Bạn được An Haa mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
11 người đang xem
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
28 0
Linh chi dị đàm

Tác giả: Linh Tê Dữ Hồ

Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, linh dị

Editor: Gadainhan

Số chương: 155



Văn án

Tòa nhà này, ban ngày là chỗ người ở, ban đêm là nơi quỷ trú.

Ngươi.. Là người hay quỷ?

Tag: Linh dị- thần quái- khủng bố- nữ cường- huyền nghi- trinh thám

Tiết tử:

Tôi từng đọc một cuốn sách có viết: "Thứ còn đáng sợ hơn cả quỷ, chính là lòng người."

Người con trai có khuôn mặt non nớt, ngây ngô vừa nói vừa chỉ vào ngực mình.

"Vậy thì chúng ta nên thuê một căn nhà đầy quỷ ở mới an toàn." Đôi môi đỏ tươi của cô gái tóc vàng bên cạnh bật ra tiếng cười. Ngón tay sơn đen đang kẹp điếu thuốc, dưới ánh nắng đầu thu, tỏa ra làn khói màu xanh nhạt dập dờn. Cô cười nói: "Tòa nhà số 13 ngõ Ngân Hạnh, cậu đoán xem nơi đó người ở hay là quỷ ở?"

Ngôi nhà số 13 ấy, tường ngoài bị dây thường xuân xanh thẫm phủ kí. Ngôi nhà hau tầng trông cũ kỹ, âm u. Gió thổi qua, tạo ra tiếng lá rào rào, không biết là đang chào đón hai vị khách mới đến ở hay là khuyên họ mau rời đi.

Hai người bước lên cầu thang đã bị tróc vôi. Từ giữa dây leo, một con mèo đen với đôi mắt màu xanh lá cây nhảy ra, chạy vụt qua chân rồi biến mất sau góc khuất hành lang.

Chàng trai thoáng rùng mình: Hình như không may mắn như dự tính. Cảnh tượng này cậu đã từng thấy ở đâu đó. Có lẽ trong một giấc mơ, hoặc một đoạn kí ức mơ hồ: Ngôi nhà cũ, dây thường xuân, mèo đen, bạn gái cười đùa. Mọi chi tiết đều giống hết, không sai một ly.

Rất nhiều người đều từng trải qua như vậy, người ta gọi đó là giác quan thứ sau- dự cảm về những gì sắp xảy ra. Cậu cố gắng nhớ lại: Lần trước, sau cảnh tượng ấy, chuyện gì xảy đến?

Trong đầu chỉ còn những kí ức rời rạc. Cậu nhớ mình đi lên, xoay nhẹ tay nắm cửa. Kẽo kẹt một tiếng, cánh cửa mở ra, ánh sáng lọt vào căn phòng tối. Bụi bat láp lánh, lộ ra đồ nột thất cũ kỹ từ thập niên 70, mang theo mùi vị cô đơn. Âm thanh từ máy hát cổ vang lên ca khúc nghẹn ngào, âm thanh méo mó:

"Tôi tuy có tình ý.. Chỉ có thể gửi vào giấc mơ.. Ánh trăng lạnh lẽo.. Trần gian lặng ngắt.. Nay nơi chân trời góc bể.. Mênh mang hồn mộng khó tìm.."

Từ trên cầu thang gỗ tối tăm, một bóng dáng chậm dãi đi xuống. Gương mặt trắng bệch, mặc bộ sườn xám màu trắng. Đôi giày cao gót bước trên bậc gỗ tạo nên tiếng cộp.. Cộp, phát ra mùi gỗ mục như mùi nước hoa được tạo ra từ sự oán hận của thiếu nữ nơi khuê phòng trăm năm trước. Rồi tiếng cộp cộp ấy biến thành tiếng tí tách.. Tí tách, như từng giọt nước nặng nề nhỏ xuống từng bậc thang.

Chàng trai lạnh buốt sống lưng, ngẩng đầu nhìn: Trên cầu thang, một bóng trắng đang đứng lặng yên ở đó, môi nhếch lên. Nhưng đó không phải là nụ cười, mà là một khoảng đen ngòm, sâu thẳm như vực chết.

Không---

Một đoạn kí ức chợt vụt tắt. Nhưng bàn tay cậu vẫn không kìm được, giống hệt như giấc mơ, đặt lên tay nắm cửa, xoay nhẹ. Cánh cửa.. Mở ra.





 

Những người đang xem chủ đề này

Back