cho muội muội Thiên Thiên.
- Đúng nha. Đến lúc đó mấy sư huynh các con không nhận ra sư muội của mình thì cũng đừng trách sư phụ nha. Ta đã nhắc nhở trước rồi đó.
Quách Khung sư phụ cười hắc hắc nói, ông cũng rất mong chờ ngày tháng sau này tiểu Thiên vào học viện a. Chắc sẽ rất thú vị đặc sắc.
- Nhưng chúng ta không biết thân phận thực của sư muội. Tại sao không nói rõ cho chúng ta biết chứ?
Hơi lớn giọng nhìn về phía sư phụ mình, hắn thực không rõ sư phụ cùng sư muội muốn bày ra trò gì nữa.
- Hừ. Sư muội mình mà cũng không nhận ra, vậy thì không cần làm đồ đệ ta làm gì nữa.
"Hắc hắc, nguy cho tên nhị đồ đệ này của ông rồi, hắn là người có nguy cơ cao nhất khi không nhận ra tiểu Thiên mà đắc tội với con bé. Haha."
- Được rồi. Ta nhất định sẽ nhận ra muội.
- Tiểu Thiên nhỏ, muội biết họ của phụ thân hay mẫu thân mình không?
Vân Tiễn suy nghĩ gì đó một chút rồi quay qua mỉm cười lấy lòng hỏi cô bé Thiên Thiên.
- Muội đâu phải ngốc tử mà không biết họ của phụ thân mẫu thân nha.
Thiên Thiên vẫn cúi đầu ăn đồ ăn, hưởng thụ những món ngon mà tỷ tỷ mình gắp cho, không màng nhìn đến vị caca Vân Tiễn này mà giọng có vẻ ghét bỏ trả lời.
- Ừ. Muội rất thông minh. Vậy họ của muội là gì?
- Tại sao Thiên Thiên phải nói cho caca biết?
- Tại vì..
Vân Tiễn á khẩu không biết trả lời thế nào. "Híc. Hắn thật quá thất bại mà, đúng là cùng một dòng máu có khác, thật không dễ thương chút nào."
Mọi người còn lại đều mỉm cười nhìn tất cả.
Thực ra điều này cũng khiến cho cả Dương Tuấn cùng Phó Hàn Tuyết đau đầu. Nhưng họ lo lắng hơn là suy nghĩ những chuyện khác.
Không có bọn họ ở bên cạnh nàng có gặp nguy hiểm gì không? Thân phận của nàng có đủ an toàn? Có bị ai gây khó dễ? Vv.. Vì những lo nghĩ này họ mới quyết tâm phải tìm ra được thân phận của nàng càng sớm càng tốt.
- Thanh Tâm. Con đành phải nhập học muộn hơn một chút vậy.
Quách sư phụ từ ái nhìn nữ tử mình nuôi lớn từ bé. Ông thực không nỡ làm con bé buồn nhưng không thể khác hơn.
- Không sao. Người đừng lo. Con sẽ nhanh chóng bình phục và mạnh mẽ lên.
Phó Thanh Tâm cười tươi nhìn lại, trong mắt cũng là một mạt kiên định cùng quyết tâm.
- Ừm. Tốt! Tốt!
Sau khi dùng bữa cùng nhau xong, mọi người cùng rời khỏi trở về viện của mình.
Hôm nay, Thiên Băng chính thức sẽ trở lại làm tam tiểu thư Hàn gia tiếng xấu đồn xa. Để xem có điều gì thú vị xảy ra trong học viện Thần Phong sắp tới đây không nhé.
Hết chương.
♡ Hoàn thành phần một. ♡