Tên truyện: Ký ức mùa Hạ Tác giả: Lily Thuy Quyển 1, Số chương :3 Văn án: Dường như vận mệnh đã được định sẵn, thật trớ trêu. Khoảng khắc không thể nói lời từ chối cũng chính là lúc nhận ra người mình ngày đêm nhớ nhung, lại xuất hiện ngay lúc mình gật đồng ý với bạn thân của cậu ta. Cô trầm tư nhìn theo bóng dáng hai chàng trai đó, những bông tuyết đầu mùa đang rơi hòa quyện vào cơn gió. Cô lặng lẽ đưa tay đón bông tuyết đầu mùa, nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay lại. * * * Những kỷ niệm xưa quay về, gọi là hạnh phúc của đôi ta từng có. Chỉ còn lại sự luyến tiếc.
Chương 1: Bấm để xem Jieun và Junkyu vốn là bạn cùng lớp, nhà chỉ cách nhau vài căn nhưng họ không thân thiết. Junkyu chuyển đến đây sống được khoảng ba năm. Buổi sáng mùa hạ năm đó, nắng rọi xuyên qua tán lá gió thổi nhè nhẹ, tóc mái phập phồng bay trong gió. Như thường ngày, Jieun có thói quen đạp xe tập thể dục. Đến căn nhà để trống từ lâu, có gia đình mới dọn vào xóm cô, vì tò mò Jieun dựng xe rồi leo lên vách tường ngăn cách giữa bên ngoài về bên trong ngôi nhà để lén nhìn. Sau bức tường là một cậu con trai tầm tuổi Jieun. Cả người cậu ta như chìm trong vầng sáng ánh mặt trời, đôi mắt hai mí mơ màng, dáng mày ngang khuôn miệng thanh tú gương mặt trắng như sữa, đường nét hài hòa tạo nên vẻ đẹp ngọt ngào dưới ánh nắng mặt trời mùa hạ. Cậu ấy đang thưởng thức thời tiết vào buổi sáng sớm, mắt nhắm nghiền lại cảm nhận từng chuyển động của không gian. Lần đầu tiên Jieun gặp chàng trai có vẻ ngoài như vậy, vừa dễ thương phẳng phất nét quyến rũ, đôi chân dài miên mang bờ vai rộng tựa biển cả. Có thể nói cậu ta là thiên tài ngoại hình. Jieun không kìm được mà nói: "Đẹp quá!" Nghe thấy tiếng nói, cậu ta mở mắt ngạc nhiên hỏi: "Cậu là ai? Sao lại ở trên đó, tường nhà tôi! Lẽ nào là ăn trộm?" Jieun vội vã lắc đầu, ấp úng: "Không phải đâu, tôi.. tôi leo nhầm!" Jieun nhanh chóng nhảy khỏi bờ tường, leo lên xe chạy một mạch, Cậu ta ở đằng sau hét lên: "Có trộm.. có trộm.." Ngay lúc này, Jieun đang đạp xe trên đường, trong người tuôn chảy cảm xúc lạ thường. Cảm giác là bốn phía hoa anh đào bay, hoa rụng rực rỡ nhẹ nhàng như mưa mùa hạ tưới mát tâm hồn. Jieun ngồi trong lớp ngẩn ngơ nghĩ đến chàng trai hôm qua mình gặp, rồi cười tủm tỉm. Lớp Jieun hôm nay sẽ có học sinh mới. Thầy giáo dẫn cậu ta rồi giới thiệu với cả lớp. Cậu ta cúi đầu chào, gương mặt toát lên vẻ đáng yêu như một chú cún con. "Xin chào cả lớp, mình là Kim Junkyu, hy vọng sau này được các bạn giúp đỡ" Là cậu con trai chuyển đến xóm Jieun hôm qua, mắt cô tròn xoe vì vui sướng. Thầy sắp xếp chỗ ngồi Junkyu ở trên Jieun, Jieun thân thiện chào hỏi, khuôn miệng cười tươi như hoa phượng mùa hạ. Junkyu vui vẻ đáp lại, đôi mắt long lanh đen láy. Junkyu là kiểu người tính cách có phần trẻ con, vui buồn thất thường, có lúc cậu ta vui vẻ ồn ào, có lúc trầm ngâm bất thường. Dường như cậu ta có hẳn một thế giới riêng chỉ bản thân cậu ta biết. Cậu ta trong mắt Jieun là một kẻ khó hiểu, dĩ nhiên chuyện khó hiểu nhất chính là trái tim cậu ta. Jieun rất thích Junkyu, chỉ vì muốn đi học cùng Junkyu mà Jieun luôn cố tình đạp xe thật chậm, tạo tình huống gặp gỡ bất ngờ, thật trùng hợp. Dĩ nhiên, Junkyu luôn đón nhận điều đó vô cùng tự nhiên. Lúc lên đại học, Jieun biết Junkyu hay đến thư viện để ngủ, Jieun quá rành cái tính đó, nên Jieun đến thư viện vừa học vừa ngắm Junkyu ngủ. Mỗi lần gặp Junkyu cậu ta sẽ hỏi: "Cậu lại đến đây học hả? Ôi con kiến làm việc chăm chỉ!" Jieun chỉ biết gật đầu: "Còn cậu đến đây ngủ là đương nhiên!" Thật ra, Junkyu học rất giỏi nhưng cậu ta khá lười không ý chí, gọi là an phận thủ thường. Cậu ta thi đại mà đậu trường đại học đứng top đầu trong khi Jieun học ngày học đêm may mắn đậu được vào trường Junkyu. Hai người tuy khác ngành nhưng vẫn học chung trường. Cậu ta thường nói: "Tại sao lại phải yêu đương nhỉ? Chơi Game không phải tốt hơn sao?" Jieun bất lực nhìn cậu ta đúng kiểu vô tâm vô phế. Ngày nọ, Junkyu nộp đơn xin bảo lưu một thời gian vì cậu ta muốn đi khám phá thế giới. Jieun biết được buồn lắm nhưng lại chẳng thể níu giữ cậu ta lại, nghĩ đến bản thân không có tư cách gì cả. Nói là bạn bè thì đúng nhưng được xếp vào dạng quen biết không thân thiết. Ngày Junkyu đi, Jieun ngồi ở khuôn viên trường nơi mà Junkyu thường ngồi mơ mộng và ở đó khóc rất nhiều. Jieun đạp xe về, bị một cậu con trai đi xe đạp lạng chạng va đập đâm vào làm cho Jieun ngã xe, cậu thanh niên kia dựng xe lại, xuống đỡ Jieun. Trời tối, ánh đèn đường sáng lập lòe chỉ có thể loáng thoáng nhìn hình dáng cậu ta cao lớn, làn da bánh mật, cậu ta mặc chiếc áo thun trắng khoác áo sơ mi mỏng bên ngoài. Jieun ngồi bệt xuống dưới đất khóc, không biết Jieun khóc vì đau hay Jieun khóc cho tình yêu của cô ấy. Cậu con trai kia lo lắng là cô ấy bị thương, ân cần hỏi: "Cậu đau lắm hả?" Nghe vậy, Jieun khóc càng to hơn làm cậu ta bối rối "để tôi đưa cậu vào bệnh viện!" Jieun lắc đầu tiếp tục khóc, hàng mi ướt đẫm, cô gái nhỏ nhắn làn da trắng mịn và tóc thắt bím toát lên vẻ ngây ngốc đáng yêu. Khiến cho chàng trai đối diện không kìm được lòng mà rung động. Cuối cùng Jieun cũng nín, lấy áo khoác sơ mi của cậu con trai lau mặt, lau hết nước mắt nước mũi, nói: "Coi như là bồi thường cho tôi." Nói rồi, Jieun đứng dậy dựng xe và đi về. Jieun vẫn ngồi tại thư viện nơi mà trước kia mình hay ngắm Junkyu ngủ, hình dung lại hình bóng ấy mà không ngừng nhớ nhung. Nay đã khác, giờ đây có một bạn nam hay ngồi góc đó nhưng lại để đọc sách. Jieun nhìn cậu ta quen quen, nhất thời không thể nhớ ra. Hình dáng cao lớn, lông mày rậm đen láy, khuôn môi mỏng, góc cạnh rõ ràng, khí chất phóng khoáng thanh lịch. Cậu ta đến bắt chuyện với Jieun, hỏi: "Còn nhớ tôi không?" Jieun trau mày suy nghĩ rồi chợt ý thức được, nhớ lại hành động xấu hổ của mình vào tối qua, ấp úng nói: "Tôi.. tôi" Cậu ta cắt ngang lời nói của Jieun, than thở vẻ mặt tiếc nuối: "Cái áo hôm qua tôi mới mua vậy mà lại" Jieun cúi đầu liên tục: "Xin lỗi!.. thật sự xin lỗi!" Cậu ta nhìn thẻ sinh viên của Jieun, đọc: "Lee Jieun! Xin chào cậu tôi là Park Jeongwoo, nếu cậu cảm thấy có lỗi với tôi hãy mời tôi đi uống nước!" Cậu ta chìa tay ra, Jieun thắc mắc, hỏi: "Gì vậy?" Cậu ta nói: "Đưa điện thoại cậu đây!" Jieun đưa điện thoại, cậu ta liền nhập một hàng số rồi bấm, điện thoại cậu ta đổ chuông: "Đây là số của tôi, còn địa điểm cuộc hẹn tôi quyết định và sẽ báo lại cho cậu" Jieun nghĩ tên này chắc có vấn đề, không lẽ muốn ăn vạ mình. Sau lần va chạm xe, lần đầu tiên Jeongwoo thấy có cô gái khóc bù lu bù loa trước mặt mình. Sự mỏng manh, yếu đuối của Jieun làm con tim Jeongwoo xao xuyến. Cậu muốn bảo vệ cô, muốn chăm sóc cô, tình yêu đôi lúc chỉ đơn giản như vậy. Ở trường đại học Jeongwoo được mệnh danh là thiên tài bóng rổ, sự nổi tiếng của cậu ta không ai là không biết trừ Jieun, vì trước giờ cô chỉ quan tâm đến Junkyu. Jeongwoo ra sức theo đuổi Jieun kiếm đủ lý do để hẹn gặp mặt. Jieun đã có người trong lòng rồi nên từ chối, nhưng Jeongwoo không vì thế mà nản lòng. Ngày tuyết rơi đầu mùa, Jeongwoo tích cực chuẩn bị để tỏ tình với Jieun. Cậu ta hẹn Jieun đến một công viên, trang trí rất nhiều băng rôn, cậu ta cầm đàn biểu diễn cho Jieun, sau đó cậu ta tặng bó hoa rồi tỏ tình với Jieun, những người qua đường đứng lại xem đều đồng loạt hô: "Đồng ý, đồng ý đi nào!" Jieun bối rối hai má đỏ ửng, cô có chút động lòng trước sự chân thành của Jeongwoo, cuối cùng cô ấy gật đầu. Jeongwoo vui lắm, ôm chầm lấy Jieun. Đúng lúc đó có một chàng trai xuất hiện, cậu ta vỗ tay, lớn tiếng: "Chúc mừng cậu nhé, Jeongwoo!" Dưới trời lạnh khuôn mặt cậu ta trắng càng thêm trắng, cặp mắt cún con quen thuộc. Quay sang nhìn Jieun ngạc nhiên, nói: "Là cậu đây sao, Jieun!" Jieun nhìn chàng trai đó, biểu cảm không giấu được sự ngạc nhiên đan xen buồn bã. Chợt nhận ra có gì đó đâm thẳng vào tim, mãi mới nói ra được vài từ: "Junkyu, sao cậu lại ở đây?". Lúc này đây, Jieun không biết bây giờ mình nên vui hay nên buồn. Jeongwoo hớn hở hỏi: "Hai người biết nhau hả?" Junkyu tươi cười nói: "Chúng mình là bạn học cùng lớp cấp ba, còn là hàng xóm nữa!" Jeongwoo cười lớn: "Thật sao, ba chúng ta có duyên phận lắm đấy!" Rồi cậu nói với Jieun: "Junkyu là bạn học cùng ngành với anh ở trường" Jieun buồn bã trong lòng nhưng vẫn gượng cười: "Thì ra là vậy!" Tuyết đang bông bay nhè nhẹ đáp xuống đất. Jieun nhìn hai người kia đang cười nói vui đùa sau bao ngày xa cách. Junkyu rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng cô cảm thấy rất xa, không thể chạm đến được.
Chương 2 Bấm để xem Đầu mùa xuân, tuyết rơi càng ít, ánh nắng nhẹ xuyên qua lớp băng tan. Sáng sớm, Jeongwoo đã xếp hàng mua bánh cá cho Jieun vì biết cô rất thích ăn loại bánh đó, rồi đợi cô đi học cùng. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Jeowoong nắm tay Jieun rất tự nhiên. Bàn tay cậu ấm áp khiến cô nghe thấy cả tiếng trái tim cậu đập "thình thịch thình thịch". Hẹn hò đối với Jieun không có gì quá đặc biệt chỉ là có thêm một người đi ăn uống cùng, ngồi học cùng ở thư viện, ngồi tâm sự cùng nhau sau khi tan học. Jeongwoo rất tốt với Jieun, chính vì vậy Jieun không thể làm cậu ấy buồn lòng, cô luôn tự nói với bản thân "mình sẽ phải cố gắng mở lòng." Junkyu sau khi trở về cậu ta dường như trưởng thành hơn một chút, cậu ta không còn ngủ trong thư viện nữa mà thay vào đó là cậu ta học. Mùa quân sự đến rồi, Junkyu quay trở lại học cũng vào dịp này, cậu ấy đã bỏ học gần một năm rồi nên giờ quay lại cậu ấy bị xếp vào lớp của Jieun. Jieun sợ rằng bản thân không thể che dấu được cảm xúc dành cho Junkyu. Nhưng mà Junkyu cũng chỉ quen biết Jieun cậu ta cứ lẻo đẻo đi theo vừa cười vừa nói: "Này đồng niên lại học chung rồi." Trong lòng Jieun lo lắng, nhưng ngoài miệng vẫn cố đồng thuận gật đầu: "Ừ, lại học chung." Junkyu ánh mắt đanh đá, môi chu chu: "Cậu không vui học chung với tôi sao?" Jieun thuận miệng nói: "Ờ, không vui.." nhanh chóng sửa lại: "Vui chứ, haha" Junkyu lẩm bẩm, hướng mắt về Jieun: "Rõ ràng là không vui." Lúc nghỉ ngơi Junkyu ngồi cạnh Jieun thở hổn hển, than: "Mệt quá đi!" Jieun nói: "Tôi nói cậu phải chăm tập thể dục rồi, gập bụng chân dài, gập một cái là cậu như bị điện giật, kết thúc buổi tập đúng kiểu nam chính kết thúc trong đau khổ." Junkyu ghé mặt sát Jieun, khuôn mặt cậu cách gang tấc, nói: "Cậu thật giống mẹ tôi, suốt ngày cằn nhằn tôi." Ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Jieun, khoảng khắc ấy tim Jieun đập càng lúc càng nhanh, Jieun đảo mắt đi chỗ khác, nói: "Tôi không cằn nhằn cậu, chỉ là đang nhắc nhở cậu!" Junkyu để chân cạnh bên chân Jieun, nhổm người về phía trước cột lại dây giày. Thầy hô cả lớp đứng dậy. Junkyu và Jieun cùng đứng lên, bước đi được mấy bước, cả hai loạng choạng ngã nhào xuống đất. Junkyu đè lên người Jieun, hóa ra là dây giày của hai người đang buộc vào nhau. Lúc đó tự nhiên Junkyu cười, cậu ấy cười đến nỗi không đứng dậy được. Jieun đẩy Junkyu, chống tay xuống đất lấy đà đứng dậy, ngây ngốc hỏi: "Có chuyện gì vậy hả?" Junkyu đứng dậy, nhấc chân lên lại vô tình kéo chân Jieun, làm cho Jieun bổ nhào tiếp tục ngã đè lên Junkyu, cậu đưa tay đỡ Jieun. Jieun ở trên người Junkyu thì thầm: "Có phải cậu cột dây giày của tôi với cậu lại với nhau đúng không?" Junkyu tiếp tục cười, Jieun nói: "Bớt giỡn ấu trĩ giùm cái, mau gỡ cái dây giày ra!" Loay hoay một hồi cũng tháo được cái dây giày. Thầy giáo đánh giá hành động của Junkyu và Jieun là không nghiêm túc nên phạt cả hai lau dọn phòng học. Jeongwoo biết được Jieun và Junkyu đang bị phạt dọn dẹp, muốn phụ nhưng không được bèn giúp cả hai mang cặp về kiến túc xá. Lúc đem balo Jieun về, không may làm rơi đồ, là sổ ghi chú của Jieun. Jeongwoo lập một vài trang xem, định cất lại vào cặp cho Jieun. Cậu ta thấy một trang A4 được kẹp trong cuốn sổ, là một bức vẽ cậu con trai đang ngủ. Jeongwoo nhìn trầm ngâm một lúc lâu rồi cậu để lại đúng vị trí. Như mọi ngày, Jeongwoo và Jieun sẽ cùng đi ăn sáng chung, nhìn sắc mặt của Jeowoong không tốt lắm, Jieun quan tâm hỏi: "Sáng nay anh không khỏe chỗ nào hả?" Jeongwoo lạnh lùng đáp: "Không có gì" Nghe vậy Jieun cũng không hỏi thêm. Hôm nay, xóm Jieun tổ chức tiệc tất niên. Người lớn thì tụ tập ở nhà trưởng thôn, kế bên nhà trưởng thôn là nhà Junkyu, trẻ con tụ tập tại đó. Junkyu và Jieun bằng tuổi cũng là lớn nhất trong lũ trẻ, nên phải có trách nhiệm chăm nom bọn trẻ. Nhưng mà Jieun uống đến say khướt, Junkyu thấy vậy đành bế Jieun vào phòng mình. Lúc thả Jieun xuống giường, Jieun vòng tay qua cổ ôm lấy Junkyu, giống như một đứa trẻ đang làm nũng, miệng lẩm bẩm: "Cậu về rồi, tôi nhớ cậu lắm!" Jieun nhổm người dậy hôn lên môi Junkyu, nụ hôn bất ngờ khiến Junkyu không kịp phản ứng, hơi thở nồng nặc mùi rượu hòa lẫn vị ngọt ngào của nụ hôn đầu đời. Cảm nhận đôi môi mềm mại lướt trên môi mình, Junkyu không khỏi sửng sốt, Jieun bất ngờ thả lỏng tay buông khỏi cổ Junkyu cuộn mình vào ngủ. Ngồi trong phòng tối, Junkyu ngắm nhìn Jieun ngủ. Cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp Jieun trong lớp, cậu ấn tượng bởi vẻ đẹp trong veo thuần khiết, bởi nụ cười làm cho khuôn mặt sáng bừng của cô. Cậu nhớ những lần gặp Jieun trên đường, lúc đó cậu nghĩ gì? Ngồi trong thư viện thấy Jieun ngồi học, lúc đó cậu nghĩ gì? Lúc thấy Jeongwoo tỏ tình với Jieun, lúc đó cậu nghĩ gì? Tình cảm đó bắt đầu từ lúc nào, cậu không biết. Chỉ nhớ rằng vào buổi chiều mưa, Jieun xuất hiện. Vẻ đẹp mong manh nữ tính thấp thoáng đâu đó hình ảnh của mẹ cậu, dịu dàng nói: "Trời mưa rồi, cận thận kẻo dính nước mưa là bị bệnh đấy, đi cùng tôi vào lớp nào!"
Chương 3 Bấm để xem "Junkyu à, trời mưa rồi! Con đừng để bị ướt nhé!" Nghĩ đến đây, khoé mắt Junkyu ươn ướt. Lúc lên 7 tuổi, Mẹ ruột Junkyu bị bệnh máu trắng rồi qua đời, gia đình bên ngoại có gen di truyền bệnh máu trắng, cha truyền con gái mẹ truyền con trai. Junkyu biết rằng rồi một ngày nào đó căn bệnh máu trắng sẽ được di truyền cho cậu. Người như cậu vốn dĩ không có tư cách để yêu đương, cậu sẽ âm thầm rời khỏi thế giới này. Rồi Jieun xuất hiện, cô ấy giống như ánh nắng mặt trời mùa hạ xua tan đi những ngày đông cô đơn, làm tan đi lớp băng lạnh lẽo trong tim cậu. Tất cả hạnh phúc đều không có thật, chỉ do cậu tự tay trói chặt. Jeongwoo ngồi trong căn phòng tĩnh lặng, nhớ tới bức vẽ được kẹp trong cuốn sổ của Jieun. Khoảng thời gian theo đuổi Jieun, cậu biết Jieun đã thích người khác, nhưng cậu lại không thể ngờ người đó là Junkyu. Cậu biết mình mãi sẽ không thể thay thế vị trí của Junkyu trong lòng Jieun. Trong lúc chơi thể thao Jeongwoo với Junkyu đã xảy ra xô sát, Jeongwoo đấm Junkyu một phát khiến cậu ngã lăn xuống đất máu chảy ra ở khóe miệng. Junkyu nóng nảy tung cú đấm đánh trả, hét lên: "Rốt cuộc là vì điều gì?" Jeongwoo cười lạnh, lộ vết máu dính trên răng, đáp: "Đừng có lúc nào cũng trưng cái vẻ mặt tốt bụng, nhìn cậu thật đáng ghét." Junkyu không hiểu vì sao cậu ấy lại đối xử như vậy với mình, nói: "Tôi thế đó thì có ảnh hưởng đến cậu sao!" Jieun chạy đến can ngăn hai người đó lại, liền bị Jeongwoo đẩy ngã tay ấn xuống đất, trầy da chảy máu, Junkyu thấy vậy tức giận: "Jeongwoo, cậu làm cái quái gì thế?" Cậu vội vàng đỡ Jieun dậy, hỏi: "Cậu có sao không?" Jieun lắc đầu: "Không sao! Hai người đừng đánh nhau nữa" Jeongwoo thấy vậy lòng đau như cắt, cậu hận không thể làm gì được, đá chân vào ghế gần đó rồi bỏ đi. Jieun liền đuổi theo Jeongwoo hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" Jeongwoo quay lại, cậu không thể bình tĩnh nữa, ánh mắt có những gân đỏ nổi lên, cuối cùng cậu nói: "Chia tay đi!" Jieun sửng sốt: "Có chuyện gì hả? Sao tự dưng lại chia tay?" Jeongwoo đáp: "Tôi hết yêu cậu rồi, cậu thật nhàm chán." Quả nhiên lời nói như con dao đâm thủng màng nhĩ: "Tôi không tin, tôi sẽ đợi cậu bình tĩnh lại rồi nói cho tôi biết." Jeongwoo cứ vậy mà bỏ đi, Jieun dựa vào bờ tường, nước mắt cô không ngừng rơi.. Lại mùa mưa sắp bắt đầu, gió thổi rít thành từng cơn, bầu trời xám xịt, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển mưa, trời đất thay đổi trong tích tắc, trời yên gió lặng. Jieun thốt lên: "Thời tiết thật là thất thường" Jieun đang đi mua sắm cùng bạn thân Hani, thấy đôi vớ rất đẹp, cô nghĩ sẽ phù hợp với Jeongwoo, cậu ấy có thể mang lúc chơi bóng rổ. Hani tủm tỉm cười chọc ghẹo: "Bạn tôi mua cho người yêu là thiên tài bóng rổ đấy, ghen tỵ quá!" Jieun gật đầu e thẹn: "Sao cậu biết vậy?" "Này cô gái, cô chỉ quan tâm người yêu cô thôi!" Ánh mắt của Hani có chút kỳ lạ, cô hỏi Jieun: "Kia có phải Jeongwoo không?" Jieun nhìn theo hướng tay của Hani, thật sự là Jeongwoo. Cậu ấy đang tay trong tay với người con gái khác. Jieun tiến gần hai người, nhìn thẳng vào Jeongwoo, cậu ấy bình tĩnh đến lạ thường, không giải thích bất cứ điều gì, bốn người nhìn nhau im lặng, bầu không khí nặng nề bao phủ. Jieun cười khẩy, nước mắt ở khóe từ từ chảy ra: "Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cậu nhất thời tức giận, không ngờ là tôi nhàm chán thật, vậy giờ tôi chấp nhận lời chia tay của cậu!" Cô không thể tiếp tục đứng đây nữa, Hani bên cạnh không nhìn nổi liền kéo Jieun đi. Nhìn theo bóng Jieun, ánh mắt của Jeongwoo giống như một đứa trẻ đáng thương, cậu buông tay cô gái kia, bước đi với khuôn mặt vô hồn. Quay trở về cuộc sống độc thân, vốn dĩ Jieun nghĩ mình sẽ chấp nhận tình yêu của Jeongwoo, nhờ đó mà có thể quên Junkyu nhưng không thể ngờ được mọi chuyện lại như vậy. Jieun thở dài buồn bã, bên ngoài cửa sổ nước mưa đang phun mờ khung cửa, hạt mưa chồng chéo lên nhau giống như tâm trạng cô lúc này. "Jieun ơi, con đem đồ ăn qua cho Junkyu", tiếng gọi của mẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của Jieun. Ba má Junkyu đi du lịch hơn một tuần có gửi gắm Junkyu cho mẹ cô. Jieun qua nhà Junkyu gõ cửa, đợi rất lâu không thấy cậu ấy ra mở cửa. Mưa đã ngừng, trong không khí phảng phất mùi đất. Jieun nghĩ trời tối rồi mà không về nhà thì cậu ấy đi đâu nhỉ? Cô đã ngồi ở ngoài đợi rất lâu. Cuối cùng cô cũng quyết định đẩy cổng đi vào. Cổng không khóa, cô bước vào bên trong căn nhà, phía hành lang tối đen như mực. Jieun sờ tìm công tắc bật đèn và định để đồ rồi về, nhưng cô lại nghe tiếng động phát ra, cô thấy Junkyu đang nằm trên ghế sofa ngủ, cô khẽ nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu. Hoảng hốt, thốt lên: "Trời ơi, nóng quá!" Cô vội vàng chạy ra trạm xá gọi bác sĩ vào khám cho cậu. Bác sĩ xem xét tình hình rồi nói không cần phải đi cấp cứu chỉ bị sốt uống thuốc và tĩnh dưỡng vài ngày sẽ ổn. Jieun lo lắng cho Junkyu ở nhà một mình, cô ở lại chăm sóc cho cậu cấy, tự tay vào bếp nấu cháo, ép mãi mới chịu ăn rồi uống thuốc. Trông cậu ấy chẳng khác gì một đứa con nít lớn đầu. Junkyu nhõng nhẽo nói: "Đắng quá không uống đâu!" Xong xuôi mọi thứ, Junkyu năn nỉ Jieun đọc truyện cho cậu nghe, cô chiều lòng người ốm. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn cô đọc truyện, cảm động nói: "Cậu đọc truyện thật giống mẹ tôi, đã lâu rồi rất lâu rồi tôi không nghe được bà đọc truyện" Jieun cười: "Tôi giống mẹ cậu, được rồi!" Cô xoa đầu cậu: "Con ngoan ngủ nào, có đứa trẻ nào giống như con đâu, thật khó chiều!" Junkyu xúc động kể mẹ ruột đã mất khi cậu ấy lên 7 tuổi, vài năm sau bố cậu tái hôn và chuyển đến đây sống. Từ trong thẳm sâu lòng cậu là sự cô đơn trống vắng. Ở bên mẹ, cậu cảm thấy hạnh phúc và bình yên vô cùng. Jieun nhè nhẹ vỗ vai an ủi Junkyu. Dưới ánh đèn chỉ thấy gió lạnh thổi tới, ánh mắt nhìn nhau, nhất thời không thể kìm được cảm xúc lúc này, môi của cậu đã chạm vào môi cô, nước mắt chảy lăn dài trên má, từng chút từng chút một dần dần trở thành một hình bóng nhạt nhòa mơ hồ. Hết quyển 1