Bạn được LouisFerS mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
18 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương: 10: Thời gian bị lãng quên (5)



"Vậy bố mẹ cậu đâu?"

"Nghe nói, năm tôi mười hai tuổi, họ gặp tai nạn ngoài ý muốn rồi cùng qua đời."

Lệ Ca cầm ly cà phê tròn nhỏ trong tay, nhìn chằm chằm Mạc Vấn Kim: "Nghe nói?"

Mạc Vấn Kim khẽ gật: "Nhân viên nghĩa trang gọi cho tôi, nói cha mẹ đều an táng ở đó, nhờ tôi nộp phí quản lý mộ phần năm đầu."

"Thế.. Hàng xóm thì sao?"

"Tôi có quay lại căn nhà cũ. Trong phòng tan hoang, rất kỳ lạ là cả căn nhà bị cháy đen, hẳn là do đám cháy lớn, nhưng lại không hề lan sang nhà hàng xóm. Tôi hỏi thăm, họ bảo tôi chỉ ở đó khoảng một năm, ấn tượng duy nhất là tôi ăn mặc chỉnh tề, lễ phép."

"Đó là ở Thủy Sam à?"

"Không, ở Hoa Cương. Toàn bộ hồ sơ địa chỉ đều ghi nơi đó, không tra ra được tôi từng sống ở đâu trước kia. Khi công ty đầu tiên liên hệ, tôi quyết định dứt khoát rời Hoa Cương, đến Thủy Sam, làm việc tại Thịnh Mộc Truyền Thông cho đến nay." Mạc Vấn Kim uống cà phê như thể nhấp rượu vang đỏ, "Tôi chẳng còn lưu luyến gì ở Hoa Cương. Nếu đã phải bắt đầu lại, chi bằng làm lại từ một thành phố xa lạ."

Nghe đến hai chữ Hoa Cương, lòng Lệ Ca chợt rung động. Cậu mới rời nơi đó chưa đầy hai tháng, đây hẳn là cái gọi là nỗi nhớ quê? Nhưng với Mạc Vấn Kim thì sao? Lệ Ca không biết nên đồng cảm hay nên thầm ghen tỵ với anh ta.

"Không còn cha mẹ người thân, ký ức trước 26 tuổi chẳng ai giúp cậu nhớ lại.. Cậu không thấy bất tiện sao?" Lệ Ca vốn định nói "đau khổ", nhưng lại thấy không hợp, bèn chọn từ "bất tiện".

"Trừ tinh thần, thì chẳng có gì bất tiện cả. Nghĩa trang còn chủ động gọi điện nhắc tôi đóng phí, trung tâm việc làm cũng gọi mời tôi cập nhật hồ sơ, công ty bảo hiểm nhắc tôi nộp phí, kể cả bảo hiểm xe. Hồ sơ của tôi ghi rõ ràng mọi trải nghiệm: Tiểu học, trung học, đại học, nghiên cứu sinh, rồi quá trình công tác, giải thưởng.. Tuy tôi chẳng nhớ chút gì." Mạc Vấn Kim cười tự giễu.

Lệ Ca càng nghe càng thấy mọi thứ trôi chảy quá mức, cứ như được sắp đặt sẵn.

Mạc Vấn Kim gõ nhè nhẹ ngón tay trên bàn, như vừa kết thúc một bản nhạc:

"Có lúc xem phim điệp viên, tôi tự hỏi liệu mình có bị ai đó tẩy não, rồi người ta đưa cho tôi những tài liệu kia. Tất cả ký ức đó không phải trải qua thật, mà là giả tạo. Có thể vì tôi từng trải qua chuyện không thể tiết lộ, nên bắt buộc phải xóa sạch."

Lệ Ca lặng lẽ lắng nghe.

"Những tài liệu, hồ sơ đó, kể cả tấm hình trên mộ cha mẹ, tôi đều chẳng thấy liên quan gì đến mình." – Mạc Vấn Kim nhìn ra ánh đèn màu cam ngoài cửa sổ.

"Thế còn kiến thức học được, cậu vẫn nhớ hết?" Lệ Ca vẫn thấy khó tin, làm sao mới hai mươi tám tuổi mà đã là thiết kế trưởng của Thịnh Mộc.

"Mấy thứ đó thì không quên, nhớ rõ lắm. Ngoài chuyên môn, những kỹ năng khác như ngoại ngữ, đọc sách, thể thao, hiểu biết tích lũy suốt 26 năm, thậm chí lái xe, nấu ăn, thẩm mỹ thời trang.. Đều nhớ hết. Chỉ riêng ký ức cá nhân thì biến mất hoàn toàn. Người thân, bạn bè, kẻ thù, có lẽ cả người yêu, cùng với mọi vui buồn giận dữ của chính mình – tất cả đều biến mất. Như thể chúng chưa từng tồn tại." Ánh mắt anh nhìn xa xăm, như đang kể chuyện người khác. Từ túi áo, anh lấy ra một hộp thuốc bạc, bật nắp lấy điếu thuốc.

Lệ Ca liếc nhìn phục vụ, thầm nghĩ nơi công cộng chắc cấm hút thuốc.

Nhưng Mạc Vấn Kim đã bật lửa, vẻ mặt thản nhiên: "Nếu họ ngăn thì tôi bảo đây là đạo cụ phim, tôi đang diễn vai Hiên Viên tiểu vương gia. Còn cậu, có phiền không?"

"Không sao, bạn gái tôi cũng hút thuốc." Lệ Ca cười nhạt, chợt nghĩ nếu Lão Mạc thật sự trở thành như thế này sau mười năm, cũng chẳng có gì lạ. Còn bản thân cậu, mười năm sau sẽ ra sao? Có lẽ cũng chẳng tệ.

Mười năm sau, cùng Trân Ni dắt con đi công viên. Đứa bé cài vòng hoa, chạy lon ton về phía băng ghế, ngồi chen giữa cha mẹ. Cha mẹ một bên một điếu thuốc, nhàn nhã hít hà. Đứa bé cười vang, vung đôi tay bé mũm mĩm, đòi ba thổi khói vòng tròn, đòi mẹ thổi khói hình trái tim..

Không hiểu sao, cậu luôn tưởng tượng đó sẽ là một bé gái. Lệ Ca tin rằng giữa mình và Trân Ni nhất định sẽ có một cô con gái – cô bé ấy hẳn sẽ là niềm vui đẹp đẽ của cả gia đình.

Mùi khói bay đến, Lệ Ca mới nhận ra vừa nãy mình phân tâm. Mạc Vấn Kim thì không bận tâm, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt mờ mịt hút thuốc, có lẽ anh cũng đang phân tâm.

"Tớ nhớ rõ hồi đó cậu thích chơi cờ." – Lệ Ca nói.

"À?" – Mạc Vấn Kim ngẩn ra. "Hiện giờ không còn thích lắm, hồi đó có chuyện gì cũng kể với tôi đi."

Lệ Ca cẩn thận hồi tưởng mấy ngày vừa qua về Mạc Vấn Kim, rồi nói:

"Cậu làm việc trong ngành quảng cáo thiết kế khiến tớ thấy thật kỳ diệu."

"Cũng bình thường thôi, đại học chuyên ngành là vậy, nghiên cứu sinh cũng vậy. Tôi nghiên cứu chủ yếu về màu sắc." – Mạc Vấn Kim còn nửa điếu thuốc, bóp tắt và không hút nữa, "Bạn gái tôi không thích ta hút thuốc."

"Sau khi tỉnh lai cậu mới quen bạn gái à?"

"Đúng. Xem tình hình, cô ấy chính là mối tình đầu của tôi. Dù trước kia quên hết mọi chuyện, tôi vẫn cảm thấy khá tốt. Tháng sau chúng tôi chuẩn bị đăng ký kết hôn. Kết hôn cùng mối tình đầu thật hiếm thấy."

Lệ Ca nghiêm túc gật đầu: "Chúc mừng hai người." Cậu nhấp ngụm cà phê, hỏi:

"Cậu nói cậu nghiên cứu về màu sắc?"

"Đúng vậy."

Lệ Ca hơi đỏ mặt: "Cậu có nhớ hồi nhỏ kiểm tra sức khỏe, ngoài kiểm tra thị lực, còn có bài phân biệt màu sắc không?"

"Quên rồi. Chỉ nhớ có loại kiểm tra này, giống bài kiểm tra mù màu." – Mạc Vấn Kim gọi phục vụ tới, xem menu: "Cậu muốn uống gì?"

"Cái gì cũng được." – Lệ Ca nói.

"Được rồi, một ấm trà đỏ Kỳ Môn, và hai phần bánh ngọt.." – Mạc Vấn Kim nhìn menu, "Một phần bánh lưỡi bò, phần còn lại cậu chọn đi."

"Muốn ăn khuya sao?" – Lệ Ca nhìn menu, nghĩ lại: Cũng đúng, dù sao cũng ở đây tới 12 giờ, nghe Mạc Vấn Kim gọi bánh lưỡi bò, đoán cậu không thích đồ ngọt, nên gọi bánh trà xanh.

Khi phục vụ mang menu đi, Lệ Ca nói: "Tớ nhớ hồi nhỏ cậu rất thích đồ ngọt."

"À?" – Mạc Vấn Kim ngạc nhiên. "Hiện tại hầu như không ăn ngọt, cà phê cũng không thêm đường."

"Tớ nhớ rõ, nghỉ hè năm lớp 4 hay lớp 5 gì đó, tớ ăn bảy viên đậu đỏ bọc kẹo, cậu ăn mười một viên bơ bọc kẹo. Loại bơ bọc kẹo này rất ngọt." – Lệ Ca nhớ rất rõ, ăn xong mười một viên mà Mạc Vấn Kim vẫn không bị tiêu chảy.

Mạc Vấn Kim bật cười:

"Thật sự ăn được. Có chuyện gì nữa, kể đi."

Lệ Ca lấy hết dũng khí, nói: "Nhắc đến bài kiểm tra mù màu.. Tớ nhớ hồi nhỏ cậu luôn không đạt tiêu chuẩn. Mỗi năm đều vậy."

"Tôi bị mù màu à?" – Mạc Vấn Kim sửng sốt.

"Có thể, hồi nhỏ học mỹ thuật cũng không quá chú ý.." – Lệ Ca đỏ mặt, không quen chỉ trích người khác công khai.

Mạc Vấn Kim không thay đổi biểu cảm, chỉ thật sự kinh ngạc: "Sao có thể? Nếu như cậu nói, bệnh này hẳn là không chữa được."

"Cho nên, nghĩ đến việc cậu học khả năng truyền đạt màu sắc, tớ mới thấy ngạc nhiên."

Một khoảng yên lặng nhẹ, cho tới khi phục vụ bưng trà đỏ và bánh lên.

Mạc Vấn Kim nhấp ngụm trà: "Từ khi tỉnh lại, tôi rất nhạy cảm với màu sắc. Tôi hiểu phân biệt và biểu đạt màu sắc rất tốt.. Kể cả màu sắc trung tính, nhận biết đều thuận lợi."

Lệ Ca cúi đầu uống trà, hương hoa quả ấm áp, thoang thoảng, không biết nói gì.

"Nhưng tôi vẫn tin cậu nói." – Mạc Vấn Kim nói. "Còn gì nữa?"

"Không có, chỉ là vừa nãy nói những chuyện đó, đều dựa vào ký ức còn sót lại trong đầu, có thể còn sót hoặc không chính xác." – Lệ Ca mở túi, lấy ra một chiếc túi thêu màu nâu, trên có hai chữ "Trung Diễm Vương", là tước hiệu của Phiên Vương được hoàng đế ban.

Mạc Vấn Kim nhìn túi, bật cười, sau đó thấy Lệ Ca rút ra một cuốn sách, trong sách kẹp một tấm ảnh: "Cậu xem đi."

Là tấm ảnh tốt nghiệp tiểu học, dưới ảnh ghi năm tốt nghiệp, đúng sáu năm trước. Mạc Vấn Kim nhìn kỹ: "Đứa nhỏ này là cậu, hiện tại chẳng khác gì." – Cẩn thận nhìn nửa ngày: "Tôi ở đâu?"

Lệ Ca nói: "Cậu đứng bên cạnh tớ, lúc đó hai đứa dựa gần nhau."

Mạc Vấn Kim nhìn nam sinh trắng trẻo nhắm mắt: "Chụp không đẹp, nhắm mắt rồi."

"Thật đáng tiếc, không thấy rõ đôi mắt."

"Không ngờ, hồi nhỏ tôi nhìn thế này." – Mạc Vấn Kim có ngũ quan mềm mại, vừa sắc bén vừa mơ hồ, "Giống một cục bột nhỏ."

Lệ Ca nhìn chiếc bánh trà xanh trên bàn, cũng mềm mại như vậy.

Mạc Vấn Kim cầm chiếc bánh trà xanh lên, ăn một miếng: "Có vị như kem đánh răng vậy."

Lệ Ca nhớ lại lời Yến Đồng từng nói, ăn bánh trà xanh có cảm giác như kem đánh răng, Vạn tiên sinh thích ăn bánh ngọt vị trà xanh vì cậu ấy thích đánh răng.

Mạc Vấn Kim chậm rãi uống trà: "Nếu tất cả đều thật, chẳng phải thật rối rắm sao?"

"Đúng, rất rối." – Lệ Ca nhớ tới tấm ảnh, hỏi: "Nữ sinh này, cậu còn nhớ không?"

Mạc Vấn Kim nhìn, là một nữ sinh da ngăm rụt rè "Cô ấy là ai? Họ hàng của tôi? Hay.. Bạn gái hồi nhỏ?"

"Cô ấy gặp cậu sau khi tốt nghiệp tiểu học, bốn năm trước, ở Hoa Cương."

"Không ấn tượng."

"Cô ấy từng đến nhà cậu chơi, xem mô hình máy bay, Transformers.. Còn xem tiết mục xuân vãn."

"Xuân vãn? Tại sao cô ấy ăn Tết ở nhà tôi?" – Mạc Vấn Kim ngạc nhiên.

Xem ra anh chẳng nhớ gì rõ ràng.

Lệ Ca nhìn đồng hồ, đã 11 giờ: "Nói ra dài lắm.. Thực ra cậu cũng không hứng thú lắm, đúng không?"

Mạc Vấn Kim im lặng, tỏ ra cam chịu.

"Cậu thấy vừa lòng với hiện tại đúng không?"

"Đúng vậy." – Mạc Vấn Kim rót thêm trà cho Lệ Ca, "Cũng không hoàn toàn không tò mò, nhưng cảm giác mâu thuẫn, tò mò mà không muốn tìm hiểu quá. Tôi không muốn đảo lộn cuộc sống hiện tại."

"Cậu tò mò điều gì nhất?"

"Tôi muốn biết thời gian của mình trôi đi đâu. Chúng ta lại cách nhau mười năm như vậy."

Đúng vậy, thời gian của cậu đã đi đâu, dù mất trí nhớ, cũng không nên bị lạc.. Lệ Ca nhớ tới lời Lục Trung: Trong cơ thể có một đồng hồ, lúc nhanh lúc chậm, đi rất hỗn loạn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back