Tiểu Thuyết Lần Này Để Em Đợi - Mộng Ảo

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi laoyeutinh061192, 23 Tháng sáu 2022.

  1. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    LẦN NÀY ĐỂ EM ĐỢI

    Tác giả: Mộng Ảo

    Thể loại: Tiểu Thuyết, truyện Teen

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mộng Ảo

    [​IMG]

    Giới thiệu

    Mới chỉ hai mươi năm năm tuổi đời, vậy mà cái gì gọi là hỉ, lộ, ái, ố cô đều đã nếm đủ cả rồi.

    Cả cái gì gọi là đợi chờ, càng đợi.. càng mất hút.. cô cũng nếm qua rồi.

    Cô, một người láu cá, nay bị người ta đùa giỡn trên tay..

    Cô, một người chưa từng phải khóc lại gặp phải một người nào đó, bị người nào đó lấy hết nước mắt rồi.

    Cô nên hận.. hay không nên..

    Dương Hướng Dương nhà cô thấu rồi.. giờ đã thấu rồi..

    p/s: Truyện này mình viết cách đây 8 năm, từng đăng ở web truyện khác (kenhtruyen.vn), nay đem nó chỉnh sửa lại một chút, đăng lại lên đây. Hy vọng được ủng hộ.
     
  2. Đăng ký Binance
  3. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 1: BỊ ĐUỔI ĐI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con gái con đứa.. con nhìn con xem từ đầu tới chân chỗ nào giống một đứa con gái? Tóc ngắn, hớt gọn, người mét bảy có dư, phía trước phía sau nhìn nhau như một. Chưa kể, con.. rượu cũng giỏi, bia cũng khá, ngồi thì tướng tá vô duyên, bước đi một bước dài một sải.. con.. con.. làm mẹ tức chết. Có phải con muốn ở nhà làm bà tổ cô không?

    Phải, phải, đó là giọng của Dương phu nhân – mẹ của Dương Hướng Dương. Cái giọng cao vút xuyên thấu tận mây xanh ấy không thể lẫn đi đâu được, Dương papa luôn nói đấy là giọng nói khiến ông yêu hồn siêu phách lạc, không nhầm không lẫn mà yêu vợ của mình.

    Nói nhảm, với cô, cái giọng này của mẹ thật sự là thất kinh bát đảo, làm cô ác mộng ập về mỗi khi.. mỗi khi.. như lúc này này. Cô lại bị mắng, mắng vì cái lý do xưa như trái đất: Còn chưa chịu lấy chồng!

    Mẹ cô bảo rằng nhìn cô như vậy thì đàn ông con trai không chạy hết mới là lạ, nếu còn sót lại thì cũng toàn người sứt môi lồi giốn mà thôi. Ế, ế chắc rồi! Nhưng nói cũng lạ ế hay không ế cũng là chuyện của cô mà, cô không lo, mẹ cô lo gì vậy.

    Nhưng cô không dám cự cãi, cãi lại mẹ cô là điều dại dột nhất trên đời, vì ngày đó, cũng vì chuyện này mà cô cự cãi với cái lí do tại tên bố mẹ đặt cho con mới vậy. Con gái mà tên Dương Hướng Dương. Thôi cho xin, làm gì có lắm mặt trời như vậy mà nhìn nhau (Dương tiểu thư nhà ta hiểu cái tên này là mặt trời nhìn mặt trời đó).

    Một mặt trời thôi đủ chết cháy rồi, lại lôi ra vài cái, đám con trai nhìn thấy đủ chết cháy, không chạy là cô cảm ơn lắm rồi! Đấy! Cãi thế đấy, mẹ cô liền khóc ba ngày ba đêm vì đứa con bất hiếu, không hiểu tâm ý của bố mẹ. Cái tên do ông nội đặt cho là vì có lí do cả.

    Bố mẹ cô kết hôn, phải 7 năm sau mới có được cô, có cô rồi bác sĩ bảo không thể có thêm đứa nữa, vậy cho nên cái tên ban đầu Dương Ái Nhi của cô bị ông nội đổi thành Dương Hướng Dương với mong muốn đứa nhỏ này tiếp nối họ Dương nhà ông, sau này không vì nhà chồng mà quên nguồn quên gốc, hơn thế, ông muốn đứa nhỏ này vĩnh viễn không lầm đường lạc lối, luôn nhìn về một nơi như loài hoa hướng dương xinh đẹp.

    Cứ tưởng yên lặng là êm, ai dè, lần này mẹ cô thật sự làm căng thật. Mẹ cô nói, muốn làm sao thì làm, đến trước sinh nhật 25 tuổi của con phải tìm cho mẹ một chàng rể, không cần giàu, không cần đẹp trai, chỉ cần có đủ tứ chi, lai lịch trong sạch là được.

    Thẳng thắn, dứt khoát, cô thực sự bị đuổi ra khỏi nhà.

    Ngày cô đi, ông nội bí mật giao cho cô chiếc chìa khóa của nhà ông bà ở trước kia. Ông bảo, nơi đó gần biển, không khí trong lành, dễ chịu, coi như đi nghỉ mát. Cứ đến đó ở một thời gian đợi mẹ cô nguôi giận rồi về cũng được. Dù gì đây cũng là đứa cháu ông yêu thương nhất, nay lại bị đuổi đi ông sao nhẫn tâm cho được. Ông cũng là bậc trưởng bối, nhưng lại chẳng phải cha mẹ thân sinh ra cô, ông cũng không thể can thiệp vào chuyện mẹ con cô được mãi.

    Hôm đó, mẹ cô mặt mày không đổi sắc, vẫn quyết chí: "Không có người yêu thì đừng về". Chỉ có bố cô là buồn bã luyến tiếc không thôi, cứ ôm con gái rượu:

    - Khổ thân con tôi, khổ thân con tôi.. có trách thì trách papa, sao không khiến con giống ta hơn một chút thì con đã không có mảnh tình nào vắt vai như này..

    Xoẹt.. hình như có gì đó bị cháy.. lỡ lời, lỡ lời rồi.. Biết bản thân nói hớ, Dương papa định kiếm cớ chuồn lẹ. Nhưng lại không thoát được thủ cốt chảo của mẹ, ông bị Dương mama tóm áo lôi lại.

    - Ý ông là sao? – mẹ Dương nghiến răng ken két, hỏng rồi, lần này thì hỏng rồi..

    Cô nhanh chân chuồn lẹ ra chỗ ông nội đang đứng, ông nội vỗ vai cô:

    - Cháu ngoan, không lo ế, không lo ế..

    Nói chỉ có vậy rồi cả nhà đành để cô đi, chỉ có mẹ cô là không quay đầu nhìn lại, vì bà biết, bà mà nhìn thì sẽ khóc, chẳng qua.. vẫn là vì muốn có con rể nên mới để cô đi thôi. Nhưng mà chẳng ai buồn lâu đâu, gia đình cô ấy mà.. khuất bóng sẽ lại cười ngay. Không phải họ vô tâm, là họ vô tư thôi. Chỉ riêng ông nội, chắp tay sau lưng vừa đi vừa cười đầy ẩn ý.

    Ra ngoài, Dương Hướng Dương như con chim thoát ra khỏi lồng, cô cưỡi chiếc MV Agusta F4 1000R lao đi vun vút trong gió. Khứa, khứa, khứa, tự do, tự do muôn năm, cô mong chờ ngày này lâu lắm rồi, cuộc sống tự do muôn năm. Bao nhiêu cái kế hoạch đang cháy bùng bùng trong đầu cô lúc này, đời thật ưu ái cô quá rồi.

    Năm năm du học nước ngoài, mà cô không một ngày được tự do, vì Dương phu nhân sợ cô sa ngã mà đích thân mình đến chăm sóc con gái yêu nơi đất khách quê người. Cũng trong năm năm này mà tài sản của chủ tịch Dương nhà chúng ta bị hao hụt hết một nửa, bởi nói thực ra, Dương phu nhân là đi du lịch thôi, chứ chăm sóc con gái ư?

    Cứ đùa, Hướng Dương nhà cô là vừa học vừa làm đấy, cô học quản trị kinh doanh, học về thời trang và đồng thời cô ở cái đất Pháp này tìm một chỗ đặt chân cho tập đoàn Hướng Dương fashion nhà cô. Thời gian đâu mà sa với ngã. Còn cái khoản rượu bia kia ư? Là từ trước rồi, từ trước rồi..

    Hơn 3 giờ đồng hồ chạy xe trên đường, tới nơi, cô đỗ phịch xe lại. Cô không vội ngắm nghía nhà cửa, cái cô vội bây giờ là giãn gân giãn cốt và quan trọng nhất là giãn bàng quang.

    Mở cổng ra, cô phi thẳng vào nhà để xả hết cái bực tức trong người. Đến cả cái nồi cơm điện cô cũng không thèm tháo ra.

    Xong việc, cô bước ra ngoài đầy khí thế, chỉ dùng một từ, hai chữ để nói: "Thoải mái". Lúc này cô mới nhớ còn cái nồi cơm điện trên đầu, cô tháo nó ra, đưa tay vuốt mái tóc đã ướt nhẹp mồ hôi, ngắm nhìn ngôi nhà mới. Thốt một từ thôi: Oa.. và chỉ oa oa mãi.

    Không phải là cô chưa tới đây lần nào mà là vì nơi đây đẹp hơn so với hồi ức của cô rất nhiều. Ngày nhỏ cô hay tới đây chơi lắm, vì nơi này là nhà ông bà nội cô ở. Ông không muốn bán nơi này đi vì đây là nơi tình yêu của ông và bà bắt đầu. Chỉ là sau khi bà mất, để ông ở một mình bố mẹ cô không yên tâm cho nên nhất quyết đón ông về, may mà ông có người tin tưởng để giao phó lại ngôi nhà nên mới an tâm rời đi. Ông vẫn muốn ở nơi này nhất.

    Ngày đó tới đây cô đâu có thấy rặng hoa nào đâu, ông bảo vì bà dị ứng với phấn hoa cho nên dù trước khi yêu bà ông yêu hoa nhất, nhưng sau khi yêu bà thì hoa không còn xuất hiện trong cuộc đời ông nữa. Bây giờ nơi này ngập tràn hoa cỏ. Căn nhà xây dựng theo lối cổ xưa, khá rộng, có sân có vườn, căn nhà ở trên một dải đất cao, dài, nhìn được ra biển. Có thêm được mấy rặng hoa này nơi này trở nên tuyệt đẹp, là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi.

    Nhìn lên trời, cũng không còn sớm gì, cất được đống hành lý vào tủ, cô ngã lăn ra giường mà không cần ăn uống. Thực sự rất mệt. Rất mệt..
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
  4. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 2: GẶP LẠI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc cô tỉnh dậy thì trời cũng đã nhuộm một màu đen. Cô mắt nhắm mắt mở khua đôi dép, loẹt quẹt bước lê ra phòng khách uống nước. Miệng cô lúc này khô khan vô cùng.

    Nhưng mới lê ra tới cửa phòng cô đã quay vội vào trong. Cô nhìn nhanh quanh phòng, quơ tạm cây đèn bên giường ngủ, miệng không ngừng lẩm bẩm: Có trộm. Vừa thò đầu ra cô đã lại nghe tiếng lạch cạch bên ngoài kia, rón rén men sát bờ tường, cô thập thò nhìn ngó đúng kiểu trinh thám trên ti vi. Trong lòng đầy đắc ý:

    - Ta học võ bao nhiêu năm cũng chỉ chờ có ngày làm anh hùng thôi. Bây giờ không cần đi tìm cướp, cướp tự đến nhà, mi chết chắc rồi.

    Đi theo hướng âm thanh phát ra, cô đến được cửa phòng bếp. Định bụng lao vào tung vài cú liên hoàn cước, nhưng mà cái gì thế này. Có phải cô bị trúng mê hồn hương không? Hay bị kẻ địch phóng tên độc? Cô bị hoa mắt à? Đẹp quá! Cảnh tượng trước mắt làm cô chết chân.

    Một người đàn ông, vai rộng lưng dài, dáng người cân đối, người đó đang cầm dao thái thái, cắt cắt cái gì đó, rồi chốc chốc lại xào xào, đảo đảo cái gì đó. Cô nhìn ngắm mà nhuốt nước miếng ừng ực. Không biết là vì cái mùi hương kia hay là vì người làm ra mùi hương đó nữa. Chân cô tự động nhấc lên, hướng về phía đó mà bước tới. Mơ mơ, hồ hồ:

    - Tuyệt quá!

    Bị giật mình, người kia cầm con dao đang thái quay ngoắt, kề dao vào cổ Hướng Dương.

    - Đây.. đây là cái gì vậy. Anh là.. mỹ nam nha!

    Nói đoạn nước miếng của cô chảy xuống một giọt không kịp phanh. Đây là loại phản ứng gì vậy? Hướng Dương nhà cô có phải là bị trúng độc thật rồi không? Bị người lạ vác dao kề cổ mà còn kêu người ta một tiếng mỹ nam. Cô bị hư não rồi chăng? Gương mặt cô vẫn ngây ngây ngốc ngốc, hết nhìn người trước mặt lại nhìn con dao trên cổ mình! Là ai hùng hồn đi bắt cướp.. Giờ cái tình thế này là..

    Ngây ngốc. Có lẽ bị cái phản ứng của cô gái kia làm cho ngốc theo, mất vài giây sau người đàn ông này mới giật mình bỏ con dao ra:

    - Tôi.. Cô dậy rồi à?

    Lại vẫn ngây ngốc, đây là sao? Cô lắp bắp:

    - Vừa.. vừa dậy.

    Hình như tỉnh thật rồi, vì lúc này cô mới nhảy lùi lại phía sau hai bước, cầm cây đèn bàn hướng về người kia:

    - Anh là ai? Dám vào nhà tôi..

    Cô định nói từ ăn trộm, nhưng mà nhìn lại người ta có trộm đâu, là đang nấu cơm mà. Cô chẳng suy nghĩ nhiều, lại hét lên..

    - Anh là ai mà dám vào nhà tôi nấu cơm.

    Hét xong tự bản thân lại thấy có gì đó không đúng. Ể, sao vô duyên vô cớ lại có một mỹ nam chạy tới nhà của cô nấu cơm? Cái tỉnh tiết này có chỗ không hợp lý. Cô nghiêng nghiêng đầu rồi cau mày nghĩ, cơ mà nghĩ như nào cũng nghĩ không ra tình huống này là tại sao.

    Bây giờ người kia mới hiểu ra vấn đề. Anh ta chỉ "à" một tiếng rồi quay người lại thái mấy miếng ớt chuông. Không biết gương mặt kia đang biểu lộ điều gì. Chỉ nghe giọng nói ấm áp vọng lại phía sau:

    - Dương Dương, anh là Đại Phong. Em không nhớ?

    Nghe anh giới thiệu một cái tên, cô cau mày nghĩ nghĩ, cái tên này nghe quen quen cũng có chút ấn tượng trong đầu cô. Nhưng nhất thời chưa thể hình dung là đó là ai nữa. Cô vừa nghĩ vừa lẩm bẩm:

    - Đại Phong? Gió to? Ở đâu ra cơn gió này vậy?

    Cô suy nghĩ thật lâu. Mãi một lúc sau cô mới như chợt nhớ ra người đó, cô reo lên mừng rỡ:

    - Trương Đại Phong? Phong chuồn chuồn? Là anh?

    Anh không nói gì, cô chỉ nghe thấy giọng cười nhẹ từ phía anh, vậy tức là đúng rồi! Cô nhảy tới bên cạnh anh, nhìn nhìn, ngó ngó:

    - Anh thì ra khi lớn lên mang bộ dạng như vậy. Oa.. đẹp, đẹp quá.

    Ngón tay không nghiêm túc của cô khẽ vẽ lên hàng lông mày của anh làm anh giật mình. Ngón tay vẫn nghịch ngợm những đường nét trên gương mặt nam tính ấy khiến cho anh phải buông con dao xuống, bắt lấy tay cô, nhướn mày, cười nói:

    - Thật không biết kiêng nể.

    Đúng, ai chứ nếu là anh thì cô không nghĩ rằng mình có kiêng nể. Bàn tay còn lại của cô tóm lấy tay anh, rồi lại không nghiêm túc đặt lên ngực anh:

    - Thật rắn chắc.

    Bị cô sờ anh có chút nổi gai ốc. Anh có cảm giác như đậu hũ tích cóp bao năm đang bị cô ấy ăn cho bằng sạch. Anh lại dùng tay tóm cái tay không an phận của cô lại. Thật nghịch ngợm.

    Cô giật bàn tay ra khỏi tay anh, đi xuống bên bàn ăn ngồi uống nước. Anh nén những cảm xúc đang sôi lên, quay lại nấu những món ăn còn dở.

    - Nhưng mà sao anh ở đây?

    Cô xoay cốc nước vừa uống, nhìn bóng lưng anh dò hỏi. Anh cũng lười quay đầu lại, chỉ dùng âm lượng lớn hơn chút cho cô nghe thấy anh nói mà thôi.

    - Ông nội bảo anh chăm sóc em, ông nội bảo em lười nấu ăn lắm.

    Uống ngụm nước, cô nghi hoặc hỏi lại anh:

    - Ông nội? Ông nội em? Vậy ra người khiến ông an tâm giao phó ngôi nhà lại là anh à? Anh vẫn sống ở đây?

    Anh vẫn không quay lại, chỉ "ừ" một tiếng rồi lại chú tâm nấu nướng.

    Phải rồi, anh vẫn sống ở đây. Bao lâu rồi nhỉ? Hình như cũng được gần 20 năm rồi. Hai mươi năm trước mẹ anh đưa anh về đây. Không nơi lương tựa, là ông bà nội Hướng Dương cưu mang, coi như con cháu trong nhà mà chăm sóc, cho anh ăn học, 7 năm trước mẹ anh mất, ông còn lo ma chay cho mẹ anh đàng hoàng. Nghĩ lại, anh thật sự chịu ơn nhà họ Dương.

    - Anh bây giờ làm gì?

    Cô hỏi anh làm anh ngừng suy nghĩ lại chuyện cũ, anh đem rau bỏ ra đĩa rồi thuận tiện trả lời cô.

    - Anh vẽ tranh.

    Cô hào hứng đứng phắt dậy, cô làm thời trang nên cũng học qua hội họa. Vì vậy đương nhiên cảm thấy hào hứng khi nhắc tới chủ đề này.

    - Oa, vẽ tranh? Cho em xem tranh của anh đi nào.

    Anh đến bên ấn cô gái vừa đứng lên kia xuống. Miệng vẫn nở nụ cười

    - Không vội. Em ăn đi đã. Chắc đói lắm rồi.

    Anh không nhắc chắc cô cũng quên mình chưa được ăn, từ sáng tới giờ rồi còn gì. Cô dọn bàn cho anh bày thức ăn. Anh nấu ăn thật khéo, những món ăn nhìn thật đẹp mắt. Thực sự lúc này cô muốn ngốn hết chỗ thức ăn này ngay lập tức. Anh mang lại cho cô chén cơm, khẽ vỗ đầu cô.

    - Ăn ngon miệng.

    - Vâng, anh ăn ngon miệng

    Cô hô lên đầy hào hứng rồi liên tục gắp thức ăn bỏ vào miệng mình. Cô vẫn háu ăn như vậy, nếu là đồ ăn cô thích nhất định cô sẽ ăn mà không giữ chút thục nữ nào. Người không biết sẽ hoài nghi có phải hay không cô bị bỏ đói lâu lắm rồi nữa.

    Cô thấy anh chỉ nhìn cô ăn, cô đầy một miệng thức ăn nhồm nhoàm hỏi:

    - Anh không ăn à?

    Cô gắp cho anh một miếng cá, nhìn anh cười. Anh nhìn miếng cá trong bát, có gì đó mặn mặn đang trực trào. 7 năm đã ăn một mình, giờ có được một người bên cạnh, thực sự không tệ. Anh ăn miếng cá cô gắp, gắp lại cho cô một miếng thịt kho tàu.

    - Thực sự ông không chịu nhắc về anh, mười năm rồi. Anh nói anh học mĩ thuật à? Sao anh không học thiết kế? Em nhớ, anh thích xem ông nội may quần áo lắm, ông cũng toàn khen anh khéo tay hơn em. Lúc đó em chỉ ấm ức nói: Tại anh ấy hơn con 2 tuổi nên mới vậy, đợi con lớn bằng anh ấy con sẽ khác.

    Cô cười, anh cũng cười theo. Phải rồi, cô cũng còn nhớ chuyện đó nữa, anh vui lắm, bao năm nay rồi có những chuyện chỉ một mình anh nghĩ tới. Bây giờ có người cùng anh nhắc lại, anh cứ như cũ cười tươi.

    - Anh cũng học thiết kế. Nghe ông nói em cũng có học qua.

    - Ừ, em không thích thiết kế. Em chỉ hứng thú với kinh doanh thôi. Anh học thiết kế sao không về Hướng Dương làm?

    - Anh là Mr. PC

    Thay vì nói ra lý do, anh lại nói ra một cái tên, vậy nhưng nói ra cái tên ấy lại khiến cô tròn mắt ngạc nhiên vô cùng.

    - Là anh?

    Cô hét lên vui sướng. Thì ra là anh ấy. Cô đã không nhận ra, mặc dù ra trường, đi làm cho tập đoàn đã hơn một năm nay nhưng cô hoàn toàn không được gặp nhà thiết kế chính của công ty.

    - Sao anh không đến công ty?

    Nếu đã là người quen, tại sao anh lại không lộ diện. Ít nhất nếu anh lộ diện thì cô cũng sẽ có bạn để chơi, à không, là để làm việc cùng chứ. Anh có biết cô cũng về công ty làm hay không vậy.

    - Anh không thích chỗ đông người.

    À ra là vậy, cô còn nhớ, chứng sợ đông người này của anh có từ ngày bé. Anh khi ấy sẽ không ra ngoài nếu không có ông hoặc bà cô dẫn đi. Nhưng khi đi ra anh cũng sẽ bám chặt ông bà không buông. Khi anh lớn hơn thì anh chỉ cùng cô ra ngoài lúc cô muốn chơi, thời gian còn lại anh đều ở trong nhà. Nhớ vậy nên cô cũng không nói gì thêm, chỉ ăn xong bát cơm còn dở.

    Cô phụ anh dọn dẹp một chút. Tự nhiên trong lòng như nở hoa, cô ngân nga một giai điệu đã nghe qua ở đâu đó. Điều này làm anh cũng cười, hùa theo mà vui vẻ hơn nhiều.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
  5. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 3: CÔ NÀNG NHÁT CÁY

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh dẫn cô tới phòng tranh nằm ở dãy nhà phía sau. Nơi này đi qua gốc Sấu mới tới nơi.

    Trước kia cô chỉ dừng chân tới bên gốc Sấu ngay sau nhà mà thôi. Để đi từ gian chính này tới gian đằng sau kia phải qua một cây cầu bắc qua con suối nhân tạo.

    Ngày nhỏ, cô bị ngã ở đó suýt chết, mẹ cô dọa, nếu đi qua cây cầu đó là ma bắt mất, không về được nữa. Giờ lớn rồi, cô cũng biết ngày đó mẹ cô sợ cô mải chơi đi lạc nên mới nói vậy, thế nhưng vẫn bị những lời nói năm xưa của mẹ làm cho gai người.

    Cô nhìn thì như kiểu trời không sợ đất không sợ nhưng chính là sợ cái thứ lơ lửng không thuộc trời cũng không thuộc đất kia.

    Cô bám sát sau lưng anh mà đi, cứ như lỡ một bước là cô bị bắt thật ấy. Không nghĩ tới thì thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, gan cô to thật, sợ ma như vậy lấy dũng khí ở đâu mà dám đi ở một mình. Liếc mắt nhìn người đang đi phía trước, tự an ủi: "Cũng may, còn có anh".

    Không biết anh từ đâu mà lại đến gia đình cô ở, cô chỉ biết bản thân chưa từng ghét anh một ngày nào. Anh thì lại luôn xem cô như công chúa nhỏ mà đối đãi. Anh dù có chịu thiệt thòi ra sao cũng không lỡ để cô buồn. Chính vì vậy mà trong trí nhớ của cô, anh là người anh tuyệt vời nhất.

    Đại Phong còn nhớ, hai mươi năm trước bỗng một ngày mẹ anh bồng bế anh ra khỏi nhà. Không biết phải lưu lạc bao lâu mới lạc tới nơi này. Khi đó anh mới bảy tuổi, thực sự anh rất sợ hãi khi mẹ anh ngất lịm ở trước cánh cổng màu xanh.

    Mẹ anh nhường anh ăn mấy bữa rồi nên mẹ anh kiệt sức. Chủ nhân ngôi nhà đã giúp đỡ hai mẹ con anh. Họ cho mẹ con anh vào nhà, mời bác sĩ cho mẹ anh rồi cho mẹ con anh lưu lại.

    Khi mẹ tỉnh dậy cũng là hai ngày sau, mẹ anh gặp mặt vị ân nhân đó. Nói vài ba câu cảm ơn, anh liền thấy mẹ anh quỳ sụp xuống, anh thấy mẹ cầu xin được ở lại. Bà nguyện làm tất cả mọi việc, kể cả làm giúp việc cũng được, mẹ con anh không cần lương, chỉ cần được sống.

    Họ thực sự là người tốt, hai vợ chồng họ không toan tính cho mẹ con anh ở lại, xem như con cháu, cho mẹ con anh ở dãy nhà phía sau này. Anh tưởng ông bà chỉ có một cô con gái đã gả chồng xa. Nhưng một hôm, anh thấy nhà cửa đông vui, thì ra ông bà còn có một con trai, ông cũng có một cô cháu gái.

    Anh không dám xuất hiện trước mặt họ, chỉ len lén nhìn từ xa. Anh còn nhớ, ngày đó, có một bé gái túm tóc hai chỏm rất thích trèo lên cái cây Sấu kia. Cô bé đó thích chạy nhảy nô đùa. Nhìn nụ cười của cô bé tỏa sáng như mặt trời khiến cho anh cũng bất giác nhìn theo.

    Những người lạ này cũng toàn người tốt, bởi vì họ cũng rất quan tâm mẹ con anh. Chỉ là anh vẫn thấy lạ. Họ cứ giục anh ra chơi với cô bé nhưng anh cũng chỉ nhẹ nhàng đi theo cô bé đó thôi. Ánh mắt anh luôn dõi theo cô bé có hai bím tóc ấy, anh nghe mọi người gọi cô là Hướng Dương. Là hoa mặt trời sao? Thảo nào cô rất rực rỡ.

    Cô bé cứ nhảy chỗ này, nhảy chỗ kia, rồi chẳng hiểu làm sao mà ngã xuống con suối đó, suối không sâu, nhưng một cô bé năm tuổi mà ngã thì cũng khó mà đứng dậy. Anh hoảng hốt nhảy xuống đỡ cô lên, rồi cõng cô chạy về nhà. Khi đó, ông của cô bé đã vỗ vai anh: "Tốt, tốt lắm, cảm ơn cháu, sau này tiểu quỷ này ta giao cho cháu bảo vệ".

    Một lời nói bâng quơ nhưng anh đã khắc cốt ghi tâm. Cũng từ đó cô chỉ bám theo anh đi chơi. Cô thích nhất là bắt chuồn chuồn, rồi buộc đuôi chúng vào một sợi chỉ, để chúng bay tán loạn kéo theo những bông hoa nhỏ buộc ở đầu kia.

    Anh rất giỏi bắt chuồn chuồn. Thế nên cô bám theo anh mãi, léo nhéo gọi anh bảo anh bắt chuồn chuồn cho cô chơi. Cứ như vậy họ thân thiết suốt mười năm trời. Từ năm cô 15 tuổi, ông cô chuyển về nhà cô sống. Thế nên họ cũng ít về lại nơi này. Cô bé kia cũng không về nữa. Vậy mà cũng đã 10 năm. Nhanh quá rồi.

    - Tới rồi. Chờ anh bật đèn lên.

    Ánh sáng chiếu rọi căn phòng. Cô như không tin vào mắt mình. Thế giới nhỏ bé trong căn phòng này thật sự quá đẹp. Những bức tranh kia thật sống động. Ngắm nhìn những bữc vẽ khiến cô xúc động.

    - Mỗi bức vẽ này anh bán được bao nhiêu tiền?

    Ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ của cô, Đại Phong hơi bất động, rồi sau đó cười nhẹ, đúng là đầu óc kinh doanh. Vẫn như xưa, chỉ nghĩ tới tiền. Ngày nhỏ cô còn nghĩ trò chơi với chuồn chuồn của mình đắt giá, cô kêu anh bắt thật nhiều chuồn chuồn cho cô bán nữa! Anh không chịu, cô giận anh mãi.

    - Cũng không nhiều, chỉ là anh vẽ chơi thôi.

    Những bước chân của cô không hề dừng lại, cô cứ xem hết bức này tới bức khác.

    Một cơn gió thổi qua, tầm rèm ngăn giữa căn phòng bị thổi bay, để lộ ra phía sau đó một dãy tranh được dùng vải che chắn. Cô tò mò bước tới đó xem, anh dơ tay ra định ngăn cô lại, bất chợt cô có điện thoại. Là ông nội cô, cô quay đầu đi ra ngoài nói chuyện. Anh đưa mắt nhìn về cuối phòng: "Thiếu một chút nữa!"

    Hướng Dương nghe máy, đầu dây bên kia là giọng điệu hờn dỗi:

    - Cháu không phải người! Tới nơi mà không điện về nhà báo một tiếng!

    Cô cười cười, nũng nịu nói với ông

    - Ông à, cháu mệt quá cho nên ngủ quên mất ấy.

    Ông biết chẳng thể đấu lại cô, còn nói nữa sẽ thành ông nịnh cô chứ không phải cô dỗ dành ông nữa. Ông đành chuyển chủ đề.

    - Cháu gặp Phong chưa?

    - Dạ, rồi ông ạ. Sao ông không bảo trước là anh ấy vẫn ở đây. Làm cháu bị bất ngờ một phen.

    Một giọng cười ôn hậu truyền lại:

    - Tốt, tốt, có Phong ta yên tâm, cháu cũng yên tâm nhé.

    Hai ông cháu nói linh tinh một lúc bỏ mặc Đại Phong đứng ngây ngốc một mình phía sau. Sẽ có lúc anh bất giác mỉm cười theo khi cô cười khanh khách.

    Anh vẫn không lên tiếng, chỉ yên lặng đợi cô nói chuyện xong. Sau đó anh dẫn cô trở lại gian nhà chính.

    Đến giờ đi ngủ, cô được Phong "quản gia" chuẩn bị giường chiếu chăn màn cho đầy đủ. Cô cũng vì vậy mà yên tâm say giấc.

    Nửa đêm trời bỗng nổi giông gió. Cánh của sổ lúc tối không đóng bây giờ được thể rung nên ầm ầm. Mấy cành cây mọc bên cửa sổ thì đập vào bồm bộp. Điện phụt tắt. Hướng Dương bị dọa mà bật dậy khua khắng cái điện thoại để bật đèn.

    Nhưng mà, trời ghét bỏ cô, hay cô tự ghét bỏ mình vậy, điện thoại hết pin. Cô phải làm sao bây giờ! Đang hốt hoảng thì "đoàng" một tia sét sé tan bầu trời. Phía xa một đôi mắt đỏ đang nhìn cô lập lòe. "Bộp". Vù vù vù. Có cái gì đó vừa lao vào chộp lấy mặt cô. Cô thét lên thất thanh, rồi khóc ầm ĩ. Ngay lúc này cửa phòng bật mở:

    - Không sao, không sao, có anh rồi, anh ở đây!

    Anh lặp đi lặp lại câu nói cho cô an tâm. Cô ôm choàng lấy anh khóc lớn. Vừa khóc vừa hét, vừa mếu máo kể này kể kia.

    Anh nắm tay cô, cầm đèn soi cái vật "tóm mặt" cô lúc này. Thì ra là một cái lá khô bay lạc. Còn cái đôi mắt đỏ kia, anh soi đèn ra, à, là đôi mắt của "chú sư tử" ngoài vườn. Đó là một trong những cây cảnh tạo dáng mà anh thích nhất, anh gắn đôi mắt đó vào cho thêm khí thế. Ai ngờ, nó lại dọa cô. Xem ra mai anh phải hành quyết đôi mắt ấy!

    Dù an ủi cô thế nào thì cô cũng nhất quyết không buông tay anh ra. Anh đành phải ngồi bên vỗ về cho cô ngủ. Cô ngủ rồi anh cũng không dám đi. Anh sợ cô thức dậy mà không có anh thì lại bị hoảng hốt. Anh khẽ vuốt mái tóc cô:

    - Cô gái này, toàn giả vờ mạnh mẽ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
  6. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 4: KHÔNG PHẢI LÀ RUNG ĐỘNG?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy thì cũng là 9 giờ 30 rồi. Lê lết ra ngoài phòng ăn, anh đang ở đó hâm cho cô bát cháo nóng.

    Thấy cô đi ra, anh ôn nhu hỏi:

    - Tỉnh rồi à?

    Cô gật gật đầu, đờ đẫn ngồi xuống ghế, sau đó thuận tiện nằm bẹp luôn mặt bàn, cô thực sự vẫn rất mệt.

    - Anh dậy sớm vậy ạ? Anh có ngủ không thế?

    Anh nhìn cô đầy nghi hoặc, cô ấy đây là hỏi anh đấy à, đùa nhau thế cơ đấy.

    - Anh? Hôm qua ai đó làm anh thức tới sáng mới chợp mắt một lúc.

    "Ai đó"? Là ai? Hướng Dương gãi đầu nghi hoặc, cô bắt đầu nhớ lại.

    Đoàng! Sấm đánh bên tai.

    "Ai đó" là cô chứ ai.

    Nhớ lại chuyện bản thân gào thét đêm qua thật mất mặt, lại bù lu bù loa vì cái lá khô! Mất mặt. Bây giờ mất hết uy danh rồi, cô thầm mắng:

    - Ta ghét mi, Con nhỏ nhát cáy kia! Mi làm ta chui vào đâu bây giờ!

    Cô ôm mặt tự kỉ một lúc thật lâu, thật lâu cũng không dám nhìn anh. Thực sự bộ dạng lúc này còn buồn cười hơn! Thế nhưng trong mắt anh nó lại vô cùng đáng yêu.

    Buổi chiều, Đại Phong mang theo một cái vợt chạy đi tìm Hướng Dương, lôi kéo cô đi ra bờ biển chụp chuồn chuồn. Cô đương nhiên vui vẻ, quên hết cái chuyện bẽ mặt lúc sáng mà chạy theo anh. Vì dù có lớn thì cô vẫn thích chuồn chuồn nhất.

    Cô vui vẻ chạy đuổi khắp bờ biển dài. Cũng anh chơi đùa không mệt mỏi. Cô chỉ con chuồn chuồn nào cho anh, anh cũng sẽ bắt cho cô bằng được. Bắt đến đầy cả một hộp lớn. Nhìn chúng bay loạn xạ bên trong, cô cười tươi vui vẻ. Được một lúc thì cô thả chúng bay ra. Nhìn một đám bay ra tứ phía cô cười cười lên vô cùng vui vẻ.

    Ngày bé cô buộc đuôi chúng lại cho chúng bay, lớn rồi cô cũng biết chúng có sinh mệnh. Lỡ buộc rồi chúng mệt quá hoặc vướng vào đâu mà chết đi sẽ thật đáng thương. Cho nên cô chỉ giữ trong hộp một lúc rồi thả hết.

    Khi chúng bay xa, cô nằm dài lên cát. Anh nhìn cô với ánh mắt luôn mang ý cười, cô vỗ vỗ xuống khoảng trống bên cạnh. Anh hiểu ý cô liền ngồi xuống cạnh bên.

    Nắng chiếu vào khiến cô nheo mắt lại, anh đem tay ra che chắn giúp cô. Bàn tay anh thật lớn, nhưng cũng thật đẹp. Cô bất giác nhấc tay lên nghịch ngợm ngón tay anh. Lại bị cô động chạm, anh khẽ khẽ rùng mình lên một chút, nhưng rồi vẫn an phận ngồi yên để cô dùng tay vẽ lên tay.

    Vài ngày sau, cô ốm. Chẳng hiểu là cái chuyện gì đang xảy ra. Khỏe như voi thế nhưng mà bị vài cơn gió biển đập vào đã lăn đùng ra ốm.

    Triệu chứng đầu tiên mà cô cảm nhận được là hắt xì. Sau đó là bỏ bữa không ăn. Phong lo lắng cho cô vô cùng. Anh nấu cho cô bát cháo nóng ấm. Rồi lại đích thân bón cháo cho cô.

    Xa nhà không phải lần đầu, thế nhưng ai xa nhà mà chẳn tủi thân. Vậy nhưng thật may mắn, hiện tại còn có một người vì mình mà lo lắng, cô thật sự rất xúc động. Chỉ biết nói tiếng "cảm ơn".

    Cô sắp khóc rồi. Cô rất ghét khóc, nhưng lúc này thực sự muốn khóc quá! Có trách thì chỉ trách rằng mỗi khi ốm cô rất hay yếu lòng.

    Thế rồi cô khóc thật. Anh hoảng hốt luống cuống tay chân, anh không biết tại sao cô lại khóc. Anh cứ hỏi cô đau hay khó chịu ở đâu, có cần anh cho cô đi viện. Nhưng cô lại chỉ lắc đầu.

    Ôm chặt cô vào lòng, anh nói:

    - Không sao, không sao, có anh rồi!

    Tim cô vì câu nói này mà nảy thêm một nhịp lạ lùng. Từ nhỏ đến giờ, cô nghe câu nói này dễ hàng vạn lần rồi.

    Nhưng lần này thì lại khác.

    Có phải lớn rồi thì con tim sẽ cảm nhận khác đi, cái đầu cũng nghĩ khác đi và cái tai nghe vào cũng khác đi hay không nữa. Cô cũng vì suy nghĩ này mà đầu đau hơn một chút, thiếp đi lúc nào không hay.

    Không biết vì bát cháo hành của anh, hay là vì nhìn thấy anh lo lắng, vì cô thức suốt một đêm chăm sóc mà hôm sau cô khỏe hơn rồi.

    Ốm một đêm, khi tỉnh dậy đầu óc thanh tỉnh một phần rồi. Cô bắt đầu suy nghĩ về những ý nghĩ đêm hôm qua. Cô cho rằng vì ốm mà não cô không hoạt động nên mới vậy. Cô quen anh cũng hơn chục năm rồi. Anh giúp cô cũng rất nhiều rồi. Lần nào mà cô chẳng thấy như vậy. Cô vẫn cho rằng đó là cảm giác khi có một người anh.

    Cô là con một cảm giác có một người anh thật thích. Nhưng mà bây giờ lớn rồi, cô đang đắn đo, liệu có phải cảm giác có anh thật không?

    Ra khỏi giường, cô lại lê vào bếp. Anh lại ở đó. Lần nào cô thức dậy cũng thấy anh đứng nơi đó vì cô mà chuẩn bị bữa ăn. Cái cảm giác này bình yên lạ. Chỉ đơn giản là khi tỉnh dậy, có anh đứng đó, vậy cũng đủ làm cho cô thấy yên lòng.

    Cô đánh liều, tiến lên ôm vòng sau lưng anh. Cô đang muốn kiểm tra cảm xúc của mình ra sao.

    Đáp lại cô chính là sự yên tâm, tin tưởng, bình yên, nhẹ nhõm và an toàn.

    Phong bị cô ôm mà giật mình rơi đôi đũa đang cầm trên tay. Anh nhìn xuống đôi bàn tay đang đan lại trước bụng mình. Bất giác, không tự chủ, anh đưa tay lên nắm lấy bàn tay ấy, ngón tay xoa nhẹ bàn tay cô.

    Cô rút bàn tay ra, vội vã, như người ăn vụng. Cô vỗ vào vai anh:

    - Đây là em cảm ơn anh đấy!

    Mất mát. Cô rút tay ra làm anh cảm giác như mất thứ gì đó, luyến tiếc vô cùng, cũng buồn vô cùng.

    Dấu đi cảm xúc đó, anh ôn nhu hỏi cô:

    - Em đã dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút?

    Cô lùi lại phía bàn ăn, ngồi xuống. Giả vờ như không có chuyện gì mặc cho con tim đang đập liên hồi nơi lồng ngực. Cô ho một tiếng rồi trả lời anh:

    - Em dậy rồi. Nằm mãi rất mệt.

    Anh dùng mắt đánh giá cô thêm một chút để chắc chắn cô có thể ngồi mà không ngã. Sau đó anh lại gần phía cô:

    - Anh lấy cháo cho em ăn nhé. Hôm qua em ăn rất ít.

    Cô khẽ gật đầu rồi vâng nhẹ một tiếng. Cô bê tô cháo, húp húp vài thìa. Do còn mệt nên khẩu vị cũng không còn, ăn vài miếng rồi cho thìa ngoáy ngoáy tô cháo.

    Anh lại lặng lẽ nhìn cô ăn, ánh mắt thấy được đủ sự trân quý, cô đối với anh như châu báu ngọc ngà. Nâng lên hạ xuống còn sợ hao mòn trầy xước. Tới bao giờ cô gái ngốc này mới hiểu được tâm ý của anh? Anh chờ, nhất định chờ được. Dù gì cũng đã chờ từng ấy năm.

    - Em ăn xong thì đi nghỉ đi nhé, thuốc anh để ở trên bàn rồi đấy. Nhớ uống đúng giờ nhé.

    Anh đây là dặn dò cô đấy ư? Cô hốt hoảng. Anh định bỏ cô đi đâu vậy? Cô ngơ ngác không biết phải nói sao. Như nhìn ra ánh mắt cô. Anh tiếp lời:

    - Ông nội em gọi anh về có việc. Với lại anh cũng phải về gửi mẫu mới cho công ty nữa. Công ty sắp có đợt ra mắt sản phẩm chào thu.

    Cô thở dài một hơi như trút được gánh nặng.

    - Phải, em quên mất là sắp sang mùa rồi. Bố mẹ đuổi em đi lúc này. Chắc họ sẽ mệt lắm!

    Húp một thìa cháo, cô không ngẩng mặt lên, chỉ nhẹ giọng hỏi:

    - Tối anh có về không?

    - Anh có!

    Anh phải về chứ, về đây bảo vệ cô. Anh sợ cô sẽ vì ở một mình mà hoảng sợ.

    Gần trưa anh lên đường. Anh vừa đi, lòng cô đã thấy trống trải vô cùng. Anh vừa đi, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi. Vậy là tại sao?

    Cô sợ một mình sẽ nghĩ linh tinh. Vậy nên cô mặc kệ bệnh tật, một mình đi dạo. Biết đâu ngoài kia gió biển sẽ khiến cho cô tỉnh táo hơn để suy nghĩ chuyện này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
  7. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 5: ÔNG NGOẠI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối, cô chờ anh về. Nhưng đã 11 giờ rồi, anh ở đâu nhỉ! Cô đi loanh quanh trong vườn đợi anh về, loanh quanh, loanh quanh. Cũng đã lượn được cả mấy chục vòng rồi. Sao còn chưa thấy anh!

    Có tiếng mở cổng, cô chạy vội ra nhưng cô thấy anh lúc này rất lạ, có cái gì đó thiếu sức sống, bóng anh yếu ớt lạ thường. Thấy cô, anh gượng cười. Liêu xiêu bước tới nắm lấy vai cô:

    - Anh về rồi.

    Anh đặt trên trán cô một nụ hôn làm cô ngây ngốc, rồi cứ vậy anh bỏ vào phòng.

    Anh uống rượu, cô thấy hơi rượu phả ra nồng nặc, cô sau phút ngẩn ngơ đã vội chạy theo anh. Cô thấy anh đang ngồi ở sô pha, bất động nhìn ra ngoài cửa sổ. Cứ yên lặng ngồi, anh còn không nhận ra cô đã vào trong. Thật lâu sau. Cô tới bên anh, đặt tay nên vai anh, nhẹ giọng hỏi:

    - Anh sao vậy?

    Chỉ một lời như vậy thôi, chỉ cần cô hỏi, anh sẽ nói hết. Anh kéo tay cô, để cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn vào mắt cô thật lâu. Rồi anh bắt đầu kể:

    - Em biết không, anh tưởng anh không còn người thân. Khi mẹ anh mất, anh tưởng anh chỉ còn lại một mình. Nhưng mà bây giờ, ở đâu ra một người ông ngoại vậy? Tự nhiên có người thân. Anh là người hạnh phúc phải không?

    Cô không hiểu anh đang nói gì, người thân, ông ngoại, chẳng phải anh không còn ai sao? Chẳng phải trước nay gia đình này là gia đình của anh à? Có chuyện gì vậy nhỉ, anh thực sự còn ông ngoại hay sao? Như vậy chẳng phải rất hạnh phúc à? Nhưng mà, nhìn anh không giống như đang hạnh phúc.

    - Hôm nay, trên đường về, anh bị người ta chặn xe lại. Nói là muốn mời anh đi nói chuyện. Nhưng thực tế anh bị ép đi.. Tới nơi đó, có một người đàn ông không rõ lai lịch, nói một hồi, hỏi một hồi, ông ấy nói ông ấy là ông ngoại anh..

    Anh ngừng lại một chút, như nhuốt cục nghẹn trong cổ vậy, đè nén xuống rồi mới lại lên tiếng:

    - Anh còn có một ông ngoại, vậy sao anh không biết? Có ông ngoại, tại sao 20 năm trước mẹ con anh phải lưu lạc như thế này? Em thấy có phải rất buồn cười không?

    Cô lấy tay còn lại, đặt nhẹ lên bàn tay đang nắm chặt tay cô. Cô thấy anh run rẩy, anh đang cảm thấy thế nào? Ước gì cô có thể biết anh đang nghĩ gì thì tốt quá.

    - Anh cần tìm hiểu rõ ràng một chút. Em thấy chuyện này không đơn giản anh à! Biết đâu thực sự ông của anh tìm anh và mẹ anh nhưng không được thì sao? Hay còn nguyên do khác. Vì nếu không sao bây giờ ông anh lại đi tìm anh!

    Bây giờ anh mới hướng mắt nhìn về phía cô:

    - Biết đâu là chuyện xấu thì sao? Anh hỏi ông ấy tại sao không đi tìm anh sớm hơn, nhưng mà ông ấy im lặng. Anh hỏi bố anh là ai, ông ấy cũng im lặng. Ông ấy không biết, hay là không muốn nói?

    - Điều này..

    Cô nhìn vào mắt anh, nhưng rồi không biết nói sao nữa, chỉ biết im lặng như vậy. Cô cũng đang tự hỏi, vậy là sao nhỉ!

    - Anh không thích suy đoán. Anh sẽ tìm hiểu chuyện này.

    Anh rút trong túi ra một tấm card, của ông ngoại anh, ông ấy là Chủ tịch tập đoàn Phương Nam.

    - Ông anh cũng làm thời trang? Đây là tập đoàn lớn và khá trong sạch, không hề tai tiếng gì. Ai làm trong lĩnh vực này cũng đề biết về ông ấy.

    Anh xoay xoay tấm card trên tay. Mắt lại lộ vẻ đăm chiêu, anh có nghe qua về người này, đúng vậy, ai mà không biết tới tên tuổi ông ấy chứ, nhưng mà..

    - Anh không dám chắc.

    Nắm chặt tấm card trong tay, anh quyết phải làm sáng tỏ mọi điều, anh cũng hy vọng, nhưng mong rằng anh sẽ không bị thất vọng, mong là vậy.

    Lại là yên lặng, có điều vì đã nói được ra khúc mắc cho nên anh thấy nhẹ nhõm hơn. Những lúc như vậy đúng là có người bên cạnh thật sự rất tốt, rất là người đó lại là cô. Khi tâm trạng ổn định lại anh mới nhớ ra, anh vẫn còn cầm tay cô. Anh thấy tay cô nóng lên rồi. Anh kéo cô dậy.

    - Chuyện này để anh lo. Em có uống thuốc không vậy? Sao em nóng như thế này.

    Anh kéo cô về phòng cô, ấn cô ngồi lại trên giường rồi lấy cho cô cốc nước ấm.

    Ốm sao? Không phải, là cô đang ngại ngùng thôi. Anh hôn lên trán cô. Anh cầm tay cô. Sao anh không cảm thấy gì à? Vậy sao cô ngại như thế này cơ chứ.

    Anh vươn tay vuốt nhẹ sợi tóc đang vương vào mắt cô. Rồi anh lại cúi xuống hôn lên trán cô.

    - Em nghỉ đi!

    Chỉ có vậy rồi anh bỏ cô ở lại. Cô xấu hổ chui vào trong chăn cắn xé. Còn anh, hình như anh đang bị nghiện. Thì ra, cảm giác hôn lên trán người nào đó lại dễ gây nghiện như vậy. Không phải anh say đâu, chỉ là rượu làm anh có dũng khí làm vậy thôi. Anh đang thầm nghĩ: "Lẽ ra mình nên uống rượu sớm hơn!".

    Sáng hôm sau, Hướng Dương thức dậy thì chỉ còn mảnh giấy trên bàn ăn với ghi chú: "Anh đi gặp" ông ngoại"". Cô thở dài, may mà anh đi rồi, nếu không cô không biết gặp anh sẽ ra sao nữa.

    Phong ra khỏi nhà từ sớm, anh thực sự muốn biết ông ngoại kia là như thế nào. Chắc không phải vì biết anh là Mr. PC mà lừa anh chứ! Ông ta cũng làm thời trang. Bao năm qua không ít người tìm đủ cách để được gặp anh, để mời anh về làm. Cái giá đưa ra có khi còn cao hơn cả chục lần. Nhưng anh đều từ chối, anh không chỉ bởi vì là một người trung thành, anh còn là kẻ có ơn tất báo.

    Anh bước vào khách sạn nơi ông lão tự nhận là ông ngoại anh đang nghỉ. Vừa thấy anh, ông ấy đã lẩm bẩm liên hồi: Tới là tốt, tới là tốt. Bảo anh ngồi xuống rồi ông ấy lật đật đi vào trong phòng ngủ làm gì đó. Khi đi ra, tay ông cầm một quyển album ảnh.

    Phong cầm nó, xem chăm chú, đây là.. Ảnh mẹ anh, từ bé tới lớn, có cả cha mẹ của mẹ ở bên. Mẹ anh đẹp thật, trong kí ức mơ hồ ngày còn bé, anh nhớ mẹ đẹp lắm, nhưng sau này lớn lên, mẹ vất vả ngược xuôi, hai mẹ con chỉ đủ ăn qua ngày, năm tháng đó làm mẹ anh già đi nhiều. Tuy vẫn rất đẹp, nhưng không còn nét tiểu thư kia. Anh vuốt ve khuôn mặt mẹ, bao lâu rồi anh chưa được thấy gương mặt này. Bao lâu rồi anh chưa được nằm trong vòng tay ấy. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống!

    Ông ngoại anh nhìn ra biểu cảm của cháu mình, không chỉ riêng anh, ông cũng đã rất đau lòng, ông bắt đầu kể với giọng run run đầy nghẹn ngào:

    - Mẹ cháu là đứa con bảo bối của ta, vợ chồng ta xem nó như viên châu ngọc mà trân trọng, nâng niu. Nhưng mà, đúng là con gái lớn khó giữ. Khi mẹ con vừa tròn 20, nó bị người đàn ông nó yêu dụ dỗ bỏ trốn. Ta đã tìm khắp nơi nhưng không thấy mẹ con đâu. Điều tra ra thì biết tên khốn đã lừa mẹ con là Trương Gia Bảo. Hắn là con trai nhà họ Trương.

    Ta tới đòi người thì cũng đã là 3 tháng sau, nhưng, tên khốn đó phủi tay nói không liên quan, hắn nói hắn không hiểu ta đang nói chuyện gì. Còn cay nghiệt nói không biết con ta bỏ nhà theo ai mà tìm hắn ăn vạ.

    Ta lại không có bằng chứng hai đứa nó thực sự bên nhau nên không thể làm gì hắn. Ta chỉ tìm được manh mối từ việc hai đứa nó đã lên cùng một chuyến bay năm đó để tới chất vấn hắn mà thôi.

    Tên khốn đó, ta nuôi con ta 20 năm không lẽ không hiểu con ta. Không đời nào nó lại đang yên đang lành bỏ nhà đi như thế. Cảm giác bất lực của ta lúc đó con không hiểu được đâu..

    - Sao khi đó ông không tìm ra, mà bây giờ lại tìm ra chứ?

    Ông già họ Bùi mắt ướt nhòe, khẽ lau lau vài cái qua loa rồi nói:

    - Thú thực là.. lúc đầu ta nghe tên cháu trong giới thời trang, ta đơn giản chỉ muốn cháu về phía công ty ta làm cho nên ta tìm hiểu về cháu. Mất 7 tháng ta mới điều tra ra tin tức về cháu. Ta vui mừng nhận ra cháu là đứa cháu ngoại của ta, là tâm can bảo bối của con gái ta. Lão già này phúc chưa tận, đúng là phúc chưa tận..

    Phong nhìn khuôn mặt ông lão, nhìn đôi mắt vẫn còn lệ nhòe, không lẽ nào là ông ấy nói dối, vì đôi mắt kia làm anh nhận ra cái gì đó chân tình. Anh rối bời, thực sự phiền lão. Lúc này, anh thực sự không biết phải nghĩ gì và nói gì nữa. Một khoảng trống thật lâu khiến anh im lặng. Mãi lâu sau, anh mới dời mắt khỏi tấm hình trên tay, quay nhẹ đầu về phía ông lão:

    - Người mà ông nói là cha cháu, ông ấy là người thế nào?
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
  8. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 6: CHUYỆN CỦA MẸ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh không biết gì cha mình, trong kí ức của anh không có hình ảnh nào để anh gọi là cha cả. Khi anh bắt đầu có nhận thức, bên anh chỉ có mẹ, một mình mẹ, suốt quãng thời gian đó chỉ còn mẹ ở bên anh.

    Rồi khoảng thời gian chạy trốn đầy khó khăn cũng chỉ có mẹ, mãi sau này, khi không thể chạy được nữa, trong cuộc sống của mẹ và anh mới xuất hiện hình ảnh khác, một gia đình, một gia đình đi mượn, gia đình của Hướng Dương. Anh thực sự muốn biết, người mà ông anh cho rằng là kẻ phụ bạc kia là người như thế nào.

    - Tên khốn đó, hắn là con một nhà họ Trương. Ngày đó, khi mẹ con quen hắn là lúc gia đình hắn mở triển lãm cho bộ sưu tập đá quý ở khu vực phía Nam. Vẻ ngoài anh tuấn, ánh mắt đen thu hút, cùng dáng dấp không tệ. Thực sự khi đó ta nhìn thấy hắn còn thấy khá ổn.

    Ta với cha hắn lại có mối thân tình từ lâu, cho nên mới vui vẻ trêu đùa nhận nhau làm thông gia. Nhưng được biết, thực ra hắn vừa mới đính hôn không lâu rồi, ta cười xòa, thực ra cũng tiếc.

    Khi đó mẹ con cũng ở đó. Con bé nhìn tên khốn đó không dời, ta đã linh cảm chẳng lành mà kéo nó ra xa một chút. Nhưng ma xui quỷ khiến, không hiểu bằng cách nào mà mẹ con lại ra gặp được hắn.

    Khi ấy công ty của ta cũng chân chưa vững đứng trên thương trường. Ta và bà ngoại con mải mê làm ăn mà không để ý được tới mẹ của con, không biết rằng nó đang thay đổi dần.

    5 tháng, kể từ sau buổi triển lãm đó, mẹ con bỏ đi mà không để lại tung tích gì, ta gần như lật tung cả thành phố cũng không tìm ra mẹ của con. Khi ta điều tra ra thì biết rằng nó đã ra nước ngoài.

    Ta nhờ vả mọi mối quan hệ quen biết để tìm mẹ con, hơn một tháng sau ta được biết rằng có người nhìn thấy mẹ con đi cùng một gã đàn ông người Việt. Ta là tìm mọi manh mối còn lại trong hy vọng mong manh.

    Cuối cùng ta biết được, mẹ của con bay cùng chuyến bay với tên Trương Gia Bảo kia. Ngu ngốc, ta cũng hồ đồ, vì chút xấu hổ mà ta không báo cảnh sát, chỉ dựa vào mối quan hệ của bản thân để kiếm tìm. Nhưng mà, kết quả.. muộn rồi.

    Ta thậm chí hủy mối quan hệ hai nhà mà tuyên bố không đội chung trời với gia tộc đó nữa. Ông trời có mắt, đứa con gái yêu của ta không còn thì con trai nhà họ cũng không được sống. Hắn ta chết rồi. Vì tai nạn xe mà chết.

    Xin lỗi con vì ta nói như vậy với kẻ làm cha con, nhưng thực sự là hắn không xứng.

    Ông lão nói một hơi dài, không ngừng nghỉ, cuối cùng còn có vẻ như trút được thâm thù. Phải, anh có thể hiểu, người làm cha mẹ, ai không hận kẻ hại con mình. Nếu chuyện này là thực.. vậy chẳng phải mẹ đáng thương hơn những gì anh biết hay sao. Rút cuộc là có chuyện gì khiến mẹ yêu người đó tới như vậy, hy sinh tới như vậy chứ.

    Ông ngoại của anh lại đưa tay lau lau khóe mắt. Bây giờ anh mới ngắm nhìn kỹ khuôn mặt kia, mấy nếp nhăn không đủ che đi vẻ tinh anh giảo hoạt của người một đời lăn lộn thương trường. Anh có nên tin tưởng người này là người thân của anh hay không? Anh khao khát có được một gia đình cho riêng mình, khao khát từ bấy lâu nay. Liệu có phải ông trời có mắt cho anh tìm lại được ông ngoại hay không đây?

    Nhưng bao năm tháng qua phải đương đầu sóng gió khiến cho anh không thể nào dễ dàng đặt lòng tin vào ai. Anh nhìn ngắm ông ngoại kia một lần nữa rồi cúi đầu xuống, anh cúp hờ đôi mắt đang ẩn chứa cảm xúc lẫn lộn:

    - Cháu muốn được nhìn thấy nơi mẹ cháu lớn lên.

    Anh thực sự tò mò, người mẹ hiền thục của anh được sống và nuôi dạy ở một nơi như thế nào chứ!

    - Không vội! Cháu cho ta gặp mẹ của cháu đã được không, ta nhớ nó quá!

    "Lại khóc rồi! Ông thật mau nước mắt. Có lẽ ông thực sự yêu thương con gái quá nhiều cho nên mới thấy đau lòng tới như vậy. Mẹ à, chắc chắn mẹ đã rất hạnh phúc.. Nhưng mà tại sao? Nếu hạnh phúc như vậy sao mẹ còn bỏ đi. Sao mẹ còn để người ta phụ mẹ? Sao khi đau đớn nhất không chịu quay đầu về.."

    Phong gật đầu đáp ứng ông ấy, anh đưa ông ấy tới nơi mẹ anh nằm ngủ. Trên đường đi, ông cứ bắt anh kể về cuộc sống của anh và mẹ, cứ chốc chốc ông lại khóc, thực sự anh thấy ông quá yêu mẹ của anh rồi.

    Khi anh nhắc tới gia đình họ Dương cưu mang mẹ con anh, anh nhận ra cái nhíu mày từ ông. Ông đã điều tra thân thế của anh thì chắc chắn ông đã biết mẹ con anh được nhà họ Dương nuôi dưỡng, tại sao khuôn mặt ông lại tỏ ra như vậy, thực sự anh thấy khó hiểu vô cùng. Trước đây anh biết hai tập đoàn luôn cạnh tranh nhau trên thương trường vì cùng làm chung trên một lĩnh vực, nhưng lẽ ra biết con gái mình được họ nuôi thì ông nên xóa bỏ hận thù chứ, hay ông nghĩ xấu hổ khi con mình phải để họ nuôi?

    - Chuyện này ta và cháu sẽ nói chuyện sau được không? Tới nơi rồi kìa, xuống thôi.

    Đến trước bia mộ của con gái mình, người đầu bạc thực sự thấy thế nào có lẽ anh cũng hiểu.

    - Ngọc Lan à, con gái ta, sao con lại đoản mệnh như vậy? Con bé ngốc nghếch có lạnh không.. con xem, cha già như vậy rồi này, con không cần nhổ tóc trắng cho ta nữa, ta để nó thành màu trắng luôn rồi, con xem xem, có phải phong độ lắm không? Ngọc Lam em gái con luôn khen mái tóc này của ta mãi đấy..

    Con.. có cô đơn không? Nhanh thôi, rất nhanh thôi, lão già này sẽ xuống gặp con và mẹ con, bà ấy nhớ con quá mà 5 năm trước xuống tìm con rồi đấy! Chắc hai mẹ con gặp nhau rồi..

    Con bé ngốc nghếch này, ta nhớ con quá, sao không về tìm cha chứ, dù con có sai cũng là con của cha mẹ, tại sao đi một lần là đi luôn như vậy chứ.. Tên khốn kia chết rồi, con yêu nó tới vậy sao? Nó có hôn ước rồi mà còn lôi kéo con, dụ dỗ con, con thật là.. Nhưng con yên tâm, ta thề là trả thù, sẽ trả thù tất cả những kẻ khiến con gái yêu của ta đau khổ phải trả giá, sắp rồi con ạ, sắp thành công rồi, con có thể yên tâm ngủ rồi..

    Phong thực sự không thể nghe thêm nữa, anh nghe thấy rất đau lòng rồi, anh cũng dần tin người này là ông của anh, là người cha đáng kính mà mẹ anh vẫn kể. Mẹ anh rất ít khi kể về gia đình mình, nhưng trong những lần mẹ anh kể, anh đều nghe về một người ông, một người bà đầy yêu thương. Mẹ có cô em gái song sinh, là dì, có một người dì giống mẹ. Thực sự anh chờ đợi.. gia đình này, anh muốn được gặp họ một lần..
     
  9. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 7: TÌNH THÂN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tới tối, anh đưa ông ngoại về lại khách sạn, anh cùng ông ăn tối, được ông gắp đồ ăn, được ông giục ăn nhiều vào cháu, anh thực sự ấm lòng. Rồi anh nghĩ tới cô, nghĩ muốn cô bé anh yêu thương ấy ngồi đây cùng anh, nghĩ thôi đã thấy thật hạnh phúc rồi..

    - Cháu về cùng nhé, về gia đình mình.

    Ông ngoại anh muốn đón anh về, anh nếu nói thực lòng thì anh cũng muốn về đó, nhưng anh lại nghĩ tới cô nhóc Hướng Dương kia. Có ổn không nếu bỏ cô lại một mình. Nhưng nếu không về đó, không được nhìn thấy nơi mẹ lớn lên anh có chút hối tiếc. Lại chưa kể, anh thực sự muốn biết, nguyên do gì khiến cho anh và mẹ phải lưu lạc như này. Anh muốn tìm ra kẻ đã hại mẹ phải xa nhà xa quê..

    Anh nói với ông xin cho anh thời gian để suy nghĩ thật kỹ, rồi anh sẽ trả lời ông sau.

    Khi anh trở về cũng là 8 giờ tối, anh không thấy cô chạy ra đón anh ở cổng. Không lẽ cô đang ngủ. Đúng là con mèo lười! Muốn cắn cho cô một cái.. Anh vào nhà, thấy nhà tối om, chỉ có ánh sáng le lói trong căn phòng ngủ, không lẽ cô thực sự ngủ rồi à.

    Anh đành mò mẫm đi về phòng mình ngủ, định bụng sáng mai sẽ nói chuyện cùng cô sau. Vừa từ ngoài về thực sự rất bẩn, và anh cũng không lỡ đánh thức cô.

    "Bộp.."

    A.. a.. a..

    "Hự"

    Anh giẫm phải cái gì đó, có cái gì đó vừa rú lên, rồi anh bị cái gì đó đạp vào chân.. đau!

    Anh vội lò cò ra bật điện, anh nghĩ anh đạp trúng thứ gì đó.. khá mềm.

    Đèn sáng, đâph vào mắt của anh lúc này là nhà cửa bừa bộn, từ mặt bàn xuống sàn nhà: Gói giấy, vỏ lon bia, xương gà, khăn giấy và một cái đống lù lù đang ngọ nguậy cạnh ghế sofa. Đầu và thân ở dưới đất, chân thì vắt lên ghế. Cái gì vậy trời.. Khóe miệng, đuôi mắt, đuôi lông mày của anh thi nhau giật giật.. cái này thật quá phi thường rồi.. Mặc dù biết cô đã lâu, nhưng nhiều năm không sống cùng nhau. Thực sự anh không biết rằng cô bây giờ lại có một mặt này.

    Người ta nói yêu nhau yêu cả đường đi quả không sai. Nhìn vậy nhưng giây phút kinh ngạc qua đi anh bỗng thấy cô đáng yêu đến lạ.

    Có ánh đèn chói mắt, cô mới lôm côm bò dậy, phụng phịu. Nhìn thấy anh cô cười khì khì:

    - Anh về rồi ạ..

    - Em ăn ngon không? No chưa? Ngủ ngon chứ?

    Nghe anh hỏi một thôi, cô gãi gãi đầu nhìn quanh phòng. Ô, bãi chiến trường này quen nha.. Lâu lắm mới được nhìn thấy.. Cô cười gượng, đứng dậy định đi dọn, nhưng mà choáng váng.. lâu không uống nhiều vậy, đầu cô đau quá.

    Anh tiến tới ấn cô xuống ghế:

    - Em ngồi đây đi, để đó anh dọn cho. Nhưng mà có gì vui mà em uống thành ra như vậy.

    Anh nói rồi tiến vào bếp pha cho cô cốc nước mật ong. Đưa cô uống rồi anh cầm túi ra dọn dẹp và phân loại đống vỏ chai túi giấy kia.

    Cô uống cốc mật ấm trong tay mà ấm cả lòng, ước gì có người bên cạnh dọn dẹp hộ mình như này, không ca thán gì mà cứ như vậy, thật tốt.

    Đùa sao? Cô gái này thật sự hỏng não, ước như vậy sao? Nhưng, cũng có thể thông cảm vì khi cô ở nhà, Dương mẹ luôn mắng cô mỗi khi cô bày bừa, dù người dọn không phải là mẹ, nhưng mẹ cô vẫn thấy mất mặt vô cùng vì có đứa con gái như.. bà ấy! Sao nó lại học bà cái thói này chứ.. bà vẫn luôn ân hận khi để cho cô con gái này lớn lên cùng mình!

    Cô như chợt nhớ ra điều gì, nhìn bóng lưng đang dọn kia, cô dè dặt, cô muốn biết kết quả cuộc gặp kia, nhưng sợ..

    - Anh.. thế nào rồi?

    - Ừ.. anh ổn, anh nghĩ ông ấy thực sự là ông của anh.

    - Thực sao?

    Lúc này thì cô bỏ cốc mật xuống, nhảy lại, ngồi chồm hỗm trước mặt của anh, cười híp cả mắt. Nếu thực sự là ông anh thì thật vui mừng thay anh. Anh trước giờ luôn xem gia đình cô như nhà mình, nhưng nói đi cũng cần nói lại, có người thân ruột thịt chẳng phải tốt hơn sao.

    Anh cốc vào trán cô một cái, cười theo cô:

    - Phải, là thật, ông ấy là ông của anh.

    Mặt cô chợt xụ xuống, có cái cảm giác gì đó lạ lạ. Anh có ông rồi có phải hay không sẽ cảm thấy gia đình cô không còn quan trọng?

    Nhưng cô lại lắc lắc đầu, không được nghĩ thế, phải mừng cho anh ấy chứ!

    Cô quay sang hỏi anh:

    - Anh, ngày vui như này, phải mở tiệc chứ nhỉ.

    Anh nhìn cô, nhìn lại đống lộn xộn đang dọn:

    - Thôi, tiệc thì để hôm khác vậy.

    Cô nhìn anh chu mỏ, anh chê cô đó có phải không. Sau đó, mắt cô lại sáng quắc lên, quà mừng, đúng phải chúc mừng chứ. Cô xoay người định chạy đi tìm gì đó chức mừng anh thì bị anh kéo lại làm cho cô lại ngồi sụp xuống. Bất ngờ, anh hôn lên chán cô. Cô dường như bất động lại.

    - Anh nhận quà xong rồi! Em đi tắm đi, hôi quá.

    Cô vì ngượng mà mặt mày đỏ ửng, cô đấm anh một cái rồi chạy về nhà tắm. Anh cứ ngồi tủm tỉm cười, nghiện thật rồi!

    Một ngày trôi qua với anh như là một giấc mơ, hạnh phúc vô cùng. Chỉ cần có được cô, có được tình yêu của Hướng Dương nữa thôi là mọi thứ với anh thật trọn vẹn. Bao giờ cô mới nhận ra lòng anh đây! Cô để anh chờ lâu rồi, còn chờ đợi nữa tới bao giờ đây. Đúng là đợi chờ là hạnh phúc nhưng mà ít thôi, vì có thứ hạnh phúc tròn hơn là bên nhau hạnh phúc.

    Nhưng thực ra có điều anh không biết, Hướng Dương này, cô gái đầu gỗ đó, chỉ cần nhẹ khảo một cái nữa thôi là sẽ thông thôi, đầu mắc mùn gỗ chút ý mà. Vì muốn tự mình thông suốt mà mua bia về uống, nhưng càng uống đầu càng nhiều mùn, càng thêm bụi. Vừa được anh hôn xong, cô đang làm bay hơi nước nhà tắm với cái khuôn mặt đỏ ửng và nhiệt độ cơ thể tăng không ngừng.

    Hình như, cô thông suốt rồi, cái loại cảm giác này, dù có ngu ngơ đầu đá tới mấy thì cũng cảm nhận ra thôi, cô yêu anh! Cô yêu anh mất rồi! Nhưng còn anh? Cô đang không hiểu anh, hiểu tình cảm của anh, là anh giống cô, hay là anh chỉ nhất thời xúc động? Mấy hôm nay nhiều chuyện làm cho tâm trạng anh bị xáo trộn mà!
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng bảy 2022
  10. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 8: NÓI LỜI TẠM BIỆT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm trước qua đi để lại hai con gấu trúc to đùng. Hồi hộp, hạnh phúc, vui mừng, chờ đợi.. mọi cảm xúc đan xen nhau làm cho cả hai không thể ngủ. Bây giờ ngồi đây, nhìn cô bơ phờ khiến anh giả vờ mạnh mẽ. Không còn chút tâm trạng nào mà nấu ăn sáng nữa rồi.

    - Mình đi ăn sáng thôi em, hôm nay ta ra ngoài..

    Anh lôi cô dậy và đùn cô vào phòng cho cô thay đồ. Không hiểu cái loại cảm xúc gì, cái dự định gì mà cả hai cùng cố chọn cho mình bộ quần áo đẹp nhất, hợp nhất. Vô tình mà như cố ý, cô và anh diện cùng một loại tông màu, là đồ đôi nha.. cái ý nghĩ hiện ra thôi đã khiến cả hai cong khóe miệng.

    Trên đường đi, anh và cô không biết nói gì, thực sự là anh không ngại vì có phải lần đầu đâu, lần thứ 3 rồi nha! Người ngại là Hướng Dương đầu đội trời chân giậm đất nhà ta kìa.

    Đếm đi đếm lại, cả một quãng đường dài 10km hai vị đại nhân vật của chúng ta chỉ vỏn vẹn nói với nhau được 4 câu. Câu số 1: Phong, hôm nay anh có đi gặp ông ngoại nữa không? Câu số 2: Anh không, hôm nay ông có việc cần xử lí.. Câu số 3: Em nghĩ hôm nay mình nên đi đâu chơi đây? Anh nghĩ chúng ta nên đi đâu đó cho thay đổi không khí. Câu số 4: Vâng.. vậy cứ vậy đi.

    Anh dẫn cô ra một nhà hàng sang trọng, nơi có khung cửa nhìn ra biển. Buổi sớm trong lành, có chút hơi biển mằn mặn phả vào thực sự dễ chịu làm sao. Trong lúc chờ đợi, cô hít hà cái không khí trong lành đó cho đầy phổi, cứ như thể không hít nhanh thì người ta hít hết. Dù gì oxi cũng là thứ hữu ích, nhưng trong xã hội đồng tiền làm chủ này nó lại không hề bị tính phí.

    Anh ngồi nhìn động thái của cô mà thực buồn cười, cái con người này đi đâu cũng làm mấy chuyện kì quái, nhưng mà cũng rất đáng yêu. Anh tham lam nghĩ, người trước mắt này mình không nên đánh mất. Là của mình, nhất định là của mình. Đôi khi cũng phải ích kỉ một chút, bá đạo một chút, nếu không sẽ hối hận không thôi.

    Cũng thực buồn cười, đi cùng nhau ăn cơm, thế mà từ lúc bước vào anh và cô lại nói thêm được 4 câu nữa. Anh hỏi cô ăn gì, cô nói tùy anh, anh hỏi đi đâu, cô bảo tùy anh! Anh câm nín, Hướng Dương làm anh lo lắng, có phải hôm qua cô uống nhiều quá cho nên chưa tỉnh táo không vậy! Bình thường mồm như sáo, líu lo suốt ngày, hôm nay lại im lặng như thế này, quả thực khiến cho anh không thể không suy nghĩ cho cô.

    Còn về phần cô thì sao? Cô làm sao ư, đơn giản, cô đây là đang ngại ngùng, cô thực sự bị tâm tư của bản thân làm cho ngại ngùng, cô nhận ra cô yêu anh, nhưng làm sao để biết anh có yêu cô không, hay anh chỉ xem cô là cô em gái? Cô đau đầu nha! Lại thêm, được đại mỹ nam trước mặt mời đi chơi, cô háo hức, anh sẽ đưa cô đi đâu nhỉ! Cô không ngừng tưởng tượng.

    Nếu đi xem phim, trong rạp chiếu phim tối như vậy, nếu lại là xem phim kinh dị, có phải hay không cô sẽ nhảy bổ vào người anh, cô sẽ tranh thủ chiếm chút tiện nghi của anh, sờ sờ chút..

    Còn xem phim tình cảm, có phải là anh sẽ vì không thể kiềm chế mà chiếm chút tiện nghi từ cô, nhưng nghĩ kĩ, cũng không thiệt thòi nha, cô tình nguyện cho anh chiếm tiện nghi.. ơ, nhưng nếu anh đứng đắn, đến tay cô cũng không động thì sao nhỉ?

    Cô sẽ chủ động, nhất định là vậy, vì cô đã yêu anh, yêu rồi nên quyết khiến anh thành người của mình nha, cô hắc hắc vừa nghĩ vừa cười. Nhìn cái mặt gian xảo của cô thật khiến người ta rùng mình.

    Nếu không xem phim mà đi ra biển thì sao nhỉ? Phía trước không phải là biển sao, nếu vậy, cả hai sẽ chạy nhảy nô đùa chút, cô sẽ giả vờ ngã, thế là được anh ôm nha..

    Nếu là đi đạp xe, ngồi sau anh không tệ, có thể ôm anh từ phía sau rồi, tốt..

    Nếu là..

    Cứ như vậy Hướng Dương nhà cô đầu óc có đặt ở đây đâu, cô còn đang bận sống trong tưởng tượng của bản thân. Tự nhiên vẽ ra cả trăm tình huống rồi cứ cười ngây ngô.

    Dùng xong bữa sáng, anh kéo cô lên xe, cô căn bản vẫn còn đang mơ nên không để ý mình bị kéo đi. Tới mãi khi đi được một chặng khá dài, cô mới nhận ra mình đang đi về phía đồng cỏ quen thuộc. Cô ngu ngơ hỏi anh:

    - Đây là mình đang đi đâu vậy anh?

    - Đi bắt chuồn chuồn

    Đoàng, cụt hết cảm xúc rồi, những gì cô tưởng tượng không phải như vậy, lại bắt chuồn chuồn ư, anh căn bản xem cô vẫn là trẻ con. Cô thích chuồn chuồn thật, nhưng nếu anh xem cô là một cô gái để yêu thì đã không dẫn cô ra đây. Hụt hẫng làm sao!

    Có điều, cô căn bản không hiểu, anh dẫn cô ra đây vì nơi đây là nơi mà anh và cô có nhiều kỉ niệm nhất, là nơi cô nói với anh: Anh Phong, nếu sau này em ế, anh lấy em nhá! Lúc nghe cô nói như vậy anh còn cảm thấy rất buồn, vì cô làm sao mà ế cho được. Thế là nhiều năm liền, cứ tới ngày 14/2 hàng năm, anh lại ngồi nhà lập đàn, niệm chú, cầu cô ế.. Chuyện này có chết anh cũng không thể cho cô biết được, vì cô mà biết chắc chắn anh sẽ tan xương!

    Tuy rằng hơi mất hứng nhưng mà với tính cách của cô thực sự là cô rất nhanh lấy lại được sự vui vẻ. Đuổi bắt được một lúc, thu về 5 con chuồn chuồn làm chiến lợi phẩm, lại như những lần khác, anh ngồi dưới gốc cây si già này giúp cô buộc đuôi đám chuồn chuồn vào những sợi chỉ dài, đầu còn lại anh buộc vào một chiếc nhẫn cỏ mà khi nãy, trong lúc chờ cô uống nước anh tết vội.

    Thấy cô quay lại, anh nhẹ nhàng thả mấy con chuồn chuồn ra, đúng là trêu ngươi, mấy sợi chỉ xoắn vào nhau rối tinh thành một mớ. Loay hoay mãi anh mới gỡ được chúng ra, toát mồ hôi, cô cười, anh nghĩ mình mất cả phong độ, cứ nghĩ sẽ ghi được điểm cơ, không ngờ lại thành ra như vậy, cũng may, thế sự còn xoay chuyển được. Anh đeo chiếc nhẫn cỏ vào ngón tay của cô. Cô bị giật mình, hỏi anh làm gì vậy nhưng anh không nói gì cả. Anh cứ như vậy im lặng làm những gì mình muốn làm. Sau khi làm xong, anh nhìn vào đôi mắt cô:

    - Làm như vậy cho em dễ dàng giữ mấy con chuồn chuồn, dễ dàng giữ lấy anh! Anh sợ mình đi lạc như đám chuồn chuồn cho nên.. em giúp anh chứ?

    - Anh nói gì vậy? Là ý gì đây?

    - Anh muốn nói, anh sắp theo ông vào trong Nam, anh vào đó để gặp lại đại gia đình của anh, nhưng nhất định anh sẽ trở lại đây, cho nên, em chờ anh nhé!

    Cô không dám tin, vậy là hôm nay anh dẫn cô đi chơi, dẫn cô đi ăn là để tạm biệt cô à?

    Cô tủi thân bật khóc, anh lừa cô. Còn khiến cô vui vẻ như thế mà bây giờ lại như này.

    Nhìn cô khóc anh kéo cô vào vòng tay anh vừa xoa đầu cô vừa an ủi. Nhưng làm vậy càng khiến cô khóc to hơn. Anh luống cuống:

    - Hay anh ở lại, anh không đi nữa nhé. Anh ở lại với em!

    Cô nghe anh nói vậy thì bật ngồi thẳng lên, rồi đưa tay quệt nước mũi.

    - Đừng có ngốc nghếch. Anh đi đi..

    - Nhưng mà em..

    Cô đấm vào ngực anh một cái:

    - Em đợi anh, nhất định đợi.. phải đợi anh về mang quà cho em. Phải đợi anh về để làm quản gia cho em. Cho nên, anh cứ đi đi!
     
  11. laoyeutinh061192

    Bài viết:
    115
    CHƯƠNG 9: ANH KHÔNG TRỞ LẠI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày anh đi, cô không thể đi tiễn, vì hôm đó bố cô nói cô phải ra nước ngoài giải quết vài vấn đề, công ty của gia đình bên đó đang gặp rắc rối về vấn đề bản quyền. Có người kiện công ty ăn cắp mẫu thiết kế của họ. Nhưng cũng nhanh giải quyết thôi, vì lừa đảo vẫn chỉ là lừa đảo, cô chỉ tiếc, cô không được tiễn anh.

    Anh nói cô yên tâm, chỉ hai tháng thôi là anh sẽ trở về và có thể sẽ dẫn cô vào trong đó chơi cùng anh. Thế nhưng, không thể ngờ, hai tháng này đã kéo dài quá, cô ở nước ngoài hơn một tháng, về nhà đợi anh thêm 2 tháng nữa mà vẫn không thấy anh quay lại, điện thoại gọi vẫn đổ chuông nhưng không có ai bắt máy. Cô còn thầm tự bào chữa cho anh, anh xa cách gia đình lâu như vậy, chắc chắn cần hàn huyên lâu.

    Không sao, cô đợi. Cô nói cô đợi là cô sẽ đợi, mặc kệ tới khi nào, cô vẫn đợi. Mình cô ở lại căn nhà đó chờ anh, chờ thêm 3 tháng nữa. Vì cô muốn thành thật với tình cảm của mình mà dũng cảm chờ đợi anh, mặc cho những đêm mưa to giật mình thức giấc, mặc cho những khi ốm không có ai nấu cháo cho, cô vẫn đợi. Mới có hơn một tháng được ở cùng anh mà cô đã quen cái cảm giác có anh rồi, cô yêu anh, cô tin vào định mệnh, tin rằng cuộc đời này, anh sẽ thuộc về cô.

    Có những khi, cô yếu đuối khiến niềm tin lung lay, cô cứ nghĩ liệu anh có phải đã quên cô, có gia đình rồi anh không cần cô và gia đình cô nữa. Hay là, đã có ai đó khiến anh quên rằng có người đang đợi anh, hay là anh sợ phải làm quản gia cho cô mà trốn? Không thể nào.. cô cố gắng xóa bỏ điều đó để tin vào anh, cô tin vào con mắt nhìn người của gia đình cô.

    Khi cô vì lời thúc giục của mẹ mà thú nhận rằng cô yêu anh, cả nhà đã giơ tay đồng ý. Mẹ cô còn nói:

    - Mẹ cứ nghĩ mày chỉ xem nó như anh trai cho nên mẹ không nói, may mà ông nội con tinh tường, cho nên mới cho con về đó. Không ngờ, thành đôi thực, con rể này mẹ ưng, mẹ rất ưng..

    Nhưng mà, đúng là ở đời không ai học được chữ ngờ, ba tháng sau, cô nhận được một tin nhắn: "Anh xin lỗi, anh chưa thể trở về!" Và rồi, từ đó điện thoại của anh hoàn toàn mất liên lạc, mọi liên hệ của cô với anh đều bị anh lạnh lùng xóa bỏ. Cô nghĩ mà không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô còn nghĩ là có phải hay không anh đã gặp chuyện không hay. Cô lo lắng, chạy đông chạy tây nghe ngóng. Khi không thể nghe ngóng ra tin tức gì, cô đã muốn bay một chuyến vào đó tìm anh.

    Nhưng khi cô đang đặt vé máy bay thì ti vi đưa một tin thời sự về người tuổi trẻ tài cao, mới 27 tuổi đã làm tổng giám đốc thiết kế của tập đoàn Phương Nam. Cô quay lại nhìn vào màn hình ti vi, cô hoàn toàn hóa đá. Là anh, cũng từ đó cô hoàn toàn không nghe tiếp, cô nhìn màn hình ti vi mà nghiến răng ken két, cô nắm chặt tay, nắm tới khi màn hình điện thoại nghe hai tiếng rắc.. rắc.

    Cô bị đá, Dương Hướng Dương nhà cô thế mà bị đá. Lần đầu trong đời tình nguyện ghi nhớ hình ảnh một người trong tâm can. Ngu ngốc chờ người ta nửa năm có thừa, đặt lòng tin vào người ta tuyệt đối. Thế mà không thương không tiếc, cô bị người ta sút cài vèo. Cô không cam tâm, cô vì con người đó mà mất ăn mất ngủ, lo lắng không thôi, còn khóc lóc lăn lộn vì sợ có chuyện, thế mà.. thế mà.. Cô không thể bỏ qua..

    Cũng từ ngày đó, cô càng trở thành kẻ sầu rượu, cứ khi nhớ anh cô lại rượu, tới mức cô gầy ốm theo thời gian. Tới khi gia đình cô không thể chịu đựng nổi, sót con sót cháu mà mắng chửi cô một trận cô mới tỉnh ra. Phải rồi, không phải cô không có ai yêu thương, cô có rất nhiều, cho nên kẻ đó cô không cần nữa. Nhưng, làm cho cô đau một cô phải trả lại mười, nếu cô có cơ hội, nhất định sẽ trả cho người đó cả vốn lẫn lãi cái lỗi đau này.

    Chuyện này sảy ra, không phải mình cô đau khổ, ông nội cô cũng vì vậy mà sinh bệnh, không hiểu có chuyện gì, có phải ông tiếc đứa cháu rể, hay là ông tiếc thương một thời nuôi anh lớn. Ông nội cô xem anh như con cháu trong nhà, ông yêu thương anh không kém gì tình yêu ông dành cho cô. Chắc ông thất vọng lắm.. có lúc cô bắt gặp ông khẽ thở dài

    Còn mẹ cô, bình thường bà nói rất nhiều, nhưng ngày hôm nay, khi chuyện này xảy ra bà không hề nói, bà ngay cả một tiếng thở dài cũng không hề phát ra, bà im lặng. Thi thoảng bà chỉ ôm cô thôi, khi cô say, bà ôm cô vào lòng bởi bà biết nói gì cũng không phải là chuyện hay. Để cô tự cảm nhận, bà tin con gái mình, vì con gái rất giống bà cho nên bà tin con gái bà sẽ không vì chuyện này mà sinh bệnh, không vì chuyện này mà gục ngã, không vì chuyện này mà như mấy cô gái si mê mà tự hủy hoại mình. Cha cô đương nhiên là giống mẹ, chỉ lặng lẽ ôm hai mẹ con, ông biết, nói gì cũng dư thừa.

    Nhìn những người yêu thương cô phải vì cô mà sầu lão, cô tự trách mình rất nhiều, cô thay đổi. Cô thề từ nay về sau sẽ không để người đàn ông nào làm cô tổn thương, nếu có cũng phải là ngược lại. Cô tình nguyện làm cho đàn ông vì cô mà đau khổ, chứ nhất quyết không chịu mình vì người ta mà đau lòng hơn nữa.

    Từ hôm đó, trong giới con nhà giàu, các cậu ấm cô chiêu truyền tai nhau một yêu nữ. Người gặp người yêu, ai mà rơi vào lưới tình của cô ấy thì khó mà thoát ra được. Thế nhưng lại nhiều kẻ cuồng si mà lao vào như con thiêu thân để người ta đùa giỡn. Xong việc còn bị người ta bỏ rơi thế nhưng vẫn một lòng một dạ biện minh cho người ta trước miệng đời thiên hạ. Các tiểu thư thì ghét cô lắm, bởi lẽ cô từ đâu cướp hết hảo quang của họ để khiến bản thân cô bừng sáng như vậy còn họ thì mờ nhạt đi. Người yêu cô cũng nhiều mà người hận cô cũng không ít.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...