Lâu Đài Trên Thảo Nguyên Tác giả: Tinh Thần Thể loại: Huyền ảo, phiêu lưu Văn án: Tôi cất lại con dao vào vỏ, sau đó theo đường cũ mà lần về một cây kim cang lớn tôi đã đi qua trước đó. Tôi lấy từ trong ba-lô ra một cái túi ngủ rồi trèo lên một nhánh cây khá cao để buộc vào, tôi lại lấy vài mẫu bánh từ ba-lô để lót dạ, lấy thêm cả cái cục sạc dự phòng để sạc cho đèn pin rồi bỏ lại vào ba-lô sau đó trèo vào túi ngủ đánh một giấc. Nửa đêm trời trở gió lớn, gió giật tứ bề làm cho chiếc túi ngủ của tôi đung đưa không ngớt. Tôi thức giấc, vương mình ra ngoài ôm lấy nhánh cây để túi ngủ được ổn định, tôi ôm cây hồi lâu để chờ trời bớt gió. Những cơn gió đêm luồn qua những thân cây tạo nên những tiếng vù vù, đôi khi lại nghe như hù hù hay hu hu khiến tôi không khỏi liên tưởng đến những âm hồn vất vưởng đang than khóc. Mô tả: Truyện được chuyển thể từ chuỗi giấc mơ của tôi, những giấc mơ nối tiếp nhau kể về một vùng không gian kỳ lạ mà ở đó là một thảo nguyên vô tận cùng với một tòa lâu đài kỳ bí. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm được sáng tác bởi Tinh Thần
"Chương 1: Trở Về" Chương 1: Trở Về - Đó, anh chở chú tới đây thôi, còn bên trong kia là khu nhà hoang chú tìm, dân ở đây ai cũng sợ, chú đi có một mình thì nên coi chừng chút, hiểu không? Tôi gật gật đầu, móc từ trong túi ra một xấp tiền gấp cẩn thận, lấy trong đó ra hai tờ 50 nghìn Việt Nam đồng đưa cho anh rồi nói: - Đây em gửi anh uống cà phê. Sau khi anh nhận tiền tôi liền quay người rời đi. Tôi bước vào con đường lâu năm không người bước, phía sau tôi anh nói vọng lại: - Ê, đi nhớ coi chừng nha, trong rừng rắn rết không đó. - Dạ. Tôi đáp. Anh vẫn chưa đi mà đậu nguyên xe tại đấy, anh chờ tới khi hình bóng tôi khuất sau những ngọn cây anh mới lên xe rời khỏi nơi này. Trên xe anh vẫn lẩm bẩm: - Thằng này gan thật, tưởng nó đùa ai ngờ lại dám vào trong đó, cầu trời cho nó không sao chứ rủi có bề gì thì tiền này anh mày ăn cũng không ngon. Bên này, tôi đang bước trên con đường được đổ bằng xi măng, bề ngang đường ước chừng hai mét. Con đường lâu năm không ai dùng và cũng không ai tu sửa, mặt xi măng chuyển sang màu đất, bị bể lỗ chỗ và mọc đầy cỏ dại. Tôi càng đi sâu vào trong thì mặt đường bị cây cỏ xâm thực càng nhiều, lại đi thêm một đoạn thì mặt đường giờ đây đã toàn cỏ là cỏ. Từng hàng cây cỏ mọc san sát nhau, đan xen vào nhau tạo thành một bức tường cỏ dại tuy không rắn chắc nhưng lại dẻo dai và bền bỉ vô cùng. Lại đi được tiếp một đoạn, lần này tôi phải nhờ đến sự trợ giúp của con dao đi rừng mà mình mang theo để mở đường tiến lên. Con dao trong tay tôi phải vung qua lại liên hồi mới có thể mở ra một lối đi nho nhỏ. Tôi chen mình qua những bụi rậm, luồn mình qua những nhánh cây sà xuống sát đất, những nhánh cây, cọng cỏ nhất là mấy cọng cỏ tranh cùng với những bụi gai mây cao hơn đầu người cứ liên tục cứa vào tôi làm cho mặt cùng với hai bàn tay tôi đều là những vết xước. Cũng may mà tôi đã chuẩn bộ đồ cùng với ba-lô và ủng đi rừng nếu không ba-lô của tôi có lẻ đã rách, người tôi đầy những vết xước và chân tôi đã được chào hỏi với những bụi gai mây nho nhỏ. Trời vào buổi chiều và đang dần dần chuyển đêm, mặt trời đang dần khuất dạng, trên đồng những chú trâu chăm chỉ nhất cũng đã được lùa về chuồng, những chú chim chăm chỉ nhất cũng đã về tổ. Riêng tôi là vẫn đang miệt mài vung lên con dao để đục đi "bức tường" cây cối trước mặt. Tôi đã đi được một đoạn khá xa, đã tiến vào một khu rừng rậm rạp, âm u và đầy mùi ẩm mốc. Trên đầu tôi là một chiếc đèn pin mà người ta thường dùng để soi ếch, tôi đã bật nó kể từ khi tiến vào khu rừng vì ánh sáng từ mặt trời không thể nào gọi xuống được con đường mà tôi đang đi. Bíp, bíp, bíp, bíp, bíp Đồng hồ trên tay tôi vang lên, bất đắc dĩ tôi phải dừng "đục tường" lại - Nhanh thật, mới đó mà đã 6 giờ chiều rồi. Tôi cất lại con dao vào vỏ, sau đó theo đường cũ mà lần về một cây kim cang lớn tôi đã đi qua trước đó. Tôi lấy từ trong ba-lô ra một cái túi ngủ rồi trèo lên một nhánh cây khá cao để buộc vào, tôi lại lấy vài mẫu bánh từ ba-lô để lót dạ, lấy thêm cả cái cục sạc dự phòng để sạc cho đèn pin rồi bỏ lại vào ba-lô sau đó trèo vào túi ngủ đánh một giấc. Nửa đêm trời trở gió lớn, gió giật tứ bề làm cho chiếc túi ngủ của tôi đung đưa không ngớt. Tôi thức giấc, vương mình ra ngoài ôm lấy nhánh cây để túi ngủ được ổn định, tôi ôm cây hồi lâu để chờ trời bớt gió. Những cơn gió đêm luồn qua những thân cây tạo nên những tiếng vù vù, đôi khi lại nghe như hù hù hay hu hu khiến tôi không khỏi liên tưởng đến những âm hồn vất vưởng đang than khóc. Tôi ôm cây chờ hồi lâu nhưng cơn gió không có dấu hiệu gì là sẽ giảm đi mà thay vào đó là những cơn gió ngày càng dữ dội khiến tôi tưởng chừng như mình sẽ bị quật lên trời bất cứ lúc nào, càng nghĩ tay tôi càng bám chặt vào nhánh cây. Như cảm nhận được nỗi sợ của tôi, thiên nhiên lại càng tỏa ra phấn khích, từ cơn gió lạ lúc đầu giờ đây nó đã chuyển thành một cơn dông dữ dội. Gió vẫn giật nhưng mưa bắt đầu rơi, mưa rơi nặng hạt thì sấm chớp bắt đầu giật, giật liên hồi. Còn gì nữa nhỉ? Còn gì trong một cơn dông? Là lốc xoáy. Tôi vừa phải đưa người ra chống lại cơn mưa vừa phải dùng tay ôm thật chặt nhánh cây thì từ đâu một cơn lốc xoáy lao đến quét qua cây kim cang và quét luôn cả tôi. Trong cơn lốc tôi vẫn cố ôm lấy nhánh kim cang bởi đây là một nhánh cây to lớn, rắn chắc vô cùng. Tôi dồn sức vào hai tay để bám trụ lại nhánh cây, tay tôi dùng sức đến mức nổi cả gân xanh. Trong lúc xắp không chịu được nữa thì tôi cảm nhận được lực gió đang dần giảm đi, như thấy được một tia hy vọng, sức mạnh trong tôi lại lần nữa bùng phát nhưng đúng lúc này một nhánh cây to bằng cổ tay bị gió thổi bay đến đập thẳng vào trán làm tôi bất tỉnh tại chỗ. Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, ánh sáng từ nó chiếu thẳng vào mắt tôi. Tôi từ từ mở mắt ra, đầu tôi quặn đau, sưng lên một cục to tướng. Tối qua tôi bị cơn lốc cuốn đi và mắc vào nạn chữ y của một cây gần đấy, cơ thể tôi đầy những vết bầm tím, quần áo ướt sũng, cái túi ngủ cũng bay đi đâu mất nhưng may là cái ba-lô vẫn còn trên lưng. Tôi mở ba-lô lấy ra một ít bánh mì và một hũ bơ rồi ăn sáng ngay trên ngọn cây, tôi cũng lấy ra một bộ đồ đi rừng khác còn khô ráo để thay bởi cái ba-lô của tôi có chống nước, còn bộ đồ ướt tôi treo lại trên ba-lô chờ cho khô ráo. Trong thời gian đó tôi tiếp tục gọi đèn để chặt cây, mở đường. Chăm chỉ chặt cây đến giữa trưa tôi đã đến được khu nhà hoang, trong lòng tôi bấy giờ dâng lên một chút niềm vui nho nhỏ và lo lắng cùng với mong chờ. Tôi tiếp tục chặt cây mở đường, con đường này đối với tôi không thể nào quen thuộc hơn vì đây là nơi mà tôi đã thường đi lại từ khi còn bé và gắn bó với nó hơn mười hai năm. Ít phút sau tôi cuối cùng đã đến được nó. Nó, ngôi nhà năm xưa của tôi, nơi tôi sinh ra, trưởng thành và cũng là nơi chứa đựng nỗi mất mát, ân hận lớn nhất đời tôi, có lẽ nó cũng sẽ là mồ chôn của tôi.
"Chương 2: Thảo Nguyên Lạ" Chương 2: Thảo Nguyên Lạ Từng cơn gió lạnh thổi xuyên qua khu rừng âm u, mấy cái âm thanh rít gào như quỷ dữ len lỏi qua từng gốc cây to lớn manh theo thứ mùi vị âm ẩm sau cơn mưa phả vào mặt tôi. Đứng trước ngôi nhà năm ấy khiến bao ký ức tuổi thơ tôi ùa về như thác đổ. Cố nén những giọt lệ hoen mi, tôi bước chân vào căn nhà qua một vách tường đã đổ sập. Ngôi nhà chữ lờ xây bằng gạch đỏ ấy đã không chống chọi được với thiên nhiên, với thời gian nên đã sập quá nửa, mấy sợi dây leo bám đầy mặt tường, trên nền nhà phủ đầy lá rụng và cành cây. Vù, vù, vù. Từng đợt gió mạnh kéo đến, quật mấy cái cây to phải nghiêng ngả theo từng cơn. Lá rừng bay loạn khắp nơi hòa vào những hạt sao nhỏ như chong chóng bay rợp trời. Từ trong cơn gió tôi nghe như có tiếng ai đang ngân nga một giai điệu êm ả, diệu dàng mà lại đầy huyền bí. Một giai điệu của những linh hồn hay giai điệu của thiên thần đang lướt qua tôi, một con người phàm tục. Bước qua nền nhà rợp lá, tôi tiến đến gian bếp năm xưa, nơi giờ đây đã phủ đầy dấu vết thời gian. Bên trong gian bếp là một mớ lộn xộn, tối tăm, đầy cỏ rác và mùi ẩm mốc. Quả là một nơi trú ẩn tuyệt vời cho những con bò sát hay côn trùng. Nhưng cái nơi trú ẩn tuyệt vời ấy bỗng bị đánh động bởi những âm thanh vang lên bôm bốp. Những sinh vật bé nhỏ hoảng loạn chạy khỏi ngôi nhà yêu thích của mình. Cái tiếng bôm bốp ấy thật ra là do tôi dùng vài hòn đá ném vào để dọa chúng. Đứng chốc lát chờ bọn nó chạy hết, tôi lại tìm một cành cây vừa tay để phòng hờ rồi mới tiến vào. Bên trong gian bếp, thứ mùi ẩm mốc ấy lại càng nặng nề, sộc thẳng vào mũi tôi. Lũ muỗi trong đấy thấy tôi như thấy mỡ mà lao vào chít. Lũ rệp lại thấy tôi như thấy hổ mà rút mất dạng. Tôi lặng lẽ tiến lại một vách tường đầy dây leo và rong rêu, rút con dao đi rừng chặt phăng đám luộm thuộm ấy rồi rút từ trong ba-lô ra một chiếc hộp đỏ nhỏ chừng lòng bàn tay. Mở chiếc hộp ra, bên trong đựng lấy một viên ngọc nhỏ như hạt đậu, màu xanh trắng, thi thoảng lại ánh vàng. - Thành công, nhất định phải thành công. Tôi lẩm bẩm, dùng dao rạch tay nhỏ máu lên viên ngọc rồi nắm chặt lấy nó đấm mạnh vào tường. Boong! Một tiếng chuông vang lên theo nắm đấm của tôi, vọng khắp khu rừng. Boong, boong, boong. Tôi lại vung vài đấm vào tường, khi tiếng chuông dần nhỏ lại thì cũng là lúc bức tường dần nứt toác ra một lỗ hổng vừa đủ để tôi trườn vào. Một cơn gió từ phía bên kia lỗ hổng phả vào người tôi, mang theo sự tươi mát của khí trời trong lành, cái hương thơm nhè nhẹ của cỏ non. - Trở.. về.. đi. - Đừng.. đến.. đây. - Đừng.. mà. Từ trong cơn gió tôi thoáng nghe như có tiếng ai đó đang thì thầm vào tai mình. Tệ thật, có lẽ vì cơ thể mệt mỏi mà tôi đã nghe nhầm, chúng chỉ là âm thanh của gió len qua lỗ hổng trên tường tạo thành mà thôi. Không mấy bận tâm đến việc vừa diễn ra, tôi tháo cái ba-lô trên vai ra nhét vào lỗ rồi cũng chồm người vào. Những cơn gió từ phía bên kia vẫn không ngừng thổi, nó như tạo ra một thứ lực cản vô hình, thứ lực cản thật phi lý khi chỉ gây ra bởi một sơn gió nhẹ. Tôi nhích từng chút khó khăn, trường người về phía trước, ló mình ra khỏi lỗ hổng để rồi té xuống một bãi cỏ non xanh mướt. Từng tia nắng long lanh nhẹ nhàng len qua đám cỏ chiếu vào tôi, mang theo mùi vị trong lành và tràn đầy sức sống. Những cơn gió nhẹ nhàng tha thướt lướt trên ngọn cỏ tưới mát thân tôi. Mấy án mây bồng bềnh thả trôi theo "dòng nước" trời lôi kéo tâm hồn tôi hòa vào chốn thiên đường đồng cỏ nơi đây. Tôi ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn quanh, cái bức tường gạch đưa tôi đến đây đã biến mất từ bao giờ, chỉ còn lại tôi và chốn thảo nguyên lộng gió này, còn lại cái tương lai mịt mờ vô định với con đường không thể nào quay đầu. Bầu trời trong xanh, những án mây trôi nhè nhẹ, ánh mặt trời sáng soi trong lành mà không gay gắt, những cơn gió nhẹ vi vu trên thảo nguyên thi thoảng lại lộng về mạnh mẽ. Mấy đám cỏ non dưới chân mọc san sát nhau, cao gần đầu gối trải rộng bao la trên những ngọn đồi nhỏ gập ghềnh, xa xa lại có mấy cây cổ thụ đứng lẻ loi giữa vùng thảo nguyên rộng lớn. Phía chân trời mờ mịt, xa xăm thấp thoáng trong sương mờ có một bức tường to lớn nối từ mặt đất lên thẳng trời xanh. Đó là một phần của tòa lâu đài, một tòa lâu đài hùng vĩ ẩn hiện sau màng mây mà vẫn toát lên một vẻ uy nghiêm thần thánh. Boong, boong, boong. Ba tiếng chuông nhẹ ngân phát ra từ tòa lâu đài êm ả rót vào vành tai như chào mừng tôi đến với miền đất mới, thôi thúc tôi tiến đến nơi cuối chân trời. Mang theo niềm hưng phấn và nỗi khát khao cháy bỏng trong tâm hồn thúc đẩy đôi chân tôi không ngừng bước, đồng cỏ xanh mướt như những mầm lục bảo đón nắng, sáng soi cho con đường của người trai trẻ này. Làn gió vi vu ngang trời như đôi bàn tay khẽ chạm vai tôi, tiếp thêm động lực cho tôi trên cuộc hành trình dài đằng đẵng. Mỗi bước chân tôi đi là mỗi bông hoa vươn mình nở rộ, mỗi nụ cười như ánh nắng ban mai rực rỡ khi xuân về và mỗi buổi đêm các ngôi sao như những người bạn bè thân thiết tỏa sáng rực rỡ để chỉ lối dẫn đường cho tôi. Những ngôi sao sáng rực vòm trời, những ngôi sao trong đôi mắt tôi, những ngôi sao ngự trong tâm trí tôi như muốn bay lên, hòa quyện vào nhau, cùng nhau ngân nga giai điệu của bầu trời, giai điệu của sự sống vạn vật. La la la la la. Gió khẽ ngân nga lời hoa mĩ, Thổi vào hồn tôi hương cỏ xanh. Mây như đóa hoa vừa chớm nở, Mượn nắng điểm tô lá trên cành.
"Chương 3: Giấc Mộng" Chương 3: Giấc Mộng Chúng ta giống nhau, những con người dưới cùng một bầu trời, những con người thở chung một bầu không khí và những con người với thế giới hoàn mỹ sâu thẳm trong tâm hồn, nơi không tồn tại cái ảo mộng giá như hay cái u buồn chôn giấu. - Nè, cưng vẽ gì dạ? (Ở đây từ: Gì dạ= gì vậy) Chị hỏi tôi, trong khi đang nhìn vào bức tranh ngoằn ngoèo trên tay đứa em trai vừa lên ba. Tôi không trả lời chị, vẫn cặm cụi vẽ những nét rối rắm vô nghĩa. - Tươi đẹp sao? Mày dụ họ như vậy sao? Cái thế giới chết tiệt này cũng giả quá rồi. Tôi lẩm bẩm, phát ra một thứ âm thanh u uất của một thanh niên to lớn từ khuôn miệng một đứa bé ba tuổi. Chị vẫn nhìn tôi âu yếm, ánh mắt chị đầy trìu mến nhưng lại toát lên vẻ vô hồn, cái thứ hắc ám đáng sợ ẩn sâu trong đôi mắt ấy cũng đang nhìn tôi. Không gian xung quanh tôi dần tối lại, thứ bóng tối đen kịt ấy như những con dòi bọ lút nhút phủ lên người tôi. Sự tĩnh lặng đến đáng sợ như muốn kéo lấy tâm hồn tôi, nhấn giữ lí trí tôi, đưa tôi đến bên miền tuyệt vọng. Không biết bao lâu, có lẽ là vài giây, vài giờ, vài ngày hay đã mấy năm, mấy mươi năm, mấy trăm và mấy ngàn năm, hay có lẽ đã lâu đến mức tôi không còn là tôi nữa, ngay cả thời gian cũng lãng quên chính bản thân nó. - Bao lâu rồi nhỉ? Tại sao mình lại ở đây? * * * - Đã bao lâu rồi? Mình vẫn ở đây sao? Mình, là ai? * * * - Mình là ai? Mà hình như không nghe gì nữa thì phải? Mà nghe, là gì? - * * * - M.. là? - * * * * * * (-: Là lời nói phát ra. -.. -: Là suy nghĩ nhân vật) Rì rào.. Rì rào.. Những con sóng biển lăn tăn ập vào bờ cát. Rì rào.. Những giai điệu êm ả từ sóng biển. Rì rào.. Bản giao hưởng của cát, của gió và bản giao hưởng của nước. Trên bờ cát dài vô tận, một con người đứng trơ trọi giữa đại dương mịt mờ. Một con người lê đôi chân vô định, bước những bước thẫn thờ. Oe oe - Là một bé trai, là một bé trai. * * * - Con của mẹ tới tuổi vô mẫu giáo rồi. Mẫu giáo, cấp một, cấp hai, từng kí ức hiện rõ trong đầu hắn, từng trải nghiệm vừa lạ vừa quen khiến hắn cảm chừng như việc này đã xảy ra vô số lần. Đôi mắt khẽ hé mở, có lẽ hắn vừa ngủ quên trong lớp học. Đây là năm cuối cấp ba của hắn, năm cuối cùng của những mơ mộng, những yên bình của tuổi học trò và cũng là đánh dấu cho sự chôn vùi những nỗi niềm thầm kín về một người, một người con gái. - Nè.. - Nè.. mau.. - Ngọc? - - Cô nương vừa nói gì đó? Hắn mở lời, hỏi người con gái đang ngồi cạnh. Cô nàng ngạc nhiên, chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn hắn, bảo. - Đang nói chuyện bộ ông ngủ thật luôn à mà không nghe. Nói đoạn, nàng đặt tay lên trán hắn rồi lại bảo. - Đâu có bị bệnh. Hắn không trả lời, chỉ nhìn nàng chằm chằm, vẻ thẫn thờ. Bao tâm sự vấn vương trong lòng, bao lời nói đọng lại trên môi. Hắn yêu nàng. Hắn muốn thổ lộ với nàng. Hắn muốn nói hết tâm tư của mình để không khỏi ôm nuối tiếc như kiếp nào. Kiếp nào? Kiếp của hắn hay chỉ là một thứ ảo giác cứ lân lân trong đầu rồi bất chợt tuông ra mỗi khi đêm về, mỗi giấc ngủ sâu hay mỗi khi nhìn, nàng. Kiếp nào nàng đã thổ lộ với hắn, cái kiếp mà sự nhút nhát, cái lời cấm yêu từ gia đình đã đẩy nàng đi mất, đã kéo lại những lời đồng ý trên môi, lời trong tim. Kiếp nào mà cả hai đã thẹn thùng nhìn nhau, lời yêu không dám ngỏ. Và rồi kiếp nào, hắn đã ngỏ lời. Những lời nói vụng về mà chan chứa những tình yêu tuổi mới lớn, thứ tình đầu mà chỉ cần nắm tay thôi là hạnh phúc biết bao, chỉ cần nắm tay thôi là những bối rối đã tuôn trào. Hắn nhìn nàng say đắm, nói gì đây? Hắn nhớ mình đã nói rồi. Làm gì đây? Hôn nàng. Phải, hắn đã hôn nàng. Một nụ hôn bất chợt, một sự bất ngờ từ cả nàng và hắn. Nàng không kháng cự, hắn cũng đành liều thôi. Hắn nhắm chặt mắt, hôn nàng say đắm. Hắn ngửi thấy mùi hoa nhài phảng phất từ nàng.. Hắn mở mắt nhìn nàng, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn vẻ đẹp ấy nhưng lại mang những nét trưởng thành. Nàng khoác lên mình bộ váy trắng bồng bềnh, khoác tay hắn bước vào lễ đường. Hôm nay nàng và hắn lấy nhau. Họ tổ chức một đám cưới nho nhỏ, cùng nhau xây một căn nhà mộng mơ nép mình bên sườn đồi. Sân nhà đầy hoa, hắn ngồi cạnh nàng, ngân nga mấy bài nhạc tình. Xa xa lại có mấy đứa trẻ đang nô đùa rôm rả. Hắn và nàng sống hạnh phúc đến cuối đời. Tuyệt vời không? Thơ mộng không? Nhưng có được không? Ôi trời, những giấc mơ ngày càng vô lí. Làm gì có cuộc sống nào mang đầy màu hồng đến vậy, hắn là con trời sao? Mà làm gì có hắn, chỉ có tôi, chỉ có cái ý thức nhỏ bé này thôi. Cái ý thức lại phải lần nữa bước vào vòng luân hồi mới, thứ ảo giác mới hay chỉ là một giấc mơ mới khi cái thứ bóng tối chết tiệt lại lần nữa tìm đến. Phải chờ bao lâu nữa đây? Tôi ghét nó, ghét cảm giác phải quên dần mọi thứ, ghét cảm giác không biết bao lâu đã trôi qua. Những suy nghĩ vẫn vơ cứ mãi lẩn quẩn trong đầu tôi, những cơn bức bối khó chịu không có chỗ thoát như hóa thành lửa nóng thiêu đốt tân can tôi. Những phức cảm cứ thay nhau chiếm lấy tâm hồn tôi, ngự trị cơ thể tôi. Đột nhiên một giọng nói vang lên, giọng nói mang một vẻ đầy gần gũi nhưng lại không thiếu nét trang nghiêm, thần thánh. Thứ âm thanh phát ra ấy cứ như những tia nắng ấm áp mà thanh cao, chiếu rọi khắp cõi u tối này, chiếu rọi linh hồn này. Giọng nói ấy như mang một thứ ma lực kinh người tràn vào tâm trí tôi, buộc tôi phải đáp lời. Giọng nói: - Này, ngươi có biết mình đã ở đây bao lâu không? Tôi: - Không, tôi không biết đã bao lâu. Giọng nói: - Vậy ngươi có biết mình đã trải qua bao nhiêu kiếp không? Tôi: - Không, tôi không biết đã qua bao kiếp. Giọng nói: - Vậy có gặp người ngươi thương không? Tôi: - Tôi không biết. Giọng nói: - Vậy có gặp người ngươi yêu không? Tôi: - Tôi không rõ nữa. Giọng nói: - Vậy có gặp người ngươi nhớ không? Tôi: - Có, tôi có gặp. Giọng nói: - Vậy có cảm giác gì? Tôi: - Lại càng nhớ thêm. Giọng nói: - Vậy ngươi nhớ ai? Tôi: - Nhớ.. Tôi.. Nhớ ai? Giọng nói: - Muốn biết ai sao? Dễ thôi. Giọng nói vừa dứt, không gian lại lần nữa im bặc, tôi lại lần nữa rơi vào chuỗi thời gian dài đằng đẵng. Thứ bóng tối xung quanh vẫn u ám như vậy, vẫn lạnh lẽo như thế, thời gian vẫn cứ trôi, tôi vẫn vô định, vẫn suy nghĩ về ai. Ai?
"Chương 4: Hồi Ức" Chương 4: Hồi Ức Trên con đường đá nhỏ đầy rêu xanh, có một chú bé nhỏ lon ton nhảy từng bước chân sáo giữa cánh rừng âm u phủ sương mờ. Những tán cây to lớn vật vờ trong gió cuộn, rú lên từng hồi. Bầu trời kéo mây vần vũ một mảng đen kịt, lấp ló có mấy tia chớp loé sáng. - Cha, mẹ, con mới về. Đứng trước cửa một ngôi nhà gạch đỏ, tôi nói vọng vào. Mẹ tôi không lên tiếng, có lẽ bà ấy không nghe thấy. Nhưng âm thanh non nớt của một đứa bé độ sáu, bảy tuổi như tôi lại gây chú ý đến mấy người họ hàng. - Cô, bác con mới về. Mấy người họ hàng mỉm cười nhìn tôi, họ chào lại. Chú tôi lên tiếng chỉ tôi nơi cất đồ ăn trong bếp rồi lại cùng mấy người họ hàng bàn tính gì đấy trong khi chờ cha tôi về. Tôi trở về phòng mình, bụng cũng không đói nên chẳng tha thiết gì ăn uống, tôi ngả lưng lên chiếc giường nhỏ, nằm ề ra, mắt lim dim. Nói thật thì tôi không quen ngủ trong căn phòng này lắm, hồi trước đây là phòng của chị, còn tôi chỉ mới ngủ đây từ hôm qua. Còn chị tôi đâu? Tôi không rõ, chỉ biết rằng mẹ bảo với tôi chị đã đi xa, sẽ không thể gặp lại tôi nữa. Còn hôm nay, mọi người tụ tập về nhà tôi làm gì đấy tôi cũng không rõ, hình như là cúng thất gì đấy. Bỗng tiếng xì xào từ những người họ hàng dừng lại, tôi lật đật chạy ra khi nghe âm thanh bước chân họ tiến về phía cửa nhà. Trước nhà là cha tôi, bên cạnh cha là một ông lão đầu đinh với mái tóc hoa râm, một ông lão tóc búi hình củ tỏi và giữa hai lão là một đứa bé trai chạc tuổi tôi. Theo lời cha và họ hàng thì đây là hai ông thầy pháp khá có tiếng trong vùng. Nghe bảo tài phép hai lão ghê gớm lắm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có mặt, từ việc xem ngày cưới, ngày chôn, cúng thất, cúng thần, đuổi ma hay trục vong gì cũng không thiếu. Ngay cả có bệnh lạ gì thì cũng mời hai lão. Cha tôi cùng họ hàng mời hai lão vào nhà, đứa nhỏ cũng lật đật chạy theo, bám sát tay áo lão đầu đinh. Vừa ngồi vào bàn, lão đầu đinh liền hỏi - Cái chuyện này tôi cũng nghe qua rồi nhưng chỉ biết đại khái thôi, giờ mấy cô cậu kể lại cho tôi rõ thế nào? - Phải kể kỹ, đừng có mà sót nghe. Lão tóc búi lên tiếng nói thêm. Cha tôi nghe vậy liền bảo. - Hai bác chắc cũng đã nghe là nhà con đùng cái mất luôn sáu đứa. Hai đứa nhỏ của chị năm con, đứa thì không biết sao mà bị cháy đen như thang, đứa thì té vô cái gốc cây người ta chặt mà bị đâm chết. Tới đứa con gái lớn của con nó cũng bị té vào đá đâm lủng hai mắt, mất máu mà chết. Tới đứa con một của em bảy, không biết nó ăn uống thế nào mà lại mắc nghẹn chết. Tới nhỏ em út của con cũng đập đầu tự dận, bị hai đứa con của nó đều chết cả, nhỏ nhỏ thì té ao mà chết, đứa lớn thì thảm nhất, không biết nó bị thứ gì cắn mà toàn thân máu me, thương tích nên cũng chẳng qua khỏi. Cảnh sát họ tới họ tra, tra tới tra lui đổ mồ hôi hột mà cũng chẳng tra được gì. Càng nói về sau giọng cha tôi càng nghẹn ngào, mấy người họ hàng ánh mắt cũng lưng tròng, còn cô năm tôi đã ôm mặt chạy ra sau nhà khóc. Cô tôi số cũng khổ, lúc trẻ thì bị chồng bạo hành, sau phải một mình nuôi con, ăn nắng nằm gió lo cho hai con ăn học, giờ con cô nói mất là mất, cô tôi vẫn có thể chịu đựng là đã cứng cỏi lắm rồi. Nghe cha tôi nói, sắc mặt hai ông lão ngày càng khó coi. Lão đầu đinh đưa tay lên bấm bấm vào các đốt ra vẻ đang tính toán gì đấy. Lão tóc búi cũng không rãnh, lão hỏi cha tôi. - Mấy đứa nhỏ mất cùng ngày phải không? Phát hiện ở đâu? Cha tôi vội đáp. - Dạ phải, cùng ngày hết, chúng con đi làm về thì phát hiện tụi nhỏ nằm trước cửa nhà, con nhà ai nằm nhà đấy. Bác tính ra được gì rồi? Lão đầu đinh lên tiếng. - Tính thì tính ra được, mà ra hết thì dễ rồi, đằng này tính được đầu không tính được đuôi. Ánh mắt hai lão bỗng đượm buồn. Bỗng lão tóc búi lên tiếng. - Lần này chơi ngu thật rồi, không tính thì bảy đứa chết, tính rồi thì chết hết cả đám. - Sao ạ? Bảy đứa là sao? Cha tôi giật thót mình, dùng giọng điệu hoảng hốt mà hỏi. Lão đầu đinh cũng trả lời. - Bảy đứa là sao? Anh thử nghĩ đi, còn đứa nào đang đứng đây. Lão vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đã dán chặt vào tôi. Cha tôi ánh mắt lưng tròng, nhào đến ôm chặt tôi. Ông đã trải qua niềm đau mất con gái lớn rồi, cái niềm đau như xé rách tâm can, cái niềm đau đến cùng cực. Giờ đây cái niềm đau ấy lại lăm le ập tới lần nữa thì e là cả sắt thép cũng không chịu đựng nổi. - Làm sao đây bác? Trời ơi con của con. - Yên tâm yên tâm, thằng này cứng mạng, chưa bị làm sao ngay được. Tôi đã lỡ nhúng tay vào rồi thì sao lại không giúp. Lão đầu đinh lên tiếng, nói đoạn lão quay sang thì thầm vào tai ông bạn, chỉ thấy ánh mắt lão tóc búi thoáng chút sững sốt rồi lại ánh buồn. Lão tóc búi đứng dậy, bảo với cha tôi là phải đi lấy đồ nghề rồi phi nhanh ra khỏi nhà. Lão đầu đinh thì quay sang đứa bé trai nhỏ giọng rằng. - Biết vậy ông đã không đưa con theo, nhưng chuyện đã lỡ rồi, lần này xem như đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Nói rồi lão lấy trong túi ra một sợi dây chỉ vàng, vân đỏ chia làm hai đoạn, một phần buộc vào cổ tay bé trai nọ, phần thì buộc vào tay tôi. Boóc. Lão búng tay một cái rõ to làm cho tôi ngất lịm đi. Trong cơn mơ tôi thấy mình và chị đang chơi đùa vui vẻ, bên cạnh chúng tôi là mấy người anh em họ mà theo lời cha tôi là đã đi xa, đang bày trò rượt bắt. Tôi biết rõ mình đang trong giấc mơ, nhưng tôi lại càng rõ những người anh chị em này không phải là tưởng tượng. Họ đang sống, đang hiện hữu nơi đây, nơi của những linh hồn vui vẻ, nơi thiên đường mê ly đằm thắm để vươn đôi tay chạm khẽ giấc mơ tôi. Nhưng chốn thiên đường ấy hiện ngự ở nơi đâu? E là tôi không biết được, ngay cả họ cũng không. Trời dần sáng, giấc mơ nhỏ nơi tâm hồn ngự trị cũng dần phai mờ. Chị khẽ nói đôi lời tạm biệt với đứa em nhỏ. Trên trán chị ẩn hiện hoa văn một mặt trời đỏ rực, thứ hình thù đậm nét trù tượng ấy bay thẳng vào trán tôi, hòa quyện vào sâu thẳm tâm hồn tôi ánh lên ngọn lửa hồng sôi sục. Từ hôm đó tôi không gặp lại giấc mơ ấy lần nào nữa cả, lạ một điều là tôi cũng chẳng thấy lão đầu đinh đâu, vài hôm sau thì tôi nghe tin lão mất. Hôm ấy cha mẹ tôi đi viếng lão, họ không cho tôi đi cùng. Không lâu sau khi họ ra khỏi nhà thì lão tóc búi đã đến, lão tiến vào nhà bếp và vẽ gì đấy lên tường, đưa tôi một hộp gỗ nhỏ màu đỏ thẫm rồi chạy đâu mất. Kể từ hôm đấy, cuộc sống tôi trở nên bình lặng như chưa có chuyện gì xảy ra. Khi tôi lớn dần, hình ảnh những giấc mơ năm nào cũng nhạt phai theo ngày tháng, những hình ảnh chị tôi năm nào cũng đã nhoè đi trong ký ức của đứa em thơ. Chỉ là cứ mỗi ba năm một lần tính từ ngày lão tóc búi vẽ gì đấy lên tường nhà tôi thì tôi lại phải nhỏ máu lên ngọc trong chiếc hộp gỗ nhỏ, nắm chặt nó trong lòng bàn tay rồi đấm mạnh vào tường. Sự đau đớn từ cơn va chạm trên nắm tay hòa vào giọt máu như nhỏ từng hạt vào kỉ niệm năm nào, gợi nhớ tôi về một thời đã qua. Hôm nay, tôi vào cấp ba.